Tôivà nàng sinh ra đã là hàng xóm của nhau. Tôi hơn nàng một tuổi. Khi hai đứa còn bé tí, con nhỏ đó đi đâu cũng bắt tôi đi kèm với lí do... sợ ma, cho dù nó đi học giữa ban ngày trời nắng chang chang mà vẫn sợ ma như thường. Bố hai đứa thì luôn miệng: “Anh lớn thì phải chiều em nhỏ, nó là con gái hay sợ...”.
Chúng tôi lớn lên, khi học cấp ba tôi học hơn cô hàng xóm một lớp. Trường cách nhà chúng tôi chỉ vài cây số, vậy mà buổi nào cô ta đi học thêm hay học về muộn là y như rằng bắt tôi đi cùng, kèm về tận nhà vì cô ta... sợ ma!
Rồi tôi lên thành phố học một trường CDCN, năm sau nàng vào đại học. Tưởng vậy là yên thân. Ai dè vào ngày lễ ngày tết, nghĩa là những dịp về quê là tôi lại đưa nàng về, vì “đi tàu đêm em sợ ma lắm”. Trời!? Trên tàu đông như hội mà còn sợ ma thì... ma nào nó chịu cho thấu? Nhưng bạn bè hai đứa bảo: “Là con trai phải ga-lăng chứ?”. Vậy là tôi lãnh đủ, suốt ngày phải ga... lăng xăng!
Gần nhau nhiều đâm ra... quen hơi, thế là chúng tôi yêu nhau từ thủa nào không rõ. Khi đã yêu nhau, ngoài ma ra thì nàng còn sợ đủ thứ trên đời. Dĩ nhiên tôi đã trở thành “xe ôm” chuyên nghiệp cho nàng hết ngày đến đêm, từ hè qua đông, đi đâu cũng có nàng bên cạnh. Nàng như cái bóng của tôi vậy. Ồ không, nếu tắt đèn thì cái bóng của tôi sẽ biến mất, chứ những lúc như vậy “cái bóng” sống lại càng gần hơn mới khổ!
Thời gian trôi đi, chúng tôi lấy nhau. Bây giờ thì ban ngày tôi đã được tự do đôi chút vì hai vợ chồng làm khác cơ quan. Nhưng đêm về thì... “Anh ơi, con nó muốn tè, anh ra sân lấy bô giúp em, ngoài sân có tiếng cọt kẹt, em sợ... ma lắm”. Rồi: “Anh ra vườn nhổ cho em mấy cây cỏ mực để em giã cho con uống, ngoài vườn yên lặng như... có ma ấy, em sợ lắm...!”
Thế đấy, nghĩa là trong không gian chỉ có hai trạng thái: “yên lặng và “có tiếng động” thì vợ tôi đều quy cho ma cả!
Rồi con cái chúng tôi lớn lên, chúng lấy vợ lấy chồng, khi chúng tôi lên chức ông bà thì cả hai về hưu. Bây giờ thì bà lão nhà tôi càng sợ ma tợn, bả bảo giờ già yếu rồi nên ma nó đụng nhẹ cái là mình “đi đời nhà ma” ngay! Vậy là tôi phải làm mọi việc thay bà ấy mỗi khi đêm đến!
Sinh - lão - bệnh - tử không ai thoát khỏi quy luật của tạo hoá. Hơn 80 tuổi thì tôi chết. Ba năm sau thì bà nhà cũng đi theo tôi, con cháu chôn chúng tôi cạnh nhau. Sau ba năm sống, à quên, chết yên tĩnh thì bây giờ tôi lại bị bả quấy rầy. Vào buổi tối bà ấy đi đâu cũng bắt tôi đi theo.
- Tôi đi thăm ông Phèng mới mất sáng nay đây, trời tối lắm, ông đi với tôi nhé!
Tôi cười: - Bây giờ bà đã là... ma như người ta rồi thì bà còn sợ cái gì nữa?
- Nhưng tôi sợ... người lắm!
- Rồi, sống thì sợ ma, chết lại sợ người, mà người có gì phải sợ?
- Ban đêm họ tập hợp từng toán ra đắp mộ giả để đòi tiền đền bù, nghe nói người ta sắp quy hoạch di dời khu nghĩa địa này.
Ra thế! Một hôm bà ấy bảo:
- Ông này, ở cuối xóm có hai đôi vừa cưới nhau, tôi với ông đầu thai vào hai nhà đó nhé?
- Cũng được, nhân lúc người ta chưa di dời hài cốt chúng ta. Trên trần gian thì cưới chạy tang, ở đây ta đầu thai chạy... quy hoạch, vui thật. Nhưng bà tính sao?
- Hồi còn sống, ông cứ than khổ vì đi đâu cũng bị tôi bám theo, vậy lần này ta đổi giới tính cho nhau...
Chà, đúng là khôn như... ma. Bà đừng hòng tranh phần ngon nhé, chỉ vì thoát khỏi cảnh bị bà bám riết mà tôi không được hưởng bao nhiêu thú vui: ăn nhậu, cà phê cà pháo, tự do đi đêm về hôm, tự do tán phét, vừa bia bọt vừa xem bóng đá, ngắm các em cẳng dài... ư? Đừng hòng!
Thế là tối hôm sau tôi trốn vợ lên trần gian đầu thai trước!
Chuyện đã hơn 20 năm rồi, bây giờ thì tôi đang ngồi viết tâm sự này đây. Điện thoại của tôi đang “tò te tí”, xin lỗi tôi phải dừng lại, vì cô bạn đang nhắn tin bảo đưa cô ấy về, tính cô ấy hay sợ ma lắm!
Khi đọc những bài viết của bạn mình có cảm giác đó là mình chứ không phai là ai khác .Nhung số phận mình thì khong đượcmay mắn như bạn,vì từ sự thơ ngay ma dại khờ đó đã đưa mình tới mot dấu ?Bnaj nên mở rộng các bài viết và lam cho web mình phong phú hơn nhé
Những bài viết rất hay
nơandyesterday. Thanh minh
Một đêm bước chân về gác nhỏ, chợt thấy đóa hoa tường vi ... Hạt bụi nào hóa kiếp thân tôi, để một mai tôi về làm cát bụi....
Truyện cười
LỜI TRÁI TIM
Có những món quà thật đơn giản nhưng chứa đựng biết bao chân tình. Tôi biết một chàng trai đã gấp 1.000 con hạc giấy tặng người anh yêu. Mặc dù lúc đó anh chỉ là một nhân viên quèn trong công ty, tương lai chẳng có vẻ gì sáng lạn nhưng họ vẫn luôn rất hạnh phúc bên nhau. Rồi cho đến một hôm người yêu của anh nói rằng nàng sẽ đi Mỹ, sẽ không bao giờ còn có dịp gặp lại anh nữa. Nàng rất lấy làm tiếc về điều này và an ủi chàng rằng rồi nỗi đau của chàng cũng sẽ trở thành dĩ vãng. Hãy để cho nó ngủ yên trong ký ức của mỗi người. Chàng trai đồng ý nhưng trái tim tan nát. Anh lao vào làm việc quên cả... thời gian... Hãy quý trọng tất cả những gì mà chúng ta có, dù cái đó cũng chỉ là đơn giản
Bữa trước, riêng hai dưới nắng đào, Nhìn tôi cô muốn hỏi "vì sao?" Khi tôi đến kiếm trên môi đẹp Một thoáng cười yêu thoả khát khao
- Vì sao giáp mặt buổi đầu tiên Tôi đã đày thân giữa xứ phiền Không thể vô tình qua trước cửa Biết rằng gặp gỡ đã vô duyên?
Ai đem phân chất một mùi hương Hay bản cầm ca! tôi chỉ thương Chỉ lặng chuồi theo dòng xảm xúc, Như thuyền ngư phủ lạc trong sương.
Làm sao cắt nghĩa được tình yêu! Có nghĩa gì đâu, một buổi chiều Nó chiếm hồn ta bằng nắng nhạt, Bằng mây nhè nhẹ, gió hiu hiu...
Cô hãy là nơi mấy khóm dừa Dầm chân trong nước, đứng say sưa; Ðể tôi là kẻ qua sa mạc Tạm lánh hè gay; - thế cũng vừa
Rồi một ngày mai tôi sẽ đi. Vì sao, ai nỡ bỏ làm chi! Tôi khờ khạo lắm ngu ngơ quá, Chỉ biết yêu thôi chẳng hiểu gì.
Quê Hương ---------------------------
Thuở còn thơ ngày hai buổi đến trường Yêu quê hương qua từng trang sách nhỏ: "Ai bảo chăn trâu là khổ?" Tôi mơ màng nghe chim hót trên cao. Những ngày trốn học Ðuổi bướm cạnh cầu ao Mẹ bắt được.. Chưa đánh roi nào đã khóc!
VALENTINE
Câu chuyện thánh Valentine --------------------
Tôi xin tự giới thiệu. Tên tôi là Valentine. Tôi sống ở La Mã vào thế kỉ thứ 3, thời cai trị của hoàng đế Claudius. Tôi không thích hoàng đế Claudius, và tôi không phải người duy nhất ! Claudius mong muốn có một đội binh hùng mạnh. Ông ta muốn tất cả đàn ông phải tình nguyện gia nhập quân đội. Nhưng nhiều người không muốn ra chiến trường, họ không muốn xa rời vợ con và gia đình. Điều này khiến Claudius giận dữ và nảy sinh một ý tường điên khùng : nếu cấm tất cả đàn ông lập gia đình, họ sẻ không còn bận tâm đến chuyện vợ con và sẽ gia nhập quân đội. Claudius ban lệnh cấm mọi người kết hôn. Những người trẻ tuổi cho rằng điều này là tàn nhẫn. Tôi nghĩ rằng điều luật này hoàn toàn lố bịch ! Tôi nhất định kông ủng hộ chúng. Tôi đã nói tôi là một linh mục chưa nhỉ ? Một trong số nhữnghoạt động yêu thích của tôi là tổ chức lễ cưới cho các đôi nam nữ. Ngay cả sau khi Claudius đã ban hành lệnh cấm,tôi vẫn tiếp tục tiến hành các nghi thức lễ cưới - tất nhiên là một cách bí mật. Bân trong căng phòng nhỏ tràn ngập ánh sáng từ các ngọn nến, chỉ có cô dâu, cú rể và tôi. Một đêm nọ, có tiếng bước chân thình thịch. Thật đáng kinh sợ ! Rất may là đôi nam nữ đã nhanh chóng chạy thoát. Còn tôi thì bị bắt, bị ném vào ngục và được cho biết sẽ bị hành hình. Tôi cố gắng vui vẻ. Và các bạn có biết không ? Điều kì lạ đã xảy ra. Nhiều chàng trai, cố gái đã vào ngục thăm tôi. Họ ném hoa và lời chúc qua cửa sổ. Họ biết tôi biết rằng - họ cũng như tôi - luôn tin tưởng vào tình yêu. Trong số những chàng trai, cố gái ấy có con gái viên cai ngục. Cha cô cho phép cô vào ngục thăm tôi. Có lúc chúng tôi ngồi chuyện với nhau hàng giờ liền. Cố gái đã giúp tôi giữ vững tinh thần. Vào ngày tôi bị đưa đi hành hình, tôi đã để lại một bức thư cảm ơn tình bạn và lòng trung thành của cô gái. Tôi đã ký và ghi bên dưới bức thư : " Bằng tất cả tình yêu từ Valentine của con ". Tôi tin rằng chính bức thư ấy đã bắt đầu cho tục lệ trao gửi nhau những bức thông điệp tình yêu vào ngày Valentine. Bức thư được viết vào ngày tôi qua đời, 14 tháng 2 nam 269. Giờ đây, mỗi năm cứ vào ngày này mọi người đều nhớ - và quan trọng hơn cả là họ đã nghĩ - đến tình yêu và tình bạn. Còn khi nhắc đến Claudius, họ lại nhớ cách mà ông ta đã đứng chắn trên con đường tình yêu và cười chế nhạo. Vì họ biết rằng tình yêu không bao giờ bị đánh bại...
Bình luận
Unregistered