^___^
^___^
62 bình chọn .
|
Đã lâu lắm rồi Khuê ko nằm gọn trong vòng mẹ như bây giờ. 16 tuổi rồi đâu còn nhỏ nhắn gì nữa mà làm nũng với mẹ, nhưng hôm nay Khuê fá lệ, fải tranh thủ nhõng nhẽo với mẹ, tận hưởng hơi ấm của mẹ thật nhìu, vì ngày mai mẹ sẽ sang định cư ở Mỹ luôn rồi. Dù mẹ đã cố gắng thuyết fục, nhưng Khuê cương quyết học xong lớp 12 mới đi theo mẹ, vì nàng k0 muốn dở dang việc học. Lý do nghe thì chính đáng thế nhưng mẹ của Khuê biết tỏng là cô nàng chưa muốn rời xa Tuấn, anh chàng mà Khuê đã quen hơn 1 năm trời. Mặc dù k0 hài lòng lắm với anh chàng bảnh mã này nhưng vì thương con gái nên mẹ đành chiều Khuê. Mẹ nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài của Khuê:
- Khuê à, nếu con đổi ý định bất kì lúc nào, con cứ gọi cho mẹ, mẹ sẽ về rước con ngay, bất cứ lúc nào con buồn, con tuyệt vọng hãy nhớ đến mẹ, dù ở bất cứ nơi đâu, mẹ sẽ vẫn về với con. Mẹ k0 thể luôn bên cạnh con như bây jờ nữa, con fải bít tự lo cho mình đó, hiểu k0 ? - hihi con hiểu rồi mà mẹ, con thương mẹ nhất, con lớn rồi, bít tự chăm sóc mình rồi mà. - Uh, con lớn rồi. Vừa nói mẹ vừa vuốt tóc Khuê, những jọt nước mắt của mẹ rơi xuống đôi má bầu bĩnh của Khuê. Khuê ôm mẹ thật chặt, lau vội đôi hàng nưóc mắt của mẹ : - Mẹ ơi, con lớn rồi mà, mẹ đừng lo nhìu wá, con thương mẹ nhất mà. - Tuy nói thế nhưng nước mắt cô bé vẫn rơi lã chã Có lẽ bây jờ Khuê chưa thể hiểu hết ý nghĩa của những jọt nước mắt của mẹ, chưa hiểu hết nỗi lo lắng của mẹ, nhưng 1 ngày nào đó Khuê sẽ hiểu, còn đêm nay, Khuê jành trọn cho mẹ. 5h sáng, 2 mẹ con Khuê tất bật chuẩn bị hành lí, kiểm tra sơ bộ lại đồ đạc. Tin.tin.... Xe nhà tuấn đến đón mẹ con Khuê ra sân bay, mẹ của Tuấn vốn cũng là bạn thân của mẹ Khuê, nên hôm nay bà với Tuấn cũng tiễn mẹ Khuê ra sân bay. Mọi thứ chuẩn bị kĩ càng, mọi người khởi hành ra sân bay. Khuê với Tuấn lúc nào cũng vậy, gặp nhau là cứ tíu tít, wên hết mọi thứ xung quanh, để mặc 2 bà mẹ ngồi tâm sự với nhau. Đến giờ mẹ chuẩn bị vào fòng cách li, Khuê mới bắt đầu cảm thấy thực sự nỗi buồn sự xa cách, dù cố kiềm nén để mẹ yên lòng lên máy bay, nhưng k0 hiểu sao nước mắt vẫn cứ trào ra, Khuê ôm mẹ mà khóc, mẹ cũng ôm Khuê dặn dò vội vài câu, mẹ gửi gắm Khuê cho mẹ Tuấn: - Chị ở đây nhớ thay em chăm sóc bé Khuê nha. Rồi Mẹ Khuê way sang Tuấn: - Chắc con là người hiểu rõ hơn ai hết tại sao Khuê muốn ở lại VN fải k0? Vì vậy cô hi vọng con sẽ đối xử tốt với Khuê, wan tâm Khuê hơn nha con. - Dạ con biết mà, cô cứ yên tâm, bất cứ lúc nào con cũng bên cạnh Khuê mà. - Uh, cô cũng chỉ biết tin vào con mà thôi, fải đối xử thật tốt với khuê nha con, ở Vn Khuê chỉ con mình con thôi đó. Tuấn ôm vai Khuê mạnh dạn trả lời: - Dạ cô cứ yêm tâm đi, giao Khuê cho con, Khuê sẽ ngày càng trắng trẻo mập mạp mà. Cả 4 ngươi cười fá lên, xua tan cái k0 khí buồn bã. Mẹ Khuê bước vào fòng cách li, cố nén những jọt nước mắt nghẹn ngào để nhìn thật kĩ đứa con yêu. Đêm đầu tiênở nhà 1 mình đối với Khuê thật sự k0 dễ chịu chút nào. !0h rồi, vào jờ này mọi ngày mẹ đang ngồi xem film ở fòng khách, hôm nay k0 có mẹ, fòng khác trống trãi wá, Khuê ngồi fịch xuống ghế salon, cái ghế mà 2 mẹ con vẫn thường ngồi ăn bánh, bàn film hàn Quốc. Hôm nay, TV chiếu tập cuối film "xin lỗi, anh yêu em", mẹ đang ghiền film này mà, tiếc thật mẹ ko coi được tập cuối rồi, k0 sao ngày mai sẽ gọi điện kể cho mẹ nghe, tự nhiên nhớ mẹ wá à. jờ này mẹ sang bên ấy chưa nhỉ? Reng........., chuông điện thoại reo cắt đứt dòng suy nghĩ của Khuê, Khuê jật mình nhấc máy: - Alo - Alo, e hả? ngủ chưa cưng Thì ra là Tuấn, mà ngoài Tuấn ra thì cũng đâu có tên nào dám gọi cho Khuê vào jờ này - Chưa a ơi, lần đâu tiên k0 có mẹ trong nhà, bùn wá à. - Uh, a hỉu mà, thôi đừng có bùn nữa, có a rồi nè. Tuấn luôn thế, luôn bên cạnh Khuê khi Khuê cần, luôn biết cách an ủi, dỗ ngọt Khuê, có lẽ ngoài Tuấn ra chẳng ai có thể làm Khuê hết buồn trogn lúc này. Cứ thế 2 người nói chuyện đến tận 12, Tuấn nghiêm jọng: - 12h rồi, ngoan đi ngủ đi, sáng mai a wa rước e đi học ha. - Uh, e cũng bùn ngủ rồi, thôi bye bye a nha, a ngủ ngon - E cũng ngủ ngon nha - À wên nữa, a ui - j e - Nhớ nằm mơ thấy e nha - hihi, tất nhiên òi, hum nào k0 nằm mơ thấy e nghĩa là a k0 ngủ đó kưng - Thiệt k0 đó. - Đư nhiên rồi, thôi ngủ đi công chúa của tui. - À khoan đã a - j nữa e - E iu a nhìu, bb honey Gác mày, Khuê về fòng, fòng ngủ của Khuê đầy thú nhồi bông của Tuấn tặng, từ ngày wen nhau đến jờ, cứ mỗi tháng Tuấn lại đều đặn tặng cho Khuê 1 con thú nhồi bông xinh xắn, Tuấn bít tỏng cô công chúa này ghiền thú nhồi bông nhất mà. Ôm chú thú nhồi bông đầu tiên Tuấn tặng Khuê, Khuê nghĩ về Tuấn, Tuấn là người wan trọng nhất đối với Khuê bây jờ, là người duy nhất có thể khiến Khuê cười, là người duy nhất Khuê yêu thương hơn chính bản thân mình, Khuê tự nhủ với lòng mình rắng Tuấn là mối tình đầu cũng như là mối tình cuối của Khuê, Khuê sẽ yêu Tuấn mãi mãi, đối với Khuê, thế jới này chỉ cần Khuê và Tuấn là đủ. Khuê liệm dần vào jấc mơ ngọt ngào, jấc mơ chỉ có Khuê và Tuấn trên cánh đồng hoa màu vàng...... 5h30 sáng, đồng hồ reo, như thói wen, Khuê wăng cái đồng hồ xuống đất rồi kéo chăn ngủ tiếp. 5h45, chị Hoa - người làm, đồng thời cũng là chị họ ở dưới wê của Khuê vào gọi Khuê dậy, Khuê ngồi dậy, chị Hoa vừa bước ra khỏi fòng thì Khuê cũng nằm xuống ngủ tiếp lun. 6h, 1 jọng nói wen thuộc thỏ thẻ vào tai Khuê: - Công chúa, dậy đi Khuê giật mình tỉnh dậy, trời, Tuấn, hix chị người làm mở cửa cho Tuấn vô hồi nào Khuê đâu có hay, bộ dạng mới ngủ dậy của cô nàng thật thảm hại, Khuê cuống cuồng chạy vào fòng tắm, Tuấn ngồi đó cười sặc sụa. Thay đồ sạch sẽ, Khuê lôi Tuấn ra fòng ăn, với nhà của Khuê thì Tuấn đã wá wen thuộc rồi, hầu như sáng nào Tuấn cũng ăn sáng ở nhà Khuê. Riết rồi sáng nào chị Hoa cũng làm 1 fần riêng cho Tuấn. Xong buổi ăn sáng, Tuấn chở Khuê đến trường. Tuấn và Khuê học cùng trường, 2 người luôn là đề tài bàn tán, của cả bọn con trai lẫn bọn con gái, cứ mỗi lần 2 người cãi nhau, dù là chiện bé tí cũng bị xé ra to. Khuê vốn xinh đẹp, ăn nói dễ thương, học jỏi lại khiêm tốn, là niềm mơ ước của bao nhiu chàng trai, trước khi wen TUấn không bít có bao nhiu chàng trồng cây si trước cửa nhà Khuê. Còn Tuấn, trước khi wen Khuê, Tuấn là 1 trùm killer lady, chỉ cần nàng nào nằm trong tầm ngắm của Tuấn thì k0 thể nào thoát được. May là từ sau khi wen Khuê, Tuấn k0 đi cưa cẩm lung tung nữa. Vì vậy Khuê vẫn lun nhận những ánh mắt ghen tị thậm chí ghen ghét, của những cô nàng từng bị Tuấn cho out. Cuộc sống k0 có mẹ, tự lập 1 mình wả thật hơi khó khăn nhất là Với Khuê 1 cô tiểu thư wen sống trogn tình thương, được yêu chiều từ nhỏ điều này thật k0 dễ tí nào, nhưng Khuê chấp nhận, chicần có Tuấn là đủ lắm rồi, nếu 1 ngày nào đó k0 còn Tuấn nữa có lẽ Khuê k0 thể nào chịu đựng nỗi. 8h, sửa soạn xong rồi, ngắm mình trong gương lần cuối trước khi ra ra ngoài, tự nhiên Khuê yêu khuôn mặt mình wá, lâu lắm rồi Khuê mới ngắm kĩ khuôn mặt của mình, khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn, tự nhìn vào gương mỉm cười, Khuê càng thêm yêu khuôn mặt của mình, khi có chiếc răng khểnh duyên dáng, Khuê tạm biệt chính mình trong gương trước khi ra khỏi cửa. Hôm nay, Tuấn fải ra sân bay đón ba của Tuấn mới đi công tác về nên Khuê fải đi 1 mình. Khuê chẳng mún đi đâu mà k0 có Tuấn, nhưng hôm nay là sinh nhật nhỏ bạn thân k0 đi k0 được. 11h đêm, vũ trường Liquid đông nghịt người, Khuê vui vẻ nhảy cùng lũ bạn. Bỗng ….Bùm! – 1 tiếng nổ lớn .. tiếng người la thất thanh ......vũ trường fát cháy… Mọi người hốt hỏang chen nhau chạy ra khỏi wán. Đám đông xô lấn làm Khuê té sấp, cô bé cố gắng đứng dậy… Đau!… sao chân mình ko đi được?!!…. Hoảng sợ tột độ, xung quanh khói bay mù mịt, Khuê ko nhìn thấy gì hết . Mọi người đã chạy ra khỏi wán, chỉ còn mình Khuê. “Tuấn ơi, cứu em!” Nóng quá – Khuê cố lê ra cửa, khói càng lúc càng dày, Khuê thấy khó thở lịm dần rồi ngất đi. Tỉnh dậy, Khuê thấy xung wanh mình là 1 màu trắng, Tuấn đang lo lắng ngồi bên jường bệnh. Khuê thấy đau rát 1 bên má, Tuấn báo cho Khuê biết bác sĩ bảo bên má đó bị fỏng nặng, có thể sẽ để lại sẹo lớn. Hỏang lọan ,Khuê bật khóc vùng chạy khỏi jường, Tuấn chạy theo ôm Khuê vào lòng: - Em ngoan đi, rồi sẽ lành mà, dù em có xấu đến đâu a sẽ vẫn yêu e, luôn bên e mà. Khuê ôm Tuấn mà khóc, Khuê ôm Tuấn thật chặt như sợ Tuấn sẽ rời xa mình mãi mãi vậy. Xuất viện về nhà, căn nhà lạnh lẽo vốn được thiết kế theo sở thích của Khuê, đi đâu cũng gặp gương, cứ mỗi lần vô tình nhìn mình trong gương Khuê lại thét lên, Khuê đập vỡ tất cả những gương trong nhà mình, Khuê ghê sợ chính khuôn mặt của mình. 1 tháng rồi, dạo này Tuấn ít ghé nhà Khuê wá, Tuấn nói tuấn bận học, Khuê cũng k0 trách Tuấn, Tuấn vốn là học sinh jỏi, đang trong thời jan thi học kì mà, Tuấn fải tập trung học hành chứ. Tối nay tự nhiên Khuê muốn ra ngoài chơi wá, cũng hơn cả tháng nay Khuê ở nhà rồi, cũng nên ra ngoài cho khuây khoả 1 chút, gọi cho Tuấn, Tuấn bận học k0 đi với Khuê được, cũng buồn nhưng Khuê quyết định ra ngoài 1 mình. Mái tóc dài cũng che bớt được vết sẹo của Khuê, chỉ cần đội mũ lên là ổn rồii. Cưỡi chiếc Dylan, Khuê chạy vòng wanh những nơi kỉ niệm của Khuê và Tuấn. Dừng trước wán cafe wen thuộc, Khuê ngồi trong góc vẳng ngắm những cặp tình nhân vui vẻ chợt Khuê nhớ Tuấn wá, Khuê gọi cho Tuấn, chợt tiếng chuông điện thoại wen thuộc vang lên trong wán, nhìn xung wanh, Khuê chợt thất Tuấn, Tuấn đang ngồi với Hằng - con bạn thân nhất của Khuê, lại còn nắm tay âu yếm nữa, Khuê đang định đi lại fía 2 người thì Tuấn bắt máy. Cố bình tĩnh Khuê nhỏ nhẹ. - Alo, a đang ở đâu vậy? - Thì a đang ở nhà chứ đâu e, a đã nói với e rồi mà - ủa sao có tiếng nhạc vậy a Vừ nói Khuê vừ tiến dần về fía tuấn - Thì a mở nhạc cho thư thả đâu óc đó mà - Vậy hả a? vậy a thử nhìn lên đi Vừa nói dứt câu KHuê đã đứng trước mặt Tuấn - Nhà của a vừa mới chuyển ra đây hả a? Cái này a gọi là lòng chung thuỷ k0 bao jờ fai với e đó hả a? Khuê tạt li nước vào mặt Tuấn rồi bỏ chạy, nước mắt tuôn trào, Khuê k0 còn thấy đường để chạy nữa, nhưng Khuê vẫn chạy, chạy thật nhanh, chạy như điên vào nhà, Khuê chạy lên fòng, trong lòng k0 còn j nữa, Khuê như người điên loạn, đập tất cả mọi thứ torng fòng, đốt tất cả mọi thứ Tuấn tặng. Khuê khóc, khóc thật nhìu, Khuê k0 mún tin những j mình vừa thấy, Khuê gọi cho Tuấn, Khuê mún được nghe mọi thứ vừ rồi chỉ là hỉu lầm, nhưng kết wả Khuê nậnh được từ câu trả lời của Tuấn là: "như e tấhy rồi đó, a đang wen Hằng, a xin lỗi". MỌi thứ đã sụp đỗ, Khuê ngồi thừ người 1 mình, k0 còn nước mắt để khóc nữa, Khuê mở hộp mail của Tuấn, tất cả mail Khuê gửi cho Tuấn đều bị xoá sạch, chỉ còn lại mail của hằng, Khuê mở bức thư mới nhất mà Tuấn gửi cho hằng : " chài ơi e yên tâm, A đã wên hẳn Khuê rồi đối với a bây jờ chỉ có mình e thôi, a yeu e thật lòng mà e k0 tin a sao? E cũng thấy đó Dạo này a toàn đi chơi với e , có thời jan đâu mà nhớ tới K nữa, với a bây jờ chỉ có mình e thôi.........." Tất cả đã kết thúc, bạn thân, người yêu, hết cả rồi, Khuê đập nát tất cả mọi thứ. Vốn wen sống trong sự yêu thương và chiều chuộng từ nhỏ, với Khuê cú shock này thật sự wá lớn. Tuyệt vọng, thế jới này k0 còn j để Khuê luyến tiếc nữa, Khuê chỉ muốn tìm đến cái chết, Khuê dùng dao rạch k0 thương tiếc lên cánh tay của mình. Khuê k0 cảm thấy đau nữa, vết thương lòng ấy đã wá lớn rồi, đâu còn vết thương nào khiến Khuê đau đớn hơn nữa. Máu chảy càng lúc càng nhìu, Khuê ngất đi. Chị Hoa sau 1 hồi k0 nghe tiếng đỗ vỡ nữa vội chạy vào fòng Khuê, gọi mãi Khuê k0 trả lời. cửa lại khoá, chị cố hết mức bình sinh tông cửa vào, Khuê nằm sóng soài jữa fòng, chị hoảng hốt đưa Khuê vào bện hviện rồi gọi gấp cho mẹ Khuê Khuê đã hôn mê 2 ngày rồi, mất máu wá nhìu đã làm cơ thể Khuê suy nhược trầm trọng, bác sĩ bảo nếu đưa Khuê vào bệnh viện trễ 1 chút nữa thì chắc là Khuê đã khó wa khỏi rồi. Những tia nắng sớm tung tăngđùa vui lạc vào fòng bệnh, tiếng chim hót rúi rít đã đánh thức Khuê sau gần 1 tuần hôn mê. Xung wanh lại 1 màu trắng, Khuê ghét cái màu trắng này, fía cuối jường, mẹ đang nằm đó, gần 1 tuần thưc trắng đã làm mẹ mệt mỏi, mẹ ngủ thiếp đi lúc nào k0 hay, nhưng đôi bàn tay ấm áp vẫn nắm chặt lấy tay Khuê, Khuê cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay mẹ, cảm nhận được sự lo lắng và tình thương của mẹ. Khuê cảm thấy mình thật ngốc nghếch khi tự huỷ hoại mình, tại sao fải vì 1 người như Tuấn mà làm thế??? ít ra trên thế jới này vẫn còn 1 người wan tâm đến Khuê, k0 bao jờ rời bỏ Khuê, mẹ, Khuê sẽ k0 bao jờ làm mẹ khổ như thế này nữa. 1 tuần sau khi xuất viện Khuê theo mẹ về Mỹ, Khuê đi âm thầm, k0 1 ai hay biết, lặng lẽ đi lên máy bay, Khuê bỏ lại sau lưng những kỉ niệm đẹp đẽ, những chuỗi ngày hạnh phúc, nhưng Khuê lại mang theo 1 nỗi đau, 1 vết thương vẫn chưa lành. 1 NĂM SAU - Ê, mày bít j chưa? - j? - có 1 em đẹp lắm mới chuyển về trường mình, nghe nói mới đi du học về. - Vậy hả? đẹp lắm k0? - Bảo đảm khỏi chê, nàng học 11a7, lớp cũ của con Khuê đó. - Vậy hả? - uh, bây jờ chắc nàng đang ngồi ở ghế đá đọc sách, tao địa rồi, ra chơi nào nàng cũng ngồi ở đó hết á. - ok, đi coi mặt nàng. Nói xong Tuấn và Bảo chạy ngay ra ghế đá. Tuấn ngây người trước khuôn mặt khả ái của nàng. 1 khuôn mặt hoàn mỹ, làn da trắng như trứng gà bóc, đôi mắt to tròn, long lanh với hàng lông mi dày cong vút, đôi môi hồng chúm chím, chiếc mũi cao và mái tóc đen dài xoả xuống đôi bờ vai nhỏ nhắn. Tuấn nhìn nàng k0 chớp mắt. - Ê, ê - Bảo lay Tuấn - sao mê rồi fải k0? - Nàng đẹp wá mày ơi, fải cua nàng mới được. - Khó lắm mày ơi, bao nhiêu thằng thử rồi, đều được nàng từ chối thẳng thừg, nàng cao já lắm mày ơi, nghe đồn đi dylen đi học đó. - Trời mày coi thường tao wá. Mày nhớ hồi đó con Khuê k0? Ai cũng nói nó cao k0 cua được vậy mà cũng chết dưới tay tao đó thôi - Uh, mày tài, nhưng con Hằng mày bỏ đâu? - chời ơi, dẹp con đó wa 1 bên jùm tao đi, tao chán nó tới tận họng rồi, suốt ngày ghen tuông vớ vẩn. - Tuỳ mày, mày làm sao jải quyết ổn thoả chuyện con Hằng thì làm, tao thấy nó thương mày lắm đó. - biết rồi, biết rồi, dẹp wa 1 bên đi, tao với mày cá độ k0? trogn 1 tháng tao sẽ cưa đổ nàng. - ok, nếu mày thắng tao bao mày 1 chầu, ok? - Ok, chờ tin thắng lợi đi. Thế là Tuấn bắt đầu mở chiến dịch chinh phục người đẹp. Tuấn bỏ ra gần cả tuần để điều tra về nàng, nhưng tất cả những j Tuấn bít được là nàng tên Huê, Lâm Ngọc Ái Huê, tính tình lạnh lùng, chưa có người iu, ba mẹ định cư ở Mỹ, sống ở VN 1 mình, nhưng thôi nhiêu đó cũng tạm ổn rồi. Tuấn bắt đầu jăng lưới. MỞ đầu là màn tình cờ làm wen. Biết nàng luôn về muộn nên nó cũng cố ý nán lại trường. 1 ngày đẹp trời, thời cơ đã đến, nhà jữ xe k0 có ai, Tuấn lén lút xì bánh xe của nàng báo hại nàng vừa chạy được chưa ra tới cổng thì k0 thèm nhúc nhích nữa, nàng bực mình wá, vừa bước xuống định dắt xe thì Tuấn đã chạy đến đóng màn "anh hùng cứu mỹ nhân": - Ủa, xe bị sao vậy bé? - Dạ chắc bị bể bánh rồi a ơi. - Vậy hả? thôi để a dắt ra chỗ sửa xe jùm e nha - Dạ thôi được rồi a, e tự dắt cũng được mà - Xe nặng lắm để a dắt jùm cho Nàng mỉm cười - Vậy thì làm fiền a Nàng đã xinh, mỉm cười khoe cái răng khểnh càng làm Tuấn ngất ngây. Tranh thủ lúc dắt xe ra tiệm sửa, Tuấn thẩm vấn nàng đũ điều. Ra đến tiệm sửa xe, Tuấn còn nhiệt tình júp bác thợ coi xe nữa. Bom bánh xe xong, Tuấn trnah thủ xin số fone của nàng rồi dọt lẹ vào trường lấy xe, vờ như đi cùng đượng để tò tò đi theo nàng tới tận nhà. Từ hôm đó, mỗi ngày Tuấn đều đặt hoa jao đến nhà nàng, với lời nhắn " a - người bị e ăn cắp trái tim". 1 tuần sau chiến dịch tặng hoa, chủ nhật, Tuấn nhấn chuông nhà nàng, nàng ra mở cửa, Tuấn cầm đoá hoa hồng thật lớn mỉm cười với nàng: - A tới đòi lại trái tim được k0 e? Nàng mỉm cười mời nó vào nhà. Với cái miệng dẻo hơn kẹo mạch nha, Tuấn làm nàng cười k0 ngớt, nói vòng vo 1 hồi Tuấn cũng vô vấn đề chính: - E cho a xin 1 cái hẹn tối mai nha, 7h a wa nhà rước e ha. Nàng mỉm cười gật đầu 7h, Tuấn bấm chuông nhà nàng, chị người làm ra trả lời - Xin lỗi cậu, cô 2 đi đâu từ sáng tới jờ chưa có về. - Chừng nào Hân về vậy chị? - Chị cũng k0 bít nữa, chắc chút nữa hà, thôi chút nữa e way lại hen. - Dạ, cám ơn chị. Lửa giận fừng fừng, chưa nàng nào dám cho Tuấn leo cây như thế, nhưng vì đang trong thời kì cưa cẩm nên fải nhịn. Đúng 11h, nàng về, Tuấn vẫn đứng trước cửa nhà nàng kiên trì chờ đợi. Dù lửa giận đang dâng tới đầu, nhưng Tuấn vẫn cố nhẹ nhàng nói chuyện với nàng: - Ủa hôm nay e hẹn với a mà, sao e đi đâu vậy? - À, xin lỗi a, e wên mất cuộc hẹn với a Tức k0 chịu nổi, Tuấn lớn tiếng: - E nói vậy sao được, a mới hẹn e hôm wa thôi mà - E đã xin lỗi rồi mà, a làm j lớn tiếng vậy Biết mình hơi wá, Tuấn hạ jọng - A xin lỗi, tại a chờ e lâu wá, thôi vâyhẹn e thứ 7 tuần sau hen. - Uh, ok vậy hẹn a thứ 7 tuần sau. Nàng bước vào nhà k0 buồn chúc Tuấn 1 câu ngủ ngon, lần đầu tiên Tuấn gặp 1 vố khó nuốt như vậy, k0 sao càng khó nuốt càng quyết tâm. Ra về chiều thứ 2, trời mưa như trút nước, mọi người lần lượt ra về, sân trường chỉ còn lại Tuấn và nàng, hôm nay nàng wên đem theo áo mưa, trời mưa vẫn chưa dứt dù đã gần 6h , lại thêm 1 cơ hội tốt cho Tuấn, Tuấn đưa áo mưa của mình cho nàng, nàng k0 nhận, nhưng Tuấn cứ để ở cái ghế nàng ngồi rồi chạy đi dưới cơn mưa xối xả, kiểu đó hỏi nàng nào k0 xiu cơ chứ. Sáng hôm sau Tuấn xuất hiện trước mặt nàng với bộ dạng của 1 kẻ bệnh nặng, mà tội nghiệp, chành bệnh thật, công tử mà đâu có wen đi mưa, thế mà hôm wa fải dầm mưa gần 1 tiếng đồng hồ. Nàng cũng có vẻ hơi bị xúc động trước bộ dạng thê thảm đó, nên hỏi han đủ điều, còn mời Tuấn chiều nay tan học ghé nhà nàng ăn cháo nữa, Tuấn cười thầm trong bụng, kế hoạch của chàng đã bắt đầu có hiệu wả. Chiều tan học Tuấn theo nàng về nhà nàng, nồi cháo gà thơm fức đã được chị người làm chuẩn bị sẵn, nàng và Tuấn vừa vê thì chị dọn ra ngay. Được ngồi cùng bàn với nàng, ăn chung với nàng, Tuấn biết mình đã thành công bước đầu. Sau hôm đó, Tuấn tấn công nàng tới tấp, sáng nào Tuấn cũng chờ trước cổng trường để dắt xe vô jùm nàng, mua đồ ăn sáng cho nàng, chìu thì đưa nàng về tới tận cửa, có hôm gần 10h đêm lại xuất hiện trước nhà nàng với đoá hoa hồng hay hộp chocolate nữa. Đúng là Tuấn, tay cưa có hạng. SAu 1 tuần nàng đã có vẻ xiêu lòng, tối t7 đúng hẹn Tuấn đến rước nàng đi chơi, lần đầu tiên Tuấn thấy nàng make up, nàng đã đẹp, lại càng đẹp hơn, càng nhìn Tuấn càng fải công nhận body của nàng k0 j chê được, nàng nổi bật hơn hẳn những cô gái trước đây Tuấn wen. Cuộc đi chơi của 2 người kéo dài đến tận 1h sáng, đi với nàng Tuấn k0 jấu được vẻ kiêu hãnh, đi đến đâu nàng cũng thật nổi bật. Đưa nàng về đến nhà Tuấn biết thời cơ đã đến, dốc hết can đảm Tuấn tỏ tình với nàng, nàng nhìn Tuấn cười rồi gật đầu. Tuấn hét lên vì sung sướng. Quen nhau 1 thời jan Tuấn mới nhận ra, bên trong con người lạnh lùng của Huê là cả 1 trái tim ấm áp, Huê quan tâm đến Tuấn từng chút, huê luôn biết cách chiều chuộng và chia sẻ với Tuấn, lần đầu tiên Tuấn cảm thấy thật sự rung động trước 1 người con gái, Tuấn biết mình đã yêu Huê thật sự. Huê k0 trẻ con như Khuê, k0 ghen tuông như Hằng, cách Huê thể hiện tình cảm rất nhẹ nhàng, rất đáng yêu. Tuấn hiểu trái tim mình đã thuộc về Huê. Tuấn tự hứa với lòng sẽ dừng lại mãi mãi chặng đượng cầm cưa của mình, Tuấn sẽ yêu Huê mãi mãi, mãi mãi chỉ 1 mình Huê. Tuấn dừng tất cả những cuộc bù khú chơi bời của mình lại, Tuấn jành tất cả thời jan cho Huê. Huê đã làm Tuấn thay đổi rất nhiều. trước đây, hễ có thời jan rãnh là Tuấn tụ tập bạn bè đi chơi, còn bây jờ, có thời jan rãnh là Tuấn lao ngay đến nhà Huê. Bất cứ khi nào Huê cần, chỉ cần 1 cú fone là Tuấn bỏ tất cả đến bên Huê lập tức. Cái j huê nói k0 thix thì Tuấn thôi ngay k0 làm. Với Tuấn bây jờ Huê là tất cả. Từ ngày wen Khuê chưa có buổi sáng nào là Tuấn đến đón Huê trễ, chưa có ngày nào Tuấn wên tặng hoa cho Huê. Huê at xi 1 cái là Tuấn cấp tốc đi mua thuốc, Huê mà buồn 1 chút là Tuấn lăng xăng làm đủ trò. Tuấn yêu Huê, Tuấn thật sự yêu Huê, yêu hơn chính bản thân mình. Đã hơn 3 tháng kể từ ngày 2 đứa wen nhau, Trường cũng vào đợt nghĩ tết, năm nay nghĩ tận 3 tuần, Tuấn đẫ chuẩn bị đầy đủ lịch đi chơi cho 3 tuần. Dạo này Huê ja nhập công ty người mẫu baby, lịch diễn dày đặc vây kín thời jan đi chơi của 2 đứa, có khi cả tuần 2 người chẳng đi chơi được 1 lần. có hôm nhớ Huê wá chịu k0 nổi Tuấn chờ Huê trước cổng nhà đến tận 1h sáng, Tuấn thấy 1 chàng đi Sh chở Huê về, jận sôi người, đợi Huê vào nhà Tuấn mới hỏi, Huê chỉ trả lời là đồng nghiệp, k0 là j cả, Tuấn tin Huê, hay nói đúng hơn Tuấn buộc lòng fải tin Huê. Ngày mai là kỉ niệm 100 ngày 2 đứa wen nhau rồi, Tuấn đã chuẩn bị tất cả, may mà ngày mai Huê k0 có lịch diễn nên Huê đồng ý đi chơi với Tuấn. Ngày mai Tuấn sẽ jành cho Huê 1 bất ngờ lớn. 5h, đúng hẹn Tuấn đến nhà Huê, nhưng nhà khoá cửa im lìm, k0 ai ở nhà cả. Tuấn gọi cho Huê, Huê k0 bắt máy, Tuấn đợi Huê, đợi đến tận 12h khuya, Tuấn jận lắm, nhưng vừa jận lại vừa lo, Tuấn lo Huê sẽ xảy ra chuyện j, Tuấn đợi mãi k0 dám về nhà. 12h Tuấn định way xe đi kím Huê, thì Tuấn thấy từ xa 1 chiếc Sh trắng chiếu đèn xinon sáng trắng về fía Tuấn, Tuấn nhận ra người đang chạy xe là tên hôm trước chở Huê về, còn sau lưng hắn, Huê đang ôm sát eo hắn, Tuấn tức điên người. Huê vừa bưóc xuống xe, Tuấn đã xấn tới: - Hôm nay e hẹn với a mà sao e đi với nó tới bây jờ mới về' - Hôm nay e có hẹn với a à? e wên, e xin lỗi - Huê trả lời k0 1 chút hối lỗi. - Em ăn nói với a vậy à sao? mà thôi dẹp chuyện đó wa 1 bên, e... Xem tiếp » ![]() Có nhiều lúc thèm một mình mà khóc Không cần ai an ủi, vỗ về Cho nỗi buồn như là giọt nước Lăn xuống má, và trôi đi Có nhiều lúc thèm gục đầu mà khóc Quên ngoài kia mưa cũng khóc như mình Những nỗi buồn đua nhau dồn chật lại Như là một nỗi tủi thân.... Có nhiều lúc thèm được nhìn mình khóc Nhận ra mình khóc khác ngày xưa Những va đập in lên màu mắt Thất bại bao lần vẫn chưa biết mình thua Có nhiều lúc thèm bình yên mà khóc Cho quên nỗi nhớ dữ dội nghẹn trong lòng Thương yêu lắm cuối cùng là ảo ảnh Ta cố giữ cho mình, dù chỉ chút lòng tin Chỉ tiếc rằng không còn một bàn tay cho mình vịn. ![]() “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Hai, ba hôm nay cứ 22g là Quang tắt máy cho đến sáng. Không phải là một chuyện bình thường với một người luôn mở điện thoại 24 / 24. Công việc đòi hỏi Quang phải thường xuyên nghe điện thoại để nhận các hợp đồng từ khách hàng. Quang cũng không có thói quen tắt máy kể cả khi ngủ. Và số của Khương luôn được Quang gài bằng tiếng chuông ầm ĩ nhất. Cô hay trêu đó là tiếng còi báo động tầm xa 10km ( khỏang cách từ nhà Quang đến nhà Khương) - đủ để đánh thức anh dậy ngay cả lúc 2, 3g giờ sáng. 6 tháng yêu nhau, điện thoại Quang chưa một lần nằm trong tình trạng ngoài vùng phủ sóng. Khương quen với việc cứ hở chút hở chút là nhấc điện thoại lên gọi Quang, quen với việc có thể dễ dàng tìm anh bất cứ khi nào cần. Khương chưa bao giờ nghĩ đến chuyện có một ngày anh tắt máy. Ban đầu cô ngỡ là mình gọi nhầm số. Không! Chắc tại kẹt mạng. Làm gì có! Mọi người vẫn cứ gọi cho nhau ầm ầm đấy thôi, hôm nay có phải Noel hay giao thừa đâu? Điện thoại hư? Cũng chẳng phải. Cô đã thử dùng nhiều máy khác để gọi mà. Rõ ràng là có một chuyện gì đó bất bình thường. Hay đứa ác ôn trời gầm nào đó đã lấy mất điện thoại của anh. Hay anh đang đi chung với một ai khác không – phải – em? Hay…anh bị tai nạn? ôi, không? Cô bắt đầu lo lắng phát sốt lên. Cũng may là cô vẫn còn giữ số của cậu bạn ở trọ chung nhà với anh. Khương gọi hú hoạ, không ngờ lại phát huy tác dụng. Cậu ta chuyển máy, cô nghe giọng Quang ngập ngừng bên kia đầu dây: “Máy anh hết pin!” Okie. Cô chấp nhận lí do đó như cô vẫn hằng tin tưởng anh. Nhưng đến khi chuyện này lặp lại liên tục trong một tuần liền thì đó không còn là việc “máy anh hết pin” nữa rồi. Tự nhiên cô oà khóc như một đứa trẻ đi lạc tìm hoài không thấy mẹ. Tự nhiên cô nhận ra rằng bấy lâu nay mình ngủ quên trong sự quan tâm mà anh đem lại. Tự nhiên cô giật mình vì một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chính xác đó là cảm giác bất chợt hiểu ra: một cái gì đó dẫu đang là của mình vẫn có thể vụt tan biến trong chốc lát. Cô tự trấn an mình: “Mày đa cảm quá đấy! Đơn giản là người ta thích yên tĩnh nên tắt máy thế thôi. Anh đã làm gì sai với mày đâu nào?”. Không xinh đảo nước nghiêng thành, nhưng nốt ruồi duyên bên khoé môi và đôi mắt buồn xa xăm vẫn khiến khối chàng trai trong trường cô muốn thay thế vị trí của anh. Trước giờ chỉ có anh phải nghĩ nên làm gì để giữ cô chứ chưa bao giờ cô cảm thấy sợ mất anh như thế này. *** Thi thoảng có đôi lần cô cảm thấy chán anh. Một con người luôn thích khám phá, chinh phục những cái mới như Khương luôn không vừa lòng với những gì mình đang có. Cô không thích bị ràng buộc, cô bực bội với những câu hỏi quan tâm của Quang mà cô đánh đồng với sự kiểm soát. Khương dị ứng với những câu đại loại như “Em đang làm gì thế?”, “Em đang đi chung với cậu bạn nào àh!”. Nhưng ngược lại, cô tự cho mình cái quyền đuợc nhấc điện thoại lên bất kì lúc nào chỉ để xem Quang đang làm gì, với ai! Duy nhất một lần Quang đang đi ngoài đường không nghe điện thoại Khương là y như rằng sau đó anh nhận được một chuỗi những giận hờn trách móc. Nhưng túm lại, dù thế nào thì cái điện thoại của Quang vẫn hoạt động tốt trong 6 tháng nay. Ngày xưa khi Thượng đế tạo ra con người sao lại lỡ tay bỏ hạt giống mâu thuẫn vào trong mỗi tâm hồn làm chi để bây giờ nhiều lúc Khương không biết mình muốn gì ở anh. Quan tâm đến Khương quá thì Khương đâm cáu kỉnh. Thờ ơ thì Khương lại trách anh bỏ bê. Mỗi tối đi chơi về, anh đều hôn nhẹ lên má và không quên nói một câu quen thuộc “Em ngủ ngon nhé!”. Thích à? Vài lần đầu thì có, nhưng chưa được mấy hôm Khương lại cảm thấy nhàm. Không còn gì lãng mạn hơn sao! Lại chán. Nhưng anh cứ thử quên xem. Có chuyện ngay. Thế đấy! Với Khương, tình yêu phải luôn luôn tràn ngập sự mới mẻ và bất ngờ. Kiểu như anh chàng trong 50 first dates ấy. Mỗi ngày phải làm quen lại từ đầu cùng một cô gái với cả ti tỉ cách chinh phục thú vị khác nhau. Cứ kiểu như mi thì chẳng bao giờ yêu ai thật sự được đâu Khương ạ, người ta giấu tay ra sau lưng là mi đã biết hắn chuẩn bị tặng hoa hồng thì còn quái gì là cảm xúc! Chẳng phải đã có lần Khương chơi trò ấy ư! 1 tin nhắn cho anh vỏn vẹn: “Một sáng ngủ dậy bỗng dưng người ta thấy chán nhau, anh nhỉ! Đừng liên lạc với em nữa.” Khương tự hỏi mình làm thế để làm gì? Đùa thôi mà. Để thử xem anh yêu Khương tới mức nào. Và để tìm một cảm giác mới mẻ cho tình yêu đã mòn mèn cũ kĩ với thời gian. Nói anh đừng liên lạc nhưng cô cứ thấp thỏm, lâu lâu lại mở máy kiểm tra xem có tin nhắn của anh không. Có vẻ anh hiểu cái tính khí mưa nắng thất thường của Khương. Một tin nhắn hồi đáp không nằm ngoài dự tính của Khương. “Chắc dạo này công việc làm cho em mệt mỏi lắm phải không? Anh không thể làm gì được cho em, chỉ có thể giúp mỗi chuyện…qua nhà em ăn trái cây thôi. Mặc dù em tắt máy nhưng anh vẫn thích nhắn tin”. *** Đùng một cái, sau hơn nửa năm quen nhau: “Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được…”. Lần này người tắt máy là anh. Không phải Khương. Hàng tá câu hỏi lùng bùng trong đầu cô. Anh đổi số ( chính anh đã vô tình buột miệng như vậy mà ) nhưng không muốn nói cho cô biết. Để nhắn tin với một ai khác ( chắc là cái Hải Thy chứ còn ai, anh và nó cứ nhìn nhau hoài là gì!). Anh đang gặp trục trặc trong công việc ( dạo này nghe đâu sếp anh đang sát hạch nhân viên ). Anh chán cô rồi ( làm ơn, nếu thực sự là như thế thì anh nói thẳng một câu có hơn không, như cô đã làm ấy ). Một cô gái logic như Khương không chấp nhận một chuyện gì đó xảy đến bất bình thường mà không có nguyên nhân. ít nhất thì “chán” cũng là một nguyên nhân. 22g30. Khương đứng ngoài ban công nhìn con phố vắng lặng phía dưới. Tự hỏi tại sao tối nay Quang không tới. Chợt thấy nhớ đến quay quắt cái hôn nhẹ vào má, thấy cần đến thiết tha câu nói quen thuộc: “Ngủ ngon nhé em!” Khương bấm số điện thoại Quang liên tục tưởng như trở thành vô thức, mặc dù biết không nghe được gì ngoài “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được…” Tít tít. Một số máy lạ hoắc. “Em ra khỏi nhà, mở cửa đi.” Khương tò mò. Vẫn với thói quen suy đoán trước những gì người khác định làm, Khương tự nhủ ắt hẳn không ai khác ngoài Quang. Cửa mở. Làm gì có ma nào. Không lẽ mình bị lừa. Chưa kịp tìm đáp án cho thắc mắc thì… Tít tít. “ Này, anh không đến đâu. Em đừng hí hửng thế chứ?” Tức thật. Lần đầu tiên Khương bị một người giấu mặt bắt tẩy. Tít tít. Vẫn số lạ đó. “Giờ thì quẹo trái, đếm 20 bước nhé.” Tít tít. “Aứh quên. Em có lạnh thì khoác thêm áo vào. Trông em ăn mặc phong phanh thế kia…” Là sao? Còn biết mình mặc gì nữa cơ à. Được rồi! Em sẽ đợi xem anh định làm gì. Tít tít. “Tới rồi. Em có thấy chiếc xích lô ngay trước mặt không. Giờ thì mở tấm ván lên nhé. Điều bất ngờ đang nằm phía dưới đấy!” Khương dáo dác ngó xung quanh. Không thấy bóng dáng một ai. Cô nhè nhẹ giở tấm ván lên bằng hai ngón tay. Gì thế này: một phần gà KFC kèm theo một mảnh giấy được xếp cẩn thận. “Em ơi, Chắc em đang đợi anh mở điện thoại để căn vặn anh: “ tại sao anh tắt máy? Có phải anh đổi số để nhắn tin cho Hải Thy trong công ty phải không? Anh đang giấu em chuyện gì thế?”...Vân vân và vân vân. Em ngốc quá! Trước giờ anh chưa làm điều gì để em bị tổn thương, đúng không! Đừng suy nghĩ lung tung nhé. Sáng hôm qua đón em, nhìn gương mặt xanh xao và hốc mắt thâm quầng của em, anh chợt giật mình. Cô bé với đôi má hồng và đôi mắt tinh anh ( lúc nào cũng liếc qua liếc lại ) của anh đâu rồi?! Em bảo tại đêm trước nói chuyện điện thoại với anh tới 2g sáng nên mới thế. Anh còn tình cờ phát hiện em đang phải hoàn thành một dự án lớn trong tuần này. Em có biết mấy hôm nay em ốm đi nhiều lắm không? Đến đêm thứ hai, thứ ba em vẫn tiếp tục “tám” hết chuyện này đến chuyện kia với anh tới khuya thì anh bắt đầu lo rồi đấy. Sao dạo này em lại chuyển thói quen nói chuyện khuya thế nhỉ! Anh sợ em sẽ bệnh mất thôi. Mà bệnh vì cái lí do “nhiều chuyện với anh mỗi tối” thì vô duyên quá em nhỉ! Nhưng anh bảo thế nào em cũng có nghe đâu. Anh lo cho em quá thì em lại chán. Anh mặc kệ em thì em lại nói anh không yêu. Anh chẳng biết phải làm thế nào cả. Cuối cùng mới nghĩ ra cách tắt điện thoại. Đó là cách duy nhất khiến cho em có thể đi ngủ sớm để giữ sức khỏe mà hoàn thành dự án tốt nhất. Lại không làm em chán! Trọn cả đôi đường. Anh thông minh chứ em nhỉ! Có thể anh không là người đem lại cho em một tình yêu đầy bất ngờ và nhiều thú vị như em mong muốn, nhưng anh sẽ luôn là người xuất hiện những khi em cần anh nhất!” Tình yêu đích thực chỉ có thể xây dựng trên niềm tin và sự chân thành. Lần đầu tiên thực tế và những suy đoán bắt bài người khác của Khương không trùng khớp với nhau. Tít tít. “Đừng gọi lại cho số này làm gì. Đây chỉ là số điện thoại của một người đi đường tốt bụng cho anh mượn để chữa trị virus chán của cô gái mà anh đang yêu thôi. Ngủ ngon em nhé!” Có một điều mà đến bây giờ Khương mới hiểu : hóa ra “chán” cũng là gia vị của tình yêu. Một sáng ngủ dậy tự nhiên thấy yêu anh nhiều hơn, đủ để Khương với tay lấy điện thọai hí hoáy:“Mặc dù anh tắt máy nhưng em vẫn thích nhắn tin. Để khi nào mở điện thoại lên anh sẽ thấy em chúc anh một ngày mới tốt lành…Cám ơn anh đã luôn ở bên cạnh em, ngay cả khi bỗng dưng ta chán nhau nhất…Để em hiểu rằng: Cái gì là của mình rồi sẽ vẫn là của mình, nếu em biết nâng niu gìn giữ không phải bằng tay mà bằng cả trái tim.” Tôi đã từng biết một Bátđa
Qua câu chuyện về Alibaba thuở nhỏ Chuyện cổ tích kể về cánh cửa Chỉ mở ra sau câu thần chú “vừng ơi…” Chuyện cổ tích kể một con người Dùng trí thong minh thắng 40 tên cướp Chuyện cổ tích kể về mơ ước Của nhân dân xứ sở Bátđa Ngày hôm nay lại biết đến Bátđa Từ sau cuộc chiến tranh vùng Vịnh Từ sau những năm dài trong cấm vận Từ hôm nay, khi Mỹ ném bom rồi Được biết về những em bé phải ra đời Sớm vài tuần vì lý do cuộc chiến Biết về những người phải ra đi vĩnh viễn Ngay trên quê hương Tổ quốc mình Một Bátđa sẽ lại hồi sinh? Khi không cócâu “vừng ơi mở cửa” Thành Bátđa dù rung lên lần nữa Vẫn cửa đóng then cài trước chìa khóa đạn bom? ![]() Một thời chị cũng yêu anh ấy như em Chỉ khác có điều chị là người tới trước Em đừng khóc cho má hồng thấm ướt Anh ấy vụng về chẳng biết dỗ dành đâu Rồi một thời bọn chị cũng giận nhau Để đo hết yêu thương qua chiều dài giận dỗi Để một lần rồi xa nhau mãi mãi Chị là quá khứ ngày qua – em là tương lai hiện tại Em có những thứ mà chị đã khát thèm Tuổi trẻ - vàng son – gót son mềm mới lạ Rồi một ngày trời thu cây thay đổi lá Voan cưới cô dâu rập rình trước hiên nhà Khi đó vô tình chị giả bộ ghé qua Bâng quơ ngắm cô dâu , nghẹn lòng nhìn chú rể Em quay lưng , em lạnh lùng như thể Chị ấy kìa - chị ấy cũng đến xem Kỉ niệm xưa mưa cũ ướt nhèm |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|