1.Ấn Độ dành cho tình yêu (Người dịch: Nguyễn Hoàng Ái)
Một hòn đảo mơ màng dưới bình minh Những cành cây êm đềm trong tĩnh lặng Chim công múa trên bãi cỏ mịn màng Chú vẹt đung đưa nhảy nhót trên cành Ngó chằm chặp bóng mình trong nước biển.
Ở nơi này con tàu ta cập bến Và ta lang thang tay nắm trong tay Môi kề môi trong êm ái thì thào Trên cỏ hoa và trên bờ cát trắng Rằng cõi muộn phiền ở chốn xa xôi.
Ta bên nhau, xa cách với cuộc đời Ta giấu mình trong cỏ hoa êm ả Tình cháy lên bằng ngôi sao ấn Độ Ngôi sao băng như lửa của con tim Như sóng vỗ bờ, như cánh của chim.
Bồ câu trắng vờn bay trong rừng rậm Một trăm ngày thở than và ai oán: Khi ta chết đi bóng ta vẫn nơi này Khi những con đường của chim đứt quãng Bóng vẫn mơ màng trên sóng nước, trên mây.
3.Đừng bao giờ trao trọn trái tim (Người dịch: Đắc Lê)
Đừng bao giờ trao trọn trái tim Đàn bà nhiệt cuồng thấy tình yêu đã chắc Còn gì đáng lưu ý, có ngờ đâu Sau mỗi nụ hôn, tình thêm phai lạt Tất cả những gì đẹp đẽ đến muôn màu Chỉ là niềm vui ngắn, mơ hồ, hoan lạc.
Đừng bao giờ trao trọn trái tim ta Dù cho vạn lời đường mật thốt ra Họ chỉ đem trái tim ra đùa cợt Ai có thể chơi trò đó hay được Nếu câm điếc, nếu mù quáng vì tình ? Kẻ viết mấy dòng này biết cái giá phải trả Vì đã trao trọn trái tim và đã mất tất cả.
4.Đi vào buổi hoàng hôn (Người dịch: Nguyễn Viết Thắng)
Nào, con tim, hãy quên hết xiềng gông Hãy xua đi ý nghĩ về phải, trái Hãy cười lên trong hoàng hôn tê tái Hít thở vào giọt sương buổi bình minh.
Mẹ của em Eire mãi mãi trẻ trung Sương vẫn trong và hoàng hôn tê tái Dù hy vọng đổ vào trong lửa cháy Của tình yêu bị vu khống chết dần.
Nào con tim, hãy đến ngọn đồi con Nơi bí ẩn muôn đời tình huynh đệ Nơi mặt trời, mặt trăng và cây dẻ Ta nhận về ý chí của dòng sông.
Và Chúa Trời sẽ đứng đấy một mình Và cuộc đời, thời gian còn bay mãi Và tình yêu không dịu êm bằng hoàng hôn tê tái Và hy vọng không quí bằng sương buổi bình minh.
Người đàn ông nào đến Nằm ở dưới chân ta Thì phận ta đàn bà Ta làm cho thỏa mãn. Những bông hoa ngát hương Ta rắc đầy trên giường Xin Chúa Trời độ lượng.
Tình yêu người khao khát Làm mê hoặc tâm hồn Tình chỉ yêu thể xác Chứ tình không yêu hồn. Tình trong tình hai mặt Nhưng bản chất một phương Xin Chúa Trời độ lượng.
Tâm hồn cần phải học Tình yêu ngự trong lòng Tình yêu theo thói thường Cao thượng và thú vật Nhìn ngắm hay ve vuốt Đâu hạnh phúc nhiều hơn? Xin Chúa Trời độ lượng.
Khi em với người gặp gỡ chân tình Khi chàng hân hoan dưới bàn chân em Với hồn mình em nhớ đừng phụ bạc Đừng nghĩ rằng chàng chỉ cần thể xác Người phụ nữ khi yêu sẽ biết rằng Thân xác so cùng cái ác tồi hơn Tình phân chia đều đặn trong danh dự Không kém, không hơn cùng chung phận số Để cho nụ hôn êm ái của tình Không phải như lời con rắn nỉ non Hãy đưa bàn tay sờ lên thể xác Và thiên thần chốn thiên đàng thổn thức.
Không hy vọng, chẳng kinh hoàng Loài động vật trong ngày chết Còn con người đợi ngày kết thúc Với hy vọng và nỗi kinh hoàng. Con người chết không chỉ một lần Không chỉ một lần ngã xuống Rồi lại đứng lên kiêu hãnh Vững vàng trong cuộc đấu tranh Khó khăn, gian khổ coi thường Hơi thở căng đầy trong ngực Với cái chết đã từng quen Con người tạo nên cái chết.
10.Chén nước cạn khô (Người dịch: Nguyễn Hoàng Ái)
Chàng điên tìm ra chén nước Khi mà chết khát nhân dân Không dám làm cho môi ướt Sợ ánh trăng sẽ rủa nguyền. Chỉ vừa mới nhấp một hớp Thì con tim đã vỡ tung. Tôi cũng tìm ra chén nước Nhưng mà chén nước cạn khô Vì thế tôi cũng hoá rồ Và suốt đêm không ngủ được
- Chẳng bao giờ một chàng trai Không yêu mái tóc tuyệt vời của em (Tóc vàng sáng cả trời đêm Tóc vàng vương vấn êm đềm bên tai) Lại yêu vì chính em thôi Không vì mái tóc tuyệt vời vàng ươm
- Nhưng em có thể nhuộm đầu Miễn sao cho tóc có màu khác đi Màu nâu, đen, đỏ cần gì Chàng trai thất vọng mê si thân này Yêu em vì chính em đây Không vì một mái tóc mây màu vàng
- Anh nghe vị tu sĩ già Đêm qua vừa mới nói ra chân tình Người có văn bản chứng minh Chỉ có Thượng Đế thật tình, em ơi Yêu em vì chính em thôi Không vì mái tóc tuyệt vời vàng ươm.
Tôi và em gặp nhau giữa rừng cây dương liễu Bàn chân của em nhẹ nhàng rảo bước giữa rừng dương Hãy yêu em - nàng bảo tôi - như những chiếc lá trên cành Nhưng tôi dại dột, trẻ con, với nàng tôi không chịu.
Trên bãi đất nhỏ bờ sông - nàng đứng bên tôi Bàn tay nàng nhẹ nhàng đặt trên vai tôi như là chiếc lá Hãy yêu em - nàng bảo tôi - như đập nước yêu cây cỏ Nhưng tôi trẻ con, dại dột... để bây giờ nước mắt đầy vơi.
Khi em đã già, mái tóc điểm bạc Một mình em bên bếp lửa, cúi đầu Em mở cuốn sách này, hãy đọc thật lâu Có bóng xưa toả ra từ ánh mắt.
Biết bao kẻ yêu vẻ vui tươi phút chốc Yêu vẻ đẹp của em, giả dối hoặc chân thành Nhưng chỉ một người yêu tâm hồn hành hương của em Và yêu nét buồn đổi thay trên gương mặt.
Em cúi xuống, giọng thì thào, khoan nhặt Đượm vẻ buồn sao tình vội qua mau Tình vút bay lên tận đỉnh núi cao Giữa đám đông các vì sao giấu mặt.