Ngày qua ngày, tất cả đều chán ngắt... và trước mắt chỉ là những chuỗi đau khổ... có lẽ cả hận thù nữa...Không biết từ bao giờ cái cảm giác được ở một mình thât dễ chịu, không phải gặp ai... không sợ phiền phức.. không còn là chình mình, trở thành một kẻ đơn độc bất cần. Ôi... tôi chợt thèm cái cách cười nói của moon ngày nào, tươi vui và không bao giờ u phiền như chiếc lá xanh trước ô cửa đầy nắng.
Moon giờ thật ngu ngốc, u sầu, lười biếng gặp mọi người.... tự nhìn mình trong ánh gương... khuôn mặt điên cuồng và ánh mắt thật là đáng ghét biết bao.... Tôi nhớ moon- tôi cách đây 1 năm... quá xa vời. Nhiều lúc buồn biết bao, khóc??? muốn lắm mà sao bên tôi không có bờ vai mà để dựa, để thút thít hoài cho vơi đi những đau khổ. Phải biết hi vọng vào ngày mai...Nói thì dễ, chẳng thích làm, chịu đựng là kìm nén đủ mọi chuyện....... Chỉ nhận được sự thất vọng....
Bài viết đã được chỉnh sửa bởi .:†*!\/!{}{}!\!*†:.: Aug 14 2007, 05:26 PM
--------------------
Nhóm bạn bè:
Xem tất cả
--------------------
 Tâm hồn MoOn là một vườn hoa lá... Rất đậm hương và...rụn tiếng chym...
|