Thông tin cá nhân
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
Truyện cười
(♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Bạn bè
Thời tiết
(¯`·._.·* Châm Ngôn *·._.·´¯)
.•°*”˜˜”*°•.Hoa Học Trò.•°*”˜˜”*°•.
^...O...^ Hình Ảnh Đẹp ^...O...^
|
Các bài viết vào Friday 28th July 2006
Có khi nào bạn bước trên đường mà chưa biết rằng mình sẽ đi đâu về đâu không? Có khi nào bạn cảm thấy cuộc đời là một chuỗi dài những ngày buồn bã và đau khổ chưa? Đau khổ vì không qua được một kì thi, đau khổ vì bị người ấy bỏ rơi khi giữa hai người đã có biết bao nhiêu kỉ niệm đẹp? Lúc đó bạn cảm thấy mình cô đơn đến vô cùng, tưởng như không có gì có thể bù đăp được nỗi cô đơn trong bạn.
Đôi lúc tui thấy cuộc đời đổi màu đen, tui thấy như cuộc đời đang hắt vào mình cốc nước muối mặn chát, cảm thấy cả thế giới này đang quay lưng lại với tui.Lạc lõng, bơ vơ giữa những người xa lạ. Cái cảm giác ấy mới đáng sợ làm sao?Tui tưởng mình như mọt người sắp chết đuối cố tìm chỗ bấu víu mà không thể.Như một người nghèo đánh rơi một tài sản vô giá, thất thểu theo từng ngày chờ mong tìm mãi mà chẳng thấy được thứ đã đánh mất. Có phải cuộc sống là như vây? Là thử thách, là nghiệt ngã? Tui cũng không biết nữa! Chỉ biết rằng cơ hội sống của bạn không đến lần thứ hai. Dù đôi lúc tưởng mình đã gục gã như đang đi trên một sa mạc bỏng rát mà trong bạn không còn một giọt nước. Dù thế đi nữa thì tất cả chúng ta cũng nên cố gắng để vượt qua những phút yếu mềm, những lúc cô đơn. Hãy nghĩ rằng bạn luôn là chính mình trong bất cứ hoàn cảnh.Chỉ có là chính mình bạn mới biết mình cần gì và phải làm như thế nào để đạt được điều đó. Cô đơn thật đáng sợ nhưng sẽ đáng sợ hơn nếu bạn đánh mất chính mình.Chăc chắn bạn sẽ kiệt sức khi luôn than thở về nỗi cô đơn của mình.Đừng ngồi đếm những nỗi buồn mà hãy đếm xem bạn đã bao nhiêu lần được hạnh phúc.Tui tin rằng bạn còn hạnh phúc và may mắn hơn rất rất nhiều người trên trái đất này.Những người thật sự không còn một mái nhà để sớm tối đi về, không còn một người thân để quay về gục khóc những khi cô đơn,những khi gặp thất bại trên đường đời. Hãy quý trọng những giây phút mà chúng ta đang sống. Có một vòng tròn rất tự hào về thân hình của mình, tròn một cách hoàn hảo đến từng milimét. Thế nhưng, một sáng nọ thức dậy, nó bỗng thấy mình mất một góc lớn hình tam giác. Buồn bực, vòng tròn tìm mảnh vỡ hình tam giác bị mất. Vì không còn hoàn hảo nên nó lăn rất chậm chạp.
Nó bắt đầu ngợi khen những bông hoa dại đang tỏa sắc bên đường. Nó tâm tình cùng sâu bọ. Nó tận hưởng ánh sáng mặt trời ấm áp. Vòng tròn tìm được nhiều mảnh vỡ nhưng chẳng mảnh nào vừa cả. Nó lại tiếp tục tìm kiếm. Một ngày kia nó tìm được một mảnh hoàn toàn vừa khít. Nó sướng đến run người. Giờ đây nó lại hoàn hảo như xưa. Nó ghép mảnh vỡ kia vào rồi lăn đi. Nhưng, ơ kìa? Sao nó lăn nhanh đến thế, nhanh đến nỗi các bông hoa nhòe đi trong mắt nó, tiếng chuyện trò thì bạt đi trong gió. Vòng tròn nhận ra thế giới xung quanh nó trở nên khác hẳn khi nó lăn quá nhanh. Nó bèn dừng lại, đặt mảnh vỡ bên đường rồi chầm chậm lăn đi!... Bài học cái vòng tròn tặng chúng ta là: Thật kỳ lạ khi người ta mất đi một cái gì đó lại thấy mình hoàn hảo. Một người có tất cả mọi thứ trên đời lại là kẻ nghèo túng. Bạn sẽ không biết thế nào là ước mơ, là hy vọng, là nuôi dưỡng vì một ngày mai tốt đẹp hơn. Bạn sẽ không bao giờ biết cảm giác sung sướng khi có ai đó yêu thương bạn và cho bạn cái bạn tha thiết mong muốn! Cuộc sống không phải là cái bẫy để chờ chúng ta sa vào rồi kết tội. Cuộc sống có chút gì đó như mùa bóng, khi đội mạnh nhất cũng có thể bị thua và đội yếu nhất cũng có những giây phút huy hoàng. Mục đích của chúng ta là thắng nhiều hơn bại. Hãy biết chấp nhận sự bất toàn là một phần tất yếu của con người , bởi vậy bạn ơi đừng ngại ngùng khi mình có nhửng khiếm kuyết đó , vì có nó nên bạn mới là chính bạn Lá cây xanh rồi lại vàng, hoa nở rồi lại tàn. Nhìn những chiếc lá khô, hoa tàn đó lần lượt rời bỏ cành cây, thở dài một tiếng trở về với cát bụi, chắc bạn sẽ nghĩ : chúng đi rồi không bao giờ trở lại.
Nhưng xuân đi rồi xuân đến, hoa tàn rồi hoa lại nở, cành cây trơ trụi lại mọc ra những lá xanh tươi. Con đường nhỏ vắng vẻ, trống trải lại tràn đầy những bông hoa rực rỡ. Cái mất đi ngày hôm qua lại hoàn toàn khôi phục trở lại, nhìn thấy những điều này, bạn còn cảm thấy thế giới này thiếu gì nữa? Chính vì hoa tàn lá rụng mới khiến cho đất cát màu mỡ, ẩn chứa sức mạnh. Chính vì có sự mục nát điêu tàn của chúng thì mới có mùa xuân năm sau sáng lạn. Trong hàng triệu mầm non tươi mới đó, trong những nụ hoa rực rỡ đó, trong những nụ cười trẻ thơ đó chẳng phải đang viết ra tên tuổi của những người đã khuất hay sao? Không có cái cũ ra đi thì làm sao có cái mới đến? Sinh ra vốn là đi tới cái chết, chết là để thúc đẩy sinh ra. Trong cái vũ trụ muôn đời bất biến, luân chuyển không ngừng, thay nhau sinh diệt này, chúng ta sẽ không sống mãi, nhưng chúng ta có thể "tồn tại" vĩnh hằng! Ngày mai... Bất luận ngày hôm nay đáng lưu luyến thế nào thì ngày mai cũng sẽ không chần chừ đến để thay thế, bất luận chúng ta chống chọi hay bình thản, sinh tồn hay tử vong thì ngày mai cũng sẽ bước tới không dừng chân. Ngày mai bình thường mà vô hình, nó mau chóng biến thành ngày hôm nay, hóa thành ngày hôm qua, trở thành những ngày đã qua. Ngày mai là không thể biết được, là một chuỗi những dấu chấm hỏi , kéo chúng ta bước tới trước thêm một ngày, lớn thêm một ngày tuổi nhưng vẫn không biết sẽ tăng thêm được cái gì, giảm bớt đi cái gì. Ngày mai là gian nan, phải làm việc, phải suy nghĩ, phải chiến đấu. Ngày mai là mong manh, giống như hạnh phúc của con người vậy, có thể có bệnh tật, đau khổ. Ngày mai giống như một tờ giấy trắng! Chúng ta có thể tiếp nhận rồi để nó trở thành một bài thi bỏ trống, cũng có thể nguệch ngoạc vài nét lên nó, nhưng cũng có thể biến nó thành một kiệt tác có màu sắc tuyệt mỹ, có tâm tư tình ý diệu vợi. Vì vậy ngày mai phụ thuộc vào sự sáng tạo của chúng ta. Đối với những người yêu nhau, ngày mai có thể là giai đoạn đẹp đẽ của họ. Đối với người nông dân cực khổ, ngày mai có thể là một vụ thu hoạch lớn...Cho dù có một vĩ nhân nào đó mất đi vào ngày mai thì hoàn toàn không phải là ngày mai chiến thắng người đó, mà là người đó, mà là người đó làm cho ngày mai trở nên vĩ đại, khiến ngày mai trở thành một ngày vĩnh viễn được ghi nhớ. Đừng đợi ngày mai bước đi tới chúng ta mà hãy bước tới ngày mai! Không chờ đợi mà là xây đắp, chúng ta mới có thể có được một ngày mai thực sự tươi đẹp của chính mình. |