Người Anh trong việc giết vua họ Tỏ ra tàn nhẫn và thô lỗ Vua Sác trằn trọc trong Bạch cung Để rồi trải qua đêm cuối cùng Ngoài song dân hát khúc chửi rủa Trên ngọn đầu đài vang tiếng búa
Người Pháp cũng chẳng lịch sự hơn Họ đi thuê về cỗ xe ngựa Đưa Lui Capét ra pháp tràng Mà không cho vua cỗ xe loan Đúng như lễ nghi triều chính cũ Xưa nay đã định cho Ngài ngự.
Hẩm hiu số phận Ăngtoannét Chỉ có xe bò vào hạng bét Cả không thị nữ không thị tùng Chỉ bác Khố rách là đi cùng Mụ goá Capét vẻ khinh mạn Chìa môi Haxbua cứ nặng nặng.
Người Pháp người Anh trời sinh ra Tuyệt đối không tim. Người Đức ta Là có tim thôi: hiền dịu quá Ngay cả những khi đi khủng bố Người Đức đối xử với vua mình Vẫn luôn luôn chí nghĩa chí tình.
Trong chiếc xe loan có bốn ngựa Hoa đen chở đầy, sa đen phủ Đầu xe, xà ích ngồi khóc than Xuống lên phe phẩy chiếc roi tang Cứ thế rồi đây vua nước Đức bị chém mà được trọng hết sức.
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi lũ_quỷ_của_chúa: Jun 21 2008, 09:35 AM
2.Ai ngày xưa phát minh chiếc đồng hồ (Người dịch: Tế Hanh)
Ai ngày xưa phát minh chiếc đồng hồ Chia thời gian, chia giờ, chia phút? Có lẽ đó một người buồn, lạnh nhạt Trong đêm đông suy nghĩ một mình, Đếm từng tiếng kêu của lũ chuột rập rình Từng tiếng côn trùng cắn vào khúc gỗ.
Ai ngày xưa phát minh chiếc hôn? Có lẽ đó một con người sung sướng, Đuợc yêu, được hôn không cần liên tưởng. Trong tháng Năm đẹp đẽ, trong tháng Năm, Hoa nở lên từ mặt đất âm thầm, Trên cao mặt trời cười và bầy chim ca hát.
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi lũ_quỷ_của_chúa: Jun 21 2008, 09:35 AM
Ô, hôn anh đi, xin đừng thề thốt, Anh đâu có tin lời hứa của đàn bà! Lời em nói thật ngọt ngào, êm ái, Nhưng nụ hôn nồng mới ngọt lịm trong ta! Anh có dược nụ hôn, anh mới tin là thật, Lời nói như sương, như làn gió thoảng qua.
Em cần gì nói với anh tất cả Những điều em đã giấu giấu trong lòng! Khi trong ngực em, anh chìm đắm Anh mới tin mình hạnh phúc, em ơi! Anh vĩnh viễn tin đó là điều duy nhất Hơn cả tình yêu, em đã dành cho anh.
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi lũ_quỷ_của_chúa: Jun 21 2008, 09:57 AM
Giá như ta còn là một người độc thân ! Đức Diêm Vương thở dài ngao ngán Bởi sự hạnh hạ trong hôn nhân Đã biến thiên đường thành nơi địa ngục
Giá như ta còn là một người độc thân ! Từ khi lấy Proerpinen về làm vợ Ta hằng ngày mong mình chui xuống mộ Khi nàng thét lên lất át cả tiếng chó Ngao
Ta đã luôn nhịn nhường cho nhà cửa ấm êm Chính vì thế ta là người khốn khổ Nay trong vương quốc âm u, cô tịch Ta lại thèm như con dã tràng xe cát biển đông.
II
Trong vương quốc âm u cô tịch Proserpine ngồi bên lão chồng già Với nét mặt cau có, khó coi Vì trong tim nàng cất lên lời than thở
Hoa hồng, loài hoa ta yêu quý Ta thèm một lần được chạm nó vào tay Ôi chim hoạ mi, hoạ mi bé bỏng Ta thèm một lần nghe chim hót bên tai Ôi ta mong được một lần nhìn thấy Ánh mặt trời hôn nhẹ lên má ta Cả tuổi trẻ ta suốt đời giam hãm Cùng với những linh hồn trắng bệch nơi đây!
Cuộc đời ta cùng với cuộc hôn nhân Lại phải sống nơi âm u địa ngục Cùng với hồn ma mặt mày trắng bệnh Với dòng sông địa ngục chảy trôi.
Trong bữa tiệc hôm nay Charon ta mời đến Một con người đầu hói, chẳng bắp chân Gương mặt trắng như linh hồn âm phủ Ta chán trường với cuộc sống nơi đây.
III
Trong khi cất tiếng thở dài ảo não Chất chồng nhau trong địa ngục âm u Thì vị thần Ceres trên mặt đất kia Vừa chạy vừa la, thét gào khủng khiếp Nữ thần ấy luộm thuộm, hở hang chạy khắp mọi thôn làng Và ngâm nga khúc nhạc sầu, ai oán Khúc nhạc ấy trong chúng ta không ai không biết đến
"Có phải chúa xuân xinh đẹp đã về? Đã làm cho muôn hoa nở khắp nơi Những đồi khô bỗng chốc hóa xanh mơn Và kìa chúa đông cũng tan trong nắng ấm Thần Dớt, vị tối cao đã thức dậy với mùa xuân
Kìa thần gió với đôi cánh mỏng manh Đang lướt nhẹ trên cánh đồng lúa mới Và kìa những khu rừng đen tối Bỗng vang lên khúc nhạc tươi vui Và kìa tiếng vị thần thiên nhiên nói: "Những bông hoa nay lại nở tưng bừng Nhưng còn nàng thiếu nữ xưa đang ở nơi đâu"
Ôi, ta đã tìm em bao lâu Khắp mọi rừng sâu, khắp mọi núi đồi Hỡi tên không lồ ta đã đem lòng tin tưởng Gửi vào mi những tia sáng vinh quang Cùng tất cả những giấc mơ quý báu Nhưng sau mi vẫn cứ mãi lặng im Không nói cho ta về gương mặt diễm kiều Mà bao ngày ta hằng mong tìm thấy Có phải người, thần Dớt đã cướp mất của ta Hay đức Diêm Vương đã dùng yêu ma quyến rũ Đầy con người kia xuống dòng suối đen địa ngục
Ai sẽ người mang những nỗi buồn của ta Xuống dưới tận âm ti, địa ngục Và kìa, có chiếc phà rời bến Nhưng nó đã chở đầy bóng đêm Khi cánh đồng âm u không còn che phủ đôi mắt ta Thì lúc ấy dòng sông nơi âm ti kia ngừng chảy Và chiếc phà tối tăm sẽ ngừng chở những bóng đêm Có hàng vạn con đường dẫn xuống âm ti Nhưng có linh hồn nào trở về khi mặt trời xuất hiện Xem kìa trong đôi mắt hằn sâu của họ Là những giọt lệ lăn dài trước cái nhìn của bà mẹ thân yêu".
IV
Mẹ vợ Ceres của con ơi! Xin mẹ hãy thôi van nài, Yêu cầu của mẹ con thực hiện Ngay chính con cũng đang đau khổ nhiều
Mẹ ơi, những lời an ủi Cùng xẻ chia với con gái người Nàng sẽ ở yên trên mặt đất Suốt sáu tháng ròng rã trong năm
Nàng sẽ giúp đỡ mẹ lo việc ngoài đồng Và trong những ngày hè Chiếc nón rơm nàng đội Sẽ đính những bông hoa.
Nàng sẽ hân hoan khi thấy Buổi chiều đỏ rực đằng xa Và một chàng nông dân, chân chất Trên lưng trâu thổi sáo vi vu
Nàng sẽ vui mừng nhảy múa Trong lễ hỗi thu hoạch của làng Nàng sẽ khoát lên mình bộ lông sư tử Khi xung quanh toàn con ngỗng, con cừu
Ta muốn quên đi người vợ hiền của ta Giữa im lặng nơi âm ti địa ngục Giữa thứ rượu pha làm quên lãng Sự mệt nhoài ta đang thở lấy hơi.
V
Ta cảm thấy ánh mắt nàng sầu muộn Âm thầm day dứt mãi lòng ta Ta đã hiểu những khổ đau của nàng Khi phải sống nơi âm u buồn tẻ.
Ta không thể trả lại nàng tuổi trẻ Và nỗi đau tim nàng ta không thể chữa lành Ta chỉ mang đến cho nàng tình yêu không trọn vẹn Và cuộc đời bất hạnh đa đoan