Còn tôi, có lẽ là khi còn bé lắm. Hồi bé, tôi rất nghịch. Ngày nào cũng mếu máo nằm cong mông trên phản, tự nhận tội rồi ăn đòn. Lớn lên một chút, bố không còn bình tĩnh để nghe tôi nhận tội nữa, nhìn thấy là nện luôn. Vì vậy, tôi “ghét” bố lắm. Tôi cứ nghĩ bố không thương mình, bố ghét bỏ tôi. Bố không như mẹ, mỗi khi tôi láo quá chỉ biết khóc. Tôi thương mẹ và “ghét” bố. Nhiều lần, sau những trận đòn, tôi tủi thân nghĩ đến cái chết. Nếu mình chết liệu bố có khóc không nhỉ?! Tôi muốn chết để bố hối hận, hối hận suốt đời vì đã “dám” đánh tôi. May mà chỉ nghĩ vậy thôi! Lúc sau nghe tiếng í ới trước ngõ của lũ bạn hàng xóm là tôi lại mắt trước mắt sau lẻn ra khỏi nhà, lại quên tiệt, lại quậy tung trời, lại nằm cong mông trên phản.
Chết – là hết!
Những cái chết của nhiều người xung quanh đến với tôi cùng với thời gian. Tôi đi đưa tang cụ ngoại. Ký ức tôi chẳng còn gì cả. Chỉ nhớ mình đeo khăn vàng, thấy mọi người khóc thì cũng khóc váng lên. Rồi em bé hàng xóm nhà tôi, hình như chỉ mới 3 tuổi thôi, hàng chiều vẫn được mẹ bế sang nhà tôi chơi, vẫn được tôi à ầm dỗ cơm. Một chiều đi học về nghe tin em chết đuối. Mẹ bận việc nhà, em lẫm chẫm bị rơi xuống ao trước cửa. Nghe tiếng gào khóc của người mẹ, tôi quá bé để cảm nhận sâu sắc sự mất mát, chỉ thấy thiếu thiếu mỗi buổi chiều. Rồi một số người bạn nhỏ của tôi, vì những trò nghịch dại, cũng bỏ ra đi thật xa. Chúng tôi thi lặn qua bè giữa sông. Có đứa ngoi lên khi mới giữa bè, bị mắc mà chết đuối. Rồi thi nhảy từ cái cột điện ở nhà máy nước xuống sông. Nhiều đứa cắm đầu xuống đất… Dại vậy, ngu xuẩn vậy mà chúng tôi chẳng chừa. Giờ đây, tự thấy mình là người may mắn.
Chết – nhưng vẫn sống mãi!
Bắt đầu biết đọc sách. Những thiếu niên anh hùng trong “Tuổi thơ dữ dội”, “Đội thiếu niên tình báo Bát Sắt", rồi đến những dũng tướng trong “Tam Quốc”, hảo hán trong “Thủy Hử”, rồi những tấm gương chiến sĩ anh hùng như Tô Vĩnh Diện, Nguyễn Viết Xuân… tác động mạnh mẽ đến dòng máu anh hùng rơm trong tôi. Cái chết với họ thật hào sảng, nhẹ nhàng, vinh quang. Thế mới thấy sức mạnh của văn chương. Thế mới hiểu được tại sao trong những cuộc kháng chiến thần thánh của dân tộc, lớp lớp thế hệ sẵn sàng hy sinh, sẵn sàng chết bởi “không thể hôn em bằng đôi môi của người nô lệ”.
Đi tìm ý nghĩa cuộc sống…
Vua hề Sác Lô từng làm một phim mà ông nằm trong một cái vòng quay, quay không ngừng, liên tục. Thế giới ngày một phát triển, mở ra một đế chế của gã Sa Hoàng mang tên Tốc Độ. Thần dân quay cuồng trong vương quốc tốc độ, làm việc như những cỗ máy, ăn thức ăn nhanh, đi bộ như có chủ nợ đằng sau, phóng xe như những kẻ “chán cơm thèm đất”. Đến cả mẹ tôi nấu ăn cũng đã chẳng còn ngon như xưa, vì mẹ toàn làm tắt để tiết kiệm thời gian. Stress, sự cô độc phát triển thành đại dịch nguy hiểm chẳng kém HIV. Những người bế tắc, chẳng tìm thấy ý nghĩa cuộc sống, tìm lối thoát bằng cách tự tử ngày càng nhiều. Con người ngày càng yếu đuối và đáng thương. Khoảng nửa thế kỷ trước, phong trào Hip-pi cũng là dấu hiệu của sự bế tắc. Những người thanh niên thấy chán ghét cuộc sống, bỏ nhà đi lang thang với mong muốn tìm thấy sự giải thoát cho tâm hồn.
Nếu bạn nói với tôi bạn muốn chết. Tôi cũng chẳng ngạc nhiên. Đã bao lâu rồi bạn không còn được nghe một lời hỏi thăm giản dị mà chân thành, một lời hỏi thăm khiến bạn xúc động rưng rưng nước mắt?! Bạn có người bạn nào mà bạn sẵn sàng hy sinh mạng sống của mình nếu cần, thôi chẳng cần mạng sống, chỉ là cái nhà bạn đang ở thôi?!
Hạnh phúc đôi khi chỉ là một lời thăm hỏi chân thành. Hạnh phúc là có những người bạn sống chết. Hạnh phúc là được sống thật. Hạnh phúc đang dần rời xa?!
Bạn có thể nói với tôi, sống là phải có mục đích, có lý tưởng. Như thế cuộc sống sẽ có ý nghĩa. Đúng thế, tôi không phủ nhận. Nhưng có ai thoát được cái vòng sinh – lão – bệnh – tử? Bạn cũng như tôi đang sống lại cái vòng quay cuộc đời mà ông bà bố mẹ đã trải qua với một cuộc sống văn minh hơn. Nền văn minh đánh đổi bằng sự mất cân bằng thế giới tự nhiên. Để rồi, một ngày nào đó, thiên thiên nổi giận và xóa sạch tất cả. Sự sống lại bắt đầu từ con số 0. Những đức tin của tôn giáo không hẳn là điều huyễn hoặc.
Đôi lúc nghĩ vẩn vơ, mình giết chết một con kiến, thậm chí một đàn kiến cũng không tác động đáng kể đến giống nòi chúng. Con người cũng vậy thôi, so sánh với nhân loại, với vũ trụ thì mỗi cá nhân dường như vô nghĩa. Bạn mất đi, mọi người sẽ nhớ đến bạn trong bao lâu? Nếu là một người bình thường như tôi, chắc cũng chẳng quá được 5 năm. Năm học cấp 3, bạn Hà bí thư lớp tôi bị bệnh mất. Cả lớp thống nhất với nhau mỗi năm ra mộ thăm bạn một lần. 5 năm rồi tôi không ra mộ. Nếu không viết những dòng này, hẳn ký ức về bạn đã ngủ quên ở một nơi nào sâu lắm trong tôi. Kiếp người là thế! Chết là hết, những giọt nước mắt rồi cũng sẽ khô, kỷ niệm rồi cũng nhạt dần.
Từ đầu năm đến giờ, tôi bắt đầu đi bộ đi làm. Đi chậm nhìn mọi vật rõ hơn. Tôi không phủ nhận tốc độ, nhưng đôi khi vẫn muốn chậm lại. Chậm để nghĩ, chậm để biết mình đang sống nhạt, chậm để thấy đã lâu mình không gọi điện nói chuyện với ông bà, chậm để hỏi xem mấy đứa em họ đã học đến lớp mấy, chậm để cảm nhận cuộc sống…
Chiều nay ngồi uống bia với thằng bạn. 6h30 nó đã đòi về nhà. Về với con gái. Chơi với con gái vui lắm! Ừ nhỉ, hạnh phúc vẫn giản dị thế thôi. Giản dị như chơi với con gái. Giản dị như dẫn một cụ già qua đường. Giản dị như cho ai đó đang buồn mượn vai để khóc. Giản dị như được gối đầu lên lòng bà làm nũng sau khi đi làm về. Giản dị như đưa đủ lương cho vợ... Hạnh phúc giản dị đủ cho tất cả mọi người.
chậc !ngẫm về cái chết mà gặp thần chết thì hết chỗ chê .mort nói cho nghe chết là hết nếu ta nghĩ là hêtx chết là còn nếu ta nghx là còn .tại sao con người lại muốn tranh cãi vấn đề này trong khi sống lại là khái niệm ko phải ai cũng hiểu tường tận .đị tìm cái monh lung trong khi ta chưa thật sự hiểu hết cái quanh mình .con người là thế mort xin lạm bàn một chút về vấn đề chết là hết va f chết là còn .trong trời đất, mọi sự thứ đều là hỗn tạp ,nhưng lại là hỗn tạp có trạt tự .cả thế giới đều năm trong cái gọi là thái cực, thái cực sinh lưỡng nghi(âm và dương)lưỡng nghi sinh tứ tượng (âm dưong ,thiếu âm và thiếu dương)tứ tượng sinh bát quái (càn khảm chấn cấn tốn ly khôn đoài )bát quái sinh sáu tư quẻ ,nói thế để biết tuy hỗn loạn nhưng đều từ thái cực mà ra .thái cực có âm dương đối nghich nhưng ko thể thiếu ,và cuộc sống nói trắng ra thì cũng thế ,có xấu có tốt và cả những suy nghĩ về cái chết cũng có cái xấu cái tốt .chết là hết ,quan điểm nbayf làm cho con người ta chỉ biết hưởng thụ ,cứ nghĩ chết la hết rồi làm những gì minh thích mà ko suy nghĩ ,ko biết có hại hay có lợi.còn chết là còn mãi mãi ,quan điểm này hướng con người ta đến một triết lý sống cao cả ,nó khiến ta phải trăn trở" làm thế kiếp sau có bị gi` ko "điều đó răn đe con người làm xấu theo kiểu ác giả ác báo gieo nhân nào thì gặt quả ấy .cho nên dù chết là hết hay là còn thì đều là những điều chưa ai biết ,cái quan trọng là ta biết sống bậy giờ như thế nào là tốt là được còn sau này dù chết là hết hay còn đối với ta ko còn wan trọng nữa
Theo mình sống gay chết chỉ là khái niệm, ko nên nặng về cái nào vì các tôn giáo đều thống nhất: Chết là bắt đầu một sự sống mới. Giống như khi cánh cửa này đóng lại thì ngay đó sẽ có cánh cửa khác mở ra. Cứ sống cho thật tốt là được. kết quả của cách sống hiện nay sẽ giúp ta lựa chọn cánh cửa mở ra tiếp theo đó. Nhân và quả mờ.