Phạm Minh Quân

Thông tin cá nhân

anh dại khờ
Họ tên: Phạm Minh Quân
Nghề nghiệp: Thất nghiệp
Sinh nhật: 1 Tháng 6 - 1990
Nơi ở: Cát Bụi
Yahoo: PhamMinhQuanOnline  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
I'm in Love

Bạn bè
HANG MO
HANG MO
p3' h3o lov3 u 4ever
p3' h3o lov3 u 4ever
Ivy Tran
Ivy Tran
langtu_nck
langtu_nck
hong_ngoc123
hong_ngoc123
tram12
tram12
maylaai00
maylaai00
[email protected]
thudiu1210@gmail.com
tinhtam
tinhtam
tử tiên
tử tiên
Xem tất cả

Tỷ giá

Tik Tik Tak

Truyện cười

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30

Giá Vàng


Thời tiết

Tin nhanh


(♥ Góc Thơ ♥)


 
// Update mới nhất 27/2/13 ở cuối #2 nha các đồng chí 



// Hiên tại tớ bận nhiều việc nên không hóng f145 thường xuyên được , nên có topic nào phù hợp với chủ đề của topic này các thím inbox cho em với nhé  .. ta cùng chung sức làm nên topic có ích 

Đọc xong mấy câu chuyện mà tớ sắp Quote sau đây , tớ hi vọng các thím sẽ có cái nhìn khác về cuộc đời ... Hãy sống và vui vẻ , đừng tự biến mình thành đồ đàn bà các thím ạ ... Thân tặng các thím 
// 1 thread để mọi ng có thể chia sẽ cùng nhau thế nên ai có tâm sự gì cứ nói ra nhé.. bài mà hay là tớ quote trộm đấy 

1/ Tớ xin phép bạn Bsb1912 và Darkcrusader cho tớ quote bài quote của bạn vào đây nhé, tớ hi vọng sẽ có nhiều ng hơn đọc đc bài viết này , cám ơn bạn trước .. Còn các thím.. đọc đi ..(tác giả bài này của a thien quoc bên 5s )


Quote:
Originally Posted by darkcrusader View Post
Originally Posted by bsb1912 

"Tôi đọc tất cả 9 trang của cái topic này, nói thiệt nghe chuyện của các bạn (xin phép dùng từ bạn) tùi chỉ thấy buồn cười thôi. Chỉ là chuyện ăn cắp vặt của một bọn trẻ người non dạ mà làm thành chuyện đâm chém nữa, ghê quá.
Tôi năm nay 32 tuổi, đã có vợ con, trích ngang lý lịch để các bạn biết những gì mình sắp kể đã là quá khứ.
Năm mình 25 tuổi, mình chuẩn bị lấy vợ, cô ấy xinh xắn dễ thương, tính tình cũng rất hay, hay vui cười, biết lo cho gia đình, biết nấu ăn rất ngon. Nói chung mình và cô ấy rất hợp nhau, rất yêu nhau, thậm chí có cả thử thách rồi nữa. Hồi tụi mình sắp ra trường có một anh bạn quen bố mẹ cô ấy, là Việt Kiều Mỹ, khá đẹp trai. Anh ta rất yêu bạn mình, ba mẹ cô ấy cũng góp vào nữa. Ông bà nói mình chỉ là Công tử (nhà mình cũng khá giả), chỉ giỏi ăn bám bố mẹ không có tương lai. Còn anh bạn kia có công ăn việc làm ổn định, tính tình hiền lành, đễ mến (cái này mình công nhận, đã từng ba mặt ngời uống cà phê với nhau, dù là tình địch cũng phải thừa nhận anh chàng đó tốt tính). Nhưng nàng vẫn cương quyết yêu mình, chúng mình còn từng tính nếu ép quá cả hai sẽ trốn đi (đúng là một thời lãng mạn). Rốt cục chính anh kia biết được hai đứa mình yêu nhau đã tự nguyện tránh ra. Và ba mẹ cô ấy cuối cùng cũng chấp nhận mình nhất là khi mình không dựa vào bố mẹ từ tìm ra công việc cho mình, tự kiếm ra tiền đủ nuôi hai đứa (sòng phẳng mà nói là để chứng minh thôi chứ ba má mình đời nào để con, dâu, cháu kiếm đủ ăn).
Lúc đó, mình định tháng 10 cưới, tiệc đã đặt ở nhà hàng, đã đi chụp ảnh cưới (vì có người tư vấn là chụp sớm cho mặt mày đẹp đẽ, chụp trễ căng thẳng xấu). Tháng 8 năm đó, mình phải đi công tác, dự kiến mình đi trong 14 ngày nhưng lũ miền Trung khiến kế hoạch bị hỏng. Tụi mình được về sớm. Dự tính là rạng sáng mình về đến nơi (đi xe đò) nhưng rốt cục công ty điều xe riêng ra chở bọn mình về TP nên 7g tối tụi mình về đến Hàng Xanh. Đột nhiên (đến giờ mình cũng không hiểu tại sao lại có cái đột nhiên đó, nếu hôm đó mình về thẳng nhà đã chẳng có gì xảy ra), mình có mua mực tẩm nên quyết định ghé nhà thằng bạn thân ngay Hàng Xanh (cái hẻm gần bên cái chùa to ngay góc hay có xe buýt ấy). Mình tới nhà nó (nhà thuê), nhìn qua khe cửa xem nó có nhà không (ở trong có tới mấy phòng cho thuê nhưng xe máy thì dựng ở cái phòng ngoài cùng, thì thấy xe cô ấy. Mình ngạc nhiên, trong lòng nổi lên nghi ngờ. Mình đang đứng đờ đẫn ở đó thì có người về (một người thuê phòng khác), người đó biết mình nên mở cửa cho mình vào. Mình tới trước phòng nó, phòng khóa chặt, mình áp chặt tai vào cửa và nghe tiếng cô ấy và người bạn thân của mình đang...
Chết lặng, nổi điên, tê tái, đã rất nhiều lần bạn bè mình hỏi mình có cảm giác gì lúc ấy. Nói không phải lạ nhưng lúc đó không hiểu sao mình cực kỳ bình tĩnh, mình đứng lặng một chút, ba lô trên vai, tay kéo túi xách. Mình đúng đó khoảng 15 phút, nhưng chẳng hiểu sao lại chỉ nghĩ một điều: bình tĩnh.
Sau đó mình quay ra, ra ngay đầu hẻm, gọi một xe ôm, mình nhớ có hỏi giá đàng hoàng, trả gấp đôi và chất hành lý lên rồi kêu ông vào cái quán cóc ngay đầu hẻm (cách nhà chỉ khoảng 10m). Rồi mình ngồi đợi. Đợi đến khoảng 8 giờ thì mình lấy Đd gọi máy bàn chỗ thằng bạn thân đó (cả nó và cô ấy đều không có di động). Khi nó ra nghe điện thoại mình hỏi rất tỉnh là sao, vụ cái vid đổi được chưa? Nó bảo xong hết rồi, yên tâm rồi hỏi mình bao giờ về. Mìmh hỏi nó mấy bữa nay có gặp L không? (tên cô ấy), nó nói không gặp. Hia đứa mình nói chuyện rất vui vẻ, chẳng có chuyện gì cả.
Rồi mình lại tiếp tục đợi, đến khoảng 9g30, thì cô ấy ra, nó dắt xe cho cô ấy, cô ấy còn hôn phớt nó, còn nó vỗ vào phần eo cô ấy (bây giờ mình như vẫn còn nhìn thấy cảnh đó). Xong cô ấy phóng xe ra. Vì hẻm nhỏ, tới chỗ quán cô ấy phải giảm tốc lại và... đối diện mình.
Nhìn thấy mình trong vài giây mình nghĩ cô ấy thậm chí không nhận ra kịp mình nữa kia. Mặt cô ấy đờ ra, thằng bạn mình (nó đang mặc quần đùi) đứng ngay cửa nhà nhìn ra cũng thấy. Cả hai đều đờ hết ra, nhìn mình. Mình đã từng đánh nhau không biết bao nhiêu lần, thời sinh viên nhậu nhẹt vác cây đập hét đèn KTX (ở lại ké thôi, mình ở ngoài) nhưng lúc này mình chẳng muốn làm gì cả, chỉ có chán chường, chán không thể tả, đến bây giờ mình cũng chưa bao giờ kể cả lúc căng thằng nhất chán như vậy.
Cô ấy đổ ra đất, cái xe cũng đổ lăn ra, sau đó hình như cô ấy khóc, khóc lớn lắm, nhưng mình chẳng để ý, xong cô ấy vừa nói gì vừa chạy về phía mình. Mình nhảy lên chiếc xe ôm và nói (vẫn nhớ) "Chạy nhanh lên, bao nhiêu tôi cũng trả, chạy nhanh lên). Ông xe ôm phóng bạt mạng. Tôi cũng chẳng nhớ là bao lâu thì tới nhà , lúc ấy chẳng biết gì nữa, lảo đảo vào nhà, leo lên phòng khóa chặt cửa lại và ngã vật ra giường.
Sau đó thì nói chung tôi cũng tình lại, sáng xuống ăn sáng bình thường, ba má mình nghe thằng cha xe ôm kẻ cũng biết rồi như ông bà tỉnh bơ như không có gì, vui vẻ kể chuyện gia đình lúc tôi đi vắng.
Rồi cái gì cũng qua, nhà mình đi Nha Trang khoảng 1 tuần (chắc ba mẹ mình muốn mình quên chứ ông bà có bao giờ đi du lịch lâu vậy, còn bao nhiêu chuyện ở cả hai công ty). Lúc ở Nha Trang, một thằng bạn thân khác (mình có tổng cộng ba thằng bạn đán gọi là thân) gọi điện nói cô ấy uống thuốc ngủ tự tử (52 viên, mình còn nhớ) nhưng cứu kịp chỉ có điều bị suy tim phải nằm ở Chợ Rẫy hơn 1 tháng. Nó nói mình có lẽ nên vào thăm nhưng mình chỉ trả lời là "Với tao cô ấy giờ chết còn hơn là sống!"
Thằng bạn kia vê quê, nó có gọi điện đến nhà mình, gặp mẹ mình, nó xin lỗi nhiều lắm, bảo là đó chỉ là một sai lầm ngu ngốc gì gì đó chứ nó không hề muốn phá hạnh phúc của mình rồi thì nó sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt mình nữa... Mẹ mình nói là bà phải cám ơn nó vì đã giúp bà hiểu được cô con dâu tương lai, tránh rước một con đĩ về làm dâu (sau này nghe em gái nói lại mình mới biết).
Rồi mình lao vào làm việc, hơn 1 năm sau thì mình gặp vợ mình bây giờ, xét về nhiều phương diện vợ mình không bằng được nàng nhưng mình lại yêu vợ thực sự. Rồi 1 năm sau tụi mình lấy nhau. KHi nghe tin mình sắp lấy vợ, cô ấy lồng lộn lên kiếm mình, cô ấy xin lỗi, cô ấy nói là không thể sống thiếu mình, rằng hãy cho cô ấy cơ hội gì gì đó. Thậm chí cô ấy còn gặp vợ mình và nói là mình lấy vợ chỉ để quên lỗi lầm của cô ấy. Vợ mình khóc nhiều (trước đó vợ mình không biết chuyện này). Mình hẹn cô ấy ra quán và dẫn vợ theo, trước mặt vợ mình mình nói thẳng với cô ấy rằng tình yêu của mình với cô ấy đã chấm dứt khi mình thấy nàng bước ra khỏi căn nhà đó vào buổi tối hôm đó.
Rồi mình lấy vợ, vào ngày cưới, cô ấy gửi một tin nhắn vĩnh biệt mình. Mình nhở thằng bạn thân chạy đến xem còn mình vẫn tổ chức lễ. 12g đêm, nó gọi điện nói là lúc tiệc cưới bắt đầu thì cô ấy cắt tay tự vẫn. NHưng nhà cô ấy đã cẩn thận trước nên đưa vào bệnh viện kịp.
Rồi mình sống hạnh phúc với vợ, hai đứa mình đã có một cậu nhóc. Cô ấy cũng đi làm, có cuộc sống mới, nhưng thấy mấy người bạn của cô ấy nói cô ấy vẫn không hồi phục được và cứ sống vật vờ, chẳng quen ai cũng chẳng them quan tâm đến chuyện yêu đương. Cô bạn thân của cô ấy có nói là cô ấy tâm sự sẽ có một lúc nào đó cô ấy có thể chết được. Nhiều người cứ nói mình nên một lần giải quyết với cô ấy nhưng thực sự mình nghĩ gặp nhau cũng chẳng làm gì. Mình cũng từng tuyên bố "Cô ấy sông chết không liên quan gì đến tao"
Có những lúc tôi tự nghĩ mình có ác không? NHưng đến bây giờ nếu phải nói lại tôi cũng nói vậy, vĩnh viễn tôi sẽ không tha thứ những gì cô ấy và người từng là bạn thân của tôi đã làm.
P/S: Nghe nói thằng bạn tôi về quê nó ở Phú Yên và đi làm kiểm lâm ở luôn trong cái rừng gì ấy, tôi chẳng nhớ. Nó nói với gia đình nó là chết nó cũng không quay lại TPHCM nữa.

32 tuổi, tôi đã chứng kiến tình yêu, tình bạn như thế. Thử hỏi đọc cái chuyện của mấy bạn tôi không cười thì biết làm gì đây.
Cuộc đời, chỉ hai tiếng cuộc đời mà có lúc hạnh phúc ngọt ngào lúc lại cay đắng lắm. Cái chuyện của mấy bạn chỉ là món gia vị nhẹ nhàng thôi.''
2/ Xin phép xtieunguyen cho vào đây luôn nhé
Quote:
Originally Posted by xtieunguyen View Post
Bắt nguồn từ thớt này http://vozforums.com/showthread.php?t=2103430, vào thớt tự nhiên thấy đâu đó hình bóng của mình, cảm giác tự nhiên ùa về nên lập thớt tâm sự với a e tí.

Mình tham gia VOZ từ đầu năm 2008. Các box khác thì chủ yếu chỉ vào tìm thông tin mình cần, cái nào ko có thì google search tiếp chứ cũng chả bao giờ lập thớt để hỏi (mất t/g chờ đợi các anh tài, hỏi cụ google nhanh hơn).

F17 thì chỉ chủ yếu là vào đọc chứ chả bao giờ comment, mặc dù thời gian đó có rất nhiều thớt hay và có ý nghĩa chứ ko nhảm như bây giờ. Đơn giản là lúc đó cs của mình khá thuận lợi, nên chỉ đọc, cảm nhận rồi để đấy chứ chả bao giờ lên tiếng (mà nói thẳng ra là chả khoái chém gió lắm nên cũng lười comment)

Mình chỉ bắt đầu comment từ khi t.y gặp nhiều rắc rối (vì lúc đó t/g rảnh rỗi nhiều quá, lại buồn chán chả biết làm gì nên kiếm việc để làm cho nó đỡ chán ý mà), lâu ngày, nghiện VOZ, rồi thành thói quen chém gió lúc nào ko biết luôn

Mà nói đến tình yêu, công nhận chả có cái diễn đàn nào lại quy tụ một lực lượng thất tình đông như F17 (cũ - bây giờ là F145). Mà nói thật, tâm trạng đan chán, lại mò vào một nơi toàn những thằng thất tình, chán đời, tự kỷ, nhiễm cái không khí ấy ko chừng nhảy lầu có ngày. Hôm nào đang tâm trạng mà mò vào là y như rằng, chán chả buồn chết, nhà có cái gì ăn vặt là lôi ra ngấu nghiến cho bằng hết

Mình 27 tuổi, chưa già, nhưng cũng chả còn xì-tin nữa. Cs va chạm chưa đủ, nhưng cũng khá. T/y cũng ko trải nhiều, "thoáng qua" vài cuộc tình vớ vẩn, yêu thực sự thì chỉ có 1 mối tình đầu.

Nói qua một chút về mối tình đầu của mình. Ex của mình khá xinh (theo nhiều người là rất xinh - hình ngay bên dưới - cái này mình suy nghĩ khá kỹ rồi quyết định post ko a e lại bảo mình chém thì tội mình)

Mình với ex quen nhau và yêu qua mạng 8 tháng trước khi gặp nhau bên ngoài và yêu chính thức. Quãng t/g quen ex cũng là quãng t/g tồi tệ của mình, học năm 3 ĐH, bị đuổi, mình bỏ nhà đi gần 1 năm chả thèm về, mặc dù tự đi làm kiếm sống, nhưng sống khá buông thả. Rượu chè bê tha, cafe thuốc lá, bar biếc, thậm chí đâm chém giang hồ cũng có..., chỉ chừa xì ke là ko chơi (đám mình quen lúc đó nghiện xì ke cũng nhiều, cơ mà éo hiểu sao mình ko dính vào). 

Ex lúc đó ngây thơ trong sáng và hiền lắm. Vì ex mà mình từ bỏ lối sống đó, từ bỏ mọi thứ tệ hại, quay lại quyết tâm học lại từ đầu, thay đổi cs và sống có ý nghĩa hơn. Sau đó hơn 4 năm bên nhau, bao nhiêu kỷ niệm vui buồn (mình từng là người khá lãng mạn). Có cả những điều đặc biệt từng xảy đến nữa. Vì vậy ex trong mình có ý nghĩa rất lớn (đã ra mắt gia đình 2 bên và đã nghĩ đến chuyện cưới xin). Đến bây giờ, mình ko phủ nhận, là mình vẫn còn yêu rất nhiều.

Cho nên, ngày - chính xác hơn là quãng thời gian mà tình đầu tan vỡ, cho tới bây giờ, có lẽ là quãng t/g tệ hại và đen tối nhất trong cs của mình. Lý do chính xác cho sự tan vỡ mình xin ko nhắc đến, cs mà, chẳng điều gì là ko thể xảy ra. Một cái chớp mắt của bạn, lúc bạn mở mắt ra cs đã thay đổi rồi, huống gì nhiều năm qua đi

Mình nói quãng thời gian đó đen tối nhất, làm mình đau buồn nhất, ko phải vì cảm giác mình mất đi người mình yêu thương rất nhiều. Mà là vì cái cách - cái giai đoạn - cái thời điểm nó diễn ra.

Lúc đó, công việc của mình ko được như ý, cho nên mình bỏ ngang, tạm thời coi như thất nghiệp. Lòng thì nhiều ý chí lắm, nhưng mà mình ít chia sẻ nên hầu như ai ở ngoài nhìn vào cũng coi như mình là kẻ lông bông sống ko mục đích (có cái vết từ thời bị đuổi khỏi ĐH lần đầu rồi). Mẹ mình vừa trải qua một cơn suy thận cấp tưởng là đi rồi nhưng may trời thương nên vượt qua được, có điều hiệu ứng tâm lý người già, nên mình phải đưa mẹ ra HN khám ở những bênh viện uy tín để yên tâm, nhân tiện tĩnh dưỡng luôn. T/g cũng ko lâu, chỉ hơn 1 tháng. Mình chả bao giờ nghĩ sau 1 tháng đó mình quay lại TP.HCM thì mọi việc diễn ra nhanh đến mức mình ko theo kịp nữa.

Giai đoạn đó, nói chung thất nghiệp, sự nghiệp ko như ý. Ba mình thì vốn trong quân đội nên hơi cổ hủ (lần đầu mình bị đuổi ĐH cũng do ba mình ép mình học trường ko mong muốn nên mình sinh ra chán nản quậy phá - ko phải viện lý do trách ba rồi trốn tránh trách nhiệm, nhưng mà điều đó cũng là 1 phần nguyên nhân). Vì anh mình ở HN còn ba mình thì đi suốt, có khi sáng ĐL chiều TP.HCM mai đã ở HN rồi, nhà chỉ có mình mẹ mình, nên ba chỉ muốn mình về Đà Lạt xin vào cơ quan nhà nước nào đó sống 1 cuộc sống ổn định, gia đình có thêm người. Mà từ nhỏ mình bị sống theo khuôn phép quen rồi cho nên lớn lên mình cực ghét điều đó. Nhưng mà trong nhà so với ba và anh 2 mình thì cơ bản là tiếng nói của mình chả có tí trọng lượng nào.. Gia đình ko hiểu nên mình với mọi người cãi nhau liên miên. Kế hoạch mình ấp ủ và muốn đưa ra thực hiện phá sản vì ba mình quyết ko cấp vốn cho mình làm nữa.

Chưa đủ chán nản, lúc đó mình với ex bắt đầu nảy sinh nhiều mâu thuẫn dù tình yêu vẫn còn kéo dài thêm 1 năm nữa. Đúng lúc mình cảm nhận cs của mình hụt hơi nhất, cần chỗ dựa nhất thì gia đình ko bên cạnh, được mấy thằng bạn thân thì ở xa, xung quanh thì toàn bè chứ chả có bạn. Ex ko những ko thể chia sẻ mà quyết định chia tay . Mình dù còn yêu rất nhiều, và ex cũng ko dứt khoát, nhưng thực sự cảm thấy vô cùng mệt mỏi, và cũng cảm nhận từ khi đi làm ex thay đổi quá nhiều, t/y với mình có lẽ cũng ko còn. Cho nên mình chủ động nói lời chia tay.

Lúc đó mình đã tưởng ko gượng dậy được nữa mà buông xuôi mọi thứ luôn (thực sự là mình đã hoàn toàn buông xuôi, mặc kệ cuộc sống hơn 1 tháng trời khi chia tay rồi mới bắt đầu gượng dậy). Vậy mà cho đến bây giờ, lúc này, mình đã hoàn toàn vượt qua mọi chuyện.

Sau chia tay, mình bắt đầu tìm một công việc mới, dù ko hài lòng lắm, nhưng vẫn cố gắng chấp nhận nó để tìm cơ hội khác (như đã từng chấp nhận rằng mình mất đi người con gái mình yêu thương nhất thì có cái gì mà ko chấp nhận được nữa). 
Mình có nhiều thời gian hơn để học, cảm nhận mình tích lũy thêm được nhiều kiến thức hơn. Mình dần biết cách dung hòa cs và hòa thuận hơn với gia đình, liên lạc bạn bè nhiều hơn (trước đây lúc còn bên ex nhiều khi vô tâm thật, quên cả bạn bè, nhiều lúc cũng chả để ý đến gia đình, trong tâm trí chỉ có ex - 4 5 năm trời, cái này tự ). 
Mình dần mở rộng được các quan hệ xã hội hơn chứ ko gò bó hạn hẹp trong các mối quan hệ như khi còn bên ex.
Biết chăm sóc bản thân mình nhiều hơn (lúc bên ex, vì yêu nhiều quá - có lẽ vậy, cho nên mình chăm sóc người ta nhiều quá mà quên mất cũng cần chăm sóc cho bản thân mình). Tiết kiệm được nhiều tiền bạc hơn, dần mua được những thứ mà mình muốn (lúc bên ex, đa số là nghĩ sẽ mua gì cho ex chứ chả bao giờ nhớ đến những thứ mình cần - ex mình gia đình nói chung cũng ko khá giả, lại hay mơ ước, mình thì ko muốn cho ex phải tủi thân nên nói chung cũng chiều - nhiều lúc hết tiền mà ko dám nói với gd, cũng chả dám nói với ex gặm mì tôm chết cha luôn)
Có nhiều thời gian để tiếp tục rèn luyện được những sở thích mà khi bên ex mình lãng quên (rảnh rỗi ngồi vẽ vời..., tập chơi được thêm vài bài guitar, làm được thêm vài mô hình giấy, đọc sách...). Lấy lại được thói quen nhâm nhi cafe đen, thả hồn và khói thuốc nghe ballad mỗi sáng CN như thời sinh viên. Mỗi lần vào quán có thể dõng dạc nói với e phục vụ xinh đẹp rằng: cho a 1 ly cafe nóng pha phin - thêm cái tẩy đá nữa... chứ ko phải nhỏ nhẹ:cho a lý sinh tố ...(mình bình thường ko hút thuốc cũng chả sao, nhưng mà ucf thì ko hút thấy nhạt lắm, đi ucf với ex toàn phải kêu sinh tố hoặc sữa)
Ngồi chơi game online chả ai làm phiền (cứ tưởng tượng đang fifaonline2 hay DDay mà tin nhắn tít tít, quên ko trả lời là @#&$#(@#...., rồi đang công thành hay war Bang hội mà đt reo là lại im im out game chạy đứt cả dép đến bên ex, tối về nói dối a e trong Bang là: cúp điện, rớt mạng...)
Trong công việc có thời gian tối đa để tập trung, những lúc nản chí, nhớ lại những lời nói ko tin tưởng của gia đình, của ex, nghĩ đến giai đoạn tình yêu tan vỡ là tự nhiên lại có động lực (gần như là một dạng tự ái - nhưng cũng tốt) để tiếp tục. Và cho đến bây giờ có thể nói là mình khá thành công trong công việc - ko thể phủ nhận, là ảnh hưởng của sự tan vỡ tình đầu tác động khá nhiều đến điều này

Cho nên giờ mới cảm nhận thấy, cuộc sống này ko chỉ có tình yêu, tình yêu vốn chỉ là một phần rất nhỏ trong cái thế giới rộng lớn mà mình đang sống. Cuộc sống điều gì cũng có 2 mặt, tốt và xấu. Có những thứ bạn nghĩ là tệ hại, nhưng còn đó mặt tốt của nó mang đến cho bạn nhiều động lực hơn với cuộc sống, để bạn có quyết tâm vượt qua mọi chuyện và sống tốt hơn.

//Khỉ thật, thằng bạn nó cho gói trà Ô Long, lỡ làm ấm trà đặc thành ra sáng đêm luôn, edit thêm một chút

Mình thấy những người chia tay tình đầu vì lý do xuất hiện kẻ thứ 3, thường hay nói về ex kiểu: nó thế nọ, thế kia..., hoặc có xu hướng nghĩ đến những điều tệ hại ex đã đối xử với mình, nói về ex với trái tim mang đầy nỗi hận. Ko nên. Mình nhớ có bài viết nào đó khuyên vượt qua nỗi đau chia ly tình đầu bằng cách nghĩ tới những điều xấu xa nhất của ex. Nhưng điều đó chỉ đúng trong giai đoạn đầu sau chia tay, đôi khi nó mang lại cho bạn động lực ghê gớm để vượt qua mọi chuyện. Nhưng khi đã cân bằng cs, hãy tập cách loại bỏ những suy nghĩ đó ra khỏi đầu óc mình. Như vậy bạn sẽ cảm thấy cs thoải mái hơn và dễ dàng mở rộng tâm hồn để đón nhận một t/y mới. Dù đã c/t, thì cũng hãy tôn trọng ex như lúc ban đầu, vì dù sao thì đó cũng là người mà mình đã từng yêu.

Chia tay - kết thúc một mối tình, có thể làm bạn với nhau hay không mình không xét, tùy hoàn cảnh nữa, nhưng tuyệt đối đừng mang theo trong lòng cảm giác hận. Vẫn biết t/y là ích kỷ, sự xuất hiện của kẻ thứ 3 luôn làm cho mình mỗi khi nghĩ về điều đó lại khó chịu, nhưng mang theo hận thù, cuối cùng cũng chỉ làm nỗi đau thêm dài. 

Một số cá biệt yêu để lợi dụng, lấp chỗ trống... mình không nói, nhưng đa số, khi ngta đến với tình yêu, đều mang theo những điều đẹp đẽ. Và không ai khi yêu lại muốn phải c/t. Cho nên, đổ vỡ xảy ra nguyên nhân của sai lầm luôn luôn ko bao giờ từ một phía.

Mình thấy có nhiều bạn than nghèo, thiếu điều kiện cho nên ex lựa chọn thằng đi SH, Dylan gì đấy... Mọi trường hợp chia tay do kẻ thứ 3 xuất hiện, lựa chọn của ex đúng hay sai, chúng ta ko cần xét. Có thể đó là quyết định đúng đắn, cũng có thể đó là một phút sai lầm. Phụ nữ, xét cho cùng, đến khi đi làm, va chạm cs nhiều, người ta - theo hướng tất yếu của cs - sẽ buộc phải lựa chọn điều gì tốt nhất cho mình. 

Hãy thôi nghĩ đến những sai lầm của ex, những điều đó, bạn không thể sửa đổi được. Hãy đối diện với sai lầm, khiếm khuyết của chính mình, đó là điều bạn có thể thay đổi. Với mình, trong t/y, mình yêu ex nhiều, rất nhiều, cho nên mình chỉ luôn nghĩ về ex, giúp ex hoàn thiện bản thân, mà quên mất một điều - là phải hoàn thiện bản thân mình trước. Mình mất 5 năm sống vô nghĩa, cho nên mình muộn 5 năm để lo cho sự nghiệp. Kết quả là mình ko tạo được sự an tâm cho ex, đánh mất tình yêu - một cái giá phải trả khá là đắt. Nếu mình yêu lần thứ 2, mình tin là mình sẽ không để điều đó lặp lại.

Cần có cái nhìn thoáng hơn với những gì tệ hại xảy ra với bạn. Lúc này, nó có thể là mất mát. Nhưng một lúc nào đó sau này, bạn sẽ nhận ra, mất mát đó thật nhỏ bé, cái bạn nhận lại được đáng giá hơn nhiều.

//Đôi dòng tâm sự với a e Vozer, hi vọng những a e đã thất tình, đang thất tình... sắp thất tình...sẽ có đủ động lực vượt qua mọi chuyện và tiến lên phía trước, để f145, để HỘI ĐÊM DÀI sẽ là nơi mọi người vào nhìn lại mọi chuyện đã qua với nụ cười trên môi chứ ko phải là nơi để a e kéo vào than thở, tự kỷ, khóc hận chuyện đã qua

Lao động hăng say - Tình yêu sẽ đến

Hơi dài, ai muốn thì đọc, ko muốn thì thôi, đừng gạch đá mình tội nghiệp
3/Xin phép tác giả darkinthenight và xin cám ơn bác AH-64 chia sẽ
Quote:
Originally Posted by AH-64 View Post
Chuyện thế này các pác ạ: em và ex chia tay cũng dc gần 2 năm rồi. ngày trước gái chủ động chia tay mặc cho em tìm mọi cách níu kéo. Lúc đó em cũng vật vã lắm . ngày chia tay em có nói sẽ mãi chờ gái. Vài tháng sau. Trong một đêm chán đời + xấu trời e kiểm tra nick gái đang ẩn hay không ( chủ yếu là muốn xem avata gái như nào ) dek. Đập vào mắt em là hình một thằng con trai khác. Thằng này em biết. nó học chung cùng ex một khóa học ngắn ở trường. ngày trước chưa chia tay e cũng tỏ ý ghen với thằng đó thì nhận dc câu trả lời là bạn bè bình thường thôi. Lúc nhìn cái avata đó trong lòng em dâng lên một nỗi ấm ức khó tả. cảm giác vừa yêu vừa hận e vứt hết mấy món đồ kỉ niệm ngày trước… 2 tuần sau nỗi ấm ức em tự nghĩ. Việc éo gì phải đau khổ truyện đó. đ3o’ đáng. 
Rồi thời gian cũng âm thầm trôi. Em cũng chưa yêu thêm 1 ai cả. phần vì nỗi đau chưa nguôi hẳn. Phần vì em biết trong lòng em vẫn có 1 chút gì đó vương vấn ( mối tình đầu các bác ạ). Mới đây em nhận dc tin nhắn gái rủ đi café . trong buổi tối café đó gái tỏ ý muốn quay lại. rồi gái nhắc đến những kỉ niệm cũ. Lúc đó cảm xúc của em cứ bồi hồi sao đó. rồi em nói: cho anh thời gian : 2 tuần sau anh sẽ trả lời em.
……….
Trong lòng em có 2 luồng cảm xúc cứ giằng xé nhau:
- Quay lại thì liệu có dc như xưa. Liệu có phải thằng kia bỏ gái rồi gái mới quay lại với em hay là gái nhận ra em mới là tình yêu đích thực của gái. ?
- Từ chối thì liệu mai sau có ân hận. chẳng phải em đã từng rất muốn gái quay lại hay sao. Em đã từng tin sẽ rất khó để tìm dc người khiến em yêu như gái. Liệu mai sau em có còn yêu ai dc như vậy nữa không?
………..
Ngày kia là 2 tuần rồi các bác ạ. Sau mấy đêm suy nghĩ. Ngày kia Câu trả lời của em có lẽ là: TỪ CHỐI dù trong lòng em vẫn còn chút gì đó luyến tiếc. chút gì đó còn yêu. 
Em từ chối là đúng hay sai hả các bác ( có trong trường hợp này mới thấy bối rối kinh khủng. trong lòng như muốn xé ra làm hai )
+++++++++++++
quyết định của em :
8h15pm : em đến nhà đón gái đi café. Hôm nay em mới để ý gái xinh,xinh hơn nhiều so với 2 năm trước ( mặc dù hồi yêu em gái cũng dc đánh giá là xinh rồi) nhưng 2 năm qua có lẽ là biết cách ăn mặc và trang điểm hơn cộng thêm cái kính trên mắt khiến gái thực sự xinh lên rất nhiều.
- Sau khi nghe hết bản nhạc em mới cất lời hỏi han linh tinh rồi vào đề : em nói “anh với em sẽ là bạn tốt của nhau nhé” ( nói rồi em mới để ý là câu này sao giống câu 2 năm trước gái nói thế ). gái im lặng không nói gì chỉ cúi mặt khuấy cốc café . em biết khi gái không nói gì có nghĩa là gái đang buồn (hồi trước khi em làm gì khiến gái không vui gái đều im lặng kiểu thế )
- một lúc sau gái nhìn em nói “ em xin lỗi mà” . em lặng lẽ uống cốc café rồi nói: “ anh xin lỗi nhưng đã quá muộn để bắt đầu lại rồi em ạ. Anh thừa nhận anh đã từng rất mong mỏi muốn em quay trở lại…nhưng giờ đã quá muộn rồi.” gái hỏi em: “ anh đã có bạn gái mới chưa” em bảo “chưa” như hiểu ý gái muốn nói gì . em nói tiếp “ nhưng 2 năm là một thời gian quá dài đối với anh. Anh đã từng đau khổ biết chừng nào.anh muốn chon chặt trái tim mình. chúng mình là bạn có lẽ tốt hơn em ạ” lần này có lẽ gái đã hiểu không cuộc tình của chúng em không thể trở lại. gái lại cúi mặt với cốc café con em thì nhìn gái. Nhìn gái em biết chắc rằng gái mai sau sẽ tìm dc người tốt hơn em bởi đơn giản :gái rất xinh. Và sẽ không lạ nếu có nhiều vệ tinh xung quanh
9h15 pm : em tính tiền dắt xe ra khỏi quán. Cả 2 cứ im lặng như vậy. khi gái lên xe em rồi chả hiểu sao em muốn đi qua hồ gươm ( là chỗ bọn em hay đi dạo ngày trước) vậy là em phóng xe đi qua hồ dù đi về đường đó thì sẽ mất thêm 30 phút đi xe nữa
-đi dc vài phút thì trời mưa. em mặc áo mưa xe máy còn gái thì trùm đuôi áo phía sau. 1 lúc sau gái tựa trán vào lưng em.nấc lên. Em biết cùng với tiếng nấc đó là những giọt nước mắt rơi ra. 
>10h : chở gái về đến nhà , trước khi về em có nói “ phải luôn vui vẻ và hạnh phúc em nhé” rồi phóng xe đi thẳng. em biết lại sẽ rấ lâu em mới gặp lại gái. Và lần gặp tới có lẽ là lần gái đến nhà đưa tấm thiệp hồng cho em.
- Trên đường về em cởi phăng chiếc áo mưa ra. Cứ thế phóng xe đi. Đi đâu em cũng chẳng biết nữa. trong những hạt mưa rơi vào mặt em lúc đó chắc chắn có một chút nước ở mắt em ( em cũng chả hiểu nổi mình nữa: ngày gái chia tay em đã từng khóc. Ngày hôm nay em từ chối. khi phóng xe nghĩ về những ngày đã qua. Em cũng rơi nước mắt)
11h45: em về tới nhà.
…………..
Các bác ạ: nếu các bác hỏi em có luyến tiếc không: em trả lời không thì chắc chắn là nói dối.giá như gái trở về với em sớm hơn thì mọi chuyện đã khác. Nhưng 2 năm đối với em là quá đủ rồi. cả em và gái đều cần tìm những sắc màu khác về cuộc sống của mình. Em đã sống khép kín trói chặt lòng lâu quá rồi. ngày mai trời lại sang và em sẽ mở trái tim ra đi tìm những màu sắc mới cho nó. Những điều cũ sẽ mãi vẫn ở sâu trong tim và em sẽ giữ nó như những kỉ niệm đẹp. chỉ là kỉ niệm đẹp thôi
==================
4/ Cám ơn bạn kyoshjro14 chia sẽ
Quote:
Originally Posted by kyoshjro14 View Post
Chuyện này em lấy bên ttvnol. 
Các bác học hỏi ít kinh nghiệm.
"Mình viết những dòng này mong mọi người cho mình một lời khuyên, rằng mình nên xử sự như thế nào cho đúng. Câu chuyện của mình là thế này.

Cô í là người cao hơn mình (nghĩa đen), xinh đẹp, cực ít nói, sống nội tâm, ít bạn bè. Cô í lúc trước là người thích mình trước, và lúc trước hay chủ động rủ mình đi lòng vòng chơi. Lúc đầu mình mặc cảm về chiều cao, chứ thật ra mình cũng có cảm tình với cô ấy, tạm gọi là Cáo héng. Về sau thì khi hiểu tình cảm của cô ấy, mình tiến tới.

Sau đó thì mọi việc diễn tiến tốt. Cầm nã thủ, hôn, những lời yêu thương,... Nhưng thực sự lúc đó, có một khoảng cách vô hình giữa 2 đứa. Sự chia sẻ chưa có, cô ấy vốn là người ít nói, nên hầu như chỉ có mình nói, và cô ấy trả lời những gì mà mình hỏi mà thôi. Thực sự là mình đã rất cố gắng để 2 đứa có thể san sẻ với nhau nhiều hơn, nhưng với bản tính ít nói của cô ấy, điều đó ko cải thiện đuợc gì nhiều. thực sự là nhiều lúc mình cảm thấy bất lực.

Nói thêm về mình một chút, mình và cáo bằng tuổi,nhưng mình hơi già về tính cách so với cái tuổi, tại cũng có va chạm nhiều. Thời gian trước, Cáo có nhiều biến động trong cuộc sống, ba mất, bắt đầu đi làm, áp lực công việc. Mình thì còn đang năm cuối một trường kĩ thuật, sắp ra trường. Chẳng hiểu có phải những áp lực đó làm cho cáo thay đổi hay ko thì phải? Riêng nhữn biến động đó, em đều cố gắng lo cho Cáo, hết sức mà em có thể.

Thời gian gần đây, dường như thái độ của Cáo hơi thay đổi. Vẫn đi chơi, vẫn hôn nhau, nhưng mà Cáo tự dưng lại hay nói rằng dạo này Cáo ko muốn quen ai cả, kể cả mình(nói ko phải kiểu làm nũng đâu). Rồi thời gian trước có lúc lại ko muốn nhận điện thoại hay tin nhắn của ai, mình nhắn tin hay gọi điện đều ko bắt máy. Thời gian đó mình hỏi dồn tới thì Cáo bảo rằng hãy cho Cáo thêm thời gian, Cáo thấy tình cảm 2 đứa chưa đạt đến tình yêu thực sự, tình cảm chưa đủ. Cáo bảo rằng từ khi quen Cáo, mình suy nghĩ nhiều, mệt mỏi nhiều, Cáo thấy có lỗi. Cáo muốn mình có thời gian hơn cho công việc và học tập. Mình nhiều lần hỏi điều gì đang xảy ra thì Cáo chỉ im lặng, sự im lặng làm mình phát điên.

Hôm qua, 2 đứa cũng đi chơi với nhau, cũng như vậy, vẫn là điệp khúc thời gian này Cáo ko muốn quen ai, rằng từ khi quen Cáo mình mệt mỏi, nhưng vẫn đi với nhau, và hôn nhau, cũng nồng nàn, say đắm. Qủa thật, thực sự mình muốn phát điên lên vì sao cáo lại nói như vậy.

Cáo có nhiều cái đuôi, nhưng cáo ko coi vào đâu. Hồi hôm, đang đi, cũng có đuôi fone cho cáo. Qủa thật nhiều khi cũng có suy nghĩ Cáo đang so sánh, và lựa chọn thì phải.

Mình và Cáo quen nhau đầu tiên qua một người bạn gái, khá thân với mình và với Cáo. Bạn đó cũng bảo rằng hiện tại Cáo hờ hững, và ko muốn quen ai, và bảo mình hãy từ từ. Nhưng mình ko hiểu được cớ sao hôn nhau, gặp nhau mà vẫn như vậy?

Mong các cao thủ cho em vài lời tư vấn, em nên làm gì..."



Tư vấn của bác Cong050: "Cậu à, tớ rất quan tâm câu chuyện của cậu, hoàn cảnh cậu chẳng khác gì tớ 3 năm trước (sao trùng hợp thế nhỉ), Cáo tớ cũng cao hơn, xinh như hoa, và tớ lúc đó cũng tự cho mình nhiều kinh nghiệm tán gái, vì qua vài mối tình. và tớ lúc đó cũng năm cuối một trường kỹ thuật.

Ngày đó, tớ cũng yêu đương, theo đuổi cái rất tốt, nhưng cáo thì lúc nào cũng như có tâm sự, nét mặt buồn lại càng mạng nhiều ưu tư hơn, cáo không nói nhiều, nhưng dò hỏi thì tớ biết gia đình cáo có nhiều chuyện không vui, tớ đa ra sức chia sẽ, an ủi cáo, ra sức biểu hiện mình quan tâm đến cuộc sống cáo, để cáo biết là trong đời cáo mất tất cả cũng vẫn còn có tớ.
Cũng đến lúc cáo nói điều như cáo của cậu nói với cậu, cáo không muốn quen ai cả, cáo chỉ muốn một mình. Tớ đâu có chịu, tớ lại càng ra sức chăm sóc cáo hơn (vì nghĩ mình làm chưa tròn nhiệm vu, mk ngu thật), rồi cứ dần dần, cáo ít gập tớ dần, với nhiều lý do, và ngày đó cũng đến.
Một hôm tớ gọi cáo đi chơi (tớ nhớ là chủ nhật), cáo thưa máy và nói mắc bận đi chợ với mẹ. Tớ ok, và cũng do nhiều ngày không gập, tớ quyết định làm một bất ngờ là đến nhà cáo đợi cáo về, sau gần 2 giờ ngồi đợi (ngu vãi), cáo đã về..........trên xe một trai khác, cáo đẹp lỗng lẫy trong váy áo, cáo đẹp bao nhiêu lòng tớ càng đau sót bấy nhiêu, chia tay, 03 năm rồi.

Sau một năm vật vã và tìm hiểu, tớ muốn biết tại sao lại sảy ra như thế, ba đầu tớ trách cáo lừa dối tớ, sau này khi hiểu ra tớ trách mình nhiều hơn, tớ đã làm sai điều gì???
- Tớ là một tên nhóc mới lớn, chỉ yêu đương vớ vẩn, chỉ mang trong người những kinh nghiệm để tán gái, còn kinh nghiệm về cuộc sống và tình yêu thật sự chỉ là số 0.
- Cáo là người nội tâm, suy nghĩ nhiều, cáo nhìn ra những điều khúc mắc cuộc sống (những khúc mắc mà tớ lúc đó chưa biết), vậy mà tớ lại tỏ ra mạnh mẽ hơn, khuyên nhủ cáo, cuối cùng lại càng lòi ra một thằng nhóc mới lớn.
- Lúc cáo nói không muốn quen ai, thì tớ phải hiểu ngay là mình không thích hợp với cáo, và cáo biết điều đó, nhưng cáo thật tốt, và cả ngu ngốc nữa, cáo không muốn nói chia tay, vì sợ làm tổn thương mình (thấy không, yếu đuối đến mức con nhỏ không dám nói ra, sợ làm đau chàng trai, ngu thật).

Một năm sau nữa, tớ tìm ra cách giải quyết các vấn đề đó:
- Tìm hiểu cuộc sống, muôn màu cuộc sống, để mình có một kiến thức và bản lĩnh đúng nghĩa một người đàn ông (ông nào muốn chăm sóc và che chở được người mình yêu thường thì phải tập bản lĩnh nhiều vào, gái nó đã ngu rồi, mình còn ngu hơn gái nữa thì làm sao)

- Lúc em nó cảm thấy bế tắc cuộc sống, thì phải có cách làm em nó thông, một phương pháp khoa học đúng nghĩa (không chỉ là ra sức diễn giải, nâng niu cáo, mà có khi phải kiên quyết, chửi bới, và sẵn sàng cắt đứt khi cáo không thay đổi), làm được cho cáo thương thì cáo chỉ thương hại, làm cho cáo sợ thì cáo không trung thành, chỉ có làm cho cáo nể thì mới giữ được cáo.

Cậu xem xét lại bản thân mình trước xem, cậu có đủ tư cách bảo bọc cáo trong cuộc sống này không, cậu biết em nó đang nghĩ vớ vẩn, nhưng cậu có biết cách giải quyết vấn đề của em nó không, hay khi cậu vào hoàn cảnh của em nó cậu cũng bế tắc luôn.

Cuối cùng, nếu 2 người không thể đến với nhau, mong cậu bình tĩnh, đừng làm gì quá đáng để ân hận suốt đời, sau này, 3 năm sau, tớ có đủ mọi thứ, sẵn sàng là chỗ dựa cho cáo, nhưng không còn được nữa, chúng tớ đã tự xây lên một bức tường quá cao rồi, không leo qua với nhau được nữa

chúc may mắn"



Và đây là kết quả sau mấy năm xa cách: "Cũng lâu lắm rồi, hôm nay tự dưng thấy nhớ nhớ cốc, mò vào đây, bất ngờ khi topic mình lại nằm ngay ở trang đầu.
Tự dưng thấy vui vui, vì biết đâu có một vài anh em vào đọc được topic này mà nghiệm ra cho mình chút gì đó...

Lâu không vào, không biết các cao nhân ngày nào có còn ngày ngày ghé qua cốc thăm viếng và cho vài dòng tư vấn với những anh em vẫn đang khổ sở trong sự nghiệp chinh phục cáo hay không nữa? 

Có một tin này không biết em có nên nói với các bác không nhỉ? Thôi thì em xin kể để hầu chuyện các bác vậy...

Em nó đã có chồng rồi các bác à. Cũng lâu rồi, cũng hơn nửa năm. Em nghe cũng sốc lắm. Em nó lấy chồng mà không gửi thiệp mời đám cưới em nữa, em cũng biết phải 1 tháng sau ngày cưới, thông qua "bà mai" ngày nào. Thú thật là ngay khi nghe cái tin đó, em buồn và shock lắm! Tối ấy, rủ 2 thằng bạn thân nốc bia đến không biết say là gì, 2 thằng kia bò về không nổi, dù hàng ngày tửu lượng tính ra cũng xêm xêm. Buồn vì cái gì nhỉ? Mình và cô ấy có còn quan hệ gì nữa đâu kia chứ, bản thân mình đã xác định là không còn tình cảm gì nữa rồi cơ mà, cớ sao vẫn buồn. Đến lạ!

Rồi vài ngày sau là một vài ngày tâm hồn như rơi vào mùa đông rét buốt, giá lạnh, cái lạnh trong lòng như làm chai sạn đi cái xúc cảm hàng ngày của mình. Vẫn làm việc, vẫn học tập, vẫn nói cười, nhưng sao thấy một cảm giác thật trống trải, bâng khuâng...

Hơn nửa năm đã trôi qua. Mình cũng đã trải qua một vài mối tình thoáng qua. Đời lạ thật! Những cô gái mình càng hờ hững, càng dửng dưng bao nhiêu thì lại càng quan tâm đến mình nhiều hơn. Con gái có khó hiểu quá không nhỉ? 

Tiếc một điều, giờ đây, dường như cảm xúc ngày nào đã bị bào mòn đi một chút, như thế là hay, hay là dở, nhỉ?

Ngày hôm qua là sinh nhật của người con gái năm nào. Không cố gắng để thức đến 0h để mà làm người send cái mess chúc mừng SN đầu tiên như ngày nào, một tin nhắn chúc SN nhẹ nhàng vào buổi xế chiều cùng vài reply hỏi thăm sức khoẻ qua lại, tự dưng lòng mình sao vẫn gợn lên chút sóng? Chợt mỉm cười, nhủ với mình, cô ấy đã có chồng...

Mình vẫn đang đi tìm câu trả lời cho lẽ sống của cuộc đời. Trước kia, mình tự nhủ sẽ kiếm thật nhiều tiền, để cho người con gái năm nào phải hối hận vì đã rời xa mình. Như anh Công có nói, 100tr đầu tiên em đã rất nhanh kiếm được, và cũng rất nhanh đốt nó đi, và bây giờ vẫn đang trên đường kiếm những cái 100tr tiếp theo, vẫn cố gắng học hành và làm việc, để đi tìm lẽ sống cho đời mình.

Đôi khi, câu trả lời cho cái câu hỏi mà mình đã đặt ra cho cái topic này, mình đã nghiệm ra được. Thế còn bạn, nếu bạn có câu hỏi như mình, hãy tìm câu trả lời của mình ở đây nhé bạn! "

Khi đọc xong những bài vừa rồi chắc hẳn trong lòng các thím đã nhận ra đc 1 số điều đúng ko, nhận ra đc con ng mà lâu nay mình đang nhấn chìm .. Nhận ra đc mình đã bỏ lỡ những điều gì..
CÁc thím ạ , có thể mình chưa đủ tuổi để khuyên các thím nên làm thế này thế kia .. nhưng mình hiểu thế nào là 1 cuộc đời tươi đẹp.. Ngày trc các thím đã từng có mà phải không.. vậy tại sao ta cứ chìm đắm trong quá khứ đau buồn.. Nếu đã chìm quá sâu khó có thể quay lại, thì các thím hãy chìm sâu thêm tí nữa nhé, chìm về cái khoảng thời gian hạnh phúc đã từng có để thấy cuộc đời đáng sống đến thế nào 

Còn rất nhiêu bài viết hay nữa, nhưng hơi dài... Vậy nên bài nào có độ dài vừa phải và nhiều ý nghĩa tớ mới đưa ra mặt tiền nhé.. các bài dài dài tớ sẽ đưa link nhé .. 

5/ Cám ơn bạn Drake đã ủng hộ rất nhiệt tình topic. Xin phép tác giả cho mình gộp chung vào đây nhé
Quote:
Originally Posted by Betrayal111 View Post
Có thể hơi dài...mong các bác đọc hết và tư vấn giúp
2 đứa mình bắt đầu chuyện tình yêu khi còn học lớp 12.Rồi tới khi thi đại học,bạn ấy chọn 1 trường kinh tế,mình đỗ vào 1 trường kỹ thuật và học đúng ngành mà em cảm giác thích thú nhất....mối tình cứ vậy trôi êm đềm qua năm tháng.Cũng đã được hơn 5 năm rồi,có thể chẳng thiếu những lúc giận rỗi nhau,chẳng thiếu những lúc bạn ấy mặt nặng mày nhẹ khi mình uống hơi quá đà với lũ bạn,vì mình qua đón muộn,vì valentine mình bận công chuyện chẳng gặp bạn ấy được...v.v...chẳng thiếu những lúc 2 đứa vì chuyện gì đó bất đồng quan điểm mà cũng quyết liệt đòi chia tay.Nhưng rồi qua tất cả mọi chuyện lại quay về với nhau và qua những lần đó lại thấy hiểu và yêu nhau nhiều hơn.
Mình giờ là sinh viên năm cuối-5 năm mà....Nàng thì học khối ngành kinh tế....4 năm đã ra trường và đi làm được hơn 3 tháng rồi.Và mọi chuyện bắt đầu từ đây...từ cái thời điểm bạn ấy bắt đầu đi làm.
Mình cảm nhận được sự thay đổi trong bạn ấy.Ko hẳn đơn giản chỉ là thay đổi cái cách ăn mặc...ví như thay vì quần jean,áo thun như mình vẫn thích ở bạn ấy thì sẽ là váy công sở,đồ công sở....những thay đổi ấy mình chẳng nói làm gì.Vì môi trường đã khác giờ đã đi làm thì cũng phải thay đổi vậy thôi!Nhưng bạn ấy chẳng còn những thói quen như cái chuyện tình yêu của 2 người cùng là sinh viên với nhau.Chẳng còn những tin nhắn qua lại.."Có chuyện gì anh gọi điện đi...em bận lắm".....đã nghe mấy lần cái câu này khi mình nhắn tin hỏi thăm xem đã ăn cơm trưa chưa?Hay đang làm gì vậy?....Uhm,thì mình cũng đành ngậm ngùi mà chấp nhận rằng "thì người ta mới đi làm,cũng cần phải tích cực làm việc để đc ghi nhận chứ,bận rộn mà,nhắn tin lại phiền ra?"
Rồi cũng chẳng còn hứng thú với cái việc mình rủ đi cùng nhóm bạn để tụ tập ngồi chém gió,đôi khi cũng chỉ là trà đá vỉa hè cho vui vẻ thôi mà...."Em mệt lắm,anh đi 1 mình đi.Đi khi nào về nhà thì gọi điện em?".Chẳng còn những buổi 2 đứa lang thang trong công viên,chờ bằng được hoàng hôn,chụp cho bằng đc 1 cái ảnh rồi mới về.Những gì giản dị và quá đỗi quen thuộc ấy bỗng chốc trở nên xa lạ....Giờ trong cái work list của bạn ấy ngoài cái việc ở công ty là những buổi tiệc nhỏ với đối tác,những lần cafe với khách hàng.Chẳng tới nỗi quá bận rộn quá,kín mít quá để ko có thời gian cho những thói quen kia.Cái cách thể hiện của bạn ấy làm mình hiểu "Dường như bạn đã đi làm và ko còn phù hợp với những gì thuộc về sinh viên nữa,hay có khi cũng phủ nhận tất cả những gì mà trước đây bạn vẫn thích và vẫn muốn làm,hay bạn ấy chẳng còn hợp gu với cái sự giản dị,bình dân và vui vẻ như cái thời sinh viên nữa rồi.."Vẫn biết khi người ta đi làm rồi...mọi chuyện sẽ khác đi rất nhiều..môi trường mới....áp lực công việc mới sẽ làm người ta thay đổi...Chỉ ko hiểu sao lại thay đổi nhiều và nhanh tới thế....Vô tình giữa mình và bạn ấy là bức tường-bức tường vô hình nhưng cao ngất-giữa cái mác sinh viên năm cuối và người đã đi làm.cảm giác xa lạ quá....
Rồi sự quan tâm dành cho mình cũng ít đi.Chẳng còn những buổi sáng goị mình dậy đi học như ngày xưa vẫn thế.Chẳng còn những lúc vội vàng qua phòng trọ nhà mình khi thấy mình giọng khác đi như bị cảm cúm...Giờ giọng có khè khè thì cũng chỉ là :"Anh nhớ uống thuốc vào nhé...Đơn thuốc em chuyển qua mail cho anh rồi đó,anh nhớ mua đầy đủ và uống đi...chiều tối em xong việc sớm em sẽ qua"....2 đứa ở cách nhau có hơn 10km mà cảm giác như 2 đầu tổ quốc mà phải xong với chả việc...Có qua gặp bạn ấy và đi chơi với nhau cũng chỉ là bạn ấy rảnh thì bảo qua.Chứ mình cũng nhiều lần hỏi qua đón rồi đi dạo linh tinh nhưng toàn bị từ chối nên cũng chán.chẳng buồn rủ thêm nhiều nữa.
Đã 3 tháng nay từ lúc đi làm mình đã giật mình vì cái cách nào đó mà bạn ấy thay đổi.nhưng mình vẫn cố gắng tìm ra nguyên nhân nào đó-lí do nào đó như sự ngụy biện để bảo vệ cho người mình thương yêu suốt mấy năm...và cũng là để tự ru ngủ mình để thôi ko còn phải suy nghĩ quá nhiều nữa....
Nhưng tới ngày hôm qua thì đúng là thảm kịch.
Học xong...bọn bạn rủ ra quán nước ngồi chém gió chút rồi về nhưng không đi.Hôm nay trời Hà Nội tự dưng lạnh nên nhớ bạn ấy nhiều nhiều,gọi điện hỏi bạn ấy làm xong chưa thì qua rồi đi ăn đồ nướng."Em hôm nay phải đi có việc rồi anh ah,để mai anh nhé"..Thế là đành nhập hội với bọn bạn.Trên cái con đường khi mà mình và bọn bạn còn đang tíu tít chuyện trò đủ thứ trên đời...Vô tình lướt qua....1 dáng người quen thuộc....1 bộ đồ mà mình đã từng được nhìn thấy....sau 1 người con trai khác lạ...và cái cách ngồi sau rất thân thiện,thậm chí là cực kì thân thiện khi tay vòng ôm lấy người con trai trước...lặng người...chết lặng người...Chẳng hiểu lúc ấy nghĩ gì...hay có khi chẳng nghĩ được gì cũng nên....thấy cái xe ấy vụt qua rồi dừng đèn đỏ....dừng xe....rút vội cái điện thoại ra gọi....thấy cái dáng quen thuộc ấy mở ví ra lấy máy đt..rồi number busy,chạy gần xe hơn 1 chút nữa thì đúng là bạn ấy ...thôi!Đúng rồi...chẳng nhầm đi đâu được hết....Sụp đổ và vỡ tan tất cả....Lẳng lặng mà ra về,đi như người mất hồn với những câu hỏi "Tại Sao?"...."Vì sao?"..."5 năm đánh đổi lại bằng sự lừa dối à?"......v..v...Cứ quanh quẩn trong đầu mà chẳng thể nào thoát ra được.....
9h tối,điện thoại rung lên khi mình nằm bẹp trong căn phòng nhỏ mơ màng ngủ mà còn quên cả ăn tối...."My love calling".....Mình chẳng nghe máy.....
11h tối...trong cái suy nghĩ cảm thấy phát ớn lên được của mình...mình cầm máy lên và gửi tin nhắn...."Có thể chuyện tình cảm của anh và em chẳng thể biết được sẽ tới đâu hay chẳng biết có tới đích hay ko?Có thể ngày 2 đứa chia tay anh ko biết nên vui hay nên buồn.5 năm...anh ko tin là anh chọn sai người...5 năm....anh mong rằng em đủ tốt và cố gắng hành động tốt để nếu phải xa nhau...anh sẽ buồn chứ ko phải vui"........Bạn ấy Reply lại:"Anh nói gì em ko hiểu?"....Em tắt máy....và thức tới giờ vẫn chưa ngủ????????
Giờ mình phải làm sao cho chuẩn đây??5 năm để rồi chết lặng cái tình yêu này bởi sự lừa dối sao....mình im lặng sao....mình cũng muốn đc chửi....đc nói thẳng....đc nói tất cả những gì cay nghiệt nhất chứ!!!!!
Những ngày lăng quăng suy nghĩ:
1h47' a.m.....05/10/2011
Vậy là cũng được 1 tuần kể từ cái ngày oái oăm đó xảy ra.7 ngày là ko quá nhiều để nghĩ về 1 chuyện tình cảm 5 năm-ko quá nhiều để xem xét lại 1 người đã gần gũi và gắn bó với mình 5 năm....nhưng nó đủ dài để con người ta sống tỉnh táo hơn...bớt lụy hơn và cũng đủ để sẵn sàng cho cái tư thế của người chuẩn bị "được" bỏ rơi.
04/10/2011:Hà Nội trời lập đông rồi hay sao mà lạnh thế....hay chỉ là ảnh hưởng của mấy cơn bão đang ồ ạt tràn về.Mưa và gió...Hà Nội ngăn ngắt gió như suy nghĩ của kẻ thất tình.Phố dài thêm phố-mưa buồn thêm mưa....chẳng bao giờ thấy nó ảm đạm tới thế trong suốt từng ấy thời gian gắn bó với cái mảnh đất mà" cái gì cũng rẻ chỉ có tình người là đắt thôi này.Khi tâm hồn trở nên quay quắt thì cũng là lúc con người mạnh mẽ nhất mà dám chấp nhận mọi thứ để gạt bỏ hết những heo may lạnh lẽo ra khỏi con người đang từng giờ từng ngày bị hành hạ...hành hạ tuyệt đối và trên mọi phương diện.
6h sáng tỉnh giấc...hé cái cửa...gió lùa vào lạnh buốt...cảm giác "SUN-gô-KU"....ngán ngẩm cái thời tiết này lắm rồi nhưng cũng lục đục dậy mà đi nộp bài tập lớn.....Cái điện thoại tắt ngẩm từ mấy ngày hôm nay đc bật lên.8Tin nhắn báo miss call...18tin nhắn sms...tìm mãi...xem đi...xem lại chẳng thấy tin nhắn của người cần xem...tin nhắn mà mình tìm kiếm...nản!Hay là em gọi cho mình...Miss Call....cũng chẳng có...toàn là bọn bạn gọi rủ đi đá PS3,rồi hỏi xem bài tập lớn tới đâu rồi...Dự cảm thấy 1 cái gì đó mơ hồ thôi nhưng là cái mơ hồ của sự tan vỡ....Nằm vật ra giường mà cười nhếch mép và lẩm bẩm :"Cái gì đang xảy ra thế này!Mk"....
11h cũng xong việc trong trường...chạy vội ra quán nước ở đầu cổng trường...nhâm nhi chén trà nóng....chẳng hiểu lúc ấy đang nghĩ gì nữa....???Đang cay nghiến cái gì nữa...thấy nóng mặt...thấy cáu giận....thấy bực bội....máu đang xôi dần dần....đều đều và sắp lên tới đỉnh điểm mất rồi.....Cầm cái điện thoại lên type:"Hôm nay anh muốn gặp em?8h tối nay ở quán cafe hay tới nhé.Sau tin nhắn này em chuẩn bị thu xếp công việc để tới đi,anh ko muốn em lại nói rằng em busy n�

 

> Trả lời nhanh
Nhập vào tên của bạn:
Nhập mã số xác nhận (bắt buộc):
» Hiển thị cửa sổ mặt cười       » Download bộ gõ tiếng Việt Unikey
 Bạn có muốn chuyển các ký hiệu như :) :( :D ...thành mặt cười trong bài viết này?
 Bạn có muốn chèn thêm chữ ký vào bài viết này ?
 


 
Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2024 VnVista.com