C | H | B | T | N | S | B |
| |
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
9
|
10
|
11
|
12
|
13
|
14
|
15
|
16
|
17
|
18
|
19
|
20
|
21
|
22
|
23
|
24
|
25
|
26
|
27
|
28
|
29
|
30
|
31
| | |
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm:
|
Một tình yêu không nói

Năm học lớp 10.
Ngồi trong lớp học Anh văn, tôi chăm chú nhìn cô bé cạnh bên. Em là người mà tôi luôn gọi là BẠN TỐT NHẤT. Tôi chăm chú nhìn mái tóc dài và mượt của em và ước gì em là của tôi. Nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Sau buổi học, em đến gần và hỏi mượn tôi bài học em nghỉ hôm trước. Em nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm học lớp 11.
Chuông điện thoại reo. Đầu dây bên kia là em. Em khóc và thút thít về cuộc tình vừa tan vỡ. Em muốn tôi đến với em, vì em không muốn ở một mình, và tôi đã đến. Khi ngồi cạnh em trên sofa, tôi chăm chú nhìn đôi mắt ướt nước của em và ước gì em là của tôi. Sau hai tiếng đồng hồ, cùng xem bộ phim của Drew Barrymore và ăn ba túi khoai tây rán, em quyết định đi ngủ. Em nhìn tôi, nói : "Cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Năm cuối cấp.
Vào một ngày trước đêm khiêu vũ dạ hội mãn khóa, em bước đến tủ đựng đồ của tôi. "Bạn nhảy của em bị ốm", em nói, "Anh ấy sẽ không khỏe sớm được và em không có ai để nhảy cùng. Năm lớp 7, chúng mình đã hứa với nhau là nếu cả hai đứa đều không có bạn nhảy, chúng mình sẽ đi cùng nhau như NHỮNG NGƯỜI BẠN TỐT NHẤT." Và chúng tôi đã làm như thế. Vào đêm dạ hội, sau khi tiệc tan, tôi đứng ở bậc tam cấp trước cửa phòng em. Tôi chăm chú nhìn em khi em mỉm cười và nhìn bóng tôi trong đôi mắt lấp lánh của em. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không nghĩ về tôi như thế và tôi biết điều đó. Rồi sau, em nói : "Em đã có giờ phút vui vẻ nhất, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Ngày tốt nghiệp.
Từng ngày trôi qua, rồi từng tuần, từng tháng. Chớp mắt đã là ngày tốt nghiệp. Tôi ngắm nhìn hình dáng tuyệt vời của em nổi lên như một thiên thần trên sân khấu khi nhận bằng tốt nghiệp. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người trở về nhà, em tiến về phía tôi trong áo khoác và mũ, khóc khi tôi ôm em. Rồi sau, nhấc đầu lên khỏi vai tôi, em nói : "Anh là BẠN TỐT NHẤT của em, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Vài năm sau.
Giờ đây, tôi đang ngồi trong băng ghế dài trong nhà thờ. Cô bé ấy đang làm lễ kết hôn. Tôi nhìn em khi em nói : "Tôi hứa" và bắt đầu một cuộc sống mới, với một người đàn ông khác. Tôi muốn em là của tôi nhưng em không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Nhưng trước khi lên xe đi, em đến gần tôi và nói : "Anh đã đến, cảm ơn anh !" và hôn lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn cho em biết rằng tôi không muốn chỉ là bạn. Tôi yêu em nhưng tôi quá nhút nhát, tôi cũng không hiểu tại sao.
Lễ tang.
Đã nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống chiếc quan tài chứa bên trong cô bé đã từng là BẠN TỐT NHẤT của mình. Trong buổi lễ, người ta đã tìm thấy quyển nhật ký của em trong suốt những năm trung học. Và đây là những gì em viết : "Tôi chăm chú nhìn anh và ước gì anh là của tôi nhưng anh không xem tôi như thế và tôi biết điều đó. Tôi ước anh nói với tôi rằng anh yêu tôi. Tôi ước mình cũng có thể làm được điều đó… Tôi chỉ nghĩ một mình và khóc.
Em yêu anh em yêu anh em yêu anh…"
 (sưu tầm)
|
Đã tự bao giờ tui ghét mưa như vậy chứ...
-Mưa khiến tâm trạng tui đang vui bỗng chốc xìu xuống, lòng hơi buồn buồn, cũng chẳng hiểu tại sao lại như vậy nữa. Mỗi cơn mưa bất chợt khiến tui luôn phải hoài niệm về những câu chuyện cũ, mà toàn là chuyện buồn không à! haizzzz, cũng mệt đó chứ. Và cả chuyện khi mỗi lần chạy xe ngoài đường ướt sũng làm tui càng thèm cảm giác ấm áp bên gia đình và người thân.
- Mưa có ai thích mưa không nhỉ, lẽ ra cái người có tâm trạng hơi bay bổng như tui phải thích mưa lắm chứ, mà vì sao.....(?), không phải, đã cũng có lúc tui rất thích mưa đó chứ, đi cùng một người dưới mưa thì cũng vui mà...... nhưng đó là chuyện của một thời đã xa.......
- Mỗi lần bước chân ra đường đi làm thấy trời mưa là muốn ở nhà liền hà, chao ôi, nếu mà ngủ thì càng tuyệt hơn, kaa...kaaaaa!  . Đã vậy dưới những cơn mưa nặng hạt ở thành phố thì là một biển nước mênh mông, biết khi nào mới bơi được về tới nhà??????? Một phần vì xe chết máy, rồi kẹt xe...... sau một ngày làm việc vất vả lại phải đánh đu với dòng nước đen kịt... về được tới nhà mà không ướt sũng thì cũng hắc xì liên tục và than ôi , ngày mai mong trời đừng mưa cho con còn đi làm nữa.....
-Mưa ở quê tui thì càng khổ hơn nhiều! Cái mảnh đất trời vào mùa nắng thì cháy rát da, còn mùa mưa thì không làm được gì cả, ngồi trong nhà nhìn trời mưa trắng xoá, để rồi khi thấy dòng nước bắt đầu dâng cao thìvội vàng lo di chuyển đồ đạc, đôi mắt ai cũng thâm quầng vì thức trắng đêm canh lũ.
- Nhưng mà không có mưa thì cũng không được, những khi trời nắng hạn cũng cần có cơn mưa về tưới mát những cánh đồng đang khô cạn ...... và tưới mát những tâm hồn còn chai sạn, rạng nứt........đã khát khao một cơn mưa từ lâu!!
|