1 buổi chiều thứ 7 trên đường đi học về tôi có chạy ngang đường Nguyễn Đình Chiểu, lúc đó trời lất phất những giọt mưa khung cảnh xung quanh thì u ám, chất chứa 1 nỗi buồn khó tả. Tình cờ ghé mắt vào 1 người bán hàng ven đường, ah anh ta đang bán cái máy dùng để thổi bong bóng í mà (loại bong bóng xà phòng ấy), giờ đây cả 1 đoạn đường là những giọt mưa li ti pha lẫn những quả bong bóng đang bay rồi lại vỡ ....khung cảnh ấy thử hỏi làm sao tôi không xúc động, những hình ảnh năm nào ngày ấy vẫn còn đó trong đầu tôi, những ký ức tuổi thơ dường như khó phai mờ lắm, cứ ẩn hiện đâu đây để rồi bất chợt 1 hình ảnh nào đó sẽ lại gợi lên thôi ...kìa nước mưa rơi trên má tôi hay là ............nước mắt.
![]() 8 năm, đã 8 năm rồi nhớ cái hồi tôi vẫn là 1 học sinh tiểu học, lúc đó mấy đứa bạn trong xóm cũng thường hay rủ chơi cái trò này, với lại trẻ em miền quê mà mấy cái trò dân dã đó cũng đã đủ tạo được niềm vui rồi. Và tôi xin cam đoan rằng ngày nay những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong thời này-cái thời mà dường như sự phát triển máy móc lên tới cực độ đã làm mất đi những giá trị chân quê, giản dị ..sẽ ko thể nào cảm nhận được trọn vẹn niềm vui từ trò chơi ấy đâu. Chỉ với vài ngàn đồng là trong tay đã có ngay 1 hủ mà thổi cho sướng, hoặc khá hơn là mua cái máy rồi nó tự thổi lun ấy chớ...thế thì còn gì là thú vị nữa chứ. Còn chúng tôi thì khác, đi học 1 ngày 500 đồng thì kiếm đâu ra tiền mà mua mấy thứ xa xỉ ấy (với lại thời đó chắc cũng chưa có ![]() ![]() Lấy được rồi cảm giác vui lắm mà cũng sợ, sợ bị phát hiện thì chỉ có ăn roi. ![]() ![]() Nếu có ai hỏi tôi trên đời này có gì rắc rối nhất, tôi xin trả lời đó là chữ TÌNH. Thương yêu, hờn giận, oán ghét, âu lo, vui buồn, sung sướng..đó là tâm trạng của những người đang lặn hụp trong cơn mê tình ái. Chữ tình là sông dài bóng mát, mà chữ tình cũng là sa mạc nắng cháy, một khi vướng vào rồi chúng ta sẽ nếm đủ các vị mặn ngọt chua cay .......Nhưng hỡi ôi tôi nào có được biết vị ngọt là gì, chỉ thấy sự chua chát, pha lẫn chút đắng cay và mằn mặn mà thôi ...
Ôi tình yêu có trăm ngàn cách viết, viết ngắn viết dài viết dọc viết ngang, nhưng thủy chung chỉ có 1 hàng ...rằng tình yêu là mạch nguồn đau khổ .... Chữ tình rắc rối lắm ai ơi Chữ tình là khuất mắt quá đi thôi Chữ tình là số kiếp thương đau con người Chữ tình là vô vàn nước mắt Chữ tình là đêm dài thức trắng Cuối cùng vòng tay rã rời Là buồn nhiều hơn vui Một lần yêu là đau khổ trong nghẹn ngào Tựa người điên bờ môi héo hắt xanh xao Ngày đợi chờ nhung nhớ, ngày giận hờn vu vơ Rồi muộn phiền triên miên cuồng tim đau nhói từng cơn Chữ tình thuốc đắng đã trao nhau Uống vào chuốc lấy lắm thương đau U sẫu và chất ngất lo âu đêm ngày Chữ tình là sa mạc nắng cháy Chữ tình là sông dài bóng mát Chữ tình một khi vướng vào đầy mật ngọt chua cay Chớ hiểu lầm ấy là những vì sao trên trời. Đấy là cái bông của những cây dầu (hông bít đúng hông nữa) . Những lúc lang thang trên đường phố tôi thường thấy những cái bông ấy rơi xuống, nhưng lạ là chúng rất lớn so với dưới quê mà tôi thấy, chắc là nó lâu năm rồi
![]() ![]() Ôi cuộc đời ... ![]() Lang thang trên đường phố Sài Gòn những buổi chiều chủ nhật. Lòng tôi bỗng nhớ về mái trường xưa, con đường thân quen năm nào, bạn bè cũ ngày ấy... vậy mà đã xa vắng rồi ư
![]() Thoang thoảng đâu đây mùi bắp nấu thật khiến người khác phải "động lòng", suy nghĩ tôi dường như đã bị chặn đứng thay vào đó là những hình ấy. Có 1 điều lạ là dường như Sài Gòn này người ta chỉ thích ăn bắp Mỹ, còn bắp dân mình thì hầu như rất ít người bán. Nhớ lại hồi ấy dưới quê đôi lúc sáng sớm chỉ vài trái bắp nấu thôi cũng đã đủ lót dạ cho buổi sáng, không như ở đây không hủ tiếu thì cũng bánh mì, không thôi thì "Kinh Đô", "Đức Phát", ôi biết bao nhiêu thứ để lựa chọn. Có ai còn nghĩ tới trái bắp ngày xưa nữa đâu. Sao tôi cảm thấy thèm quá, thèm những hương vị đồng quê thân quen năm nào, nơi ấy dường như không có sự bon chen, dối lừa, ...và tôi cảm thấy lòng mình được thanh thản. Hãy nhớ về những ngày tháng đã qua. |
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
|