(♥ Góc Thơ ♥)
Truyện cười
Thơ hay
[b][b]
Thơ hay
Thơ hay
|
Oct 15 2007, 08:52 PM
Bởi: lyphonglong
1. LỖI TẠI ĐÂU? Thế là từ nay cô T. đã trở thành con người của thế giới khác. Số phận nghiệt ngã đã khiến cô lâm vào tình cảnh trớ true và rồi cuối cùng cô phải chọn cách từ giã cõi đời để giải thoát cho mình. Cô T. vốn là một giáo viên dạy Văn của trường huyện. Cuộc sống thường nhật của cô vẫn cứ là lên lớp và chăm lo việc nhà, giúp đỡ chồng con. Chồng cô làm công nhân xây dựng còn hai đứa con cũng đã đi học mẫu giáo. Cuộc sống gia đình cô thật đầm ấm, yên vui. Nhưng rồi một ngày tin dữ đã đến với cô. Trong một lần xét nghiệm viêm gan B, cô đã nhận được kết quả xét nghiệm nhiễm HIV dương tính. Cầm kết quả trên tay, cô không thể tin vào mắt mình. Mặc dù đã cố trấn tĩnh nhưng lòng cô không khỏi bàng hoàng và kinh ngạc. Cô cố tìm một lý do cho câu hỏi “ Mình mắc bệnh do đâu?” nhưng không sao tìm được. Cái ngày ở bệnh viện về cũng là cái ngày khởi đầu cho chuỗi thời gian đau khổ của cô. Bản thân cô đã hoàn toàn suy sụp. Đã thế chồng cô lại không hề thông cảm, thậm chí còn hắt hủi, xa lánh cô. Ngay cả bố mẹ chồng cô cũng hùa theo anh ta mà miệt thị cô. Cay nghiệt hơn, họ đưa hai đứa bé về nuôi và bắt chúng sống tách biệt hẳn với mẹ. Ở cái vùng quê hẻo lánh này, người như cô bị họ cho là ghê tởm. Đi đến đâu, cô cũng bắt gặp những cặp mắt lảng tránh, khinh miệt. Rồi chẳng hiểu vì sao mà người ta lại đồn rằng nếu lỡ chạm phải người cô thì thể nào cũng bị lây “ căn bệnh thế kỷ” của cô giống như người mắc bệnh hủi vậy. Trước những hành động cay độc và ác nghiệt của những người xung quanh, cô T. đau khổ cực độ. Dù vậy, cô vẫn tin là mình không có bệnh bởi cô biết rằng bệnh này chỉ lây qua ba con đường mà cô thấy cả ba con đường ấy đều không phải là nguyên nhân gây ra bệnh của mình. Sau hai tháng sống trong đau khổ và dày vò của bản thân, cô đã quyết định lặng lẽ một mình tìm ra Hà Nội đến bệnh viện tuyến trên- Bệnh viện trung ương- để xét nghiệm lại. Không thể kể được cô đã vui mừng biết chừng nào khi bác sỹ nói cô không hề nhiễm HIV như bệnh viện tuyến dưới đã kết luận. Kết quả xét nghiệm âm tính như đã tiếp cho cô một luồng sinh khí mới. Thế nhưng, sự thật quá phũ phàng. Trái ngược hẳn với những gì cô nghĩ khi tìm cách thuyết phục mọi người. Người ta thật ác độc khi không tin vào lời giải thích của cô. Mẹ chồng cô thậm chí còn nghi ngờ cô làm giả bản xét nghiệm và con dấu. Người ta không ai tin vào bản xét nghiệm thứ hai này bởi họ nghe được tin đồn rằng con dấu bây giờ ai cũng có thể làm giả được. Vậy là sau bao nhiêu nỗ lực để giải thích chp mình, để chứng minh mình không bệnh, cuối cùng cô T. vẫn phải chịu mang cái tiếng mắc bệnh AIDS. Đau khổ tột cùng khi chồng con xa lánh, bố mẹ chồng khinh bỉ, bà con lối xóm miệt thị, cô đã nghĩ tới ý định quyên sinh. Cái đêm nghiệt ngã ấy cũng là lúc cô ra đi mãi mãi với liều thuốc ngủ trong tay. Cái chết của cô quả thực là nỗi ám ảnh lớn đối với vùng quê nghèo khó này. Tất cả chỉ là do sự thiếu hiểu biết và tư tưởng sống lạc hậu của người dân. Giá như họ hiểu kỹ hơn về bệnh AIDS, giá như họ đừng nghe tin đồn, giá như họ đừng bảo thủ… thì cô T. sẽ không phải chịu một kết cục thương tâm như thế. Cuối cùng cô không phải chết vì bệnh mà chết vì những tin đồn, vì sự thiếu hiểu biết của người dân trong làng… 08/07/07
Oct 15 2007, 08:46 PM
Bởi: lyphonglong
CẢM NHẬN VỀ “ ĐỐI NỘI” CỦA SINH VIÊN NGÀNH “ ĐỐI NGOẠI”.
Tôi là sinh viên học chuyên ngành “ Thông tin đối ngoại”. Dù chưa biết cặn kẽ về chuyên ngành mình học ( vì mới học năm thứ hai) thế nhưng tôi cũng biết đôi chút phép tắc về ứng xử, cả đối nội và đối ngoại. Tôi luôn ngưỡng mộ những hoạt động tổ chức lớn trên truyền hình, nhất là những buổi được truyền hình trực tiếp. Qua những phương tiện thông tin đại chúng ấy, ý nghĩa giáo dục về đối nội và đối ngoại của nó được phát huy cao độ. Tôi luôn nghĩ những người đứng ra tổ chức những sự kiện lớn ấy phải thực sự có trình độ tổ chức và dàn dựng kỹ lưỡng. Vậy mà trong thực tế có nhiều chương trình vẫn mang tính chất qua loa và còn nhiều thất thố đáng tiếc. Tối ngày 19 tháng 09 vừa rồi, chúng tôi được tới dự chương trình văn nghệ “ Chặng đường Sinh viên tình nguyện” do Trung ương Đoàn phối hợp với VTV6 Đài Truyền hình Việt Nam tổ chức. Đoàn chúng tôi gần 10 người trong đó có 3 đại biểu do Trung ương Đoàn mời hẳn hoi. Họ từ miền quê Phú Thọ xa xôi xuống Hà Nội trước một ngày, được bố trí ăn ngủ tại khách sạn. Vậy nhưng vào buổi tối quan trọng nhất, họ lại chỉ được ngồi dự như những khan giả bình thường khác. Thậm chí ngay cả việc xướng tên hay giới thiệu sự có mặt của họ cũng không có. Vậy là họ phải ngồi im, chăm chú nghe những phần giao lưu với các khách mời khác cho tới cuối chương trình. Sau buổi giao lưu hôm đó, chúng tôi không khỏi bức xúc về việc tại sao ban tổ chức lại có thể cư xử thất thố như vậy. Họ đâu biết rằng ba khách mời kia lặn lội xuống Hà Nội không phải vì được ăn ngủ ở khách sạn, không phải vì được ngắm cảnh đẹp thủ đô. Họ muốn được tâm sự và đón nhận những tình cảm, những sự xẻ chia của mọi người. Cũng cần phải nói thêm rẳng, họ là những người thân của một bạn nữ đã hy sinh trong chiến dịch hè SVTN năm 2007 vừa qua. Chúng tôi tự hỏi tại sao một chương trình với chủ đề hướng về hoạt động tình nguyện của Sinh viên lại chỉ thể hiện những gì hào nhoáng của thành tích mà không hề đả động tới những hy sinh của chính những người trong cuộc. Những hy sinh mất mát của họ cũng là một phần quan trọng đóng góp vào những thành quả đó chứ! Tại sao không để cho người thân của người đã khuất được nói lên suy nghĩ của họ? Gia đình họ cả đời cống hiến cho hoạt động xã hội từ thế hệ này đến thế hệ kia, chẳng lẽ ngay cả tư cách của một đại biểu danh dự họ cũng không được quyền có hay sao? Nhìn cảnh ba người chui vào chiếc xe lặn lội hàng trăm cây số quay về Phú Thọ lúc 10 giờ tối mà chúng tôi không cầm nổi nước mắt. Chẳng biết trên đường về quê trong đầu họ nghĩ gì…?!
Aug 8 2007, 03:47 PM
Bởi: lyphonglong
TIẾNG ĐÀN TÌNH YÊU ! Ngân lên ngân lên tiếng đàn trôi mênh mang Đâu có biết trước tiếng đàn kia một lần Em sẽ nhớ mãi tiếng đàn của anh |
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Tik Tik Tak
|