NHẮN MÙA THU TRỞ LẠI

Thông tin cá nhân

nguyenquocbao
Sinh nhật: 6 Tháng 1
Nơi ở: Ngoại Ô
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     


Tik Tik Tak

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



MÙA XUÂN CẢM TÁC
user posted image
XUÂN VÀ THƠ

Mưa ... nào đâu phải mưa bay
Mưa không thành hạt, mưa rây bột trời
Dặt dìu như khói sương rơi
Lựng thơm cây cỏ ngọt lời non tơ
Môi ta uống rượu thì khô
Môi em uống cả bầu thơ thì mềm
Nồng nàn mưa ngất ngây men
Thời gian khẽ rụng bên thềm mùa xuân ...

                                              CẢM XUÂN 1

Chiều lạc bước trong sắc hương ngày Tết
Mải rong chơi lỡ quên cả đường ra
Hồn lãng đãng cuốn theo ngàn lá biếc
Gọi cánh ong về dâng mật ngọt muôn hoa

Ta trăng muộn khi mùa xuân trở lại
Bước chân buồn đếm tóc ngả màu sương
Em trói hồn ta bằng tình yêu hoa trái
Trong tiết xuân sang má phấn môi hường


CẢM XUÂN  2


Mùa xuân sinh nở trở mình
Ngàn hoa thức giấc làm tình dưới mưa
Qua vùng cỏ biếc chiều xưa
Có ai nhặt được tuổi vừa đôi mươi
Sợi mưa lay thấm lòng người
Không em. Lẻ một ta thôi, thật buồn ...


User Posted Image

TRANG ALBUM CỦA BẠN ĐỌC
CHÙM ẢNH HOA XUÂN

user posted image

user posted image

user posted image

user posted image

Truyện cười

LỜI TỎ TÌNH HAY NHẤT
(A-0205)
Nudiepvien ơi... user posted image
Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ.
Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng không yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em??
Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em...
Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó:
Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền
Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng
Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh...
user posted image
(A- 0106)
Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây ....
Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em.
Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ..
Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá !"...
Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi . Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra.
Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được một lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó .
Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiếng. Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ .
Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thì uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ... Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trở nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em .
Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em.
Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó .
Anh không muốn .
Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn .
" An empty street, an empty house , a hoe inside my heart..
I wonder how , i wonder why, i wonder where they are,
The days we had , the song we sang together..."
Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng tấm ảnh của em.
" in my heart you were the only"...

TRANG BẠN ĐỌC BỐN PHƯƠNG

Có những điều... của cuộc sống

user posted image

Triết lý của số 1

Bạn có nghĩ rằng số 1 là nhỏ bé? Hãy khám phá những điều bất ngờ của con số đầy ý nghĩa này !

• Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới sinh ra.

• Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất.


• Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất, nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất.


• Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh nhất.


• Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của cuộc sống.


• Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị.

• Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu.

• Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi.

• Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác.

• Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay.

• Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng.

• Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được hay làm việc bất chính mà có.

• Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình.

• Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây.

• Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời.

• Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một thế giới.


GÓC THƯ GIÃN

*Công thức nấu món ăn đêm 30 Tết :

1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán ...rồi để ráo nước
2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30 hay 31 phần.
3. Trộn đều với : - Một chút tin yêu - Một chút kiên nhẫn - Một chút can đảm - Một chút cố gắng - Một chút hy vọng - Một chút chung thủy
4. Ướp thêm gia vị : lạc quan, tự tin và hài hước
5. Ðem ngâm một lát trong dung dịch “Những điều tâm niệm của mình”
6. Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào “Nồi yêu thương” và nấu với lửa “Vui mừng”
7. Ðem ra ăn với “Nụ cười” trong chén “Bao dung”và sẽ có MỘT NĂM MỚI ÐẦY YÊU THƯƠNG VÀ HẠNH PHÚC

* Có tin khẩn cấp báo cho bn nè...

Có 4 nguời đòi tìm bạn cho bằng được, tìm được bạn họ còn nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn, người đó tên là thần tài, may mắn, hạnh phúc sức khoẻ. Họ nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn trong năm mới này. Còn nữa, bà Phiền muộn còn dặn tui bảo bạn là, bạn đừng tơ tưởng gì đến bả nữa bả sẽ không quan tâm đến bạn đâu... riêng ông sức khoẻ còn có thư riêng cho bạn là sức khoẻ bạn phải thiệt là ngon mà đón ổng đó.

* Chúc Mừng Năm Mới !

Năm hết Tết đến - Đón Chuột tiễn Lợn - Chúc ông chúc bà - Chúc cha chúc mẹ - Chúc cô chúc cậu - Chúc chú chúc dì - Chúc anh chúc chị - Chúc luôn các em - Chúc cả các cháu - Dồi dào sức khoẻ - Có nhiều niềm vui - Tiền xu nặng túi - Tiền giấy đầy bao - Đi ăn được khao - Về nhà người rước - Tiền vô như nước - Tình vào đầy tim - Chăn ấm nệm êm - Sung sướng ban đêm - Hạnh phúc ban ngày - Luôn luôn gặp may - Suốt năm con Chuột.


XẢ STRESS Ở ĐÂY !
user posted image

Những sự khác biệt giữa Tây và Ta

Tây : Đái bậy thì giấu giấu diếm diếm, còn hôn nhau thì trước bàn dân thiên hạ
Ta: Hôn nhau thì giấu giấu diếm diếm, còn *** bậy thì giữa bàn dân thiên hạ
Tây : Ăn đến miếng cuối cùng và uống đến giọt cuối cùng
Ta : Ăn và uống đều phải để lại một ít lịch sự nếu không sợ bị mang tiếng là : " uống nước cả cặn"
Tây : Xoa đầu là biểu lộ sự khen ngợi
Ta: Xoa đầu là biểu lộ của sự hạ cấp, xoa vớ xoa vẩn còn bị tẩn cho 1 trận chứ chẳng chơi
Tây : Khi ăn thì nhai ngậm mồm
Ta : Khi ăn thì nhai tóp tép, nhồm nhoàm, rau ráu, húp sì sụp
Tây : Mặc đồ Pijama ra đường thì người ta sẽ tưởng là người tâm thần
Ta : Mặc đồ Pijama ra đường là chuyện bình thường
Tây : Không hỏi thu nhập cá nhân, tuổi của phụ nữ
Ta : Những chủ đề trên là tài chính trong rất nhiều câu chuyện
Tây : Ngồi trên ghế và bắt chéo chân
Ta : Ngồi co chân lên ghế
Tây : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì thường mút
Ta : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì không mút mà thường chùi vào quần áo
Tây : Khi làm phiền người khác thì xin lỗi, thấy người khác phạm lỗi thì nhìn
Ta : Thấy người khác phạm lỗi thì làm ngơ ( thậm chí còn tiếp tay ), khi làm phiền người khác thì nhìn
Tây :Vào quán thì tự gọi riêng và ai trả tiền người nấy
Ta : vào quán thì gọi chung và tranh nhau trả tiền ( hoặc nhờ người khác trả tiền )
Tây : Complet thường mặc vào những dịp sang trọng
Ta : Đi buôn chuối cũng mặc complet như thường
Tây : Nhường đường cho xe cứu hỏa, cứu thương và cảnh sát
Ta : Sợ mỗi công an, còn thì kệ mịa chúng nó
Tây : Đi đường không bao giờ vô cớ bấm còi
Ta : Thích bấm còi thì bấm, kệ mẹ những thằng khác.
Tây : Rác bỏ vào thùng hoặc mang theo nếu không có thùng rác
Ta : Vứt ngay xuống đường hoặc sàn nhà kể cả có thùng rác


8 Trang « < 3 4 5 6 7 > » 

   Trong: CÂU LẠC BỘ TRẺ
 

HƯƠNG ĐỒNG VÀO PHỐ

Ai đem vào phố hương đồng
Mùa thu đem bán cho lòng người mua
Cái thơm thảo của cơm mùa
Heo may vào vụ gió lùa vị quê...
Tôi đã cảm động viết như thế về Hà Nội vào cái mùa mà nắng đã dìu dịu trên những tán lá cây hè phố báo hiệu thời điểm đẹp của một năm sẽ về. Mặt trời vẫn đều đặn mọc lên mỗi sớm từ phía sông Hồng nhưng đã bắt đầu lành lạnh hơi nước phả lên và chiều chiều trên Hồ Tây một dải hồng nắng muộn có mờ mờ sương khói xứ Trâu Vàng (Kim Ngưu) tỏa ra.
Mùa hè thôi nỗi gắt gao trả lại. Kinh thành cái mỏng mảnh của mỗi ban mai nắng nhẹ và mỗi chiều tà hiu hiu gió thổi cho thành phố lãng đãng vào đêm với cái gia vị tuyệt vời của không gian, thời gian của cảnh sắc mà tên gọi của nó như tên gọi một đặc sản đất nước: Mùa thu Hà Nội - Mùa của cốm đồng mang vị đất nâu sồng vào phố!
Mùa thu Hà Nội là mùa của heo may vào vụ. Gió đâu chả là gió mà sao cái gió heo may xứ Bắc, cái gió heo may của Hà Nội lại quyến người đến thế. Gió thật vô hình, vô ảnh nhưng sao lại rất hữu tình trong mơ mộng và hữu hình trong tâm khảm người ở, người đi; trong kẻ gần, kẻ xa. Tấm lòng ấy chả riêng gì chỉ có ở trong người Hà Nội mà có cả ở người ngoài Hà Nội.
Vào mùa này mỗi năm tự trong tôi thường chợt thốt lên, một giai điệu, một khúc tâm linh của một người Hà Nội viết về mùa đặc sản này của Hà Nội, cách đây đã hàng bao nhiêu chục năm mà ta nghe như vừa mới hôm qua, vừa mới bây giờ. Đó là những câu thơ của nhà thơ Nguyễn Đình Thi viết về mùa thu Hà Nội - những câu thơ rất Nguyễn Đình Thi và rất Hà Nội:
Sáng mát trong như sáng năm xưa
Gió thổi mùa thu hương cốm mới
Sáng chớm lạnh trong lòng Hà Nội
Những phố dài xao xác hơi may...
Mùa thu Hà Nội đã vào thơ Nguyễn Đình Thi để thơ ông đi cùng những tấm lòng yêu Hà Nội vào mùa đẹp nhất của mười hai tháng đất Kinh kỳ. Những câu thơ về một biểu thời gian mà lại không hạn định thời gian thưởng thức. Nhưng để thật biết mùa thu Hà Nội, thật yêu mùa thu Hà Nội không thể không sống cùng Hà Nội, sống trong Hà Nội vào cái mùa đặc biệt này. Chỉ có trong vòng tay của yêu dấu ta mới thấm ra cái độ bền đậm của yêu dấu. Ai đó bảo trái thơm muốn ngon phải là trái giữa vườn. Hương vị ấy chẳng ai có thể hơn khi nơi nó được thưởng thức cũng là nơi sinh ra nó...
User Posted Image
Ban mai Hà Nội dậy từ lúc nào làm sao có thể tính được khi mà sau lúc không giờ đã có người thức dậy. Nét lam làm của con người nơi đây đâu kể sớm khuya. Ban mai của Hà Nội có lẽ là lúc bắt đầu công việc của một ngày mới. Tôi yêu nhất ban mai của Hà Nội vào những ngày vào thu. Những ngày ấy thành phố như khỏe lại sau một đêm thanh thản ngon giấc. Những ngày ấy, cái oi bức như lặn đâu dưới những đáy hồ để cho nước, cho cây thảnh thơi tỏa mát.
Tôi nghĩ, ban mai của thành phố thức dậỵ từ bốn phía ngoại thành, đi vào đời sống đô thị từ bốn phía ngoại thành. Đấy là nắng của sông Hồng, là mây của Tam Đảo, là gió của tản Viên Sơn, là hương đất, hương đồng của Hà Tây, Hải Dương, Hưng Yên, Nam Định... Bốn phía đất trời ngoại thành mỗi sớm mai thức dậy vỗ nên màu mỡ nội thành. Những bó hoa vườn còn thẫm sương đêm. Những gánh rau xanh chưa phai vị đất trong gốc rễ. Sản vật của đồng quê cứ theo nắng, theo gió, theo người vào Hà Nội mà làm tươi mặt phố, làm ấm lòng người. Và, chuyện này nữa... ta thật bàng hoàng. Chuyện như có từ lâu rồi mà lại như bây giờ mới thấy!
- Ai cốm... ra mua!
Tiếng rao ấy từ văng vẳng ngoại thành. Cổ kính từ làng Vòng xưa kia. Mới mẻ từ Bắc Ninh sang, từ Hà Nam lên?! Nhưng khi tiếng rao ấy cất lên ai cũng nghĩ chỉ có làng Vòng mới có ngọt ngào những lời rao ấy. Cốm ủ trong lá. Cốm dẻo nơi vai gánh. Cốm thong dong trên những chiếc xe đạp. Cốm gói trong lá, trong sen, trong lời rao, gói trong bàn tay đưa đón dịu dàng rồi mở ra theo hun hút heo may rải khắp hè phố Hà Nội một vị thơm đồng điền...
Có đâu như Hà Nội, có nơi nào hơn Hà Nội...
- Ai cốm... ra mua!


   Trong: CÂU LẠC BỘ TRẺ
 

CHUYỆN LÀNG VĂN :
            TRÒ ĐÙA VỀ NHỮNG CÁI TÊN BỊA

Không “hách” như  ta tưởng.
Trên nhiều tài liệu sách báo, ông kê khai tên thật của mình là Nguyễn Phan Hách. Ấy là bởi ông muốn ghi đúng những gì mà giấy tờ còn giữ được. Còn sự thực thì tên đệm của ông là Xuân. Khi ông mới mười lăm tuổi, truyện ngắn “Khỏi ốm” của ông được in hết cả trang báo Văn nghệ và tên tác giả ghi là Nguyễn Xuân Hách. Thời gian làm giáo viên Trường cấp II Phương Sơn (Lục Nam, Bắc Giang), chàng văn sĩ trẻ Nguyễn Xuân Hách đem lòng yêu một cô gái họ Phan. Để ghi dấu mối tình này, anh lấy họ của cô gái làm tên đệm của mình. Thậm chí sau này, từ sự việc trên, anh đã có bốn câu thơ lục bát:
Tên em cùng với tên anh
Yêu nhau đem đặt bút danh quen rồi
Oái oăm lắm mấy sự đời
Tên thì lấy được còn người thì không.
Sở dĩ có câu thứ tư là vì yêu nhau được ba năm thì họ chia tay. Xung quanh mối tình này, nhà văn trẻ còn có một số kỷ niệm đáng nhớ: Một lần, Nguyễn Phan Hách viết một bài thơ và dưới bài ông ký tên chung hai người: Tên mình và tên cô gái. Đúng dịp kỷ niệm ngày Quốc tế Phụ nữ mùng 8/3, thấy bài thơ “đường được”, cụ Trinh Đường bấy giờ là biên tập viên báo Văn nghệ đã lập tức đưa in bài thơ trên trang nhất. Có điều, cụ chỉ để mỗi tên tác giả là cô gái họ Phan nọ.
Lại một lần khác: Bấy giờ vào quãng 1964, 1965, Nguyễn Phan Hách nảy hứng viết một bài nửa truyện nửa ký về chính người yêu của mình. Bài viết kể về những suy tư của cô gái ở một miền quê phải hứng chịu những trận bom Mỹ. Bài viết để tên người thật, địa danh thật nhưng sự kiện thì… hư cấu. Bài viết được in cả trang báo Tiền phong và sự rầy rà cũng bắt nguồn từ đây. Theo Nguyễn Phan Hách nhận định thì lúc ấy ông còn “non tay nghề”, không phân biệt được sự khác nhau giữa truyện và bài báo. Bài đăng, đài đọc ra rả cả thị trấn Lục Nam cùng nghe. Huyện ủy phản ứng. Nhà trường nơi Nguyễn Phan Hách dạy cũng làm dữ lắm. Vì sự cố ấy, ông bị điều chuyển công tác. Chung quy lại cũng vì tình cảm đặc biệt với người yêu. Theo Nguyễn Phan Hách cho biết thì tên cô gái còn được xuất hiện ngay từ tít bài với co chữ… tương đối lớn. Điều này làm cô gái thích lắm.
Trái ngược với cái tên “thét ra lửa” của mình, ở ngoài đời, Nguyễn Phan Hách được tiếng là người lành hiền. Chẳng thế mà, hồi ông còn công tác ở báo Văn nghệ, nhà thơ Vĩnh Mai, Tổ trưởng Tổ thơ đã làm thơ vui về cái tên của ông và các đồng nghiệp khác trong tổ, trong đó có câu như sau: Hổ - Hách mà hiền. Đúng là ở đời, ông và nhà thơ Phạm Hổ có cái tên nghe dữ dằn nhưng mà tính tình thì thật… lành. 

Hồng nào mà chẳng ngát hương...
Nguyễn Thị Ngát là một cái tên đậm hương đồng gió nội. Cũng bởi mẹ chị tên Mùi, mà theo cách đùa trêu của dân quê “đã là mùi thì phải ngát”, nên ngay từ thuở lọt lòng, chị đã được các bậc sinh thành đặt cho cái tên ấy. Chị kể, hồi chị còn học cấp II, cùng nhóm chơi với chị là các cô bạn có những cái tên nghe rất “gợi”, tạo thành bộ tứ nữ gồm: Huệ, Hường, Đường, Ngát. Nhưng cả bốn cô đều giống nhau là chẳng cô nào có cái tên đệm nghe “văn vẻ” một chút ngoài chữ Thị. Trong một lần ngồi tào lao, họ mới nảy sáng kiến phải chỉnh cái tên đệm sao cho kiểu cách hơn. Thế là cô Huệ trở thành Bích Huệ; cô Đường lấy là Hải Đường. Riêng Nguyễn Thị Ngát thì “tự điều chỉnh” thành Nguyễn Thị Hồng Ngát. Đây cũng là cái tên chị ký dưới bài thơ đầu tay.
Đằng thẳng mà nói, so với tên gốc, bút danh Hồng Ngát nghe đậm đà và ngân vang hơn. Đặc biệt, trong mấy năm từ 1968 tới 1974, trên sân khấu Nhà hát Chèo Việt Nam, khán giả được nhiều lần làm quen với diễn viên Hồng Ngát trong vai mẹ Đốp. Có người nói, cái tên Hồng Ngát nghe mới “hợp” với sân khấu chèo làm sao. Nói vậy chưa đủ, nó còn rất “hợp” với diễn đàn thi ca. Vì từ lâu, độc giả đã quen với một nữ nhà thơ có cái tên Nguyễn Thị Hồng Ngát.
Là người có tài ứng đối, Nguyễn Thị Hồng Ngát cũng đã để lại một số giai thoại đến nay vẫn được anh em trong văn giới truyền tụng.
Một lần, Hội Nghệ sĩ Sân khấu tổ chức cho anh chị em hội viên đi tham quan đền Hùng. Tham gia cùng đoàn có cụ Trúc Đường, anh ruột nhà thơ Nguyễn Bính và là tác giả của một số kịch bản sân khấu nổi tiếng, trong đó có vở “Thái hậu Dương Vân Nga”. Nhằm lúc mọi người đang mồ hôi mồ kê leo lên đền Thượng, cụ đọc trêu Hồng Ngát: Hồng nào mà chẳng ngát hương. Rất mau lẹ, Hồng Ngát đối lại ngay: Trúc nào mà chẳng có đường ở trong. Học cách chơi chữ của bậc cha chú, nữ thi sĩ dùng ngay cái tên Trúc Đường ghép thành câu bát khá tài tình. Mọi người cười ồ. Riêng đạo diễn kiêm kịch tác gia Thế Vũ, ngoài sự tán đồng, còn “kích” thêm: “Ngát, cô phải đổi thế này mới đúng: Trúc già mà lại có đường ở trong”. Ý bậc đàn anh muốn giễu cụ Trúc Đường già rồi còn thích “lỡm” gái trẻ.
Một lần khác. Nhà thơ Nguyễn Bùi Vợi mời một số tác giả đến đọc thơ để thu băng phát trên đài. Đến sớm nhất là lão nhà thơ đầu bạc Trần Lê Văn và nữ thi sĩ trẻ Nguyễn Thị Hồng Ngát. Vốn là người am tường Hán học, lão thi sĩ ra điều kiện: "Nghe nói Ngát đối đáp giỏi lắm phải không? Bác thử câu này nhé: Bạch phát phát hồng nhan". Hồng Ngát ứng khẩu ngay: "Hồng nhan can bạch phát". Bậc trưởng lão nghe vậy cười ha hả, chịu là đối giỏi. Nhiều người sau này nghe chuyện cũng cho là như vậy. Ngoại trừ có người đùa trêu: “Phải chữa lại câu sau là: Hồng Giang can bạch phát thì mới đúng” (TS, dịch giả Phan Hồng Giang là phu quân của nữ thi sĩ Nguyễn Thị Hồng Ngát).
Quả là, với bút danh Hồng Ngát, nữ thi sĩ của chúng ta đã “gặt hái” được không ít chuyện vui. Tuy nhiên, theo Hồng Ngát, bởi có sự khác biệt giữa nghệ danh và tên khai sinh nên nhiều khi chị cũng bị “hành” đến khổ khi phải làm các thủ tục giấy tờ...


   Trong: CÂU LẠC BỘ TRẺ
 

Dẫn đầu là một nhóm giáo sư thuộc Trường đại học Yale ở Mỹ từng thu thập khắp thế giới các bằng chứng liên quan đến “kiếp trước” hoặc sự “đầu thai vào kiếp sau”. Rồi họ nghiên cứu chúng một cách tỉ mỉ, logic và nghiêm túc. Nếu phát hiện ra điều gì đó “không bình thường”, họ liền phân tích một cách chuyên sâu hơn nhằm khám phá xem có liên quan gì tới “kiếp luân hồi” – theo quan điểm tín ngưỡng cố hữu không?

“Mảnh đất màu mỡ” cho các cuộc nghiên cứu nói trên đa số là các trẻ em. Roberta Morgan, sinh ngày 28/8/1961 ở tiểu bang Minnesota (Mỹ), bắt đầu kể về “kiếp trước” của mình trong thời còn là một bé gái. Người mẹ thì cho rằng con bé nói rặt những chuyện ngốc nghếch và luôn tìm cách ngắt lời đứa bé. Nhưng Roberta vẫn không ngừng kể về “cha mẹ trước đây” của mình. Em còn kể về chiếc ôtô mà “người cha kiếp trước” từng có và khẳng định rằng em đã cùng sống với “cha mẹ cũ” tại một khu trang trại.

Khi bé gái lên 4 tuổi, em được dẫn tới một trại chuyên thuần ngựa nòi. Roberta rất tự nhiên và phấn chấn nói: “Con từng cưỡi ngựa thuần thục nhiều lần rồi”. Thật ra, em đã trèo lên mình ngựa bao giờ đâu. Roberta còn đòi mẹ làm những món thức ăn “khoái khẩu” mà “mẹ trước” đã từng nấu. Em tả lại cách thức nấu các món đó hoàn toàn chính xác. Tới năm 9 tuổi, Roberta Morgan đột nhiên quên hẳn quãng đời “kiếp trước” của mình và không bao giờ nhớ lại được nữa (?!).

Còn Samlini Permac sinh đầu năm 1962 ở Colombo (Sri Lanka). Trước khi bé biết nói, cha mẹ nhận thấy rằng em rất sợ... nước. Mỗi khi người mẹ định tắm cho bé, đều gặp phải các phản ứng dữ dội cùng tiếng kêu khóc. Em còn rất sợ ôtô. Khi Samlini nói được, em đã mô tả “quãng đời trước đây” của mình một cách tỉ mỉ. Em kể: “Một hôm cha mẹ “kiếp trước” sai em đi mua bánh mì. Phố xá đang bị lụt, chiếc xe buýt đi sát bên cạnh, hất em xuống đồng nước. Em cố giơ tay quá đầu cầu cứu và hét lên: “Mẹ ơi!”. Sau đó, em bị chìm hẳn vào giấc ngủ vô biên”.

Cha mẹ của Samlini suy nghĩ rất nhiều về chuyện này. Sau đó một thời gian, họ biết được câu chuyện của một bé gái 11 tuổi từng bị chết đuối trong hoàn cảnh tương tự, y hệt câu chuyện mà cô con gái họ đã kể lại. Còn bản thân Samlini Permac không thể biết được sự kiện này vào bất cứ trường hợp nào, bởi đơn giản lúc ấy bé chưa ra đời (?!).

Hai trường hợp tiêu biểu trên được bác sĩ tâm lý học nổi tiếng người Mỹ John Stevenson - người đã nghiên cứu các hiện tượng về “kiếp trước” suốt nửa thế kỷ nay - kể lại. Ông cùng các đồng nghiệp thuộc Trường đại học Tổng hợp Virginia đã thử tìm các bằng chứng, được tồn tại như một “thực trạng X”, mặc dù không tìm được những yếu tố vô lý trong “các X” và họ cũng không thể lý giải chúng dưới ánh sáng khoa học được.

Giáo sư Bác sĩ J.Steveson cùng các đồng nghiệp đi tới quyết định chỉ tồn tại một khả năng duy nhất: giống như “ảo giác” - nếu nói về khả năng phân tích khoa học hiện nay. Còn một nhà phân tâm học người Mỹ, Bác sĩ Scot Rogo. cũng đã từng dày công nghiên cứu các trường hợp liên quan tới sự “đầu thai” hoặc “kiếp luân hồi” hơn ba thập niên gần đây, cũng mới chỉ đưa ra các giả thuyết, chứ chưa “dám” nêu lên một kết luận khoa học chắc chắn nào cả.

Trước đây nhiều năm, đa số các nhà khoa học phủ nhận sự “đầu thai”, cho đó là một trò “hoàn toàn lừa bịp”. Nhưng ngày nay đa phần trong số họ đã thừa nhận hiện tượng này như là một phương cách chữa các chứng khủng hoảng tâm lý. Còn Giáo sư Tiến sĩ Abraham Kelsy, Trưởng khoa Y học lâm sàng của Viện Đại học New York, trong các thực nghiệm riêng của mình đã dùng những phương pháp giúp các bệnh nhân nhớ lại “quãng đời kiếp trước” của họ, và bằng cách này giúp họ giải phóng khỏi những vướng mắc hiện tại.

Ông giải thích: “Tôi đã rút ra được kết luận là, rất nhiều biểu hiện hiện tại của người bệnh là hệ lụy của kiếp trước và chính chúng là những trở ngại phong tỏa nghị lực của cuộc sống thực tại. Theo tôi, cơ thể con người luôn mang sẵn những thứ phi vật chất, những thứ vẫn tồn tại sau khi thân xác đã chết. Nôm na như người phương Đông gọi là “hồn”. Chính thứ “hồn” này được tái sinh - đầu thai lại. Niềm tin này của tôi càng được củng cố qua các phân tích tỉ mỉ về “chất lượng riêng” của mỗi cá nhân.

Tại sao trong một gia đình, trẻ em thường khác biệt nhau, dù rằng chúng được sinh ra cùng cha cùng mẹ, có cùng một tổng thể gien và lớn lên trong cùng một môi trường? Rất nhiều trẻ em, khi đang chơi, luôn có xung quanh chúng “những người bạn vô hình” nào đó mà chúng luôn cho là đang hiện hữu thật sự. Tới độ 4-5 tuổi, thứ cảm giác ấy đột nhiên biến mất. Điều này theo các nhà khoa học chính là kỷ niệm về những người bạn "kiếp trước" của chúng.

Vẫn chưa có một nhà tâm lý học nào có thể giải thích một cách logic về những cá tính khác nhau, cũng như các “chất lượng cá nhân” khác nhau của đám con trẻ được sinh ra từ một gia đình chung. Trong từng trường hợp, thể hiện những dấu hiệu ảnh hưởng từ “kiếp trước”, được giới tâm lý học nêu ra các giả thuyết về những “biến dạng của tâm lý”: như mê ngủ, nghe hoặc đọc được ở đâu đó...

Giới vương quyền Ai Cập thời cổ cũng từng hay nói về các “kiếp luân hồi”, cả Hoàng đế Pháp Napoléon, cũng như nhiều nhân vật lịch sử nổi tiếng khác cũng vậy – những người thường nhớ về "kiếp trước", để chỉ muốn tạo ra cái ấn tượng về “xuất xứ thần thánh” của họ. Đa phần trong chúng ta không hề gợi nhớ lại “kiếp trước” ngay cả qua những cách tân tiến hoàn thiện nhất. Trong trường hợp đó, không tồn tại quan niệm “đầu thai” trong thực tế. Ngoài ra cũng còn nhiều điểm bất đồng ngay cả giữa những người vốn luôn tin vào “kiếp trước”.

 Tới giờ, giới khoa học vẫn chưa có sự đồng nhất về thực chất của tiến trình này, đó là cơ sở gây nên sự hoài nghi về khả năng “đầu thai” trong “vòng xoay luân hồi” của mỗi người.


   Trong: CÂU LẠC BỘ TRẺ
 
user posted image
Hà Nội có bao nhiêu tên gọi ?

Thăng Long - Hà Nội là kinh đô lâu đời nhất trong lịch sử Việt Nam. Mảnh đất địa linh nhân kiệt này từ trước khi trở thành kinh đô của nước Đại Việt dưới triều Lý (1010) đã là đất đặt cơ sở trấn trị của quan lại thời kỳ nhà Tuỳ (581 - 618), Đường (618 - 907) của phong kiến phương Bắc. Từ khi hình thành cho đến nay, Thăng Long - Hà Nội có nhiều tên gọi. Chúng tôi xin chia các tên gọi ấy thành hai loại: Chính quy và không chính quy, theo thứ tự thời gian như sau:
1. TÊN CHÍNH QUY:
Là những tên được chép trong sử sách do các triều đại phong kiến, Nhà nước Việt Nam chính thức đặt ra:
Long Đỗ: Truyền thuyết kể rằng, lúc Cao Biền nhà Đường, vào năm 866 mới đắp thành Đại La, thấy thần nhân hiện lên tự xưng là thần Long Đỗ. Do đó trong sử sách thường gọi Thăng Long là đất Long Đỗ. Thí dụ vào năm Quang Thái thứ 10 (1397) đời Trần Thuận Tông, Hồ Quý Ly có ý định cướp ngôi nhà Trần nên muốn dời kinh đô về đất An Tôn, phủ Thanh Hoá. Khu mật chủ sự Nguyễn Nhữ Thuyết dâng thư can, đại ý nói: "Ngày xưa, nhà Chu, nhà Nguỵ dời kinh đô đều gặp điều chẳng lành. Nay đất Long Đỗ có núi Tản Viên, có sông Lô Nhị (tức sông Hồng ngày nay), núi cao sông sâu, đất bằng phẳng rộng rãi". Điều đó cho thấy, Long Đỗ đã từng là tên gọi đất Hà Nội thời cổ.
Tống Bình: Tống Bình là tên trị sở của bọn đô hộ phương Bắc thời Tuỳ (581-618), Đường (618 - 907). Trước đây, trị sở của chúng là ở vùng Long Biên (Bắc Ninh ngày nay). Tới đời Tuỳ chúng mới chuyển đến Tống Bình.
Đại La: Đại La hay Đại La thành nguyên là tên vòng thành ngoài cùng bao bọc lấy Kinh Đô. Theo kiến trúc xưa, Kinh Đô thường có "Tam trùng thành quách": Trong cùng là Tử Cấm thành (tức bức thành màu đỏ tía) nơi vua và hoàng tộc ở, giữa là Kinh thành và ngoài cùng là Đại La thành. Năm 866 Cao Biền bồi đắp thêm Đại La thành rộng hơn và vững chãi hơn trước. Từ đó, thành này được gọi là thành Đại La. Thí dụ trong Chiếu dời đô của vua Lý Thái Tổ viết năm 1010 có viết: "... Huống chi thành Đại La, đô cũ của Cao Vương (tức Cao Biền) ở giữa khu vực trời đất..." (Toàn thư, Tập I, H, 1993, tr 241).
Thăng Long (Rồng bay lên). Đây là cái tên có tính văn chương nhất, gợi cảm nhất trong số các tên của Hà Nội. Sách Đại Việt sử ký toàn thư cho biết lý do hình thành tên gọi này như sau: "Mùa thu, tháng 7 năm Canh Tuất (1010) vua từ thành Hoa Lư, dời đô ra Kinh phủ thành Đại La, tạm đỗ thuyền dưới thành, có rồng vàng hiện lên ở thuyền ngự, nhân đó đổi tên thành gọi là thành Thăng Long" (Toàn thư, Tập I, H, tr 241).
Đông Đô: Sách Đại Việt sử ký toàn thư cho biết: "Mùa hạ tháng 4 năm Đinh Sửu (1397) lấy Phó tướng Lê Hán Thương (tức Hồ Hán Thương - TM) coi phủ đô hộ là Đông Đô" (Toàn thư Sđd - tr 192). Trong bộ Khâm định Việt sử thông giám cương mục, sử thần nhà Nguyễn chú thích: "Đông Đô tức Thăng Long, lúc ấy gọi Thanh Hoá là Tây Đô, Thăng Long là Đông Đô" (Cương mục - Tập 2, H 1998, tr 700).
Đông Quan: Đây là tên gọi Thăng Long do quan quân nhà Minh đặt ra với hàm nghĩa kỳ thị Kinh đô của Việt Nam, chỉ được ví là "cửa quan phía Đông" của Nhà nước phong kiến Trung Hoa. Sử cũ cho biết, năm 1408, quân Minh đánh bại cha con Hồ Quý Ly đóng đô ở thành Đông Đô, đổi tên thành Đông Quan. Sách Đại Việt sử ký toàn thư chép: "Tháng 12 năm Mậu Tý (1408), Giản Định đế bảo các quân "Hãy thừa thế chẻ tre, đánh cuốn chiếu thẳng một mạch như sét đánh không kịp bưng tai, tiến đánh thành Đông Quan thì chắc phá được chúng" (Toàn thư Sđd - Tập 2, tr224).
Đông Kinh: Sách Đại Việt sử ký toàn thư cho biết sự ra đời của cái tên này như sau: "Mùa hạ, tháng 4 năm Đinh Mùi (1427), Vua (tức Lê Lợi - TM) từ điện tranh ở Bồ Đề, vào đóng ở thành Đông Kinh, đại xá đổi niên hiệu là Thuận Thiên, dựng quốc hiệu là Đại Việt đóng đô ở Đông Kinh. Ngày 15 vua lên ngôi ở Đông Kinh, tức là thành Thăng Long. Vì Thanh Hoá có Tây Đô, cho nên gọi thành Thăng Long là Đông Kinh" (Toàn thư - Sđd. Tập 2, tr 293).
Bắc Thành: Đời Tây Sơn (Nguyễn Huệ - Quang Trung 1787 - 1802 - TM). Vì kinh đô đóng ở Phú Xuân (tức Huế - TM) nên gọi Thăng Long là Bắc thành"(Nguyễn Vinh Phúc - Trần Huy Bá - Đường phố Hà Nội - H. 1979, tr 12).
Thăng Long (Thịnh vượng lên). Sách Lịch sử thủ đô Hà Nội cho biết: "Năm 1802, Gia Long quyết định đóng đô ở tại nơi cũ là Phú Xuân (tức Huế - TM), không ra Thăng Long, cử Nguyễn Văn Thành làm Tổng trấn miền Bắc và đổi kinh thành Thăng Long làm trấn thành miền Bắc. Kinh thành đã chuyến làm trấn thành thì tên Thăng Long cũng cần phải đổi. Nhưng vì tên Thăng Long đã có từ lâu đời, quen dùng trong nhân dân toàn quốc, nên Gia Long thấy không tiện bỏ đi ngay mà vẫn giữ tên Thăng Long, nhưng đổi chữ "Long" là Rồng thành chữ "Long" là Thịnh vượng, lấy cớ rằng rồng là tượng trưng cho nhà vua, nay vua không ở đây thì không được dùng chữ "Long" là "rồng" (Trần Huy Liệu (chủ biên). Lịch sử thủ đô Hà Nội, H. 1960, tr 81).
Việc thay đổi nói trên xảy ra năm 1805, sau đó vua Gia Long còn hạ lệnh phá bỏ hoàng thành cũ, vì vua không đóng đô ở Thăng Long, mà hoàng thành Thăng Long lại lớn rộng quá.
Hà Nội: Sách Lịch sử thủ đô Hà Nội cho biết: "Năm 1831, vua Minh Mạng đem kinh thành Thăng Long cũ hợp với mấy phủ huyện xung quanh như huyện Từ Liêm, phủ ứng Hoà, phủ Lý Nhân và phủ Thường Tín lập thành tỉnh Hà Nội, lấy khu vực kinh thành Thăng Long cũ làm tỉnh lỵ của Hà Nội". (Trần Huy Liệu (chủ biên). Lịch sử thủ đô Hà Nội. H. 1960, tr 82).
2. TÊN KHÔNG CHÍNH QUY:
Là những tên trong văn thơ, ca dao, khẩu ngữ... dùng để chỉ thành Thăng Long - Hà Nội:
Trường An (Tràng An): Vốn là tên Kinh đô của hai triều đại phong kiến thịnh trị vào bậc nhất của nước Trung Quốc: Tiền Hán (206 tr CN - 8 sau CN) và Đường (618 - 907). Do đó, được các nhà nho Việt Nam xưa sử dụng như một danh từ chung chỉ kinh đô. Từ đó cũng được người bình dân sử dụng nhiều trong ca dao, tục ngữ chỉ kinh đô Thăng Long.
Thí dụ:
Chẳng thơm cũng thể hoa nhài
Dẫu không thanh lịch cũng người Tràng An
Rõ ràng chữ Trường An ở đây là để chỉ kinh đô Thăng Long.
Phượng Thành (Phụng Thành):
Vào đầu thế kỷ XVI, ông Trạng Nguyễn Giản Thanh người Bắc Ninh có bài phú Nôm rất nổi tiếng:
Phượng Thành xuân sắc phú (Tả cảnh sắc mùa xuân ở thành Phượng).
Nội dung của bài phú trên là tả cảnh mùa xuân của Thăng Long đời Lê. Phụng thành hay Phượng thành được dùng trong văn học Việt Nam để chỉ thành Thăng Long.
Long Biên: Vốn là nơi quan lại nhà Hán, Nguỵ, Tấn, Nam Bắc triều (thế kỷ III, IV, V và VI) đóng trị sở của Giao Châu (tên nước Việt Nam thời đó). Sau đó, đôi khi cũng được dùng trong thơ văn để chỉ Thăng Long - Hà Nội. Sách Quốc triều đăng khoa lục có đoạn chép về tiểu sử Tam nguyên Trần Bích San (1838 - 1877); ghi lại bài thơ của vua Tự Đức viếng ông, có hai câu đầu như sau:
Long Biên tài hướng Phượng thành hồi
Triệu đối do hi, vĩnh biệt thôi!
Dịch nghĩa:
Nhớ người vừa tự thành Long Biên về tới Phượng Thành.
Trẫm còn đang hy vọng triệu ngươi và triều bàn đối, bỗng vĩnh biệt ngay.
Thành Long Biên ở đây, vua Tự Đức dùng để chỉ Hà Nội, bởi vì bấy giờ Trần Bích San đang lĩnh chức Tuần phủ Hà Nội. Năm 1877 vua Tự Đức triệu ông về kinh đô Huế để sung chức sứ thần qua nước Pháp, chưa kịp đi thì mất.
Long Thành: Là tên viết tắt của Kinh thành Thăng Long. Nhà thơ thời Tây Sơn Ngô Ngọc Du, quê ở Hải Dương, từ nhỏ theo ông nội lên Thăng Long mở trường dạy học và làm thuốc. Ngô Ngọc Du là người được chứng kiến trận đại thắng quân Thanh ở Đống Đa - Ngọc Hồi của vua Quang Trung. Sau chiến thắng xuân Kỷ Dậu (1789), Ngô Ngọc Du có viết bài Long thành quang phục kỷ thực (Ghi chép việc khôi phục Long thành).
Hà Thành: Là tên viết tắt của thành phố Hà Nội được dùng nhiều trong thơ ca để chỉ Hà Nội. Thí dụ như bài Hà Thành chính khí ca của Nguyễn Văn Giai, bài Hà Thành thất thủ, tổng vịnh (khuyết danh), Hà Thành hiểu vọng của Ba Giai?...
Hoàng Diệu: Ngay sau Cách mạng tháng Tám - 1945, đôi khi trong các báo chí của Việt Nam sử dụng tên này để chỉ Hà Nội.
Ngoài ra, trong cách nói dân gian, còn nhiều từ được dùng để chỉ Thăng Long - Hà Nội như: Kẻ Chợ (Khéo tay hay nghề đất lề Kẻ Chợ - Khôn khéo thợ thầy Kẻ Chợ)
Thượng Kinh, tên này để nói đất kinh đô ở trên mọi nơi khác trong nước, dùng để chỉ kinh đô Thăng Long (Chẳng thơm cũng thể hoa nhài, Chẳng lịch cũng thể con người Thượng Kinh). Kinh Kỳ, tên này nói đất có kinh đô đóng (Thứ nhất Kinh kỳ, thứ nhì phố Hiến).
Và đôi khi chỉ dùng một từ kinh như "Ăn Bắc, mặc Kinh". Bắc đây chỉ vùng Kinh Bắc (Bắc Ninh), Kinh chỉ kinh đô Thăng Long.
Loại tên "không chính quy" của Thăng Long - Hà Nội còn nhiều được sử dụng khá linh hoạt trong văn học, ca dao... kể ra đây không hết được.

   Trong: CÂU LẠC BỘ TRẺ
 
Nét đẹp người phụ nữ Hà Nội

Cứ dăm năm lại có một lớp con gái trẻ Hà Nội lớn lên, đẹp hơn trước. Phụ nữ Hà Nội đi đâu cũng không lẫn vì nhiều vẻ. Đó là một điều thật đẹp, thật vui. Ngay giữa lòng thành phố, có thể nhận ngay ra người phụ nữ có cốt cách Hà Nội, bất kể tóc đã hoa râm, bạc trắng hay còn tóc thề để xoã ngang vai bất luận họ đang vội vã, đang ngồi trên xe máy, đang trong rạp hát, đang ăn quà hay đang thả bộ ung dung trên vỉa hè.

Phụ nữ Việt Nam vốn đôn hậu, dịu hiền, đoan trang, ý tứ. Phụ nữ Hà Nội hình như còn bình phương chất ấy lên trong tính cách, từ trong gia đình đến ngoài xã hội.
Có thể bà mẹ lớn tuổi, bước đi khoan thai, không gõ guốc cồm cộp, không kéo lê đôi dép quèn quẹt, ngay gót chân đã nhăn nheo cũng không bao giờ chịu để lem luốc đất cát. Tà áo chỉ là vải thường cũng phẳng phiu, gọn ghẽ, kín đáo, nhất là sạch sẽ. Lâu nay ít người mặc áo vá, hoạ chăng mặc trong nhà, còn ra đường, nét tề chỉnh là đặc trưng cho phụ nữ Hà Nội. Sang mà không loè loẹt, đẹp mà không lố lăng.

Xưa nay phụ nữ thường mang tiếng là hay ăn quà vặt. Có phần đúng. Nếu đàn ông hay ngồi quán cà phê, bia rượu lai rai, thì mọi hàng quà khác phụ nữ đông hơn, từ bún chả, xôi chè, cuốn, thang, đến ốc luộc, nộm chua cay... Nhưng cách ăn của phụ nữ Hà Nội dễ nhận ra ngay: ý tứ, ngồi một góc, khép chân, không gác chân co lên ghế, không gục mặt xuống mà ăn, vẫn thẳng thắn đàng hoàng, không liếc ngang liếc dọc. Không nhồm nhoàm, không xì xụp, không tóp tép, không ừng ực, không nói cười hô hố trong khi ăn. Ăn xong kín đáo rút khăn tay lau miệng chứ không dùng đũa dựng đứng mà quệt miệng như phù thuỷ niệm thần chú, bắt quyết.
user posted image

Một thời, xe đạp là phương tiện đi lại chính. Con gái Hà Nội đi xe bao giờ cũng khép chân, đầu gối gần sát vào khung xe, đầu ngón chân đặt trên bàn đạp, không khuỳnh tay, dạng chân, không phóng nhanh. Ngồi đằng sau thì không ôm choàng người đèo, không đặt tay lên đùi hay sờ bụng người đằng trước, vì làm thế là không đứng đắn.

Thời đại thay đổi. Xe máy là chính. Chấp nhận. Nhìn cô gái đi xe máy ngồi ngả ngớn, nói cười oang oang, ôm eo lơi lả, phóng như điên nhiều người thấy buồn cho con gái Hà Nội. Từ cái ngả ngớn này đi đến cái ngả ngớn khác, khoảng cách chỉ là hạt thóc. Người ta cũng có thể nhìn một cô gái như thế mà biết cô sinh ra trong một gia đình như thế nào và được giáo dục ra sao, nhất là bà mẹ cô có nề nếp hay buông tuồng ra sao. Quần áo là cái lồ lộ ra trước mắt mọi người trước tiên. Các thứ váy cửa võng, quần chân què phải mất đi là đúng. Cái thắt lưng mớ ba mớ bảy, một thời là kín đáo, gió bay cái này còn có cái khác che kín phía dưới bụng...Mất đi là đương nhiên
Nay, thời đại của giao lưu quốc tế, tối tối các thứ váy lạ mắt được phô ra trên màn ảnh nhỏ, nhất là các chương trình gọi là Ca nhạc quốc tế, hát cái gì không ai hiểu, chỉ thấy nhảy như điên, tốc các thứ lên... cho nên không lạ, con gái Hà Nội cũng bắt đầu bắt chước, mặc đủ các thứ váy, lộ cả những chỗ cần che đậy... Những bà mẹ Hà Nội nề nếp đành chỉ lắc đầu vì không bảo được đứa con bị nhiễm bệnh thời đại, bắt chước, nhố nhăng. Bên cạnh đó vẫn còn nhiều cô gái con nhà, nghe lời cha mẹ, ăn mặc kín đáo, nhẹ nhàng, nề nếp dễ coi, không tốn kém và rất hay là chính các cô này mới là đối tượng chính của các chàng trai tìm vợ.
Cô gái Hà Nội cũng không bao giờ ngồi xổm trên vỉa hè, dạng hai chân đến hơn 120 độ, hắt nước ào ào, khiến khách đi đường không biết đâu mà tránh.

Riêng khuôn mặt, phụ nữ Hà Nội xưa nay vẫn hấp dẫn lạ lùng trong mọi con mắt, mọi trái tim từ người thợ đến nhà thơ. Ngay từ bé thơ, người mẹ đã biết làm cho khuôn mặt thơ ngây của bé thành đáng yêu, lớn thành thiếu nữ rồi thanh nữ, khuôn mặt vẫn là sự tự hào của nhiều cô gái. Son phấn là cần, mái tóc là quan trọng. Nhưng son phấn không phải là chủ yếu, không thể lấn át cái cốt lõi của khuôn mặt, như có nhiệm vụ tôn lên chút ít chứ không phải cái làm hỏng khuôn mặt như một số cô gái hiện nay đã quá lợi dụng, thành loè loẹt, biến khuôn mặt mình thành cái mặt nạ - và cũng là mặt lạ - thật dại dột. Đã trắng rồi còn trát một lớp phấn dày, môi đã tươi còn tô đỏ choét, son loang cả vào răng. Lông mày thanh thoát đem nhổ đi tô bút chì như lông mày Trương Phi lên sân khấu. Mắt nhung kỳ ảo lại đem tô xanh tô đỏ như vẽ hề. Các bà mẹ khôn ngoan biết dạy con, không thể nào để con mình dùng cái mặt thành ngáo ộp ấy ra đường. Không có cái đẹp nào bằng tự nhiên, thanh nhã, kín đáo... Có duyên hay không, hấp dẫn hay không chính là ở đó và một phần là sự uốn nắn của bà mẹ trong nếp sống gia đình hằng ngày. Nhìn một khuôn mặt quá nặng nề phấn son, tưởng như húp phải bát canh quá mặn, nhiều muối quá, không nuốt được, có muốn ăn cũng đành phải nhổ ra thôi.
Phụ nữ Hà Nội biết cách trang điểm hơn ai hết. Chỉ phớt qua một chút phấn, phủ một lớp son mờ, kín đáo một giọt nước hoa nơi bàn tay, trong khăn mùi xoa hoặc dưới mang tai, có món tóc mềm phủ lên, để chỉ đủ thoảng nhẹ như một hương nhài thơm xa, đủ khiêu khích một cách mơ hồ chứ không quá nồng quá hắc. Tiếc sao các bà phụ nữ này không còn nhiều và thương thay cho không biết bao nhiêu cô gái đang quá yêu son phấn làm hỏng bộ mặt của mình, bộ mặt đáng yêu của con gái Hà Nội. Phụ nữ Hà Nội trang điểm chứ không làm đỏm, làm dáng. Thế đấy.

Không thể gọi là bảo thủ khi người mẹ dạy con từ một lời ăn tiếng nói. Cấm kỵ là nói trống không, lô bô lô bốp, lỗ mãng ngoài đường, cười hô hố, gọi nhau ơi ới. Vì vậy phụ nữ đích thực Hà Nội không thể nói bậy, chửi thề, không nói tục chứ đừng nghĩ đến con gái mà chửi như con trai, cũng đ**, cũng văng ra đủ thứ. Họ nói câu gì, hỏi gì bao giờ cũng có chữ "ạ" đằng sau.
Có bà rùng mình, có bà đứng như trời trồng khi thấy mấy cô gái khá xinh đẹp mà khi nói chuyện lại văng ra đủ thứ không ngượng mồm như là cái ấy nó dính vào môi vào lưỡi rồi, không văng ra không chịu được.

Có bà tự hỏi, không biết mấy cái vòi nước hỏng khoá ấy, luôn tuôn ra thứ nước bẩn thỉu ấy, là con cái nhà ai, mẹ nó là người thế nào, có dậy dỗ họ không, họ có đi học ngày nào không... Họ có còn là con gái, nhất là con gái Hà Nội không? Biết trả lời sao đây?
user posted image

Có nhà văn nói: Không có phụ nữ thì không có nhà văn nhà thơ, cũng không có cả tướng lĩnh. Đúng quá. Nhưng để có người phụ nữ vẻ vang như thế, đáng kính trọng như thế, lẽ nào mấy cô gái lỗ mãng kia có thể giáo dục con mình trở thành nhà thơ, anh hùng được? Đất lề quê thói, Hà Nội cũng chỉ là một địa phương, phụ nữ Hà Nội cũng chỉ là phụ nữ Việt Nam. Bao nền nếp, bao tinh hoa nét sống, bao phong cách đẹp... lẽ nào mai một hết. Chắc chắn không.

Chỉ tính đến công việc gia chánh, người phụ nữ Hà Nội cũng không chịu thua kém bất cứ đâu, nếu không nói là phấn đấu để hơn hẳn bởi tài hoa của mình và truyền lại cho con gái mình. Nay, khối cô gái coi thường gia chánh. Cơm bụi là xong. Nhưng các cô biết đâu rằng người chồng tương lai của các cô sẽ yêu quý các cô biết chừng nào khi cô biết nấu một món ăn ngon, hợp sở thích của chàng, biết nuôi dậy con cái ngoan ngoãn, khoẻ mạnh, có khi chỉ là biết cắm một bông hoa trên bàn của chàng ngày chủ nhật. Phụ nữ Hà Nội đứng tuổi chính là những người đàn bà khéo tay hay làm, tài hoa như thế. Phụ nữ Hà Nội hôm nay vẫn còn không ít những người đáng kính trọng. Con gái họ cũng tiếp thu được cách sống,nếp sống của mẹ, cũng mềm mỏng, ý nhị, cũng tươi tắn, lịch sự... Họ đúng là bông hoa nhài của bất cứ thời nào bởi thời nào thì cũng không ai có thể yêu cô gái không biết làm ăn, chỉ biết làm đỏm rong chơi, lố lăng kệch cỡm... Người Hà Nội được ví với bông hoa nhài. Phụ nữ Hà Nội còn là hoa nhài của hoa nhài. Chí lí lắm.

Phụ Nữ Hà Nội chắc chắn vẫn là bông hoa đẹp để Hà Nội tự hào về họ chứ không xấu hổ vì họ.

(Bài viết của nhà văn BĂNG SƠN)

   Trong: CÂU LẠC BỘ TRẺ
 
user posted image
TÌNH ẢO

Ngày nay Internet trở thành “chốn đưa đẩy” tuyệt vời cho những kẻ “chán cơm thèm phở” tìm đến những mối tình thể xác. Thay vì phải ra ngoài tìm hiểu, chỉ cần vài lần click chuột, ai cũng có thể dễ dàng có “bạn” mới.

Lợi thế của những mối tình qua mạng là tính “bảo mật” cao vì chỉ cần một chiếc máy tính nối mạng, câu chuyện tình cảm sẽ tránh được sự nghi ngờ hay soi mói.
Đáng sợ hơn, khi chiếc máy tính được đặt ở một vị trí kín đáo, bạn sẽ luôn đinh ninh rằng, chồng/vợ mình đang say sưa làm việc mà không dám làm phiền.

“Tình ảo” có phải là lừa dối?

Đầu tiên, những người tình qua mạng đến với nhau bằng những cảm giác gần gũi, hay tâm lý muôn giãi bày tâm sự. Thế nhưng từ cảm xúc đến sự gần gũi thể xác cũng chẳng bao xa.
Phần lớn đàn ông không coi “tình ảo” là lừa dối. Nhưng quan điểm của phụ nữ thì ngược lại. Một khảo sát trên tạp chí “Divorce” cho biết, trong khi chỉ có 46% nam giới cho rằng mối quan hệ qua mạng là không nghiêm túc thì con số này ở nữ giới là 76%.

Không gian ảo, tình thật

Nhiều người đặt ra câu hỏi có nên xem tình yêu qua mạng là nghiêm túc khi nó không bị ảnh hưởng bởi vấn đề tình dục.
Thực tế, thứ tình cảm này giống như một hiểm hoạ vì chúng ta rất khó mà xác định mọi sự sẽ đi tới đâu.
Trong gần chục năm qua, nhóm luật sư của tập đoàn Fortino cho biết, 1/3 số vụ ly hôn và ly thân xuất phát từ lý do ngoại tình qua mạng.
Cứ nghĩ là “ảo”, nhưng thành thật không hề khó khăn. Một số nghiên cứu đã khẳng định quan hệ qua mạng và quan hệ tình dục trong thế giới thực gần trong gang tấc.
50% số người trò chuyện qua mạng đã tiến đến liên lạc bằng điện thoại. 30% thì từ gửi thư qua mạng tiến đến nói chuyện điện thoại và gặp gỡ riêng tư. 31% từ nói chuyện qua mạng đã tiến thẳng đến việc quan hệ tình dục trong thực tế.

Dấu hiệu nhận biết “tình ảo”

Anh/cô ấy vốn không bao giờ thức khuya nhưng gần đây đêm nào cũng ngồi hàng giờ trên máy tính hay tỉnh giấc từ sáng sớm để lên mạng, đấy cũng là một biểu hiện.
Máy tính dạo này được đưa vào vị trí mà người đứng ngoài không thể quan sát hay lại bị đặt mật khẩu mà bạn không biết. Ngoài ra cũng nên xem xét những biểu hiện bất thường khác.
Qua mạng chúng ta có thể có những tình bạn vô hại. Nhưng khi mạng đã trở thành một thế giới thứ hai tồn tại song song với thế giới thật thì những cám dỗ là không tránh khỏi.

Hãy bảo vệ hạnh phúc gia đình trước mối nguy tưởng như “ngớ ngẩn” mà vô cùng nghiêm trọng này.


user posted image
NGOÀI VÙNG PHỦ SÓNG

Anh không đến, vô hình nhưng rõ tiếng
"Phôn" cho em, xin đừng nói gì thêm
Trong vang vọng lời cồn cào sóng biển
Lời nắng mưa thề thốt hẹn nguyền

Anh ở đâu, sao vợi vời xa lạ
Kỷ niệm xưa vẫn hiện hữu bên lòng
Hơi thở ấm xua tan miền băng giá
Em mơ buồn tìm anh giữa không trung

Mối tình ấy đã xuôi về cổ tích
Người còn đây tơ tưởng chốn nhân gian
Mộng mị trước tháng ngày quên bóc lịch
Nên mãi mùa thu hoa sữa nồng nàn

Thế mới biết cuộc đời cần giông bão
Khuấy động lên những khoảng trống bình yên
"Phôn" cho em, thôi gió đừng chao đảo
Mưa đến bao giờ mới hết khát con tim

Sao cứ vẩn vơ ngắm vầng trăng muộn
Nhớ thương ngoài vùng phủ sóng của nhau
Tiếng anh gọi thiết tha cùng ước muốn
Nghe miên man tín hiệu buổi ban đầu ..
.

   Trong: CÂU LẠC BỘ TRẺ
 
User Posted Image


Trả giá

Truyện ngắn của Nguyễn Trung Kim

Em trẻ đẹp, duyên dáng và thông minh. Dáng dấp em cũng thon thả và thánh thiện. Em nói năng dịu dàng, khôn ngoan và quyết đoán. Em được học hành tử tế với một bằng cử nhân kế toán và một bằng cử nhân anh văn. Em có được sự nghiệp ổn định, vững vàng. Em cũng được giáo dục đàng hoàng nên mọi vật dụng trong phòng em đều ngăn nắp thứ tự và cho dù công việc có nhiều đến đâu thì em cũng sắp xếp thực hiện một cách hợp lý. Nói chung, em có một vẻ đẹp trinh nguyên, giản dị và trí tuệ mà tôi hằng mong ước. Và tôi nghĩ chẳng có ai hơn em nữa. Có được em yêu là tôi may mắn lắm. Nhưng cũng chính cái vẻ đẹp ấy mà tôi lúc nào cũng sợ mất em. Và còn tệ hại hơn là lúc nào tôi cũng làm ra vẻ ta đây “đếch “ cần em để cho em si mê tôi hơn, để cho tôi có giá hơn em. Thật ra thì tôi yêu em vô cùng. Chỉ với một câu:” Ông ấy đòi cưới em làm vợ đấy!” mà khiến tôi lo lắng, thao thức suốt đêm như thế này đây. Có cách nào làm cho em yêu tôi nhiều hơn không? Có cách nào làm cho em si lụy tôi nhiều hơn không?

Chuông điện thoại bàn reng. Tôi ngước nhìn đồng hồ: 1giờ 30.
- Alô! – Tôi nhấn giọng - Em biết mấy giờ rồi chứ?
- Em biết, nhưng… em ngủ không được! Em..nhớ…
- Thôi, ngủ đi!
- Không! Anh còn giận em sao?
- Anh chẳng giận ai cả.
- Em chỉ nói những lời của ông ta đề nghị cho anh ghen chơi vậy mà, chứ em đâu có thích ổng. Ổng già rồi! Làm vợ ổng thà ở giá sướng hơn.
- Ổng giàu, lấy ổng cho sướng!
- Lấy anh sướng hơn!
Tôi đặt ống nghe xuống nhưng chỉ vài phút sau chuông điện thoại lại reng.
- Anh thừa biết là em thuộc về anh rồi còn gì?
- Anh đâu có quyền!
- Anh có quyền! - Giọng em trìu mến - Và anh đã có quyền cả tâm hồn lẫn thân thể của em rồi còn gì! Em thề là đời em chỉ có mình anh mà thôi.
- Thôi ngủ đi, khuya rồi!
- Không, em muốn nói chuyện với anh nữa mà!
- Lúc này anh bận việc lắm. Có lẽ chúng ta nên xa nhau một thời gian.
- Không không..
- Thôi cúp máy đây!
- Không..
Tôi cúp máy khi nghe em nghẹn lời muốn khóc. Nhưng chưa đến một phút sau em lại gọi.
- Anh mà cứ vậy em không thể nào ngủ được!
- Anh cứ vậy là sao?
- Cứ tự cao như vậy thì em lúc nào cũng chẳng yên tâm. Thôi cho em xin lỗi! Em chấp nhận hạ mình là em quá yêu anh đấy. Bây giờ anh đến với em đi! Em thèm.. chạm vào cơ thể anh. Em.. muốn làm cho anh hạnh phúc…
- Đã nói từ nay tạm xa nhau một thời gian kia mà.
Tôi cúp máy và rút giây cắm vào điện thoại với một tâm trạng tự mãn. Nhưng thật ra suốt đêm tôi cứ nghĩ về em và căm ghét thằng cha già kế toán trưởng ở cơ quan em cứ ngỏ lời muốn cưới em.

Mới tờ mờ sáng em lại gọi khi tôi mở điện thoại di động.
- Em đây! - Em cười hòa - Chăc hết giận em rồi chứ? Đến đưa em đi làm nha!
- Anh phải đi làm sớm.
- Thì anh đến em sớm hơn một chút.
- Anh đã nói rồi, chúng ta nên chia tay!
- Mệt anh quá! Đứng có lằng nhằng nữa để em đến cơ quan mà yên tâm làm việc. Bữa nay kết sổ cuối năm, công việc bù đầu đây! Đầu óc em căng ra mà gặp anh như vậy nữa thì em điên mất. Thôi, chiều anh đến đón em ở cơ quan nhá!

Đến chiều, chờ mãi không thấy tôi đến, em lại gọi.
- Sao anh không đến đón em? Anh lúc nào cũng vậy, chẳng có chuyện gì quan trọng cũng giận. Lúc nào cũng phải van xin năn nỉ thì anh mới chịu. Anh nghĩ rằng anh có thể không cần em còn em thì phải cần anh chứ gì!
- Sao em lại phải cần anh kia chứ!
- Anh đã thừa biết là em quá yêu anh rồi!
- Bây giờ người ta thay người yêu như thay áo.
- Người ta khác, em khác. Anh thừa biết tính tuyệt đối của em rồi đó. Thôi, mệt quá, bỏ đi, tối anh đến nha! Em.. rất nhớ anh!

Tối hôm đó tôi không đến với em tuy trong lòng tôi rất muốn. Chẳng hiểu vì sao, có lẽ tôi muốn em thật lụy tôi. Qua ngày hôm sau em gọi điện cho tôi như muốn khóc nhưng tôi lại cúp máy. Cũng chẳng hiểu vì sao, mặc dù tôi cũng muốn nghe giọng nói của em. Có lẽ tôi cũng muốn em khóc thật nhiều vì tôi.

Suốt mấy ngày hôm sau tôi lấy làm lạ vì em không gọi tôi nữa. Tôi chợt nghĩ:” Có khi nào em đã quên tôi thật rồi không.” Nhưng tôi tin chắc rằng sẽ không bao giờ có chuyện đó. Bởi tôi biết em rất si mê tôi. Tuy vậy, tôi cũng trở nên lo lắng. Thế là tôi vội đến chờ đón em ngay trước cơ quan làm việc của em với ý nghĩ sẽ làm cho em ngạc nhiên thích thú khi thấy tôi bỗng dưng hết giận em.

Chờ cho đến khi nơi làm việc của em chẳng còn ai mà vẫn không thấy bóng dáng em đâu, tôi về nơi ở của em. Cửa vẫn khóa kín. Tôi bực bội vì sao em không nói cho tôi biết là em đi đâu. Trước đây, mọi đường đi nước bước, em điều nói cho tôi biết rõ. Hoang mang lẫn tức giận khiến tôi quyết chờ trước cửa nhà em. Đến nửa đêm, phố Sài Gòn đã vắng lặng còn tôi thì rối rắm tâm can. Khi quá mệt mỏi, rã rời, tôi đành ra về.

Vừa về đến nhà, tôi đã vội gọi đến em. Không người bắt máy, có lẽ em vẫn chưa về. Mười phút sau tôi lại gọi, mười phút sau tôi gọi nữa rồi mười phút sau tôi lại gọi nữa. Vẫn không người bắt máy. Quá bức xúc, tôi lại muốn phóng chạy đến em nhưng rồi thôi. Tôi bức bối:” Vẫn chưa về kia mà!” Tôi rủ xuống giường mà đầu óc tôi căng ra. Hay từ trước đến giờ em lừa dối tôi mà tôi không biết. Nếu đúng như vậy thì tôi bị xúc phạm nặng nề quá! Nhưng tôi tin chắc rằng điều đó không thể có. Bởi chỉ cần không biết tôi đang làm gì, đang ở đâu thì em đã quay quắt trông ngóng; bởi tôi biết tính tuyệt đối chung thủy của em; và bởi tôi biết em si mê tôi đến độ thường hay lén nhìn ngắm tôi bằng ánh mắt say đắm mỗi khi tôi ngủ lỏa thể. Nhưng có bao giờ em đi đâu, làm gì mà không cho tôi biết? Tôi lẩm bẩm:” Có lẽ muốn chắc ăn thì phải để cho em có bầu với mình. Có con cũng được có sao đâu? Mình và em điều có sự nghiệp ổn định kia mà. Đứa con sẽ cột chặt đời em với mình. Đám cưới tính sau. Tuy nó không quan trọng gì lắm đối với mình nhưng với em, với gia đình em thì không thể thiếu…” Sự hoài nghi cứ gặm nhắm tim óc tôi. Lửa lòng cứ thiêu đốt thân xác tôi khiến tôi phải vùng dậy gọi điện nữa. Lần này thì em bắt máy làm cho tim tôi như vỡ vụn ra.
- A lô!
Giọng em nhỏ nhẹ nhưng lạnh lùng như sợ người khác nghe. Nhưng tôi không để ý đến điều đó mà chực xổ ra một loạt trách móc.
- Anh đây!
- Anh là ai vậy?
Tôi hụt hẫng và linh tính như có một điều gì thật quý giá đang vuột khỏi tôi. Thường ngày, chỉ cần nghe hơi thở giọng điệu của tôi là em reo lên vui mừng.
- Có thật là em không nhận ra anh?
Em lặng thinh một lúc rôi nói nhỏ:
- Gọi có gì không?
Quả thật tôi líu lưỡi. Trước đây, dù chẳng có chuyện gì để nói em cũng mong tôi gọi cho em.
- Có chuyện gì thì để khi khác nhé, khuya rồi.
- Em sao lạ quá!
- Chẳng có gì lạ cả. Có dịp sẽ nói nhiều hơn.
Tôi định nói gì nữa nhưng em đã cúp máy. Và tôi nghĩ có lẽ em đang còn giận tôi lắm. Nhưng thú thật, đêm đó tôi thao thức trằn trọc suốt và mong trời mau sáng để chạy đến em.

Thường khi, em như có linh tính biết trước tôi đến là em đã đứng đón tôi ở cửa. Còn bây giờ, sau một hồi đứng chờ mới thấy em xuất hiện với vẻ mặt xa lạ và bình thản.
- Mới sáng sớm mà anh đến có chuyện gì?
- Em không muốn anh đến nữa sao?- Tôi xổ giọng thách đố.
- Đúng vậy! - Em nhìn tôi với vẻ nghiêm túc - Kể từ nay anh đừng đến nữa! Em đã bằng lòng lấy ông ấy rồi! Sáng nay, gia đình anh ấy đến hỏi cưới em đấy!
- Sáng nay! – Tôi nghe như tim tôi thắt lại.
- Sao..em..em quyết định vội vàng vậy? Phải suy nghĩ cho kỹ chứ! Em.. không yêu ổng kia mà!
- Mệt! Yêu đương làm gì cho mệt. Thấy chỉ hành hạ nhau thôi! Điều quan trọng nhất là ổng có điều kiện bảo đảm cuộc sống gia đình và ổng cưới em ngay. Còn anh…
- Anh cũng cưới em..anh thề! – Tôi khẩn khoản và cổ họng tôi như nghẹn lại.
- Không kịp nữa! Gia đình hai bên đã xếp đặt đâu vào đấy cả rồi
- Mai đám cưới hôm nay người ta còn bỏ được.
- Người ta khác em khác! Khi em đã quyết rồi thì không thể bỏ được. Em cũng phải có cái tôi của em để cho người ta nể chứ!
- Chẳng lẽ vì cái tôi kiêu hãnh ấy mà buộc mình phải sống giả tạo tình yêu với người mình không yêu?
- Đành phải chấp nhận để có một gia đình yên ổn như mọi người.
- Đừng.. đừng làm khổ mình em ạ! Chính anh cũng…
- Thôi..anh về đi. Bên nhà trai đến gặp anh là rắc rối đấy!
Tôi nhìn em van lơn bởi tôi thấy ánh mắt em vẫn muốn thu giữ hình ảnh tôi vào lòng. Không thể nén lòng trước ánh mắt như chực khóc của tôi, em ôm chầm lấy tôi và ghì tôi vào môi em. Chúng tôi uống siết môi nhau đắm đuối như chưa một lần nào như thế và chúng tôi hòa quyện nước mắt vào nhau cũng chưa một lần nào như thế. Em như muốn lịm rã vào thể xác của tôi và tôi cũng như muốn nuốt em vào nhục dục của tôi. Cả em và tôi hừng hực sóng tình gợn tỏa khắp cơ thể. Trong cơn mê, em bỗng giật mình bởi tiếng chuông điện thoại. Em đẩy tôi ra và lấm lét nhìn ngoài cửa.
- Anh về đi, người ta sắp đến rồi! – Em nói như ngẹn - Đừng níu kéo gì nữa. Đừng trách em mà hãy trách cái tôi của anh.
- Anh xin lỗi! Nhưng..hi vọng em…
- Không không, không còn kịp nữa. Mọi thứ đã an bài. Em ..em xin lỗi…

Tôi về giữa phố Sàigòn mà như chới với trên sông. Tay tôi quờ quạng, chân tôi hụt hẫng. Cổ, họng, miệng, lưỡi tôi như uất nghẹn đắng cay. Tôi đâm nhào vào một vật gì đó và rớt xuống. Có ai đó nói: “Chạy xe gì mà kì vậy?” Và có ai đó nói: “Điên hả?” Hình như tôi gật đầu và nói câu gì đó đại loại như:” Đúng, tôi điên rồi! Tôi đã trả giá cho cái giả tạo tự cao tự đại của tôi. Trời ơi..Hóa ra không những cái bản chất tự cao tự đại phải bị trả giá đắt mà cái giả tạo tự cao tự đại cũng phải bị trả giá đắt gấp ngàn lần như thế này trời…” Rồi tôi nghe văng vẳng bên tai: " Chở đi bệnh viện. Chở …viện… liền! …Vẫn còn… vẫn… thoi thóp…” Và tôi thiếp đi chẳng còn hay biết gì nữa.

Nguyễn Trung Kim, 8/2006

   Trong: CÂU LẠC BỘ TRẺ
 
user posted image

CON MẮT TÌNH YÊU

Con mắt tình yêu không giấu được vào đâu
Thì cứ để nguyên cái nhìn như thế
Dẫu trăm năm vẫn một lần có thể
Sao đổi ngôi nên khoảnh khắc tuyệt vời

Con mắt tình yêu không lạc giữa bầu trời
Xin cứ giữ ngàn vạn lời trong đó
Dẫu không đủ vẫn một lần giông gió
Gọi bão về rung chuyển trái tim ai ...


Hà Nội -Thu sớm 2006

YÊU VÔ ĐIỀU KIỆN

Ai đó đã nói “Được yêu là món quà tuyệt diệu của cuộc sống, nhưng yêu còn là món quà tuyệt diệu hơn”. Hãy cứ yêu mà không đòi hỏi bất cứ điều gì, bởi đó mới là tình yêu đẹp nhất, không phải từ tiểu thuyết mà ra.

Không sống trong “ngày hôm qua”
Chia tay tình cũ, bạn cứ đau hoài vì vết thương lòng người ấy đã gây ra. Bạn co mình trong vỏ ốc, đơn độc, lo sợ bị tổn thương một lần nữa.
Nhưng nếu bạn cứ hoài niệm về quá khứ thì trái tim không thể mở ra đón nhận con người mới, những cơ hội thú vị đang đến.
Hiện tại chính là món quà mà thượng đế ban tặng cho con người. Vấn vương quá khứ và hoài nghi tương lai, chẳng phải bạn đang lãng phí món quà tuyệt diệu ấy hay sao?

Bản chất tình yêu vô điều kiện
Tình yêu vô điều kiện mang bản chất thánh thiện. Yêu vô điều kiện nghĩa là yêu mà không phán xét sự việc, tình huống, con người, dù xấu, dù tốt.
Bạn yêu chính con người ấy với vẻ đẹp nội tâm, ý chí vươn lên, đức hy sinh chứ không phải sự giàu sang, hào nhoáng và địa vị họ có.
Nhiều khi người ta cứ tự đặt ra cho mình rất nhiều tiêu chuẩn về mẫu hình lý tưởng. “Anh ấy phải đẹp trai, giàu có, galăng, biết chiều chuộng, có tài, có địa vị…”. “Cô ấy phải xinh đẹp, đảm đang, hợp mốt, thông minh…”.
Thế nhưng thực tế không như ý muốn của chúng ta vì trái tim có lý lẽ riêng của nó. Một cô tiểu thư nhà giàu có thể yêu một thư sinh nghèo, ngoài học vấn không có tài sản và các mối quan hệ.
Chàng hoàng tử đẹp trai cũng có thể tìm thấy vẻ đẹp tình yêu ở cô bé lọ lem. Tại sao cứ phải “môn đăng hộ đối” mới thực sự đem lại hạnh phúc?
Đôi khi thời gian khó khăn nhất trong cuộc đời dạy ta sống mạnh mẽ và nghị lực hơn.
Có thể tình yêu của bạn đang gặp thử thách lớn. Gia đình, bạn bè không cảm thông cho tình yêu của bạn, không ủng hộ, thậm chí ngăn cản quyết liệt.
Nhưng khi sóng gió đã qua, hạnh phúc lại mỉm cười với những người biết yêu chân thành, giàu đức hy sinh và biết chờ đợi.
Nhìn lại quá khứ, chúng ta cảm ơn những thăng trầm vì nhờ đó, ta nhận ra giá trị đích thực của tình yêu.
Hãy để tình yêu lớn dần trong trái tim bạn. Tình yêu thực sự đến với những người có trái tim rộng mở và sáng suốt khi “cho” và “nhận”.
Trên đời này cái tương tự tình yêu thì rất nhiều nhưng tình yêu thực sự chỉ có một mà thôi.

Biết ơn cuộc sống
Cuộc sống ban tặng cho chúng ta nhiều thứ, dù lớn dù nhỏ, đều giúp ta trưởng thành hơn, phấn chấn tinh thần, lạc quan và tự chủ hơn với chính cuộc đời mình.
Cũng đừng quên cảm ơn “nửa kia” vì đã luôn bên bạn những lúc khó khăn nhất, sẻ chia, nâng đỡ và yêu thương bạn còn hơn chính bản thân họ.
Có thể người ấy không giúp được gì nhiều khi bạn gặp khó khăn, nhưng ít ra họ biết lắng nghe và không bỏ bạn một mình.
Người ấy là động lực giúp bạn mạnh mẽ, quyết tâm hơn để đạt được ước mơ, hy vọng và niềm tin ở tương lai. Biết ơn, bởi thế, có lẽ là điều tốt nhất bạn làm được cho người ấy và cho chính mình.

   Trong: CÂU LẠC BỘ TRẺ
 
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)

BẰNG LĂNG TÍM

Bằng lăng tím dẫn hạ về trên phố
Gió Tây Hồ rộng trải hợp âm xanh
Chiều thoả thích níu chân vào dấu cỏ
Hương tóc nào ủ sắc tím trong anh...

PHƯỢNG HỒNG

Phượng hồng những giấc mơ hoa
Xôn xao gió nói giùm ta bao điều
Vòm lá rối lặng thầm yêu
Nồng nàn hương lửa cuối chiều nghiêng chao...

(A?nh hien gio ko hien thi duoc)

KHÚC CA XANH

Khúc ca xanh dịu dàng trên phố vắng
Cuối con đường nắng trở gót tìm ai
Cuộc đời vẫn mỗi ngày không bình lặng
Lời yêu thương - dấu nhấn tháng năm dài

MÂY TRẮNG

Phải đâu gấm lụa sa hoa
Nhớ ai mây trắng nõn nà dừng trôi ?
Niềm riêng gửi tận cuối trời
Còn vang dợn sóng bờ tôi loang vòng...

   Trong: CÂU LẠC BỘ TRẺ
 
User Posted Image
Một người là điểm tựa và người còn lại vẽ vòng tròn. Rõ ràng khi con trai - con gái “song kiếm hợp bích” thì việc học xuôi chèo mát mái lạ kì. Và vì thế, trong giờ học, phương trình “Con trai + Con gái = 1 chiếc compa” đã được chứng minh!

Định lí 1:

Trong lớp học...
- Giờ Toán: Đa số (chỉ đa số thôi nhé!) phe áo dài công nhận rằng làm việc với mấy con số chẳng dễ chịu chút nào. Và con trai, chiếc chân compa vững chắc với nền tảng toán học hơi bị “ổn” sẽ giúp con gái gia tăng tình yêu với môn Toán bằng cách hướng dẫn các nàng thật nhiệt tình cũng như giải đáp 1001 thắc mắc: “Tại sao phải làm như thế?”. Điểm 10 Toán tròn vo của con gái là nhờ chân compa của con trai chứ ai, đúng không?
- Giờ Văn: Con trai cứ ngáp ngắn ngáp dài trong giờ Văn, lúc này con gái sẽ làm chân compa, cho con trai mượn thật nhiều sách văn thơ. Con gái tin rằng thường xuyên tiếp cận với sách báo văn chương sẽ làm cảm xúc của con trai dào dạt hơn. Một người là điểm tựa và người còn lại vẽ vòng tròn. Rõ ràng khi con trai-con gái “song kiếm hợp bích” thì việc học xuôi chèo mát mái lạ kì. Và vì thế, trong giờ học, phương trình “Con trai + Con gái = 1 chiếc compa” đã được chứng minh!

Định lí 2:
Khi chơi thể thao... Các “chuyên gia” tâm lí tuổi tím đã khảo sát và nhận thấy rằng mỗi khi trường có giải bóng đá, các chân sút con trai thường “sung” hơn hẳn khi nhận được sự cổ vũ của các nàng. Sự có mặt, “la hét” cổ động và trà nước hậu cần của con gái là nguồn cảm hứng vô bờ bến cho các chân sút có thêm sức mạnh lao thẳng vào khung thành đối phương! Chắc chắn con gái là một chiếc chân compa cực kì quan trọng trong lòng con trai. Mặc dù không nói ra nhưng ai cũng biết nếu không có con gái thì con trai sẽ khó lòng bắn phá cầu môn đối phương một cách hoành tráng như vậy. Ở trường hợp này, “Con trai + Con gái = 1 chiếc compa” không có gì bàn cãi nữa!

Định lí 3:
Buổi cắm trại 1 ngày đẹp trời Nếu không có con trai, con gái sẽ chẳng đủ “lửa” để trổ tài nấu nướng đâu. Bằng chứng là trong các buổi trại có con trai tham gia, bạn gái nào cũng ráng trổ tài “Yan can cook” để gây ấn tượng với phe kia. Thậm chí ăn xong có hơn chục chiếc chén bát mà năm sáu nàng đòi rửa nữa cơ! Bởi thế mới nói Con trai + Con gái = 1 chiếc compa. Con trai là động lực, điểm tựa của con gái. Nhờ con trai mà con gái cố gắng để hoàn thành !

8 Trang « < 3 4 5 6 7 > »  
Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com