happy

   Trong: Nhật kí
 
Lần lên mạng gần đây nhất chính là buổi sáng mình biết cuộc đời này đã không quá phũ phàng với mình. Lần đó tiếc là không vào được blog .
Lần này là khi mình đã tới trường P và học được 4 ngày rồi. Nhiều khi mình nghĩ mọi thứ cứ như là trong mơ ấy. Và mình sẽ không oán trách ai đâu. Bây giờ mình là người hạnh phúc nhất. Ừ, mình là 1 happy angel cơ mà.
Trước Mắt còn nhiều khó khăn lắm, mình biết. Và vì thế mình phải cố gắng thật nhiều. Phải đấu tranh để khẳng định mình, đấu tranh vì sự tồn tại của mình.
user posted image

   Trong: Cuộc sống
 
Bây giờ là tháng 8 rồi. Còn 1 tháng nữa là bước vào năm học mới. Nhanh thật đấy! Hè năm ngoái còn học hè với cả lớp thế mà giờ đã xa nhau rồi. Câu trả lời về mái trường cấp 3 cũng đã có.Thật buồn là chẳng được như ý muốn. Năm học này mình ngã hết lần này tới lần khác. Nhiều lúc nghĩ cũng thấy chán, thấy bất công, nhưng biết làm thế nào được. Mình không nghĩ là mình quá kém cỏi nhưng tất nhiên, vẫn còn nhiều cái cần khắc phục. Và trước mắt mình là bao điều...

   Trong: Cuộc sống
 
Mình đã cố gắng để vượt lên tất cả lắm nhưng mình biết, đó chỉ là sự gắng gượng.Chẳng biết được ngày mai, ngày kia sẽ ra sao. Còn 3 năm nữa để quyết định cho cuộc đời của mình.Buồn, buồn lắm...
Chán thật, buồn thì mình lại trách mình. Cố vui thì thấy gượng gạo vô cùng.
Nhưng phải cố gắng lên.
Chỉ biết rằng chẳng còn hy vọng gì nữa cả.



   Trong: Văn thơ
 
Những vô tình phải trả giá bằng chính những vô tình khác. Khi ta không biết yêu thương những người ở rất gần mình, luôn lo lắng cho mình, bằng tất cả những gì họ có. Khi ta luôn kêu ca, than vãn, luôn bất chấp có ai muốn lắng nghe không. Khi ta có thể tàn nhẫn cho rằng, ta không được yêu thương, như một kẻ bị bỏ rơi, mà giữa lúc đang tưởng_ là_ mình_ đau_ khổ gặm nhấm những nỗi buồn từ một mảnh vỡ, thì điện thoại reo, thì giọng nói bên kia hốt hoảng, lo lắng, và những tin nhắn từ hôm trước vẫn bị quên lãng, vô tình... Ta nghĩ rằng mình đau khổ, mệt mỏi, nhưng phải chăng, ta ích kỉ với tất thảy mọi người??? Vì ta nghĩ rằng, mang trong lòng một mảnh vỡ thời gian, là đã đủ để thờ ơ với những gì ta có. Thật sự buồn cười, cuối cùng, ta cũng đã đoán đúng. Có những cảm nhận tầm thường ẩn sau những giọng cười lớn lao. Những ích kỉ cá nhân bị chạm nhẹ, sẽ trở thành móng vuốt. Đương nhiên là nguỵ trang đẹp đẽ. Có lẽ sẽ có ngày ta tắt thở vì những móng vuốt ấy. Nhưng, đôi khi, ta thích để những điểm yếu ra ngoài. Đơn giản vì ta, thật ra, cũng đâu có điểm nào là mạnh... Và, tình yêu, chẳng lẽ là những oán giận, hờn tủi, những tưởng tượng về hạnh phúc sao? Sao ta không chịu hiểu rằng, mỗi một hình nhân, sẽ có một tấm màn hạnh phúc khác nhau. Đôi khi, ta gạt bỏ những hạnh phúc của mình, thèm muốn hạnh phúc của người khác, mà không biết rằng, ta đã đòi hỏi quá nhiều. Và đương nhiên, thất bại. Nhưng này, liệu ta có quá chủ quan không, khi chỉ bằng một mảnh vỡ nhỏ nhoi, đã vội kết luận như thế. Ta hiểu rõ mình lắm, luôn tin , luôn đủ bản lĩnh để lấn át sự nghi ngờ của kẻ khác bằng những luận điệu hùng hồn. Cũng như, ta chưa bao giờ la` pisces... thôi. Dù biết mảnh vỡ nhỏ nhoi ấy đã thành phiến đá tảng, đè nặng lên tâm hồn. Một ngày quá ngắn để khóc. Còn biết bao lo lắng, hoang mang, ta chưa thể tự mình giải quyết. Có lẽ, nhìn trời âm u, lạnh lẽo thế kia, cũng đủ mỏi mệt rồi.

   Trong: Văn thơ
 
[/color] Có những thứ, cứ nghĩ là mình đã quên, mà quên thật. Để rồi, đến một lúc nào đó, khi mọi thứ quanh mình đã trở thành vô nghĩa, những điểm tựa hữu hình đã ra đi, nó lại về, vô thường mà nguyên vẹn. Thậm chí, sống động và dai dẳng hơn bất kì cảm giác nào, bất kì hình ảnh nào trong trí nhớ. Ta gọi đó là những mảnh vỡ thời gian. Có những thứ, ta nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ rời xa, không bao giờ để mất, ta nghĩ sẽ gắn bó đến khi không còn cảm nhận được gì. Nhưng một buổi sáng thức dậy, thấy lòng thờ ơ , hụt hẫng như vừa có một cơn mưa cuối mùa ngang qua, không báo trước. Ta gọi đó là những mảnh vỡ thời gian. Có một ngày, ta bất chợt nhìn thấy, vô tình, thoáng qua, cái ảnh hình như hiện hữu từ hàng ngàn năm trước, ta bất chợt thấy tim mình đập mạnh, những đám mây như tan ra... Và ta biết, đó là thứ mình vẫn vô tình tìm kiếm. Để rồi, biết là mây chẳng bao giờ tan ra thực sự. Ta gọi đó là những mảnh vỡ thời gian. Những mảnh vỡ thời gian làm nên cuộc sống của ta, mang đến những cảm giác, suy ngẫm, hoài nghi và tình yêu hay thù hận. Bất kể là gì, những mảnh vỡ ấy cũng khiến ta, dường như, khác với chính mình, dù chỉ trong một khoảnh khắc nào đó. Và đôi khi, chỉ một khoảnh khắc cũng đủ khiến người ta đánh rơi rất nhiều thứ vốn thuộc về mình. Có mảnh vỡ đem đến niềm vui, lại có mảnh vỡ gọi lên lòng thù hận, nỗi buồn. Như chiếc gương thần của Bà Chúa Tuyết, có một ngày, khi ta đang sống như bao nhiêu ngày khác, bình thường, yên ổn, một mảnh vỡ rơi xuống, rơi đúng vào nơi ta tin là đã ngủ yên. Nó đánh thức giấc ngủ yên bình giả tạo mà ta tưởng là người bạn đáng tin cậy nhất trong đời, đem đến vô vàn cảm giác. Những cảm giác không đủ dài để khiến ta luôn mang theo bên mình như một phần của bản thân, nhưng đủ mạnh để ta , một đôi lần, đau đớn. Những kỉ niệm ngọt ngào của tuổi thơ, những ảnh hình không đến từ những cơn mộng mị mà vẫn dai dẳng, luôn sẵn lửa để cháy bùng lên bất cứ lúc nào, một ngày kia thức dậy. Bên hiên nhà bỗng nhiên ngập nắng, sân trường rộn rã tiếng chim, những bóng cây cổ thụ im lìm phủ bóng xuống tuổi thơ, nay lại tìm về , nguyên vẹn. Nụ cười đẹp như từ trong cổ tích, hiện ra với những kí ức khó quên , những ám ảnh đầu tiên về tình yêu thời mẫu giáo, với cái nền nhàn nhạt, bế tắc lúc ấy, đủ làm trái tim ta tan ra như tuyết cuối mùa đông. Tình yêu. Nhưng, chẳng ai yêu mà lại nhiều hoài nghi đến thế. Yêu ư? Ép mình nhớ, ép mình lo lắng, ép mình hồi hộp như một đứa trẻ con lần đầu tiên có món đồ chơi xa xỉ. Như là sợ, ánh nắng ngày xưa có thể biến đi bất cứ lúc nào. Và để mình không có lỗi với tuổi thơ, và kỉ niệm. Và nếu mảnh vỡ ấy không rơi xuống, đúng vào khi ta vừa tự nhủ với mình rằng, hãy cố gắng yêu, để không là người có lỗi, thì có lẽ suốt cuộc đời này, ta vẫn tưởng đó là tình yêu thực sự. Nó lẫn vào những viên sỏi bên hè phố, thoạt nhìn vô hại như một thứ đồ chơi trẻ con. Ta nguỵ biện bằng những lời trêu chọc, bằng tiếng cười giòn tan bên cạnh, tung tăng như chú chim non vô lo, vô nghĩ. Tự nhủ với mình, rồi cũng sẽ quên thôi. Có lẽ ta đã quên, nếu như ngày hôm ấy, nó không một lần nữa rơi xuống traí tim mình. Những ngọn lửa thời gian xa cách đốt nó cháy bùng lên như một trận cháy lớn, gió thổi bùng lên những nghi hoặc về cái gọi là tình yêu nhàn nhạt, yên bình. Có lẽ ta sẽ chẳng bao giờ còn có thể nhìn thấy nó, mảnh vỡ bất ngờ ấy. Nhưng cuối cùng, ta cũng hiểu, tại sao mẹ vẫn thường lắc đầu, đừng đa đoan quá, rồi sau khổ. Tại sao mẹ vẫn thường mỉm cười trìu mến, đừng yêu đương sớm con ạ, không học hành được gì đâu. Lúc đó, ta tin chắc theo cái lối của những người chưa hề biết tình yêu là gì, rằng dù ta có yêu ai đi nữa, ta vẫn thế, mạnh mẽ, tự làm chủ chính mình, cứng đầu cứng cổ và bất cần, bản lĩnh như xưa. Và bây giờ, dần dần nhận ra là mẹ đúng. Lần đầu tiên, không cảm thấy niềm vui trong chính ngôi nhà thân thương, nơi luôn muốn trở về bất cứ khi nào thất bại, cô đơn và lo lắng. Cảm thấy mình hình như nhớ những đám mây... Lần đầu tiên không muốn trời mưa nhiều như vậy, không muốn được ào ra sân lúc mưa rào, í ới gọi nhau và cười rộn rã, rủ nhau trốn về, lang thang những quán kem, những hiệu sách cũ và thấy như mọi niềm vui đều ở đó. Lần đầu tiên thấy hạnh phúc khi trời bừng lên nắng, dù đổ mồ hôi, ngột ngạt. Lần đầu tiên, lén lút như một tên trộm, hướng cái nhìn về phía khác với bạn bè, khác với cái ồn ào nhộn nhạo cố hữu của mình. Chỉ để thấy tim mình thắt lại. Mỗi lúc một chặt hơn. Không muốn nó lo lắng, suy nghĩ, bận tâm về mình nhiều đến thế, cười chắc nịch, tao sẽ thôi. Nó trố mắt ngạc nhiên, mày suy nghĩ gì ở trong đầu đấy. Thôi á? Không nhắc đến, không nhìn, không mail, không một cái gì cả. Chắc nó nghĩ mình đùa. Không, tao nói thật đấy. Đã biết là vô ích thì chấm dứt luôn đi, đỡ phải mất thời gian về sau. Mày suy nghĩ kiểu thực tế ấy từ khi nào vậy??? Nhưng thế thì tốt đấy. Chỉ vì ta sợ, nếu cứ mỗi ngày một mảnh vỡ, sẽ có một ngày, nó thành viên đá lớn hơn... Mà , mảnh vỡ đầu tiên ấy đủ lớn để ta biết, mình sẽ là ai trong suốt thời gian tới, sẽ làm gì, nghĩ gì. Sẽ bỗng nhiên thờ ơ như một người vô cảm, chỉ vì rất nhiều mảnh vỡ đang giằng xé trong lòng. Vì không bao giờ hiểu tại sao, ta luôn luôn chậm trễ. Luôn luôn là người đứng đó, nhìn vào khoảng không, trống rỗng như một bức tranh để ngỏ. Biết mình rơi vào bóng tối. Khi niềm vui không bao giờ xuất hiện, khi ta không bao giờ hiểu, tại sao hạnh phúc không đến với mình. Taị sao hạnh phúc có thể ở ngay đó, trước mặt mình, cách nhau một tầm tay với. Nhưng ở đó là những tiếng cười, niềm tin, và tình yêu, yên ổn, cố hữu, bất biến. Ở sau đó là một mảnh vỡ khác của thời gian. Dù sao, cũng thật mừng là ta không còn phải nghi ngờ, phải gượng ép mình trong cái gọi là tình yêu ấy. Nhưng thật buồn, chỉ là để biết rằng, có những vô tình phải trả giá ra sao. [color=sienna]


   Trong: Cuộc sống
 
[color=green][/color] Đến hôm nay thì tôi cũng đã một blog cho riêng mình. Thật lòng tôi là một đứa sống nội tâm, có luc khép kín. Tôi hay nghĩ, nghĩ nhiều, nhưng chẳng ai biết được tôi nghĩ gì. Tôi giấu tất cả mọi tâm sự vào trong lòng, có chăng chỉ là tâm sự với một cuốn nhật kí.
Blog cũng là nhật kí, nhật kí điện tử. Và ở đó, tôi sẽ post lên những bài viết hay tôi đọc được trên mạng, và có thể là bày tỏ quan điểm về những vấn đề đó. Còn những dòng tâm sự, tôi vẫn sẽ trải lòng mình, chỉ riêng mình trên những trang giấy, cho dù có ai đó bảo rằng cái trò đó quê rồi.
ừ, và cũng có thể trên những trang nhật kí bằng giấy mà tôi viết ngày ngày sẽ có thêm nhiều chuyện hơn, chuyện về blog của tôi, chuyện về những người bạn trên mạng.
Rất mong mọi người chia sẻ cùng Phương.

 
Thông tin cá nhân

hhp
Sinh nhật: 20 Tháng 9 - 1991
Nơi ở: Vinh City
Yahoo: hoahongtinhyeu209  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
I can fly

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com