oOomuadongoOo

2 Trang < 1 2

   Trong: For you, for me
 




*** Để nghe được bài hát này, nhấn Esc để tắt chế độ nhạc mặc định ***


===================

I was walking down the street
Didn't know who I would meet
But you were there
I couldn't understand
You were looking straight at me
Did you think I couldn't see
That was yesterday and you'r all I thought of since

Anh bước lang thang trên con đường,
Chẳng biết ai sẽ chạm mặt phía cuối con đường ấy.
Thế mà em ở đấy,
Bỡ ngỡ,
em giương mắt nhìn anh lạ lẫm,
Anh có thể thấy em mà?...
Ngày hôm qua như thế và chỉ mình em trong tâm trí anh đến bây giờ.

Why did I just look away
Like I'd nothing more to say
I've been waiting for this day
And never thought you'd come my way
Here alone all by myself
Had no thoughts of someone else
But the moment that I saw you I just knew
I would love you

Tại sao anh chỉ nhìn vu vơ?
Giả vờ như chẳng có gì giữa 2 chúng ta
Anh đã chờ ngày này từ rất lâu.
Chẳng thể nghĩ được em sẽ đến bên anh.
Nơi này 1 mình và bên cạnh anh.
Chẳng hề nghĩ bất cứ ai khác,
Thế mà khoảnh khách anh thấy em, anh đã biết:
Anh sẽ yêu em...

I believe, you and me
We were always meant to see
That the day you walked into my life was the start of everything
Could it be,
You and me
One for all eternity
Looking back it seems so clear
Nothing could change
Cos I love you

Anh tin tưởng, em và anh
Sẽ luôn luôn có nhau.
Ngày ấy em đã đi vào cuộc đời và làm rối loạn mọi thứ trong anh.
Có thể,
Anh và em,
Bên nhau đến vĩnh vĩnh cửu.
Nhìn lại thì mọi chuyện đã quá rõ ràng.
Chẳng gì có thể thay đổi,
Bởi vì anh yêu em!

Cos I love you baby
And I knew from the moment that I saw you
Yeah
I will always love you

Vì anh yêu em nhóc à,
Và anh biết khoảnh khách ta gặp nhau.
Yeah
Anh sẽ mãi mãi yêu em...

Going crazy in my mind
Need to find you one more time
Then I can see
If we were meant to be
Fate has brought us to this place
There is still so much to face
But today's the day
It's the start of everything

Em làm anh điên dại lên,
Cần 1 lần gặp mặt nữa.
Khi đấy anh có thể thổ lộ rằng,
Nếu ta đã nghĩ rằng sẽ bên nhau mãi.
Thì định mệnh đã đem chúng ta đến cuối con đường ấy.
Nơi ấy vẫn chỉ là nơi bắt đầu,
Nhưng ngày hôm nay,
Mọi thứ đã sẵn sàng cả rồi.

Cause I Love You

Bởi vì Bim yêu Gấu bông!
================================================

Em gặp anh tình cờ,
Chat tình cờ,
Yêu tình cờ,
Được yêu cũng là tình cờ...
Vậy ta sẽ bên nhau mãi mãi như tình cờ nhé?

================================================

Đôi khi bạn cần hy sinh vì 1 người trước để có thể cảm nhận được người ấy sẽ hy sinh nhiều như thế nào cho mình, đôi khi bạn tập chấp nhận sự thật để bước đi tiếp trên con đường của bạn, đôi khi bạn tập khóc để biết quý nụ cười và đôi khi bạn phải mất đi tất cả để biết ai sẽ bên bạn khi chẳng có gì. Nhưng đôi khi bạn không cần làm gì cứ để mọi thứ trôi wa nhẹ nhàng, tôi biết có khi quên đi ko phải là lựa chọn tốt thế thì đừng quên, đừng làm gì cả... vì đôi lúc bạn cần để người mình yêu ra đi, để thấy được họ đủ yêu để trở về bên cạnh bạn!

=================================================
.......nhìn người mình yêu ra đi, để thấy được họ đủ yêu mình để trở về cạnh bạn.......thử hỏi......có tất cả bao nhiêu người đã ra đi rồi trở về và bao nhiêu người không thể quay về?và mấy ai đủ vị tha để dang rộng vòng tay đón nhận sự trở về đó........nhưng đôi lúc thế cũng hay.....đó cũng là cái thước để đo tình cảm của con người.....đo được cái yêu , cái ghét, lòng thù hận và sự vị tha......" nếu tôi để người tôi yêu ra đi , không phải vì để nhìn thấy người ấy có đủ yêu tôi để trở về không, mà là tôi hi vọng nhìn thấy người ấy có hạnh phúc với sự lựa chọn của mình.......nếu ấy buồn , tôi cũng buồn.....nếu ấy vui....tui cũng sẽ vui......"
đôi khi bạn cần chấp nhận sự thật để bước tiếp con đường bạn.........đôi khi bạn cần tập khóc để thấy quý nụ cười và đôi khi bạn phải mất đi tất cả để biết ai sẽ bên cạnh khi bạn chẳng có gì...............đôi khi và đôi khi..........hãy nghĩ đến những điều đôi khi đó........

   Trong: Tình yêu
 
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)

(Hoathuytinh.com) Ngày ấy, khi cô gái và chàng trai đang yêu nhau thắm thiết. Mỗi lần gọi điện thoại, hai người chuyện trò tưởng chừng không bao giờ dứt. Cuối cuộc gọi, luôn là cô gái gác máy trước, sau khi đã cố nấn ná, không muốn nói lời tạm biệt, chàng trai lại từ từ cảm nhận hơi ấm còn vương lại của giọng nói trong không trung, và một nỗi buồn man mác, vấn vương, lưu luyến.

Sau đó, hai người chia tay. Cô gái nhanh chóng có người yêu mới, một anh chàng đẹp trai, hào nhoáng. Cô gái thấy rất mãn nguyện, và cũng rất đắc ý. Nhưng rồi về sau, cô dần dần cảm thấy giữa hai người dường như thiêu thiếu một điều gì đó, sự bất an đó khiến cho cô thấy như có một sự mất mát mơ hồ. Là điều gì vậy nhỉ? Cô cũng không rõ nữa. Chỉ là khi hai người kết thúc cuộc gọi, cô gái cảm thấy khi mình chưa kịp nói xong một nửa câu "Hẹn gặp lại", thì đầu dây bên kia đã vang lên tiếng "cạch" cúp máy. Mỗi lúc như vậy, cô luôn thấy cái âm thanh chói tai đó như đóng băng lại trong không trung, rồi xuyên vào trong màng nhĩ. Cô cảm thấy dường như người bạn trai mới giống như một cánh diều đứt dây, đôi tay yếu ớt của mình sẽ không thể níu giữ được sợi dây vô vọng đó.

Rồi cũng đến một ngày, hai người cãi nhau. Anh chàng đó chán nản, quay người bỏ đi. Cô gái không khóc, mà cảm thấy như là được giải thoát.

Một hôm, cô gái chợt nhớ đến người yêu đầu tiên, bỗng thấy bùi ngùi: Chàng "ngốc" đợi nghe cô nói xong câu "Tạm biệt". Cảm xúc đó khiến cô nhấc máy. Giọng của chàng trai vẫn chân chất, bình thản như xưa. Cô gái thì chẳng thốt lên lời, luống cuống nói "Tạm biệt"

Lần này cô không gác máy, một xúc cảm khó gọi thành tên khiến cô im lặng lắng nghe sự tĩnh lặng của đầu dây bên kia.
Chẳng biết bao lâu sau đó, đầu dây bên kia vọng đến tiếng của chàng trai, "Sao em không cúp máy?" Tiếng của cô gái như khản lại, " Tại sao lại muốn em cúp máy trước?". "Quen rồi". Chàng trai bình tĩnh nói, "Anh muốn em cúp máy trước, như vậy anh mới yên tâm".

"Nhưng người cúp máy sau, thường cảm thấy nuối tiếc, như vừa để tuột mất một điều gì." Cô gái hơi run run giọng. "Vì vậy, anh thà nhận sự mất mát đó, chỉ cần em vui là đủ." Cô gái không kìm nổi mình, bật khóc, những giọt nước mắt nóng hổi thấm đẫm cả vùng kí ức tình yêu thuở nào. Cuối cùng, cô cũng hiểu ra rằng, người không đủ kiên nhẫn để nghe cô nói hết câu cuối cùng, không phải là người mà cả đời này cô mong đợi. Hoá ra, tình yêu đôi khi thật giản đơn, chỉ một chút đợi chờ, đã có thể nói lên tất cả.

Hoathuytinh.com

   Trong: Diary
 
Sau một khoảng cày game king khủng, muadong đã kết thúc ^^.
Thiệt là hơi mịt nhưng dzui cực kỳ ^T^.
Hơn mỏi mắt 21.gif Và bùn ngủ nữa ^^ (<!--emo&:|--><img src='http://vnvista.com/forums/style_emoticons/default/37.gif' border='0' style='vertical-align:middle' alt='37.gif' /><!--endemo--> (<!--emo&:|--><img src='http://vnvista.com/forums/style_emoticons/default/37.gif' border='0' style='vertical-align:middle' alt='37.gif' /><!--endemo--> (<!--emo&:|--><img src='http://vnvista.com/forums/style_emoticons/default/37.gif' border='0' style='vertical-align:middle' alt='37.gif' /><!--endemo--> . Nhưng quen thim vài người bạn nữa là dân onl khuya ^^ 14.gif 14.gif 14.gif

Sẵn tiện tìm vài cái hình roài post lin blog lun ^^.
Bà kon típ tục ủng hộ cái ^^.

Dạo này ham chơi, onl khuya quá, hơi mịt mỏi ^^.

muadong

   Trong: Tình yêu
 
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)

Có nhiều khi gục đầu bên KeyBoard
Anh vô tình nhấn Shift viết tên em
Anh yêu em mà em chẳng Open
Mở cửa trái tim và Save anh vào đó
Cửa nhà em, mẹ đã gài Password
Anh suýt rách quần vì cố vượt FireWall
Nhớ lần đầu khi đưa em về Home
Anh kiss trộm liền xơi ngay một Tab
Anh bàng hoàng quay xe BackSpace
Ngoái nhìn em mà chẳng thể Ctrl
Anh tức giận khi thấy một thằng Alt
Cứ Insert mỗi khi mình nói chuyện
Có nhiều khi muốn thẳng tay Delete
Nhưng vì em, anh nuốt giận Cancel
Anh biết anh chỉ là Enter nghèo
Còn hắn có @ và Esc
Em thích hắn làm lòng anh Space
Bước thẫn thờ chìm xuống vực PageDown

   Trong: Tình yêu
 
Nếu bạn muốn có tình yêu của ai đó… đầu tiên hãy yêu người đó trước đã





*** Để nghe đc nhạc của bài này, nhấn Esc để tắt chế độ nhạc mặc đinh. ***Cây

Lý do tôi được gọi là cây là vì tôi thích vẽ cây, một thời gian dài, tôi vẽ 1 cái cây nhỏ ở góc những bức tranh của tôi. Tôi đã từng hẹn hò với 5 cô gái khi tôi còn học dự bị đại học, trong số đó có 1 người tôi rất mến, rất mến nhưng lại ko có can đảm để quen cô ấy. Cô ấy không có khuôn mặt xinh đẹp, không có những ngón tay thon dài,không có một ngọai hình nổi bật, cô ấy là một cô gái hết sức bình thường.

Tôi thích cô ấy, thật sự thích cô ấy, tôi thích sự ngây thơ, thích nét tinh nghịch, thích sự dễ thương , thông minh và yếu ớt của cô ấy. Lý do mà tôi không quen với cô ấy là vì tôi nghĩ người quá bình thường như cô ấy thì không hợp với tôi. Tôi cũng sợ rằng khi quen nhau rồi thì những tình cảm tốt đẹp tôi dành cho cô ấy cũng tan vỡ. Một phần cũng sợ những tin đồn sẽ làm tổn thương cô ấy. Tôi nghĩ rằng nếu cô ấy thật sự dành cho tôi thì cuối cùng cô ấy cũng sẽ là của tôi và tôi không việc gì phải từ bỏ mọi thứ vì cô ấy. Lý do cuối cùng đã khiến cô ấy ở bên cạnh tôi suốt 3 năm. Cô ấy nhìn tôi theo đuổi những cô gái khác và.. tôi đã làm cô ấy khóc suốt 3 năm đó…

Cô ấy muốn làm một diễn viên giỏi nhưng tôi lại là một đạo diễn vô cùng khắt khe. Khi tôi hôn người bạn gái thứ 2 thì cô ấy từ đâu đi tới, cô ấy rất bối rối nhưng cũng chỉ cười và nói “ cứ tự nhiên” trước khi chạy đi.Ngày hôm sau, mắt cô ấy sưng như một hạt dẻ. Tôi cố tình không hiểu lý do tại sao cô ấy khóc và chọc cô ấy suốt ngày hôm đó. Khi mọi người đi về hết, cô ấy ngồi khóc một mình trong lớp. Cô ấy không biết tôi quay trở về lớp để lấy đồ …và tôi đã ngồi nhìn cô ấy khóc hơn 1 tiếng

Người bạn gái thứ tư của tôi không thích cô ấy. Có một lần hai người đã cãi nhau, tôi biết theo tính cách của cô ấy , cô ấy chắc chắn ko phải là người gây chuyện nhưng tôi vẫn đứng về phía bạn gái mình. Tôi mắng cô ấy, cô ấy đã nhìn tôi với một ánh mắt thật sự shock, tôi đã không quan tâm đến cảm giác của cô ấy và bỏ đi với bạn gái của mình

Ngày hôm sau, cô ấy vẫn cười giỡn với tôi như không có chuyện gì xảy ra, tôi biết cô ấy bị tổn thương nhưng tôi nghĩ cô ấy không biết, tôi cũng đau như cô ấy vậy.

Khi tôi chia tay với người bạn gái thứ 5, tôi đã hẹn hò với cô ấy, sau khi đi chơi được vài ngày tôi nói với cô ấy tôi có chuyện muốn nói cho cô ấy, cô ấy nhìn tôi và cũng nói là có chuyện muốn nói cho tôi biết. Tôi nói cho cô ấy nghe về việc tôi chia tay và cô ấy nói cho tôi hay là cô ấy bắt đầu quen người con trai khác. Tôi biết người đó là ai, người đó đã theo đuổi cô ấy một thời gian dài, một ngừời con trai rất dễ thương, năng động và đầy sức sống. Việc người đó thích cô ấy đã được bàn tán trong trường một thời gian dài.

Tôi không thể nói cho cô ấy biết là tim tôi đau như thế nào, tôi chỉ cười và chúc mừng cô ấy. Khi tôi về tới nhà, tim tôi đau đến nỗi tôi không thể đứng vững nổi nữa, giống như có một tảng đá đè nặng lên ngực tôi, Tôi không thở nổi, muốn hét thật to nhưng không thể. Nước mắt rơi xuống, tôi gục ngã và khóc.Đã bao nhiêu lần tôi nhìn thấy cô ấy khóc vì một người đàn ông cũng không chịu hiểu cho cảm giác của cô ấy?

Sau khi tốt nghiệp, tôi cứ đọc mãi cái sms được gửi 10 ngày sau đó, nó nói “ lá rời cây là vì gió cuốn đi hay là vì cây không giữ lá lại”





Suốt thời còn học dự bị đại học, tôi rất thích đi nhặt lá, tại sao ư? Tại vì tôi thấy để một cái lá rời khỏi cái cây mà nó đã dựa dẫm lâu như vậy cần phải rất can đảm.Suốt thời gian học dự bị, tôi luôn ở rất gần một người con trai, không phải là bạn trai đâu… chỉ là bạn bè thôi. Khi anh ấy có người bạn gái đầu tiên. Tôi học được một cảm giác mà trước giờ tôi nghĩ là mình ko thể có – Sự ganh tị. Nỗi cay đắng đó không thể diễn tả bằng lời, giống như là cực đỉnh của đau khổ vậy. Sau đó 2 tháng thì họ chia tay, tôi chưa kịp vui mừng thì anh ấy lại quen tiếp một người con gái khác

Tôi thích anh ấy và tôi biết rằng anh ấy cũng thích tôi. Nhưng tại sao anh ấy lại không hề biểu hiện? Tại sao anh ấy thích tôi mà lại không chịu bắt đầu trước. Mỗi lần anh ấy có bạn gái mới là một lần tim tôi đau nhói. Thời gian trôi qua, tim tôi đã vì anh ấy mà tổn thương rất nhiều. Tôi bắt đầu tin rằng đây chỉ là tình cảm đơn phương của mình tôi mà thôi.Nhưng nếu anh ấy không thích tôi thì tại sao lại đối xử tốt với tôi như vậy. Nó khác xa với việc anh ấy làm vì tình bạn. Thích một người sao mà khổ như vậy,Tôi có thể biết anh ấy thích gì, biết sở thích của anh ấy, nhưng tình cảm anh ấy dành cho tôi thì tôi không thể hiểu được và tôi cũng không thể nào mở lời được.



Trừ việc đó ra, tôi vẫn muốn được ở bên cạnh anh cấy, quan tâm anh ấy, chăm sóc anh ấy và yêu anh ấy, hi vọng một ngày đẹp trời nào đó anh ấy sẽ thay đổi và yêu tôi, kiểu như đợi điện thọai của anh ấy mỗi đêm, muốn anh ấy gửi tin nhắn cho mình… Tôi biết cho dù anh ấy bận thế nào, anh ấy cũng sẽ dành thời gian cho tôi. Bởi vì như vậy nên tôi đã chờ anh ấy. 3 năm thật khó mà trôi qua và nhiều lúc tôi cũng nghĩ đến chuyện bỏ cuộc. Thỉnh thỏang, tôi tự hỏi liệu tôi có nên tiếp tục đợi chờ hay không? Nỗi đau, sự tổn thương và nỗi ám ảnh đã theo tôi suốt 3 năm.
Cho đến năm tôi sắp tốt nghiệp, một chàng trai nhỏ hơn tôi 1 tuổi đã công khai theo đuổi tôi. Mỗi ngày anh ấy đều thể hiện tình cảm với tôi,anh ấy như một cơn gió, cố thổi một chiếc lá ra khỏi cành cây mà nó dựa dẫm.Ban đầu,tôi thấy hơi khó chịu, nhưng dần dần tôi đã dành cho anh ấy một góc nhỏ trong tim mình. Đến cuối cùng, tôi nhận ra rằng cơn gió đó có thể làm tôi hạnh phúc, có thể thổi tôi tới một vùng đất tốt đẹp hơn…cho nên cuối cùng tôi đã rời cây, nhưng cái cây chỉ cười và không hề khuyên tôi ở lại.

Lá lìa cành là vì gió thổi hay vì cây không giữ lá ở lại??




Gió
[/color]
[color=blue]Bởi vì tôi thích một cô gái được gọi là Lá, bởi vì cô ấy quá dựa dẫm vào cây cho nên tôi phải trở thành một cơn gió mạnh, một cơn gió có thể cuốn cô ấy đi. Lần đầu tiên tôi gặp cô ấy là khỏang 1 tháng sau khi tôi chuyển trường tới đây. Tôi nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn hay nhìn đội trưởng và tôi chơi đá bóng. Suốt thời gian đó, cô ấy luôn ngồi đó , một mình hoặc với những người bạn chỉ để nhìn đội trường. Khi anh ấy nói chuyện với những cô gái khác, tôi nhận thấy sự ghen tị trong mắt cô ấy, khi anh ấy nhìn cô ấy, tôi lại thấy nụ cười trong mắt cô ấy. Nhìn cô ấy trở thành một sở thích của tôi, giống như cô ấy thích nhìn anh ấy vậy.

Một ngày, cô ấy không xuất hiện nữa, tôi cảm thấy như có gì đó trống vằng vậy. Tôi không thể giải thích nổi cảm giác của mình lúc đó , cảm thấy như là khó chịu lắm vậy, bữa đó đội trưởng cũng không tới , tôi tới lớp của 2 người, đứng ở ngòai và nhìn thấyanh ấy đang la mắng cô ấy. Mắt cô ấy ngân ngấn nước khi anh ta đi. Ngày hôm sau, tôi thấy cô ấy trở lại bình thường, vẫn ngồi đó và ngắm anh ta. Tôi đi ngang qua cô ấy và cười, tôi viết một lời nhắn và đưa cho cô ấy, cô ấy hơi ngạc nhiên, cô ấy nhìn tôi , cuời rồi nhận mảnh giấy. Ngày hôm sau, cô ấy xuất hiện, đưa tôi mảnh giấy rồi đi

“Trái tim của chiếc lá quá nặng nề, gió không thể thổi đi được đâu”
“Không phải tại vì trái tim chiếc lá quá nặng nề. Nó bởi vì chiếc lá không muốn rời khỏi cây”
Tôi trả lời lời nhắn của cô ấy như vậy và dần dần cô ấy đã chấp nhận những món quà và điện thọai của tôi. Tôi biết người cô ấy yêu không phài là tôi. Nhưng tôi có linh cảm là một ngày nào đó tôi có thể làm cho cô ấy thích tôi. Trong vòng 4 tháng , tôi công khai tình cảm của tôi với cô ấy không dưới 20 lần . Mỗi lần như vậy, cô ấy đều chuyển đề tài, nhưng tôi không bỏ cuộc. Nếu tôi đã quyết định muốn có cô ấy, tôi sẽ làm mọi cách để cô ấy thích tôi. Tôi không thể nhớ nổi là tôi đã tỏ tình với cô ấy bao nhiêu lần. Mặc dù cô ấy lảng tránh nhưng trong lòng tôi vẫn nuôi hi vọng, hi vọng một ngày cô ấy sẽ chịu làm bạn gái của tôi.



Một hôm tôi gọi điện cho cô ấy nhưng cô ấy không nói gì cả.

Tôi hỏi cô ấy: “ Em đang làm gì vậy, sao em ko nói gì hết vậy”

Cô ấy nói “ Đầu của em đau lắm”

“Hả?”

“Đầu em đau lắm” − Cô ấy lặp lại to hơn.

Tôi cúp máy và vội vàng đón taxi đến nhà cô ấy, khi cô ấy vừa ra mở cổng, tôi ôm ghì cô ấy vào lòng….

Và từ hôm đó…chúng tôi là một cặp …



Vậy :" Lá rời cây là vì gió thổi đi hay vì cây đã không giữ lá lại?"

   Trong: Tình yêu
 
Chapter 1

- Xin lỗi, anh có thể giúp em...

Phi khựng lại. Cô gái đang cầm chiếc áo sơ mi trên tay.

- Anh có thể mặc thử giùm em chiếc áo này không ạ?

Phi mỉm cười gật đầu. Đó là một chiếc áo sơ mi màu xanh bộ đội. Phi cầm chiếc áo, bất giác xuýt xoa:

- Chà, cái áo đẹp đấy!

- Em định tặng sinh nhật bạn trai em.. Cô gái hồn nhiên khoe.

Phi cười gật đầu rồi mang chiếc áo vào phòng thử. Quả là cô gái khéo chọn. Chiếc áo vừa in. Màu xanh bộ đội cũng là màu mà Phi thích. Soi gương. Phi phải gật gù lẩm bẩm thành tiếng: "Đẹp!". Quả thế thật, mặc chiếc áo này vào trông Phi phong độ hẳn lên. Cái bản tính úi xùi của Phi cộng với sự ra đi của Nguyên thì thành ra một gã con trai luộm thuộm. Tụi bạn vẫn kêu Phi là típ người "nước ra nước, cái ra cái". Có nghĩa là ăn mặc chẳng nhuần nhuyễn gì cả. Nhưng cứ thử nhìn bây giờ xem, chiếc áo làm tăng giá trị hình thức của Phi lên rất nhiều. Phi đi ra. Cô gái đang tán dóc với mấy người bán hàng. Vừa thấy Phi đi ra, cô gái khẽ sững người lại. Một thoàng, ngay sau đó, giọng cô lanh lảnh:

- Trúng phóc! Đẹp...

Rồi nhanh chóng, cô loẹt quẹt chạy vào dãy treo quần. Rất nhanh, cô lấy ra một cái quần kaki túi hộp. Đưa Phi, cô gái nói như ra lệnh:

- Mặc với cái này

Phi như một cái máy, cầm chiếc quần đi vào trong. Rất ổn. Nhìn Phi khác hẳn với Phi mọi ngày. Chính Phi cũng phải lạ lẫm với mình. Bây giờ thì Phi đẹp hơn cả hồi còn Nguyên. Đúng cảm giác như đứa trẻ có quần áo mới, Phi đi ra, mặt hơn hớn:

- Đẹp không này?

Cô gái tủm tỉm cười:

- Có thế chứ! Đúng như em hình dung

Phi bỗng nhiên hơi quặn bụng một cái khi nghĩ đến việc phải trút bỏ bộ quần áo ấy ra và bộ quần áo này sẽ chuyển đến một gã trai nào đó lạ huơ lạ hoắc nhưng chắc chắn là vẻ mặt sẽ rất đáng ghét. Rồi Phi lại cười mình. Chẳng hiểu học đâu ra cái tính đố kị như vậy nữa. Rõ là... Cô gái đi vòng vòng quanh Phi ngắm nghĩa kỹ lưỡng. Rồi cô lại lôi máy điện thoại ra. Xoạch xoạch xoạch. Liên tục bốn năm kiểu. Vừa chụp, cô gái vừa hồn nhiên nói:

- Em xin phéo mượn anh làm ma nơ canh nhé! Sẽ trả thù lao đàng hoàng, anh yên tâm!

Phi bất giác cũng hứng khởi lượn qua lượn lại như người mẫu chuyên nghiệp. Cô gái thật dễ thương và hồn nhiên. Phi trở lại phòng thử, cởi bộ quần áo ra mà tiếc hùi hụi.

Cô gái đã trả tiền, cầm chiếc túi đựng quần áo trên tay, cô chìa bàn tay ra:

- Em tên là Phụng Như, năm nay 19 tuổi, đang học năm thứ nhất trường Đh Quốc Gia.

Phi bắt tay cô gái. Bàn tay gầy guộc, rất mát.

- Anh tên Phi, năm nay 21 tuổi, đang học Mỹ Thuật Công Nghiệp, khoa Trang trí nội thất.

Cô gái nheo mắt:

- Như em đã nói, có thù lao đàng hoàng. Nếu anh không bận, em mời anh đi uống nước gọi là cảm ơn.

Nhìn đồng hồ, mới là 3h chiều, còn đến cả một buổi chiều để biến nó thành buổi chiều thú vị. Phi gật đầu:

- Thôi được rồi, anh nhận vụ cafe. Giá ấy hơi rẻ cho một người mẫu chuẩn như anh đấy nhé!

Cô gái bĩu môi. Mắt long lanh nhìn Phi khiến Phi hơi lúng túng một teọ.


Chapter 2


Hai người vào một quán cà phê nhỏ trên đường Hàng Cân. Quán Aligh. Phụng Như chọn chiếc bàn kiểu Nhật. Phi ngó quanh. Quán đẹp quá. Như kéo tay Phi ngồi xuống.

- Nào, anh thấy thù lao đã xứng đáng chưa nào?

Phi gật đầu:

- Anh vẫn qua đấy thường xuyên nhưng chưa bao giờ vào. Ai ngờ đâu nó lại đẹp thế.

Như cười tít mắt.

- Lần đầu tiên em vào quán này, em đã quyết định sẽ phải làm sao để được nghe lời tỏ tình ngay tại quán này đấy!

- Thế à? Em với cậu bạn trai của em đã bắt đầu một tình yêu ở quán này sao?

- Chưa! Nhưng sắp rồi!

- Là sao?

- Là anh ấy không biết em thích anh ấy!

- Á à! Tình đơn phương đây!

- Nhưng em chắc chắn sinh nhật anh ấy sẽ nói lời yêu em ngay tại quán này

- Cậu ấy snh ngày bao nhiêu?

- 6/2

- Hả? Anh cũng sinh đúng ngày đó!

- Anh đùa em!

- Không! Anh nói thật đấy! Đây này, không tin, chứng minh thư của anh đây này!

Phụng Như cầm chứng minh thư của Phi ngắm nghía một hồi rồi trả lại:

- Trông anh hồi 18 tuổi ngố thật!

Phi cười cười. Như khuấy cốc cafe cho Phi rồi đẩn cốc sang. Phi hơi lúng túng. Như như biết được điều đó, cô cười lớn:

- Khờ quá! Em thích được khuấy cafe nhưng lại không được uống cafe vì hay bị mất ngủ mà.

Phi thâymính đúng là khờ thật. Ánh nắng buổi chiều hắt vào bàn chỗ Như ngồi khiến khuôn mặt cô ửng hồng. Đây là lần đầu tiên Phi gặp Như nhưng trông Như rất quen mà không tài nào Phi nhớ ra nổi. Phi nói:

- Anh thú nhận là anh thấy em rất quen nhé! Như thể ta đã gặp nhau ở đâu đó rồi vậy!

- Thế ạ? Chắc tại kiểu mặt em quen thuộc, thiếu cá tính quá chăng.

Phi cười. Từ ngày Nguyên ra đi, Phi cũng ít đi chơi với con gái. Hầu như là chỉ túm tụm với mấy thằng con trai với nhau. Cả lũ đùa là thành lập "Hội Gay" với nhau. Phần vì Phi nản sau một mối tình hai năm bị tan vỡ. Phần vì Phi cũng bận bịu. Nguyên cũng đã có bạn trai mới. Hai người bây giờ đã là bạn của nhau. Rất nhiều lần Nguyên giục Phi đi yêu ai đó cho bớt già, Phi đều đẩy chối. Nguyên hạnh phúc thế cũng là mừng. Hai năm yêu nhau rồi bỗng một hôm nhận ra mình giống hai người bạn hơn là hai người yêu. Đến một hôm, Phi nhận ra rằng tình yêu không phải là hai người sống bình yên bên nhau mà là hai người phải cảm thấy bình yên khi được ở bên nhau. Đến một hôm, Phi nhận ra rằng tình yêu này xuất phát từ lòng ngưỡng mộ, nể phục rồi theo thời gian, nó thành một thói quen. Thế là gọi điện. Thế là chia tay...

- Anh có bao giờ nghĩ là quay lại với chị Nguyên không?

Phi cười lắc đầu:

- Tụi anh nhận ra rằng làm bạn thì tốt hơn làm người yêu nhiều. Chí ít là đối với hai bọn anh.

- Nếu em là chị ấy thì em sẽ không bao giờ bỏ anh.

- Tại sao không bao giờ bỏ anh?

- Tại vì anh... anh... anh thực sự là một người con trai khó kiếm.

- Cô bé ơi! Em mới gặp anh được 2 tiếng đống hồ chứ mấy? Sao lại có thể khẳng định rằng anh thế này anh thế kia?

- Nhưng... nhưng...

Như lúng túng. Khác hẳn một Phụng Như rất tự tin mà Phi đã thấy suốt hai tiếng qua. Như nhìn đồng hồ và nói:

- Thôi, mình về thôi anh! Để em gọi cho đứa bạn em lên đón.

Rồi Như cầm máy điện thoại gọi. Mãi không gọi được, Như nhăn nhó:

- Thôi được rồi, anh về trước. Em bắt taxi về cũng được.

Phi cười:

- Thì để anh đưa em về nhé! Chứ đoạn phố này đường một chiều khó bắt taxi lắm!

Như nhẩy cẫng lên "Yeah, thank anh". Phi cười phì.



Chapter 3

Anh chàng tốt phúc nọ quả là giống Phi thời 18, 19 tuổi. Như thầm yêu anh ta cũng suốt 2 năm. Những buổi chiều, Như đứng trên ban công nhìn anh ta đèo bạn gái đi qua mà buồn kinh khủng. Như đơn phương suốt hai năm. Ngày anh ấy ra trường, hôm tốt nghiệp, Như đã không kìm được nước mắt. Viễn cảnh phải học tiếp hai năm mà không còn anh ấy dưới sân trường khiến Như không muốn đi học nữa. Vẫn biết, anh ấy có bạn gái, Như không thể len vào nhưng sao Như vẫn không thể nhắc lòng mình quên đi anh ấy được. Rồi một buổi chiều, Như bắt gặp bạn gái của anh ấy ngồi sau xe một người con trai khác, Như bỗng ghen đến nghẹn cổ. Và Khi nhận ra họ đã chia tay rồi thì cô òa khóc. Lúc đó chẳng biết là khóc vì thương một tình yêu ra đi hay khóc vì mình cho tình yêu của mình có cơ hội.

- Chà! Ly kỳ thật đấy! Cậu con trai kia tốt phúc quá đi!

- Bình - thường - thôi!

Như ngồi sau xe Phi và nói với lên. Sau khi biết mình có cơ hội, Như bắt đầu xây dựng kế hoạch làm Spider Girl của mình. Đích đến chính là ngày sinh nhật anhta.

- Em hồi hộp lắm!

- Em mà cũng biết hồi hộp sao?

- Anh cứ nói đùa, em đâu can đảm như anh nghĩ đâu. Hay là nhé, anh thử vào vai anh ấy đi!

- Là sao? Hết làm người mẫu bây giờ em lại bắt anh làm diễn viên đóng thế sao?

- Đi mà... Vì tương lai con em chúng ta...

- Ba lần làm người mẫu cộng với một lần đóng thế, em trả anh cái gì?

- Cùng lắm là sinh nhật anh, em sẽ tặng anh tình yêu của bọn em

- Khôn quá! Tình yêu của cô chú anh lấy về căng khung lên treo sao?

- Đi mà! Anh sẽ không bị thiệt đâu mà lo!

- Thôi được rồi, thử thì thử!

Đây là lần thứ 3 Phi đón Như đi thử quần áo giùm Như. Ba bộ quần áo Như chọn đều là ba bộ rất hợp với Phi. Mặc bộ nào vào cũng khiến Phi khác hẳn. Phi phục con mắt nhìn của Như. Càng đến gần ngày sinh nhật, Phi càng rõ rệt cái cảm giác rất khó tả. Vừa như là muốn nó lâu hơn nữa đi. Lại vừa muốn nó qua thật nhanh đi. Giá như hôm ấy đừng thử áo. Phi nhận ra rằng hình như mình đã quý mến Như hơn cả cách Phi quý mến ai đó khác.


Chapter 4

Làm người yêu thử của Như, Phi cảm thấy hồi hộp vô cùng. Hẹn nhau buổi chiều, suốt cả buổi sáng, Phi không tập trung nổi vào công việc. Đến chiều, Phi qua nhà Như đón với một bó hoa hồng ngoài kịch bản. Đón Phi, Như mặc một bộ váy nâu. Khuôn mặt trang điểm nhẹ, Như khiến Phi khẽ nhói lòng. Như cũng lúng túng khi thấy trên tay Phi là bó hoa hồng. Phi gãi đầu gãi tai:

- Cho nó giống.

Như nhận hoa và leo lên sau xe mà tim đập thình thịch. hai người quyết định lên quán Aligh để duyệt qua kịch bản. Mai đã là sinh nhật của Phi cũng như của anh chàng tốt phúc nọ. Chắc chắn gã tốt phúc kia có cái mặt rất đáng ghét. Phi cứ nghĩ đến ngày mai là lại nhói lòng. Thôi, làm tốt vai diễn hôm nay cũng tốt.

- Kịch bản tiếp theo là thế nào đây em?

- Biết được chết liền. Anh đã yêu rồi trong khi em thì chưa. Anh giúp em đi.

- Anh... anh... yêu em!

Phi ngắc ngứ nói. Tình yêu một ngày. Yêu nháp. Yêu thử. Một ngày trọn vẹn. Phi vào vai như chính mình đang yêu vậy. Mà đâu phải như, là thật. Như tuyệt vời trong vai một cô bạn gái. Điều này thì rõ rồi. Dù cho không có buổi này đi chăng nữa thì Phi thực sự chết gí. Cuối buổi, Như đặt vào tay Phi một gói quà nhỏ, mỉm cười:

- Cảm ơn anh về một ngày đáng nhớ. Mai là sinh nhật anh rồi, tặng anh, nhớ là mai mới được mở đấy nhé!

Phi cười mà lòng buồn kinh khủng. Như thể chưa bao giờ Phi yêu ai đến vậy. Phi không muốn về, không muốn kết thúc buổi đi chơi này. Phi muốn vở kịch sẽ kéo dài, dài nữa. Nhưng vở kịch nào chả có phút hạ màn. Dù hay hay dở, cũng phải đến phút đó. Xiết tay Như, Phi khẽ nói:

- Em sẽ hạnh phúc! Chắc chắn đấy!

Rồi về. Tối ấy, Phi lang thang trở lại những chốn quen hai người đã đi qua. Chợt thấy lòng mênh mang buồn. Chẳng thiết làm gì nữa cả.

Phi mở gói quà trước. Ngay khi về đến nhà. Trong hộp là chiếc thẻ học sinh của Như. Phi choáng váng. Đúng trường mà Phi đã học cấp 3. Đằng sau chiếc thẻ, tên của Phi rõ ràng: Đồng Tuấn Phi. Phi chợt nhớ ra vì sao Phi quen mặt Như thế. Nhưng cả hai chưa một lần nói chuyện. Phi lắc đầu mỉm cười. Ngày mai, nhất định Phi sẽ lên Aligh. Phi biết mình sẽ có ba bộ quần áo tuyệt vời kia. Phi sẽ ngỏ lời với Như trên Aligh. Nhất định thế!

Hoàng Anh Tú.

2 Trang < 1 2 
Thông tin cá nhân

muadong
Họ tên: Nguyễn Lê Hồng Anh
Nghề nghiệp: Học sinh
Sinh nhật: 1 Tháng 1
Nơi ở: ^^ Xứ sở băng giá ^^
Yahoo: phonglinhmuadong  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

Lịch nah ^^



(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

^^ Tam di nao ^^

Bạn bè
Annie
Annie
diem
diem
khuc_thuyduong
khuc_thuyduong
 
Xem tất cả

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024   VnVista.com