dungmanhhung's Blog

 
Bắt đầu viết, hắn ngồi im, thư lự như mọi lần, lần mò theo dấu bước của cảm xúc mê hoặc chính trong tim hắn. Hắn rờ rẫm cái
sượt nhẹ của lòng mình…
CHUYỆN TÌNH HOA SƯA
Trên đất Hà Nội này, hiếm có cây hoa sưa nào to như ở đấy. Mùa hè, tán cây toả bóng che mát cả sân khu tập thể mát rượi,
mùa xuân cây nở những cụm bông trắng muốt, bồng bềnh như ru lũ trẻ vào thế giới cổ tích. “Ai lớn lên dưới tán cây hoa sưa mà
yêu nhau, họ sẽ không bao giờ xa nhau”…chẳng biết tại sao người ta cứ kháo nhau câu nói đó.
Cổ tích tuổi thơ
An và hắn là hai đứa trẻ may mắn lớn lên dưới tán cây sưa cổ thụ này. Thuở nhỏ chúng cùng bọn trẻ trong khu tập thể vẫn
chơi trốn tìm, đánh trận giả dưới gốc sưa. Tháng 3 tháng 4 hàng năm, khi hoa sưa nở, hắn và An cùng nhau xách giỏ nhặt từng
chùm hoa, hắn hay kết chiếc vương miện nhỏ xinh tặng cho công chúa An bé nhỏ . Một ngày, gia đình An chuyển đi. Hôm ấy,
hoa sưa rụng tả tơi, hắn tặng An chiếc vương miện hoa sưa làm vội….., nước mắt ngân ngấn trong đôi mắt đen láy, An mếu
máo, tay cô bé 10 tuổi nắm chặt chắc chiếc vương miện hoa sưa trắng muốt.,…!!
10 năm sau…
Cây sưa cổ thụ vẫn đứng đó, cả năm trời vẫn tích tụ, chắt chiu nhựa sống để rồi nở bung những bông hoa trắng kỳ diệu vào
mùa xuân. Hai đứa trẻ lớn lên dưới tán cây ấy nay đã khác. An tròn 20 tuổi, gia đình gặp nhiều khó khăn, nàng làm kế toán
cho một công ty nhỏ.
Hắn vừa trở thành một kiến trúc sư, sống kỳ lạ, chẳng ai hiểu nối. Hắn sợ cả thảy mọi hình tròn, kể cả cái vương miện hắn
đã từng tặng bé An bởi nó chả có điểm đầu và cuối! Nó gợi nhớ những kỷ niệm tuổi thơ thúc giục bản thân hắn sẽ là người tốt
cho tương lai. Hắn biết yêu hoa xưa từ khi mới sinh ra, và một cô gái ám ảnh hắn, một nụ hoa sưa e ấp mà hắn đã không thể
khám phá, đó là An. Hắn vẫn thường vẽ An đến bên hắn và ở lại cho tới khi tóc hắn hoà trộn vào sắc mầu hoa thật xưa...
“Em biết không có một ngày dài lắm
khi bước chân tìm mỏi mệt với thời gian...
Anh ngoảnh lại ngước chân trời xa lắng
níu kéo anh bước chầm chậm để quên.
một tiếng gọi chợt làm anh bừng tỉnh..
phía trước là em ...anh đang tiến đến... rất gần”
An vẫn thường nhớ đến hắn, chiếc vương miện kết bằng hoa sưa ngày nào vẫn nằm trong trang nhật ký thuở xưa. Nhìn những
dòng nhật ký xưa lắm viết chung An bỗng nhớ khu tập thể ấy da diết. An muốn đi đâu đó, tìm về tuổi thơ.
Chiều……….
Vừa đi hắn vừa buông ra vài lời vớ vẩn mà thành nhịp thơ:
" Vẫn nghe tiếng thở lòng hoa xưa thật khẽ,
hắn trở mình! hình dung...bóng...hình dung!!!"
Hắn bỗng cười hô hố vì khả năng xuất khẩu thành thơ của mình. Hắn mỉm cười, mọi kỷ niệm dù vui hay buồn đều thật đẹp.
Bước chân tình cờ đưa hắn tới đoạn phố xưa, cuối hạ, đầu thu, tiết trời bức bối, mệt mỏi, nhưng hắn vẫn cứ nhìn ngó từng rặng
sưa trên đường Hoàng Hoa Thám...hình dung và hình dung. Cử thử xem, biết đâu....và mắt hắn dừng lại ở một cây sưa bé tẹo,
mỏng manh, một mình đứng lọt giữa những cây cổ thụ già cả. Kia nữa, ngay bên cạnh đó thôi, cô gái đang đi trước mặt hắn
có phải là An? Hắn định chạy lên nhưng bước chân cứ chực chùn lại...hắn đấu tranh...
An bỗng cảm thấy nóng gáy, cô bước nhanh hơn, quay lại! Hắn quá bất ngờ, vấp chân vào viên gạch, vồ ếch. Ngượng!..hắn
lúng túng trả vờ nghe điện thoại.Cũng chẳng kịp nhìn thấy mặt cô gái vừa quay lại, cô ta đeo khẩu trang, nhưng đúng cái dáng
đó rồi...có lẽ đúng là An rồi... Hắn bắt đầu tìm kiếm. Tim hắn đập thình thịch như vừa đánh mất một cái gì đó. Hắn cắm đầu
chạy...kiếm tìm...Một chiếc xe bus chạy mất hút sau rặng cây, trên đó.. An đang ngồi....
Trong tâm tưởng lòng An loé lên....Đúng là anh rồi, tại sao giữa một buổi chiều cả hai lại gặp nhau ở dưới những tán hoa sưa?
Tại sao sau bao nhiêu năm không gặp nhau hôm nay hai người lại đụng mặt...Hàng trăm câu hỏi đặt ra trong đầu cô bé. Tại sao,
tại sao anh không chạy lên, và tại sao cô cũng không quay lại chào anh? An nghĩ đi nghĩ lại, hai người là bạn cũng không phải,
người yêu cũng không! Mà cũng chả hiểu tại sao hai người không còn gặp nhau nữa. Một câu hỏi cứ luẩn quẩn trong tâm trí
An: Tại sao con tim mình lại đập nhanh như vậy khi thấy anh?
Em à, hắn tự nhủ, biết bao nhiêu lần hắn mong mỏi được nhìn ngắm hay nói với ai đó hai từ ngắn ngủi ấy với tâm trạng của hắn
lúc này. Được nói dù chỉ ít lời cũng có thể hiểu lòng hắn biết đâu đang hướng về ai đó. Em biết không, hắn y rằng sẽ nghĩ và nói
như vậy, hôm nay anh ngã đau lắm! anh chẳng biết phải làm gì nữa! anh chỉ mong có ngày có thể.... tự nhiên hắn thở dài.
Chắc giờ này năm sau mình sẽ có ai đó, hắn luôn ước như vậy....
Hắn, hắt xì, hắn lại hắt xì, chả bao giờ hắn hắt xì một cái cả. Mùa thu lẹ thật, rồi lại mùa đông, mùa ngại tắm. Hắn cứ thấy mình
buồn suốt, hắn lạ lắm, hắn mong chờ ngày gió đổi, trời lạnh để hôm sau nhất định với một ai đó khác giới rằng hôm qua là ngày
gì nhỉ, có ai biết không? Hắn muốn mình ngồi trên gác xép cô đơn lạnh buồn. Tiếng dương cầm vang lên trong âm hưởng tâm
hồn hắn cho dù bàn tay sần sùi chưa động vào phím âm. Tìm một cây đàn thật khó, phím đời gieo ngóng hợp với hắn hơn. Nghe phím đời quận mình trong lòng chăn ấm quạt thổi tròn vo tự nhiên hắn thấy lạnh, hắt xì, ôi thôi, hắn chờ đến cái thứ 2. Em à... hôm qua là ngày Hà Nội đêm trở gió đấy! Hình như không do trời lạnh mà có ai đó nhắc hắn trong tim.
123456…..
Hình như An đang bay, bay cùng những cánh hoa xưa, xoay tròn, rơi nhè nhẹ…Anh à, tiếng gọi định bật ra nhưng chẳng thể cất lên. An và hắn đang đứng trước mặt nhau… im lặng… thời gian như đọng lại thành một giọt cô đặc…Run rẩy, cổ họng ứ nghẹn…tim đập rối nhịp…Họ gặp nhau …
Ào…. mưa rào tới tấp đổ xuống, gió thổi …. Khi những giọt mưa đầu tiên rơi xuống tròn xoe lấm chấm trải đều trên hè đầy hơi nóng!! nó báo hiệu cái lạnh tràn về!! ướt nhoẹt! Những bản vẽ trên tay hắn vụt bay, bay tới tấp, bay lao xao xuống vỉa hè. Cả hai cùng lao xuống, tìm kiếm, nhặt nhạnh…hoa sưa…mưa rơi xối xả! mưa vẩy đều giọt lòng lên tấm thảm hoa xưa huyền lạ!! để mặc hai con người chỉ thấy mình là duy nhất còn lại trên thế giới chỉ có một tháng 3 này và chính họ chạy lại bên gốc hoa sưa bỏ mặc cho hoạ sỹ hoàn thành tuyệt phẩm của sự lãng mạn.
Họ không nhìn nhau, họ không nói, họ không làm gì cả nhưng đố ai đếm được có bao nhiêu câu hỏi trong trí hướng của họ lúc này, là nam châm, là sức hút hấp dẫn, là nguyên lý cơ bản để mưa ướt cả một vùng trắng xoá, ngấm dần vào đất như mọi lần !! chảy đều trong đất mẹ để có một ngày bay bổng như mới sinh ra!! lướt nhẹ trên không trung!! lao dài xuống!! chia làm hai!! mỗi giọt .....chóc......chóc........hai người bừng tỉnh............họ bắt đầu làm công việc thay quy luật đất trời !! đem hoa xưa tháng 3 vào lòng mình!! không để mưa!!.....đừng thế nữa mưa nhé.........xe bus dừng lại!! họ vẫn không thể thấy nhau!! ...nhưng họ ôm cả một lòng yêu..........em .....và ......anh. Không biết có bóng ai đợi chờ ở bến xe.........lạ nhỉ....!!!!!em àh!!!mình nhớ nhau rồi phải không........!!!
Trưa….An
An cẩn thận phơi từng bức tranh trên sân, nhẹ nhàng, khẽ khàng như sợ chúng sẽ tan ra cùng nước mưa đêm qua. Nắng chiếu vàng, màu của mật ong, của sự ngọt ngào đang làm khô những bức tranh ấy. An thích thú khi nhìn thấy từng mảng của bức tranh dần hiện lên rõ ràng hơn. An nhìn thấy mình trong những bức vẽ, khi là đầu đội vương miện kết bằng hoa sưa, khi lại nhón chân với cành hoa sưa trước mặt, khi thì cầm bình tưới cho một cây sưa cổ thụ...Tất cả sao mà thân thuộc đến vậy. An vô tình phát hiện ở một góc nhỏ trên các bức tranh, ngày tháng anh đã vẽ chúng. Có cái anh vẽ từ 5 năm trước, có cái anh mới vẽ vài hôm... Tim An đập nhanh hơn, lẽ nào, anh vẫn ở đó và đợi mình...Nắng vàng vẫn chiếu đầy sân, những bức tranh hoa trắng trải trên sân như những cánh hoa sưa, và An- bông hoa sưa đẹp nhất cũng đang cựa mình hé nở.
Đêm…..Hắn
Hoa xưa hắn chạnh lòng nghĩ về nó.....ôi sao lại là nó nhỉ!! hắn chẳng biết dùng từ gì hơn!! nó tồn tại với Hà nội người xa xưa lắm!!đếm bước chân dài mỏi mệt với thời gian!!con người bị bó hẹp luồn qua những khoảnh khắc của đời thường tạo khung gian riêng cho hơi thở lòng rất khẽ..hắn yêu hoa sưa khi hắn được sinh ra trong lòng nó!!ôm hắn vào lòng !! hoa sưa khẽ khàng chuyển hắn qua những tán xanh....mướt lòng .......biến sự tưởng tượng trong ai đó hoà hẳn một màu lãng mạn cứ như dành riêng cho hắn vậy...!! thế là!!....hắn biết yêu.cái yêu đầu hắn dành riêng cho nó!.hoa sưa àh!! khó khắn lắm tao mới nói ..nói tên mày ......hoa sưa....!!hôm qua lại thấy yêu nhiều lắm !! phút giây chạnh lòng ai bảo ai nghe đâu....hình như mình ........không thể rời xa về ai đó.....ô hay tiếng đời đâu có nhiều hoài niệm cho những phút giây mặc cả với tình....yêu rồi nhé!! mai !! ai đó sẽ đến với ai!!! mình sẽ....anh sẽ không để mất em đâu!!!.có biết không ....chỉ với anh..một lần được nói em ah` dưới tán hoa xưa........em sẽ hiểu .....anh nhờ nó mà có em.....
Thế là hắn ngủ trải qua những ẩm ướt ngái ngái của mùa đời sướt mướt!! đêm hắn sẽ mơ về ai !! tác phẩm quạnh lòng âm ỉ trong hắn như vẽ nên một hình tượng vô hồn mà chỉ có mình hắn hiểu!!! mai !! ngủ cho ngon đã!! hắn nhắm mình khép lại mọi ảo tuởng về tương lai !!!!Ru vơ hắn lơ đi thực tại!!!hắn ngủ nhưng mong chờ dến ngày nao!! khi tỉnh đậy. cho dù hắn biết cái ngày này, cuối cùng cũng đã đến!! nó chập chờn chờ cho chắc chắn hắn chùn chân!!nó lùng phong mình cho cái hà nội này có thêm một ngày đặc biệt với hắn!!.lần đầu tiên!! cho dù nó đến, hắn lại mong đến sáng mai kỳ lạ!!...đặc biệt thật không!!
cái cảm giác được chuẩn bị rất kỹ rồi đối mặt lơ lửng, hắn mường tượng coi như là không thể !!
hoa xưa không nở về đêm !! không nở một giờ cố định!! những câu hỏi lạ lùng!! chỉ biết một ngày cảm buồn trên phố!! .....níu kéo lại thời gian!! hoa xưa bất chợt nở!! lặng buồn!! e ép!!! zíu lại một góc xuân nhẹ!! hoa xưa mang đến cho con người sự đằm thắm vốn có trời ban vương dài trên những tâm hồn siêu đẹp!! cầm bông xưa !! ước mơ ta một ngày dài bước lặng lẽ đi tìm thoáng vi vu lãng mạn cùng với ai ....hoa xưa toát lên được cái bản năng gợi cảm siêu lòng người..thế này nhé......mình gặp nhau chút thôi!! hoa xưa nở rồi đấy!! ...em ah`!!!!được không!!!.....hắn lại nhớ….m
Sáng…. Hắn và An
Một cơn gió thổi ào qua khung cửa sổ, những chiếc lá cây ngoài cửa rung rung, An khẽ rùng mình…gió heo may, đúng là gió heo may. Đêm qua Hà Nội trở gió! Một cái gì đó gần lắm, mà cũng xa lắm cũng đang thổi tới lòng An.. Lòng An nhẹ bẫng. Không khí trong lành khiến An mơ hồ nhớ về một thuở xa lắm. Một bước, hai bước, ba bước, An bỗng dừng chân, hít một hơi thật sâu, không phải thế chứ,
(10năm rồi … Buổi sáng hôm ấy thời tiết cũng như thế này đây chỉ khác là lúc đó đang độ cuối xuân , An khoác một chiếc áo len trắng móc những bông hoa xanh đứng bên hắn:
Em có biết hôm qua là ngày gì không?- Hắn ngập ngừng hỏi An, chưa kịp trả lời thì hắn và An đã bị cha mẹ kéo về hai hướng, hai đứa trẻ rời xa nhau. )
An lẩm bẩm một mình, cô bước đi thật nhanh, An muốn chia sẻ với ai đó niềm vui này. Câu hỏi 10 năm An đã tìm được câu trả lời. An bước đi nhanh hơn, không khí mát lành bao bọc xung quanh, An có cảm giác như mình đang bước đi trong một không gian thật đặc biệt, chẳng phải hiện tại, cũng không phải quá khứ, thời tiết cuối thu của Hà Nội dễ làm người ta có ảo giác như vậy. Bến xe bus kia rồi, An thở dốc, cô tựa người vào cột đợi. Cái cột sắt vô tri vô giác ấy hôm nay không lạnh như mọi khi mà cảm giác ấm lắm đang truyền sang vai An.
. Không gian như ngừng lại, hắn tưởng mọi người xung quanh đang bị đông cứng. Chỉ còn hắn và An trong cái thế giới này, thu lại ở một bến xe bus. Hắn nghe thấy tiếng thở nhè nhẹ của An, hắn cảm nhận được hơi ấm từ An…Hắn đợi, đợi sự mách bảo của con tim thêm một lần nữa. Hắn cũng đang bị cuốn vào ảo giác, hắn đợi nhưng con tim không “quân sư” cho hắn nữa. Lần này thì không phải con tim mách bảo nữa, bỗng dưng, hắn tiến lên…hắn đang tiến đến… cảm giác khẽ khàng trôi dần vào qua khứ.khẽ khàng!! bao cảm xúc thúc giục bản thân túm lại cái chùn người vì khắc khoải nhớ nhung...hắn đã để An trả lời..........
cái chới với đưa tay nắm lấy bàn tay ai trẻ con .tay hắn xù xì nhưng hắn vẫn nhớ khoảnh khắc ấy!!!hắn quá trẻ để .10 ....năm sau .hắn gợi lòng....buồn..I''''''''m blue....!!!!!!
Xe chạy….
cả hai cùng vương tay.........nó như cơ thể đang gồng mình vụt qua gánh nặng của chính ảo vọng về sức tình quá đuối...rồi lại ngồi thẩn thơ buồn vu vơ.tái tạo lại giấc mơ ngày hôm qua vụt tắt...hà nội sẽ lạnh dần như những ngày sụt sịt..... tiếng thở dài thượt lòng truyền ngay trong người cô gái!! nó ngưng lai đâu đó trong cơ thể!! để chắc chắn kèm theo vài cái ngạc nhiên cho ngưòi đằng sau! Hắn ôi thôi!! sao lại thế!! hôm qua!! đáng lẽ !!! nó sẽ bắt đầu bằng câu hỏi ấy!!câu hỏi cuối cùng mà hắn phải chia tay với vương niệm hoa xưa không có điểm đầu điểm cuối!! nhìn lên . hoa xưa!! sau này em sẽ trả lời anh nhé!!hắn với tay vào không gian!! nắm bắt một dòng kỳ lạ...!! 10năm rồi!! sao em không để anh ...... luôn chậm hơn em!! em nở thật rồi anh mới giật mình thấy đuợc em!! tháng ngày dài !! áp ôm biết bao kỷ niệm!!!!!...............Anh có biết hôm qua là ngày gì không!! An long lanh hỏi hắn!! một lần nữa........... hắn lại rơi................. hư vô!!!.........
hoa xưa không mặn mà làm đẹp cho đời suốt ngày suốt tháng....buông mình lặng lẽ một khoảng dài hiu hiu với màu xanh luôn mướt!! hoa xưa có giống với tiếng ve mùa hè, ..lột xác mình để vươn tới một cái đẹp sáng trong hơn!! bước chân bạn buồn dài mình trên đường hè xa lắng !! thì biết đâu .....lại thấy một khoảng trắng ẩn mình e ấp .......nhẹ nhàng đi qua.....
Có chọn 52 tuần thành một quãng thời trôi nhẹ,,,,....giác độ của mỗi người mỗi khác ....theo ai đó hoa xưa có 2 mùa nhanh lắm....mùa xanh và mùa xưa nở........hắn biết nó sẽ nhanh tới mức hắn nhận ra 10 năm, 520 tuần cũng chẳng đủ để bù đắp những hiểu lầm sâu mà không sắc như dao,,nhưng nó đã gọt dũa tâm hồn tổn thương của tuổi thơ nhọc lòng với hắn ,,,,,,,..sau này hắn mới biết .....
hắn quay lại với bao nỗi ngạc nhiên.....hắn biết hắn phải nắm lấy cơ hội này ....:: Hôm qua àh...........là ngày...........
An lấy ngón trỏ đặt lên môi hắn ,,cô nheo mắt và khẽ lắc đầu......
"anh phải để em trả lời chứ" nhẩm lòng An rung rinh giọt long lanh trên mắt lá.........hắn hiểu và An cũng hiểu.......để đến được với nhau .....biết bao mùa hoa xưa nữa.....nhưng…..
Anh nhớ nhé hôm qua ngày trở gió...Em yêu anh...
An..
Bỗng An chạy ra phía cửa, hắn chỉ kịp nghe tiếng phanh của ô tô bus và rồi An biến mất ..đố ai biết trong tim họ nghĩ gì....chỉ có hoa xưa hiểu..tình yêu đến nhanh và lãng mạn lắm..nó trở mình sau 10 năm trống rỗng.. em ơi sao như thế!!! hắn lại sởn gai,sợ khủng khiếp ...Hắn đã không giữ được An, hắn ước chỉ một tuần ... “anh cũng yêu em”. Mớ suy nghĩ linh tinh đang ẩn hiện trong đầu hắn. Không thể để mất em thêm lần nữa, phải rồi, 400 mét một trạm dừng xe bus trên tuyến phố quen...Hắn chạy.......chưa bao giờ hắn chạy nhanh hơn thế..cảm giác guồng mình qua từng gốc cây ..từng viên gạch...vừa chạy vừa sởn lòng...sức lực e ấp 10 năm cho một lần chạy ,....hắn mong trời đổ mưa.......em yêu anh....em yêu anh.....em yêu anh......em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh......em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh..........em yêu anh. hắn cuồng si, hắn muốn ôm ai đó, hắn bị điên...dở hơi...,hắn muốn khóc lắm ..nhưng sao không được...hắn chạy đẹp thật..........hắn ngã và trượt dài trên vỉa hè sỏi đá.........tiếng hét ai thất thanh....mọi người đổ xô vào hắn.....trời đổ mưa nhưng xen trong tiếng mưa ầm ầm hắn vẫn cảm nhận một hơi thở ấm áp, một tiếng nói nhẹ nhàng: “Anh ngã có đau không?”
[b]*5 năm sau nữa
Trời bão....
Mấy ngày hôm nay mưa thật buồn.. quán quá vắng lạnh... Hắn lặng lẽ làm nốt những công việc còn dang dở..
Hơi nước lành lạnh lan tỏa từ khu vuờn khiến anh có cảm giác nhẹ nhõm.. và hơi vui...
Chợt nghĩ, nếu không phải đang khóac trên mình bộ đồng phục nhân viên, và không đứng sau quầy Bar này... Thì vào 1 ngày mưa như hôm nay ,trong căn quán nhỏ này, hắn sẽ chọn cho mình chiếc bàn nào để nhấm nháp hương vị cà phê ấm nồng quen thuộc này nhỉ ? Liệu có phải chiếc bàn nhỏ xíu khuất sau ô cửa sổ ngòai ban công, mát lạnh dưới tán cây Hoa Sưa, nơi mà vị khách duy nhất của quán đang ngồi trầm tư kia không nhỉ ? Mỉm cuời... tự diễu cái suy nghĩ ngộ nghĩnh của bản thân, khiến hắn chú ý hơn đến vị khách kì lạ...
Sau quầy bar, qua dãy dài những ly thuỷ tinh lấp lánh.. hắn để ánh mắt mình dừng lại trên khuôn mặt nghiêng nghiêng của người khách... Một cô gái nhỏ !
Thật kỳ lạ trong một buổi mưa thế này, trong không gian lạnh buốt, và cô gái như được sinh ra chỉ để dành cho những chiều mưa như vậy: Môt không gian hòan hảo, hoàn hảo đến chiếc áo len trắng không tay móc những bông hoa xanh nhỏ xíu, xinh xinh, đến màu xanh trong veo của thứ đồ uống đặt trên bàn, chếch sáng, vầng trán như dát bằng cẩm thạch xòa mấy sợi tóc mai..
Cảm giác thân thuộc đến thắt lòng, cảm giác thân thuộc từ một người la xạ .... Không, có cái gì đó rất gần mà rất xa. Hối hả, hắn với vội tập giấy ký họa và hộp bút chì sáp, thầm cảm ơn vì tính đãng trí đã để quên đồ nghề tại quán sau buổi đi ký họa chiều hôm trước. Những nét phác thảo lướt đi trên giấy, thậm chí hắn không kịp ngẩng lên nhìn cô gái thêm lần nữa. Hắn sợ những đường nét, màu sắc trong một khảnh khắc kì lạ sẽ bay mất khỏi tâm trí mình khi nó chưa kịp lưu giữ lại trên giấy...Có thể gọi bức ký hoạ ấy là gì nhỉ? Một mảnh tranh còn thiếu của thuở ấu thơ giữa hắn và An? Hắn có thể tưởng tượng ra khuôn mặt của An khi bằng tuổi cô bé đang ngồi đây…16 tuổi. Hắn chỉ biết một bé An 10 tuổi, và một An 20 tuổi…cho đến bây giờ. Có lẽ, khi 16 tuổi, An trông như cô bé này! Hắn vui sướng, vui sướng như ghép được mảnh tranh cuối cùng trong bức tranh có đến hàng nghìn mảnh vụn. Năm An 16 tuổi, hắn đã tưởng tượng rất nhiều xem cô bé thế nào, và từ năm đó, hắn bắt đầu biết nhớ An nhiều hơn, chảy bỏng hơn... Mải miết.. khi hoàn thành bản phác thảo vội vã.. Ngẩng lên... bắt gặp ! Ánh mắt cô gái đang chăm chú nhìn mình..
- Anh lam` ơn tính tiền...!!!!!
Bất giác hắn bật tiếng:
- Bạn em không đến ư??!!....
Vô duyên.....có lẽ hắn và cô bé cùng nghĩ!! nhìn ánh mắt hắn hiểu!! không có ai đến!! không có ai đến hết!! hắn hiểu chưa!! .
lạ lùng!! tự nhiên khiến lòng run rẩy bởi suy nghĩ theo trực giác cơ bản hơi điên rồ!!
Cô bé sang bên kia đường...Không hiểu sao hắn cứ nhìn mãi theo cô bé có cái áo móc trắng với những bông hoa xanh nhỏ xíu đang đi hút về phía chùa Trấn Quốc...Ở đó, có hai cây hoa sưa, ở đó lần đầu tiên hắn cầm tay An...vun vào lòng bàn tay An cả một vốc hoa sưa trắng...Hôm đó An cũng mặc cái áo như cô bé kia. Bàn tay nàng ấm hay lạnh, hắn còn chưa kịp cảm nhận .Một cơn gió thổi tốc từ Hồ Tây sang làm hắn rùng mình, quay trở lại bar, trở thành "bồi bàn" bất đắc dĩ cho thằng bạn thân.
Bức tranh trong mưa…
Bên kia đường, có một cô gái đang đi ngược lại với cô bé có chiếc áo len móc hoa xanh, cô gái ấy tiến gần về phía cái quán hắn đang ngồi, An . An mà, nhìn ra Hồ Tây, nghĩ ngợi xa xăm. Tự nhiên An ước thật nhiều điều, cho cả tương lai và quá khứ, An muốn được làm lại vài điều trước kia bỏ lỡ. Một mình rảo bước, An bỗng bật cười, sao phải giận hắn nhỉ? An đã định không đến rồi, An thấy lòng mình nhẹ bẫng, thanh thản và tràn ngập yêu An mở cửa, bước vào quán cà phê:
Anh à, h ôm nay ăn hiệu anh nhé!!! Đi làm về mệt quá !em …..!
À, .
An còn nói thêm vài câu gì đó nhưng hắn không nghe thấy hắn đang cảm thấy hạnh phúc! Hắn giấu bức ký hoạ vừa vẽ sau lưng, lát nữa hắn sẽ tặng vợ . Hắn chớp mắt nhìn vợ mình. 25 tuổi, 16 tuổi Thời gian trôi qua thật nhanh, 10 năm xa cách, gặp nhau rồi xa nhau, cuối cùng lại có nhau. . , hắn thấy tất cả tựa như một giấc mơ nhưng… giấc mơ cũng có khi trở thành hiện thực, chỉ cần một niềm tin như hắn và An…Hắn tin, hắn mãi mãi tin rằng: “Ai lớn lên dưới tán cây hoa sưa mà yêu nhau, họ sẽ không
bao giờ xa nhau”
nhiều lúc cảm, nhẹ thở của thời gian!!!
vương dẫn bước, nét chân dài ngõ nhỏ!!!
xoã bóng mềm, trắng bong nơi thềm cửa!!
mở tiếng lòng xưa!! hoa đọng lại không về!!!

 
Đã qua hai ngày lễ rồi! Về nhà gặp được em vui biết bao nhiêu,gặp được nhiều bạn vui nhưng vẫn có cảm giác gặp em không đủ hay sao ấy.Muốn nói với em nhiều thứ nhưng mà đi với em anh lại chẳng nói đợc gì cả,sao anh lại nhát như thế nhỉ?Dạo nay anh làm em buồn nhiều có phải không?Từ giờ anh không làm em buồn nữa đâu,anh se quan tâm tới em như ngày xưa,ko giân dỗi nữa như thế là trẻ con quá phải không em.Tối hôm qua đi chơi với ban j mà không có em anh buồn quá nhưng biết làm sao được huy vọng là anh sẽ có thời gian được ở bên em nhiều hơn

 
Lại một tuần nữa trôi qua rồi,không biết trong lòng tôi nghĩ gì nữa! Muốn gặp em quá nhưng lại cố gìm bản thân mình,còn bao nhiêu việc phải làm mà,mình không có sự nghiệp thì làm sao ma giữ được tình yêu của mình.Đã bao nhiêu ngày mình không được gặp em rồi nhỉ.Mình chỉ mong sao thời gian trôi thật nhanh để minh trưởng thành để quyết định bản thân mình.
Bây giờ em đang làm gì nhỉ?Mình muốn hỏi xem em di làm có mệt không nhưng gọi điện xong thì nhớ đến chết mất.Thôi tối nay gọi điện cho em vậy.

 
Em ơi! em có biết rằng tôi nhớ em như thế nào không.Nhiều lúc chỉ muốn nhấc máy gọi cho em thật nhiều, được nghe lời em nói được nghe em cười tôi cảm thấy hạnh phúc biết bao,ước gì em luôn ở cạnh tôi nhỉ để tôi chẳng bao giờ phải nhớ em cả.Em nhớ nhé! em là cuộc sống của tôi...

 
Thông tin cá nhân

dungmanhhung
Sinh nhật: 15 Tháng 3 - 1982
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com