Aug 9 2006, 07:57 PM
Bởi: yesterday
Nỗi nhớ linh tinh tôi nhặt ghép thành vần
Sợ một ngày vô tình tôi quên mất Sợ một ngày phượng cồn cào cháy rực Một vần thơ... đủ đánh thức tâm hồn Những mẩu nháp thư ai mà gửi lại Đọc một lần chưa hiểu ... đọc lần hai Bím tóc dễ thương ngắm hoài trong tiết học Giáp mặt phớt lờ_nhìn quanh timg kiếm lúc chẳng thấy đâu Trái tim yêu thương nhưng lòng luôn phản bác Chỉ là bạn thôi đừng suy nghĩ lung tung Nhưng ai biết ...ai iu ai... rồi đấy Như hai nam châm khac dấu ấy mà Rồi một ngày ve gào lên tha thiết Mới biết mình đã ngố quá đi thôi Sao không nói một câu dù gẫy khúc Ấy ..ấy ơi... tớ... nhớ ấy... vô cùng... |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
(♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
ích gì quá khứ ấy ?
Em nói rằng em phải ra đi
Không thể yêu anh như lời đầu tiên đã hứa Em đã đi, anh không cách gì níu giữ Không thể thật rồi, anh cố gắng làm chi! Rồi ngày qua ngày thấm thía nỗi chia ly Em giật mình nhận ra điều không thể Có lẽ nào cuộc đời vô tình thế Để yêu nhau mà chẳng đến với nhau! Anh khóc rồi em có khóc đâu Anh là đàn ông nước mắt kia quá mặn Em không khóc nhưng thấm nhoà nước mắt Điều không thể kia thành vô nghĩa mất rồi Em muôn đời vẫn thế mà thôi Dù đến với anh có điều gì không trọn vẹn Dù quá khứ em quay lưng lỗi hẹn Có lẽ nào không thể ở bên nhau Anh khóc rồi à! đừng khóc nữa em đau Không ai biết khi nào không thể Và một ngày biết đâu lại thế Em lại trở về, có thể ở bên anh Ranh giới này thật quá mỏng manh Em đứng giữa hai điều mong manh thành có thể... Nếu một ngày anh thấy em thay đổi Những vần thơ em viết chẳng vì anh Và nụ cười tiếng hát mong manh Là khi ấy em yêu anh nhiều nhất Gửi Anh ...!
|