VÌ ĐÓ LÀ M U.
“Để rồi từ đó, ta yêu em không ngại ngần. Để rồi từ đó trong bước chân nghe gần hơn. Một ngày lại đến trái tim ta dại cuồng, rồi từng chiều lên dâng nỗi buồn … vô… biên…”. Không biết từ đâu và từ bao giờ, em đã bước vào cuộc sống của nó, thầm lặng nhưng rất sâu sắc. Nó không thắc mắc, không tự hỏi nhiều vì hình như tất cả diễn ra quá nhanh và hoàn hảo, nó chỉ kịp khẽ rùng mình và gục ngã bởi mũi tên ái tình. Không cần biết em là ai? Trước giờ nó vẫn bình yên và cuộn tròn với lý tưởng của nó, sống và cảm nhận những gì mà nó đã được dạy và được đào tạo. Lý tưởng cứ thấm dần vào trong nó và nó thấy hạnh phúc vì điều đó. Nó đã từng đấu tranh và đã quyết định tương lai cho mình, nhưng chính lúc nó tự tin nhất với những gì mình có thì đó chính là lúc nó gục ngã. Yêu em như yêu vùng trời mênh mông? Nó đã từng yêu nhưng theo thời gian nó lại lảng tránh dần tình yêu. Chẳng biết vì sao? Có lẽ cuộc sống của nó đã bị pha một chút “đạo” trong đó, nó không còn là chính mình như hồi xưa nữa. Nó không còn là một người vô tư yêu điên cuồng như trước; nó không nói chuyện nhiều như trước; nó thấy cuộc sống nhiều màu sắc nhưng hơi đượm buồn; nó thấy hình như nó đã gắn bó với những mảnh đời bất hạnh và những sứ vụ ở một nơi xa xăm nào đó. Nghe thương yêu dâng cao như ngọn đồi? Nó chẳng bao giờ nghĩ nó sẽ yêu, sẽ lại gần một cô gái nào đó với tất cả tình yêu và trọn vẹn trái tim cho họ. Tư tưởng nó thuộc vào loại “thoáng mát” và “bất cần”. Đám bạn vẫn hay chọc nó “thằng này phải nhốt lại chứ thả ra là ghê lắm”. Ừ, thì ghê lắm, và ai nghĩ vậy thì cũng đủ để nó nhận ra rằng người đó chả hiểu gì về nó. Nó không dám yêu ai thật lòng vì đơn giản nó là người không thể thoát ra và mắc kẹt mãi ở đó. Nó là người sống “hướng về người khác” chứ không phải cho chính nó. Hơn nữa nó muốn mình là một cánh chim chao lượn trên bầu trời trong xanh đầy tự do với lý tưởng của riêng nó. Và khi thời gian đã điểm, nó sẽ yêu và thuộc về một người nào đó mãi mãi. Cho dù biết em rồi đi? Nó đến với em không chủ đích, không mục tiêu, chỉ là vô tình. Nó không có ý định sẽ tìm hiểu và tán tỉnh em, không quan trọng việc em có mặt trong cái lớp K11T này. Nhưng chỉ cần một điểm tựa, tình yêu cứ dâng cao dần trong nó từng giờ, từng phút, từng giây mà nó không thể cản lại. Để rồi từ đó, ta yêu em không ngại ngần? Nó đã yêu, yêu thật sự. Nhiều lần nó đã tự trấn an rằng đó chỉ là ảo giác, là ngộ nhận nhưng vô ích. Nó không hiểu nổi nó, rằng nó là một người rất dễ bị hạ gục chứ không như vẻ bề ngoài, đơn giản nó là người luôn “hướng về người khác”. Vì chỉ biết đó là em? Nó đã làm người dưng ba năm rưỡi, đã gần nhưng chẳng quen, đã thấy nhưng chẳng quan tâm, đã đi chung trên nẻo đường đại học nhưng là những bước chân lỗi nhịp … và rồi hôm nay giật mình nó thấy nó yêu em, chẳng biết vì sao, ừ có lẽ đơn giản vì đó là M U mà không phải ai khác. Tình yêu đơn giản mà cũng phức tạp như cách người ta nghĩ về nó. KOP
|
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
Cafe trong
Hãy để em yêu anh lần nữa!
loni195 trong Yes I can ! Huỳnh thị mộng lành trong Tìm tên mình trên Google Trần Nhật quang trong Tìm tên mình trên Google Guest_huyen_* trong Chuyện về một loài chim vô danh Guest trong Chuyện về một loài chim vô danh 2 trong Luận về "giao thông" jun_dat trong Lạnh! MU trong Anh tôi, Guest_KOP_* trong MU vs KOP Truyện cười
Tin nhanh
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: THƠ TỰ BIÊN
SAO 13*
Sao buồn? sao ngẩn? sao ngơ? Sao như chiếc lá bơ vơ giữa dòng. Sao mưa rơi mãi trong lòng? Sao mây che khuất trời trong tâm hồn. Sao tôi cứ mãi bồn chồn? Sao nào thoáng xẹt đưa buồn mênh mang. Sao tôi mãi nghĩ miên man? Sao yêu? sao nhớ? sao mà ... tại sao? Nồng nàn
NỒNG NÀN
Ta dặn người: hãy cố lãng quên nhau Nhưng thật lạ tâm hồn ta hoài nhớ. Tình yêu thực phải đâu là cơn gió Mãi vút lên cao vào khoảng hư không. Em dặn rằng: thôi cứ để dòng sông Cuốn trôi hết đừng mong một bến đợi. Nhưng tình anh như mặt trời chói lọi Sưởi ấm em bằng lửa cháy nồng nàn. Ta nhủ thầm: thôi cứ để thời gian Gặm nhấm dần vết thương lòng quá khứ. Nhưng tình anh vẫn ngày dài thương nhớ Cảm xúc xưa đè nặng khoảng tâm tư. Rồi có lúc trên đường đời tấp nập Ta vô tình lại thoảng lướt qua nhau. Ánh mắt nhìn, bước chân lơ đãng quá Cảm xúc dâng trào hoá những bài thơ. Đêm nhớ. Q.Huy Suy nghĩ --- Số phận
- Hãy chú ý đến suy nghĩ của bạn; chúng sẽ trở thành lời nói.
- Hãy chú ý đến lời nói của bạn; chúng sẽ trở thành hành động. - Hãy chú ý đến hành động của bạn; chúng sẽ trở thành thói quen. - Hãy chú ý đến thói quen của bạn; chúng sẽ trở thành tính cách. - Hãy chú ý đến tính cách của bạn; chúng sẽ trở thành số phận của bạn! |
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024 VnVista.com |
Bình luận
Unregistered
Unregistered