Aug 24 2006, 02:28 PM
Bởi: mattroitrenbien
[/color]
Tôi có một cô giáo cấp 3 rất đặc biệt. Em trai cô bất ngờ qua đời do một cơn đau tim. Khoảng 1 tuần sau khi em mất, cô đã tâm sự với tất cả những học sinh trong lớp. Khi những tia nắng nhạt cuối cùng của buổi chiều tràn vào cửa sổ lớp học, và cũng là lúc lớp sắp tan, cô để vài thứ gì đó sang một góc bàn và ngồi xuống. Với cái nhìn trìu mến thể hiện trên gương mặt, cô bỗng lặng yên trong chốc lát và nói : "Trước khi chúng ta tan học, cô muốn chia sẻ với các em một suy nghĩ chẳng có liên quan gì đến bài vở trong lớp, nhưng cô cảm thấy nó rất quan trọng. Mỗi chúng ta đều tồn tại ở đây – trên thế giới này - để học, chia sẻ, yêu thương, và trân trọng bản thân mình. Không có ai biết được lúc nào thì những điều này sẽ kết thúc. Nó có thể bị lấy đi bất cứ lúc nào, do đó ta phải luôn có gắng hết sức mình". [size=5][/size] Đôi mắt của cô bắt đầu ngấn ướt, cô tiếp tục : "Vì vậy cô muốn các em hãy hứa với cô một điều. Từ giờ trở đi, trên đường đi đến trường hay về nhà, hãy tìm những gì đẹp đẽ để quan sát. Không nhất thiết phải là một thứ to tát hay tráng lệ nào đó, có thể là mùi thơm của bánh mì nướng phảng phất ra từ nhà ai đó, hoặc đó có thể là âm thanh của cơn gió nhẹ luồn qua tán cây khiến những chiếc lá kêu sột soạt, hay đó có thể là những tia nắng sớm le lói qua tán là mùa thu trước khi rơi xuống đất. Hãy tìm kiếm những thứ như thế và yêu quý chúng. Chúng ta cũng chỉ là những sinh vật bé nhỏ được đặt trên thế giới này để thưởng thức những thứ rất đỗi bình thường khác. Chúng ta phải nhận ra rằng bất cứ lúc nào chúng cũng có thể bị lấy đi mất…" Cả lớp chìm trong yên lặng. Tất cả chúng tôi sắp xếp sách vở và ra khỏi lớp. Buổi chiều hôm đó, trên đường về nhà, tôi đã để ý thấy nhiều thứ hơn cả những thứ mà tôi đã quan sát trong cả một học kì. Bây giờ, cứ mỗi lần quan sát một thứ gì đó, tôi lại nhớ đến cô và ấn tượng mà cô đã để lại trong tất cả chúng tôi. Và tôi cố gắng trân trọng tất cả những thứ mà thỉnh thoảng chúng ta đều không bao giờ quan tâm đến. Hãy lưu ý đến những điều đặc biệt bạn gặp trong giờ ăn trưa hôm nay. Hãy đi dạo bằng chân trần trên bãi biển vào lúc hoàng hôn. Hãy dừng lại trên đường về nhà tối nay để mua một cây kem ốc quế. Bởi vì… khi chúng ta già đi thì những điều khiến chúng ta nuối tiếc chính là những thứ chúng ta không làm, chứ không phải những gì chúng ta đã làm. [background=skyblue][/background]
Aug 24 2006, 02:11 PM
Bởi: mattroitrenbien
[size=5][/size][/color][color=darkblue][background=skyblue][/background][i]
Hình như chưa bao giờ người ta nói nhiều về hạnh phúc như bây giờ! Sáng nay, mở tờ báo, mọi người chưng hứng rồi tủm tỉm cười: Việt Nam mình hạnh phúc nhất Châu Á, đứng hàng thứ 12 trên thế giới, trong khi đó, Singapore - "thần tượng" - lại đứng hạng bét Châu Á, vào hàng thứ 131 của thế giới ! Mỹ còn tệ hơn, hạng l50, rồi Anh 109, Pháp 129, Nhật 95 và Đức 85... Chẳng lẽ rồi đây mình sẽ phấn đấu giảm dần hạnh phúc xuống cho bằng với Singapore, rồi với các nước Âu Mỹ? Ai đó lên tiếng bên tách cafe sáng vỉa hè sài Gòn, những ngày bão rớt, với dồn dập những tin động đất, lũ lụt, sóng thần, núi lửa, dịch bệnh, chiến tranh... Nhưng đó là kết quả của một công trình nghiên cứu nghiêm túc của NEF, the New Econotmcs Foundation của Anh, đã đưa ra khái niệm Happy Pianet lndex (HPI), rồi dùng những chỉ số đo đạc hạnh phúc, well-being indicatots, để xếp loại 178 quốc gia trên thế giới theo tình trạng hạnh phúc của đất nước họ. Kết qủa hạnh phúc nhất thế giới lại là cư dân của một quần đảo nhỏ bé ở Nam Thái Bình Dương, nơi tràn ngập ánh nắng mát trời và nước biến bốn mùa xanh trong vời vợi, đó là đảo Vanuatu. Có chút gì "mỉa mai" chăng? Không đâu! Các nhà nghiên cứu NEF kết luận rằng một quốc gia không cứ phải to bự mới là hạnh phúc, không cứ phải có vũ khí hạt nhân mới là hạnh phúc, không cứ phải tiêu thụ nhiều mới là hạnh phúc! Có nhiều con đường dẫn tới hạnh phúc không nhất thiết phải phát triển kinh tế với bất cứ giá nào! Cụ thể hơn, họ nói không cần "hủy diệt" trái đất mới đem lại hạnh phúc cho con người! Họ đề nghị coi lại cái gọi là “phát triển”. Phát triển mà khai thác đến cạn kiệt tài nguyên thiên nhiên, tàn phá cả hành tinh để thoả mãn lòng tham hưởng thụ vật chất của con người thì thật là nguy hiểm! Họ đưa ra khái niệm well-being, sự sảng khoái, hạnh phúc, trong đó hạnh phúc của cá nhân con người là trung tâm của phát triển, dựa vào đó mà có những chính sách về kinh tế, xã hội, sử dụng tài nguyên sao cho hợp lý. Mỗi quốc gia đều phải có trách nhiệm bảo vệ quả đất này, bởi "quả đất này là của chúng mình”! Không phải cứ giàu có, phóng vệ tinh tìm kiếm các hành tinh khác để... di dân, rồi mặc tình khai thác không thương tiếc qủa đất, để sống chết mặc bay! Họ có lý để lên tiếng: Trong vòng năm mươi năm qua, không hề có sự gia tăng về hạnh phúc của người dân Anh và Mỹ - mặc dù GDP đã tăng gấp đôi ba lần, mặc dù mức tiêu thụ năng lượng đã tăng gấp nhiều lần! Theo cách tính toán của NEF thì nếu mọi người đều tiêu thụ như người Anh hiện nay thì phải có đến 3,1 trái đất mới đủ cung phụng! Đức và Mỹ có tỷ lệ người dân hạnh phúc ngang bằng nhau, trong khi Mỹ sử dụng tài nguyên gấp đôi Đức. Điều đó chứng tỏ Đức còn Mỹ phung phí! Hạnh phúc của người dân đo bằng chất lượng cuộc sống, tuổi thọ cùng với xã hội lạnh mạnh, một môi trường trong lành vàmột nền kinh tế phát triển hài hòa. Họ khuyến cáo nước Anh cần có chính sách “thông minh hơn” và “xanh hơn”! Hiện nay thì anh đã đưa môn học Hạnh phúc vào thí điểm ỏ một số trường học! Và bảo vệ môi trường thiên nhiên sẽ là yếu tố quyết định. Một thí dụ đơn giản: chúng ta biết nhờ có cây xanh mà khí carbonic được hấp thụ, khí oxygen được tái tạo. Lạ lùng là con người sẵn sàng tiêu hủy cây xanh để thay thế bằng những vườn cây… nhân tạo, để rồi sau này mỗi người không chỉ trùm kín mặt với khẩu trang mà còn phải đeo lủng lẳng một cái bình dưỡng khí bên hông! Ở Nhật đã có người có sáng kiến bán những bình dưỡng khí nho nhỏ như vậy cho mọi người rồi đó! Trái đất đã bệnh trầm trọng lắm rồi, đã nóng lên thực sự rồi, đã rùng mình, đã ho sù sụ, đã co rúm lại từng cơn và dĩ nhiên đang nổi giận vì sự tàn bạo của con người! Lẽ nào rồi đây chúng ta trở thành những Hoàng tử bé của Saint Exupery, lang thang giữa các tinh cầu để nhớ về một đóa hồng khôn nguôi của một tinh cầu nhỏ bé ngày xưa? Theo Doanh nhân Sài Gòn cuối tuần
Aug 18 2006, 02:57 PM
Bởi: mattroitrenbien
Nhớ ngày rời giảng đường, thầy đã viết lưu bút cho mình và dặn dò mấy chữ :" hãy hình tĩnh, kiên nhẫn và yêu đời ... thầy tin rồi em sẽ tỏa sáng rực rỡ như ... đúng cái tên em".
Phải, ngày vừa chào đời ba mẹ đã đặt cho mình cái tên thật lạ, thật đẹp và mạnh mẽ. Cái tên nghe là đã thấy ngập tràn ánh nắng, ngập tràn sức sống. Vậy mà lớn lên lại yêu văn thơ. Học rất khá văn ở phổ thông nên dù sau này tốt nghiệp, đi làm về kinh tế nhưng đầu óc nhiều lúc cứ lãng đãng, cứ mơ mộng ... Cái tuổi càng ngày càng nhiều, công việc càng lúc càng đòi hỏi phải nghiêm khắc với chính mình hơn ... ấy vậy nhưng chưa bao giờ mình thoát khỏi cái cô bé nội tâm yêu văn thơ, mây trời ấy cả... Cái buồn cái vui nhiều khi bị phụ thuộc vào khí trời... Mà mình tự hỏi, sao lại có thể như thế được, sao lại để cho mình bị ngoại quan tác động nhiều như thế? Cứ mặc kệ đi chứ! Như cái chuyện hôm kia ra đường gặp một tai nạn thương tâm, ấy thế thôi mà cả ngày nghĩ ngợi, tâm để đâu đâu chứ khg chú tâm vào việc ... rồi hôm nọ thấy ông anh kia bị hai ba người xúm vào đánh, bỏ dép mà chạy, thì ra anh ta chạy xích lô, dành khách dành bãi thế nào mà thiên hạ đánh ... lúc đó mình khg nghĩ cho anh ta mà mình tưởng tượng chiều nay về nhà, áo quần tả tơi, người bầm tím, thương tích như vậy ... vợ con anh ta sẽ ra sao, những đứa trẻ nheo nhóc sẽ khóc um lên hay chị vợ già héo sẽ méo mó thế nào ... Bị ngoại quan cuộc sống tác động nhều như thế, mình cảm thấy mình đôi khi không phải là mình nữa. Phải làm sao để mình mạnh mẽ hơn chứ, cuộc sống mà, mọi cái rồi sẽ qua thôi. Hãy cứ nhìn và cứ nghĩ mọi thứ thật nhẹ nhàng, đừng bi quan như thế chứ. Phải tìm cách nào đó để thuyết phục mình rằng cuộc sống là muôn màu muôn vẻ, có hạnh phúc là bởi vì có khổ đau... Đúng thế đấy, hạnh phúc có được là bởi những khó khăn và bất hạnh vẫn còn tồn tại xung quanh... nhìn vào những đau khổ, mất mát xung quanh mà con người cảm nhận được niềm hạnh phúc của mình. Tất cả rồi cũng sẽ qua đi, như có, như không, như vui, như buồn.Tất cả đều có ý nghĩa và tất cả cũng đều vô nghĩa. Giữ lại là có, trôi đi là không. Chẳng cần vướng bận điều gì.”
Aug 18 2006, 11:22 AM
Bởi: mattroitrenbien
Mình đọc được một bài hay trên mạng và mỗi sáng trước khi làm việc mình đều mở bài viết đó lên. Càng ngày mình càng nhận ra rằng cuộc sống một con người thành bại, đau khổ hay hạnh phúc đều do cái tâm quyết định.
Dạo này mình hay nghĩ vu sơ và ít tập trung vào công việc, cũng bởi tại cái "tâm" có vấn đề rồi. Phải làm gì đó để tìm lại cái tâm hồn nhiên, yêu đời, trong sáng và đầy tin tưởng của ngày nào chứ? ..... “Tặng cho em ba chữ để tự khuyên mình. Cho dù ở hoàn cảnh nào, cho dù gặp phải bất cứ điều gì em hãy cố giữ lòng mình được thanh thản, yên tĩnh, nhẹ nhàng, trong trẻo như làn nước. Tất cả rồi cũng sẽ qua đi, như có, như không, như vui, như buồn.Tất cả đều có ý nghĩa và tất cả cũng đều vô nghĩa. Giữ lại là có, trôi đi là không. Chẳng cần vướng bận điều gì |
(♥ Góc Thơ ♥)
Thực đơn người xem
Bạn bè
Truyện cười
|