"Anh ra đi, đi xa, vâng phải thế. Tốt cho anh, nhưng em biết điều này Riêng em khổ. Trái tim anh rất trẻ Em chẳng có quyền âu yếm nữa từ nay. Còn tim em-sẽ yêu, yêu chừng nào có thể. Và bây giờ em viết gửi anh đây Bức thư nhỏ, nếu mực nhoà, khó đọc, Đừng nghĩ nước mắt rơi, ồ không, em không khóc.
Em đã yêu, đang yêu anh, và kết quả Vì tình yêu, mất hạnh phúc gia đình. Mất danh dự, mất lương tâm, tất cả, Nhưng chẳng bao giờ em tiếc đã yêu anh. Em biết lỗi lầm em-không nói quá- Và khắt khe với chính bản thân mình, Nhưng không viết thư này, em không thể- Em chẳng có gì để trách anh, quả thế.
Với đàn ông, tình yêu không quan trọng. Với phụ nữ, than ôi, là cả cuộc đời, Là hạnh phúc, tương lai, lẽ sống, Mà rất dễ một lần vô ý đánh rơi. Và đàn ông, khi trái tim trống rỗng, Có thể lấp đầy bằng công việc, vui chơi. Còn phụ nữ chúng em, đáng thương, bé nhỏ, Chỉ biết yêu-khổ đau, rồi lại yêu-đau khổ.
Anh sẽ được yêu, và lại yêu người khác, Lại say sưa cái mới đi tìm. Em chỉ biết sống cuộc đời đạm bạc Với nỗi buồn chôn kín trong tim. Nhưng khác vọng và tình yêu tàn ác Có bao giờ cam khuất phục, nằm im... Hãy nhớ em, yêu em...Ồ không, không, xin lỗi! Tất cả qua rồi, anh đừng tin em nói!
Cả thể xác, tâm hồn, em mong manh bé nhỏ, Nhưng em tin em đứng vững đời này. Em chỉ nghĩ về anh, như suốt đời sóng vỗ Lên mãi một bờ, âu yếm mê say. Và cũng chỉ vì anh, em buồn vui, sướng khổ, Sống âm thầm trong nỗi nhớ từ nay. Như chiếc kim la bàn về một phương rung nhẹ, Tim em hướng về anh, chỉ về anh, cũng thế.
Em nói hết những gì em muốn nói, Và giờ đây bên trang giấy thẫn thờ, Phải gấp gửi, nhưng em không làm nổi- Không muốn vội vàng phải đơn chiếc bơ vơ. Em đã sống, đã yêu anh, lầm lỗi, Và tiếc sao mình không được chết trong mơ, Trong nỗi buồn...Nhưng không, em phải sống, Để cầu Chúa, yêu anh, theo anh trên đường rộng..."
Viết xong thư, nàng ngồi im, không động đậy, Tay run run như chiếc lá trên cành. Những dòng chữ chạy đều trên trang giấy Với những nét vàng hoa mĩ xung quanh Và một dấu Elle vous suit partout cạnh đấy, Có nghĩa nơi nào em cũng ở bên anh. Dấu hình hoa hướng dương màu đỏ, Là biểu tượng tình yêu, ai cũng hay điều đó.
"Anh sẽ không, không bao giờ...-Juan nói,- Có thể quên em, dù một phút trong lòng, Cả khi biển bốc hơi thành mây khói, Hay núi tan thành biển biếc mênh mông. Khi một trái tim đau-không thuốc nào chữa nổi. Anh nhớ vô cùng, em...em có biết không?..."
Như những chàng trai bên kia bờ đại dương Mua tự do bằng máu xương, rẻ đấy! Nào ta, trai tráng, lên đường Đả đảo tất cả các nhà vua, trừ Vua Phá máy
Khi tấm vải ta dệt đã xong xuôi Ta rời con thoi và thanh gươm cầm lấy Cho hắn, ta sẽ ném tấm vải liệm lên người Và nhuốm tấm vải trong vũng máu từ tim hắn chảy
Dù tấm vải liệm sẽ đen như tim bậc đế vương Vì huyết quản hắn là bùn nhơ mục nát Nhưng đây chính là giọt sương Tắm cho xanh tươi đưới ánh dương Cây tự do được trồng bởi Ludd!
Tình yêu mệt mỏi rồi, Ngủ đi em Như con sơn ca trên cánh đồng hoang hoá Như con cá măng boie ngiêng mình giữa khóm lau Ánh mắt vẫn đầy trăng Ngủ đi em Như người dân chày sômali trong giấc ngủ yên bình Họ vẫn gác một chân lên mặt trời Và giấc ngủ mạn thuyền bồng bềnh cơn gió thoảng
Hai ta người này là một nửa của người kia Là nước, là sông Là của nhau một mái chèo chao đưa trong giấc mộng Ngủ đi em.
Hoa hồng Tình yêu làm vườn đời đẹp tuyệt Dù chen giữa cỏ hôi trong sương độc nặng gieo Rồi Thời gian chặt lá cành bằng lưỡi dao ác nghiệt Hay hoa hoá vĩnh hằng trong lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Vô ích ta thề cho thuỷ chung một kiếp Vô ích thương nhau tim sầu đỡ hắt hiu Vì một phút trớ trêu có thể bắt ta ly biệt Hay Cái chết cắt lìa trong lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Nhưng để xoa dịu tim sầu u uất nặng "Vô lý chẳng gặp nhau" Hi vọng cứ thầm thì Với ảo mộng dối lừa này, vơi nửa phần cay đắng Ta khỏi nếm chất giết người: Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Ôi hãy kết đôi trong tuổi xuân đầy nắng Tuổi trẻ và Tình yêu như hoa đẹp bao nhiêu Hoa khoe sắc một thời trong mùa hoa trong trắng Rồi trịu lá trong đông tàn Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Hỡi cô em lệ tràn lai láng Trên má em, trên ngực đẹp yêu kiều Sao anh hỏi? Cốt gợi từ quên lãng Lời đáp đã phai nhòa, Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Ai là kẻ ghét đời lánh xa nhân loại Bỏ thành phố tìm về nơi hang động cheo leo Ở đó thét gào trong gió than thảm hại Vách núi vọng về Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Giờ thù hận chế ngự con tim một thời dĩ vãng Cũng dễ dãi yêu, tâng bốc, hò reo Giờ thất vọng đen ngòm trong đen ngòm huyết quản Hắn suy nghĩ điên cuồng vì Vĩnh biệt Tình yêu!
Hắn ghen ghét với kẻ khốn cùng có tâm hồn bọc thép Niềm vui hắn hoạ hoằn, nỗi buồn chẳng bao nhiêu Hắn cười cái hắn không cảm thấy bao giờ là nỗi đau khủng khiếp Và hắn sợ nỗi quại quằn của Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Tuổi trẻ qua, đời tàn, hi vọng đổ Với nguyện ước một thời thôi chẳng dám theo Hắn tung cánh trong trời xuân rồi thu mình khi bão tố Tấm vải liệm của cảm tình là Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Astrea nói sự trừng phạt ắt không tránh khỏi Nếu trên đời đem giả dối đổi lấy sự cao siêu Nhưng với hắn, kẻ từng thờ Tình yêu không mỏi Sự đền tội thấm gì trong Lời Vĩnh biệt Tình yêu!
Trước bàn thờ Chúa sáng loà ai quỳ thành thật Chẳng phải trải cành mia rồi cành bách lên theo Cành mia là biểu tượng của niềm vui trong trắng nhất Còn cành bách là Vòng hoa Vĩnh biệt Tình yêu!
13.Mặt trời của những người không ngủ (Người dịch: Thái Bá Tân)
Ôi mặt trời của những người không ngủ, Ngôi sao buồn với nghìn tia sáng nhỏ Lung linh nhiều nhưng bất lức trước màn đêm Đưa anh về với kỷ niệm ấm êm. Và quá khứ như em đứng đó, Hồi hợp cháy mà không lửa đỏ. Bạn tình ơi, trông em gần mà xa Em sáng nhiều, sao lạnh giá lòng ta?