^___^
^___^
62 bình chọn .
|
Mây ra đi Núi không hề níu kéo Chỉ thẫn thờ tiễn biệt bước Mây đi Núi dõi theo cố giấu lệ vào mi Để Mây xa cho lòng người thanh thản . Mây muốn quên một bóng hình ẩn chứa Nên Núi đành nhìn theo bóng chân người Nơi nẻo xa Mây tìm lại nụ cười Núi yên lòng đứng đây mà vẫn đợi Mây biết không ? Núi buồn thương nhớ lắm Nhưng nén lòng cho Mây an lòng xa Mây cố quên một bóng hình xa vắng Nở lòng nào Núi ngăn cản Mây sao ? Núi vẫn mong một ngày Mây trở laị Sẽ cùng nhau xây dựng lại từ dầu Dù thời gian có dệt nỗi âu sầu Trong tim Mây luôn có hình Núi nhé ! Nhớ ngày xưa Mây ở gần bên Núi Vẫn cười đùa chia sẻ những tâm tư Nay Mây đi trờ thành người viễn xứ .. Núi nén lòng theo dõi bước chân Mây . Mây cứ bảo ngày nào trên nhân thế Là vẫn còn Mây có Núi trong tim Núi đừng lo hẹn một ngày gặp lại Mây sẽ về tìm lại Núi cho xem ! Lời Mây nói Núi trong lòng khắc giữ Sẽ chờ Mây thương nhớ vẫn chờ Mây Mang hy vọng một ngày Mây trở lại Mây sẽ về trong nắng ấm ban mai ... Núi đã quen một mình trong nhân thế Không khóc đâu, vẫn cứ đứng ngóng trông Núi một lòng ôm nỗi nhớ chờ mong Giương đôi mắt, mạch suối ngầm đã cạn .. Mây đi rồi để lại bao niềm nhớ Dĩ vãng này Núi ôm mãi không thôi Vẫn dịu dàng như lời Mây thường nói : Núi vẫn là Thiên thần trái tim Mây ... ![]() Quẳng thanh cọ sang bên, quơ vội chiếc khăn quẹt sơ cái mặt, nó khóac áo rồi phóng xuống bãi xe. Giờ này, những cơn gió đêm đã bắt đầu buốt, mưa lất phất, lành lạnh! Mặc, nó chỉ chăm chăm nhìn đường, thỉnh thỏang lại khẽ liếc xuống chiếc đồng hồ trên cánh tay còn loang lổ màu. Trời Sài Gòn là thế, mưa mưa nắng nắng, đỏng đảnh... như em! 5 phút, chỉ 5 phút nữa thôi, nó lắc đầu rồi siết nhẹ tay lái. Sân ga về đêm vẫn chộn rộn người và hơi nóng. Người về, kẻ đi, người đón ôm nhau mừng mừng tủi tủi. Dõi mắt nhìn quanh rồi chợt hộc tốc phóng ra tận đường tàu để rồi như chìm vào 1 khỏang không vô tận. "Chuyến S1 đã rời ga được 10 phút rồi cháu ạ!". Trống rỗng, nó đón nhận câu trả lời của người sóat vé già như 1 kẻ mộng du rồi thả mình xuống băng ghế lạnh, mặc cho những điệu nhạc vẫn phát ra từ chiếc phone trên cổ. Những giai điệu buồn! Thế là không kịp rồi ư? Không kịp dẫu chỉ là 1 ánh mắt, 1 cái ôm nhẹ hay 1 câu chúc bâng quơ nào đấy. Tự nhiên nó thấy ghét mọi thứ, ghét những con đường tấp nập ken kín người, ghét chuyến S1 đúng giờ đến lạnh lùng, ghét bản thân nó và ghét cả em. Thà rằng em hãy đi và nó đừng biết. Thà rằng em hãy quên để nó đừng nhớ. "Mai em đi, anh ở lại mạnh khỏe" - một tin nhắn vỏn vẹn nhưng buốt lòng. o O o Quẳng vội đống bài tập, đá cái ghế bắn sang bên, nó phóng như điên ra đường. Khỉ thật, lại muộn! 5h là khai mạc lễ hội trường, sao nó có thể quên bẵng đi được cơ chứ! Lúc nào cũng vậy, thời gian không thích nó, mặc dù nó chẳng bao giờ muốn thế. Đã cố gắng không biết bao nhiêu lần, để rồi cứ như 1 định mệnh khốn kiếp, nó vẫn muộn. Muộn từ 15 phút hẹn bạn bè, nửa tiếng xem phim... đến cả 1 năm học. Nó phải gọi những đứa bé hơn bằng bạn, bằng mày tao chi tớ. Mà đâu chỉ vậy, muộn thì luôn đi kèm với rắc rối… nó ngao ngán lắc đầu khi bãi xe không còn 1 chỗ trống. Loay hoay mãi mới tạm ổn, nó định quay lưng. - Làm ơn đỡ hộ tớ 1 tay Một con bé với lỉnh kỉnh túi xách to nhỏ vừa chống xe vừa gọi giật nó. Quẳng lại đằng sau 1 cái nhìn thiếu thiện cảm, nó dợm chân bước lên thềm. "Đã đến muộn thì chớ, lại còn đi xe cho đẹp vào, quần áo mode thế! Đúng là lũ tiểu thư đỏng đảnh!" - Con trai bây giờ là thế à? Giúp đỡ người khác có vẻ thật khó khăn thì phải? Đến nước này thì nó chẳng thể giả ngây với cái âm thanh tệ hại này được nữa. Và trong khi nó còn loay hoay với chiếc xe to tướng nặng ịch thì con bé đã mất hút vào khoa Thời trang. Lại toi thêm 15 phút, nó chán nản đủng đỉnh hướng về phía hội trường. Gần 1 tiếng đã trôi qua, hội trường giờ đây như 1 cái thùng lớn ken đầy người. Có tiếng la, tiếng hét, tiếng nồi niêu ầm ĩ... nhưng không có chỗ cho kẻ chậm chân. Có chăng, chỉ còn mấy cái quạt trần là chưa ai đụng đến. Mà biết đâu được, nếu chúng thấp xuống 1 tẹo, hẳn cũng đã có đứa chí chóe tranh nhau rồi. "Đành để bọn lớp cắt tiết vậy!". Đeo phone lên tai, nó quăng người xuống băng ghế đá chờ đợi phút hành hình sắp đến. Ở đâu cũng thế, nó có thể nghe nhạc khắp mọi nơi. Âm nhạc là bạn nó và nó yêu nhạc hơn bất cứ điều gì. Bởi mỗi khi nghe nhạc, nó như chìm vào 1 thế giới khác, 1 thế giới của riêng nó với sự thanh thản, bình yên không phải lo lắng, suy nghĩ nhiều. "Êh" - một cái đập vai làm nó giật bắn. Trước mặt nó lại là "Tiểu thư" ban nãy. Chẳng buồn gỡ tai nghe, nó lắc đầu ngao ngán hỏi trong tiếng bass dồn dập: "Chuyện gì?". Không để đối phương kịp phản ứng, con bé thò tay giật phắt cái tai nghe xuống gằn giọng: - Hãy lịch sự khi nói chuyện với người khác! Và trong khi nó còn đang ú ớ như vừa trông thấy E.T thì vẻ mặt thép nguội của Tiểu thư đã biến mất, thay vào đó là 1 nụ cười duyên đến chết người: - Tớ chỉ muốn cám ơn. Lúc nãy nếu không có ấy, tớ cũng chẳng biết phải xoay xở thế nào. Một lần nữa, khi nó còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì mặt con bé đã đanh lại: "Mà ấy cũng bỏ cái kiểu cười nhếch mép khi nhìn con gái đi, chẳng hay ho gì đâu. Nếu không muộn và phải chịu trách nhiệm buổi diễn cho khoa, tớ cũng ứ thèm!". Chúa ơi, chỉ trong vòng 20 giây ngắn ngủi, nó đã bị nốc ao đến 2 lần bởi 1 con nhãi không hề quen biết. Đến nỗi khi lũ bạn trời đánh vỗ vai, nó còn ú ớ "Cái gì". O o O Em là thế! Em bước vào cuộc đời nó bằng cái cách riêng của em! Phá bỏ những luật lệ, những buổi chiều lang thang khắp nơi không mục đích. Phá bỏ thói quen nghe nhạc bất kể trời đất... và phá bỏ cả ánh mắt lạnh lùng nó vẫn nhìn con gái khi xưa. Em học cùng trường và bằng tuổi, nhưng trên 1 lớp. Và theo thứ bậc, nó phải gọi em là "Chị". Em thích lắm mỗi khi nó chiều em điều gì, em lại đưa tay xoa đầu và bảo "Em ngoan của chị". Một cô Tiểu thư đáng ghét nhưng cũng không thể không yêu! Thế rồi em và nó cũng yêu nhau. Nó yêu em vì lẽ gì, chính nó cũng chẳng biết. Vì xinh? Không phải? Vì tính cách? Cũng không hẳn. Nó yêu tất cả những gì thuộc về em, cái tốt cũng như cái xấu. Nó yêu cá tính, sự mạnh mẽ của em bao nhiêu, thì cũng yêu cái trẻ con, bất cần và ngang ngạnh của em bấy nhiêu. Những đêm lang thang của nó giờ đây đã ít dần, thay vào đó là những buổi ở nhà bên gia đình. Em đã dạy nó cách yêu thương hết mình, cách mở lòng hơn với mọi người, đã đánh thức những tình cảm tưởng chừng ngủ quên trong nó khi gia đình tan vỡ. Và nếu có đi đâu thì nó cũng chẳng còn lầm lũi 1 mình. Cái thú nghe nhạc khi lang thang cũng đã mất. Bởi cứ nghe đi, em sẽ dỗi và không ôm nó ít nhất là 1 tuần cho xem. Nó và em có quá nhiều điểm giống nhau để không thể dứt câu chuyện, nhưng cũng có qua nhiều sự khác biệt để có thể tranh luận suốt cả ngày. Tình yêu, chưa bao giờ nó được hưởng 1 cách trọn vẹn như bây giờ, ít ra là theo cảm nhận của nó. "Nếu đau thương quá nhiều, thì hạnh phúc chỉ quanh quẩn đâu đây" - có ai đó đã hát như vậy! Thế nhưng, dường như tình yêu sinh ra là để con người có thể nếm thử mọi cảm xúc. Từ đau khổ, thất vọng, chán nản đến hạnh phúc tột cùng. Những lần cãi nhau, những lần tranh luận đến nổ đom đóm mắt. Em và nó có thể cãi nhau bất cứ chuyện gì, bất cứ lúc nào, cãi nhau không cần thông báo. Từ những chuyện vụn vặt như cách lưu giữ kỷ vật, cách dùng điện thọai đến cách xử sự trong cuộc sống... Phải chăng đó là điều tất yếu khi 2 con người cá tính cùng kết hợp? Bởi cái tôi của nó, của em luôn ẩn hiện trong từng lời nói, từng hành động. Nó đứng chắn giữa sợi dây tình cảm vốn đã mong manh và luôn chực chờ đẩy 2 đứa ra xa mỗi khi có cơ hội. Hẳn cả em và nó đều đâu muốn nhưng chẳng thể dừng lại. Không biết từ bao giờ, nó và em ngày càng xa nhau chẳng bởi 1 lý do gì cụ thể, dẫu vẫn gặp hàng ngày. Những câu chuyện đã trở nên nhạt nhòa, những vòng tay đã gượng gạo và nụ hôn dường như chỉ còn là thói quen! Em đang dần rời xa, nó hốt hỏang khi nhận ra điều đó. Nó muốn níu, muốn giữ nhưng dường như càng cố gắng bao nhiêu thì em lại càng xa nó nhanh bấy nhiêu! O o O Vẫn tựa đầu vào vai nó, em nói, lời nhẹ như gió thoảng: "Em cần thời gian" - cuối cùng giây phút ấy cũng đến. Không 1 lời, nó lặng im chấp nhận. Bởi nó biết, chuyện phải đến đã đến. Một khỏang lặng, có lẽ là cần thiết để em và nó có thể tĩnh tâm nhìn lại những gì đã qua! Không có em, cuộc sống vẫn vậy! Nó vẫn là nó, vẫn sống tốt như những gì đã học được từ em. Thế nhưng mỗi khi 1 mình, nó lại nhớ, nhớ em đến cháy bỏng, da diết. Nó nhớ những lời yêu thương, muốn nhìn thấy em, gặp em đến phát điên lên được... nhưng lại thờ ơ lướt qua khi tình cờ chạm mặt. Gặp em trên mạng, nó làm ngơ, thấy em ngoài phố, nó nhìn chỗ khác. Tin nhắn của em, nó không xóa cái nào nhưng chẳng bao giờ đọc lại. Bởi đâu đó sâu thẳm trong trái tim, nó còn yêu em. Và nó biết em cũng vậy! Phải chăng, cả em và nó đều chưa sẵn sàng để đối mặt với những gì đang xảy ra, với chính những tình cảm thật trong lòng. Ngày em tốt nghiệp, nó lặng lẽ dõi theo. Âm thầm nhìn em bảo vệ luận văn, giật mình đánh thót mỗi khi em ấp úng, nó lo cho em còn hơn chính bản thân mình. Để rồi khi mọi người ùa đến bên em với những hoa, những cái ôm mừng rỡ thì nó lại lặng lẽ bước ra. Đặt nhẹ đóa Tulip, lòai hoa mà em thích nhất lên yên với 1 cánh thiệp nhỏ, bên ngòai đề dòng chữ: "Bông hoa này là cuộc sống của tôi. Làm ơn đừng đùa nếu bạn định có ý đó". Còn bên trong chỉ vỏn vẹn mấy chữ: Mừng cho em! Nó là vậy, luôn làm những chuyện chẳng giống ai. Nhưng nó biết em yêu nó vì điều ấy. Trên đường về, khẽ vòng tay qua eo nó như thuở nào: "Gia đình muốn em ra Hà Nội vì ngòai ấy sẽ tốt hơn cho em. Em yêu Hà Nội nhưng em sẽ ở lại. Bởi trong này…!". o O o Nó miên man như chìm trong những ký ức mơ hồ. Mới đó mà sắp 1 năm rồi ư, tròn 10 tháng nó không có em. Câu nói ngày nào, em còn bỏ lửng và nó cũng đã đâu kịp nghe. Thế mà, em lại đi! Trước đây, chưa bao giờ nó nghĩ đến ngày này. Dẫu không gặp nhưng nó biết em vẫn ở đâu đây, vẫn cảm thấy em trên từng con đường, từng góc phố cũ. Còn giờ đây, em như thật sự bước khỏi cuộc đời nó, em cách nó tận 2000 cây số. Nó nhớ em! Em đi vì lẽ gì, nó không hiểu? Vì thật lòng muốn thế, hay chỉ như nó, cố trốn tránh một điều gì đó không tên. Mưa! Lại mưa! Mà mưa thì ở đâu mình cũng ướt cả, có tránh được đâu. Em vẫn thường ví nó và em như 2 đường thẳng song song, mãi mãi chẳng bao giờ gặp. Thế nhưng trong quy luật của hội họa, chúng vẫn tụ về 1 điểm ở chân trời kia mà. Lẽ nào nó và em cứ mãi lảng tránh nhau như vậy. Nó sẽ ra Hà Nội, nó quyết định thế. Vì lẽ gì, nó cũng chẳng buồn nghĩ. Nó đi, chỉ đơn giản, nó muốn đối diện với chính mình, dẫu chỉ 1 lần. Và cũng bởi nó nhớ em! Nó sẽ không muộn, phải thế không? Thấy lòng nhẹ nhàng và bình yên hơn bao giờ hết, nó thanh thản bước về quầy vé! Hết ![]() Em nói rằng em phải ra đi Không thể yêu anh như lời đầu tiên đã hứa Em đã đi, anh không cách gì níu giữ Không thể thật rồi, anh cố gắng làm chi! Rồi ngày qua ngày thấm thía nỗi chia ly Em giật mình nhận ra điều không thể Có lẽ nào cuộc đời vô tình thế Để yêu nhau mà chẳng đến với nhau! Anh khóc rồi em có khóc đâu Anh là đàn ông nước mắt kia quá mặn Em không khóc nhưng thấm nhoà nước mắt Điều không thể kia thành vô nghĩa mất rồi Em muôn đời vẫn thế mà thôi Dù đến với anh có điều gì không trọn vẹn Dù quá khứ em quay lưng lỗi hẹn Có lẽ nào không thể ở bên nhau Anh khóc rồi à! đừng khóc nữa em đau Không ai biết khi nào không thể Và một ngày biết đâu lại thế Em lại trở về, có thể ở bên anh Ranh giới này thật quá mỏng manh Em đứng giữa hai điều mong manh thành có thể... Nếu một ngày anh thấy em thay đổi Những vần thơ em viết chẳng vì anh Và nụ cười tiếng hát mong manh Là khi ấy em yêu anh nhiều nhất Một đêm tối trời ở một làng quê hẻo lánh, một khách bộ hành nhỡ độ đường ghé vào một căn nhà xin thuê phòng nghỉ qua đêm. Chủ nhà từ chối vì nhà nghỉ chỉ có hai phòng, một của hai vợ chồng và một của cô con gái.
- Tôi có thể nằm trên một chiếc ghế hay một xó xỉnh nào đó cũng được! – Người khách nằn nì Ái ngại cho người khách lạ, ông chủ nhà đưa khách vào nhà và nói: - Thôi được! Tôi thấy anh có vẻ đàng hòang… Chủ nhà dẫn anh ta lên gác, vào một căn phòng nhỏ, dặn dò: - Anh có thể ngủ chung phòng nhưng xin nhớ cho là ko được làm gì với con gái của tôi đấy! Người khách trải áo xuống sán và nằm xuống nhưng loay hoay mãi mà ko thể ngủ được vì sàn nhà wá cứng và lạnh. Nhắm chừng cô gái đa ngủ say, anh ta rón rén lại bên giường. Lay lay cô gái vài cái ko thấy phản ứng gì, anh ta leo lên giường đánh một giấc say sưa. Hôm sau, người khách dậy sớm, càm ơn ông bà chủ nhà tốt bụng rồi xin thanh tóan tiền trọ để tiếp tục lên đường. - Anh ko cần trả tiền. Thật bất tiện fải để anh nằm chung phòng với con gái tôi. – Ông chủ nhà nói. - Ông tốt quá! Xin cảm ơn ông! – Người khách nói và hỏi thêm – sao trời lạnh thế mà suốt cả đêm con gái ông bà chẳng chịu đắp chăn, làm thân thể cô ấy giá như đồng ấy… - Xin thứ lỗi! – Ông chủ nhà nói nhỏ - Vì hôm nay là ngày chúng tôi đưa cháu ra nghĩa trang của làng 1.
Chiều hôm nay mưa lại rơi, em lại đi trên con đường wen thuộc ấy và em lại khóc, vậy là đã 1 năm, đúng 1 năm anh đã ra đi, ra đi mãi mãi khỏi cuộc đời em. ------------------------------------------------------------------------------- ![]() Nhớ ngày ấy em là 1 con bé lớp 10 bước vào trường đầy bỡ ngỡ, trường mới cái gì cũng mới đối với em, giờ ra chơi đầu tiên em ngồi 1 mình nơi góc sân trường em nghiền ngẫm quyển Conan mới toanh, đang đến lúc Conan phá án thì từ đâu 1 quả cầu bay xuống trúng đầu em đau điếng, em ngẩng đầu lên thì đã thấy anh, ko 1 lời xin lỗi anh chỉ nói 1 câu lạnh băng :"đưa trái cầu lại đây". Vừa đau vì quả cầu lại nghe câu nói của anh, em quát cho anh 1 trận: - Anh có thái độ gì vậy trúng người ta chưa xin lỗi mà còn ăn nói như vậy nữa, đã thể tui lấy trái cầu luôn khỏi trả. Anh hùng hổ: - Con bé này hay nhỉ Bỏ mặc anh với máu sôi sùng sục em thẳng tiến về lớp cùng trái cầu. Chưa bước chân vào cửa lớp thì em đã nghe tiếng 1 boy với theo: - bé ơi, bé gì đó ơi. Em way mặt lại thì 1 boy đã xuất hiện trước mặt em, thở hổn hển : - Bé ơi cho anh xin lại trái cầu, hồi nảy thằng bạn anh nóng wá. Vốn là con bé bướng bỉnh em đáp ngay: - Đáng ra em ko muốn làm khó dễ mấy anh nhưng ai bảo bạn anh có lỗi mà còn bất lịch sự nên em sẽ tạm giữ trái cầu này cho đến khi anh ấy chịu xin lỗi em. - Thôi mà cô bé đừng làm khó anh vậy. - Em ko biết nếu anh ấy ko chịu thì thôi, em đành tạm giữ trái cầu này vậy. Em vừa nói dứt câu thì đã nghe cái giọng giận giữ của anh: - Huy, năn nỉ làm gì ko trả thì thôi bỏ đi Em quay mặt ngay về phía anh: - Nếu anh đã nói thế thì chắc khỏi cần trả nữa Vừa nói em vừa thẳng tay quăng trái cầu vào thùng rác, rồi đi thẳng vào lớp. Sau ngày hôm đó tình cờ em mới biết được thì ra anh là 1 trong những hotboy của trường, với khuôn mặt lạnh băng đã làm không ít nàng nghiêng ngã. 2. Tối thứ 7 em hoà mình vào khu nhảy breakdance trên Diamond plaza, em trông thấy anh đang đấu breakdance, vẫn cái khuôn mặt kênh kênh đáng ghét như hôm anh đòi lại trái cầu đột nhiên trong đầu em nghĩ "giá như hắn ngã 1 cái cho hết chảnh" vừa nghĩ xong thì rầm, anh bị ngã khi đang biễu diễn chiêu đá ngựa, cú ngã khá đau, anh ko đứng dậy nỗi, mọi người nháo nhào, vốn là một trong những nhân xuất sắc của hội chữ thập đỏ trường và cũng hơi hối hận về lời trù ẻo của mình em vội làm vài động tác sơ cấp cứu rồi nhờ mấy b_boy đưa anh đến bệnh viện. 1 tuần anh không xuất hiện trong trường, chắc chân anh chưa hết đau. Ra chơi trưa thứ hai, như thường lệ em lại ngồi duới góc phượng đọc Conan, chợt có người ngồi xuống kế bên em chìa 1 gói quà trước mặt em, ngẩng mặt lên, thì ra là anh, anh bối rối : - Cám ơn cô bé hôm ấy đã giúp anh. Cái này xem như quà cám ơn của anh. Tay cầm gói quà nhưng như vẫn chưa bỏ qua chuyện cũ em lạnh lùng : - Trời, người như anh mà cũng biết cám ơn sao Anh cười : - Thôi mà cô bé, bỏ qua cho anh chuyện bữa đó đi, tại hôm đó anh nóng quá, giờ cho anh xin lỗi ha. - Đâu dễ bỏ qua vậy được. - Thôi vậy anh sẽ đãi cô bé 1 chầu kem ha. - Uhm, để xem,.............. thôi cũng được. - Ok vậy tan học chiều nay anh đợi cô bé ở trước cổng trường nha. - Uh, cũng được Chiều hôm đó khi tan trường trời mưa rất lớn, em nghĩ chắc là anh không thèm tới, nhưng em vẫn nghía ra cổng trường, trùi anh đang co ro đứng nép dưới hiên, em với đại cây dù trong văn phòng Đoàn chạy ra chỗ anh, thấy em anh giơ tay chào, em quát anh: - Còn chào nữa à? Sao anh ngốc vậy trời mưa mà anh đứng vầy ướt hết sao Anh cười: - Chứ lỡ hẹn với cô bé rồi. Dưới cây dù anh và em chạy vội sang quán kem đối diện trường. Hai đứa ngồi vào bàn cùng kêu một loại kem, anh còn nhớ kem gì ko? Kem socola, cả 2 đứa đều rất mê vị sôcôla. Nói chuyện với anh em mới phát hiện thì ra anh nói chuyện rất dễ thương chứ không lạnh lùng khó chịu như cái vẻ bề ngoài của anh. Em hỏi anh sao chưa chịu có bạn gái, anh nói :"tại có ai chịu anh đâu, em chịu anh ha". Em xì 1 tiếng rõ to phán luôn cho anh một câu :"Kiếp sau đi anh", anh tinh nghịch trả lời "Kiếp sau hay tháng sau ai biết được". Từ hôm đó anh thường xuyên lên lớp kiếm em, khi thì mang theo ổ bánh mì, khi thì mang theo lon nước ngọt, anh đâu biết mỗi lần như vậy mấy đứa bạn em lại xuýt xoa khen anh đủ điều. Rồi những buổi tan học, khi lũ bạn em chưa kịp ùa ra hết lớp thì anh đã đứng sẵn trước cửa lớp chờ xách cặp cho em. Một buổi chiều mưa em tìm đến anh, em còn nhớ lúc đó em khóc nhiều lắm, anh bối rối hỏi han em đủ điều. Hôm đó là ngày ba mẹ em đưa nhau ra toà li dị, em đau đớn khi phải lựa chọn 1 trong 2 người. Anh dỗ dành em, làm đủ trò cho em cười, em còn nhớ khi em nở nụ cười, anh đã nói với em: " hãy cười với anh mãi em nhé, hãy để em là người hạnh phúc thứ nhất và anh là người hạnh phúc thứ 2 khi thấy em cười". Câu nói ấy em mãi mãi không thể quên. Và rồi "sau 3 tháng làm bạn và tìm hiểu" như lời anh nói, anh cũng đã ngỏ lời, trong 1 quán cafe dễ thương và tĩnh lặng anh nói "anh muốn làm một người bạn đặc biệt của em, anh muốn bảo vệ, và che chở cho em khi em cần", em tinh nghịch trả lời anh:"muốn vậy thì lúc nào cũng phải nghe lời em, ko được ăn hiếp em, lúc nào em cần anh cũng phải có mặt đó nghen". Anh nhìn em mỉm cười"anh đồng ý, anh đồng ý hết, công chúa của anh ạ". Em bẽn lẽn nhìn anh:"hihi, vậy là từ bây giờ em có nô lệ rồi nha" Sau hôm đó, cuộc sống của em đã đổi màu, một màu hồng do anh mang đến. Anh đã làm đúng những gì anh hứa, anh lúc nào cũng chiều chuộng em, lúc em muốn gặp anh chỉ cần nhá máy là anh đã có mặt, em còn nhớ có lần anh nghe đám bạn em nói em đang khóc trên lớp anh đã bỏ luôn buổi ăn sáng chạy lên kiếm em. Thế mà em cứ hay giận dỗi anh, nhưng lần nào giận nhau cũng toàn anh làm hoà, đôi lúc em cũng thấy mình quá đáng, những lúc như vậy em càng yêu anh nhiều hơn, và cảm thấy mình thật hạnh phúc khi có anh. Nhưng rồi.... tất cả đều tan biến... mọi thứ đều đỗ vỡ. Một buổi chiều mưa anh chở em về, một chiếc xe ngược chiều đã đâm thẳng vào xe anh. "Rầm" em văng ra xa, chân em va phải đá chảy máu rất nhiều, ngồi dậy em dáo dác tìm anh, anh nằm nơi góc đường, bất động, máu, máu chảy rất nhiều em sợ, sợ lắm, em chạy lại ôm chầm lấy anh, lay anh "anh, tỉnh dậy đi anh, tỉnh dậy đi anh" em vừa gọi anh trong tiếng khóc nghẹn ngào, nhưng anh ko lên tiếng, xe cấp cứu đến mặc bàn chân đang chảy máu em chạy lên xe cấp cứu cùng anh, anh vào phòng cấp cứu, y tá yêu cầu em băng bó lại vết thương nhưng em mặc, em ngồi trước cửa phòng cấp cứu và đợi , khi bác sĩ bước ra khỏi phòng, em đau đớn khi nghe tin anh ko thể qua khỏi, em như điên lao vào phòng bệnh, ôm lấy xác anh mà khóc, khóc như chưa hề được khóc, em trách ông trời sao mang anh đi, sao lại để em tận mắt chứng kiến cái chết của anh. Em ngất đi trong nỗi đau đớn Ngày đám tang của anh em đã đến, mẹ anh vật vã bên chiếc quan tài, ba anh gầy guộc lặng thinh, em đứng âm thầm 1 góc và khóc… Sau ngày hôm đó em sống như một cái xác không hồn, đi về lặng lẽ, mỗi lần nhìn bọn con trai đá cầu dưới sân trường em lại nhớ đến anh, lại khóc. Mỗi chiều thứ bảy khi tan trường em lại ra quán kem quen thuộc gọi 2 li kem socola rồi ngồi đó khóc lặng. Ngày hôm nay là đúng 1 năm ngày anh ra đi, tối hôm qua em lục lại những lá thư anh viết cho em, những tấm hình hai đứa chụp chung, sao nước mắt em cứ tuôn trào. Sáng nay, em đã ghé ngang nhà anh, sang mộ anh thắp cho anh nén hương, vẫn khuôn mặt đó, vẫn nụ cười đó một thời làm em hạnh phúc sao bây giờ lại làm tim em nhói đau. Chiều nay em lang thang nơi góc phố cũ, trời lại mưa, em đứng dưới mưa, nhớ anh, nhớ những kỉ niệm êm đềm bên anh và em lại khóc. Khúc hát ngày nào lại vang lên: "Em yêu anh nhưng con tim em đau vì anh không còn đây nữa rồi, nguyện mong thời gian ngừng trôi mãi mãi, để anh yêu luôn bên em suốt đời" ![]() 3. Một tuần, thế là nó đã làm cái đuôi của nhỏ được 1 tuần rùi, Sáng nào nó cũng dậy thật sớm ngồi sẵn ở trước ngõ nhà nhỏ, đợi nhỏ đi học rồi lẽo đẽo theo sau. Ức thật, chẳng lẽ nhỏ vô tâm đến nỗi ko hay biết có 1 người ngày nào cũng theo nhỏ. Mà chắc nhỏ kobiết thật, nhỏ vốn vô tâm và lạnh lùng mà. Lần đầu tiên nó gặp nhỏ là vào đêm diễn văn nghệ ở trường, trong lúc mọi người nhộn nhịp hoà vào ko khí sân khấu, thì nhỏ, 1 mình đứng nơi góc khuất lặng lẽ nhìn về phía sân khấu,một đôi mắt buồn vô hồn ,nó bị hút bởi đôi mắt ấy ,suốt cả buổi hôm đó nó cứ nhìn nhỏ đến khi nhỏ về bắt giác nó như bị thôi miên lăng lẽ theo sau nhỏ về đến nhà nhỏ luôn .Rồi từ hôm đó nó cứ bị đôi mắt ấy ám ảnh ,nó quyết định tìm hiểu về nhỏ , càng tìm hiểu nó càng thấy nhỏ bí ẩn lúc nào cũng vậy nhỏ ngồi ở góc cây bàn ,cầm quyển Conan nhưng nhưng đôi mắt cứ hướng về đám đông đang đá cầu,vẫn đôi mắt buồn vời vợi có lần nó muốn lại gần bắt chuyện với nhỏ nhưng nó lại sợ cái khuôn mặt lạnh lùng ,sợ ánh mắt vô hồn của nhỏ, nhỏ như có một lớp băng lạnh vô hình bảo bọc tách hắn với thế giới bên ngoài. Từ ngày nó biết nhỏ ,nó chưa từng thấy nhỏ cười một lần, nó tự hỏi khi nhỏ cười sẽ như thế nào nhỉ? Chiều nay, nó lại lẽo đẽo theo nhỏ, hôm nay nhỏ ko về thẳng nhà mà vào quán kem đối diện trường, nó cũng vào theo nhỏ. Nó chọn chỗ ngồi ở 1 góc khuất có thể nhìn thấy nhỏ. Dường như nhỏ là khách quen của quán này vì nhỏ vừa ngồi, chị phục vụ đã nhanh nhảu hỏi "Như cũ hả em", nhỏ gật đầu. Nó ngạc nhiên khi thấy chị phục vụ đem ra 2 li kem socola, "chắc nhỏ có hẹn với bạn", nó thầm nghĩ. 1 tiếng, 2 tiếng trôi qua, ko ai đến ngồi với nhỏ, nhỏ cũng ko đụng đến 1 muỗng kem, chợt nước mắt lăn dài trên đôi má nhỏ, nhỏ khóc. Trời mưa, nhỏ chợt đứng dậy tính tiền rồi bước thẳng ra khỏi quán, đi trong mưa, ko áo mưa, nhỏ cứ đi, đi mãi, đến góc đường, nhỏ gồi bệt xuống góc đường, đường vắng, ko 1 bóng người, chỉ 1 mình nhỏ ngồi và khóc, nhỏ khóc như chưa bao giờ được khóc, lần đầu tiên nó thấy nhỏ bộc lộ cảm xúc, nó muốn chạy lại bên nhỏ, nhưng lại thôi, nó ko dám. Tan học, nó chạy nhanh qua quán kem, lân la làm quen với chị ph vụ hôm nọ, nói chuyện vu vơ 1 lúc, nó hỏi thăm về nhỏ, đúng như nó nghĩ nhỏ là 1 khách quen của quán, thứ 7 nào nhỏ cũng vào quán gọi 2 li kemsocola, ngồi 1 mình chờ kem tan hết. Chị kể,cách đây 1 năm nhỏ ko trầm tính như vậy, nhỏ rất hoạt bát, hay nói, hay cười, cứ mỗi chiều thứ 7, nhỏ thường vào quán với 1 anh chàng học sinh lớp trên khá điển trai, vừa vào quán là nhỏ lại nhanh nhảu gọi 2 li kem socola, mỗi lần 2 người vào là đùa đến rộn cả quán, nhưng sau này ko thấy chàng trai đó đi cùng với nhỏ nữa, cũng từ đó nhỏ có thói quen vào quán 1 mình vào mỗi chiều thứ 7 gọi 2 li kem socola, và ngồi lặng lẽ. Về nhà nó càng cảm thấy hiếu kì, hiếu kì về nhỏ, về chàng trai cùng đi với nhỏ. Nó quyết tâm tiềm hiểu tấtt cả. Nó lân la làm quen Loan, bạn thân của nhỏ. Nó phải bỏ ra ko biết bao nhiêu mồ hôi, nước....miếng và cả tiền bạc để phục vụ cho nhu cầu ăn uống của Loan để moi móc những thông tin hiếm hoi về nhỏ, cuối cùng nó cũng ko bỏ công, nó khám phá ra được khá nhìu thông tin đắt gi thì ra tên thường đi với nhỏ trước đây là first love của nhỏ, nhỏ và hắn thắm thiết lắm, mối quan hệ của 2 người rất tốt, nhưng hắn đã qua đời sau 1 tai nạn và nhỏ đã tận mắt chứng kiến tai nạn ấy, thì ra cái ngày mà nhỏ khóc ở góc đường chính là ngày giỗ đầu của hắn, và theo lời kể của Loan, thì nơi đó cũng chính là nơi xảy ra vụ tai nạn, qiờ thì nó đã hiểu tại sao hôm ấy nhỏ lại khóc nhìu đến thế. Loan kể, trước đây nhỏ là 1 nhân hoạt động Đoàn tích cực, tính tình vui vẻ hoạt bát nhưng sau ngày đó nhỏ thay đổi hẳn, ít nói, lạnh lùng và hầu như ko cười, nhỏ tách hẳn với bạn bè, tự bọc mình trong 1 lớp băng. Loan còn đưa cho nó coi hình nhỏ cách đây 1 năm, đó là hình nhỏ chụp chung với hắn và Loan trong sinh nhật nhỏ. Trong tấm ảnh đó, nhỏ cười rất tươi, đôi mắt ngời lên niềm hạnh phúc chứ ko lạnh lẽo vô hồn như bây qiờ. Từ đó, nó quyết tâm sẽ đem lại nụ cười cho nhỏ. Có 1 điều mà nó và Loan đều công nhận, nó có khuôn mặt rất qiống hắn. Thế là từ hôm đó nó quyết định trở thành hắn. Nó tìm hiểu về hắn cả về cách ăn mặc lẫn tính cách. Nó cắt tóc hệt kiểu tóc của hắn. Nó dẹp hẳn những bộ đồ lãng tử, thay vào đó là nhưng bộ đồ hiphop bụi bặm, nó đi học nhảy breakdance vì nghe nói ngày xưa hắn nhảy breakdance đẹp lắm. Thay vì những qiờ ra chơi ngồi trong lớp tán dóc với tụi bạn nó bắt đầu thường xuyên ra sân đá cầu. Nó thay đổi đến mức bạn bè ko nhận ra hắn nữa. Mọi thứ đã sẵn sàng, nó bắt đầu chiến dịch chinh phục nhỏ. Thứ 2, nó biết nhỏ sẽ lại ngồi ở gốc bàng đọc conan, nó cố ý đá cầu gần đó. Đợi lúc nhỏ đang say sưa đọc truyện, nó vờ như vô tình đá trái cầu lạc hướng, rơi đúng cuốn Conan của nhỏ, nhỏ jật mình nhìn lên đã thấy nó, nó mỉm cười với nhỏ, bất gi nhỏ thốt lên "anh" nhìn nó với ánh mắt ngạc nhiên, rồi nhỏ quay đi, bước thẳng vào lớp. Từ hôm đó nhỏ bắt đầu chú ý đến nó, ra chơi nó thường thấy nhỏ nhìn về fía nó - "yeah" - nó nhủ thầm, thế là nó đã thành công bước 1, gây sự chú ý cho nhỏ. Chiều thứ 7, như mọi tuần trước, nhỏ lại vào quán kem 1 mình gọi 2 li kem, hôm nay nó ko ngồi quan sát nhỏ nữa mà mạnh bạo tới làm quen nhỏ luôn - Hi, cô bé nhớ anh k0? - hắn vừa nói vừa kéo ghế ngồi đối diện nhỏ. Nhỏ ko trả lời, chỉ khẽ gật đầu. Nó tiếp - sorry vì hôm bữa đá cầu trúng cô bé nha, hôm nay cho anh đền bù nha, châù kem này anh đãi nha. - Thôi khỏi đi anh, em ko để ý chuyện đó đâu. - Đâu có được, thôi cứ để anh bao hen - Tuỳ anh - Ủa sao em gọi tới 2 li kem dzậy, em có hẹn dzới bạn hả? Nhỏ lắc đầu - Dzậy cho anh ăn li này ha Vừa nói nó vừa kéo li em về phía nó, nhỏ giật phăng li kem từ tay nó, nhìn nó với ánh mắt tức giận, rồi đứng lên đi thẳng, nó tính tiền rồi chạy với theo nhỏ, nhưng nhỏ đã đi mất hút. Nó ngớ người chẳng hỉu vì sao. Sáng thứ 2 , đúng như thói quen nhỏ lại ngồi đọc Conan ở gốc cây bàn quen thuộc, thấy nhỏ , nó chạy vội lại ngay . - Hi hình như thứ 7 anh làm em giận hả ? Cho anh xin lỗi nha . Nhỏ nhìn nó chỉ "uh" một tiếng rồi cuối xuống đọc conan típ. - Vậy để anh đền cho em nha - nó tiếp - kem ha em , socola ha. Nhỏ khẽ lắc đầu rồi đứng lên đi thẳng vào lớp. Chiều naycũng như mọi chiều nó theo làm cái đuôi của nhỏ . Mưa lớn quá , hôm nay hình như nhỏ đi bộ , chẹp, kiếm quanh quẩn nó cũng chẳng thấy nhỏ . Ah nhỏ kìa , nhỏ thiệt kì lạ , đi bộ mà không chịu mặt áo mưa, nó đi theo nhỏ . Lại góc đường hôm bữa nhỏ khóc , nhỏ băng qua đường , "tin...tin" còi xe lớn mà sao nhỏ vẫn đứng đó , nó chạy ra xô nhỏ vào lề , "két..." may là xe thắng kịp , không là nó lẫn nhỏ đều đi toong .Nhỏ ngỡ ngàng nhìn nó , chợt nước mắt nhỏ rơi , nhỏ ôm chầm lấy nó gào lên "anh" và khóc . Nhỏ ngất đi trong mưa . Nó hoảng hốt vội đưa nhỏ vào bệnh viện . Nó gọi cho Loan tìm số điện thoại ba mẹ nhỏ nhưng Loan bảo rắng không có số fone của họ vì ba mẹ li dị , nhỏ không theo ai cả mà sống riêng môt mình . Thế là nó đành ở lại bệnh viện với nhỏ luôn , nó gọi điện thoại cho gia đình bảo rằng đang ở nhà bạn em không về nhà -chuyện nó không về nhà một đêm vốn là chuyện thường. Sáng, những tia nắng đầu tiên len qua khe cử chiếu vào mắt nhỏ, nhỏ tỉnh dậy, nó đang nằm gục ở góc giường bệnh, nhỏ nhìn nó, khẽ cười. Lần đầu tiên sau ngày mất anh, nhỏ cười. Sau 2 ngày nhỏ xuất viện,chỉ có 2 ngày mà nó đã muốn kiệt sức,sáng đi học , trưa ghé bệnh viện đem cơm cho nhỏ , rồi tranh thủ chạy đi học thêm ,rồi lại ghé bệnh viện thăm nhỏ . Dù nhỏ đã bảo không cần nhưng nó nhất mực không nghe , nó còn chu đáo mua cho nhỏ đủ sách báo để nhỏ đọc cho đỡ buồn nữa chứ, thôi cũng đến lúc nó phải nghĩ ngơi rồi, rơi phịch xuống giường, nó ngủ thiếp đi, trong qiấc mơ, nó thấp thoáng thấy nụ cười của nhỏ. Sáng thứ 5 , hôm nay nhỏ đi học lại rồi không có ở gốc cây bàn , chắc nhỏ ở trong lớp, nó lên lớp kiếm nhỏ rủ nhỏ ra căn tin ăn sáng , nhỏ gật đầu , nó mừng húm, căn tin ra chơi đông nghẹt , cố gắng lắm nó mới kiếm được một chỗ , nó lịch sự kéo ghế cho nhỏ ngồi rồi đi mua đồ ăn cho nhỏ , chen lấn một hồi cũng mua được hai cây kem , mới đem tới bàn chưa kịp đặt xuống thì một bàn tay cắt cớ đụng trúng nó , kem rơi xuống áo dài của nhỏ , nó bối rối lắp bắp "có sao không em". rồi vội vã chùi vết kem trên áo nhỏ. Nhỏ cầm tờ khăn giấy nó đang lau , mỉm cười và thỏ thẻ với nó "để em tự lau được rồi" . Trời lần đấu tiên nhỏ cười với nó, nó sướng rân lên. Hum ni là thứ 7, nhỏ lại vào quán kem 1 mình, lại gọi 2 li kem, quả thật nó vẫn còn hơi sợ nhỏ giận vì chuyện li kem tuần trước, nhưng nó quyết định thử lần nữa, thu hết can đảm, nó ngồi xuống đối diện nhỏ, lắp bắp "anh biết, anh biết li kem này có ý nghĩa đối với em như thế nào, anh biết là em vẫn chưa wên dược first love, nhưng mà, nhưng mà em có thể cho anh 1 cơ hội ko? anh hứa sẽ luôn làm em cười, anh hứa sẽ luôn bên cạnh em mà, em......". Nó nhìn nhỏ, từ nảy giờ nhỏ ko nói gì, nhỏ nghe nó nói, rồi nhỏ cười với nó và nói đúng 1 câu "li kem này giành cho anh đó". Thế là từ hum đó, người ta ko còn thấy 1 chàng khờ lẽo đẽo đi sau lưng nhỏ nữa, mà bi giờ chàng khờ ấy đã đường đường chính chính đi bên cạnh nhỏ, cùng ngồi ăn với nhỏ, xách cặp cho nhỏ, hộ tống nhỏ về nhà, và cùng cười với nhỏ. Quả thật từ ngày hôm đó, nhỏ đã có 1 sự thay đổi lớn, nụ cười đã trở lại trên đôi môi của nhỏ, nhỏ bắt đầu trở lại với ngày xưa, cô bé hồn nhiên nhí nhảnh, hay nói, hay cười, lớp băng quấn quanh người nhỏ dường như đã tan hoàn toàn. Những buổi chìu thứ 7, quán kem ko còn 1 con bé ngồi lặng lẽ bên 2 li kem nữa, mà thay vào đó là 1 đôi thật dễ thương, mỗi lần vào quán là làm ko khí quán sinh động hẳn lên. 2 tháng, 3 tháng, thế là nhỏ và nó quen nhau hơn 3 tháng rồi, chuẩn bị kỉ niệm 100 ngày quen nhau, cả 2 đều háo hức có những kế họach thật perfect cho ngày quan trọng ấy. Nó đã có những dự định thật tuyệt vời, ngày hôm đó sẽ tặng nhỏ 99 bông hồng, nó cũng đã mua 1 cặp nhẫn đôi thật đẹp, nó cũng đặt chỗ lun òi, là 1 wán cafê thật lãng mạn. woa kế hoạch wá hoàn hảo. Renggggggggggg! 5h chiều, chuông điện thọi nhà nhỏ reo, thì ra là Loan, Loan kêu nhỏ lên trường gấp, Loan đang đợi nhỏ trong lớp, giọng Loan có vẻ vội vàng, nhận điện thoại xong, nhỏ vội cúp máy, phóng xe tới trường ngay, vừa bước tới cửa lớp, nhỏ nghe tiếng Loan, nhỏ định bước vào, nhưng nhỏ nghe cả giọng của nó, hình như nó và Loan đang nói chuyện gì đó, nhỏ nép vào tường, và nhỏ nghe tất cả, giọng Loan như vỡ oà :"anh thật sự ko biết hay cố tình ko biết tình cảm em giành cho anh, sao anh lại như vậy chứ, sao anh lại vì nó mà đánh mất bản thân mình như vậy, anh coi lại anh đi, có còn chút gì như xưa ko? Sao anh lại phải biến thành anh Dũng, rõ ràng anh đang tự lừa dối mình và lừa dối nó nữa, liệu nó có yêu anh ko? hay nó chỉ yêu bóng dáng của Dũng trong anh. Anh cắt tóc, thay đổi cách ăn mặc cho giống hệt Dũng, anh ko thấy mệt mỏi khi phải đóng kịch vậy sao". Từng lời Loan nói như mũi tên đâm vào tim nhỏ, nhỏ lặng lẽ bưóc vào lớp, nhìn nó và hỏi :"sao anh lại làm như vậy?" rồi chạy vội đi, nó chạy theo, nhưng ko kịp, nhỏ chạy mất hút. Bắt đầu bước vào mùa hè, nhà trường cho nghỉ, thế là ngay cả cơ hội gặp nhỏ ở trường cũng ko được. 1 tuần, 2 tuần, nhỏ ko chịu gặp nó, nó gọi điện nhỏ ko bắt máy, nó lại nhà nhỏ ko mở cửa, nó nhớ nhỏ đến phát điên, ngày nào nó cũng đi qua đi lại trước cửa nhà nhỏ, nhưng nhỏ vẫn ko chịu gặp nó. Hôm nay là kỉ niệm 100 ngày 2 đứa quen nhau, nó cầm bó hồng to tướng tới trước cửa nhà nhỏ, nó bấm chuông, nhỏ ko mở cửa, nó cứ đứng đó, trời đổ mưa, mưa như trút nước, nó vẫn ko về, mưa lớn quá, hơn 1 tiếng rồi mà vẫn chưa dứt, nó vẫn đứng đó dưới mưa, lạnh, thật sự lạnh lắm, nó quỵ xuống trước cửa nhà nhỏ. Ko giọt mưa nào rơi nữa, trời hết mưa rồi ư? Nó ngẩng đầu lên, là nhỏ, nhỏ đứng trước mặt nó, với cây dù, nhỏ cười với nó nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh nó, nói thầm vào tai nó :"sao anh ngốc quá vậy, sao lại phải biến đổi con người anh vì em, quả thật lúc đầu em để ý anh vì anh quá giống Dũng, nhưng em yêu anh ko fải vì anh là Dũng mà vì anh là anh, ngươi luôn quan tâm tới em, chăm sóc cho em, bên cạnh em, khi em cần, tiamo" nhỏ mỉm cười, nụ cười thật dễ thương, nó ôm chầm lấy nhỏ, dưới cơn mưa, nó như wên hết mọi thứ xung wanh, wên cơn mưa xối xả lạnh buốt, trên thế giới này chỉ còn mình nó với nhỏ. ![]() THE END ^^ |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|