Aug 11 2006, 08:05 PM
Bởi: yesterday
Rồi ngày ấy hồn nhiên rời quê mẹ
thả ánh trăng vào cái hộp tuổi_thơ_ngây Để có lúc chắng thể nào nhớ nổi Giữa bộn bè năm tháng trả vay Rồi vui buồn , trừ_cộng ở trời tây Nơi người người không biết thế nào là ngày âm lịch Để có lú vô tình quên mất Mỗi tháng trăng lên lại có một hôm rằm Rồi tình cờ đêm nay bắt gặp vầng trăng Giữa lấp lánh đèn hoa, giữa nhà cao hiện đại Chợt thấy lẻ loi ánh trăng của một thời bé dại Chọt nao lòng nỗi nhớ một miền xa |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
(♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
ích gì quá khứ ấy ?
Em nói rằng em phải ra đi
Không thể yêu anh như lời đầu tiên đã hứa Em đã đi, anh không cách gì níu giữ Không thể thật rồi, anh cố gắng làm chi! Rồi ngày qua ngày thấm thía nỗi chia ly Em giật mình nhận ra điều không thể Có lẽ nào cuộc đời vô tình thế Để yêu nhau mà chẳng đến với nhau! Anh khóc rồi em có khóc đâu Anh là đàn ông nước mắt kia quá mặn Em không khóc nhưng thấm nhoà nước mắt Điều không thể kia thành vô nghĩa mất rồi Em muôn đời vẫn thế mà thôi Dù đến với anh có điều gì không trọn vẹn Dù quá khứ em quay lưng lỗi hẹn Có lẽ nào không thể ở bên nhau Anh khóc rồi à! đừng khóc nữa em đau Không ai biết khi nào không thể Và một ngày biết đâu lại thế Em lại trở về, có thể ở bên anh Ranh giới này thật quá mỏng manh Em đứng giữa hai điều mong manh thành có thể... Nếu một ngày anh thấy em thay đổi Những vần thơ em viết chẳng vì anh Và nụ cười tiếng hát mong manh Là khi ấy em yêu anh nhiều nhất Gửi Anh ...!
|