Bỗng dưng, không hiểu sao hôm nay tôi lại muốn tâm sự với các bạn thật nhiều, thật nhiều.
Phải chăng, vì do tôi đang đứng bên đường lặng ngắm các bạn lũ lượt từng tốp, trong áo trắng quần xanh còn mới tinh, vui cười hớn hở. Chính vẻ mặt vô tư, yêu đời và thơ dại của các bạn đã gợi nhớ cho tôi cả một quảng đời không may.
Vâng, đúng với lứa tuổi của các bạn giờ này đây, tôi đã bỏ dở dang việc học để bắt đầu một cuộc sống bụi đời, lang thang, sau đó là ăn cắp, móc túi, sống bất cần đời, miễn sao có cái ăn qua ngày.
Ậy, khoan! Các bạn chớ có vội sợ hãi, rẻ rúng tôi.
Cuộc sống đáng khinh đó đã nằm trong quá khứ xa xôi lắm rồi các bạn ạ!
Nhưng mà, nói cho đúng ra, cái cuộc sống đầu đường xó chợ đó của tôi có thể kéo dài đến vô tận nếu không có một biến cố bất ngờ xảy ra.
Một buổi chiều. Tàu Thống Nhất chưa vào ga. Tôi xỏ hai tay vào túi quần soọc, chậm rãi đi dọc sân ga, đảo mắt chờ đợi sự sơ hở của hàng khách đang chờ tàu.
Chợt tôi chú ý tới một cô gái rất trẻ, ăn mặc tồi tàn, đang cầm chiếc gậy tre quờ quạng đi ngược chiều với tôi. Gương mặt cô có vẻ gì đó quen thuộc khiến tôi phải dừng chân, nhíu mày, lục trí nhớ. Nhưng không được. Tới sát bên cô gái, vô tri giác đang mở mắt lớn bất động, lòng tôi vẫn dửng dưng. Tôi đã quá quen với mọi khổ đau của những kẻ ở tận đáy xã hội. Nhưng khi nhìn đến chiếc mũi thẳng, đôi mắt xinh xinh hé mở chực cất lên lời van xin, tôi đã nhớ ra.
Khẽ đụng tay vào vai cô gái, tôi gọi nhỏ:
- Kim Anh!
Cô gái giật nảy người, đứng lại tức thì.
Thân hình thẳng đơ nhưng môi cô run rẩy với giọng Huế đặc sệt:
- Ai? Ai gọi tui đó? Ai, ai mà lại biết tên tui?
Tôi kêu thầm “Thôi đúng rồi, Kim Anh, người bạn của tôi ngày nào”. Nhưng nay sao lại… Tôi vẫn chưa tin vào sự thật. Tôi rụt rè cầm tay cô gái:
- Kim Anh! Tui đây nè. Tui là thằng Hoàng đây!
Kim Anh làm rơi chiếc gậy, quờ quờ tay rối rít;
- Hoàng! Nguyễn Văn Hoàng! Hoàng đó hả?
Tôi gật đầu, quên mắt là cô ấy không thể thấy được. Rồi không ngờ, tôi nghe cay cay ở sống mũi.
Tôi lén đưa ống tay trần lên chùi mắt, chùi mũi. Một thằng chai sạn như tôi đã khóc cho một cuộc hội ngộ bất ngờ quá đau lòng.
Cầm bàn tau cáu ghét của người bạn cũ, tôi bóp nhè nhè như muốn chuyền cho bạn chút tình cảm thân thiết và đầy cảm thông của mình. Tôi ngập ngừng hỏi:
- Kim Anh, tại sao trò… trò lại ra nông nỗi này?
Kim Anh không trả lời, cúi xuống quờ tay tìm cây gậy. Tôi nhặt lên đặt vào tay cô. Kim Anh dáo dác đưa khuôn mặt tái xanh hóng về mọi phía:
- Hoàng, trò nhìn xem có ông ấy ở quanh đây không?
- Ai?
- Người đàng ông dắt tui vào sân ga, bảo đứng đây chờ một lát, ông ta đi mua thức ăn sẽ trở lại.
- Nhưng ông ta là ai?
Kim Anh không trả lời câu hỏi của tôi. Cô ấy lập cập bảo:
- Trò, trò nhìn kỹ đi, xem có ông ấy ở đâu đây không?
Mắt đảo nhìn nhanh đám hành khách, tôi đáp lại:
- Không có ai quanh đây cả.
Kim Anh quờ tay nắm lấy cổ tay tôi kéo kéo, giật giật:
- Trò hãy dẫn mình đi nhanh đi. Phải ra khỏi chỗ này, trốn ông ấy.
Không cần tìm hiểu nhiều, tôi biết Kim Anh đang gặp phải hoạn nạn và cần tôi giúp. Vội vàng cầm chặt tay bạn, tôi đưa cô đi thật nhanh về phía cửa hông vào sân ga trong. Bỗng một giọng nói khê đặc đầy dọa nạt vang lên sau lưng tôi:
- Nè, đứng lại thằng ma cô kia. Mày dẫn cô ta đi đâu đó?
Bàn tay Kim Anh run lật bật trong tay tôi. Tôi cau mày nhìn lui. À, một lão già bẩn thỉu, là cái thá gì mà bạn tôi lại phải sợ hãi đến như thế chứ?
Quay hẳn người lại che chắn cho Kim Anh, tôi nghênh ngang đáp:
- Ðây là bạn tui. Tui dẫn cô ấy đi đâu kệ tía tui, mắc mớ chi ông?
Lão cười gằn:
- Ðể nó lại cho tao. Nó là con tao. Mày ưa tao kêu công an bắt mày về tội dụ dỗ con gái mù lòa của tao không hả?
Hừ, lão ta thật ngốc, chẳng hề biết rằng tôi đây đã từng sát vách nhà Kim Anh ngay từ ngày còn bé tí tẹo. Gia cảnh của cô ấy tôi rõ nhưa cảnh nhà tôi vậy. Cô ta làm gì có một người cha với gương mặt gian ác và ti tiện như thế! Tôi nói với giọng bắt nọn:
- Chính tui đây sẽ gọi công an bắt ông về cái tội bắt cóc cô gái này. Ông đã làm đui mù cô gái ấy để đi ăn xin đem tiền về nuôi ông. Nè, cái tội ông mà ra tòa nhé, ít nhất bóc lịch chục cuốn.
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây
Ðang ngồi xổm, bốc mấy con nhộng vàng ngậy, thơm lừng bỏ vào miệng, tôi ngưng ngang, nghênh mặt nói giọng gây sự:
- Gọi thì gọi, từ từ tui về, làm chi mà oang oác cái miệng như nhà tui bị cháy vậy hả?
Kim Anh lừ đôi mắt to, đỏ kè nhìn tôi. Không thèm nói một tiếng, cô bé quặp lấy bàn tay tôi, kéo chạy bươn bả ra cổng.
Về tới nhà, tôi cảm thấy có gì khác lạ. Lẽ dĩ nhiên không phải nhà tôi bị cháy mà trong nhà rất đông người, những khuôn mặt hàng xóm quen thuộc đầy vẻ u trầm, buồn bả.
Tôi nghĩ mẹ tôi bị cái gì rồi đây. Nhưng không, mẹ vẫn nằm trên giường, mắt nhắm nghiền, khuôn ngực lép kẹp, phập phồng nhẹ nhàng. Mẹ bịnh và mẹ vẫn ngủ yên như mọi khi đó mà.
Thấy tôi bước vào, mọi người tự động dãn ra khỏi phòng. Ba tôi cũng vậy.
- Hoàng đó hở … hở … con? Con… con đi chơi đâu xa, mẹ cho người tìm không thấy?
Tôi im re, xấu hổ vì đã ham chơi, quên lời mẹ dặn. Mẹ lại gọi:
- Hoàng ơi …
- Dạ.
- Hoàng, con đừng đi chơi xa nhé!
- Dạ.
- Con đừng đi xuống khu vực ga … nguy … nguy hiểm.
- Dạ.
- Con đừng vào chùa Bảo Quốc, chạy nhảy mà té giếng nghe con.
- Dạ.
- Con đừng leo cây, đừng tắm sông An Cựu nhé.
Tôi liếc nhìn gương mặt nhòe nước mắt của mẹ. Lạ chưa? Tại sao mẹ lại khóc? Sao mẹ cứ ưa dặn dò hàng trăm lần những điều cũ rích? tôi lơ đễnh nghe mẹ khó nhọc nói tiếp:
- Con … con phải vâng lời ba, vâng lời dì Xuân nhé.
- Dạ.
- Con hãy cố bắt chước bé Kim Anh, học hành cho giỏi nhé.
Tôi lại liếc nhìn mẹ. À, những lời dặn dò này là mẹ mới thêm vô.
- Nếu ba có vợ, con phải biết vâng lời mẹ kế. Ðừng chọc giận bả, bả đánh con đau lắm, con nhé!
Tôi quên cả dạ vì lời dặn dò quá lạ lùng. Tôi nhìn đăm đăm vào đôi mắt nhợt nhạt của mẹ vẫn không thôi những lời nghẹn ngào:
- Mẹ … chết… chết rồi, con đừng khóc nhiều, đừng buồn… buồn nhiều nghe con.
Tôi hiểu rồi. Mẹ tôi sắp bỏ tôi mà đi mãi mãi. Quì thụp xuống bên giường, ôm chặt lấy người mẹ, tôi rướn cổ lên, gào thật lớn:
- Mẹ! mẹ ơi! Mẹ đừng chết! Ðừng chết! Con không thích đâu, mẹ không được chết. Mẹ ơi …
Nghe tiếng hét của tôi, mọi người ùa vào, xúm quanh giường mẹ tôi. Một bàn tay ai đó chộp vai tôi nhấc bổng ra ngoài. Tôi vừa kịp thấy gương mặt mẹ tôi hướng lên phía trần nhà với đôi mắt mở to, nhìn đăm đám, đôi môi mỉm cười rất nhẹ và rất lạ.
Bác Tâm gái, một người bà con xa với ba tôi, ở tận cuối xóm, đưa tôi về nhà bác. Ðến tối, đã đói bụng, bác bưng ra cho tôi một tô cơm nóng cùng mấy miếng thịt kho rất ngon. Tôi cầm lấy nhưng chưa ăn vội. Níu lấy tay áo bác, tôi hỏi:
- Mẹ con bị làmsao mà mọi người tới nhà đông vậy hả bác?
Bác vuốt tóc tôi, gượng cười:
- Thì … mẹ con bịnh, người ta đến thăm chớ có sao đâu.
Tôi tin bác. Bác nói đúng, mẹ tôi không sao cả, chỉ bịnh như mọi ngày thôi. Hồi nãy tôi thấy mẹ tôi vẫn mỡ mắt nhìn lên trần nhà cười mỉm kia mà. Tôi hỏi thêm:
- Khi người bịnh mà cười được là sắp lành rồi, phải không bác?
Bác Tâm liếc nhanh tôi rồi quay mặt đi, trả lời như một tiếng thở dài:
- Ừa …
Vui lòng và yên bụng, tôi bưng tô cơm ăn ngon lành.
Bụng đã no, mắt tôi dịu lại, buồn ngủ? Tôi tuột xuống khỏi bộ ván nhà bác Tâm, lon ton chạy về. Bác tóm được tôi ngay. Bác dỗ dành:
- Con ở lại đây với bác. Bên nhà đang đón bác sĩ về chữa bịnh cho mẹ con. Con về đẳng chỉ làm rộn thôi.
Rồi với cử chỉ âu yếm khác thường, bác ẵm tôi vào đặt lên chiếc giường con. Xem tôi như đứa trẻ lên hai, bác nằm nghiêng kế bên, vỗ về nhè nhẹ lên vai tôi và hát ru:
“Ầu ơ, ru em cho thé cho muồi Ðể mẹ đi chơ mua vôi ăn trầu Mua vôi chợ Quán, chợ Cầu Mua cau Nam Phổ, mua trầu chợ Dinh…”
--------------------
Nhóm bạn bè:
Thành viên này chưa có người bạn nào trong mạng VnVista, nếu bạn muốn trở thành người bạn đầu tiên của thành viên này, hãy click vào đây