Hp....tui cố chạy theo nó....nắm bắt nó....nhưng dường như
nó vẫn chạy....tui hụt hẫng....tui cảm nhận rằng....Hp xa vời lắm
dù tui cố nắm bắt....nó vẫn ra đi....way zìa thui....zìa đi hén...
"Cuộc đời của mày....chỉ có nỗi đau....ai cho mày đc HP....mà
mày cố chạy theo....cố nắm bắt làm j` để rồi....mày hụt hẫng...."
Tui nói với chính bản thân tui....đúng....Hp với tui nó...mong
manh.... wa' cho zù tui ko đòi hỏi zì....chỉ mún....mỗi ngày đc....
nhìn thấy anh....đc thấy nụ cười của anh....đc....cảm nhận rằng....
anh vẫn ở đây....nơi này....Nhưng....anh vẫn mún ra đi....anh vẫn
mún...."Chúc em Hp"bao zờ anh mới hĩu đc....Hp của em...chính là anh...
cần bao nhiu zọt nc' mắt nữa hã anh....đôi tay em wa' ngắn...
wa' mềm íu nên ko thể níu anh lại bên em....ko thể.........ko thể.......
thôi thì anh cứ đi .......em ko thể níu......thì em sẽ đi theo anh......
sẽ chờ.....sẽ đợi.....đợi anh về cái nơi........ngõ cụt.......cho zù anh..
sẽ quên nó đi........nhưng em vẫn chờ........em ước j` anh hỉu nhĩ.......
chắc sẽ ko bao zờ anh hĩu đc .......cho zù em có cố nói 100 lần 1000 lần
rằng Hp của em là đc ở bên anh...........
Sẽ k0 bao zờ anh hĩu đc.......mãi mãi...
ko bao zờ........hĩu đc.........