May 13 2006, 03:49 PM
Bởi: ceraX
Ngày 5-10
- Hôm nay, mình bắt đầu xuất hiện. Ba mẹ chắc là chưa biết điều này đâu vì mình còn nhỏ xíu như một hạt táo mà, nhưng sự thật là mình đã có rồi. Và mình sắp là một bé gái. Mình sẽ có tóc vàng và mắt xanh. Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp hết cả, thậm chí ngay việc mình rất thích ngắm hoa nữa cơ! Ngày 19-10 - Một số người nói mình chưa phải là một con người hoàn chỉnh, rằng mới chỉ có mẹ mình thật sự tồn tại mà thôi. Nhưng mình là người mà, cũng giống như mẩu ruột bánh mì nho nhỏ chưa phải là bánh mì thật sự. Mẹ là người, vậy thì mình cũng thế. Ngày 23-10 - Mới rồi mình vừa mở hé đôi môi. Chà, để nghĩ coi cỡ một năm nữa, mình sẽ nở nụ cười và sau đó biết nói. Chắc chắn tiếng đầu tiên mình thốt ra sẽ là: Mẹ... mẹ...ơi! Ngày 25-10 - Hôm nay, tim của mình bắt đầu tự đập lấy. Từ giờ trở đi nó sẽ nhảy múa nhẹ nhàng cho đến phút cuối đời của mình mà không nghỉ chút nào! Sau nhiều năm chắc nó phải mệt mỏi. Nó sẽ dừng khi mình chết đi, chắc thế! Ngày 2-11 - Mình lớn lên một chút từng ngày. Tay chân mình bắt đầu hình thành. Nhưng chắc chắn mình phải đợi một thời gian khá dài trước khi đôi chân có thể giơ cao để chạm vào tay mẹ, trước khi lòng bàn tay bé nhỏ có thể cầm được hoa và ôm lấy ba. Ngày 12-11 - Những ngón tay nhỏ xíu bắt đầu mọc ra trên bàn tay của mình. Ồ, trông chúng nhỏ nhắn mà dễ thương làm sao! Mình sẽ được vuốt tóc mẹ nhờ chúng đấy nhé! Ngày 20-11 - Hôm nay, bác sĩ nói với mẹ rằng mình đang sống ở đây, bên dưới trái tim của mẹ. Ồ, chắc mẹ phải vui mừng biết bao! Mẹ có vui không hở mẹ? Ngày 25-11 - Có lẽ ba mẹ đang đặt tên cho mình. Nhưng chắc ba mẹ vẫn chưa biết mình là con gái đâu. Bí mật đấy nhé! Mình muốn được người khác gọi là bé May. À, mình đang lớn dần lên đây! Ngày 10-12 - Mình đang mọc tóc! Sao nó mượt mà và tỏa sáng quá. Mình tự hỏi tóc của mẹ có giống thế không? Ngày 13-12 - Mình vừa chớp mắt. Bóng tối bao phủ xung quanh mình. Khi mẹ sinh mình ra, chắc là thế giới sẽ nhiều hoa và nắng ấm lắm. Nhưng điều mình muốn hơn cả là trông thấy mẹ. Mẹ ơi, mẹ có đẹp không hở mẹ? Con muốn nhìn thấy mẹ ghê! Ngày 24-12 - Mình tự hỏi liệu mẹ có nghe thấy tiếng thì thầm của trái tim mình? Một số bạn của mình ra đời hơi bị yếu một chút. Nhưng trái tim mình rất khỏe mạnh. Nó đập đều đặn: tup-tup, tup-tup. Mẹ sẽ có một đứa con gái thật khỏe mạnh đó nghe mẹ! Ngày 28-12 - Hôm nay, mẹ mình giết mình... ......... Đọc xong cái này cảm giác của bạn là gì............
May 13 2006, 03:46 PM
Bởi: ceraX
Em hãy tả con lợn nhà em:
"con lợn nhà em đầu tròn như quả bóng da, người nó hình cái hộp các-tông còn cái đuôi thì giống cái chân chống xe máy!" commentaire: thời buổi này, có nhà nào có lợn đâu mà tả. --- 2 anh em sinh đôi nhà nọ học chung 1 lớp, nen bài vở có phần hơi giống nhau. 1 lần làm bài văn tả cơn mưa. anh viết "tiếng mưa rơi trên tàu lá chuối lộp độp". em ngó sang thấy phục anh quá, liền chép ngay vào vở mình "tiếng mưa rơi trên tàu lá chuối leng keng"! commentaire: từ tượng thanh có vấn đề. --- em hãy tả bạn em "bạn em ko cao ko thấp, trung bình. bạn em ko gầy, ko béo, trung bình. bạn em ko đen ko trắng, trung binh. bạn em ko giỏi ko kém, trung bình..." commentaire: điệp ngữ đây, điệp ngữ đây. --- em hãy tả đêm giao thừa "em bước ra sân để chuẩn bị thắp hương giao thừa. ánh trăng tròn vằng vặc soi rõ khu tập thể, làm những chiếc lá sáng lên loang lóang..." commentaire: bốc phét quá đà. theo lịch mặt trăng thì đêm giao thừa ko có trăng. --- em hãy kể lại tác phẩm Tắt đèn của NTT "Chị Dậu rón rén bưng bát cháo hành vào cho anh Pha ăn"!!!! commentaire: trong văn học 30-45, nhẫm lẫn là chuyện thường tình.! --- em hãy tả con gà trống nhà em "chú trống choai nhà em lớn nhanh như thổi, càng lớn chú càng giống gà mái " !? commentaire: tội nghiệp trẻ con bây giờ, ít được gần với tự nhiên, cây cỏ, động vật --- Chuyện này cũng có thật nè: Trích bài văn bình tác phẩm Tắt đèn "Chị Dậu, như người ta vẫn nói 'con giun xéo lắm cũng quằn', đã nói với bọn lính lệ như thế này 'Mày động vào chồng bà đi, rồi bà cho bà cho mày xem'. Và chị cho chúng nó xem thật." Không hiểu là xem cái gì nhỉ? --- "áng văn" độc đáo "Nhà em có một con gà. Buổi sáng thức dậy, nó nhảy từ dưới đất lên nóc chuồng, rồi lại nhảy lên đống củi, vỗ cánh và gáy ầm ĩ. Tức mình, em ném nó què chân". Comment: Có lẽ em này chuyên đọc những truyện tranh kiểu như: "Ðấm! Ðá! Hự ! Bụp!..." --- Tả sinh hoạt một buổi tối ở gia đình em "Ăn cơm xong, bố em ngồi uống nước, mẹ em thì rửa bát, còn chúng em cất xoong nồi. Bỗng điện phụt tắt. Bố em bảo: 'Thôi, hôm nay lại mất điện, cả nhà mình đi ngủ sớm!'" Comment: Có khả năng nhà học sinh này ở khu vực hay bị ông điện cắt đột xuất. --- tả cô giáo "Chiều dài của cô giáo em là..., chiều rộng của cô giáo em là..." Comment: Một học sinh giỏi toán của lớp,! bố ; mẹ suốt ngày bắt "làm toán đi" · --- "Tưởng tượng mình là Thánh Gióng lên tâu với Ngọc Hoàng những việc mình đã làm dưới trần gian" "Lên đến cổng trời, ta gặp ngay ông Thiên Lôi, ông ấy cười khà khà vỗ vai ta và rủ ta vào nhà ông ấy làm vài chén rượu cho đã" --- tả tiết học trong lớp "... Cô giáo em đang giảng bài, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa như làm ám hiệu: Cạch... cạch... cạch. Và sau làn kính mờ là một bóng đen đứng lặng im. Cô giáo em rón rén ra mở cửa, cả lớp im lặng hồi hộp... Trời! Thì ra là bác hội trưởng hội phụ huynh của lớp..." Comment: học sinh mê truyện trinh thám · --- "Em hãy tả bà nội thân yêu trong gia đình em" "... Bà nội em rất hiền. Mắt bà một mí nhìn sụp xuống. Bà khoái ăn trầu, ngày nào cũng ăn, nhổ ra cái nước đỏ lòm. Bà rất thích đánh em vì em hay trốn ngủ trưa. Cái roi bà giấu sau cánh cửa. Bà sai em đi mua cho bà ly chè sương sa, bánh lọt. Vừa đi em vừa húp bớt lớp nước dừa ở trên vì nó béo lắm. Về nhà nhìn ly nước, bà sai em ra xin thêm nước dừa và chê bà bán hàng hà tiện nước dừa. Em đâu có dám xin thêm. Bà em rất cao. Thân bà cao bảy thước. Gần nhà em có mấy cái cô bán bia ôm, buổi trưa hay la lối, cười giỡn om sòm với mấy cái ông lạ hoắc ở đâu tới. Bà tức lắm, chống! nạ ;nh chửi qua. Mấy cô thấy bà cao lớn, không dám chửi lại" Comment: học sinh "tả thực" --- giải thích câu tục ngữ "Giặc đến nhà, đàn bà cũng đánh" "Câu tục ngữ nói lên sự dã man của bọn giặc cướp, khi đã tràn vào làng mạc, nhà cửa thì không cứ đàn ông, mà cả đàn bà, trẻ em chúng cũng đánh đập, hành hạ..." --- giải thích câu tục ngữ "Một con ngựa đau, cả tàu bỏ cỏ" "Câu tục ngữ cho thấy sự thông minh của loài ngựa, chúng thấy có một con bị đau là cả bọn bỏ ăn ngay, để đề phòng bệnh lây lan qua đường tiêu hoá" --- Tả đôi mắt của ông: "Mắt ông em lờ dờ, lòng đen đã mờ dần em nhìn vào mắt ông hình như tất cả đều trắng dã"! --- */ Chuyện kể về một anh sinh viên người Hung sang Việt Nam làm nghiên cưú sinh môn tiếng Việt. Cuối đợt nghiên cứu trường ÐHQG Hà Nội tổ chức một kì thi gọi là kiểm tra trình độ của từng nghiên cứu sinh. Ðề văn ra như sau: "Anh (chị) hãy giải thích câu ca dao: Gió đưa cành trúc la đà Tiếng chuông Thiên Mụ, canh gà Thọ Xương." Ðọc xong đề, anh chàng sinh viên khoái trí lắm vì nghĩ rằng không có gì là khó, nhất là khi anh có mang theo cả từ điển. Sau một hồi tra cứu chảy nước mắt, xem ra anh ta đã tường tận nhiều điều: "Gió đưa (được) cành trúc" thì ắt hẳn phải là gió to, ý hẳn là có bão. Với từ "la" anh phân vân giữa hai cách hiểu: +"la" là sự kết hợp giữ lừa và ngựa. +"la" anh đoán rằng đề đã in sai, phải là lao mới đúng. Và anh đã chọn cách hiểu này. "Ðà" là thanh tà vẹt để tàu có thể chuyển động trên đó. "Thiên mụ" : đàn bà trời - ý hẳn là vợ trời.| " Thọ" : nhiều lần (lâu) Và cuối cùng anh ta đã cho ra đời một sản phẩm bất hủ: “Trời nổi cơn bão lớn Lao xuống tà vẹt đường Vợ trời đánh một tiếng chuông Canh gà húp vội, hóc xương mấy lần” --- Ðề bài: Em hãy phân tích nghệ thuậ! tả người của Nguyễn Du trong tác phẩm Truyện Kiều Bài làm của một học sinh lớp 9 ở tỉnh Bình Dương có đoạn viết như sau: "...Nguyễn Du có thể nói là sư phụ trong việc sử dụng nghệ thuật biến hoá (?). Ông tả Từ Hải thiệt "ngầu": "vai năm tấc", " thân mười thước"- y như ông Thần Ðèn (chứ ngoài đời làm sao có thiệt). ông tả chỗ này còn độc đáo hơn: "Râu hùm, hàm én, mày ngài". Trên một nhân vật có tới ba đại diện loài vật: hổ-chim-bướm. Thật tài quá xá! " Lời phê của giáo viên: Dùng từ ngữ cẩu thả; phân tích bậy bạ; tưởng tượng loạn xạ; thiệt cũng "tài quá xá"! 1 điểm. · --- Ðời thừa Ðề bài: Em hãy ghi lại sự giằng xé, quằn quại trong nội tâm của Văn sĩ Hộ (Ðời Thừa) Bài làm: Văn sĩ Hộ sinh trưởng trong một gia đình có truyền thống thể thao, các anh em của Văn sĩ Hộ đều là những cầu thủ xuất sắc trong đội hình đội tuyển Sông Lam - Nghệ An. Ðặc biệt là người anh cả văn Sĩ Hùng- người đã ghi nhiều bàn thắng quan trọng cho đội tuyển Việt Nam tại Seagames 19 và Tiger Cup 98...Thử hỏi con người "tài không cao, phận thấp, chí khí uất" sống trong một gia đình toàn những người nổi t! iế ng và tài năng như vậy thì làm sao Văn Sĩ Hộ có thể thoát khỏi sự giằng xé, quằn quại trong nội tâm - không "Ðời thừa" sao được ??? --- Một câu chuyện có thật 100% của học sinh cấp 3 bình về tấm lòng người mẹ của bà cụ Tứ trong chuyện " Vợ nhặt" của nhà văn Kim Lân.. "Trong cuộc sống sinh hoạt đời thường, hàng ngày chúng ta đã từng được thưởng thức rất nhiều loại lòng, như lòng lợn, lòng chó, lòng gà, lòng vịt" chúng đều rất ngon và có vị riêng biệt khác nhau, nhưng tất cả đều không thể bằng lòng.... mẹ." Lời phê của thầy giáo: "vào đề so sánh khập khiễng, nhưng rất bất ngờ"(O điểm) --- Đề 1: Viết về nhân vật Thúy Kiều Một bạn học sinh lớp 9 PTCS T.A, Huế đã viết như sau: "Thúy Kiều là 1 người con gái tài sắc vẹn toàn, song nàng đã bị chế độ phong kiến vùi vào đống bùn nhơ. Đến nỗi, chịu không nổi, nàng đã nhảy xuống sông Tiền giang tự vẫn. May thay lúc đó có một bà đảng viên đi công tác về, bà liền nhảy xuống sông cứu nàng. Sau đó, Kiều giác ngộ và đi theo con đường Cách Mạng." --- Đề 2: "Em hãy phát biểu cảm nghĩ của mình về việc Nguyễn Du đã để lại cho chúng ta tác phẩm Kiều". Một bạn lớp 11 PTTH Cái bè, đã viết: "... Nguyễn Du là lão tiền bối của chúng ta. Mặc dù tiền bối đã sớm ra đi vào một chiều gió lạnh, nhưng vẫn làm chấn động cả giới hậu bối của chúng ta, qua bí kíp võ công "Vương Thúy Kiều" hay còn gọi là "Đoạn Trường Thất Thanh". Bằng chứng là qua các kỳ thi, pho bí kíp này lại xuất hiện và làm "thất điên bác đảo" cả giới "hậu bối" chúng ta ..." --- Đề 3: "Em hãy tường thuật lại diễn biến chiến dịch Điện Biên Phủ". Bài làm của 1 học sinh lớp 9 trường PTCS cấp 2: ".... Quân địch đánh ra, quân ta đánh vào ào ào như lá tre rụng, đồng chí phe ta đánh thằng cha phe nó ghê hết sức.... Kết qủa: Sau 55 ngày đêm chiến đấu oai hùng, ngày 7-1-1991, phe ta thắng phe nó, chúng ta đã giết sống được 16,200 chúng nó, phanh thây 62 máy bay (em quên mất tên của máy bay, xin cô thông cảm)" --- Đề 4: "Trong các tác phẩm em đã học và đọc thêm, em thích tác phẩm nào nhất ? Vì sao ? Hãy chứng minh ?" Bài làm của bạn NAT, lớp 10B PTTH, đã viết: " Trong kho tàng văn học VN, ca dao dân ca rất giàu tình nghĩa... Trong các tác phẩm đó em thích nhất là tác phẩm "Tắt đèn" của chị Dậu. Vì nó đã thể hiện tinh thần chống lại sự bóc lột phụ nữ của chế độ phong kiến. Chứng tỏ chị đã bán con và chó để thể hiện tinh thần kiên quyết đó..." --- Đề 5: "Em hãy phân tích trình tự diễn biến tâm trạng nàng Kiều trong đoạn trích "Những nỗi lòng tê tái." Bài làm của bạn NCT, lớp 10A PTTH Phú Nhuận, có đoạn đã viết: "Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng". Qua đó ta thấy tên khách họ Hoàng thật là tàn nhẫn, hắn hôn Thúy Kiều đã rồi lại bắt Kiều hôn lại , làm cho Kiều ngày càng biến thành gái lầu xanh chuyên nghiệp, muốn ngóc đầu lên cũng không nổi..." --- Đề 6: "Em hãy cho biết sự bất công của phụ nữ dưới chế độ phong kiến. Bằng các tác phẩm đã học của Hồ Xuân Hương, Nguyễn Du, hãy chứng minh ?” Một bạn tên Hoài Nhân, lớp 9 PTCS viết: "Sự bất công của người phụ nữ dưới chế độ phong kiến đó là: Họ không được tham dự bóng đá quốc tế, họ không được lái xe nhất là các loại xe con, xe gắn máy . Ngày nay, quyền giải phóng phụ nữ đã được củng cố. Hàng năm người ta lấy ngày 8/3 làm quốc khánh phụ nữ.." --- Đề 7: "Sau khi đọc tác phẩm "Tắt đèn" của Ngô Tất Tố, em có suy nghĩ gì về nhân vật chị Dậu?" Bài làm của bạn NHT lớp 10B, viết: "Sau khi chiêu xong tác phẩm Tắt đèn của Ngô Tất Tố, em có suy nghĩ như sau: Chị Dậu là một nàng con gái có bộ lòng yêu chồng, thương con cực đại. Nàng ta rất chi dũng cảm, không sợ roi vọt. Chẳng hạn, khi thấy chồng bị đánh đập, nàng hùng dũng chưởng lại bằng mấy cú ka-ra-tê hết sức đẹp mắt... " --- Đề 8: "Trong bài Bình Ngô Đại cáo của Nguyễn Trãi, đoạn thơ nào đã nói lên sức mạnh và khí thế dũng mãnh của quân ta trong cuộc kháng chiến?" Một bạn nam đã viết: Đoạn thơ sau nói lên sức mạnh và khí thế dũng mãnh của cha ông ta: "Đánh 1 trận giặc không kinh ngạc, đánh 2 trận tan tác quân ta" --- Đề 9: "Anh chị hãy phân tích hình ảnh người lính VN qua thơ ca kháng chiến chống Mỹ" ( điển hình như bài thơ Dáng đứng Việt Nam của Lê Anh Xuân) Trong bài viết của 1 bạn lớp 12A3 PTTH Phụng Hiệp, CL có đoạn: "Người lính của Lê Anh Xuân là một nét đẹp trong muôn vàn cái đẹp của người lính. Tuy đã gục ngã, nhưng anh cố bò mà ngồi dậỵ.. Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhất, Anh xỉu rồi anh giải phóng quân ơi, Nhưng anh gượng ngồi trên xác trực thăng và chết đứng trong khi đang đứng bắn" Bài làm của 1 bạn lớp 12 ở Bến tre, viết: "...Trên đường băng Tân Sơn Nhất, 1 anh giải phóng tự nhiên nằm đó. Một chị đi ngang thấy anh tự nhiên nằm nên lại rờ vào mình anh và lắc lắc mấy cái, chị thấy anh nằm im nên nghĩ anh đã chết... Anh giải phóng quân mất đi trong mình không có 1 thứ giấy tờ, một tấm ảnh nào, kể cả giấy chứng minh nhân dân cũng không có..." --- Đề 10: "Em hãy cho biết ý nghĩa của câu thơ "Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm". "Theo em nghỉ thì nếu hiểu suông thì câu này rất tối ưu là vô nghĩa vì sỏi đá thì khó có thể biến thành cơm được trừ phi các nhà khoa học VN đã chế tạo ra một chất hóa học nào mà có thể biến được sỏi và đá thành thực phẩm. Còn nếu đi sâu vào ý nghĩa của câu thơ này, chúng ta phải thấy ngay là đây không phải là những sỏi đá bình thường mà theo em nghỉ thì tác giả muốn đề cập tới các mỏ đá quí của đất nước ta. Vì chỉ có đào mỏ lấy đá quí thì mới có giá trị và có thể bán để mua cơm ăn mà thôị Và chẳng những đào được đá quý có cơm ăn mà còn dư tiền mua mấy trăm gram thịt xào lên làm món mặn và có một tô canh nóng hổi nữa." ---------------------------------------------------------------- đọc xong cái này mới thấy trình độ của chúng ta vẫn chưa đáng là gì
May 13 2006, 03:45 PM
Bởi: ceraX
Hallowen
Một sáng sớm tháng tư năm 1883, vừa thức giấc, tôi đã thấy Sherlock Holmes, ăn mặc tề chỉnh đứng bên đầu giường mình. Lệ thường, anh hay dậy muộn; mà theo đồng hồ lúc này chỉ mới 7 giờ 15. Tôi ngước nhìn anh, hơi ngạc nhiên. ánh mắt tôi cũng thoáng vẻ bực dọc, vì chính tôi cũng quen dậy muộn. - Tôi lấy làm tiếc là đã đánh thức anh dậy, Holmes nói - Có chuyện gì thế? Hoả hoạn à? - Không, có một thân chủ đang chờ. Một tiểu thư trẻ đang thảng thốt lo âu và khẩn khoản xin gặp tôi. Cô ấy hiện ngồi đợi dưới phòng khách. Khi những tiểu thư trẻ dám băng qua thành phố vào lúc mới rạng sáng như thế này và dám đánh thức những người chưa quen biết dậy, thì chắc hẳn họ phải gặp chuyện gì đó rất đáng lo. Vụ này có lẽ rất thú vị, đáng cho anh ghi chép, nên tôi tin chắc, anh sẽ muốn theo dõi ngay từ đầu. Tôi nghĩ nên đánh thức anh, để anh khỏi bỏ lỡ một dịp may. - Ồ, anh bạn vàng, tôi không đời nào chịu để lỡ một dịp may, vì bất cứ lý do gì. Tôi hối hả mặc quần áo, và chỉ vài phút sau đã theo chân bạn tôi xuống phòng khách. Cô tiểu thư mặc bộ quần áo đen, gương mặt khuất sau một tấm mạng nhỏ thó, đang ngồi bên cửa sổ, cô vội đứng ngay dậy khi chúng tôi bước vào. - Chào tiểu thư, - Holmes niềm nở - tôi là Sherlock Holmes. Còn đây là bạn tôi, bác sĩ Watson. Tiểu thư có thể trò chuyện với anh ấy cởi mở, như với chính tôi. à, rất mừng là bà Hudson đã tinh ý nhóm giúp lò sưởi. Tiểu thư nên ngồi gần thêm chút nữa cạnh lò sưởi và tôi xin phép được mời tiểu thư một tách cà phê nóng, vì tôi thấy tiểu thư đang rét run lên. - Tôi run không phải vì trời lạnh - cô gái khẽ đáp. - Vậy thì vì lý do gì? - Vì sợ, thưa ông. Vì kinh hoàng. - Vừa nói, cô gái vừa nâng tấm mạng che mặt lên, và chúng tôi thấy cô đang thật sự thảng thốt trong nỗi kinh hoàng. Sắc mặt tái mét ánh mắt lộ rõ vẻ khiếp sợ, như ánh mắt con thú săn đang bị bủa vây. Trông bề ngoài, cô chỉ trạc ba mươi, nhưng mái tóc đã điểm bạc đôi chỗ, còn cử chỉ thì lộ rõ vẻ uể oải mỏi mệt. Chỉ bằng khoé mắt từng trải của anh, Sherlock Holmes đã biết về cô đủ mọi điều. - Cô đừng sợ - anh nói, - chúng tôi sẽ giúp cô sớm giải thoát được mọi ưu phiền. Tôi chẳng chút hồ nghi. Tôi biết rõ cô vừa tới đây bằng chuyến tàu sớm nay. - Thế ra ông đã biết tôi trước lúc tôi đến đây hay sao? - Không, nhưng tôi nhìn thấy trên chiếc găng tay bên trái của cô phần còn lại của tấm vé khứ hồi. Cô đã phải dậy rất sớm, rồi còn phải ngồi co ro rất lâu trên một chiếc xe độc mã suốt cả một chặng đường dài lầy lội trước lúc ra tới ga. Cô gái bối rối, nhìn anh bạn tôi chằm chằm. - Chẳng có gì huyền bí đâu, thưa tiểu thư, anh mỉm cười nói - trên ống tay áo vét cô đang mặc lấm tấm bùn, ít nhất là ba chỗ. Những vết bẩn ấy còn mới. Không một loại phương tiện giao thông nào, ngoại trừ xe độc mã, lại có thể làm bắn nhiều bùn đất đến thế lên người hành khách; nhất là khi họ ngồi bên trái xà ích. - Ông hoàn toàn đúng, dù ông dùng cách nào để phán đoán như vậy, cô gái nói. Tôi rời khỏi nhà lúc gần 6 giờ, đến Leatherhead lúc 6 giờ 20 và đáp ngay chuyến tàu đầu tiên đến ga Waterloo.. Thưa ông, tôi không còn chịu đựng được nữa. Tôi sẽ hoá điên mất nếu tình cảnh này cứ kéo dài. Tôi chỉ có một người để nhờ vả, nhưng con người khốn khổ đó e chẳng gíup ích được bao nhiêu. Vì vậy, tôi đành tới cầu cứu ông, thưa ông Sherlock Holmes. Ông có đủ sức giúp không, ít ra là cũng làm sáng tỏ ít nhiều những bí ẩn đáng sợ đang bủa vây tôi bốn bề? - Xin cô cứ kể hết với chúng tôi tất cả những gì có thể giúp chúng tôi hình dung được tình cảnh đang khiến cô sợ hãi. Điều khủng khiếp nhất trong tình cảnh của tôi hiện nay là những lo sợ của tôi , những lo sợ đều hết sức mơ hồ, - cô thân chủ đáp. Những ngờ vực của tôi đều bắt nguồn từ những chuyện rất nhỏ nhặt, đến nỗi người khác có thể cho là vớ vẩn. Nhưng tôi nghe đồn chỉ có ông, thưa ông Sherlock Holmes, mới thấu hiểu hết tâm địa hiểm ác của người đời. ông mới có thể khuyên tôi nên xoay xở thế nào trong những hiểm hoạ đang bủa vây quanh tôi. - Tôi đang lắng nghe cô đây, thưa cô. - Tôi tên là Helen Stoner. Tôi đang ở với ông bố dượng. Ông ấy là người cuối cùng còn sống của một dòng họ Saxon lâu đời nhất Anh quốc, dòng họ Roylott xứ Stoke Moran, tại cực tây này, giáp ranh với Surrey. Sherlock Holmes gật đầu - Tôi đã được nghe nói khá nhiều đến cái tên đó - anh nói. - Có một thời, họ từng là dòng họ giàu có nhát Anh quốc. Lãnh địa họ, ở mạn bắc, vắt qua cả biên giới, ăn sâu vào tận Berkshire, và ở mạn tây - tận Hampshire. Nhưng vào cuối thế kỷ trước, cả bốn thế hệ liền đã mặc sức phung phí và chẳng buồn làm gì. Trong thập niên 1820, những gì còn sót lại đã bị một gã máu mê cờ bạc nướng hết vào các trò đen đỏ, ngoài trừ một vài mẫu đất và một toà nhà cũ, xây từ hai trăm năm trước. Viên điền chủ cuối cùng của dòng họ đành phải lui về cư ngụ tại ngôi nhà nọ, sống cuộc đời thảm hại của một người quí tộc nghèo. Nhưng cậu con trai độc nhất của ông ta, người hiện là bố dượng tôi, hiểu rằng phải tìm cách thích nghi với tình cảnh mới. Ông ấy cố kiếm được một mảnh bằng bác sĩ, rồi lên đường sang Calcutta. Tại đây, ông ta nhờ có tay nghề và đức kiên nhẫn, nên chẳng bao lâu sau đã được đông đảo khách hàng tín nhiệm. Nhưng rồi nhà ông ta bị mất cắp, khiến ông ta tức điên người, đánh một gia nhân người bản xứ đến chết, và chật vật lắm ông ta mới thoát khỏi bản án xứ giảo. Sau vụ đó, ông ta đã phải chịu cảnh tù tội rất lâu, nên khi được thả ông trở về Anh quốc trong tâm trạng thất vọng và bi quan. Hồi còn làm bác sĩ ở ấn Độ, Roylott đã kết hôn với mẹ tôi, bà Stoner, một quả phụ trẻ, vốn là vợ của Thiếu tướng Stoner, chỉ huy pháp binh tại Bengal. Tôi và Jlia, chị tôi, là hai chị em sinh đôi. Hồi mẹ tôi đi bước nữa, hai chúng tôi mới 20 tuổi. Mẹ tôi có một khoản tiền khá lớn, mỗi năm được hưởng không dưới một ngàn bảng lợi tức. Bà giao hết khoản tiền đó cho bác sĩ Roylott cai quản, vì hai chị em tôi còn phải sống cùng ông bố dượng, và dặn ông ta phải chia đôi cho hai chúng tôi khi nào chúng tôi đi lấy chồng. Mẹ tôi qua đời chỉ ít lâu sau ngày chúng tôi trở về Anh: bà chết cách đây 8 năm trong một vụ tai nạn hoả xa gần Crewe. Ngay sau ngày đó, bác sĩ Roylott lập tức bỏ ý định ở lại Luân Đôn hành nghề, và đưa hai chị em tôi về Stoke Moran, sống tại ngôi nhà được thừa kế. Khoản tiền mẹ tôi để lại thừa đủ chu cấp cho mọi sở thích của chúng tôi, và tưởng chừng chẳng có gì ngăn trở chúng tôi sống hạnh phúc. Nhưng đúng vào thời kỳ đó, tính khí bố dượng tôi bỗng thay đổi hẳn. Thay vì kết thân và tới viếng thăm những người hàng xóm, mới đầu rất hồ hởi khi được gặp lại một người thuộc dòng dõi Roylott trở về sống tại quê cũ, ông ta cứ ru rú suốt ngày ở nhà. Ông ta chẳng mấy khi bước ra ngoài, và hễ đi ra đến ngoài thì lần nào cũng gây gổ dữ dội với bất cứ ai chạm trán với ông trên đường đi. Cái tính hay có những cơn giận hung hãn đã thành một tật cố hữu của cánh đàn ông dòng họ Roylott. Và đến đời bố dượng tôi, các tật đó lại càng tăng thêm, có lẽ vì ông ta sống quá lâu ở miền nhiệt đới. Một loạt những vụ ẩu đả tồi tệ đã xảy ra, trong đó có hai vụ đã phải kết thúc ở đồn cảnh sát. Rốt cục, ông ta trở thành nỗi kinh hoàng của cả làng, và dân ở đấy ai cũng vội vã tránh mặt ông ta, vì ông ta có một thế lực phi thường và hoàn tòan không thể tự kiềm chế, khi đã nổi cơn thịnh nộ. Bạn bè độc nhất của ông ta là những người Digan sống lang thang nay đây mai đó; ông cho họ dựng lều trại trên mảnh đất nhỏ, diện tích chỉ vài hecta của dòng họ để lại. Ông ấy thích lang thang đây đó cùng họ; có lần vắng nhà hàng tuần. Ông ta cũng thích những giống vật ấn Độ, được ngừơi quen gửi tận bên đó về. Hiện ông đang nuôi một con báo bờm, giống Cheetah, và một con khỉ đầu chó, nòi Baboon, suốt ngày đêm thả rông, mặc cho chúng muốn đi đâu thì đi. Dân làng hầu như ai cũng sợ chúng chẳng kém gì chủ chúng. Qua lời tôi kể, chắc ông dễ dàng hình dung được là cảnh sống của chị Julia đáng thương và tôi chẳng lấy gì làm sung sưóng cho lắm. Không một người giúp việc nào chịu nổi cảnh sống ở nhà chúng tôi, nên từ lâu lắm rồi, hai chị em tôi đã phải tự tay làm lấy mọi việc trong nhà. Chị tôi đã chết hồi chỉ mới ba mươi tuổi, và tóc chị ấy cũng đã điểm bạc như tóc tôi. - Thế chị ấy đã mất rồi sao? - Chị ấy qua đời cách nay vừa tròn hai năm. Chính tôi cũng đang định kể với ông về cái chết của chị ấy. Các ông thấy đấy, cảnh sống mà tôi vừa kể khiến chúng tôi không còn thích giao du với bất cứ ai cùng trang lứa và địa vị. Chị em tôi có một bà dì ruột, sống độc thân, tên là Honoria Westphail, bà ở mạn Harrow, nhưng hoạ hoằn lắm chúng tôi mới được phép đến thăm bà vài ngày. Cách đây hai năm, chị Julia có đến đó đón lễ Noel và đã gặp một Thiếu tá Hải quân, rồi đính hôn cùng anh ta. Dượng tôi được biết chuyện đó sau ngày chị Julia trở về và không tỏ ý phản đối cuộc hôn nhân ấy nhưng rồi hai tuần trước ngày họ định tổ chức hôn lễ, chị Julia đã gặp một việc khủng khiép đã cướp mất của tôi người bạn tâm tình độc nhất trên đời. Sherlock Holmes nãy giờ ngả người vào lưng ghế, mắt lim dim, đầu tựa trên chiếc gối đặt trên tay vịn của chiếc đi văng. Nghe đến đó, anh bỗng hé mắt nhìn thẳng vào mắt cô gái. - Xin cô kể lại chuyện ấy thật cặn kẽ - anh nói. - Việc này đối với tôi rất dễ, vì mọi điều xảy ra vào khoảng thời gian kinh hoàng đó đều đã khắc sâu vào ký ức của tôi. Toà nhà chính mà dượng tôi được thừa kế, như tôi vừa kể, rất cũ kỹ, chỉ còn một dãy bên là còn ở được. Sàn của mấy phòng ngủ ở đây toàn là sàn đất nện; mấy phòng khách thì chiếm phần trung tâm toà nhà. Trong ba phòng ngủ kia, thì phòng đầu là bác sĩ Roylott, phòng thứ hai là của chị tôi, còn phòng cuối thì dành cho tôi. Chẳng phòng nào ăn thông với phòng nào; nhưng cả ba đều có cửa mở ra dãy hành lang chung. Tôi kể như vậy, có được rõ không ạ? - Rất rõ. - Cửa sổ ba phòng đều hướng ra phía bãi cỏ. Vào cái đêm kinh hoàng đó, bác sĩ Roylott về phòng rất sớm, nhưng chúng tôi biết ông ấy chưa ngủ, vì chị tôi phải khó chịu vì cái mùi xì gà ấn Độ rất nặng mà ông ta quen dùng. Vì vậy, chị ấy rời phòng sang bên tôi, ngồi một lúc, nói chuyện gẫu về cái đám cưới sắp tới. Mười một giờ thì chị ấy đứng dậy, rời phòng tôi, nhưng ra đến cửa bỗng dừng lại, ngoái nhìn sau lưng, rồi lên tiếng hỏi tô : - Helen,khuya khuya, em có bao giờ nghe tiếng ai đó huýt sáo không? - Chưa bao giờ - tôi đáp. - Biết đâu em có thể huýt sáo lúc mơ ngủ? - Không thể có chuyện đó được. Nhưng tại sao chị hỏi thế? - Vì mấy đêm gần đây, vào khoảng ba giờ sáng, đêm nào chị cũng nghe có tiếng huýt sáo rất khẽ và rõ. Chị vốn tỉnh ngủ, nên tiếng động đó khiến chị thức giấc. Chị không thể nói rõ nó từ phía nào đưa lại. Có thể là từ phòng bên, mà cũng có thể từ ngoài bãi cỏ vọng vào. Hôm qua, chị đã định hỏi em có nghe thấy không. - Không, em không nghe. Chắc là đám Di-gan đấy. - Có lẽ đúng vậy thật. Nhưng nếu quả là từ ngoài bãi cỏ vọng vào thì sao em không nghe thấy? Lạ thật! - ồ, em ngủ say hơn chị nhiều. Thôi, toàn chuyện vớ vẩn không đâu - chị ấy mỉm cười, khép cửa phòng tôi, và lát sau tôi nghe thấy tiếng chìa lách cách trong ổ khoá phòng chị. - Thì ra là vậy, Sherlock Holmes nói. Chị cô và cô bao giờ cũng khoá cửa trước lúc đi ngủ? - Vâng. - Sao vậy? - Hình như tôi đã kể với ông là dượng tôi có nuôi thả rông một con báo bờm và một con khỉ đầu chó. Hai chị em tôi chỉ cảm thấy an toàn khi đã khoá trái cửa sau lưng. - Tôi hiểu. Xin cô kể tiếp. - Đêm đó, tôi không thể nào chợp mắt được. Tôi linh cảm mơ hồ một điều bất hạnh sắp xuống giáng xuống đầu mình. Hai chúng tôi, hẳn ông còn nhớ, là hai chị em sinh đôi, và chắc ông cũng biết, anh em hay chị em song sinh vốn gắn bó với nhau mật thiết như thế nào. Đêm đó quả là một đêm ghê rợ. Gió rít từng hồi, còn mưa thì xối xả trút nước vào cửa sổ. Bất thình lình, trong tiếng gió gào thét bỗng dậy lên một tiếng rú man dại của một người phụ nữ đang hốt hoảng. Tôi nhận ra ngay: đó là tiếng chị tôi. Tôi nhảy vội xuống đất, lao ra hành lang. Lúc đang mở cửa, tôi chợt nghe một tiếng huýt sáo kẽ, đúng như chị tôi kể, rồi chỉ một lát sau, tiếng rơi đánh sầm của một vật nặng bằng kim loại. Khi tôi chạy sang, tôi thấy cửa phòng chị tôi không khoá, cánh cửa đang từ từ xoay trên bản lề. Tôi kinh hãi, trố mắt nhìn, không biết cái gì sắp xảy ra đây. Dưới ánh đèn treo ngoài hành lang, tôi thấy chị Julia hiện ra sau cánh cửa, mặt trắng bệch vì khiếp sợ. Chị chới với vươn hai tay ra phía trước, cầu cứu tôi, toàn thân lảo đảo như thể đang say. Tôi chạy vội tới, ôm choàng lấy chị, nhưng đúng vào lúc đó, chân chị bỗng bủn rủn và chị ngã khuỵu xuống đất. Chị quằn quại vì một nỗi đau đớn không thể chịu đựng nổi. Mới đầu, tôi tưởng chị không nhận ra mình; nhưng lúc tôi cúi xuống, chị bỗng hét lên bằng một giọng mà tôi nhớ suốt đời:“ Trời ơi, Helen! Cái dải băng ấy! Dải băng lốm đốm!“. Chị ấy còn cố nói một điều gì đó nữa, tay chỉ chỉ về phía phòng ông bố dượng, nhưng một cơn co giật nữa lại ập tới, không cho chị thốt nên lời. Tôi vừa đứng bật dậy, vừa lớn tiếng gọi ông bố dượng, và thấy ông ta chạy vội ra khỏi phòng. Trên người còn mặc chiếc áo ngủ lụng thụng. Khi ông ta chạy tới thì chị tôi đã bất tỉnh. Ông ta đổ rượu brandy vào miệng chị tôi, cho người đi gọi ông thầy thuốc trong làng nhưng mọi cố gắng cứu chữa chị tôi đều vô hiệu. Chị lả dần, rồi tắt thở, không còn tỉnh lại được nữa. Người chị yêu quí của tôi đã chết một cách khủng khiếp như vậy đó. - Xin hỏi cô một câu, Sherlock Holmes nói.Cô có tin chắc là đã nghe tiếng huýt sáo và tiếng rơi của một vật nặng bằng kim loại? Cô có dám thề là mình đã không nghe lầm không? - Tôi cảm thấy mình không lầm chút nào. Nhưng dẫu sao tôi cũng không dám đoán chắc lắm, vì lúc đó gió đang gào thét bên ngoài và căn nhà cũ cũng phát ra đủ mọi thứ âm thânh giữa lúc mưa to gió lớn. - Chị cô lúc đó đã ăn mặc tề chỉnh? - Không! Chỉ mỗi chiếc áo ngủ trên người. Bên tay phải đang cầm một que diêm đã đánh lửa, còn bên tay trái - một bao diêm. - Điều đó chứng tỏ cô ấy đã quẹt diêm lên để xem thử có chuyện gì khiến cô ấy sợ hãi. Chi tiết đó rất quan trọng. Vậy ông dự thẩm kết luận thế nào khi đến điều tra? - Ông ấy xem xét hết sức cẩn thận nội vụ, vì bác sĩ Roylott từ lâu đã là đối tượng khả nghi. Nhưng ông ấy không tài nào tìm thấy một chứng cứ gì xác đáng về nguyên nhân cái chết. Cửa phòng được khoá chặt từ bên trong. Bên ngoài cửa sổ còn có thêm một lần cửa gỗ được gá trên những thanh sắt to bản để phòng ngừa kẻ gian. Hơn nữa, đêm nào cũng cài then cẩn thận. Tôi cũng đưa ông ấy đi xem tường vách: tất cả đều vẫn còn vững chãi lắm. Sàn nhà cũng được khám xét kỹ, nhưng vẫn chẳng có dấu hiệu khả nghi nào. ống khói lò sưởi tuy rộng, nhưng không thể chui qua. Như vậy, chắc chắn là khi xảy ra cái tai hoạ bi kịch ấy, chị tôi chỉ có một mình trong phòng. - Thế khả năng bị đầu độc? - Các bác sĩ cũng đã khám nghiệm tử thi, nhưng chẳng thu được một kết quả nào. - Vậy, theo cô, lý do gì đã khiến người chị bất hạnh của cô chết thảm khốc như thế? - Tôi tin rằng chị ấy chỉ vì quá kinh hoàng và chấn động thần kinh, tuy không thể hình dung nổi điều gì đã khiến chị ấy sợ hãi đến mức đó. - Hôm đó, đám Di-gan có mặt trong địa phận trang trại không? - Có, họ hầu như lúc nào cũng ở gần trang trại. - Này, vậy cô nghĩ gì về dải băng, dải băng lốm đốm, mà chị cô có nhắc tới? - Có lúc tôi nghĩ đó chỉ là những lời vô nghĩa trong cơn mê sảng của chị tôi; nhưng có lúc tôi cho rằng có lẽ chị tôi muốn nói tới một loại băng đảng gì đấy, chắc là tới đám người Di -gan, cũng có thể là thứ khăn trùm sặc sỡ mà dân Di gan hay dùng đã khiến chị ấy thốt ra hai chữ ”lốm đốm“ kỳ dị đó. Holmes lắc đầu như có ý không chút nào thấy thoả mãn. - Còn có một cái gì khác nữa kia! - anh nói - Xin cô kể tiếp đi. - Hai năm trôi qua kể từ ngày đó, và cuộc sống của tôi càng trở nên lẻ loi, cô độc hơn bao giờ hết. Nhưng tháng trước, một anh bạn thân mà tôi quen biết từ nhiều năm, đã ngỏ lời cầu hôn tôi. Anh ấy tên là armitage, Perryarmitage, thứ nam của ông armitage ở vùng Crame Water, gần Reading. Bố dượng tôi không phản đối, và chúng tôi định sang xuân thì tổ chức hôn lễ. Cách đây hai ngày, bác sĩ Roylott gọi thợ tới, cho sửa chữa phần trái nhà ở mạn tây. Họ đập phá vách tường căn phòng ngủ của tôi, nên tôi phải dời sang ở tạm tại căn phòng nơi chị tôi đã qua đời, ngủ trên chính chiếc giừơng chị ấy từng ngủ. Đêm qua, tôi nằm mà chẳng tài nào chợp mắt được, vì nghĩ tới cái chết bi thảm của chị mình. Thế rồi, các ông có hình dung được không nỗi kinh hoàng của tôi. Tôi bỗng nghe thấy trongcảnh vắng lặng của đêm khuya cái tiếng huýt sáo khẽ mà chính chị tôi từng nghe thấy trước lúc chết. Tôi choàng ngay dậy, châm đèn lên, nhưng chẳng thấy gì trong phòng cả. Tôi quá hoảng sợ, nên không thể lên giường ngủ tiếp, đành mặc sẵn quần áo, ngồi chờ. Thấy trời vừa sáng, tôi vội lên đường đến gặp ông ngay, để cầu cứu ông. - Cô đã xử sự rất khôn ngoan, bạn tôi nói. Nhưng cô đã kể hết chưa? - Thưa ông, hết rồi. - Chưa đâu, cô Roylott ạ. Cô đang bao che cho ông bố dượng của cô đấy. - Sao kia? Ông muốn ám chỉ điều gì? Thay vì câu trả lời, Holmes kéo cao ống tay áo của cô thân chủ lên. Năm vết đỏ bầm, dấu của năm ngón tay, nổi rõ trên cổ tay trắng muốt của cô gái. - Cô bị ông ta đối xử tàn tệ quá! Holmes nói. Cô gái đỏ bừng mặt, kéo vội ống tay áo xuống để che cái cổ tay bị bầm. - Ông ấy là hạng người cục súc, cô nói, sức lực như hộp háp, và chắc không lường hết được sức mạnh của mình. Cả ba chúng tôi ngồi im lặng hồi lâu. Holmes tì cằm lên hai tay, nhìn chằm chằm ngọn lửa cháy trong lò. Mãi sau, anh mới lên tiếng: - Vụ này thật bí ẩn. Có tới hàng trăm tình tiết tôi đang muốn biết rõ trước lúc quyết định phương hướng hành động. Chúng ta đừng để mất thời giờ. Cô có thể giúp chúng tôi về Stoke Moran ngay hôm nay, để chúng tôi xem kỹ lại mấy căn phòng đó, mà dượng cô không hề hay biết, được không? - Được ạ. Vì ông ấy có nói là hôm nay phải lên Luân Đôn thu xếp một số công việc gì đó hết sức hệ trọng. Chắc ông ta sẽ vắng nhà suốt ngày, nên không ai cản trở các ôngđâu. - Tuyệt. Thế thì cả hai chúng tôi sẽ cùng đến. Còn cô, cô có phải thu xếp việc riêng gì nữa không? - Tôi có vài việc đang định làm gấp nhân lên đây, nhưng tôi sẽ quay về ngay bằng chuyến tàu 12 giờ, nên tôi vẫn có mặt ở nhà để tiếp đón hai ông. - Vậy cô nên đợi sẵn chúng tôi sau mười hai giờ trưa. Tôi cũng có vài việc vặt cần thu xếp.Cô có vui lòng ở lại dùng điểm tâm với chúng tôi không? - ồ không, tôi phải đi gấp. Hy vọng sẽ gặp lai các ông vào chiều nay -cô gái buông chiếc mạng đen xuống, rồi rời căn phòng. - Anh nghĩ sao về vụ này, Watson? - Sherlock Holmes vừa hỏi vừa ngã người vào lưng ghế. - Tôi cảm thấy đây là một vụ án đầy bí hiểm, có thể chứa đựng một tội ác thâm độc. - Bí hiểm thật, mà cũng thâm độc thật. - Cô gái cho biết sàn nhà, tường, vách còn rất chắc; không một ai có thể đột nhập qua cửa ra vào, cửa sổ, và ống khói, thì rõ ràng là người chị chỉ có một mình trong phòng, lúc cái chết bí hiểm kia ập đến. - Vậy thì tiếng huýt sáo lúc nửa đêm, và những lời kỳ lạ cô ấy thốt ra trước lúc chết phải lý giải thế nào - Tôi chưa thể nghĩ ra. - Anh nên ngẫm nghĩ kỹ về tiếng huýt sáo giữa đêm khuya và dải băng của đám Di gan mà lão bác sĩ chứa chấp trong địa phận của lão. Ta cũng có lý do để tin rằng lão ta rất quan tâm tới việc ngăn cản cô con gái của người vợ cũ đi lấy chồng. Hơn nữa, ở đây còn có lời cô chị nhắc tới dải băng và sau cùng, là tình tiết cô Helen Stoner nghe thấy tiếng rơi của một vật nặng bằng kim loại. Âm thanh đó rất có thể là do một thanh sắt gá vào cánh cửa chắn bên ngoài cửa sổ phát ra, khi nó bật mạnh vào vị trí cũ.Tất cả những tình tiết đó, theo tôi, có thể giúp ta lý giải vụ án. - Nhưng nếu vậy thì đám Di - gan cóliên quan gì? - Tôi chưa thể hình dung. - Tôi thấy có quá nhiều điều chống lại cái giả thuyết anh vừa đưa ra. - Tôi cũng nghĩ vậy. Chính vì lý do đó nên hôm nay chúng ta phải tới tận nơi, tới Stoke Moran. Tôi muốn biết những bằng chứng phản bác có vững hay không, hay ít ra cũng hiểu rõ được sự thể hơn. ồ, lại sắp có chuyện quỉ quái gì nữa đây? The End
May 2 2006, 02:21 PM
Bởi: ceraX
Tên truyện: ???
Author:Shinrei + ceraX Rating: PG 10 Thể loại: Thập cẩm, romance,shounen-ai Summary: - Mày quên vì sao cha quăng mày về VN rồi hả? Hoàng hơi nhướng mày lên rồi vung tay làm ra vẻ chẳng có chuyện gì quan trọng, nó chép miệng: - Chà chẳng có gì cả, chẳng qua ổng không muốn để em quậy ở bển ảnh hưởng đến uy tín làm ăn của ổng nên mới tống em về đấy chứ. -Thôi được, mày muốn quậy sao thì tùy, nhưng... Linh ngán ngẩm, cô chẳng biết phải nói sao với thằng em bất trị, cuối cùng cô cũng nói nhỏ một câu. -Mày tránh xa Quốc Duy ra nghe chưa. Rồi cô xách mớ đồ bỏ lên phòng, nhưng đi được mấy bước thì câu trả lời của Hoàng làm cô bật ngửa: -Không bao giờ, em thích Duy, em sẽ cưa cậu ấy. -------------------------------------------------------------- Trường THPT dân lập Lê Quý Đôn_ 7:00 AM Chuông vào lớp đã kêu được 5', lớp 11A3 vẫn ồn ào như cái chợ, một nữ sinh vừa từ ngoài vào thông báo. - Các cậu im lặng đi, thầy đang bận tiếp nhận học sinh mới nên đến muộn. Im lặng tuyệt đối, cả lớp đang dồn mọi sự chú ý vào cái tin mới nhận. 3' sau, cái không khí im lặng đó lại vỡ òa ra, những câu hỏi phóng tới tấp về phía lớp trưởng, người vừa thông báo cái tin sốt dẻo kia. Ngoại trừ 3 kẻ đang ngồi ở dãy bàn cuối lớp, bọn họ đang đăm chiêu suy nghĩ mà cụ thể là về cuộc thi breakdance với tụi bên Phan Đăng Lưu, trong khi tụi nó chưa kịp luyện tập gì cả cũng không đủ người để tham gia. - Xin lỗi các em! Hôm nay tôi bận một số việc nên đến muộn. - Lớp ta sẽ có thêm một bạn mới. Bạn ấy là người Việt sống ở Nhật và vừa trở về. Hi vọng các em sẽ giúp đỡ bạn ấy. - Ohayoo. Nữ sinh có mái tóc dài suông mượt như vừa được dưỡng ở Spa cúi người chào theo đúng kiểu Nhật. Khi ngẩng đầu lên nhìn cả lớp mới biết là mình bị hố. Cô cười trừ: - À, xin lỗi, tại tớ quen miệng. Tên tớ là Phan Hoàng Linh, từ nay sẽ học ở đây. Mong các bạn giúp đỡ. Lại một cái cúi người nữa khiến cả lớp cứ cười khúc khích vì thói quen của Linh. Dưới lớp xuất hiện những tiếng xì xào. - Dễ thương thật. - Cô bạn này ngộ ghê. Hoàng Linh nhìn cả lớp mỉm cười, mắt cô sáng lấp lánh. Thầy gõ thước xuống bàn để dập tắt tiếng ồn. - Được rồi, bàn cuối chỉ có 3 người, em xuống ngồi vào chỗ trống giữa Thuận và Bảo ấy. -Á... Thuận buột miệng rồi nó lại im bặt sau cái nhìn như có lửa của thầy vào nó. Nó húc mạnh tay vào Bảo: -Eh, mày có thấy con nhỏ này quen không? -Làm gì mà mày đánh tao. Bảo nói với một giọng tức giận và nhăn nhó nhìn lên, phải không vậy. Con nhỏ khiêu khích mày trong câu lạc bộ breakdance đây mà. - Đúng là sao quả tạ chiếu. Thuận rủa thầm. **************** Một buổi chiều cuối hè, như mọi ngày, có 3 thằng con trai tập trung trước cái máy tập nhảy breakdance trong CLB. Tụi nó đang hùng hục tập, mồ hôi nhễ nhại. Mồm há hốc. - Thuận, Thuận mày nhìn kìa. Thằng con trai tóc vuốt keo dựng đứng đang ướt mồ hôi như muốn rũ cả ra đang nốc chai nước nhìn ra cửa. Mắt nó chói lòa, một cô gái trạc tuổi bọn nó mặc một chiếc áo hồng chấm bi trắng, 1 cái quần lửng hồng cánh sen đeo một cặp kính mát màu hồng nốt, tóc dài ngang lưng và thẳng mượt. Thằng Bảo, cái thằng tóc dài phủ qua tai, nước da ngăm ngăm ban nãy hí hửng nói với hai thằng bạn. - Nhỏ này dễ thương ghê mày. Thuận liếc nhìn cô bé một cái rồi quay lại nốc tiếp chai nước, sau đó nó phán: - Màu mè chói mắt quá. - Mày thật là, cái đó gọi là style. Còn mày Duy. Bảo quay sang thằng bạn còn lại, nó đang tựa lưng vào tường, cặp mắt đen huyền của nó nhìn một cách mơ hồ rồi nó lầm bầm đủ để 2 thằng kia nghe: -Chuối một nải. - Phì, hỏi ai chứ hỏi mày thì... Thuận trề môi, rồi nó lại liếc con bé hồng ( tạm gọi là thế ) và xách mé: - Ăn mặc thế mà lại chui vào CLB breakdance, rõ ấm đầu. Điều Thuận nói không phải là không có lí, màu sắc nữ tính của bé hồng trông khá lạc lõng trong đống hỗn độn những dây và xích của lũ B_Boy và B_Girl ở đây. Thằng Bảo chép miệng: - Không biết nhỏ có nhảy được mấy bài cơ bản không đây. - Nhỏ đó mà nhảy nhót gì. Thuận tỏ vẻ chê bai, nhưng nó đột nhiên im bặt khi thấy bé hồng tiến về phía nó. - Xin lỗi có thể chỉ giúp tôi chị Mai Phương ở đâu không? Thuận ngẩn người ra trước giọng nói hơi lạ của cô bé này, không giống giọng một người Việt, nhưng cuối cùng nó cũng thốt ra được mấy tiếng: - Ở phía bên kia! Tay nó chỉ về phía cánh cửa đang khép hờ, bé hồng mỉm cười cúi người xuống và nói: - Arigatoo. Thuận và Bảo nghệt mặt ra nhìn cô bé đi vào phòng quản lí, Bảo khều vai Duy: - Eh, mày nó nói gì thế. - Đó là từ cảm ơn trong tiếng Nhật. Duy đáp gon lỏn, mặt nó vẫn lạnh băng, Bảo lên tiếng: - Vậy nó là người Nhật hả? - Làm sao tao biết được, thôi tập tiếp đi. Thuận cau có nói rồi nó dứng bật dậy, đeo tai nghe và bắt đầu nhảy. - Mọi người chú ý này. Phương 1 B_Girl nổi tiếng réo lên để thu hút sự chú ý của mọi người, bên cạnh cô nàng trông rất bụi bặm này lại chính là bé hồng. Nhóm Thuận ngẩn người, không biết bà chị Phương này muốn gì. Phương mỉm cười đưa tay về phía bé hồng và nói: - Biết ai đây không , Yuki, con em kết nghĩa của tao ở bên Nhật. Vài tiếng xì xào huýt sáo vang khắp phòng. Tự dưng có tiếng hỏi: - Yah, em kết nghĩa của Phương áh, trông điệu thế có nhảy được không? Phương bật cười, làm thằng Thuận chủ câu hỏi vừa rồi nghệt mặt ra. Phương nén tiếng cười nói: - Yuki biết nhảy không áh, mày lại hỏi câu đó với 1 thành viên chủ chốt của nhóm break dance vô địch các trường trung học ở Nhật. Mọi người lại ồ lên, lại huýt sáo, lại gầm rú, còn Thuận mở to mắt ngạc nhiên, Bảo trầm trồ xuýt xoa, chỉ có thằng Duy là tỉnh như thường. Tiếng con bé hồng vang lên: - Nếu bạn nghi ngờ tài năng của tôi thì thử thi đấu với tôi xem sao. Con bé đó hướng về phía Thuận. - Chỉ là... chỉ là... Mặt nó tái đi, nó chưa rơi vào hoàn cảnh này bao giờ. Mọi người xung quanh lại được một trận cười bể bụng. Ngước nhìn lên Thuận đã thấy Linh xuống bàn của bọn nó từ lúc nào. Nó cáu kỉnh ngồi ra sát đầu bàn để Linh ngồi vào chổ trống giữa nó và Bảo. Nó nhìn sang hai tên chiến hữu đang mang vẻ mặt bình thản như không có chuyện gì kia mà càng thấy tức lộn ruột, "chiến hữu thế đấy" nó lầm bầm. Lúc ấy Linh vừa ngồi vào chổ, cô cười với ba tên cùng bàn: - Chúng ta lại gặp nhau rồi, trái đất tròn nhỉ. Ta làm quen nha, mình tên Linh, còn các cậu. Thuận đã định không trả lời nhưng nó không muốn bị mang tiếng là bất lịch sự nên đáp lại bằng một giọng cáu kỉnh: - Nguyễn Minh Thuận. - Huỳnh Hồ Vũ Bảo. Người ngồi bên trái Linh lên tiếng, Bảo mỉm cười với cô bạn một cách lịch sự rồi nói tiếp: - Còn thằng này, Bảo chỉ vào thằng nam sinh ngồi trong cùng, là Đoàn Quốc Duy. - Chào cậu Duy. Linh quay sang chảo hỏi nhưng thằng này không có ý rời khỏi cuốn sách, thấy thái độ của Duy như thế Linh không khỏi khó chịu nhưng Bảo vội đỡ lời. - Đừng bận tâm, thằng này là thế đó. Nó nhát lắm lại ít nói. Nói rồi Bảo đưa tay xoa lên mái tóc đen mượt của Duy làm nó cáu kỉnh hất tay Bảo ra. - Các em mở sách trang 27, bắt đầu học nào. Ông thầy bắt đầu bằng một giọng đều đều, Linh cũng vội vàng mở sách, vở ra. Trong khi đó, ngoại trừ Duy đang chăm chú ngắm cuốn sách, 2 thằng còn lại gục đầu xuống bàn và... thở đều đều. Linh bắt đầu ngao ngán, cô quay sang bắt chuyện với Duy vì thấy thằng này cũng chả chú tâm vào bài học cho lắm. - Hôm nay trời đẹp nhỉ? - Uh, Duy thờ ơ, dự báo thời tiết nói sẽ có mưa đó. Linh cụt hứng chả buồn nói tiếp. Cô bạn lập tức chăm chú vào bài học mà bụng cứ cầu cho tiết học qua mau. Và giây phút ấy cũng đã đến, chuông reo, cả lớp đứng dậy chào thầy, và lớp trưởng tiến về phía Linh cười. - Chào Linh, mình là lớp trưởng, cứ gọi mình là Giai Hân. Chúng ta làm quen nha. Linh cười rạng rỡ, nhưng nục cười đó ngay lập tức bị dập tắt bởi câu nói của Thuận. - Muốn gì thì ra chơi nói, để bọn này ngủ. Nét mặt Giai Hân sa sầm lại, cô tức giận. - Thuận câu..., thôi Linh, tí nữa mình cùng ra căn tin nha. Nói rồi cô liếc Thuận dài cả ngàn Km rồi bỏ về chỗ. ------------------------------------- Chiều hôm đó dù đã chuẩn bị tinh thần rồi mà vẫn thấy hồi hộp. Linh vừa bước ra cửa thì nhà bên cạnh Thuận dắt chiếc Nouva đỏ bước ra. Hai nhà ở sát bên nhau mà chẳng người nào để ý cả. Từ khi ở Nhật về thì Linh chưa đi đâu cả nên chẳng biết ai và Linh cũng chẳng có hứng thú về việc làm quen với mọi người. Vì thằng em trời đánh nên Linh mới về Việt Nam chứ Linh muốn ở Nhật hơn. Thuận lúc này trông thật bụi nhưng cũng rất phong độ. Hắn mặc một chiếc quần thụng bên hông đeo một sợi dây xích, chiếc áo màu xanh nước biển với những hình thù quái gở và trên cổ lủng lẳng một chiếc Ipod màu đỏ. Hình như màu đỏ là tông màu chính của hắn. Linh chưa kịp phản ứng gì thì Thuận đã lên tiếng: - Đi thôi! Trễ rồi. Linh chưa kịp làm gì thì đã bị Thuận lôi đi. - Nhưng chẳng lẽ... Linh chỉ tay vào chiếc Nouvo của Thuận, cậu chưa đủ tuổi mà. - Thế Linh muốn còng lưng đạp xe đạp à. Thôi nhanh lên đi! Thuận nói như ra lệnh. Linh đành miễn cưỡng leo lên xe của Thuận. Cô chẳng biết đi xe đạp, chẳng lẽ lại đi bộ nên đành theo lời Thuận. Linh vừa leo lên xe Thuận đã phóng đi rất nhanh ít nhất là 55km/h làm cô mất đà thiếu điều rớt ra khỏi xe. Theo quán tính thì sao nhỉ? Chỉ có nước ôm chặt người ngồi trước. Cô tức giận hét lên: - Chạy xe kiểu gì thế hả? - Làm gì mà còn chưa chịu bỏ tay ra. Thuận tức giận hét nhưng trong lòng hắn đang có những hiện tượng khó tả. Vì đây là lần đầu tiên hắn chở con gái và còn được ôm nữa. Lúc đó Linh mới nhớ ra mình còn ôm chặt cứng Thuận. Linh làm thinh chẳng nói gì với Thuận suốt đường đi. Thuận thắng gấp trước cửa nhà Duy làm Linh hoảng hồn vịn lấy eo Thuận. Lúc đó Bảo cũng từ nhà nó đi ra đã nhìn thấy hết. Nó cười phấn khích và nói: - Trùi ui! Tình cảm quá hen. Linh xuống xe mà không quên liếc xéo Thuận một cái. Lúc đó mặt hai người đỏ như gấc. Thuận nói nhanh để tránh sự chọc ghẹo của Bảo: - Mày muốn chết hả? Rảnh quá hay sao mà... Lo mà nghĩ cách đối phó với tụi Phan Đăng Lưu đi. Duy nãy giờ ở trong nhà đã thấy hết mọi chuyện xảy ra nhưng không nói gì cả chỉ cười cười. Khuôn mặt Duy lúc cười trông thật là đẹp. Nó lên tiếng: - Thôi mọi người vào nhà đi. Cả bọn kéo nhau vào nhà. Nhà Duy thật gọn gàng đặt biệt là phòng của Duy. Phòng Duy đủ rộng cho cả bọn tập nhảy. Sau nhiều lần bàn bạc cả bọn nhất trí để cho Linh thay mặt nhóm thi đấu với tụi bên Phan Đăng Lưu. Thuận chở Linh trên chiếc Nouvo đỏ và Bảo chở Duy trên chiếc Jupiter màu xám bạc. Hai chiếc xe chạy song saong nhau. Trên đường đi Bảo cứ nhìn sang xe của Thuận mà cười làm Linh và Thuận nóng mặt. Vừa đến CLB bọn nó đã thấy tụi bên Phan Đăng Lưu đứng chở trước cửa. Một thằng trong bọn chúng lên tiếng: - Tụi mày đúng giờ đấy. Vào đi. - Luật lệ thế nào? Thuận hỏi ngay. Một đoạn nhạc ngắn trong 1'30, nhảy theo nhạc bên nào kĩ thuật cao hơn thì chiến thắng. Mỗi bên cử 1 người đại diện thi đấu. Thằng đội trưởng bên Phan Đăng Lưu nói nhanh. - Được thôi! Thuận cười khinh khỉnh nói. Đội trưởng bên Phan Đăng Lưu đại diện cho bọn nó còn bên của Thuận thì là Linh. Cả hai ai cũng nhảy đẹp cả nhưng Linh có những kỹ thuật khó hơn nhiều bên kia. Trong suột thời gian thi đấu cả ba thằng hồi hộp xem Linh nhảy. Duy cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình nhưng nhìn ra sau thì lại không thấy có ai cả. Duy cảm thấy chột dạ, nó lo lắng nói với Bảo: - Bảo ơi! Hình như có ai đó đang nhìn tao hay sao ấy. - Làm gì có! Mày chỉ khéo tưởng tượng. Bảo quan sát khắp nơi và trấn an Duy. Cuối cùng cái điều bọn nó không ngờ tới cững đã đến. Bọn nó đã chiến thắng. Thuận vui ra mặt. Đội trưởng bên Phan Đăng Lưu qua chổ bọn nó nhận thua: - Khá lắm! Sẽ có lúc chúng ta gặp lại nhau. Tụi bên Phan Đăng Lưu lục đục kéo nhau ra về. Ngày hôm sau quả là một ngày tuyệt vời đối với Linh, nó chính thức được công nhận là thành viên của cái " liên minh ma quỷ ". Bọn cùng lớp cứ xúm xít quanh nó để hỏi thăm về cuộc thi break dance hôm qua. Có vài đứa đã xem Linh nhảy thì cứ xuýt xoa hỏi Linh đã học nhảy ở đâu. Bên cạnh Linh đôi mày Thuận duờng như nhíu lại, nó vẫn chưa chấp nhận sự thật Linh là thành viên của nhóm. Bảo thì cứ huýt sáo liên tục còn Duy thì vẫn im lặng dọc sách và hình như đó là cuốn Hary Poter phần VI, mặt nó chả tỏ vẻ gì cả. Trong lúc Linh không thể thoát khỏi vòng vây, thì cái Nokia 8800 của Thuận rung lên. Thuận mở ra, đó là tin nhắn từ 1 số điện thoại lạ, sau khi đọc tin nhắn xong đôi mày nó cau lại mặt tỏ vẻ tức giận. Nó khều nhẹ vai Bảo và Duy hất mặt ra phía cửa, hiểu ý nó hai thằng nhẹ nhàng đứng dậy và bước ra khỏi lớp. Thằng Thuận liếc nhìn Linh đang ở trong vòng vây rồi cũng lỉnh ra ngoài 1 cách nhẹ nhàng. Ra đến bên ngoài thằng Bảo mới hỏi: - Gì vậy mày? - Tụi mày đọc đi. Thuân cau có, Bảo giành lấy chiếc điện thoại từ tay Thuận, Duy cũng ghé đầu vào đọc. Thằng Bảo sa sầm nét mặt, đến cái gương mặt lúc nào cũng bình thản của Duy cũng phải cau lại mặt tỏ vẻ tức giận truớc lời lẽ khiêu khích trong tin nhắn: " Các người thắng trong cuộc thi break dance đâu phải các người tài ba như lời đồn mà là nhờ 1 đứa con gái. Nếu thấy nhục thì chiều nay đến trường Phan Đăng Lưu để so tài lại và phải là các người đấy, không đựơc nhờ 1 đứa con giá nào khác nữa đấy. " Sau khi để bọn nó đọc xong tin nhắn, Thuận mới tức giận nói tiếp: - Đừng có nói với con Linh đấy, rỏ chưa. - Nó lại lên cơn rồi mày. Bảo khều nhẹ vai Duy thì thầm, thằng Duy chỉ nhìn theo cái dáng người cao gần mét tám của Thuận mà lắc đầu. Rồi cả hai đứa cùng kéo nhau vào lớp. *********************** Sau buổi học chiều hôm đó cả ba thằng nhẹ nhàng thoát khỏi tầm mắt của Linh, và cả ba phóng xe thẳng tới trường Phan Đăng Lưu. Giờ này học sinh đã về gần hết, như đã biết luật lệ cả ba thằng ra phía sau trường, tiến về sân bóng rổ. Đúng như suy nghĩ của bọn nó, nguyên băng B_Boy của Phan Đăng Lưu, chúng đang dợt mấy trái bóng rổ. Thấy nhóm Thuận đến bọn nó dừng lại và quay sang nhìn. Thuận giữ nguyên nét mặt cau có, nó hất mặt: - Gọi tụi tao đến đây có chuyện gì? Đội trưởng của tụi mày đâu. - Đội trưởng, mày hỏi thằng Trường hả? Tụi tao cho nó de rồi, tụi này đếch cần thứ đội trưởng lại để thua 1 đứa con gái. Thuận, Duy và Bảo khẽ nhíu mày, Bảo ghé tai Duy thì thào: - Vậy tụi nó tính chơi thiệt rồi mày. Thằng Duy không nói gì cả, nó vốn thế mà, lúc nào cũng tỏ vẻ bình tỉnh nó liếc mắt về phía Thuận. Thuận đang hằm hằm như muốn đáng nhau, Duy khẽ hích nó nói: -Này, đến đây không phải là để đánh nhau đâu đấy. - Tao biết mà, Thuận gắt rồi nó hỏi tụi Phan Đăng Lưu, vậy là bây giờ tụi mày không có đội trưởng. - Có chứ sao không, hơn thằng Trường là cái chắc. Thằng đầu đinh ban nãy nói, rồi tụi nó dạt ra hai bên. Bây giờ Thuận, Duy và Bảo mới để ý tới 1 thằng đứng khuất phía sau là 1 thằng cao 1m80 là ít, mặc đông phục nhưng tóc lại nhuộm highlight vàng óng, ngắn đủ để lộ ra 1 bên tai trái bâm 5 lỗ và lấp đầy 5 lỗ đó là 5 viên đá nhỏ xíu nhưng sáng lấp lánh. Mà cách mặc đồng phục của thằng này cũng chẳng ra sao, áo sơmi cổ đứng mà không cài hai nút trên, quần jean thụng màu đen kèm theo sợi xích bạc vắt ngang hông, trái banh bóng rổ đang xoay tít trên tay thằng này, và tóm lại là 1 thằng đẹp trai. >.< - Ê, sao tao thấy thằng này quen quen. Thuận ngờ vực hỏi. - Thua, biết chết liền. Bảo khẽ nhún vai - Giờ mày muốn chết kiểu gì? Thuận cáu kỉnh nói - Uhm, trông quen quen nhưng tao cũng thua. Duy từ tốn nói. Duy khẽ lắc đầu, rồi nhìn sang thằng đội trưởng mới, nó rùng mình, hình như nó hoa mắt hay sao mà tự dưng nó thấy thằng đó nhìn nó và cười cười. Nó lắc mạnh đầu và dụi mắt để nhìn lại cho rõ. Nó cảm thấy sợ khi chắc rằng thằng này đang nhìn nó bằng ánh mắt khó tả. Nó lùi lại 1 bước khi thấy thằng này tiến về phía bọn nó. Thằng đó quăng trái banh xuống sàn và nói: - Tôi là Phan Huy Hoàng, đội trưởng mới của B_Boy Phan Đăng Lưu và cũng là người gửi tin nhắn cho mấy người. Và không chờ cho bọn Thuận nói gì thì Hoàng nói tiếp: - Thực sự thì chẳng có chuyện gì xảy ra ngoài việc cô gái hôm qua nhảy quá đỉnh. Nhưng đó là chuyện của cô ta, cô ta nhảy chứ có phải các cậu đâu. Tôi thấy nghi ngờ danh tiếng của B_Boy Lê Quý Đôn đó. Những từ ngữ sốc hông của Hoàng khiến máu Thuận sôi lên. Bảo tức giận ra mặt còn Duy dè chừng Hoàng hơn bao giờ hết. Thuận nói như hét lên: - Vậy tụi bây muốn đấu lại? Hoàng nhếch mép cười, nó đổi giọng. Chứ tụi mày nghĩ là làm gì,giao lưu hả? Thuận nhíu mày, sau 1 hồi suy nghĩ nó gật đầu. Được rồi luật lệ như cũ chứ. - Đương nhiên! Hoàng phẩy tay. Vẻ thách thức của Hoàng làm Thuận và bảo tức giận, 2 thằng này xăm xăm bước về phía trước, bất đắc dĩ Duy cũng phải theo mặc dù nó chả thích thú tí nào cả. Hoàng mỉm cười khó hiểu, nó đá trái bóng rổ về phía bộ ba, trái bóng lăn mạnh, và với cái cách đi lơ ngơ của Duy, nó vướng phải trái bóng. Nó chỉ kịp nghĩ chắc phen này thì nó dập mặt chứ chẳng chơi. Nhưng có 1 cánh tay đã ôm nó lại, mặc dù nó đã có thể tự đứng thẳng được nhưng cánh tay đó không có ý bỏ Duy ra. Nó quay lại xem thử ai đã có lòng tốt đỡ nó, khuôn mặt trắng hồng của nó tai xanh lại, kẻ đó là Phan Huy Hoàng, cậu ta vẫn mỉm cười khó hiểu. Duy nhăn nhó nói: - Bỏ tôi ra được rồi đó. - Không cảm ơn tôi à, Hoàng nheo mắt , chà trông cậu ốm yếu thế này có nhảy được không đấy. |
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
(♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
|