CẢM XÚC KHÔNG THỂ GỌI THÀNH TÊN Vô tình … Ai đó đã phát những bản tình ca noel mỗi sáng làm tôi phải giật mình thức giấc và thổn thức … Ai đó đã làm tôi phải chạnh lòng vì khơi dậy những vùng hồi ức xưa, những vùng hoài... !>![endif]-->![endif]-->![endif]-->Xem tiếp » CÁI NẮNG Nắng dát vàng cả một góc phố. Những cành hoa vươn mình đón từng tia nắng đầu tiên xuất hiện trong ngày. Gió ve vẩy, đùa giỡn trong nắng, lâu lâu lại khẽ đung đưa những cành hoa. Những âm thanh mưu sinh bắt đầu xuất hiện. Tiếng người người nhộn nhịp phiên chợ sáng… Bình minh đến mang theo cả một phần Sài thành thức giấc. Xem tiếp » "Please clik play to have much feeling " Xin mạn phép trung tâm Vân Sơn lấy tiêu đề "Quê hương gặp lại". Quá lâu rồi chưa về quê; quá lâu rồi chưa cảm nhận cái lạnh rón rén vào người; quá lâu rồi quá lâu rồi chưa gặp Mẹ; quá lâu rồi không ngồi hàn thuyên cùng mấy đứa bạn thân cùng quê; quá lâu rồi không có những buổi chiều hồ tây vãn cảnh thả bộ long nhong; quá lâu rồi chưa thấy những đồng cafe xanh ngời bát ngát; quá lâu rồi cho quá nhiều thứ ...cuộc sống là vậy... Có đi xa thì mới mong ngồi mong đứng ngày gặp lại; có mất đi rồi mới ngồi ngán ngẩm "giá như" ; có yêu nhau thì mới biết cảm giác chờ đợi là dài bất thường, cảm giác nhớ là ra sao và đau khổ là thế nào khi mất nó... Về quê, cảm giác vừa là lạ vừa thân quen. Lạ vì nó đã thay đổi, nó đã... Xem tiếp » VÌ ĐÓ LÀ M U.
“Để rồi từ đó, ta yêu em không ngại ngần. Để rồi từ đó trong bước chân nghe gần hơn. Một ngày lại đến trái tim ta dại cuồng, rồi từng chiều lên dâng nỗi buồn … vô… biên…”. Không biết từ đâu và từ bao giờ, em đã bước vào cuộc sống của nó, thầm lặng nhưng rất sâu sắc. Nó không thắc mắc, không tự hỏi nhiều vì hình như tất cả diễn ra quá nhanh và hoàn hảo, nó chỉ kịp khẽ rùng mình và gục ngã bởi mũi tên ái tình. Không cần biết em là ai? Trước giờ nó vẫn bình yên và cuộn tròn với lý tưởng của nó, sống và cảm nhận những gì mà nó đã được dạy và được đào tạo. Lý tưởng cứ thấm dần vào trong nó và nó thấy hạnh phúc vì điều đó. Nó đã từng đấu tranh và đã quyết định... Xem tiếp » Lâu lắm rồi không liên lạc với đứa bạn nào trong nhóm, thiệt là thấy nhớ. Gặp lại Điền, nói chuyện mới biết la Ba của Thương mắc bệnh ung thư. Thấy sao mà buồn va lo cho nó quá. Mới trải qua cuộc phẫu thuật, tâm lý chưa được ổn định, bây giờ lại đón nhận thêm tin dữ. Nhiều lúc muốn tâm sự với nó mà không biết phải nói sao đây. Nói không khéo thì sợ lại gây thêm nỗi buồn cho nó, mà không nói chuyện với nó thì sợ nó khủng hoảng. Chiều nay về chắc là phải gọi điện cho nó thôi. Hix. Bạn bè ji mà từ lúc biết chuyện đến giờ vẫn chưa thèm gọi điện.
THƯ GỬI MÁ! Ngày ấy , con là người Mẹ cưng nhất nhà. Việc gì con cũng được miễn, không phải làm gì cả. Con lớn lên trong sự hồn nhiên bé bỏng bên cạnh những lo toan thường nhật của Mẹ. Con nhớ con hay hờn, hay giận, hay trách móc vu vơ Mẹ lắm, tựa như con là tất cả. Thời gian dần trôi, con xa Mẹ để lên thành phố học phổ thông, con mới dần hiểu ra rằng Mẹ là không thể thiếu trong đời con. Mỗi khi chiều về, con lại leo lên sân thượng nhà nội trú, hướng đôi mắt xa xăm về phía mà con nghĩ là sẽ có hình bong của căn nhà thân yêu và nhất là có Mẹ ở đó. Trong con luôn mong muốn được chạy về bên Mẹ, ôm chồm lấy Mẹ để được Mẹ vỗ về, âu yếm. Con chưa hề biết đến việc cầm cái cuốc thật sự mãi cho tới năm con học 12, và cũng từ đấy con bắt... Xem tiếp » |
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
Cafe trong
Hãy để em yêu anh lần nữa!
loni195 trong Yes I can ! Huỳnh thị mộng lành trong Tìm tên mình trên Google Trần Nhật quang trong Tìm tên mình trên Google Guest_huyen_* trong Chuyện về một loài chim vô danh Guest trong Chuyện về một loài chim vô danh 2 trong Luận về "giao thông" jun_dat trong Lạnh! MU trong Anh tôi, Guest_KOP_* trong MU vs KOP Truyện cười
Tin nhanh
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: THƠ TỰ BIÊN
SAO 13*
Sao buồn? sao ngẩn? sao ngơ? Sao như chiếc lá bơ vơ giữa dòng. Sao mưa rơi mãi trong lòng? Sao mây che khuất trời trong tâm hồn. Sao tôi cứ mãi bồn chồn? Sao nào thoáng xẹt đưa buồn mênh mang. Sao tôi mãi nghĩ miên man? Sao yêu? sao nhớ? sao mà ... tại sao? Nồng nàn
NỒNG NÀN
Ta dặn người: hãy cố lãng quên nhau Nhưng thật lạ tâm hồn ta hoài nhớ. Tình yêu thực phải đâu là cơn gió Mãi vút lên cao vào khoảng hư không. Em dặn rằng: thôi cứ để dòng sông Cuốn trôi hết đừng mong một bến đợi. Nhưng tình anh như mặt trời chói lọi Sưởi ấm em bằng lửa cháy nồng nàn. Ta nhủ thầm: thôi cứ để thời gian Gặm nhấm dần vết thương lòng quá khứ. Nhưng tình anh vẫn ngày dài thương nhớ Cảm xúc xưa đè nặng khoảng tâm tư. Rồi có lúc trên đường đời tấp nập Ta vô tình lại thoảng lướt qua nhau. Ánh mắt nhìn, bước chân lơ đãng quá Cảm xúc dâng trào hoá những bài thơ. Đêm nhớ. Q.Huy Suy nghĩ --- Số phận
- Hãy chú ý đến suy nghĩ của bạn; chúng sẽ trở thành lời nói.
![]() - Hãy chú ý đến lời nói của bạn; chúng sẽ trở thành hành động. ![]() - Hãy chú ý đến hành động của bạn; chúng sẽ trở thành thói quen. ![]() - Hãy chú ý đến thói quen của bạn; chúng sẽ trở thành tính cách. ![]() - Hãy chú ý đến tính cách của bạn; chúng sẽ trở thành số phận của bạn! ![]() ![]() |
![]() |
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024 VnVista.com |