Xem theo danh mục:
Tìm kiếm:
C | H | B | T | N | S | B |
| | | | | |
1
|
2
|
3
|
4
|
5
|
6
|
7
|
8
|
9
|
10
|
11
|
12
|
13
|
14
|
15
|
16
|
17
|
18
|
19
|
20
|
21
|
22
|
23
|
24
|
25
|
26
|
27
|
28
|
29
|
30
| | | | | | |
(A-0205) Nudiepvien ơi... Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ. Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng không yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em?? Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em... Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó: Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh... (A- 0106) Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây .... Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em. Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ.. Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá !"... Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi . Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra. Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được một lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó . Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiếng. Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ . Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thì uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ... Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trở nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em . Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em. Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó . Anh không muốn . Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn . " An empty street, an empty house , a hoe inside my heart.. I wonder how , i wonder why, i wonder where they are, The days we had , the song we sang together..." Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng tấm ảnh của em. " in my heart you were the only"...
Có những điều... của cuộc sống
Triết lý của số 1
Bạn
có nghĩ rằng số 1 là nhỏ bé? Hãy khám phá những điều bất ngờ của con số đầy ý
nghĩa này !
• Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất
cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới
sinh ra.
• Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là
trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất.
• Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất,
nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất.
• Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh
nhất.
• Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong
hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của
cuộc sống.
• Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị.
• Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu.
• Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để
nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi.
• Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm
nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác.
• Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ
làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay.
• Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo
khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng.
• Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được
hay làm việc bất chính mà có.
• Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình.
• Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một
hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây.
• Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời.
• Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một
thế giới.
*Công
thức nấu món ăn đêm 30 Tết :
1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán ...rồi để
ráo nước
2. Tuần tự cắt mỗi tháng ra 28, 30 hay 31 phần.
3. Trộn đều với : - Một chút tin yêu - Một chút kiên nhẫn - Một chút can đảm -
Một chút cố gắng - Một chút hy vọng - Một chút chung thủy
4. Ướp thêm gia vị : lạc quan, tự tin và hài hước
5. Ðem ngâm một lát trong dung dịch “Những điều tâm niệm của mình”
6. Vớt ra, xay nhỏ, đổ tất cả vào “Nồi yêu thương” và nấu với lửa “Vui mừng”
7. Ðem ra ăn với “Nụ cười” trong chén “Bao dung”và sẽ có MỘT NĂM MỚI ÐẦY YÊU THƯƠNG
VÀ HẠNH PHÚC *
Có tin khẩn cấp báo cho bạn nè...
Có 4 nguời đòi tìm bạn cho bằng được, tìm
được bạn họ còn nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn, người đó tên là thần tài, may
mắn, hạnh phúc và sức khoẻ. Họ nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn trong năm
mới này. Còn nữa, bà Phiền muộn còn dặn tui bảo bạn là, bạn đừng tơ tưởng gì đến
bả nữa bả sẽ không quan tâm đến bạn đâu... riêng ông sức khoẻ còn có thư riêng
cho bạn là sức khoẻ bạn phải thiệt là ngon mà đón ổng đó.
* Chúc Mừng Năm Mới !
Năm
hết Tết đến - Đón Chuột tiễn Lợn - Chúc ông chúc bà - Chúc cha chúc
mẹ - Chúc cô chúc cậu - Chúc chú chúc dì - Chúc anh chúc chị - Chúc
luôn các em - Chúc cả các cháu - Dồi dào sức khoẻ - Có nhiều niềm
vui - Tiền xu nặng túi - Tiền giấy đầy bao - Đi ăn được khao - Về nhà
người rước - Tiền vô như nước - Tình vào đầy tim - Chăn ấm nệm êm -
Sung sướng ban đêm - Hạnh phúc ban ngày - Luôn luôn gặp may - Suốt năm
con Chuột.
Những sự khác biệt giữa Tây và Ta
Tây : Đái bậy thì giấu giấu diếm diếm, còn hôn nhau thì trước bàn dân
thiên hạ Ta: Hôn nhau thì giấu giấu diếm diếm, còn *** bậy thì giữa bàn dân
thiên hạ Tây : Ăn đến miếng cuối cùng và uống đến giọt cuối cùng Ta : Ăn và uống đều phải để lại một ít lịch sự nếu không sợ bị mang
tiếng là : " uống nước cả cặn" Tây : Xoa đầu là biểu lộ sự khen ngợi Ta: Xoa đầu là biểu lộ của sự hạ cấp, xoa vớ xoa vẩn còn bị tẩn cho 1
trận chứ chẳng chơi Tây : Khi ăn thì nhai ngậm mồm Ta : Khi ăn thì nhai tóp tép, nhồm nhoàm, rau ráu, húp sì sụp Tây : Mặc đồ Pijama ra đường thì người ta sẽ tưởng là người tâm thần Ta : Mặc đồ Pijama ra đường là chuyện bình thường Tây : Không hỏi thu nhập cá nhân, tuổi của phụ nữ Ta : Những chủ đề trên là tài chính trong rất nhiều câu chuyện Tây : Ngồi trên ghế và bắt chéo chân Ta : Ngồi co chân lên ghế Tây : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì thường mút Ta : Khi ăn, thức ăn dính vào tay thì không mút mà thường chùi vào quần
áo Tây : Khi làm phiền người khác thì xin lỗi, thấy người khác phạm lỗi thì
nhìn Ta : Thấy người khác phạm lỗi thì làm ngơ ( thậm chí còn tiếp tay ), khi
làm phiền người khác thì nhìn Tây :Vào quán thì tự gọi riêng và ai trả tiền người nấy Ta : vào quán thì gọi chung và tranh nhau trả tiền ( hoặc nhờ người khác
trả tiền ) Tây : Complet thường mặc vào những dịp sang trọng Ta : Đi buôn chuối cũng mặc complet như thường Tây : Nhường đường cho xe cứu hỏa, cứu thương và cảnh sát Ta : Sợ mỗi công an, còn thì kệ mịa chúng nó Tây : Đi đường không bao giờ vô cớ bấm còi Ta : Thích bấm còi thì bấm, kệ mẹ những thằng khác. Tây : Rác bỏ vào thùng hoặc mang theo nếu không có thùng rác Ta : Vứt ngay xuống đường hoặc sàn nhà kể cả có thùng rác
|
Xuân Hinh - Anh hề của mọi anh hề
Nhắc đến Xuân Hinh là
nhiều người nhớ ngay tới những đĩa hình “cháy chợ”, khiến khán giả cười
ngặt nghẽo, cho dù có những lúc phải đỏ mặt vì những câu nói “tục” dễ dãi, gần
với sự sàm sỡ. Nhưng “tục” không đồng nghĩa với rẻ tiền. Xuân Hinh từng lôi
chuyện mẹ Đốp bốc “cái ấy” của mình bỏ vào mồm xã xệ để thấy việc tục làm đúng
lúc có khi lại là vũ khí của người yếu chống lại kẻ mạnh. Nói như thế cũng chỉ là
để thanh minh cho cái “tai nạn nghề nghiệp” của Xuân Hinh thôi. Thực ra, Xuân
Hinh không chỉ là gã hề chèo tếu táo trên TV, cuộc sống nghệ thuật của anh
có những góc khuất tâm linh chưa mấy người biết đến… Một giọng hát thôi miên Xuân Hinh ra đường
thường mặc quần áo đen, mũ che nửa mặt, trông kín đáo như mật thám thời Tây, vì
anh sợ lộ mặt ra thì bất cứ chỗ nào cũng sẽ có thể trở thành sàn diễn. Người
hâm mộ sẽ vây quanh, không thể thảnh thơi nhấm nháp tách cà phê hay nuốt trôi
miếng phở. Điều lạ là, những người
hâm mộ ấy không phải là người bị Xuân Hinh cù bằng những ngón bị coi là rẻ
tiền, mà chủ yếu là những người bị tiếng hát và diễn xuất của anh cưa xát
trái tim. Cái tiết mục Ngựa
người người ngựa trên ti vi dạo Tết năm Ất Dậu đã làm tan nát trái tim
bao bà, bao cô đa cảm. Nhiều nơi Hinh diễn không có hợp đồng, để khách thưởng
tùy tâm, nhưng những khán giả đa cảm luôn luôn bị thôi miên, không giúi tiền
cho Hinh là không chịu được! Một lần Hinh diễn ở Hải
Phòng, có cô lên hậu trường vừa khóc thút thít vừa móc cho 5 triệu: “Úi giời
ơi, ở ngoài béo trắng mà sao lên ti vi trông thương thế!”. Hát mừng thọ tại nhà dân
thì Hinh dốc hồn ra kể lể công đức của mẹ cha vất vả, khiến con cháu nghe
thương, khóc rưng rức, rồi cứ tranh nhau móc tiền ra biếu. Hinh mà hát chầu văn thì
“thôi rồi Lượm ơi”, cứ gọi là mê mẩn như cóc say thuốc lào, tay lần túi này lại
moi túc khác, móc hết tiền ra xông vào cánh gà giúi bằng được cho nghệ sĩ mới
chịu lui ra. Nghe Hinh kể trong lúc
trà dư tửu hậu, tôi cũng còn bán tín bán nghi. Nhưng một hôm nhân giảng về
quảng cáo ám thị cho lớp đạo diễn trong Trường Đại học Sân khấu Điện ảnh, tôi
đem chuyện Xuân Hinh ra kể lại, một cậu học trò xác nhận: “Bố em nghe Xuân Hinh
hát chầu văn mà moi hết cả mười mấy triệu đưa cho anh ấy, thầy ạ!”. Với thương hiệu của
mình, Hinh cứ đem các tiết mục sẵn có ra diễn cũng có thể chạy xô đến hết đời.
Nhưng Hinh vẫn muốn xây dựng các tiết mục mới hay hơn. Thỉnh thoảng rỗi rãi,
Hinh lại gọi điện cho tôi, anh em gặp nhau bàn về kịch bản. Hinh muốn tôi viết cho
Hinh một kịch bản gì đó như các chùm hài kịch Đời cười 3 hay Internet
về làng, loại vừa ăn khách lại vừa làm khán giả xúc động. Lạ cái là một
nghệ sĩ hài mà cứ chăm chăm tìm những kịch bản có thể làm khán giả rơi nước
mắt. Hinh bảo: “Cái kịch Sống
nhờ Telephon trong Đời cười 3 của anh mà em đóng vai ông bố thì chết với
em. Em sẽ làm cho khán giả khóc sướt mướt”. Có lần, Hinh diễn ở nước ngoài,
người trong đoàn đi xem về, do khóc nhiều mệt quá, lả hết cả người ra, còn lo
bị quỷ thần ám! Cái phép lạ thôi miên
trong giọng hát của Xuân Hinh quyết không phải là từ những lời bông đùa tếu táo
chọc cười, mà phải là sức quyến rũ của một năng lượng tâm linh. Khi ấy, Hinh
giống như con đồng được hồn xưa nhập vào, hát nỉ non thánh thót. Những người có ăng ten
bắt được tần số ấy rất hiếm. Cái hồn vía thăm thẳm mơ hồ không nằm ở bộ râu hề
hay chiếc áo cổ xưa, mà nằm trong thần thái của lời ca giọng tấu, những
luyến láy nhấn nhá rất chèo, rất Việt Nam chỉ riêng Hinh có. Hinh nói bí quyết: “Diễn
cho người ta cười thì hơi khó, chứ diễn cho người xem khóc thì em diễn hơi
siêu, có quỷ thần làm. Câu người ta hát một lèo thì mình nhấn nhá, luyến láy có
những cái ư cái i làm cho câu hát có thần có hồn, thì mới thôi miên được khán
giả, trông thấy mình là mắt họ lờ đờ, cứ như ma vía nó nhập vào”.
Anh chồng gia trưởng và
yêu vợ Hinh đi diễn liên miên,
không mấy khi ở nhà, nhưng anh vẫn luôn luôn yên tâm chuyện gia đình vì anh đã
có một người vợ “giữ gôn” xuất sắc. Hoá ra, để có được một Xuân Hinh làm vui
thiên hạ, còn có một người phụ nữ đóng vai trò quan trọng đứng đằng sau! Trên sàn diễn các nơi
Hinh có thể là anh hề, cậu gia nhân cho các ông đội ông cai bợp tai sai khiến,
nhưng về nhà Hinh là một ông chủ rất oai. Hinh vẫn tự hào khoe được vợ mê từ
khi còn là anh chàng gầy nhom mặc áo chim cò, đến bây giờ đã có mấy mụn con mà
vợ vẫn cứ mê, cứ chiều như thế. Hinh hài hước kể chuyện
trong nhà, khoe khéo cái đức của vợ mình khiến chị trở thành người vợ yêu duy
nhất: “Vợ mà chán mình thì chấm dứt ngay cho nó đỡ day dứt. Bây giờ mà bà ấy
giở mặt mình lấy ngay cô nữa luôn, trong mấy phút, có được không anh? Nhưng em
ngồi ăn ở đâu là bà ấy mang khăn cho em lau mồm, mang chậu nước cho em rửa tay.
Vợ mình, bà ấy không có
máu điên, chẳng bao giờ nói một câu gì làm mình phải mắng nữa. Em có nói nặng
lời vẫn cứ ngồi yên, chẳng nói câu nào to, cũng chẳng thèm tiền nữa”. Việc lớn như đất cát nhà
cửa tự Hinh làm, vợ chẳng hỏi han, cũng chẳng kiểm tra. Có khi làm một cái nhà
từ khi mua đất đến khi xây xong gần mười năm giời, vợ anh không bao giờ đến,
thậm chí chồng mua nhà ở đâu cũng không biết, kệ Hinh muốn làm gì thì làm,
không can thiệp bảo tôi thích kiểu nhà này, thích màu vôi nọ. Đến hôm cúng nhập
trạch, Hinh mời vợ mới đến, nhưng rồi lại bảo nhà mới xa quá em không ở, vẫn ở
nhà kia. Nhưng mà vợ nó không can
thiệp là nó khôn, nó sướng, nhà mình lăn lưng ra làm mà cuối cùng vẫn đứng tên
hai vợ chồng, chứ đứng tên ai. Em quy định thế này, nhà chỉ có một chủ thôi. Đi
mua đất em cũng hỏi người bán, bà làm chủ hay ông ấy làm chủ? Bên này tôi làm
chủ, nếu bà là chủ thì tôi bàn chuyện mua luôn. Tôi mua là mua theo cơn,
cơn nó lên là phải mua ngay, mai hết cơn là thôi luôn khỏi bán khỏi mua gì nữa.
Nếu cả hai cùng lên cơn thì dứt điểm ngay, không hỏi han ai nữa. Người ta muốn
mua còn phải họp họ, hỏi con dâu con rể, còn tôi là thống soái, bà muốn bán là
tôi chơi luôn”. Hay là máu gia trưởng
nông dân xưa từ các vai diễn đã ít nhiều “nhập” vào trong chàng nghệ sĩ hề chèo
Xuân Hinh? “Chỉ chữa toàn ca khó” Sinh thời khi đóng phim Dạy
chồng, NSND Mạnh Tuấn vẫn tự hào khoe “Xuân Hinh là học trò của tôi đấy, nó
làm ăn khá lắm”. Quả thực, Hinh không chỉ diễn hài, hát trên sân khấu hay trên
màn ảnh nhỏ, mà thường xuyên đi lưu diễn, đến các địa phương phục vụ các cơ
quan, thậm chí đến tận nhà phục vụ người hâm mộ. Mới qua Tết mà lịch diễn của
Hinh đã kín cả năm. Hinh tâm sự: “Mệt lắm vì
cứ đi diễn liên miên, nhưng nhiều lúc muốn chối cũng không được. Người ta thấy
mình hiền lành phúc hậu nên toàn thuê xông đất (!), đêm 30 năm nào em cũng đi
xông đất, xông cả cho truyền hình. Rồi nào là động thổ,
mừng thọ, giải chiếu cho tân lang tân nương động phòng. Những đôi mới cưới nhau
muốn đẻ con trai thì cứ phải bảo em rải chiếu cho họ. Em thế này mà mát tay ra
phết đấy!”. Không chỉ hát không,
Hinh còn đạo diễn dâng rượu cho các cụ. Khi Xuân Hinh vừa cất tiếng “Dâng
rượu!” là tằng tờ rằng tằng tằng âm nhạc nổi lên, các cô xếp hàng bước nhịp
nhàng dâng rượu y như trên sân khấu chèo vậy. Ở Quảng Ninh có người
đầu tư làm lò thiêu xác tư nhân họ cũng mời Hinh khánh thành. Hinh đến rắc hoa,
thể hiện nhiều trò nghi lễ, rồi hát chúc phúc cho dòng họ người ta, rồi “điều
động” các sư đến tụng kinh gõ mõ. Các đại gia đi làm ăn ở
xứ người nặng lòng với văn hóa quê nhà vẫn thường xuyên mời Hinh ra nước
ngoài biểu diễn, hát văn mở phủ tận châu Mỹ, châu Âu. Mấy ông chủ người Việt ở
Ucraina mê nghệ thuật dân gian, đặc biệt là chèo, thỉnh thoảng lại mời các văn
nghệ sĩ sang biểu diễn, khán giả lần nào cũng cả ngàn người. Có người chỉ được mời
một hai lần rồi thôi, nhưng Xuân Hinh được mời sang tới bảy lần, mỗi năm một
lần, mỗi lần một kiểu. Diễn chương trình chính là hài, sau đó hát sa lông, Hinh
chuyển sang hát quan họ, hát đủ các loại luôn. Có hôm hát salong suốt bảy tiếng
đồng hồ Hinh vẫn đủ vốn để “chơi tới bến”. Mấy vị đại gia ở nước
ngoài tin Hinh lắm, có vị bố vợ chết trong Sài Gòn, trước khi về chịu tang gọi
điện cho Hinh nhờ chọn ngày giờ mai táng, Hinh lại nhờ mấy vị sư chọn giúp rồi
báo sang cho họ. Khi vị đại gia này về
Việt Nam, Xuân Hinh dẫn đi thăm chùa nghèo cảnh khó là chùa Tình Quang ở Gia Lâm.
Ông ta hỏi sao chùa chật thế này, Hinh bảo xin đất mấy năm nay chưa được. Ông
ta bảo, để tôi xin cho, thế là đúng hai tháng sau ông ta xin được hai ngàn mét
đất thật, đầu tư vào đấy 5 tỷ xây lại ngôi chùa. Xuân Hinh đã biết cách
đưa nghệ thuật chèo, những khúc ca quan họ, và những vũ điệu dân gian vào cuộc
sống, vào từng ngôi nhà, phục vụ đến từng người bằng một nhịp cầu của văn hóa
tâm linh. Vào thời buổi canh tân
hội nhập, người ta đổ xô đi xem nhạc Rock, nhạc Blue hay Hip hop, người xem
tuồng, chèo, dân ca ngày một hiếm hoi, thế mà Xuân Hinh vẫn chinh phục hàng vạn
con người bằng cái giọng hề chèo duyên dáng. Tôi ngờ rằng chính những
người như Xuân Hinh mới là nghệ sĩ của nhân dân thứ thiệt. Hinh không còn chỉ
là người của sân khấu chèo, Hinh đã trở thành một kiểu sứ giả của nghệ thuật
dân gian, mang đến cho bao người những nghi lễ cổ truyền, những âm vang truyền
thống, những run rẩy muôn đời, những trang trọng ngàn xưa. Một nghệ sĩ như vậy
thực là của hiếm của hôm nay?
Nhà thơ Đỗ Minh Tuấn - 4/2007
| |
Bình luận
Unregistered
trong những vở diễn cười, những tiểu phẩm hài, mà là
một Xuân Hinh hát chèo và dân ca. Mê ly luôn !
Em có thể ngồi cả ngày để nghe, như bị hút hồn vào
giọng hát trời phú đó ...