Dấu xưa
Thời gian lọt qua kẽ ngón tay Em hứng giọt buồn soi vào mắt Khúc giao mùa... hàng mi chớp Nước mắt lăn dài nhoè dấu son Thư xưa, nét chữ vẫn còn Mực tím hoen vùng kỷ niệm Hai đứa lạc nhau... tìm kiếm Chấp chới... nhập nhòa... cánh chim! Tự nhủ
Em tự nhủ mình và tự nhủ giùm anh Chỉ có anh, chỉ có anh - mới hiểu... Có những nỗi đau, trở trời nhức nhối Có những nỗi buồn, gợi lại buồn hơn Ừ, thôi em - xin chớ giận hờn! Ta không thể là của nhau - làm ngơ ư, sao được! Gói lại tình xưa, ai ngoảnh đi... rồi bước? Khi bạn hữu quanh mình không muốn vậy, đâu em! Thời dấu yêu, giờ chia sớt nỗi niềm Bằng tình cảm vẹn nguyên Của cái thủa xa xưa ta đã từng là bạn Hàn gắn đi em khi đã là vết rạn Cho chính mình và cho cả anh - em! Hư không
Ta mắc nợ ai một lời đã hứa Để khoảng trời hai đứa cứ mênh mông Người không trách, nhưng lòng mang vết khứa Ta ngậm ngùi ôm trọn - một hư không! Gửi người thơ
Câu thơ ai nhói lòng ai như thế Viết không đề cho ai đấy tái tê Đêm hoang vu, sầu dâng tiếng não nề Cô tịch quá, để tim đau thê thảm Cứ chất chứa lời yêu trong tâm khảm Nói được gì cho vơi bớt niềm đau Sóng yêu ơi, khờ dại hoá bạc đầu Trào dâng quá để ngàn năm muối mặn Biển mãi xanh mà anh thì lận đận Khao khát một đời sâu thẳm trái tim yêu Biển hôm nay sóng đánh vỡ cả chiều Hoàng hôn tím loang một trời bão tố! Ngã
Ta mắc nợ với em, mắc nợ với đời Để ta thành trẻ con trước em, trước đời kia là thế! Ta chập chững tập đi như ngày ta còn bé Có thể lại ngã nhào, nhưng biết gượng... đứng... rồi đi... Con chim lửa
Đã mỏi cánh rồi ư, con chim lửa? Mây vẫn bay và gió vẫn bay Hoàng hôn chưa choàng kín tấm thân này Sao mi cứ mỏi mòn như thế!? Cục than đỏ trong tim mi vẫn ủ Cớ làm sao lại rã cánh thế kia! Bão có nổi, trời có rung, chớp giật Có gì đâu - chim báo bão kia mà Tung cánh bay để vươn tới trời xa Đừng mỏi cánh, chim ơi, đừng mỏi cánh! Đêm thu buồn
Có một đêm thu buồn Sóng dềnh lên bờ cát Biển quên thôi không hát Khúc tự tình năm xưa Trời thu quên rơi mưa Sao mắt ai nhòa ướt Sóng làm sao hiểu được Những nỗi buồn trong em Đêm thu như buồn thêm Cho lòng ai tê tái Tình yêu luôn khờ dại Khi nhạt nhòa trong nhau Nào ai hiểu vì đâu Chúng mình thành xa cách Đêm thu này ai biết Em đến... rồi chia xa... Mắc nợ
Em - chiếc nón không quai Anh - con đò không bến Vô tình, ngẫu nhiên - chợt đến Con đò - neo lại bến sông Chòng chành - nón đã có chồng Anh - em, bỗng dưng... chồng - vợ Cứ như đời mắc nợ Mưa - cho trời đất nối nhau Cứ như tình mắc nợ Từ kiếp nào đến... mai sau CHẢY ĐI SÔNG ƠI !
I/. Ơi con sông hiền hoà, chở đầy nước ngọt phù sa Ơi con sông thiết tha, ấp ôm bến bờ xứ sở Sông mấy ngàn năm tuổi, miệt mài chảy mãi khôn nguôi Chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn trẻ mãi không già Vào ĐK: Chảy đi sông ơi, chảy đi sông ơi! Ơi con sông trôi suốt muôn đời Hãy cho ta gửi lời thương nhớ Nhắn giùm ta về nơi góc biển, rằng phía đầu nguồn ta vẫn ngóng trông Chảy đi sông ơi, chảy đi sông ơi! Ơi con sông tiếng hát muôn đời Hãy cho ta gửi lời cay đắng Nhắn về ai ở nơi góc biển, rằng nỗi muộn sầu đang ngày đêm chan chứa (hết ĐK) Ơ....hơ...ơ... II/. Ơi con sông hiền hoà, dịu dàng an ủi lòng ta Ôi con sông thiết tha, chứa chan chung tình sâu nặng Sông vỗ về đôi bờ, thì thầm ngày tháng khôn nguôi Sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy Vào ĐK =>.... Đoạn kết: Này đây những chiếc lá - ta thả trôi sông Hãy mang đi nỗi lòng ta xuôi theo dòng Này đây những chiếc lá - những nụ hôn ta Hãy mang đi mang về nơi xa ấy Sông ơi, chảy đi... kìa... sông ơi! http://nhacso.net/Music/Song/Tru%2DTinh/2006/03/05F60B9E/ Vẫn là tiếng hát Ngọc Tân, sao tôi yêu giọng ca này đến thế! Chảy đi sông ơi! => Không có ca khúc da diết này của Phó Đức Phương, không có giọng ca truyền cảm của Ngọc Tân, sông vẫn chảy kia mà! Vậy thì, điều gì làm tôi yêu đến như thế? Dòng sông chính là thời gian, dòng sông chính là tình yêu, dòng sông chính là cuộc sống, ôm chứa tất thảy những nỗi buồn, niềm vui, những kỷ niệm, những ước vọng, những điều đã nói, những điều chưa nói và cả những điều muốn nói... Dòng sông chở đầy nước ngọt phù sa.... chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn chảy mãi không già! Dòng sông dịu dàng an ủi lòng ta... sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy! Ca từ sâu sắc, chất giọng truyền cảm làm tôi thêm yêu những dòng sông nơi tôi đã đi qua, thèm được ùa vào lòng nước của con sông quê, thèm được cảm giác của đôi bàn tay mình dịu mát khi vốc nước sông lên để chắt lọc và cảm nhận những hạt phù sa... Ví thử cuộc sống này sẽ ra sao, nếu không có những dòng sông, ví thử tất cả những dòng sông đều ngưng chảy nhỉ (?!) Không, không thể! Thời gian vẫn trôi, tình yêu vẫn mãi mãi trường tồn. Sông mãi chảy như thế! ................ Chảy đi kìa, sông ơi! Những khi thật buồn, anh lại muốn nhiều lần được nghe ca khúc này: Ơi con sông hiền hoà, chở đầy nước ngọt phù sa Ơi con sông thiết tha, ấp ôm bến bờ xứ sở Sông mấy ngàn năm tuổi, miệt mài chảy mãi khôn nguôi Chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn trẻ mãi không già Lời ca mượt mà, sâu lắng, nhẹ nhàng mà da diết quá em! Nỗi buồn trong anh chợt như tan ra, chảy đi và ruổi trôi theo dòng nước... Em yêu của anh! Sao em không là dòng sông ấy để mang ngọt ngào đến cho anh khi mà anh cảm thấy bất lực, thấy mệt mỏi trước cuộc sống! Hơn hết là khi muốn buông xuôi tất cả! Sao em không là con sông ấy, để làm tan biến đi những nỗi buồn, những niềm đau? Tại sao em? Tại sao? Em có thể mà, đúng không??? Ơi con sông hiền hoà, dịu dàng an ủi lòng ta Ôi con sông thiết tha, chứa chan chung tình sâu nặng Sông vỗ về đôi bờ, thì thầm ngày tháng khôn nguôi Sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy... Em! Hãy mãi là dòng sông xanh ấy, nghe em! Để em của anh luôn ở bên anh những khi anh cần em nhất! Dịu dàng, an ủi, vỗ về anh như dòng sông quê em, quê anh chung tình, sâu nặng! Để hai đứa sẽ hòa vào nhau trong hạnh phúc, trong đam mê. Cho mọi nỗi buồn tan biến đi... Chỉ còn lại trong trẻo tiếng cười của em, trong veo dòng nước... Và, hạnh phúc cứ thế, cứ thế dâng trào! Hoa Thủy Tinh
Hoa thuỷ tinh thì anh đã thấy Nỗi nhớ thuỷ tinh - anh chưa thấy bao giờ! Có phải nỗi nhớ ùa về ngay cả trong mơ Để thảng thốt giật mình khi tỉnh giấc? Tưởng gặp Người, nhưng không... Ôi, tiếng nấc! Căn phòng khuya trống trải lắm, giường khuya! Thuỷ tinh em, mong manh, dễ vỡ lắm kìa! Người chẳng hiểu nên Người vô tâm thế! Nỗi nhớ thuỷ tinh - nhớ Người mà mong manh như thể Chạm vô tình nên ai cứ nao nao Nước mắt thuỷ tinh oà vỡ, cồn cào Người xuay gót quay lưng, từ buổi ấy... Tình yêu thuỷ tinh - mỏng và mong manh đến vậy Sao cứ vô tình để tan vỡ trong nhau !? |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
^^ trong
Dê đen và dê trắng
Guest_tigon15_* trong Tháng Ba Guest trong Nhớ Khai nguyen trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest trong Gốc đa sẽ là Hà Nội K.Phương trong Viên ngọc trai lãng quên trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest_Khải Nguyên_* trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Nước mắt anh chảy ngược vào trong (♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
|