Xuân Hiệp
Xuân Hiệp
Thực đơn người xem
MẤY GIỜ RỒI?
Bạn bè
NGÀY XƯA,
------------
Ngày xưa, chung một mái trường. ngày xưa, cùng một con đường, ta đi.. Ngây thơ, trẻ nhỏ ai bì. Ta ngu ngơ,ước... những gì ngu ngơ. Nhà chòi, vách lá đơn sơ. Nực cười, con nít mà mơ...vợ chồng. Ờ, anh còn phải ra đồng! Vai vác cái Cuốc bằng lòng bàn tay. Em làm vợ, phải vá, may. Chỉ khâu bằng cọng chuối ... dài cả gang. Nồi nêu, bếp, lắm tro than. Em sắp ông táo, cà ràng.. nấu cơm. Nhà mình nằm cạnh đống rơm. Trước sân có một ao thơm... Sen hồng. Nhưng rồi lớn em theo chồng. Đánh rơi, kỷ niệm giữa dòng sông quê. ... Biết em mấy thuở... mới về. Anh buồn nhớ những lời thề.. trẻ con! Thời gian khuyết lối cỏ mòn. Ngõ lầy còn đó, gót son lấm bùn. Tơ hồng tệ vẫn ung dung. Không kéo em lại, se cùng đời ta. Thời gian thoáng chốc bay ... xa... Nửa đêm tỉnh giấc, nhớ...nhà ta xưa... ****Xuan-Hiep**** MY DARLING
Today is Vietnamese Independent day, while everyone go to relax somewhere but my honey must go to work! lovely wife! I write this Poem for her. Hope to forever with my love!(30/4/2006)
****** Vợ yêu ơi... suốt một đời. Cảm ơn em đã một thời cho anh. Những ngày tóc hãy còn xanh Tình ơi xin hãy trên cành xanh non. Mai già tình cũng vẫn còn Xum vầy cùng tiếng trẻ con quanh nhà. Mình ơi, yêu lắm thiết tha. Dẫu trăm năm nữa cũng là mới yêu. Dù nay cuộc sống bao điều. Lối yêu xa vắng những chiều bên nhau. Lời thơ anh tặng hôm nào Quên trong nhật ký anh trao một thời. Em ơi kiếp ngắn do trời Gặp nhau giữa chốn mù khơi thế này Quý nhau một chút cầm tay Là anh nhớ mãi tháng ngày bên em. ***Xuân Hiệp*** "MÌNH VỀ ĐI ANH"
Viết cho người giống tôi:
----------------------------- Anh ơi, quê nghèo mẹ tôi đong từng hạt thóc nuôi con bao mùa bão nổi. Anh ơi, quê tôi nghèo xơ. Gánh hàng rong từng ngày mẹ đợi anh em tôi khôn lớn. Anh ơi, hãy nhìn con đường làng tôi, Dấu chân cha tôi vỏ xe ngoằn ngoèo năm tháng chở che anh em tôi nên người. Anh ơi, quê tôi con đường xanh từ ngày tôi bặp bỏm cất tiếng Mẹ Cha... Vẫn xanh bạt ngàn thơm mùi lúa mới. Không có bạc tiền mà sao quê tôi vẫn giàu nụ cười rạng rỡ và hạnh phúc vẫn đầy ắp từng gian bếp khắp xóm thôn. Ngày tôi xa quê bóng dáng cha vẫn loanh quanh trên con đường ven bờ cỏ dại bóng mẹ vẫn trĩu trên vai cánh đồng bạt gió tiếng hò hơ.. ai thoảng xa gần. Anh ơi, quê tôi yên bình chiếc xuồng mỗi ngày vẫn trôi qua nhà tôi con kênh trước mặt có cô gái tay chèo khoan nhặt gởi lòng tôi năm tháng mơ về. Anh ơi, hãy về đi anh. quê anh và quê tôi cũng là như thế... ta giũ bớt bụi công danh mình lại tìm về. Anh ơi, mẹ ta kia! có lẽ mỗi ngày chờ mình trước ngõ mẹ rạng rỡ cười tươi trong hốc mắt héo gầy. Anh ơi, Cha mình kia! đang chở một khoảng trời hạnh phúc cho ta bao ngày xa vẫn còn nguyên vẹn mang niềm vui về nhà tiếng cười mỗi tối. Anh ơi, Bên khóm tre đầu làng có tà áo quê bên con sông xưa dõi lòng mong đợi. Tiếng chim vẫn gọi nhau về tổ mỗi ngày... ... Anh ơi!!! ***Xuân Hiệp*** NGOẠI ƠI VỀ LẠI VỚI CON
Quê là chân trời bao la
nơi buổi sáng bình minh tiếng chim lảnh lót sau nhà. Ngoại đã dậy từ khi bếp than hồng nhóm mùi củi mục khô tí tách ta vẫn vùi giấc say nồng với ánh trăng đêm qua trước hiên nhà sót lại. Quả cau già tỏ tía rơi ngoài sân. Ngoại đâu còn răng, để nhặt. Đôi dép mo khô quặn thắt mưa chiều về lớp đất bám đầy chân. Ngoại ơi.!!!... mỗi ngày con vẫn gọi tiếng thân thương chưa được như bây giờ. Tiếng ngoại cười con chưa gặp trong mơ. đời vẫn thế đến một ngày con mất.... Hoảng hốt vội tìm trời đất ... bổng mù khơi... Cũng từ đó Ngoại nhẹ nhàng xa khuất về nơi xa con tức tưởi cay lòng. Nuốt nụ cười sao cay đắng vào trong. Đôi dép mo khô vẫn héo lòng nhớ ngoại. Con tìm khắp quê nghèo không thấy ngoại. Con tìm khắp bốn phương đời hoa trái. Cõi nhục vinh con tranh đấu bao ngày. mà sao dáng lưng còm quen của ngoại chẳng thương con về xoa xoa tóc ngây thơ?!. Con tìm ngoại ... ... Cau già rụng trái. Vẳng tiếng già vui của ngoại hôm nào. Vẳng tiếng chim kêu mái lá xôn xao. Tiếng khua nhẹ dép mo khô trước cửa... Con bừng tỉnh ngỡ ngoại về ngoại hứa ... Đừng xa con nha ngoại ... nữa ngoại ơi!!! Đừng bỏ con về lại cuối chân trời. Con tội nghiệp đáng thương chờ dáng ngoại. Mong ngày tháng dừng trôi cho con vẫn còn nhỏ dại để ngoại hãy còn ở lại Bên đời con có ngoại muôn đời... Ngoại ơi!!!............... *** Xuân Hiệp *** Blog bạn bè
![]() hi!!!!xin chào mọi người ,bây giờ chúng ta bắt đầu phiêu lưu đảo Phú... ![]() Từng hạt mưa thấm dần vào mặt đất ![]() ![]() Cùng là thành viên VNVISTA với nhau, Xuân Hiệp chúc bạn và mọi người một năm... ![]() Mình ngồi tạm biệt thơ ngây. Tình yêu nay đã trên mây mất rồi. Người... |
Jun 15 2006, 09:31 PM
Bởi: xuanhiep
Đừng đánh thấp giá trị của mình bằng cách so sánh mình với người khác,
Bởi vì mọi người đều khác nhau, đều có một đặc tính cá biệt. Đừng đặt mục tiêu của mình dựa vào những gì mà người khác cho là quan trọng, Chỉ có bạn mới biết được những gì quan trọng nhất cho chính mình. Đừng cho đi những gì thân thiết và gần gũi nhất, Hãy giữ mãi chúng như một phần cuộc sống của bạn, Vì không có chúng thì cuộc đời bạn sẽ vô nghĩa. Đừng để cuộc sống vuột khỏi tầm tay bằng cách sống trong quá khứ hoặc cho tương lai, Mà bạn hãy sống thật tốt cho từng ngày. Đừng thất vọng khi bạn vẫn còn có gì đó để cống hiến, Không có gì thật sự chấm dứt cho đến khi bạn dừng lại không muốn cố gắng nữa. Đừng sợ hãi khi nhận thức rằng mình là người không hoàn mỹ, Vì khi nhận thức được điều này thì bạn đang trở thành một người hoàn mỹ rồi đó. Đừng sợ khi đối diện với hiểm nguy, Hãy kiên trì vượt qua thì bạn mới học được bài học can đảm. Đừng bỏ quên ước mơ của bạn. Nếu không có mơ ước thì sẽ không có hy vọng; nếu không có hy vọng thì sẽ không có mục đích. Cuộc sống mà thiếu mục đích cũng như chim gãy cánh không muốn bay cao. Đừng đi qua đời sống quá nhanh, Vì bạn không những chỉ quên đi nơi bạn đã đến mà còn quên cả hướng đi của chính mình. Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua, Nó là một hành trình mà bạn có thể tận hưởng từng bước một.(st)
Jun 15 2006, 09:26 PM
Bởi: xuanhiep
Suốt thời thơ ấu và cả khi lớn lên, lúc nào tôi cũng ghét mẹ tôi. Lý do chính có lẽ vì bà chỉ có một con mắt. Bà là đầu đề để bạn bè trong lớp chế giễu, châm chọc tôi.
Mẹ tôi làm nghề nấu ăn để nuôi tôi ăn học. Một lần bà đến trường để kiếm tôi làm tôi phát ngượng. Sao bà lại có thể làm như thế với tôi? Tôi lơ bà đi, ném cho bà một cái nhìn đầy căm ghét rồi chạy biến. Ngày hôm sau, một trong những đứa bạn học trong lớp la lên: “Ê, tao thấy rồi. Mẹ mày chỉ có một mắt!”. Tôi xấu hổ chỉ muốn chôn mình xuống đất. Tôi chỉ muốn bà biến mất khỏi cuộc đời tôi. Ngày hôm đó đi học về tôi nói thẳng với bà: “Mẹ chỉ muốn biến con thành trò cười!”. Mẹ tôi không nói gì. Còn tôi, tôi chẳng để ý gì đến những lời nói đó, vì lúc ấy lòng tôi tràn đầy giận dữ. Tôi chẳng để ý gì đến cảm xúc của mẹ. Tôi chỉ muốn thoát ra khỏi nhà, không còn liên hệ gì với mẹ tôi. Vì thế tôi cố gắng học hành thật chăm chỉ, và sau cùng, tôi có được một học bổng để đi học ở Singapore. Sau đó, tôi lập gia đình, mua nhà và có mấy đứa con. Vợ tôi là con nhà gia thế, tôi giấu nàng về bà mẹ của mình, chỉ nói mình mồ côi từ nhỏ. Tôi hài lòng với cuộc sống, với vợ con và những tiện nghi vật chất tôi có được ở Singapore. Tôi mua cho mẹ một căn nhà nhỏ, thỉnh thoảng lén vợ gởi một ít tiền về biếu bà, tự nhủ thế là đầy đủ bổn phận. Tôi buộc mẹ không được liên hệ gì với tôi. Một ngày kia, mẹ bất chợt đến thăm. Nhiều năm rồi bà không gặp tôi, thậm chí bà cũng chưa bao giờ nhìn thấy các cháu. Khi thấy một bà già trông có vẻ lam lũ đứng trước cửa, mấy đứa con tôi có đứa cười nhạo, có đứa hoảng sợ. Tôi vừa giận vừa lo vợ tôi biết chuyên, hét lên: “Sao bà dám đến đây làm con tôi sợ thế? Đi khỏi đây ngay!”. Mẹ tôi chỉ nhỏ nhẹ trả lời “Ồ, xin lỗi, tôi nhầm địa chỉ!” và lặng lẽ quay đi. Tôi không thèm liên lạc với bà trong suốt một thời gian dài. Hồi nhỏ, mẹ đã làm con bị chúng bạn trêu chọc nhục nhã, bây giờ mẹ còn định phá hỏng cuộc sống đang có của con hay sao? Một hôm, nhận được một lá thư mời họp mặt của trường cũ gởi đến tận nhà, tôi nói dối vợ là phải đi công tác. Sau buổi họp mặt, tôi ghé qua căn nhà của mẹ, vì tò mò hơn là muốn thăm mẹ. Mấy người hàng xóm nói rằng mẹ tôi đã mất vài ngày trước đó và do không có thân nhân, sở an sinh xã hội đã lo mai táng chu đáo. Tôi không nhỏ được lấy một giọt nước mắt. Họ trao lại cho tôi một lá thư mẹ để lại cho tôi: “Con yêu quý, Lúc nào mẹ cũng nghĩ đến con. Mẹ xin lỗi về việc đã dám qua Singapore bất ngờ và làm cho các cháu phải sợ hãi. Mẹ rất vui khi nghe nói con sắp về trường tham dự buổi họp mặt, nhưng mẹ sợ mẹ không bước nổi ra khỏi giường để đến đó nhìn con. Mẹ ân hận vì đã làm con xấu hổ với bạn bè trong suốt thời gian con đi học ở đây. Con biết không, hồi con còn nhỏ xíu, con bị tai nạn và hỏng mất một bên mắt. Mẹ không thể ngồi yên nhìn con lớn lên mà chỉ có một mắt, nên mẹ đã cho con con mắt của mẹ. Mẹ đã bán tất cả những gì mẹ có để bác sĩ có thể thay mắt cho con, nhưng chưa bao giờ mẹ hối hận về việc đó. Mẹ rất hãnh diện vì con đã nên người, và mẹ kiêu hãnh vì những gì mẹ đã làm được cho con. Con đã nhìn thấy cả một thế giới mới, bằng con mắt của mẹ, thay cho mẹ.. Mẹ yêu con lắm, Mẹ...". (st)
Jun 15 2006, 08:55 PM
Bởi: xuanhiep
Chuyện xảy ra cách đây năm mươi năm vào ngày 31-12, một ngày cuối năm tại quán mì Bắc Hải Đình, đường Trát Hoảng, Nhật Bản.
Đêm giao thừa, ăn mì sợi đón năm mới là phong tục tập quán của người Nhật, cho nên đến ngày đó công việc làm ăn của quán mì rất phát đạt. Ngày thường, đến chạng vạng tối trên đường phố hãy còn tấp nập ồn ào nhưng vào ngày này mọi người đều lo về nhà sớm hơn một chút để kịp đón năm mới. Vì vậy đường phố trong phút chốc đã trở nên vắng vẻ. Ông chủ Bắc Hải Đình là một người thật thà chất phác, còn bà chủ là một người nhiệt tình, tiếp đãi khách như người thân. Đêm giao thừa, khi bà chủ định đóng cửa thì cánh cửa bị mở ra nhè nhẹ, một người phụ nữ trung niên dẫn theo hai bé trai bước vào. Đứa nhỏ khoảng sáu tuổi, đứa lớn khoảng 10 tuổi. Hai đứa mặc đồ thể thao giống nhau, còn người phụ nữ mặc cái áo khoác ngoài lỗi thời. - Xin mời ngồi! Nghe bà chủ mời, người phụ nữ rụt rè nói: - Có thể... cho tôi một... bát mì được không? Phía sau người phụ nữ, hai đứa bé đang nhìn chăm chú. - Đương nhiên... đương nhiên là được, mời ngồi vào đây. Bà chủ dắt họ vào bàn số hai, sau đó quay vào bếp gọi to: - Cho một bát mì. Ba mẹ con ngồi ăn chung một bát mì trông rất ngon lành, họ vừa ăn vừa trò chuyện khe khẽ với nhau. - Ngon quá - thằng anh nói. - Mẹ, mẹ ăn thử đi - thằng em vừa nói vừa gắp mì đưa vào miệng mẹ. Sau khi ăn xong, người phụ nữ trả một trăm năm mươi đồng. Ba mẹ con cùng khen: "Thật là ngon! Cám ơn!" rồi cúi chào và bước ra khỏi quán. - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ - ông bà chủ cùng nói. Công việc hàng ngày bận rộn, thế mà đã trôi qua một năm. Lại đến ngày 31-12, ngày chuẩn bị đón năm mới. Công việc của Bắc Hải Đình vẫn phát đạt. So với năm ngoái, năm nay có vẻ bận rộn hơn. Hơn mười giờ, bà chủ toan đóng cửa thì cánh cửa lại bị mở ra nhè nhẹ. Bước vào tiệm là một người phụ nữ dẫn theo hai đứa trẻ. Bà chủ nhìn thấy cái áo khoác lỗi thời liền nhớ lại vị khách hàng cuối cùng năm ngoái. - Có thể... cho tôi một... bát mì được không? - Đương nhiên... đương nhiên, mời ngồi! Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai như năm ngoái, vừa nói vọng vào bếp: - Cho một bát mì. Ông chủ nghe xong liền nhanh tay cho thêm củi vào bếp trả lời: - Vâng, một bát mì! Bà chủ vào trong nói nhỏ với chồng: - Này ông, mình nấu cho họ ba bát mì được không? - Không được đâu, nếu mình làm thế chắc họ sẽ không vừa ý. Ông chủ trả lời thế nhưng lại bỏ nhiều mì vào nồi nước lèo, ông ta cười cười nhìn vợ và thầm nghĩ: "Trông bà bề ngoài khô khan nhưng lòng dạ cũng không đến nỗi nào!". Ông làm một tô mì to thơm phức đưa cho bà vợ bưng ra. Ba mẹ con ngồi quanh bát mì vừa ăn vừa thảo luận. Những lời nói của họ đều lọt vào tai hai vợ chồng ông chủ quán. - Thơm quá! - Năm nay vẫn được đến Bắc Hải Đình ăn mì thật là may mắn quá! - Sang năm nếu được đến đây nữa thì tốt biết mấy! Ăn xong, trả một trăm năm mươi đồng, ba mẹ con ra khỏi tiệm Bắc Hải Đình. - Cám ơn các vị! Chúc năm mới vui vẻ! Nhìn theo bóng dáng ba mẹ con, hai vợ chồng chủ quán thảo luận với nhau một lúc lâu. Đến ngày 31-12 lần thứ ba, công việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn rất tốt, vợ chồng ông chủ quán bận rộn đến nỗi không có thời gian nói chuyện. Đến 9g30 tối, cả hai người đều cảm thấy trong lòng có một cảm giác gì đó khó tả. Đến 10 giờ, nhân viên trong tiệm đều đã nhận bao lì xì và ra về. Ông chủ vội vã tháo các tấm bảng trên tường ghi giá tiền của năm nay là "200đ/bát mì" và thay vào đó giá của năm ngoái "150đ/bát mì". Trên bàn số hai, ba mươi phút trước bà chủ đã đặt một tờ giấy "Đã đặt chỗ". Đúng 10g30, ba mẹ con xuất hiện, hình như họ cố chờ khách ra về hết rồi mới đến. Đứa con trai lớn mặc bộ quần áo đồng phục cấp hai, đứa em mặc bộ quần áo của anh, nó hơi rộng một chút, cả hai đứa đều đã lớn rất nhiều. - Mời vào! Mời vào! - bà chủ nhiệt tình chào đón. Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của bà chủ, người mẹ chậm rãi nói: - Làm ơn nấu cho chúng tôi... hai bát mì được không? - Được chứ, mời ngồi bên này! Bà chủ lại đưa họ đến bàn số hai, nhanh tay cất tờ giấy "Đã đặt chỗ" đi, sau đó quay vào trong la to: "Hai bát mì". - Vâng, hai bát mì. Có ngay. Ông chủ vừa nói vừa bỏ ba phần mì vào nồi. Ba mẹ con vừa ăn vừa trò chuyện, dáng vẻ rất phấn khởi. Đứng sau bếp, vợ chồng ông chủ cũng cảm nhận được sự vui mừng của ba mẹ con, trong lòng họ cũng cảm thấy vui lây. - Tiểu Thuần và anh lớn này, hôm nay mẹ muốn cảm ơn các con! - Cảm ơn chúng con? Tại sao ạ? - Chuyện là thế này: vụ tai nạn xe hơi của bố các con đã làm cho tám người bị thương, công ty bảo hiểm chỉ bồi thường một phần, phần còn lại chúng ta phải chịu, vì vậy mấy năm nay mỗi tháng chúng ta đều phải nộp năm mươi ngàn đồng. - Chuyện đó thì chúng con biết rồi - đứa con lớn trả lời. Bà chủ đứng bên trong không dám động đậy để lắng nghe. - Lẽ ra phải đến tháng ba năm sau chúng ta mới nộp hết nhưng năm nay mẹ đã nộp xong cả rồi! - Hả, mẹ nói thật đấy chứ? - Ừ, mẹ nói thật. Bởi vì anh lớn nhận trách nhiệm đi đưa báo, còn Tiểu Thuần giúp mẹ đi chợ nấu cơm làm mẹ có thể yên tâm làm việc, công ty đã phát cho mẹ một tháng lương đặc biệt, vì vậy số tiền chúng ta còn thiếu mẹ đã nộp hết rồi. - Mẹ ơi! Anh ơi! Thật là tốt quá, nhưng sau này mẹ cứ để con tiếp tục nấu cơm nhé. - Con cũng tiếp tục đi đưa báo. Tiểu Thuần, chúng ta phải cố gắng lên! - Mẹ cám ơn hai anh em con nhiều! - Tiểu Thuần và con có một bí mật chưa nói cho mẹ biết. Đó là vào một ngày chủ nhật của tháng mười một, trường của Tiểu Thuần gửi thư mời phụ huynh đến dự một tiết học. Thầy giáo của Tiểu Thuần còn gửi một bức thư đặc biệt cho biết bài văn của Tiểu Thuần đã được chọn làm đại diện cho Bắc Hải đảo đi dự thi văn toàn quốc. Con nghe bạn của Tiểu Thuần nói mới biết nên hôm đó con đã thay mẹ đến dự. - Có thật thế không? Sau đó ra sao? - Thầy giáo ra đề bài: "Chí hướng và nguyện vọng của em là gì?", Tiểu Thuần đã lấy đề tài bát mì để viết và được đọc trước tập thể nữa chứ. Bài văn được viết như sau: "Ba bị tai nạn xe mất đi để lại nhiều gánh nặng. Để gánh vác trách nhiệm này, mẹ phải thức khuya dậy sớm để làm việc". Đến cả việc hàng ngày con phải đi đưa báo, em cũng viết vào bài nữa. Lại còn: "Vào tối 31-12, ba mẹ con cùng ăn một bát mì rất ngon. Ba người chỉ gọi một tô mì, nhưng hai vợ chồng bác chủ tiệm vẫn cám ơn và còn chúc chúng tôi năm mới vui vẻ nữa. Lời chúc đó đã giúp chúng tôi có dũng khí để sống, khiến cho gánh nặng của ba để lại nhẹ nhàng hơn". Vì vậy Tiểu Thuần viết rằng nguyện vọng của nó là sau này mở một tiệm mì, trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất ở Nhật Bản, cũng sẽ nói với khách hàng của mình những câu như: "Cố gắng lên! Chúc hạnh phúc! Cám ơn!". Đứng sau bếp, hai vợ chồng chủ quán lặng người lắng nghe ba mẹ con nói chuyện mà nước mắt lăn dài. - Bài văn đọc xong, thầy giáo nói: anh của Tiểu Thuần hôm nay thay mẹ đến dự, mời em lên phát biểu vài lời. - Thật thế à? Thế lúc đó con nói sao? - Bởi vì quá bất ngờ nên lúc đầu con không biết phải nói gì cả, con nói: "Cám ơn sự quan tâm và thương yêu của thầy cô đối với Tiểu Thuần. Hàng ngày em con phải đi chợ nấu cơm nên mỗi khi tham gia hoạt động đoàn thể gì đó nó đều phải vội vã về nhà, điều này gây không ít phiền toái cho mọi người. Vừa rồi khi em con đọc bài văn thì trong lòng con cảm thấy sự xấu hổ nhưng đó là sự xấu hổ chân chính. Mấy năm nay mẹ chỉ gọi một bát mì, đó là cả một sự dũng cảm. Anh em chúng con không bao giờ quên được... Anh em con tự hứa sẽ cố gắng hơn nữa, quan tâm chăm sóc mẹ nhiều hơn. Cuối cùng con nhờ các thầy cô quan tâm giúp đỡ cho em con". Ba mẹ con nắm tay nhau, vỗ vai động viên nhau, vui vẻ cùng nhau ăn hết tô mì đón năm mới rồi trả 300 đồng, nói câu cám ơn vợ chồng chủ quán, cúi chào và ra về. Nhìn theo ba mẹ con, vợ chồng ông chủ quán nói với theo: - Cám ơn! Chúc mừng năm mới! Lại một năm nữa trôi qua. Bắc Hải Đình vào lúc 9g tối, bàn số hai được đặt một tấm giấy "Đã đặt chỗ" nhưng ba mẹ con vẫn không thấy xuất hiện. Năm thứ hai rồi thứ ba, bàn số hai vẫn không có người ngồi. Ba mẹ con vẫn không thấy trở lại. Việc làm ăn của Bắc Hải Đình vẫn như mọi năm, toàn bộ đồ đạc trong tiệm được thay đổi, bàn ghế được thay mới nhưng bàn số hai thì được giữ lại y như cũ. "Việc này có ý nghĩa như thế nào?". Nhiều người khách cảm thấy ngạc nhiên khi nhìn thấy cảnh này nên đã hỏi. Ông bà chủ liền kể lại câu chuyện bát mì cho mọi người nghe. Cái bàn cũ kia được đặt ngay chính giữa, đó cũng là một sự hy vọng một ngày nào đó ba vị khách kia sẽ quay trở lại, cái bàn này sẽ dùng để tiếp đón họ. Bàn số hai "cũ" trở thành "cái bàn hạnh phúc", mọi người đều muốn thử ngồi vào cái bàn này. Rồi rất nhiều lần 31-12 đã đi qua. Lại một ngày 31-12 đến. Các chủ tiệm lân cận Bắc Hải Đình sau khi đóng cửa đều dắt người nhà đến Bắc Hải Đình ăn mì. Họ vừa ăn vừa chờ tiếng chuông giao thừa vang lên. Sau đó, mọi người đi bái thần, đây là thói quen năm, sáu năm nay. Hơn 9g30 tối, trước tiên vợ chồng ông chủ tiệm cá đem đến một chậu cá còn sống. Tiếp đó, những người khác đem đến nào là rượu, thức ăn, chẳng mấy chốc đã có khoảng ba, bốn chục người. Mọi người rất vui vẻ. Ai cũng biết lai lịch của bàn số hai. Không ai nói ra nhưng thâm tâm họ đang mong chờ giây phút đón mừng năm mới. Người thì ăn mì, người thì uống rượu, người bận rộn chuẩn bị thức ăn... Mọi người vừa ăn, vừa trò chuyện, từ chuyện trên trời dưới đất đến chuyện nhà bên có thêm một chú nhóc nữa. Chuyện gì cũng tạo thành một chuỗi câu chuyện vui vẻ. Ở đây ai cũng coi nhau như người nhà. Đến 10g30, cửa tiệm bỗng nhiên mở ra nhè nhẹ, mọi người trong tiệm liền im bặt và nhìn ra cửa. Hai thanh niên mặc veston, tay cầm áo khoác bước vào, mọi người trong quán thở phào và không khí ồn ào náo nhiệt trở lại. Bà chủ định ra nói lời xin lỗi khách vì quán đã hết chỗ thì đúng lúc đó một người phụ nữ ăn mặc hợp thời trang bước vào, đứng giữa hai thanh niên. Mọi người trong tiệm dường như nín thở khi nghe người phụ nữ ấy nói chầm chậm: - Làm ơn... làm ơn cho chúng tôi ba bát mì được không? Gương mặt bà chủ chợt biến sắc. Đã mười mấy năm rồi, hình ảnh bà mẹ trẻ cùng hai đứa con trai chợt hiện về và bây giờ họ đang đứng trước mặt bà đây. Đứng sau bếp, ông chủ như mụ người đi, giơ tay chỉ vào ba người khách, lắp bắp nói: - Các vị... các vị là... Một trong hai thanh niên tiếp lời: - Vâng! Vào ngày cuối năm của mười bốn năm trước đây, ba mẹ con cháu đã gọi một bát mì, nhận được sự khích lệ của bát mì đó, ba mẹ con cháu như có thêm nghị lức để sống. Sau đó, ba mẹ con cháu đã chuyển đến sống ở nhà ông bà ngoại ở Tư Hạ. Năm nay cháu thi đỗ vào trường y, hiện đang thực tập tại khoa nhi của bệnh viện Kinh Đô. Tháng tư năm sau cháu sẽ đến phục vụ tại bệnh viện tổng hợp của Trát Hoảng. Hôm nay, chúng cháu trước là đến chào hỏi bệnh viện, thuận đường ghé thăm mộ của ba chúng cháu. Còn em cháu mơ ước trở thành ông chủ tiệm mì lớn nhất Nhật Bản không thành, hiện đang là nhân viên của Ngân hàng Kinh Đô. Cuối cùng, ý định nung nấy từ bao lâu nay của chúng cháu là hôm nay, ba mẹ con cháu muốn đến chào hỏi hai bác và ăn mì ở Bắc Hải Đình này. Ông bà chủ quán vừa nghe vừa gật đầu mà nước mắt ướt đẫm mặt. Ông chủ tiệm rau ngồi gần cửa ra vào đang ăn đầy miệng mì, vội vã nhả ra, đứng dậy nói: - Này, ông bà chủ, sao lại thế này? Không phải là ông bà đã chuẩn bị cả mười năm nay để có ngày gặp mặt này đó sao? Mau tiếp khách đi chứ! Mau lên! Bà chủ như bừng tỉnh giấc, đập vào vai ông hàng rau, cười nói: - Ồ phải... Xin mời! Xin mời! Nào bàn số hai cho ba bát mì. Ông chủ vội vàng lau nước mắt trả lời: - Có ngay. Ba bát mì. - o O o - Thật ra cái mà ông bà chủ tiệm bỏ ra không có gì nhiều lắm, chỉ là vài vắt mì, vài câu nói chân thành mang tính khích lệ, động viên chúc mừng. Với xã hội năng động ngày nay, con người dường như có một chút gì đó lạnh lùng, nhẫn tâm. Nhưng từ câu chuyện này, tôi đi đến kết luận rằng: chúng ta không nên chịu ảnh hưởng của hoàn cảnh xung quanh, chỉ cần bạn có một chút quan tâm dành cho người khác thì bạn có thể đem đến niềm hạnh phúc cho họ rồi. Chúng ta không nên nhỏ nhoi ích kỷ bởi tôi tin trong mỗi chúng ta đều ẩn chứa một tấm lòng nhân ái. Hãy mở kho tàng ấy ra và thắp sáng nó lên dù chỉ là một chút ánh sáng yếu ớt, nhưng trong đêm đông giá rét thì nó có thể mang lại sự ấm áp cho mọi người. Câu chuyện này xuất hiện làm xúc động không ít độc giả Nhật Bản. Có người nhận xét rằng: "Đọc xong câu chuyện này không ai không rơi nước mắt". Đây chỉ là lời nhận xét mang tính phóng đại một chút nhưng nó không phải là không thực tế. Quả thật, nhiều người đọc xong câu chuyện đã phải rơi lệ, chính sự quan tâm chân thành và lòng nhân hậu trong câu chuyện đã làm cho họ phải xúc động. (st).
Jun 13 2006, 09:26 PM
Bởi: xuanhiep
Mấy người ăn nhậu nực cười thay Sáng xỉn chiều say, uống cả ngày. Bước tới bước lui người loạng choạng, Cả đời quanh quẩn mấy cái chai. Tuổi trẻ bây giờ uống cũng hay. Bắt chước ma men xỉn cả ngày Thi nhau hút chít, tiền như rác. Gẫm lại cuộc đời thật tiếc thay!. Thiết nghĩ đời này lắm cái hay Mà sao không học, nghĩ lạ thay?! Trẻ tham ăn nhậu, Già cờ bạc. Truyền nhau dung dưỡng thói hư này. Rượu vào ai cũng thấy mình hay. Vỗ ngực, xưng tên kẻ "tao - mày". Trần gian giờ chỉ ta tài giỏi. Chẳng chút văn minh, nghĩ cũng hay!? Ăn nhậu bao giờ cũng trắng tay Vét từng cắc bạc mua men cay. Màn A rồi đến màn hư đốn. Nhân phẩm con người thật xót thay! Ông bà vẫn nói ".. đời gang tay.." Những kẽ "say sưa" hại chúng mày! Có mau gấp gấp đời tu tỉnh. Bỏ thói suy đồi, bớt xỉn say! ****************** Xuân Hiệp
Jun 9 2006, 08:18 PM
Bởi: xuanhiep
Đây là một câu chuyện cảm động từ một trận động đất lớn tại Mỹ năm 1989. Cơn chấn động chết người này đã làm nhiều người tử vong chỉ trong chưa đầy bốn phút.
Trong cơn hỗn loạn của trận động đất, có một người cha đang chạy xe đến trường để đón con trai mình. Khi ông tới nơi thì ngôi trường đã tan thành bình địa. Đứng quan sát những gì còn sót lại của ngôi trường, người cha nhớ lại lời hứa với con trai: “Dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cha vẫn sẽ luôn bên con”. Nước mắt bắt đầu trào ra từ khóe mắt ông. Cảnh vật sao trông vô vọng quá, nhưng ông không thể thất hứa với con được. Nhớ phòng học của con trai nằm ở cuối góc bên phải của ngôi trường, ông vội chạy tới và bắt đầu đào bới đống đổ nát. Khi ông đang đào, những người cha người mẹ đau khổ khác cũng vừa chạy đến kêu gào thảm thiết: “Trời ơi con trai tôi!”, “Ôi con gái của tôi!”. Họ vừa cố kéo người cha ra khỏi đống đổ nát vừa nói: “Đã quá trễ rồi!”, “Chúng chết cả rồi!”, “Ông không thể làm gì được nữa đâu!”, “Về nhà đi!”. Ngay đến viên cảnh sát và người lính cứu hỏa cũng khuyên ông tốt hơn hết là nên về nhà. Ông nói với những người đã ngăn cản mình: “Mọi người có tính giúp tôi không?”. Họ không trả lời ông và ông lại tiếp tục đào bới, quăng từng viên gạch ra ngoài để cứu con trai mình. Người đàn ông này cứ đào bới như thế suốt tám tiếng đồng hồ, rồi 12 tiếng, rồi 24 tiếng và rồi đến 36 tiếng. Cuối cùng, ở tiếng thứ 38, khi ông đẩy được viên đá lớn nhất ra ngoài, ông nghe giọng nói của con trai. Ông thét gọi tên con “Armand!” và có tiếng trả lời ông: “Có phải cha không? Con đây nè cha!”. Rồi cậu bé nói thêm: “Con bảo mấy bạn đừng lo lắng. Con nói với tụi nó nếu cha còn sống, nhất định cha sẽ tới cứu con và khi cha cứu con, tụi nó cũng sẽ được cứu. Cha đã từng hứa với con “dù có xảy ra chuyện gì đi nữa, cha sẽ vẫn luôn bên con!” và cha đã ở đây. Cha đã giữ lời!”. (st) |
Bài viết cuối
Bình luận mới
Guest_thuan_* trong
Madagui - Lâm đồng
utcung trong HẠT CÁT BẠCH THANH NGỌC trong NGOẠI ƠI VỀ LẠI VỚI CON! xuanhiep trong MẸ VÀ QUAN THAM xuanhiep trong Con gà băng qua đường xuanhiep trong Con gà băng qua đường nguyenquocbao trong TỰ SỰ xuanhiep trong THANK'S FOR NET! damquangtu trong THANK'S FOR NET! xuanhiep trong TỨC CẢNH TRỜI MƯA THÔNG TIN - BÁO CHÍ
Bản đồ thế giới - Tìm kiếm:
http://www.wikimapia.org http://www.google.com.vn http://keepvid.com/ http://vi.wikipedia.org Thế giới Blog: http://www.youtube.com http://my.opera.com/saigontphcm/blog http://xuanhiep.spaces.msn.com http://360.yahoo.com/xuhivespa http://pccctphcm.vze.com Báo điện tử: http://www.vnexpress.net http://www.tuoitre.com.vn http://www.thanhnien.com.vn http://www.nld.com.vn http://www.meovat.info/ http://www.khoahocphothong.com.vn/ http://www.echip.com.vn http://www.congan.com.vn http://www.thuvien-ebook.com/home/ http://www.thanhdoan.hochiminhcity.gov.vn/ http://www.vietnamtradefair.com/ http://www.xem.com.vn http://www.chungta.com/Desktop.aspx/Home/ Tự điển - Học Tiếng Anh: http://www.lacviet.com.vn/webmtd/webmtd.aspx http://vdict.com/?autotranslation http://www.englishtime.us/ Bản đồ: http://www.vietnamscout.com/ http://www.diadiem.com Giải trí - Thể thao yêu thích: http://www.ephim.com http://www.phim24g.net http://dactrung.net http://www.cycling-vietnam.com/ Office onlie: http://www.thinkfree.com Liên kết một số website khác: http://imageshack.us/ http://www.vietshield.com http://www.athena.com.vn http://download.com http://www.quantrimang.com http://www.gamevui.com CHAT CHIT - TALKATIVE
TUỔI TRẺ
Tuổi trẻ không phải là thời gian của cuộc đời, nó là một trạng thái của tâm trí, nó không phải là chuyện má hồng môi đỏ và đầu gối uyển chuyển mà là chuyện của ý chí, là cách của trí tưởng tượng, là sinh lực của cảm xúc, nó là sự tươi thắm của mùa xuân đậm đà trong cuộc sống.
Tuổi trẻ có nghĩa là một sự thắng thế của lòng can đảm, chế ngự tính nhút nhát trong ước muốn sự thắng thế của tính mạo hiểm chế ngự tính ưa dễ dãi. Không ai già chỉ vì số tháng năm, mà chúng ta già vì từ bỏ những lý tưởng của chúng ta. Tháng năm có thể làm da nhăn, còn từ bỏ sự hăng hái thì làm cho tâm hồn ta nhăn lại. Sự âu sầu, sợ hãi, mất tự tin làm cho lòng ta chùng xuống và biến tinh thần ta thành cát bụi. Dù 60 hay 16 tuổi, trong mỗi trái tim người đều có niềm say mê cái lạ, đều có ước muốn kỳ lạ trẻ thơ đối với cái sắp tới, và đều có niềm vui với trò chơi của cuộc sống. Giữa tim bạn và tôi đều có một trạm vô tuyến, bao lâu thì nó còn nhận được tín hiệu của cái đẹp, của hy vọng, của vui tươi can đảm và sức mạnh từ tha nhân và từ vô cùng, thì bây lâu ta còn trẻ. Khi những chiếc cầu bắt tín hiệu ấy bị đổ, tâm trí bạn bị bao phủ bởi lớp tuyết của sự cay độc và lớp băng của sự bi quan, thì khi ấy bạn đã già, dù là mới 20 tuổi, còn nếu những chiếc cầu bắt tín hiệu ấy vẫn giương cao để bắt những làn sóng lạc quan, thì vẫn có hy vọng và bạn rất trẻ, dù chết ở tuổi 80!(st) Truyện cười
(♥ Góc Thơ ♥)
Tỷ giá
Giá Vàng
Thời tiết
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: |
![]() |
Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025 VnVista.com |