Bụt
hiện lên và hỏi: “Làm sao con khóc?”, và rồi khi biết rõ câu chuyện,
Bụt mới cười mà rằng: “Xời, tưởng gì, chuyện nhỏ. Ta sẽ cho chim của ta
đến giúp con”.
Ngay lập tức, chim của Bụt bay đến, sà vào
thùng thóc. Tấm thích chí lắm. Có trong mơ cô cũng chẳng hình dung ra
nổi, Bụt cho chim nhặt thóc giúp mình. Tiện thể, Tấm bê cả thùng hạt
dẻ, nhờ chim bóc vỏ hộ...
Trong chốc lát, mọi việc đã xong
xuôi. Tấm hớn hở vì sắp được đi trảy hội. Nhưng khi nhìn mình trong
gương, Tấm lại khóc. Bộ váy yếm duy nhất dì ghẻ cho cô mặc từ ngày này
qua ngày khác, từ mùa đông sang mùa hè, giờ chẳng khác gì bikini hai
mảnh. Và đôi guốc cao gót, giờ trông y hệt đôi guốc mộc. Tấm khóc to
lắm. Một phần vì cô tủi, và phần nhiều cốt để cho Bụt nghe thấy.
Và
Bụt đã nghe thấy thật. Làm Bụt như làm dâu trăm họ, thấy có tiếng khóc
ở đâu là phải xuất hiện nơi đó, trừ nhà hộ sinh. Bụt đến chỗ Tấm, và cố
gắng cất giọng ngọt ngào: "Lại chuyện gì nữa đây???". Sau khi nghe Tấm
kể lể sự tình, Bụt mới bảo Tấm: "Con đào những cái lọ đã chôn ngày
trước lên, thì muốn quần áo đẹp thế nào cũng có, toàn Versace không
hà". Nói xong, Bụt biến mất luôn. Kể từ đó, không ai còn thấy Bụt nữa
xuất hiện lần nào nữa trên giang hồ và nghe đâu, ông đã nằng nặc xin
chuyển công tác...
Nghe lời Bụt, Tấm đào tung cả ngôi nhà vì
chẳng nhớ lần trước đã chôn lọ ở đâu. Cuối cùng, cô cũng đã tìm thấy
chúng. Nào thì áo, nào thì quần, nào thì giày, và còn cả một con ngựa.
Tấm được Bụt cho áo quần đẹp để đi dự hội
Tấm
đóng bộ gọn gàng, nhảy lên lưng ngựa và phi thẳng đến nơi trảy hội. Lúc
đi ngang qua cầu, táy máy thế nào, Tấm rơi một chiếc giày xuống hồ
trúng ngay đầu vị vua trẻ đang ngồi câu cá ở dưới đó. Vua liền ngóc đầu
lên chửi với theo "Mẹ đứa nào ném giầy vào đầu ông" . Tấm sợ rằng sẽ
đến muộn giờ trẩy hội nên Tấm mặc kệ và không quên vứt lại câu chửi thề
về phía vị Vua trẻ đó "Sư cha đứa nào chửi bà", nhảy lên lưng ngựa và
tiếp tục thúc ngựa phi nước đại.
Đến nơi, đúng lúc nhà vua
đang mở cuộc thi kén vợ. Ai ướm vừa chiếc giày mà vua mang ra, người đó
sẽ là vợ của vua. Điều lệ cực kỳ đơn giản, dễ chơi, dễ trúng thưởng nên
ai cũng muốn thử vận may, trong đó có cả mẹ con nhà Cám. Vậy mà lạ
thay, chẳng ai ướm vừa. Người ít nhất cũng rộng ngót một size. Tấm len
lỏi chen vào. Cô nhận ngay ra giày của mình. Làm sao mà không nhận ra
chiếc giày quá khổ. Tấm ngạc nhiên lắm. Trong khi đó nhà Vua thầm nghĩ
"Ông mà bắt được mày thì mày biết tay ông". Tấm bèn xin ướm thử và vừa
khít. Nàng trở thành vợ của nhà vua từ đó. Chẳng ai biết được vị vua
trẻ đó đang toan tính điều gì chỉ thấy chàng ta nhếch mép cười mỉm
trông vẻ rất gian xảo.
Tấm và vua kẻ tám lạng người nửa cân,
hai người suốt ngày cãi nhau chí chóe chẳng ai chịu nhường ai, nhà vua
ra sức hành hạ tấm thân ngọc ngà của tấm, nào là làm bia cho vua tập
bắn, nào là làm bao cát cho vua tập oánh quyền... Tấm cũng chẳng vừa,
Tấm bắt ruồi muỗi bỏ vào mồm vua lúc vua ngủ gật.... Chính vì thế mà cả
hai người rất tâm đầu ý hợp, nhà vua thật sự rất sung sướng khi đã tìm
được một ý trung nhân theo mong muốn của mình.
Nàng Tấm xinh đẹp sánh duyên cùng đức vua
Thấm
thoắt đã đến ngày giỗ bố, Tấm xin phép vua cho nàng trở về nhà. Vừa đến
nơi, Tấm đã bị dì ghẻ bắt trèo cau hái quả. Nàng bực mình lắm. Dù gì
thì cũng đường đường là chánh cung hoàng hậu, vậy mà phải trèo cây cau.
Nhưng rồi nghĩ đến nghĩa vụ làm con, nàng làu bàu vài câu rồi nghe theo
lời của mẹ ghẻ, trèo lên cây và không quên cắp nách đôi giày đã đi vào
lịch sử.
Lại nói về mẹ con Cám, khi thấy Tấm đã ở chót vót
trên ngọn cây, cả hai liền cầm rìu chạy ra mà mắm môi mắm lợi chặt gốc.
Cây đổ ụp xuống ao khiến Tấm rơi xuống nước. Cho chắc ăn, mẹ con Cám gí
điện xuống nước cho Tấm chết hẳn. Báo hại mấy trai làng đang tắm cách
đó không xa cũng bị một phen điện giật. Thấy Tấm đã chết hẳn, Cám mới
lấy quần áo của Tấm và mặc vào người rồi đi thẳng vào cung.
Tấm
chết đi hoá thành chim vàng anh. Nàng muốn bay vào cung lắm. Nàng muốn
được nhìn thấy nhà vua hàng ngày. Nhưng nàng không dám. Không chỉ riêng
nàng, tất cả loài chim trong vùng chỉ nghe đến tên nhà vua là đều bay
mất dép. Chả là nhà vua đang tập bắn chim. Con vật xấu số nhất bị vua
bắn chết mới chỉ cách đây mấy ngày bằng cả một băng AK. Nàng chỉ dám
đến bên vua mỗi khi đêm về và hót cho vua nghe những điệu nhạc mà chính
nàng cũng không thể hót lại được lần thứ hai. Thấy con chim lạ cứ quấn
quít bên mình, một hôm vua hỏi: “Vàng ảnh vàng anh, có phải vợ anh chui
vào ống quần”. Nghe vậy, vàng anh bay vào ngay, và suýt chết ngạt trong
đó...
Từ ngày có vàng anh, nhà vua quên cả Cám mỗi khi đêm về
khiến Cám tức lắm. Nó bèn sai quân lính bắt chim, vặt sạch lông vứt ra
vườn. Từ đám lông ấy mọc ra hai cây soan đào. Vua thấy đẹp, bỏ chơi
chim chuyển sang chơi cây. Cám tức mình lại sai chặt sạch cây trong
vườn và lấy gỗ đóng thành khung cửi. Niềm vui chẳng trọn vẹn. Hôm sau
suýt nữa thì Cám bị truy tố vì tội lâm tặc.
Khung cửi hàng
ngày phát ra tiếng kêu: “Kẽo cà kẽo kẹt, lấy tranh chồng chị, chị khoét
mắt cho”. Điên tiết, Cám đốt thành tro và đem rải ra đường. Từ đám tro
ấy lại mọc lên cây thị, và chỉ có duy nhất một quả...
Lại nói
về nhà vua. Từ ngày Cám về cung, nhà vua cảm thấy có điều gì lạ lạ. Vua
sinh buồn phiền, ngày ngày dạo chơi khắp nơi cho khuây khoả. Một hôm,
khát nước, vua đi qua quán của bà già nọ. Vua kêu hai cốc trà đá. Bà cụ
mời vua miếng trầu. Thấy miếng trầu ngon sao giống của hoàng hậu têm
ngày trước, nhà vua mới gặng hỏi, đồng thời xin bà miếng nữa...
Thì
ra một lần bà lão đi ngang qua cây thị, thấy có quả thị ngon, bà mới
nói: “Thị ơi thị rụng bị bà, bà để bà ăn chứ bà không ngửi”. Gọi mãi,
gọi mãi mà thị không rơi, bà mới dùng dép ném. Thấy quả thị đẹp, bà lão
mang về nhà để ngắm hàng ngày. Nhưng kỳ lạ làm sao, từ ngày có thị, mỗi
lần bà lão đi ra khỏi nhà, khi quay về, nhà cửa lại gọn gàng sạch sẽ,
cơm nước đầy đủ. Bà ngạc nhiên lắm. Bà kể cho mọi người nghe, và sau đó
phải giấu biệt thị vì ai cũng muốn mượn. Rồi một ngày bà giả vờ đi ra
khỏi nhà rồi sau đó quay lại, bà thấy trong quả thị có một người con
gái nết na, xinh đẹp bước ra. Bà mừng lắm, chạy vội lại xé tan vỏ thị.
Từ đó Tấm ở lại với bà lão.
Khi vua hỏi, bà mới gọi Tấm ra. Hai vợ chồng nhận ra nhau, mừng mừng tủi tủi. Sau đó vua đưa Tấm về cung lại làm hoàng hậu.
Gặp
Tấm, thấy nàng xinh đẹp hơn xưa, Cám mới hỏi: “Chị Tấm ơi, chị làm thế
nào mà đẹp thế?”. Tấm mới sai đào một cái hố sâu, bảo Cám đứng dưới để
Tấm giội nước sôi xuống. Cám vui lắm. Vậy là nó lại sắp được đẹp như
Tấm rồi. Cám cười rạng rỡ và không quên dặn Tấm phải đun nước thật sôi
giội cho sướng...
Cám chết, Tấm băm vằm xác Cám làm nghìn
mảnh, nấu mắm rồi sai quân lính đóng chum dán nhãn Phú Quốc đem biếu dì
ghẻ. Dì ghẻ đang ăn khen ngon, bỗng có con quạ đến kêu rằng: “Ngon gì
mà ngon, mẹ ăn thịt con có còn xin miếng”. Dì ghẻ giật mình, nhìn xuống
đáy chum thấy đầu của Cám. Mụ kêu to ba tiếng rồi lăn đùng ra chết. Tấm
cũng suýt bị truy tố vì tội giết người cũng may mắn là có ô dù to nâng
đỡ nên mới thoát nạn... Từ đó Tấm suốt ngày ở trong cung chẳng dám đi
đâu sợ dân chúng chửi bới chê cười bởi chí ít gì thì Tấm cũng là đương
kim hoàng hậu mà |