Câu chuyện thứ 1:
Gia đính nọ có 8 người con, xảy ra trong những thập niên gần đây, những năm 70-80 thì nước ta còn nghèo, chưa phát triển gì mấy ..ấy thế mà gia đình này cũng vẫn cố gắng cho con ăn học, người cha phải bán toàn bộ gia sản của ông nội để lại rồi cho con ăn học với hy vọng sau này sẽ có tương lai, thế là từ 1 gia đình khá giả phải rơi vào cảnh túng thiếu, nhưng cũng may 8 người con đều thành tài, ai cũng là kỹ sư bác sĩ. Riêng người mẹ thì hết mực thương con, biết con ở trọ tận Sài Gòn sợ con ăn uống cực khổ cũng thường xuyên làm món này món nọ đem lên cho con ăn, để con khỏi phải tốn tiền, lấy đó mà lo cho việc học hành ... ![]() Thấm thoát thời gian cũng trôi ngày thành đạt của các người con đã vinh quang, cũng là lúc cha mẹ già yếu...(chắc bạn đã đoán được nội dung câu chuyện rồi nhỉ) Vâng, năm đó người mẹ bị bệnh người cha mới liên lạc với mấy người con (lúc này đã rời quê lên Sài Gòn sinh sống), bảo về thăm mẹ nhưng ôi thôi đứa này nạnh đứa kia, cứ nói bận chuyện nầy chuyện nọ, rồi đẩy cho đứa khác ...kết quả không ai chịu về cả. ![]() Câu chuyện thứ 2: Người mẹ đó có 1 người con trai đã có vợ, do người mẹ bị mù lòa nên cũng có phần cực cho con dâu, người chồng thì đi làm ruộng suốt ngày nên có biết gì chuyện nhà đâu. Ăn uống thì con dâu ăn toàn ăn đồ ngon, chừa thứ cặn bã cho mẹ già nhưng vì ko thấy đường nên người mẹ nào có hay. Ko dừng lại ở đó, người con dâu ấy lại trộn cả phân con mình vào cơm cho mẹ chồng ăn, người mẹ chỉ biết cơm sao mà hôi hôi nhưng cũng đành phải ăn nếu không thì đói...bữa đó bà mẹ cố tình giấu lại chén cơm rồi chiều về đưa cho con trai xem, người con mới biết được mọi chuyện, ko dám đánh vợ 1 cái, bèn đi qua nhà cha mẹ vơ đòi ly hôn, người vợ năn nỉ khóc lóc ỉ ôi, nhưng người chồng vẫn cương quyết không đồng ý, và trên đường trở về nhà mẹ mình người con dâu đã bị trời đánh phải chịu cảnh chết đứng ![]() 1 buổi chiều thứ 7 trên đường đi học về tôi có chạy ngang đường Nguyễn Đình Chiểu, lúc đó trời lất phất những giọt mưa khung cảnh xung quanh thì u ám, chất chứa 1 nỗi buồn khó tả. Tình cờ ghé mắt vào 1 người bán hàng ven đường, ah anh ta đang bán cái máy dùng để thổi bong bóng í mà (loại bong bóng xà phòng ấy), giờ đây cả 1 đoạn đường là những giọt mưa li ti pha lẫn những quả bong bóng đang bay rồi lại vỡ ....khung cảnh ấy thử hỏi làm sao tôi không xúc động, những hình ảnh năm nào ngày ấy vẫn còn đó trong đầu tôi, những ký ức tuổi thơ dường như khó phai mờ lắm, cứ ẩn hiện đâu đây để rồi bất chợt 1 hình ảnh nào đó sẽ lại gợi lên thôi ...kìa nước mưa rơi trên má tôi hay là ............nước mắt.
![]() 8 năm, đã 8 năm rồi nhớ cái hồi tôi vẫn là 1 học sinh tiểu học, lúc đó mấy đứa bạn trong xóm cũng thường hay rủ chơi cái trò này, với lại trẻ em miền quê mà mấy cái trò dân dã đó cũng đã đủ tạo được niềm vui rồi. Và tôi xin cam đoan rằng ngày nay những đứa trẻ được sinh ra và lớn lên trong thời này-cái thời mà dường như sự phát triển máy móc lên tới cực độ đã làm mất đi những giá trị chân quê, giản dị ..sẽ ko thể nào cảm nhận được trọn vẹn niềm vui từ trò chơi ấy đâu. Chỉ với vài ngàn đồng là trong tay đã có ngay 1 hủ mà thổi cho sướng, hoặc khá hơn là mua cái máy rồi nó tự thổi lun ấy chớ...thế thì còn gì là thú vị nữa chứ. Còn chúng tôi thì khác, đi học 1 ngày 500 đồng thì kiếm đâu ra tiền mà mua mấy thứ xa xỉ ấy (với lại thời đó chắc cũng chưa có ![]() ![]() Lấy được rồi cảm giác vui lắm mà cũng sợ, sợ bị phát hiện thì chỉ có ăn roi. ![]() ![]() Tôi iu em, iu từ khi chưa mở mắt chào đời, chẳng hiểu vì sao tôi lại iu em đến như vậy. Sau khi cất tiếng khóc ...tui đã biết rằng em chính là lẽ sống đời tôi, là mục đích để tôi tồn tại ....và trong những tháng ngày đang sống đây tôi lun ao ước được có em, hy vọng em sẽ luôn bên cạnh tôi...mãi mãi. Những lúc tôi buồn có em khiến tôi cảm thấy vui hơn, em lặng lẽ san sẽ nỗi buồn cùng tôi, em không đẹp nghiêng nước nghiêng thành nhưng sức hút của em còn hơn thế kia. Hàng trăm hàng vạn người ao ước có được em, em sinh ra đã là người của thiên hạ...đành chịu thôi, tôi chỉ mong có em bên cạnh mình chứ chẳng hề mơ ước xa xôi, và tôi tự hứa với lòng mình rằng chỉ khi nào tôi nhắm mắt lìa đời tôi sẽ ngừng iu em .....
Em biết không đơm hoa kết quả cho 1 tình iu bao giờ cũng là hôn nhân nhưng sao thế kia, tôi không thể ôm em, hôn em tôi chỉ có thể đứng đó, lặng lẽ nhìn em.....tôi không thể cùng em trăm năm hạnh phúc được, bởi vì em là ...............TIỀN ![]() ![]() ![]() Nếu có ai hỏi tôi trên đời này có gì rắc rối nhất, tôi xin trả lời đó là chữ TÌNH. Thương yêu, hờn giận, oán ghét, âu lo, vui buồn, sung sướng..đó là tâm trạng của những người đang lặn hụp trong cơn mê tình ái. Chữ tình là sông dài bóng mát, mà chữ tình cũng là sa mạc nắng cháy, một khi vướng vào rồi chúng ta sẽ nếm đủ các vị mặn ngọt chua cay .......Nhưng hỡi ôi tôi nào có được biết vị ngọt là gì, chỉ thấy sự chua chát, pha lẫn chút đắng cay và mằn mặn mà thôi ...
Ôi tình yêu có trăm ngàn cách viết, viết ngắn viết dài viết dọc viết ngang, nhưng thủy chung chỉ có 1 hàng ...rằng tình yêu là mạch nguồn đau khổ .... Chữ tình rắc rối lắm ai ơi Chữ tình là khuất mắt quá đi thôi Chữ tình là số kiếp thương đau con người Chữ tình là vô vàn nước mắt Chữ tình là đêm dài thức trắng Cuối cùng vòng tay rã rời Là buồn nhiều hơn vui Một lần yêu là đau khổ trong nghẹn ngào Tựa người điên bờ môi héo hắt xanh xao Ngày đợi chờ nhung nhớ, ngày giận hờn vu vơ Rồi muộn phiền triên miên cuồng tim đau nhói từng cơn Chữ tình thuốc đắng đã trao nhau Uống vào chuốc lấy lắm thương đau U sẫu và chất ngất lo âu đêm ngày Chữ tình là sa mạc nắng cháy Chữ tình là sông dài bóng mát Chữ tình một khi vướng vào đầy mật ngọt chua cay Ko gặp thì thui nhưng sao gặp rùi lòng tôi lại buồn, chả hiểu vì sao ?
Đứng trước mặt tôi ko dám ngẩng đầu nhìn lên, nhìu khi ngồi kế bên tôi chẳng dám mở lời ...khó làm sao, mặc dù tôi muốn lắm chứ : muốn được nhìn người, nhìn vào đôi mắt ấy-đôi mắt mà trước đây tôi vẫn nhìn bình thường đấy thôi, còn bi giờ khác biệt quá . ![]() Một mối tình đơn phương bất hạnh ... Sài Gòn 05/07/06
Sáng thứ tư hôm ấy, đi ngang qua dinh độc lập ..........chà tình cờ đưa mắt ghé vào thấy 1 con SÓC .....Ui cha lâu lắm rùi mới được thấy lại nó. Nhớ hồi trước năm lớp 7 tôi có nuôi 1 con lúc đó nó hung dữ lắm .......10 đầu ngón tay tôi hầu như bị cắn hết .mãi đến sau này quen hơi tôi mới vuốt ve được nó .Chậc, cảm giác lúc đó thật tuyệt, sờ lên thân mình êm ái của nó mà .........khó tả ![]() ![]() ![]() Cùng ngày ... chiều, cũng là tình cờ đi ngang đường Nguyễn Du, xem lại ngôi trường hồi đó, trước khi vào lớp 6 tôi đã được học ở đây 2 tháng, thật khó tả cảm giác lúc này .....đôi mắt ko rơi lệ nhưng sao cảm thấy nặng trĩu u sầu ... ![]() ...không biết nói gì nữa, xin lắng nghe bài hát này để nhớ về những ngày tháng học trò đã qua. Cái quí nhất của con người chính là kỷ niệm, thời gian tạo nên nó và chỉ có thể tạo lập 1 lần, không thể thay đồi dù ta muốn hay không muốn
NỖI BUỒN HOA PHƯỢNG-THANH TUYỀN Sáng nay 15/06/06 tôi có chuyện đi lên tận đường Phạm Văn Hai ...........ấy là con đường mà hồi tháng 10/2005 tôi thường đi ngang khi học quân sự .......Chà mới đó mà gần 1 năm kể từ ngày tôi biết người, khi mới găp nhau câu đầu tiên mà tôi nhớ tới giờ khi nói với người đó : "Sao ông ít nói quá dzậy" (hình như là dzậy
![]() Trên con đường vẫn là nhưng cái quán ấy, căn nhà ấy, ngôi chợ ấy, sạp báo ấy....tất cả tôi đều nhớ rất rõ, vẫn không có gì thay đổi cả.....chỉ có người nhớ về nó thay đổi mà thôi. Thỉnh thoảng tôi có thấy mấy con chim bay trên trời lúc trời mưa, chúng bay nhanh lắm lăng xăng như là đang tìm đường về tổ ..........ôi ước gì tôi được hóa thành chúng để được tự do, để khỏi phải suy tư, phải sống 1 kiếp người mà có quá nhiều điều để nghĩ, để lo........... ![]() ![]() Sài Gòn 13/06/06
Lại 1 cơn mưa nữa ùa về ......dạo này gần đây tâm trạng tôi có khá lên chút đỉnh nhưng nói chung cũng không phải gì là vui vẻ. Những cơn mưa như thế này dễ làm người khác phải rơi lệ lắm đấy ![]() Tự nhiên ? sao giữa tôi và người đó không còn tự nhiên nữa nhỉ ? tôi không thể nào thốt lên được 1 lời để bắt chuyện với người đó, thỉnh thoảng người ta có hỏi tôi thì tôi trả lời vậy thôi...vì sao lại xảy ra cớ sự này chớ. Bây giờ sự việc đã xảy ra rồi có xóa đi cũng không được nữa, nó giống như một tờ giấy trắng mà bị gạch một đường, vậy dù có tẩy xóa thế nào đi chăng nữa cũng không thể làm phai đi Tôi biết trong mắt người ta tôi chẳng là gì nhưng ngược lại thì khác, người ta đã chiếm gần hết trái tim tôi rồi. Tôi sợ lắm, tôi e một ngày nào đó tôi không còn là mình nữa, trái tim tôi sẽ mất đi lúc nào mà chả hay. trời ơi con phải làm sao đây? Kiu ư có giúp được gì nhỉ .........tôi đã đọc rất nhiều câu chuyện mà trong đó có từng đề cập tới vấn đề này, nào là chuyện của mình thì chỉ có bản thân mình giải quyết mà thôi, nào là hãy sống sao cho đúng như mình mong đừng sợ gì cả, hãy sông cho thật với bản thân mình...........ui rất nhìu bài học mà tôi biết được nhưng có mấy khi tôi làm được đâu.........cứ vùi đầu mãi với tuyệt vọng .Thật là đáng trách phải không?. Tôi còn trẻ mà, còn nhìu chuyện đang cần tôi làm lắm. Hãy quên đi ư? tôi có làm được không? ........mà cũng chẳng nhớ từ khi nào tôi bắt đầu để ý người ta ? ![]() Xin đừng bối rối..hãy đọc tiếp đã
1 năm, chỉ mới 1 năm thui khi tôi còn ngồi trên ghế phổ thông tình iu đối với tôi như là một cái gì đó quá mơ hồ, xa xôi. Tôi cảm thấy hạnh phúc với cuộc sống lúc ấy, quả thật chưa suy tư, suy nghĩ, sầu khổ như bi giờ. Ấy vậy mà chỉ sau 1 năm có quá nhìu thay đổi. Tôi từ 1 con người không biết gì phải trải qua con đường dằn vặt bản thân.......tôi đã biết iu rùi ư ? ![]() Vâng đó là lý do 1>18 ,sau 1 khoảng thời gian ngắn ngủi ấy tui đã iu 1 người mà lẽ ko nên iu....1 người ?. Tôi biết rằng mình đã sai rùi nhưng làm gì được đây ? Tôi muốn trút bỏ lắm chứ ...mà càng tỏ ra lạnh nhạt với người ấy bao nhiêu tôi lại nhớ nhung, suy nghĩ về người ấy càng nhìu. Trớ trêu thay hằng ngày tôi vẫn phải đối mặt với chính người đó đấy.... Dẫu biết rằng sẽ chẳng bao giờ, không thể nào có được tia hy vọng ..vậy mà tôi vẫn cứ iu. Sao tôi căm thù bản thân mình đến thế kia chứ, ko vượt qua được 1 khó khăn nhỏ này hay sao ? Người ấy đã có người iu rùi....mà cho dù chưa có đi chăng nữa thì tôi vẫn chỉ có thể mang mãi trong mình mối tình đơn phương này mà thôi... Vâng đấy là tựa của một bộ film HK mà tôi mới xem hồi chiều ....Đại khái trong đó có một câu nói như thế này :Người khùng cũng có thế giới riêng của họ, trong đó họ sống 1 cách thanh thản không phải lo âu phiền muộn như những người bình thường chúng ta...mọi người thấy đấy đôi khi tôi ước mình khùng đi cho rồi khỏi phải suy nghĩ nhìu .......mà chừng vài lần tôi mang tâm trạng như hiện nay chắc là ước nguyện tôi thành hiện thực lắm áh
![]() Sáng nay thứ 7-20/05/06 một ngày mà có lẽ chưa khi nào tôi thấy buồn hơn......tâm trạng khó tả, trong lòng khó chịu. Ước gì chết quách đi cho xong . ![]() Chớ hiểu lầm ấy là những vì sao trên trời. Đấy là cái bông của những cây dầu (hông bít đúng hông nữa) . Những lúc lang thang trên đường phố tôi thường thấy những cái bông ấy rơi xuống, nhưng lạ là chúng rất lớn so với dưới quê mà tôi thấy, chắc là nó lâu năm rồi
![]() ![]() Ôi cuộc đời ... ![]() Tôi nhớ rất rõ hôm ấy thứ sáu. Trời đổ cơn mưa có thể nói là rất lớn. Trong giờ học chúng tôi phải tạm ngưng...........vẫn như mọi ngày tôi trở về sau 5 tiết học dài mệt mỏi, có thể nói cảnh tượng trước mắt tôi ko thể nào diễn tả nổi :chưa hề thấy trước đó bao giờ, đường phố ôi nước ngập tới đầu gối (đúng là pótay
![]() ![]() Cảnh tượng ấy làm tôi nhớ về quê mình. Những cảnh đi hái rong hồi lớp 9, thật là những kỉ niệm đẹp và biết đến bao giờ mới có được lại những hình ảnh ấy. Cũng sông nước ấy, cũng những giọt mưa ấy nhưng nơi đây có được trong sạch đâu hay chỉ là dơ bẩn của bụi đường, của những lòng người đầy tham vọng, dối trá, lừa lọc..........đúng là cuộc đời ![]() Lang thang trên đường phố Sài Gòn những buổi chiều chủ nhật. Lòng tôi bỗng nhớ về mái trường xưa, con đường thân quen năm nào, bạn bè cũ ngày ấy... vậy mà đã xa vắng rồi ư
![]() Thoang thoảng đâu đây mùi bắp nấu thật khiến người khác phải "động lòng", suy nghĩ tôi dường như đã bị chặn đứng thay vào đó là những hình ấy. Có 1 điều lạ là dường như Sài Gòn này người ta chỉ thích ăn bắp Mỹ, còn bắp dân mình thì hầu như rất ít người bán. Nhớ lại hồi ấy dưới quê đôi lúc sáng sớm chỉ vài trái bắp nấu thôi cũng đã đủ lót dạ cho buổi sáng, không như ở đây không hủ tiếu thì cũng bánh mì, không thôi thì "Kinh Đô", "Đức Phát", ôi biết bao nhiêu thứ để lựa chọn. Có ai còn nghĩ tới trái bắp ngày xưa nữa đâu. Sao tôi cảm thấy thèm quá, thèm những hương vị đồng quê thân quen năm nào, nơi ấy dường như không có sự bon chen, dối lừa, ...và tôi cảm thấy lòng mình được thanh thản. Hãy nhớ về những ngày tháng đã qua. |
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
|