|
Tháng Ba rồi sao nắng vẫn chưa sang...
Tháng ba rồi, sao nắng vẫn chưa sang ? Mây vẫn xám một màu buồn đến lạ Gió cuối Đông thổi chừng thê lương quá Nghe như lời tình tự lúc chia xa ...
Tháng ba rồi, anh đợi trước hiên nhà Mưa cứ trút trận mưa đầu thoáng lạnh Hạt mưa rơi, trắng trời không ngưng tạnh Em đứng ngồi... bâng khuâng lắm... trong kia
Tháng ba rồi, cánh cửa như phân chia Chia gianh giới hai đứa mình em nhỉ Gió cuối Đông vẫn thét gào ầm ĩ Lạnh cuối mùa se sắt những đôi tay
Tháng ba rồi, tháng ba nhớ... ai hay Tháng ba quên gió tình mơn man hử Tháng ba nhớ về một thời quá khứ Tháng ba là em đấy... có buồn không?!
Đêm cao nguyên
Khi ta ở chỉ là nơi đất ở Khi ta đi đất bỗng hoá tâm hồn... (Chế Lan Viên)
"Sống trên đá, chết đá đè" - người ta nói thế về cư dân trên cao nguyên Đồng Văn, Mèo Vạc (Hà Giang). Hàng ngày, đường chúng tôi đi trong đá, quanh co bên những vách đá dựng đứng màu xám với những đường nét sắc nhọn. Thảng khi gặp một túp nhà người Hmông như tổ chim bám vào vách đá cheo leo.
Người Hmông xếp đá bao quanh nhà, vài cây cải mèo cũng rào khoanh bằng đá. Người đàn bà Hmông nhẫn nại gùi đất từ vực sâu trèo ngược dốc đổ đất lên triền đá, kè đá, tạo thành những miếng đất bằng phẳng con con tích tụ nước mưa.
Người đàn ông Hmông cặm cụi cày trên lớp đất mỏng lổng chổng đá. Lưỡi cày nhỏ, cực sắc, toé lửa mỗi lần vấp đá rắn. Những luống cày vì thế ngoằn nghèo do người cày tránh đá, cố gạn lấy chút đất để trồng trọt.
Giữa trưa, hơi nóng toả từ đá hầm hập, người có thể đổ máu mũi vì cái nắng khô gay gắt. Con bò nghỉ cuối đường cày, cam chịu gậm những lá cây hiếm hoi trên các bụi gai.
Nhưng đến chiều tắt nắng, đá núi nguội rất mau. Đứng trên bờ cao nguyên nhìn xuống, chẳng có cảnh nào hùng vĩ, đáng kinh ngạc hơn. Dưới sân hun hút hàng cây số sương mù lạnh bắt đầu dâng lên mù mịt...
Chúng tôi xuống xe đi bộ, đá dăm lạo xạo dưới chân, yên tĩnh hoàn toàn. Một cậu bé người Hmông ngồi trên tảng đá đăm đăm nhìn xuống. Tôi hỏi: Em ngồi chơi? - Ừ. - Nghĩ gì vậy? - Chẳng nghĩ gì. Tôi tin cậu chẳng nghĩ gì, chẳng quen với việc con người luôn phải nghĩ cái gì. Khuôn mặt cậu thanh thản nhất, cặp mắt trong sáng nhất mà có lẽ đời tôi sẽ chỉ một lần bắt gặp. Nó thuộc về thiên nhiên, là chi tiết của thiên nhiên hoang vu.
Xe chúng tôi ghé một cái chợ ven con đường đá, tôi hăng hái len vào tìm một em gầu Hmông (cô gái Hmông)... Em chắc nịch, xinh đẹp, so với lối ăn mặc sơ sài của dân đô thị, em giống một nữ hoàng. Không có chõ nào trên bộ áo váy của em không thêu chỉ màu sặc sỡ. Tôi thẳng thắn mời em bát thắng dền (bánh trôi nước). Em đỏ mặt, chăm chú nhìn tôi, rồi hoảng sợ nói gay gắt với anh bạn người Hmông của chúng tôi ý là: Tôi sẽ ăn, nhưng xe này về, nó phải ở lại đây! Mặc dầu đã nhiều người xúm lại, nhưng cuộc rút lui của chúng tôi vẫn lặng lẽ theo lối người thành phố.
Xe tiếp tục chạy trên con đường hiểm trở. Qua khúc quanh, nó chạy chậm, chợt tôi sửng sốt thấy em gái gầu Hmông đã đứng đợi...Chiếc xe của chúng tôi vượt qua em và đổ dốc, tôi ngước lên thấy thân thể em in trên khung trời xanh giữa những dãy núi đá khắc khổ...
Hoa xoan tháng Ba
Nỗi nhớ tháng Ba da diết khúc giao mùa Như anh mãi nhớ thương về em đấy! Đêm đang ngủ mấy lần chợt dậy Nỗi nhớ cứ ùa về sâu thẳm lắm, em ơi!
Tháng Ba xưa, lành lạnh nơi cuối trời Hoa xoan tím làm khoảng trời cũng tím Tháng Ba nhớ em khúc nhạc buồn dâng phím Anh dạo cung đàn và hát khúc ca xưa
Hạ đang về với cái nắng ban trưa Hạ đỏ lửa dội vào ta - lửa đốt Nắng và gió, thoáng mắt ai - bất chợt Cho anh nhớ cồn cào hoa xoan tím - tháng Ba!
Gửi người từ độ ấy...
Người bỏ mà đi - Tháng ba, từ độ ấy! Lâu quá rồi, sao chẳng thấy Người đâu? Tháng ba xưa hoa xoan tím, mưa ngâu Giờ tháng năm với phượng hồng đỏ thắm
Hạ đã tới với oi nồng của nắng Chạnh nhớ người, nhớ chút lạnh tháng ba xưa Hoa xoan tím trời, tím cái nắng ban trưa Giờ đâu nữa cánh chim trời mải miết
Tháng ba ơi, nhớ làm sao da diết! Cho ta chính là mình - trong thương nhớ - Tháng ba!
THÁNG BA MÌNH YÊU NHAU
Tháng ba là cầu nối giữa hai mùa Như tiếng "Yêu" nối anh và em đấy! Tháng ba nhớ, tháng ba thương, tháng ba buồn Nên hoa xoan tím vậy! Tiếng "Yêu" nói thật lòng, Sao em cứ hững hờ... Để anh ngơ ngẩn... tím ngát cánh hoa xoan...!?!
Tháng Ba nhớ
Tháng ba nào nghiêng đợi mãi xa xăm Câu thơ viết đề lòng ai thêm nhớ Hoa gạo cháy trong ta như nhịp thở Chẳng ngưng ngơi... đau đáu mắt ai nhìn
Tháng ba giao mùa, em nhé hãy tin Ta gói lại cánh hoa xoan bé bỏng Tháng ba nhớ cho hai người mong ngóng Cho hai đứa mình... vời vợi nhớ - tháng ba!
Nỗi đau
Đừng! Đừng vứt nỗi đau đi Lỡ có người nhặt mất.
Màu mắt, màu môi Oà vỡ đỏ màu tim Trên tấm voan linh hồn... nỗi đau tự vẽ...
Đừng! Đừng vứt đi máu thịt của mình
Nỗi đau ______như hạc ____________sau giấc mê dài
Đủ chết một tinh tú Và sống một thiên hà Làm thức dậy __________ vỡ òa...
Đâu đó... lại xanh!
Cây cầu Em - Anh
Ví dầu cầu ván đóng đinh Cầu tre lắc lẻo rập rềnh khó đi Khó đi mẹ dắt con đi Con đi trường học, mẹ đi đường đời
Câu hát mẹ ru ngày em còn thơ ấu Nay lớn, qua cầu em nhẹ bước theo anh Cầu tre nghiêng soi, vành nón chòng chành Anh nâng nhẹ bàn tay em, thầm ước...!
Câu mẹ hát ru em từ thời trứng nước Nay em bước theo người, người dắt em đi Cười lên em, đôi mắt đẹp diệu kỳ ! Hai đứa dắt dìu nhau qua chiếc cầu... lắt lẻo
Anh cứ nhắc - em đi thật khéo ! Qua bến rồi ta sánh bên nhau Hạnh phúc ấm êm cho đến ngả mái đầu Câu hát mẹ ru cứ theo em đến tận cùng sâu thẳm
Đường đời gian truân, đường đời nhiều cay đắng Câu hát ngọt ngào theo suốt dọc đời em!
GỬI ANH... Nhớ ca sỹ Ngọc Tân!
Có thể một ngày, em sẽ như anh Xa Hà Nội vào một ngày không nắng Chỉ gió mùa thu làm cây không yên lặng Cho ai đó một lần... đưa tiễn... ai đi...
Biển ngoài kia từng lớp sóng thầm thì Ru ai ngủ bình yên bằng câu hát Câu hát Ngọc Tân chứa chan nước mắt "Hà Nội và tôi" (*), "Hà Nội - Ngày chia xa"... (**)
Có gì đâu tình yêu trong ta Mãi bình lặng dẫu tim không thức đập Dòng máu nóng vẫn tràn căng nhịp sống Truyền cho nhau tự sâu thẳm tim mình
Để thơ một người gửi lại... mãi hồi sinh Bầu nhiệt huyết vẫn còn dang dở... Vĩnh biệt anh... nay xa rồi... mãi nhớ! Bao yêu tin ta nhận bởi ân tình
Ôi cuộc đời, vui lắm ánh bình minh! Cứ tỏa sáng nơi chân trời xa ấy! Cho đôi lứa yêu nhau và... thơ anh mãi vậy! Cho biển mãi thầm thì... nhắc gọi... một người đi...!
Cho một người...
Tôi thắp cho người nén nhang Một người hàng xáo (*) Dưới mưa... dáng người hư ảo Hình hài nghiêng chao
Người hàng xáo! Tảo tần hạt gạo gởi trao Sàng sảy bốn mùa - mưa nắng Ra đi, bát cơm quả trứng Đủ đầy đôi đũa so nhau.
Thương, Rau cháo có nhau. Buôn có bạn Bán có phường Nhận ra nhau qua dáng liêu xiêu và bờ vai bạc trắng Bước chân choãi ra Bươn bải ngược xuôi phố, phường, người mua, kẻ bán Tối về... tiền rách nâng niu!
Tôi lặng nhìn những đôi mắt đìu hiu Những đôi mắt tiễn đưa một người nằm xuống! Đâu rồi những lo toan? Đâu rồi tính toán? Giờ còn Hai chữ... THƯƠNG NHAU!
(*) Nghề hàng xáo là nghề buôn gạo: Mua thóc về xay, sàng sảy thành gạo để bán (giờ thì xay máy, chứ không dùng cối giã như ngày xưa...)...
|
C | H | B | T | N | S | B |
| |
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
9
|
10
|
11
|
12
|
13
|
14
|
15
|
16
|
17
|
18
|
19
|
20
|
21
|
22
|
23
|
24
|
25
|
26
|
27
|
28
|
29
|
30
|
31
| | |
|