New articles Năng lực quản lý: nhân tố thứ năm     ♥ Lựa chọn mục tiêu cuộc đời     ♥ 10 bí quyết cân bằng công việc và gia đình     ♥ Cô đơn trên mạng     ♥ Chứng khoán: Giấc mơ và ác mộng     ♥ Tám     ♥ Những tính năng của blog VnVista     ♥ Các mạng xã hội thống trị Google     ♥ Điều gì tạo nên một giám đốc công nghệ thông tin giỏi?     ♥ Cố gắng xóa bỏ những ấn tượng xấu     ♥ Cần một cách làm ăn mới     ♥ Tiếp thị hướng đến doanh nhân     ♥ Đưa cửa hàng thật lên chợ ảo     ♥ Bí quyết quản lý các nhân viên trẻ     ♥ Một số câu hỏi phỏng vấn “đặc biệt” của Microsoft     ♥ 4 bài học thành công trong kinh doanh     ♥ Tạo dựng hình ảnh một cô gái trẻ chuyên nghiệp     ♥ Góc “khác” của thế giới online đêm     ♥ Phong cách người Mỹ     ♥ Chỉ nghĩ đến tiền cũng làm người ta ích kỷ     
New blog entries Các loại visa Qatar phổ biến mà bạn cần biết      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ SHEET Nếu đời không có anh      ♥ Phụ Gia Nhựa Làm Giảm Co Ngót Sau Gia Công Ép Phun      ♥ Địa chỉ mua giày bảo hộ nam chính hãng      ♥ SHEET Giây phút êm đềm      ♥ Máy Triệt Lông Công Nghệ Cao K18A      ♥ Cách chọn giày bảo hộ tại Đà Nẵng      ♥ hình ảnh Yae Miko Game Genshin Impact      ♥ Cách bảo quản và vệ sinh giày bảo hộ lao động      ♥ SHEET Yêu 1 người sao buồn đến thế      ♥ Bí quyết bảo quản giày bảo hộ lao động      ♥ Máy Triệt Lông Lạnh Diode Laser K17      ♥ Công Nghệ Đùn Ống Nhựa Với Hạt Nhựa Nguyên Sinh      ♥ SHEET Xin cho 1 tiếng kinh cầu      ♥ máy nâng cơ xóa nhăn      ♥ Top 5 dầu gội thảo dược Việt nam 2025      ♥ Nhà phân phối giày bảo hộ tại Đà Nẵng uy tín      

[ Liệt Kê ] · Bình Thường · Tách Biệt+

Đốt cháy Băng Giá (Frozen Fire)


trangcanner
post Feb 25 2012, 02:59 PM
Gửi vào: #1
No avartar

Group Icon

Thực tập viên
*
Thành viên: 59,688
Nhập: 24-February 12
Bài viết: 4
Tiền mặt: 44
Thanked: 0
Cấp bậc: 1
------
------
Bạn bè: 0
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Đốt cháy Băng Giá (Frozen Fire)

user posted image

Tác giả: Tim Bowler
* Sách đạt các giải thưởng
2007 Hull Book Award
2007 Highland Book Award
2007 Redbridge Book Award
2007 Stockport Schools Book Award
2008 South Lanarkshire Children’s Book Award
2009 Southern Schools Book Awards

Tóm tắt cốt truyện

Dusty, nhân vật chính của truyện, bỗng một ngày nhận được cú điện thoại bí ẩn từ một cậu bé vô danh, người tự giới thiệu là đang có ý định tự tử. cậu tiết lộ qua điện thoại rằng cậu định dùng thuốc quá liều để tự sát, và muốn nói chuyện với cô cho giảm nhẹ đi. Lúc đầu, cậu đưa tên giả là Josh, đó là tên của anh trai Dusty, người đã mất tích cách đó vài năm, dẫn Dusty biết rằng anh ta biết về sự biến mất của anh trai cô. Dusty rời khỏi nhà để tìm cậu bé đang sắp chết, cố gắng để cứu anh ta. Cô tìm kiếm xung quanh công viên địa phương nhưng không thấy; thay vào đó, cô bị ba người đàn ông và một con chó truy đuổi, cuối cùng dồn cô vào một góc và tấn công.
Dusty vẫn thường xuyên nhận được điện thoại từ cậu bé lạ mặt. Cậu ta tiếp tục nói về việc cậu ta đau khổ như thế nào và vì sao cậu không thể tự tử. Mọi người bắt đầu bàn tán về sự xuất hiện của cậu bé lạ mặt trong thị trấn. Theo mọi người nói thì cậu có nước da trắng như tuyết và mặc chiếc áo khoác duffel. Dư luận bắt đầu lan truyền về việc cậu cưỡng hiếp một cô gái ở thị trấn khác, và giữ cô ta làm tù nhân của mình,; khi Dusty hỏi điều đó có thực không thì cậu nói không biết, không nhớ gì hết. Cô thấy cậu có vẻ đẹp khó nắm bắt. người địa phương bắt đầu nghi ngờ Dusty chứa chấp cậu ta, đám đông giận giữ đi đến nhà cô và phá cửa phòng. Đám đông đã tạo ra bẫy và đối mặt được với cậu bé lạ mặt, cuối cùng ai cũng sửng sốt vì cậu không có bộ phận sinh dục, điều này xóa bỏ lời đồn đại về việc cậu ta cưỡng hiếp con gái, nhưng từ cậu lại toát ra sự biểu hiện cảm giác tội lỗi. Cậu lái xe đến một hồ nước tìm nhưng xác của anh trai Dusty không còn. Tuy nhiên, khi họ tìm quanh quất bên hồ thì thấy cơ thể anh trai Dusty bị thiếu. Dusty thực sự hoang mang, nhưng một quan sát của Silas, cho thấy, cậu bé lạ mặt này không có thật, mà đã chết. Người lạ mặt chính là bóng ma của Josh hiện về để thể hiện sự hối lỗi (Josh đã ân hận sau khi hãm hiếp Angelica và nhảy từ một tảng đá xuống hồ tự tử cách đó mấy năm).

1

“Tôi sắp chết rồi,” giọng nói lạ cất lên.

Dusty siết chặt cái điện thoại. Cô không biết người này là ai. Một tên con trai chạc tuổi cô, căn cứ vào tiếng nói của hắn ta - khoảng chừng mười lăm, mười sáu tuổi, có lẽ lớn hơn một chút.

“Có ai ở đầu dây không?” tên đó thì thào.

Giọng hắn líu nhíu giận dữ. Cô liếc nhìn đồng hồ. Hai mươi phút nữa là tới nửa đêm. Cô đã trả lời điện thoại ngay lập tức vì nghĩ là ba gọi về báo ông bị kẹt vì tuyết rơi nhưng đang trên đường về. Cô không ngờ lại là tên con trai này.

“Có ai ở đó không?” hắn hỏi.

“Anh là ai?”

Chỉ có tiếng ho khan đáp lại.

“Và làm thế nào anh có số điện thoại này?” cô hỏi. “Chúng tôi không nằm trong danh bạ của tôi.”

Lại một tiếng ho nữa nhưng lần này hắn trả lời.

“Tôi chỉ nghĩ đại ra một số điện thoại và quay số thôi.”

Cô nhăn mặt. Đây hẳn là một trò chơi khăm rồi. Tối thứ sáu, đêm giao thừa. Một tên con trai nào đó đang chọc phá bạn bè. Nếu lắng nghe thật kỹ, có lẽ cô sẽ nghe thấy được cả tiếng cười thầm bị nén lại ở đằng đó. Nhưng tất cả âm thanh cô nghe thấy là hơi thở khò khè nặng nhọc của hắn ở đầu dây bên kia.

Cô nghĩ đến ba đang hẹn hò ở Beckdale. Cô đang ở nhà một mình lần đầu tiên sau nhiều tuần lễ, đặc biệt sau tất cả rắc rối mà cô đã bày ra để khiến ba đi đến cuộc hẹn, nhưng giờ cô ước gì ông mau chóng về nhà.

“Cô có nghe tôi nói không?” hắn luống cuống nói. “Tôi đã nói tôi sắp chết mà.”
Cô biết đó không phải sự thật. Nếu tên này thật sự gặp nguy hiểm thì hắn ta không thể nào nghĩ đại ra một con số rồi gọi nó. Hắn sẽ gọi 999.

“Anh nên gọi cảnh sát,” cô nói.

“Tôi không muốn cảnh sát.”

“Thế thì là xe cứu thương.”

“Tôi không muốn xe cứu thương.”

“Nhưng anh nói là anh sắp chết mà.”

“Tôi sắp chết đây.”

“Thế thì anh cần gọi…”

“Tôi không cần gọi bất cứ ai cả. Tôi đã nói tôi sắp chết mà. Tôi không nói là tôi muốn sống.”

Một khoảng im lặng nặng nề mà cô chẳng thích thú gì.

“Tôi vừa mới dùng thuốc quá liều,” hắn nói.

Cô cắn môi, không chắc chắn phải tin vào điều gì nữa và miễn cưỡng bị lôi kéo sâu hơn vào thế giới của tên con trai này. Có thể hắn đang nói thật, có thể không, nhưng cho dù rắc rối của hắn là gì đi nữa thì đó cũng không phải là chuyện người khác có thể giải quyết được.

“Tôi không thể giúp anh,” cô nói.

“Cô có thể. Tôi chỉ muốn nghe một giọng nói thân thiện thôi. Ai đó để nói chuyện trong khi tôi lịm dần đi.”

“Anh cần thành viên của hội bác ái chứ không phải tôi. Tôi sẽ cho anh số của họ.”
“Tôi không cần hội bác ái,” hắn nói. “Tôi cần cô.”

Chuyện này đang bắt đầu sởn gai ốc rồi đây. Tất cả bản năng mách bảo cô hãy dập điện thoại ngay. Nhưng trước khi cô kịp làm vậy hắn lại nói.

“Cô bao nhiêu tuổi?”

“Không phải chuyện của anh.”

“Cô nghe chừng khoảng mười lăm.”

Cô không nói gì. Hắn ta đã đoán trúng, có lẽ chỉ là ăn may nhưng nó vẫn khiến cô lúng túng.

“Cô tên gì?” hắn hỏi.

“Đấy cũng không phải chuyện của anh.”

“Sao cô không cho tôi biết nhỉ?”

“Bởi vì nó không liên quan đến anh.”

“Tên tôi là Josh.”

Cô siết chặt máy điện thoại. Josh - trong tất cả những cái tên nó đã được chọn. Hắn lại nói.

“Tôi đã nói tôi tên Josh mà.”

“Không, đó không phải tên anh.” Cô đáp.

Cô thầm cầu nguyện là mình đã đúng. Cô không muốn bất cứ ai tên là Josh cả.
Một khoảng im lặng, rồi hắn nói: “Cô nói đúng. Nó không phải tên tôi. Nhưng cô có thể gọi tôi là Josh nếu cô muốn. Ý tôi là chỉ cần cho tôi có một cái tên là được.”
“Tôi không hứng thú với việc đặt tên cho anh.”

“Tùy ý cô thôi.” Hắn ta ngừng một chút. “Còn cô thì sao?”

“Tôi thì sao cơ?”

“Hãy cho tôi một cái tên để tôi có thể gọi cô. Bất cứ cái tên nào cô thích.”

Lại một lần nữa bản năng trong cô gào thét bắt cô dập máy. Mấy cái trò tên tuổi này khiến cô cảm thấy dễ tổn thương, đặc biệt là chuyện nói về Josh. Cô bắt đầu cảm thấy thắc mắc về tên này. Hắn hoàn toàn là người xa lạ đối với cô, nhưng lại chọn ra một cái tên vô cùng có ý nghĩa với cô. Có thể đây là một sự trùng hợp ngẫu nhiên. Nhưng cũng có thể hắn biết cô là ai, nơi cô sống và ngay lúc này đang theo dõi nhà cô.

Cô liếc mắt nhìn ra phòng khách. Đấy là căn phòng duy nhất trong nhà đang bật đèn sáng, nếu hắn đang quan sát từ bên ngoài, hắn chắc chắn đang nhìn chăm chăm vào ô cửa sổ này. Cô mừng là rèm cửa đã được kéo vào rồi.

Nhưng điều đó không khiến cô cảm thấy an toàn hơn. Bản thân Thorn Cottage là một ngôi nhà duyên dáng đẹp đẽ. Vùng ngoại ô của Beckdale cách đó vài dặm về bên phải và không có gì ở bên trái ngoại trừ công viên Stonewell và khu đồng hoang Kilbury, xa xa là cái hồ và những đồi dốc đá, ở đây ít được bảo vệ.

“Tôi không phải đang theo dõi qua cửa sổ đâu,” hắn đột nhiên nói. “Tôi không biết cô là ai và sống ở đâu.”

Cô rùng mình. Dường như hắn có thể nói ra từng nỗi sợ hãi đang lướt qua tâm trí cô lúc này. Nhưng điều tiếp theo hắn nói mới càng làm tăng thêm nỗi lo sợ của cô.

“Daisy à?”

Cô cứng đờ người.

“Anh nói gì cơ?”

“Daisy! Tôi đang cố đoán tên cô. Thứ gì đó đại loại như Daisy.”

Cô nuốt khan và lại thấy ánh mắt mình đang liếc về phía những tấm rèm cửa.
“Tôi đã bảo rồi,” hắn nói. “Tôi không phải đang theo dõi ngoài cửa sổ đâu.”
Bây giờ thì cô hoảng sợ thật sự. Tên con trai này dường như biết mọi điều cô đang làm và đang nghĩ. Cô cố gắng lý trí hơn. Có thể chuyện đó với hắn ta không khó khăn gì. Hắn chắc phải biết một cô gái trẻ trong hoàn cảnh thế này sẽ sợ hãi, nhận ra cô đang thắc mắc hắn ở đâu và có thể đang liếc nhìn ra cửa sổ. Nhưng cái tên Josh, rồi còn… Daisy nữa chứ. Nó không chính xác nhưng cũng gần đúng.

“Tôi không phải tên Daisy,” cô chậm rãi nói.

“Tôi không nghĩ cô tên như vậy,” hắn nói. “Nhưng nó gần giống như thế, đúng không?”

Cô không trả lời.

“Thế… Cô nàng cá tính thì sao?” hắn lại nói. “Tôi có thể gọi cô như thế không? Tôi biết nó thật quái dị nhưng cô nghe có vẻ giống một cô nàng bạo dạn.”
Cô thở gấp. Bây giờ thì nghiêm trọng rồi đây. Chỉ duy nhất một người trên thế giới này từng gọi cô là cô nàng cá tính. Đó là cách gọi thân mật người đó dành cho cô, và thật quá mức không bình thường khi hắn có thể đoán được. Anh chàng này biết cô là ai - và còn biết nhiều là đằng khác.

“Josh đang ở đâu?” cô lạnh lùng hỏi.

“Tôi không biết ai tên Josh cả.”

“Anh ấy đâu? Nói cho tôi biết.”

“Tôi không biết ai là Josh mà.”

“Anh vừa mới nói cái tên Josh một phút trước còn gì.”

“Tôi bịa ra thôi. Giống như tôi nghĩ đại ra số điện thoại nhà cô ấy. Và cái tên Daisy nữa.”

“Cả cô nàng nam tính nữa?”

“Phải. Sao nào? Có ai gọi cô bằng cái tên đó à?”

Cô không trả lời, đúng hơn là không muốn trả lời. Lúc này những nghi ngờ đang chạy đua trong đầu cô. Anh chàng này biết nhiều hơn so với những gì hắn chịu thừa nhận. Cô phải tìm hiểu cho ra đó là gì. Một khuôn mặt chập chờn hiền ra trong tâm trí cô: gương mặt cô đã không được thấy từ hai năm nay nhưng nó vẫn luôn ám ảnh từng ngày, đôi khi là từng giờ, thậm chí dường như là từng phút trong đời cô.



--------------------
Nhóm bạn bè:

Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post
 
Reply to this topicStart new topicStart Poll
Trả Lời

trangcanner
post Feb 27 2012, 02:03 PM
Gửi vào: #2
No avartar

Group Icon

Thực tập viên
*
Thành viên: 59,688
Nhập: 24-February 12
Bài viết: 4
Tiền mặt: 44
Thanked: 0
Cấp bậc: 1
------
------
Bạn bè: 0
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





“Josh đang ở đâu?” cô lại hỏi.

“Tôi đã nói cô rồi. Tôi không biết ai tên Josh cả.”

“Anh biết.”

“Tôi không biết.”

“Nhưng anh vừa nói…”

“Tôi không quan tâm mình đã nói gì.” Giọng hắn bây giờ nghe đã có vẻ cáu kỉnh. “Tôi không quan tâm ma xui quỷ khiến thế quái nào, được chứ? Tôi đã nói điều tôi nói. Tôi không biết nó nảy nòi ra từ đâu cả.”

Cô cố gắng làm mình bình tĩnh lại. Cô biết phải thận trọng, phải thăm dò tên này nhưng nếu cô dồn ép quá, hắn sẽ gác máy.

“Hãy cho tôi biết tại sao anh lại chọn mấy cái tên ấy,” cô nói.

Nhưng tên đó không trả lời. Thay vào đó cô nghe thấy hắn đang nôn khan ở đầu dây bên kia. Cô lắng nghe, đầu óc rối bời. Nếu trò này chỉ là diễn kịch thì nó khá là đạt đấy. Tiếng nôn ọe tiếp tục dường như một lúc lâu, rồi đột nhiên ngừng lại.

“Anh ổn chứ?” cô hỏi.

Không trả lời, chỉ có một tiếng động khác mà cô lập tức nhận ra nó là tiếng gì.

“Anh đang uống thứ gì đó,” cô nói. “Là gì thế?”

“Rượu rẻ tiền,” có tiếp đáp lại. “Mùi vị như *** ý.”

Cô nghe thấy một tiếng lọc xọc.

“Gì thế?” cô hỏi.

“Cái gì cơ?”

“Âm thanh đó.”

“Đây á?”

Và cô lại nghe thấy tiếng lọc xọc đó lần nữa.

“Phải rồi.”

“Lọ thuốc viên,” hắn nói. “Tôi nghĩ mình có thể vật vã lần cuối nhiều nên mang thêm một ít nữa. Nếu mà tôi có thể bỏ cái nắp chết tiệt này ra.”

“Nghe này,” cô bắt đầu định nói.

Nhưng tên con trai kia không nghe nữa. Hắn ta hình như đã bỏ điện thoại xuống và đang đánh vật để mở lọ thuốc ra. Cô nghe tiếng hắn chửi rủa mình khi vặn cái nắp lọ. Sau đó cô nghe thấy tiếng rên rỉ hài lòng, tiếp theo sau đấy là một khoảng im lặng.

“Anh còn đó không?” cô hỏi.

Không có tiếng trả lời.

Cô cố suy nghĩ. Bây giờ cô tin rằng tên con trai kia đã dùng quá liều thuốc và thậm chí ngay lúc này cũng đang nuốt thêm thuốc nữa. Nhưng cô cũng tin rằng hắn biết điều gì đó về Josh. Cô phải moi cho được những gì có thể từ chỗ hắn. Nhưng trước hết cô phải cứu sống hắn đã, điều đó có nghĩa là phải tìm ra xem hắn đang ở đâu. Nếu may mắn hắn sẽ nói cho cô biết. Có khả năng đây không phải là một nỗ lực tự sát mà là một lời cầu cứu.

“Anh còn đấy không?” cô lại gọi.

Vẫn không trả lời. Cô cầm máy điện thoại ra cửa sổ lén quan sát xung quanh qua khe rèm. Mọi thứ trắng xóa toàn tuyết. Đợt tuyết rơi cuối cùng đã làm lớp tuyết trước đó dày thêm tới vài centimet nữa và giờ nó là một tấm chăn tuyết dày cộp, nó vẫn có vẻ trong trắng tinh khôi như vốn thế.

Cô liếc nhìn phía bên phải. Không có dấu hiệu nào là bố cô đang từ Beckdale trở về, vẫn là con đường làng hoang vắng chạy xa tít tắp vào bóng đêm. Cô nhìn sang trái, đưa mắt bám theo cũng con đường đó chạy ngang qua khoảng đất rộng rẽ xuống bên ngoài ngôi nhà và ở đó nó hẹp lại rồi cuối cùng kết thúc trước cánh cổng dẫn vào công viên Stonewell. Ở đó cũng chẳng có ai, chỉ có một màu trắng toát, tĩnh lặng và trống rỗng. Đột nhiên cô lại nghe thấy giọng anh chàng đó.

“Daisy?”

“Đừng gọi tôi là Daisy,” cô đáp. “Đó không phải tên tôi, OK? Giờ nghe này…”

“Không, cô hãy nghe này.” Hắn lại đổi giọng. Nó nghe có vẻ uể oải hơn, nhưng không hiểu sao lại cũng có vẻ thuyết phục hơn. “Nghe này… Tôi không có nhiều thời gian… và có vài điều tôi muốn nói. Tôi… tôi xin lỗi nếu có làm cô sợ.”

“Anh không làm tôi sợ.”

“Có chứ.” Hơi thở của hắn nghe nặng nề hơn. “Tôi đã làm cô sợ. Tôi biết là có. Và tôi biết tôi… tôi vẫn đang khiến cô sợ hãi.”

Cô không nói gì, nhưng cô biết hắn đúng.

“Vì vậy tôi xin lỗi,” hắn nói. “Đó là tất cả những gì tôi muốn nói. Tôi thật sự xin lỗi… cho dù cô là ai đi nữa…”

“Tên tôi là Dusty.”

Cô ghét nói cho hắn biết. Nó khiến cô cảm thấy dễ bị tổn thương hơn bao giờ hết. Nhưng cô biết mình phải mạo hiểm. Cô phải tạo mối liên kết với anh chàng này bằng cách nào đó để tìm hiểu xem người ấy đang ở đâu.

“Cái tên thật đẹp,” hắn nói.

“Còn tên anh?”

“Không quan trọng.”

“Anh phải có một cái tên chứ.”

“Tôi có rất nhiều tên.”

“Vậy thì cho tôi một trong số đó đi. Tôi đã cho anh biết tên tôi rồi.”

“Giờ đã quá muộn cho những cái tên rồi.”

Cảm giác về sự bế tắc cùng đường trong giọng hắn làm cô ớn lạnh.

“Dusty?” hắn nói.

“Gì cơ?”

“Cảm ơn vì đã không dập máy.”

“Cho tôi biết Josh đang ở đâu.”

“Tôi không biết ai tên Josh cả.”

“Anh biết. Tôi biết là anh có biết.”

Hắn không đáp.

“Anh ấy ở đâu?” cô hỏi.

Hắn nói nhưng không trả lời vào câu hỏi của cô.

“Những cái cây này,” hắn lảm nhảm. “Chúng đẹp quá chừng.”

“Nói cho tôi về Josh đi. Làm ơn nói cho tôi biết về Josh.”

“Quá đẹp.” Giọng hắn đang yếu dần. “Tôi mừng là mình chết gần cây cối.”

“Anh đang ở đâu?”

“Không quan trọng.”

“Tại sao anh không nói cho tôi biết nhỉ?”

“Bởi vì cô sẽ gọi xe cứu thương đến và họ có thể cứu sống tôi.”

Cô rùng mình. Đây không phải là lời cầu cứu. Đây là một lời vĩnh biệt.

“Nói tôi biết anh đang ở đâu,” cô thúc giục.

“Tôi không muốn.”

“Làm ơn đi mà.”

“Tôi không muốn.”

“Nhưng anh sẽ chết đấy.”

“Tôi muốn chết. Phải chết.”

“Nhưng tại sao?”

“Quá nhiều đau khổ. Chỉ muốn nó biến đi thôi.”

Tâm trí Dusty đang chạy đua điên cuồng. Phải có cách nào đó để tìm ra anh chàng này đang ở đâu. Hắn đã nói về những cái cây, nhưng chừng đó không giúp được gì nhiều. Có hàng lô hàng lốc địa điểm có cây cối ở quanh đây và cũng chẳng có gì đảm bảo là hắn đang gọi điện từ địa phận Beckdale cả. Hắn không nói thế. Hắn có thể ở bất cứ đâu trên đất nước này, thậm chí ở nước ngoài. Bất chợt cô bắt được một âm thanh từ đầu dây bên kia.

Có tiếng kim loại, tiếng rin rít giống một vật nặng nào đó xoay trên bản lề, có lẽ là biển hiệu của quán rượu đung đưa trong gió hoặc một cánh cổng sắt mở ra. Cô lắng nghe. Âm thanh ấy có vẻ quen quen. Đó là một âm thanh gần đây cô đã nghe thấy rồi. Cô chắc chắn thế.

Tiếng động đó ngưng lại. Cô căng tai lắng nghe nó lần nữa, các ý nghĩ lướt qua vùn vụt. Anh chàng này ở đâu đó gần đây. Cô cảm thấy thế. Nếu có thể nghe thấy âm thanh ấy lần nữa, cô có thể xác định vị trí của nơi đó. Nhưng thay vào đó cô lại nghe thấy giọng hắn - xa xôi, đơn độc như thể đang nói với chính hắn. Nhưng những lời hắn nói thì dành cho cô và chúng làm cô run rẩy ớn lạnh thấu xương.

“Tôi xin lỗi, Dusty bé bỏng. Vĩnh biệt, Dusty bé bỏng.”

Cô rùng mình. Không thể nào. Không thể là những lời ấy. Cô vẫn nhớ lần cuối cùng nghe thấy chúng. Cô còn nhớ cô đã siết chặt lấy chiếc điện thoại với tất cả sức lực của mình, giống y như cô đang làm lúc này. Cô còn nhớ lúc ấy cô đang đứng cạnh cửa sổ phòng ngủ ngắm mặt trời mọc trên cánh đồng hoang Kilbury. Cô nhớ rõ cảm giác cuộc đời như tan vỡ trong cái ngày tan nát đó. Cô nhớ những lời rì rầm vang lên trong tai mình, những lời lần cuối cùng anh trai nói với cô.

“Vĩnh biệt, Dusty bé bỏng,” hắn nói.

“Josh!” cô gào lên.

Không có hồi đáp. Tất cả những gì cô nghe thấy trước khi đường dây liên lạc ngắt hẳn là tiếng kim loại lạ lùng rít lên lần nữa. Nhưng lần này ký ức ào ạt ùa về cùng với nó. Công viên Stonewell… cây cối… sân chơi trẻ em… xích đu! Cô mới vừa ngồi trên đó ngày hôm qua khi đi dạo vào công viên cùng với ba. Thậm chí cô còn đánh đu và nghe thấy tiếng nó rất ồn ào. Nếu cô đúng thì hắn chỉ ở cách đây vỏn vẹn hai trăm mét thôi.

Cô vứt cái điện thoại xuống, chạy ào ra hành lang mặc áo khoác và đi bốt. Sau đó cô lấy điện thoại di động, bật máy và nguệch ngoạc vài dòng nhắn để lại cho ba.
Con ra ngoài. Di động mở. Sẽ về sớm. Dusty!

Cô cầu mong có thể trở về sớm trước khi ông đọc tin nhắn này. Ông sẽ tức hộc máu nếu thấy nó. Nhưng bây giờ cô chẳng thể làm gì khác cả. Cô phải tìm anh chàng này, và phải tìm thật nhanh. Cô ra khỏi nhà, sập cửa lại phía sau và chạy đua vào đêm tối.

Nguồn :
www.vanvietbooks.wordpress.com


--------------------
Nhóm bạn bè:

Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post



Thank you! Reply to this topicTopic OptionsStart new topic
 

Bản Rút Gọn Bây giờ là: 18th July 2025 - 04:53 PM
Home | Mạng xã hội | Blog | Thiệp điện tử | Tìm kiếm | Thành viên | Sổ lịch