Khi mà tớ viết Entry này…
Tớ nói thật là tớ đang run lắm…
Mắt tớ đang cay lắm…!
Tim tớ đang đau lắm …
Những gì tớ nói đang là cảm xúc thật của tớ…
Tớ mong ấy hiểu cho tớ…
Tớ đã từng hứa với ấy
Tớ sẽ ko bao giờ buông tay ấy ra …
Tớ đã cố níu kéo…
Tớ đã cố nắm chặt tay bàn tay của ấy ấy hơn…
Nhưng tớ ko thể …
Vì cứ mỗi lần …
Tớ cố nắm chặt tay ấy hơn ,thì ấy lại đẩy đẩy tớ ra…
……
Cánh tay tớ ko đủ sức để níu ấy lại với tớ…
Tình yêu của tớ ko đủ lớn để giữ ấy ở bên tớ…
Và tớ biết rằng …
Tớ đang bị đổi sử bất công …
Những người yêu trước của ấy với tớ…!!!
Ấy so sánh đi…
Ấy đã quan tâm tới ai nhiều hơn …
…
Ấy nói chúng mình đã quá vội vàng…
Ùh tớ thừa nhận …
Ấy nói chúng mình ko hiểu được nhau…
Không có chung cùng mục đích…
…Ùh tớ thừa nhận
Ấy nói ,Ấy ko thể chăm sóc cho tớ, cho ấy về sau này…!!!
Ùh tớ thừa nhận …
Tớ thừa nhận ….tớ sai
Nhưng tình yêu tớ đã và đang trao cho ấy ko bao giờ là sai…
….
Chúa sinh ra ấy…
Và Chúa nói :sinh ra ấy là để cho tớ…
Nhưng Chúa lại ko nói với tớ rằng….
Chuá ko cho tớ và ấy được yêu nhau
Thiên mệnh…
Ý Chúa đã như thế
Tớ ko chấp nhận …
Nhưng người làm cho tớ chấp nhận số phận lại là ấy…!!!
Vì tớ sợ khi chúng ta làm bạn bè
Tớ có được ôm ấy nữa hay ko …
Vì vị trí của bạn bè trong tớ ko bao giờ nhận được sự quan tâm của tớ
Như người yêu…!!!
Thôi
Tớ ko muốn nói nữa
Tớ xin lỗi
Vòng tay ấy ôm tớ lạnh quá…
Có ấy rồi mà sao đời tớ vẫn còn vắng tanh
Nhiều lúc tớ tự hỏi …
Tớ là gì của ấy…
Và khi bây giờ…
Khi tớ quyết định ra đi…
Thì…
Tớ vẫn chưa có câu trả lời
Và 1 lần nữa tớ muốn nói với ấy …
Tớ ko muốn làm người luôn đứng sau ấy …
Vì nếu như thế …
Tớ sẽ ko thể nắm tay ấy được đâu…!!!
Tớ yêu ấy.
Nhưng vì tớ yêu ấy ,tớ phải ra đi…
Nhưng vì yêu ấy tớ muốn ấy được hạnh phúc…
Dù rằng …
Tớ ko phải người đã mang đến hạnh phúc cho ấy…
Và khi tớ ra đi ..
Tớ mang trong lòng tớ …
Tiếng dập máy cuối cùng mà tớ được nghe …
Tớ nhớ Ấy lắm!!!