ni


HÔN TRỘM

User Posted Image
HỎI :Làm sao để biết minh yêu một người nhỉ ?
ĐÁP:Nếu you ko cầm lòng đựơc mà muốn hôn cô ấy là you đang yêu cô ta đó.Đối với tôi ngôn ngữ thân thể là rỏ ràng nhất.
^__________^ !


Người yêu dấu ^.^

user posted image
Em chúc anh.
Yên bình trong trái tim.
Sự yêu thương của gia đình và bạn bè.
Niềm tin để dẫn đường .
Hy vọng để vượt qua mỗi ngày.
Anh mặt trời thắp sáng,những ngôi sao để anh nhìn và ước cầu vòng để anh biết vẫn còn có ngày mai.
Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu.
Một trái tim để giữ sự thương yêu.
Nhưng, hơn tất cả,em mong anh sẻ cảm thấy bàn tay em trong tay anh.Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã.Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh,như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em


Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

(^.^)
user posted imageuser posted image

TIK TIK TAK


(^_^)

 Hãy nhớ rằng ...
- Có ai đó rất tự hào về bạn .
- Có ai đó đang nghĩ đến bạn .
- Có ai đó quan tâm đến bạn .
- Có ai đó rất nhớ bạn
user posted image
- Có ai đó muốn nói chuyện với bạn .
- Có ai đó muốn ở cạnh bạn .
- Có ai đó luôn mong sự bình yên cho bạn .
- Có ai đó luôn biết ơn mọi sự cổ vũ của bạn .
- Có ai đó muốn nắm tay bạn .
- Có ai đó luôn muốn bạn hạnh phúc .
- Có ai đó muốn tặng quà cho bạn .
- Có ai đó thán phục sự mạnh mẽ của bạn .
- Có ai đó muốn bảo vệ bạn .
- Có ai đó yêu thương bạn vì chính bạn là bạn .
- Có ai đó rất vui khi bạn là bạn của họ.
- Có ai đó mu ốn bạn bi ết rằng họ sẵng sàng ở bên bạn .
- Có ai đó muốn làm mọi điều dành chi bạn .
- Có ai đó muốn chia sẻ cùng bạn .
- Có ai đó vẫn tha thiết với cuộc sống chỉ bởi vì bạn .
- Có ai đó luôn cần sự động viên của bạn .
- Có ai đó cần niềm tin ở bạn .
- Có ai đó vẫn tin tưởng ở bạn .
- Có ai đó thích một bản nhạc nhắc họ về bạn





(^_^) ~~~~~ (^_^)


    Toi chua quen ban,ban cung chua quen toi
nhung ban dem den cho toi nhung niem vui bat ngo..
     Nhieu khi thay ban tho o qua

khong biet rang co 1 nguoi luon tim dap chan run
     Moi luc ban xuat hien ..... 
Nhung van cam on ban vi ban cho toi biet......
     Rung dong dau doi la the nao.
 (^_^) ~~~~~ (^_^)   
Khi gap nhieu kho khan va anh nga nhin ve phia truoc
thi anh hay nhin sang ben canh........
noi ma em luon dung do doi anh .



Ngày mới!



Ngay moi !!!
 -Mot ngay la  ngay moi va em muon ngay mai cua bon minh se khac hon.Em ko muon anh phai thay doi nhung em mong rang anh se quan tam den the gioi xung quanh hon.
 -Ngay hom nay,em yeu anh va em muon anh thu nhin lai minh , nhung loi em noi co the dung,co the sai va cung co the lam anh buon , nhung tat ca em chi muon hieu anh hon ma thoi . Va ngay mai , em yeu anh va em muon anh hanh phuc voi tat ca nhung gi ma em co the lam cho anh.
 -Moi ngay la mot ngay moi neu anh that su bo het tat ca nhung gi cua ngay hom qua.Em muon noi voi anh rang :"ngay hom nay ,em yeu anh rat nhieu ,va ngay mai lai , mot ngay moi  cua em , em hua se yeu anh nhieu hon hom nay  ,se chang bao gio la ket thuc doi voi em ".
           "Em yeu anh nhieu hon anh tuong tuong day "
Hay luon tin tuong o em va hay hua voi em rang anh cung yeu em nhieu hon em tuong  nhe .^^


KHÔNG THỂ QUÊN ANH





Đen bay gio van khong the nao quen
    Anh ,em cu tuong quen la de lam
      Em cu ngo xa nhau la quen han
       Chang con gi de nho den nhau

           Anh gio nay dang o dau
       Co biet rang gio nay em van nho 
     Khong the noi nho anh nhu tung hoi tho
   Nhung luc buon em khong the nao quen
 
   Anh khong the la giac mo cua tung dem
       Cung chang phai niem vui nao ca
            Boi mot le anh xa, xa qua
          Biet nghi gi khi nho den anh ?

         Anh la cai gi do rat mong manh
      Co the tan di nhung luc em hanh phuc
    Nhung nguoi ta khong the vui trong moi luc
       Khi em buon em nho den anh .



PHÉP MÀU CỦA SỰ CHỜ ĐỢI


Bất cứ ai từng yêu đều hiểu: Để cho tình yêu lớn lên và trổ hoa, sự chờ đợi quan trọng biết chừng nào.

Tại sao lại như vậy? Tại sao chúng ta không thể có ngay cái chúng ta đang muốn và cần tới mức điên cuồng? Tại sao chúng ta phải chờ hai năm, ba năm và dường như bỏ phí khoảng thời gian quí báu đó? Bạn có lẽ sẽ đặt câu hỏi tương tự: Tại sao một gốc cây từ lúc gieo hạt tới khi ra hoa,kết trái lại phải mất nhiều thời gian đến như vậy?

Điều chúng ta biết chắc chắn là: Tình yêu cần sự chờ đợi kiên nhẫn.Chúng ta phải biết cho nhau thời gian, bạn không có cách thức hay phương tiện nào khác ngoài thời gian để khiến một người thực lòng yêu bạn hoặc khiến bạn thực sự yêu người đó. Vậy, chúng ta hãy cho nhau món quà kỳ bí của chờ đợi, hãy có mặt bên nhau mà không cần đòi hỏi, cũng không mong chờ được đền đáp. Dĩ nhiên, không có gì khó hơn là làm được như thế nhưng đó chính là phép thử độ sâu và tính chân thật của tình yêu. Những kẻ yêu nhau phải biết chờ đợi nhau cho tới khi họ nhìn sự vật bằng cùng một ánh mắt hoặc tới lúc đủ khôn ngoan để cho phép nhau tự do nhìn sự vật theo cách riêng của mỗi người.

Chúng ta sẽ mất đi những gì khi không chịu chờ đợi? Khi chúng ta cố tìm ra đường ngang ngõ tắt trong cuộc đời? Khi chúng ta hối hả trao cho nhau những lời thề thốt mù quáng và ngốc nghếch, trong lúc chúng ta chưa đủ chín chắn và chưa nhận thức được trách nhiệm của mình? Chúng ta sẽ đánh mất niềm tin rằng mình có thể yêu và được yêu chân thành. Hãy suy ngẫm lại những chuyện tình kim cổ. Chẳng phải điều cốt lõi của những câu chuyện tình đó chính là sự chờ đợi-tấm vải nên trên đó những câu chuyện tình được vẽ nên-đó sao?

Vậy làm sao chúng ta có thể có được cuộc sống và tình yêu đích thực nếu chúng ta không nhẫn nại đợi chờ???



Cùng Nhau Tám Nha Các Bạn (^-^)

   Trong: tinh ban
 

Giỏi toàn diện là đích nhắm của tất cả lớp trưởng lý tưởng trên đời này, có phải? Nghe thì cầu toàn quá nhưng cứ nghĩ đi, một lớp trưởng thường xuyên giơ tay xung phong thì những mệnh lệnh được phát ra nghe có uy hơn là một lớp trưởng cũng phải rụt cổ nhìn xuống tránh ánh mắt cô thầy hoặc bị chào cờ trong giờ kiểm tra như mọi thần dân khác trong lớp. Đúng không?
 
Mà không chỉ là không được phép học dưới giỏi. Còn bao nhiêu điều khác nữa. Ví dụ như không được đi học trễ (dù xe đạp của lớp trưởng cũng là xe đạp như mọi chiếc xe đạp khác trên đời này, nó cũng có thể đùng đùng xẹp lốp giữa đường lắm chứ). Không được phép bén mảng tới hàng quà vặt trước cổng trường (dù lớp trưởng cũng có một cái bao tử như mọi học trò khác và sau một buổi học dài năm tiết thì nó cũng sôi sục sục như ai). Không được nói mình bận lắm khi trong lớp có một kẻ chẳng may phải nằm viện và mình, kẻ may mắn là lớp trưởng đây phải phát động một cuộc chép bài giúp bạn và lãnh về phần mình lượng bài dài dằng dặc của những môn xã hội). Không được ... Và không được ...
 
Có chuyện kể đã trở thành giai thoại là một lớp trưởng đi học quá giờ trống đánh và tìm cách thoát khỏi đôi mắt của đội cờ đỏ bằng cách nghĩ ra kế quăng cặp qua tường cho một đứa bạn bên trong cầm lấy, phần mình đàng hoàng đi qua cổng chính, hai tay trống không với lý do vừa mới ra ngoài có chút việc. Kế hoạch thì hay vậy, thông minh vậy nhưng lúc thực hiện thì ôi thôi, thằng bạn bên trong nhìn thấy thầy giám thị bèn chạy một mạch còn cái cặp thì rơi theo chiều thẳng đứng đậu ngay trên vai thầy. Tội đi học trễ cộng thêm tội lừa dối và tội phạm thượng... (Tên gọi của hai cái tội sau này thật khó gợi sự cảm thông, nhất là cái tội phạm thượng thì đến dân xóm nhà lá cũng không mấy ai dám). Không cần nói ra hẳn ai cũng đoán được hồi cuối là gì rồi. Khôn ba năm dại một giây là vậy!
Tóm lại, một lớp trưởng lý tưởng là một học sinh... Thật khó tìm được một từ đủ sức định nghĩa cho điều này!
 
***
 
Tôi là một trong những lớp trưởng đang nhắm tới cái đích chưa tìm ra định nghĩa đó. Và cũng xin tự giới thiệu thêm, tôi là con gái. Nói ra điều này không phải để mong có sự nhân nhượng dù con gái thì có những khó khăn khó nói thành lời. Ví dụ như môn thể dục, để thi học kỳ được tám điểm, ngay từ khai giảng chiều nào tôi cũng phải tập nhảy dây như một đứa đang còn ham chơi lắm. Mỗi lần tôi buông bút xuống và lấy sợi dây thun căng ra giữa hai cây đinh trên hai bức tường đối diện là em tôi bắt đầu cười tủm tỉm. Và khi tôi dồn bàn ghế lại một đống ở góc để có chỗ lấy đà từ xa chạy tới thì nó toét miệng ra sẵn sàng cười rộ. Tôi không bao giờ bày ra cái trò tập nhảy cao này khi ba má sắp đi làm về. Một trận la mắng là điều không tránh khỏi dù mục đích của nó xứng đáng được ủng hộ. Em tôi hay hỏi “Sao chị không tìm chỗ nào thoáng mát mà tập nhảy cho thoải mái?”. Còn tìm chỗ nào được khi tường nhà xây dính nhau sát sàn sạt và mặt tiền đưa ra sát mép vỉa hè? Hoặc xách sợi dây thun đi ra sân vận động rộng mênh mông mà nhảy qua nhảy lại một mình?
Nhưng rồi tới ngày thi thố trước thiên hạ thì tôi bị! Bị cái chuyện mà đứa con gái nào cũng ngại mặc quần trắng! Trong tình trạng mệt mỏi lừ đừ, tôi không thể nhảy qua cái mức mà sau bao khổ luyện tôi đã vượt qua một cách dễ dàng và đẹp mắt. Có tức không?
Thôi, rủi ro cá nhân thì mình chịu cũng đành. Còn đây, bọn con trai xếp máy bay giấy phóng lung tung và nói “Gởi ước mơ lên vũ trụ”, đó là trong giờ ra chơi. Khi trống đánh vào lớp, tên gọi lãng mạn đó bị thay bằng một từ gọn lỏn là “Rác”. Thầy giáo liếc nhìn hậu quả của trò chơi lãng phí giấy và gọi đích danh tôi “Lớp trưởng là nữ mà để tùm lum vậy sao?”. Bộ lớp trưởng là con trai thì cái sự tùm lum sẽ được thông cảm?
Nhưng kể là kể vậy thôi. Hai năm tôi làm sếp, lớp luôn được xếp hạng cao nhất trường. Và đương nhiên năm cuối cùng tên tôi vẫn nằm đầu trong danh sách của ban cán sự trong khi những cái tên khác có sự thay đổi đáng kể. Ví dụ cán sự môn lý không còn là cán sự môn lý nữa, hoặc lớp phó học tập tuột xuống chỉ còn là cán sự môn văn thôi. Tuổi mười tám... Cô giáo chủ nhiệm nói “Cái tuổi này thất thường lắm”. Rồi cô nhìn tôi đầy ưu ái “Lớp mình, cô rất hy vọng nơi em”.
 
 
***
 
Tôi có tên trong đội tuyển của trường, rồi của tỉnh... Ô, nếu chỉ kể về mặt học tập thôi thì tốt đẹp biết bao. Ngày 20-11, khối mười hai được tổ chức một đêm văn nghệ để chào mừng ngày lễ lớn và cũng là lời chào mái trường sắp trở thành kỷ niệm. Hai năm trước toàn là đơn ca với hợp ca, năm nay quyết phải đặc biệt hơn. Lớp chúng tôi tham gia hai tiết mục thật đặc sắc - múa và thời trang. Hai tiết mục này vừa tốn công vừa tốn tiền.
Hội phụ huynh học sinh suốt hai năm qua chuyên lo mọi khoản thu chi của lớp nay quyết định giao tiền cho chúng tôi tự quản lý lấy với lý do “Đã lớn rồi”. Thật thoải mái khi mình có quyền mua cái này cái kia mà không phải chạy đi tìm gặp người lớn để xin phép. Và cũng thật oách khi mình, lớp trưởng, có quyền duyệt chi hay không.
Cái quyền mới mẻ này đã cho tôi một bài học ngoài giáo án.
Tờ trình của thủ quỹ về khoản chi cho hai tiết mục văn nghệ, giá cả của mỗi tờ giấy xốp để giả vải may áo bị đẩy lên thêm hai mươi phần trăm, và số lượng tờ giấy thì tăng lên gấp đôi!
 -  Đó là... tụi mình ăn chè ăn bánh trong những lần tập trung tập luyện - Thủ quỹ nháy mắt giải thích.
Tôi lúng túng. Và mắc cỡ. Tôi đã vô tâm trong chuyện nhạy cảm này. Đúng là mỗi lần tập thủ quỹ hay đem món gì đó tới. Chúng tôi cứ thấy bày ra bàn là đứa nào cũng ăn mà không cần biết ở đâu ra. Lần đầu tiên phải xử lý một việc như thế này, thật sự tôi lúng túng. Nhưng không phải là không có cách giải quyết. Tôi nói:
-  Viết một tờ xin chi bồi dưỡng cho đội văn nghệ kèm chung với tờ mua vật liệu này thì đúng hơn.
-  Thì đằng nào cũng là tiền quỹ của lớp mà.
Tôi chưa biết trả lời sao thì thủ quỹ bồi thêm:
-  Lớp trưởng cũng có mặt trong đội văn nghệ. Tự mình ký duyệt lá đơn chi ăn uống trong đó có mình sao? Dễ mất uy tín.
Cụm từ “mất uy tín” đánh trúng tim tôi.
 
***
 
Hai tiết mục văn nghệ được khen ngợi ồn ào và cả hai đều nằm trong danh sách những tiết mục được chọn biễu diễn trong ngày Sinh viên Học sinh sắp tới. Kết quả rực rỡ cộng thêm vào thành tích vốn đã xênh xang của lớp khiến tôi, lớp trưởng, đâm ra phơi phới và thôi không nghĩ ngợi về tờ trình gian dối nữa. Nói không nghĩ ngợi, nhưng thật ra tôi cũng đã cố nhớ lại mình đã ăn thứ gì, và tôi nhớ lại tất cả những lần thủ quỹ đem thức ăn tới. Chắc chắn không thể tốn nhiều tiền như vậy.
Tiếp tới đêm văn nghệ mừng ngày Sinh Viên Học Sinh. Rút kinh nghiệm lần trước, tôi công khai xin cho chi một khoản bồi dưỡng và tuyên bố ngoài khoản tiền này, ai tiêu tốn thêm phải tự trả lấy. Nhưng rồi thủ quỹ chìa ra cho tôi một giấy xin thanh toán với tổng chi bằng một phần hai lần trước mà lý do là mua thêm giấy để sửa sang trang phục biểu diễn đã bị rách. Lạ lùng là tôi rất biết mọi áo quần biểu diễn đều còn nguyên, nhưng tờ giấy với những con số và nét chữ quen mắt không làm tôi ngạc nhiên! Kỳ quặc vậy. Tôi không ngạc nhiên. Cứ như là tôi đã biết hiển nhiên thủ quỹ sẽ làm điều này! Cứ như là tôi đang chờ đợi nó xảy ra!
-  Không được đâu - Tôi nói.
-  Mình lỡ làm mất tiền rồi. Tiền mình để trong cặp...
Câu nói dối trơ tráo quá. Tôi nổi giận:
-  Tại sao không mất lúc nào, nhè lúc này mà mất?
-  Tin hay không tùy cậu.
-  Hãy báo cáo tiền bị mất đúng như cậu nói rồi sẽ họp lớp bàn xử lý.
-  Từ trước tới nay luôn dẫn đầu toàn trường. Nay mà lộ chuyện bị mất tiền trong lớp cậu không sợ mang tiếng sao?
Tôi sững sờ. Thủ quỹ nhìn tôi thách thức. Nhìn nét mặt người bạn học từ ngày được giao giữ tiền đã thay đổi đến đáng sợ, tôi không biết nói sao. Qủa thật suốt gần ba năm nay tôi tự hào đã đưa lớp luôn dẫn đầu toàn trường.
 
***
 
Chuyện vỡ ra vào cuối học kỳ hai, khi ai ai cũng mệt phờ với kỳ thi vừa xong và hai kỳ thi nữa còn sừng sững trước mắt. Nhưng đó là việc của dân khối mười hai. Còn lớp mười và mười một thì không. Đàn anh đàn chị chúng tôi nhìn lũ đàn em tung tăng bàn chuyện văn nghệ cuối năm mà thấy mình già mất rồi! Đoàn trường ướm mời lớp tôi biễu diễn lại hai tiết mục nổi đình nổi đám nhưng không đứa nào dám gật đầu. Thành tích hai tiết mục múa và thời trang từng khiến đứa nào cũng phổng mũi giờ đã xa xôi lắm rồi! Học. Học. Và học. Chúi mũi mà học.
-  Vậy thì sẽ giao cho lớp mười một đảm nhận. Chỉ cần cho mượn trang phục là được.
Trưởng ban văn nghệ lớp tôi gãi đầu. Còn đâu nữa.
Lớp mười một đàn em phải tự mua vật lịêu về để làm. Và để cho chắc ăn là không mua thừa hoặc thiếu, không bị mua hớ, cả đội văn nghệ kéo nhau tới lớp tôi hỏi cần mua bao nhiêu giấy và bao nhiêu tiền vật liệu cho hai tiết mục này thì vừa đủ?
 
***
 
Cả lớp nhìn thủ quỹ thế nào thì nhìn tôi như vậy. Tôi phân bua mình không dính dáng tới một xu nào. Vô ích. Tôi nói tôi sẵn sàng nộp lại đầy đủ số tiền đó dù không tiêu xài một xu nào. Vô ích. Những ánh mắt khiến tôi phải nhìn xuống chân như một kẻ không thuộc bài. Cuối năm, có nhiều việc cần thông báo trước lớp, cảm giác mình nói không ai thèm nghe khiến tôi trở nên ấp úng.
Tôi đợi sự phán xét của cô giáo nhưng cô không nói gì. Chính sự không nói gì này đè nặng tim tôi. Bình xét cuối năm, tôi là lớp trưởng duy nhất của khối mười hai được đề cử  danh hiệu giỏi toàn diện. Tất cả các cô thầy bộ môn đều khen tôi xứng đáng với danh hiệu này.
Chỉ cô giáo chủ nhiệm lặng im.
Thà cô la mắng, thậm chí là kỷ luật cũng được, nhưng hãy cho tôi được nói với cô. Các bạn nghĩ sao cũng đành. Nhưng cô... Tôi muốn nói với cô là tôi không hề phụ lòng tin của cô. Tôi vô tội. Tôi chỉ thiếu cương quyết mà thôi.
-   Điều đáng nói là em khăng khăng em vô tội - Giọng cô buồn rầu - Thất vọng về thủ qũy, đã đành. Nhưng chính em mới là nỗi tổn thương lớn nhất, lớp trưởng!
Âm điệu của hai từ cuối cùng làm tôi đau đớn và bừng tỉnh.
 
***
 
Đại học năm thứ nhất, trong thời gian chờ đợi những sinh viên mới toanh hiểu nhau hơn, căn cứ thành tích đầu vào đạt điểm á khoa, thầy giáo chỉ định tôi làm lớp trưởng. Tôi từ chối. Thầy hỏi tại sao. Tôi thưa với thầy là tôi chỉ chăm học thôi, mà một lớp trưởng thì chăm chỉ là chưa đủ.

 

> Trả lời nhanh
Bình luận của bạn sẽ được đăng sau khi chủ blog kiểm duyệt và chấp nhận
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Thông tin cá nhân

em_gai_dai_ca17816
Họ tên: Nguyễn Thị Bình Yên
Nghề nghiệp: sinh viên
Sinh nhật: : 17 Tháng 8 - 1990
Nơi ở: 40/2 lê hưu trác - Huế
Yahoo: tinhnghich_tuoihoctro831121  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Chúng ta hãy can đảm lên,hãy nói lên những điều bạn suy nghĩ và đừng đánh mất những gì bạn đang có.

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



Blog bạn bè
Đừng Đọc Những Gì Tôi Viết!

oa oa lâu lắm rùi hôm nay tui lại mí được viết vào trang blog của riêng mình!...



Cộng hoà Séc
Những yêu cầu đối với việc nhập cảnh Cộng hoà Séc
Thông tin dành cho...

Nhạc hay (2)
Take you there
*MEDIA*

Nửa tỉ tiền mặt bị mất trộm tại Sec
Nửa tỉ tiền mặt bị mất trộm tại Sec

Cảnh sát đang nghi ngờ một nhân viên...

Vụ trộm thế kỷ ở Séc
Vụ trộm thế kỷ ở Séc

Cảnh sát vẫn đang truy tìm người đàn ông là tác...


Bạn bè
MrKien
MrKien
hong_ngoc123
hong_ngoc123
niemtinchienthang_vtlt
niemtinchienthang_vtlt
tranhopkhoa
tranhopkhoa
boy_padadari
boy_padadari
nguyenvudungnam
nguyenvudungnam
kerochan
kerochan
cui_bap
cui_bap
xivsd
xivsd
nữ hiệp sĩ tóc trắng
nữ hiệp sĩ tóc trắng
Xem tất cả

BUỒN..........?

Làm sao có thể hiểu được người khác khi mà chính bản thân mình còn là 1 bí ẩn cơ chứ?

     Mình là ai trong thế giới rộng lớn này,mình muốn gì...tại sao mình không có bất kỳ ước mơ

  nào vậy...tại sao mình đã nổ lực hết sức mà không thể đạt được những điều mình muốn chứ.

  Không ai trả lời mình cả....lang thang trong bóng tối lạnh lẽo...mình đi tìm câu trả lời...thất

  vọng quá...Mình nghĩ là mình sẽ không bao giờ khóc nhưng giờ đây...tại sao những giọt nước

  mắt kia cứ rơi...làm mình càng thấy cô đơn... không muốn ai nhìn thấy mình như thế này...

  mình căm ghét mọi thứ..mình không cần gì cả..hãy tránh xa mình ra..mình ghét sự thương hại.

     Ôi...mình đang nghĩ gì vậy trời...mình có quá ích kỷ không...tại sao sự cô đơn cứ bao vây

  lấy mình...mình không thích nó..mình không muốn yếu đuối...hãy ra khỏi trái tim ta đi...

  Thua rồi...mình không thể...không ai giúp mình cả...bạn bè thì nhiều mà những lúc này chẳng

  tìm thấy ai...Ừh...họ còn cuộc sống của họ mà..ai hơi đâu rảnh rỗi mà lo cho 1 kẻ như mình

  chứ ...hahahaha...có lẽ đã đến lúc cần kết thúc mọi thứ...mình có thể sẽ thanh thản hơn.... 


I LOVE YOU

Nếu bạn thích người ấy...hãy đừng im lặng ... hãy mở rộng lòng mình có thể tình yêu nhỏ của bạn sẽ lớn lên thành 1 tình yêu lớn ... tình yêu sẽ ngọt ngào như những viên kẹo
tên ai đó đang xuất hiện trong đầu bạn lúc này,bạn đang thích người đó chăng
Nếu bạn đang thích 1 ai đó hãy gửi link này tới người đó... nếu bạn nhận lại được thì có nghĩa là bạn đang trong tình yêu nhỏ của bạn đó ...



~~~~~~~~~~~


 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

 ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

BUỒN..........?

Tôi vẫn th

ýờng suy nghĩ đến anh

Những chiều m

ýa hay những đêm vắng

Trong cõi lòng suy nghĩ xa x

ăm

Anh đâu hay tôi thích anh rồi

Không dám nói vì tôi là con gái

Tôi vẫn thường xây mộng trên cát

Biển vô tình xô đổ giấc mơ tôi

Giấc mơ vỡ tôi trở về thực tế

Tự bao giờ tôi dối lòng mình???


em yeu anh


em yeu anh den nay chung co the

ngon lua ti`nh chua han da ta`n phai

khong de anh phai ban lo`ng the^m nua

hay hon anh  mang nang noi u hoa`i

em ye^u anh a^m tha^`m kho^ng hy vong

luc rut re` luc ham huc hon ghen

em ye^u anh ye^u cha^n tha`nh dam tham

mong anh duoc nguoi ti`nh nhu em da~ ye^u anh

 

 


Truyện cười

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com