Bỗng dưng, không hiểu sao hôm nay tôi lại muốn tâm sự với các bạn thật nhiều, thật nhiều.
Phải chăng, vì do tôi đang đứng bên đường lặng ngắm các bạn lũ lượt từng tốp, trong áo trắng quần xanh còn mới tinh, vui cười hớn hở. Chính vẻ mặt vô tư, yêu đời và thơ dại của các bạn đã gợi nhớ cho tôi cả một quảng đời không may.
Vâng, đúng với lứa tuổi của các bạn giờ này đây, tôi đã bỏ dở dang việc học để bắt đầu một cuộc sống bụi đời, lang thang, sau đó là ăn cắp, móc túi, sống bất cần đời, miễn sao có cái ăn qua ngày.
Ậy, khoan! Các bạn chớ có vội sợ hãi, rẻ rúng tôi.
Cuộc sống đáng khinh đó đã nằm trong quá khứ xa xôi lắm rồi các bạn ạ!
Nhưng mà, nói cho đúng ra, cái cuộc sống đầu đường xó chợ đó của tôi có thể kéo dài đến vô tận nếu không có một biến cố bất ngờ xảy ra.
Một buổi chiều. Tàu Thống Nhất chưa vào ga. Tôi xỏ hai tay vào túi quần soọc, chậm rãi đi dọc sân ga, đảo mắt chờ đợi sự sơ hở của hàng khách đang chờ tàu.
Chợt tôi chú ý tới một cô gái rất trẻ, ăn mặc tồi tàn, đang cầm chiếc gậy tre quờ quạng đi ngược chiều với tôi. Gương mặt cô có vẻ gì đó quen thuộc khiến tôi phải dừng chân, nhíu mày, lục trí nhớ. Nhưng không được. Tới sát bên cô gái, vô tri giác đang mở mắt lớn bất động, lòng tôi vẫn dửng dưng. Tôi đã quá quen với mọi khổ đau của những kẻ ở tận đáy xã hội. Nhưng khi nhìn đến chiếc mũi thẳng, đôi mắt xinh xinh hé mở chực cất lên lời van xin, tôi đã nhớ ra.
Khẽ đụng tay vào vai cô gái, tôi gọi nhỏ:
- Kim Anh!
Cô gái giật nảy người, đứng lại tức thì.
Thân hình thẳng đơ nhưng môi cô run rẩy với giọng Huế đặc sệt:
- Ai? Ai gọi tui đó? Ai, ai mà lại biết tên tui?
Tôi kêu thầm “Thôi đúng rồi, Kim Anh, người bạn của tôi ngày nào”. Nhưng nay sao lại… Tôi vẫn chưa tin vào sự thật. Tôi rụt rè cầm tay cô gái:
- Kim Anh! Tui đây nè. Tui là thằng Hoàng đây!
Kim Anh làm rơi chiếc gậy, quờ quờ tay rối rít;
- Hoàng! Nguyễn Văn Hoàng! Hoàng đó hả?
Tôi gật đầu, quên mắt là cô ấy không thể thấy được. Rồi không ngờ, tôi nghe cay cay ở sống mũi.
Tôi lén đưa ống tay trần lên chùi mắt, chùi mũi. Một thằng chai sạn như tôi đã khóc cho một cuộc hội ngộ bất ngờ quá đau lòng.
Cầm bàn tau cáu ghét của người bạn cũ, tôi bóp nhè nhè như muốn chuyền cho bạn chút tình cảm thân thiết và đầy cảm thông của mình. Tôi ngập ngừng hỏi:
- Kim Anh, tại sao trò… trò lại ra nông nỗi này?
Kim Anh không trả lời, cúi xuống quờ tay tìm cây gậy. Tôi nhặt lên đặt vào tay cô. Kim Anh dáo dác đưa khuôn mặt tái xanh hóng về mọi phía:
- Hoàng, trò nhìn xem có ông ấy ở quanh đây không?
- Ai?
- Người đàng ông dắt tui vào sân ga, bảo đứng đây chờ một lát, ông ta đi mua thức ăn sẽ trở lại.
- Nhưng ông ta là ai?
Kim Anh không trả lời câu hỏi của tôi. Cô ấy lập cập bảo:
- Trò, trò nhìn kỹ đi, xem có ông ấy ở đâu đây không?
Mắt đảo nhìn nhanh đám hành khách, tôi đáp lại:
- Không có ai quanh đây cả.
Kim Anh quờ tay nắm lấy cổ tay tôi kéo kéo, giật giật:
- Trò hãy dẫn mình đi nhanh đi. Phải ra khỏi chỗ này, trốn ông ấy.
Không cần tìm hiểu nhiều, tôi biết Kim Anh đang gặp phải hoạn nạn và cần tôi giúp. Vội vàng cầm chặt tay bạn, tôi đưa cô đi thật nhanh về phía cửa hông vào sân ga trong. Bỗng một giọng nói khê đặc đầy dọa nạt vang lên sau lưng tôi:
- Nè, đứng lại thằng ma cô kia. Mày dẫn cô ta đi đâu đó?
Bàn tay Kim Anh run lật bật trong tay tôi. Tôi cau mày nhìn lui. À, một lão già bẩn thỉu, là cái thá gì mà bạn tôi lại phải sợ hãi đến như thế chứ?
Quay hẳn người lại che chắn cho Kim Anh, tôi nghênh ngang đáp:
- Ðây là bạn tui. Tui dẫn cô ấy đi đâu kệ tía tui, mắc mớ chi ông?
Lão cười gằn:
- Ðể nó lại cho tao. Nó là con tao. Mày ưa tao kêu công an bắt mày về tội dụ dỗ con gái mù lòa của tao không hả?
Hừ, lão ta thật ngốc, chẳng hề biết rằng tôi đây đã từng sát vách nhà Kim Anh ngay từ ngày còn bé tí tẹo. Gia cảnh của cô ấy tôi rõ nhưa cảnh nhà tôi vậy. Cô ta làm gì có một người cha với gương mặt gian ác và ti tiện như thế! Tôi nói với giọng bắt nọn:
- Chính tui đây sẽ gọi công an bắt ông về cái tội bắt cóc cô gái này. Ông đã làm đui mù cô gái ấy để đi ăn xin đem tiền về nuôi ông. Nè, cái tội ông mà ra tòa nhé, ít nhất bóc lịch chục cuốn.
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây
Tôi ngắt lời bạn để dấu cánh mũi đang phập phồng vì cảm động:
- Xin đủ. Tui không thể tin ổng đi tìm tui vì sợ tui bỏ nhà đi hoang, chết đói dọc đường. Chẳng qua ông mất đối tượng để chơi trò tra tấn, nên...
Kim Anh cau mặt:
- Trò ăn nói thật là... Sao trò biết được ba trò đã đau khổ như thế nào khi tìm trò không ra? Ổng nghi trò vì buồn giận, trong lúc uất ức đã nhảy xuống sông tự tử. Ông thuê người lặn mò khắp dọc sông An Cựu và sông Hương...
Tôi lại ngắt lời với vẻ cáu kỉnh:
- Xin đủ.
Kim Anh giả lờ, tiếp tục kể lể:
- Nhiều ngày tìm trò không thấy, ba trò không thiết gì chạy thồ kiếm ăn nữa, chỉ mua rượu về uống. Say xỉn, ổng chửi dì ghẻ trò quá trời. Ổng bảo vì bả mà ổng đánh con trai độc nhất của ông. Vì bả, ổng mới hành hạ đứa con ông rất thương yêu, giờ con ông chết...
Nước mắt tui sắp ứa ra, lại mủi lòng. Thật đáng ghét. Tôi thật giận mình đã dễ yếu lòng đến thế. Tôi trút giận qua bạn:
- Thôi, cô im đi. Tui không tin.
Kim Anh vẫn tiếp tục:
- Dì ghẻ trò cũng chửi lại ba trò. Hai người đánh lộn nhau hoài.
Tôi trừng mắt nhìn. Vì không thấy được, Kim Anh vẫn nói:
- Tội nghiệp mấy đứa em trò. Từ ngày trò đi, bọn chúng buồn thiu buồn thỉu.
Tôi nghe cay cay lỗ mũi. Khoát tay về phía Kim Anh, tôi nói lảng:
- Ðã lâu lắm tui không biết tin tức gì về cô Kim Loan. Ngày Kim Anh chưa vào đây, cô vẫn còn dạy ở lớp 5 C, trường cũ chớ?
Kim Anh hơi mỉm cười:
- Cô Kim Loan hả? Năm tôi lên lớp sáu, cô được đổi về một trường trong thành nội, gần nhà cô. Nghe đâu cô được cấp trên khen vì đã giáo dục được trò, một học sinh cá biệt nhất trường, trở thành học sinh ngoan, nên...
Tôi cắt ngang:
- Thế... thế cô biết tui bỏ nhà đi không?
Kim Anh thở dài:
- Có lẽ là không. Suốt một năm học lớp sáu, tui vì bận vừa học vừa kiếm tiền nên không có thì giờ vào Thành Nội thăm cô. Nhưng cô không biết thì lại hay hơn.
Tôi ngượng nghịu, nói lảng một lần nữa:
- Khuya lắm rồi Kim Anh à. Hãy nằm tạm đây ngủ một giấc cho lại sức đi.
Kim Anh chợt nhổmm người lên, ngạc nhiên:
- Ủa, ngủ đây à? Nhà trò đâu?
Tôi gượng cười:
- Ðây là nhà tui đó.
Kim Anh quờ tay chạm phải xe mì, rồi chạm tấm vách ván, chạm bức tường vôi. Cô thở dài, xê vào sát vách một chút. Nói một câu ngắn, rồi nhắm mắt lại:
- Thôi, tui hiểu rồi.
(còn tiếp)
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi rainbowsea: May 3 2006, 09:50 AM
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây