^___^
^___^
62 bình chọn .
|
![]() Nếu như được chọn một trong hai Anh sẽ chọn ai giữa em và người ấy? Người ta dịu dàng đến vậy Chắc là em bị loại ra... Em không muốn làm kẻ thứ ba Dẫu rằng được anh chấp nhận Anh sẽ buồn vì người ta hờn giận Mà em cũng chẳng hạnh phúc gì đâu. Đêm nay lại là một đêm rất sâu Trăng chênh chao và gió buông hờ hững Chốn hẹn cũ đã không còn ấm cúng Em run run tự ôm chặt lấy mình! Em không muốn một cuộc tình phù sinh Mỏng mảnh có rồi sẽ mong manh mất Em biết cách cất giấu cái miền đau chất ngất Để không nhuộm đắng trái tim mình. Biết nói lời từ giã ngay giữa bữa tiệc linh đình Em thấy em là người dũng cảm Để lúc này trong bóng đêm ảm đạm Em cắn nát môi cho đau khổ đừng bật ra Biết đâu bây giờ người ấy ở nơi xa Cũng xót xa cho anh như em vậy... Đừng níu kéo em, anh! Kẻo niềm đau bừng dậy!!! Em không còn can đảm được nữa rồi Em chẳng hề cao thượng đâu anh ơi, Sống dối lừa em thấy lòng chao chát Về đi anh! Sóng muôn đời còn vỗ về bờ cát Và em cũng tự dỗ được chính mình... ![]() Chiều muộn. Bước chân ra khỏi văn phòng khi đường phố đã lên đèn. Lướt xe thật chậm qua từng con phố nhỏ như một chu trình vốn đã được “cài đặt” cả hơn một năm nay, gió thổi vào người... co ro, lạnh buốt. Hơi lạnh sau trận mưa phả mạnh vào người, kéo theo cả những tiềm thức từ trong sâu thẳm. Cơn gió vô tình làm tóc rối tung! Người ta thường chép miệng bảo nhau rằng thời của thiết bị kỹ thuật số, thời của Internet nên lo gì không liên lạc được với nhau. YM (Yahoo! Messenger), Internet phone đã thu hẹp khoảng cách hữu hình. Thế nhưng có một khoảng cách vô hình cũng đang dần hình thành. Thi thoảng gặp nhau trên mạng, chào nhau dăm câu để còn có cảm giác vẫn giữ liên lạc với nhau rồi lại hối hả lao vào cuộc mưu sinh. Ra trường, cuốn vào vòng xoay cuộc sống, giật mình ngoảnh lại, bỗng nhớ lắm tiếng cười giòn tan, ánh mắt ngời hạnh phúc khi nói về giấc mơ của mình tại khoảng sân trường ngày xưa... Anh bảo rằng đừng sống hoài niệm và triết lý quá, chỉ tự làm khổ mình. Ừ, giá mà có thể sống giản đơn hơn! Vẫn an nhiên trong từng câu chữ, những biểu tượng icon khóc - cười, buồn - vui và... đôi ba lần gửi trả những đóa hồng hay nụ hôn hiện lên nhấp nháy trên màn hình bằng gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ. Cái khoảng cách không biết định lượng bằng gì ấy tạo cảm giác thật gần mà cũng thật xa...Đêm - lòng bình an đến lạ... Hít một hơi thật sâu, kéo sát áo lạnh vào người. Cơn gió vô tình lại làm tóc rối tung... ![]() Con đường xưa giờ đã thành kỷ niệm Khi bóng anh xa hút mãi bên trời Em bất lực nhìn theo lặng lẽ Hiểu rằng mình sẽ mãi đơn côi Day dứt chi trái tim đã chia đôi Nước đã đổ sao đong đầy được nữa Anh lặng lẽ cuời trên đau khổ Em nghe tim yêu chết giữa dòng người Thôi nhé anh yêu thương thế đủ rồi Xin anh nhận lại những gì đã tặng Nhưng còn một vết thương thầm lặng Hãy để em mang nó suốt cuộc đời Cảm ơn anh khi đem đến nụ cười Cùng hạnh phúc cho em trong ngày cũ Tình yêu mình để quên lời khuyên nhủ để suốt đời em mang trọn nỗi niềm đau Và em chẳng bao giờ trách anh đâu Cũng sẽ không nói rằng mình rất tiếc Anh và em ta yêu nhau tự nguyện Có tiếc chăng chỉ là : " anh không đi hết tình yêu em" Dạ thưa thầy!
Con còn nhớ buổi học phương pháp giảng dạy của lớp chúng ta tại nhà học ba tầng. Thầy dạy chúng con rằng: "Trong mọi hoàn cảnh phải đổi mới phương pháp giảng dạy...". Nhưng mà thầy ơi, sự thật cuộc sống không phải thế. Đổi mới gì mà lớp học vẫn có sĩ số trên 40 em, phòng học vẫn là những băng ghế dài sòng sọc bốn em một bàn. Đổi mới gì mà chúng con không được đụng đến cái máy overhead mà thầy từng khản cổ mắng chúng con là lười biếng không biết nâng cấp kiến thức. Đổi mới sao được khi mà con vừa chia nhóm để HS thảo luận thì đã bị tổ trưởng chuyên môn nhắc nhở rằng giờ dạy của con đã để HS làm ồn đến các lớp bên cạnh (!). Còn hiệu trưởng thì nhắc nhở con kết quả tốt nghiệp không cần đến những buổi thảo luận ồn ào thế đâu. Con phải làm thế nào, thưa thầy? Dạ thưa thầy! Trưa nay, một nữ sinh lớp con đang ngồi trong lớp tự nhiên ho khan, mặt tái xanh rồi nôn thốc nôn tháo ở cuối lớp. Vốn có chút kiến thức y học, con nhìn con bé rồi mặt con cũng tái xanh theo. Rốt cuộc, con bé và thằng bé người yêu của nó chuẩn bị ra hội đồng kỷ luật. Một đám cưới đã diễn ra, thầy ạ. Đám cưới mà buồn hơn đám ma... Con buồn và thấy mình bất lực quá. Tại sao nhà trường chúng ta không dạy giáo dục giới tính cho trẻ? Chúng ta sợ vẽ đường cho hươu chạy hay là để mặc hươu chạy vào bụi rậm? Thầy ơi, con đau lòng biết mấy khi biết hiện nay tỉ lệ nạo phá thai của trẻ vị thành niên ở nước ta thuộc vào hàng cao nhất thế giới. Con thấy trách nhiệm đè nặng lên vai mình. Chúng con - những thầy cô giáo - có lỗi quá phải không thầy? Tại sao chúng con không dám mạnh dạn nói đến những điều đó trong giờ sinh hoạt chủ nhiệm? Tại sao chúng con biết mà vẫn mũ ni che tai? Dạ thưa thầy! Chiều nay con đi dạy vẽ, băng qua ngã tư đèn xanh đèn đỏ con nhìn thấy một cụ già mù râu tóc bạc phơ, ăn mặc rách rưới đang đứng chìa tay xin tiền. Một tốp học sinh chạy ngang vứt vào đó nhiều tờ giấy cắt hình chữ nhật, chúng nó đợi ông lão cất tiếng cảm ơn rồi cười hô hố. Thầy ơi, lòng con đau đớn quá! Đám học trò ấy không đeo phù hiệu trường con dạy, con đã thoáng thở phào nhẹ nhõm khi phát hiện điều ấy, rồi con lại thở dài. Biết đâu chừng học trò của con cũng làm vậy mà con chưa bắt gặp. Thầy ơi, có phải lỗi tại chúng con không biết dạy các em kính trọng người già, thương yêu kẻ bần hàn, không biết cách thắp lửa nhân ái trong lòng các em? Thầy ơi, chúng con dạy môn giáo dục công dân với những bài hàng chục trang sách cho HS khối 10 về cơ bản triết học, về qui luật vật chất và ý thức. Tuổi 16 của học trò con có hiểu được triết học không hả thầy? Dạ thưa thầy! Tại sao chúng con không được dạy cho HS những bài học giáo dục công dân bắt đầu từ tình yêu quê hương gia đình hàng xóm, yêu con đường nho nhỏ dẫn ra bờ sông, yêu mùa lúa vàng trĩu bông đượm giọt mồ hôi của người cày cấy... Sao chúng con không được dạy giáo dục công dân cho HS bằng những mẩu chuyện về tâm hồn cao thượng, rằng một người mạnh là người nâng người khác trên đôi vai của mình? Dạ thưa thầy! Tháng rồi con nằm viện mà đêm cứ mơ về kỳ thi chọn HS giỏi của tỉnh con. Thầy ơi, con vẫn nhớ lời thầy dạy, dạy học trò giỏi là dạy học trò tư duy và phương pháp. Thế nhưng khi con lãnh đội tuyển, hiệu trưởng không nói như thầy mà giao chỉ tiêu bao nhiêu giải. Thầy tha lỗi cho con khi con dạy học trò đi trên những lối đi quen mòn để bảo đảm cho có kết quả. Con hèn quá phải không thầy? Thầy vẫn dạy con mỗi nhà giáo là một nhà khoa học, phải đam mê khoa học mình theo đuổi suốt đời. Vậy mà con đã không dạy học trò mình đam mê mà chỉ dạy chúng đối phó với các kỳ thi HS giỏi. Rồi con lại phập phồng lo sợ chúng không học vẹt bằng những đứa khác, sợ những bất công trong thi cử làm chúng bị rớt. Con thật chẳng ra gì phải không thầy? Dạ thưa thầy! Sáng qua, đứa học trò thông minh nhất của con đã hỏi con rằng lớn lên nó có nên làm nghề giáo như con không? Câu hỏi ấy giống như câu mà con đã hỏi thầy nhiều năm trước đây. Con chẳng biết trả lời thế nào. Đang phân vân thì nó lại hỏi tiếp rằng tại sao thầy cô giáo cứ dạy những điều mà bản thân họ không thích hay biết không hợp lý mà vẫn dạy. Nó nói rằng nó đã đọc trong một tháng để biết sơ qua những tác phẩm của Nguyễn Du và cần thêm ngần ấy thời gian để đọc Hồ Xuân Hương. Thế mà tại sao con chỉ dạy có mấy tiết làm sao nó hiểu! Thưa thầy, tại sao chúng con là giáo viên trực tiếp đứng lớp mà không ai cho chúng con quyền được lên tiếng về những bất cập của chương trình và sách giáo khoa mà chúng con đang dạy? Dạ thưa thầy! Thầy hãy trả lời con biết nên làm thế nào để đi tiếp cho trọn đường trần với nghề giáo mà con đã trót yêu? Bức thư này con viết cho thầy trong một đêm dài của tháng mười một. Con thành tâm chúc thầy và những bạn đồng nghiệp của con sớm có lời giải đáp cho những câu hỏi nhức nhối tận đáy lòng. Có một điều chắc chắn rằng con sẽ đi tiếp con đường mình đã chọn. Bởi vì nếu bỏ chạy là hèn nhát. Nhưng con cần một lời tiếp sức, thầy ơi! Một người đàn ông nọ đang chuẩn bị bước ra gara để ngắm chiếc xe hơi mới cáu cạnh của mình. Ông sửng sốt khi nhìn thấy đứa con trai 3 tuổi của mình đang cầm búa đập lên thành xe tạo thành những chỗ lõm một cách thích thú.
Ông vội vàng chạy đến, đạp đứa bé văng ra rồi dùng chính cái búa ấy đập nát nhũng ngón tay của đứa bé để trừng phạt nó. Khi người cha nguôi cơn giận, ông vội vàng đưa con trai của mình tới bệnh viện. Và mặc dầu bác sỹ đã hết sức cố gắng để chữa trị những cái xương đã dập nát, cuối cùng họ buộc phải cắt đi những ngón tay nhỏ bé đáng thương đó khỏi bàn tay của cậu bé. Khi đứa bé tỉnh dậy sau ca phẫu thuật, nhìn thấy những vết thương trên mình, nó ngây thơ nói: - Ba ơi, cho con xin lỗi vì chiếc xe. Đoạn nó hỏi - nhưng chừng nào thì những ngón tay của con sẽ mọc lại? Người cha trở về nhà và trọn đời sống trong ân hận... "Hãy nghĩ đến câu chuyện này mỗi khi bạn nhìn thấy ai đó làm đổ ly sữa trên bàn ăn hay là nghe tiếng em bé khóc. Hãy suy nghĩ trước khi bạn đánh mất sự bình tĩnh với những người thân thương. Xe hư có thể sửa lại được nhưng những lóng xương bị gãy và những cảm xúc bị tổn thương thì thường không thể nào hàn gắn lại được. Chúng ta thường không nhận ra sự khác biệt giữa một con người và thành tích của người đó. Mọi người đều phạm sai lầm. Chúng ta được phép phạm sai lầm nhưng những hành động chúng ta thực hiện trong cơn nóng giận sẽ ám ảnh chúng ta suốt đời. Hãy chậm nóng giận và cân nhắc. Hãy suy nghĩ trước khi hành động. Hãy kiên nhẫn, thông cảm và yêu thương." |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|