New articles Năng lực quản lý: nhân tố thứ năm     ♥ Lựa chọn mục tiêu cuộc đời     ♥ 10 bí quyết cân bằng công việc và gia đình     ♥ Cô đơn trên mạng     ♥ Chứng khoán: Giấc mơ và ác mộng     ♥ Tám     ♥ Những tính năng của blog VnVista     ♥ Các mạng xã hội thống trị Google     ♥ Điều gì tạo nên một giám đốc công nghệ thông tin giỏi?     ♥ Cố gắng xóa bỏ những ấn tượng xấu     ♥ Cần một cách làm ăn mới     ♥ Tiếp thị hướng đến doanh nhân     ♥ Đưa cửa hàng thật lên chợ ảo     ♥ Bí quyết quản lý các nhân viên trẻ     ♥ Một số câu hỏi phỏng vấn “đặc biệt” của Microsoft     ♥ 4 bài học thành công trong kinh doanh     ♥ Tạo dựng hình ảnh một cô gái trẻ chuyên nghiệp     ♥ Góc “khác” của thế giới online đêm     ♥ Phong cách người Mỹ     ♥ Chỉ nghĩ đến tiền cũng làm người ta ích kỷ     
New blog entries SHEET Đời dạy ta khôn      ♥ Máy Laser Trẻ Hóa Da Pico PS300      ♥ Nhà bán bảo hộ lao động uy tín tại Khánh Hòa      ♥ SHEET Đàn bà cũ tôi yêu      ♥ Tối Ưu Hóa Trải Nghiệm Sản Phẩm Từ Màu Sắc      ♥ Địa chỉ bán giày bảo hộ tại Thái Nguyên uy tín      ♥ Địa chỉ mua giày bảo hộ Ziben tại Quận 1      ♥ Địa chỉ mua giày bảo hộ Ziben tại Quận 1      ♥ Kinh doanh bảo hộ lao động tại Hồ Chí Minh      ♥ Các chất liệu thiết kế, sản xuất giày bảo hộ      ♥ Tư vấn chọn giày bảo hộ lao động phù hợp      ♥ SHEET Thương tình nhân      ♥ SHEET Liêu xiêu đường tình      ♥ SHEET Tình yêu lung linh      ♥ Các loại visa Qatar phổ biến mà bạn cần biết      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ Tủ dụng cụ 2 cánh 5 ngăn KT: 1000Wx500Dx1800Hmm      ♥ SHEET Nếu đời không có anh      ♥ Phụ Gia Nhựa Làm Giảm Co Ngót Sau Gia Công Ép Phun      

Liệt Kê · Bình Thường · [ Tách Biệt+ ]

Đời Taxi ....Kỳ 1: Vào nghề


tuonglong2003
post Oct 24 2006, 02:06 PM
Gửi vào: #1
No avartar

Group Icon

tuonglong
****
Thành viên: 14,937
Nhập: 5-September 06
Bài viết: 129
Tiền mặt: 1,108
Thanked: 1
Cấp bậc: 10
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 27 Tháng 3 - 1970
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Lái taxi - nhiều người cứ nghĩ đó là một nghề đơn giản, chỉ cần tấm bằng lái là có thể ôm vôlăng vi vu khắp các nẻo đường kiếm tiền. Thế nhưng sau hơn một tháng sống đời taxi, phóng viên Tuổi Trẻ nhận ra một bộ mặt khác của cái nghề rong ruổi này. Một nghề khó khăn với những cửa ải, những nhọc nhằn và cả những mánh lới làm ăn.

Kỳ 1: Vào nghề


user posted image



Đến hợp tác xã vận tải Y trên đường Lãnh Binh Thăng (Q.11, TP.HCM), tôi tự giới thiệu là dân miền Tây lên, trước đây đã từng lái xe tải nhẹ. Cô thư ký xinh tươi nhìn ngó bộ dạng của tôi rồi yêu cầu đưa giấy tờ. Tôi xuất trình bằng lái, chứng minh nhân dân... Cô đưa tôi một mẫu đơn điền vào. Sau khi đóng các loại phí, cô đưa cho bộ hộp đèn mui có chữ “taxi”, hai cái logo hông xe, bộ đồng hồ tính cước. Thế là tôi thành tài xế taxi.

Chạy rong

Có lẽ do tập trung cao độ nên chỉ “ra ràng” được vài cây số lưng tôi đã ướt mồ hôi, dù đã mở hết dàn lạnh của chiếc Kia đời 95. Xem ra nghề taxi cũng không đơn giản khi ôm vôlăng ra đường. Lúc thì chiếc xe hai bánh tấp ngang trước mặt, khi thì xe buýt ép sát vô lề, tôi phải liên tục gài cần số, đánh tay lái, trong lúc chân lúc nào cũng nhấp hết thắng lại tới ga. Đã vậy, chiếc xe cà tàng sắp hết niên hạn sử dụng cứ dừng đèn đỏ là tắt máy, báo hại kèn xe sau lưng thúc giục ầm ĩ. Hầu như tất cả giác quan đều phải làm việc cật lực chứ chẳng chơi.

Chạy rong cả buổi mà chẳng có ai ngoắc “Taxi!” cả. Tôi cho xe chạy ra hướng chợ Bến Thành, hi vọng có mấy bà đi chợ về. Nhưng vừa đến bùng binh trước chợ đã thấy một “bầy” taxi đậu sắp hàng dài, ước chừng 20 chiếc. “Đông kiểu này làm sao giành giật nổi”, bụng nghĩ vậy nhưng tôi cũng cố cho xe len vào. Bắt chước mấy tài xế trước mặt, tôi cũng nhích dần từng chút bên hông chợ nhằm tránh bị phạt do lỗi dừng xe chỗ cấm. Khách ra vào chợ đông đúc nhưng hình như chẳng ai đoái hoài tới cánh taxi. Một đôi tình nhân từ trong chợ bước ra, túi xách lỉnh kỉnh trên tay, đưa tay ngoắc ngoắc, tôi phóng xe tới ngay, nhưng cô gái trề môi xua tay. Cùng lúc đó, một chiếc taxi “hãng” sang trọng màu trắng xuất hiện và thắng “két” phía sau. Đôi tình nhân ung dung bước lên, chiếc xe phóng đi. Tôi rụt lại, buồn bã nhìn chiếc xe cà tàng của mình.

Chạy rong hoài thấy không ăn, tôi quyết định đứng bến. Theo kinh nghiệm của giới taxi, xe cà tàng như tôi khó lòng vào được các nhà hàng, khách sạn hạng sang, càng không thể nào chen chân nổi với các hãng “đại gia” ở sân bay. Quanh đi quẩn lại, thấy chỉ có các bệnh viện là phù hợp hơn cả, thế là tôi quyết định đến đứng bến ở Bệnh viện Bình Dân trên đường Điện Biên Phủ.


"Chạy rong" đón khách ở chợ Bến Thành


user posted image



Cày tới nửa đêm

Tấp xe vô lề đã thấy có tám chiếc taxi đủ loại, từ Kia, Lanos cho tới Fiat... đậu sắp hàng dài trước cổng bệnh viện. Đã vậy, bên trong khuôn viên khu cấp cứu còn có sẵn hai chiếc taxi “hãng” loại Vios đang chờ chực. “Kiểu này chắc khó tới lượt mình”, tôi than thầm. Buổi trưa, trời nắng oi ả, vậy mà cánh tài xế khu vục này vẫn kiên nhẫn chờ đón khách. Các tài xế cứ liên tục mời gọi: “Taxi về không ông anh?”, rồi kè theo hỏi: “Anh về đâu?” mỗi khi có một người nào đó từ trong bệnh viện đi ra. Thường thì họ gặp phải những cái khoác tay hoặc lắc đầu. Tâm, một tài xế xe bèo, cho biết khách ở đây chủ yếu đi đường xa, đưa đón bệnh nhân hay chở thi thể. Họ không chọn xe “hãng” vì tính đồng hồ mắc quá, còn xe bèo thường “cáp” giá trọn gói. Ví dụ từ bệnh viện về Bến Lức (Long An) xe “hãng” đi phải 250.000 đồng, còn xe bèo chỉ cần 150.000 đồng là về tới nơi.

Quả thật, khoảng nửa tiếng sau đã thấy Tâm đón được khách. Đó là một ông cụ khoảng 70 tuổi, đi cùng hai người con trai. Họ đưa ông đi khám bệnh xong và gọi xe về Củ Chi. Tâm chào mời: “Xe con Lanos đời mới rộng rãi lắm chú. Bốn người con tính trăm tư, tính ra mỗi người có ba lăm ngàn, rẻ hơn Honda ôm mà lại sang vì đi xe hơi”. Ông cụ gật gù với lời tiếp thị nên gọi con cháu cùng lên xe. Tâm tươi cười rồ ga phóng đi xả khói đen kịt.

Tôi định “lên tài” đưa xe vô thế chỗ Tâm thì bỗng nghe tiếng quát từ phía sau: “Mày ở đâu chen vào vậy thằng kia? Ngon quá há. Ai cho mày vào đây rước khách?”. Tôi giật mình ngoái lại thấy một tay ria mép, áo quần bảnh bao hùng hổ bước tới. Tôi lí nhí: “Dạ, em mới ra nghề, muốn vào bến này làm thủ tục sao anh?”, “Không thủ tục gì hết - tay ria mép gắt gỏng - Đủ chỗ rồi. Cái bến có chút xíu mà gần 20 xe, không đủ khách chạy”. Nghe tôi năn nỉ anh ta có vẻ động lòng cho tôi lui về xếp cuối hàng taxi dài ngoằng. Trong lúc chờ đến lượt mình, tôi chủ động làm quen với tay ria mép này, anh ta cho biết: “Tụi tao chạy bến này cả chục năm rồi. Hồi đó xe ít mỗi ngày chạy ba cuốc là đủ sống. Bây giờ xe ra đông quá, kiếm mỗi ngày hai cuốc là đỏ con mắt. Xe nhà còn đỡ, xe mướn mỗi ngày 200.000 đồng là phải cày tới nửa đêm may ra đủ tiền xe và tô cháo đêm”.


Phóng viên Tuổi Trẻ làm tài xế taxi "đứng đường" tại bến Bệnh viện Hùng Vương

Trời sụp tối. Mưa bắt đầu nặng hạt. Tôi thả xe rề rề trước các quán nhậu đã lên đèn sáng trưng để hi vọng có người khách cuối cùng. Vừa tới ngã tư Lý Thường Kiệt - Nguyễn Chí Thanh thoáng thấy có hai người đưa tay ngoắc, tôi tấp xe vô lề, không quên ngoái lại phía sau coi chừng có taxi “hãng” nào phỗng tay trên như hồi sáng không. Không có, tôi mừng húm khi khách nói “Gò Vấp”. Tôi chọn con đường ngắn nhất để tránh mang tiếng là “chạy lòng vòng”. Từ Lý Thường Kiệt đi thẳng ra Hoàng Văn Thụ, cặp hông sân vận động Quân khu 7 vào Hoàng Minh Giám, xuôi theo Nguyễn Thái Sơn vào chợ Gò Vấp. Tới cầu Hang, một người khách kêu xuống. Rồi ông yêu cầu tôi đưa người bạn còn lại về Hạnh Thông Tây ở đường Quang Trung. Lúc này tôi mới biết ông khách còn lại đã say be bét, miệng lè nhè ọi lên ọi xuống. Tới Hạnh Thông Tây, ông kêu quẹo đường Lê Văn Thọ một đoạn nữa mới tới nhà. Đồng hồ taxi chỉ con số 104.000 đồng. Khách xuống rồi loạng choạng vô nhà, chẳng thèm đếm xỉa gì về việc trả tiền taxi. Tôi nắm tay ông lại nói nhỏ: “Anh cho tiền xe”. Tưởng ông móc tiền ra trả, ai ngờ ông lè nhè: “Ủa, hồi nãy thằng kia chưa trả sao? Bao nhiêu?”. Tôi nói: “104.000 đồng”. Ông quát: “Gì dữ vậy. Mọi khi tao đi có bảy chục. Mày bấm đồng hồ lụi phải không?”. Tôi nhỏ nhẹ: “Dạ không anh. Đồng hồ chạy sao em để vậy. Không tin anh ra coi”. Ông bắt đầu lớn tiếng. Người trong nhà nghe tiếng ồn ào nên chạy ra. Mọi người cùng hùa theo ông rồi hăm he tôi đủ điều: “Ê, taxi “mù” ăn gian hả? Cái chiêu “bấm đồng hồ” của tụi bay tao rành quá. Dẹp cái trò đó đi. Tao đập bể kiếng xe bây giờ”. Nói rồi một người trong nhà quăng vô xe hai tờ giấy bạc nhàu nát. Sợ gặp rắc rối, tôi im lặng nhấn ga về nhà.

Đêm đó với tôi thật dài, phần vì mệt, ê ẩm mình, phần vì nghĩ ngợi giờ này có bao nhiêu tài xế taxi bèo còn rong ruổi trên đường, vất vả như mình hôm nay và nhiều ngày nữa.



“Biết thì sống”, tôi đã hiểu ra điều đó khi lặn lội làm tài xế taxi. “Biết” ở đây có nghĩa là biết điều, biết phải quấy, biết chung chi trước những cửa ải mà cánh tài xế phải vượt qua để “sống”.



user posted image








--------------------
Nhóm bạn bè:


tunglinh_fjk

bao-khang

Xem tất cả


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post
 
Reply to this topicStart new topicStart Poll
Trả Lời(1 - 2)

tuonglong2003
post Oct 24 2006, 02:11 PM
Gửi vào: #2
No avartar

Group Icon

tuonglong
****
Thành viên: 14,937
Nhập: 5-September 06
Bài viết: 129
Tiền mặt: 1,108
Thanked: 1
Cấp bậc: 10
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 27 Tháng 3 - 1970
------
Xem blog
Bạn bè: 2 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Đời Taxi: “Cửa ải” trên đường (kỳ 2)



Một buổi sáng, tôi rảo xe qua Bệnh viện Bình Dân ở đường Điện Biên Phủ (TP.HCM). Vừa mới đậu xe bỗng thấy mấy tài xế phía trước phóng xe chạy nháo nhào. Nhìn vào kính chiếu hậu, thì ra sau lưng là hai người mặc sắc phục xanh, đội nón đen, tay cầm gậy giơ cao, đi xe “rà” tới: “trật tự đô thị”.



“Biết thì sống”

Tôi đảo một vòng tròn rồi quay lại chỗ cũ. Các xe khác cũng làm như vậy. Minh, một tài xế trong bến, giải thích: “Bữa nay vô đợt (tháng an toàn giao thông) nên mấy ổng “ruồng” dữ lắm”. Minh dặn tôi hôm nay phải ngồi trực chiến trên xe, “đừng bỏ đi xa kẻo mấy ổng tới mà mình vẫn còn đậu là chết, cứ rà xe vậy mà không sao”.

Quả thật, không đầy 20 phút là chúng tôi lại phải rời bến, rà tới rà lui vòng vòng để tránh bị phạt vì lỗi đậu xe không đúng chỗ. Minh nói: “Mấy ông này quen nên chỉ đi ngang cho có vậy thôi, chứ nếu mấy ổng chịu phạt là mình cũng chịu chết”. Tôi hỏi “quen” là sao, Minh cười bí ẩn: “Thì cũng có chút đỉnh cà phê cà pháo. Mấy ổng cũng biết mình nghèo mà”.

Có khá nhiều tài xế taxi cho biết họ chạy xe không đúng Luật giao thông. Bởi, “nếu không lách, vượt, lấn tuyến, thậm chí vượt đèn đỏ... để giành khách thì chỉ có nước húp cháo”, một tay vào nghề lâu năm nói với tôi. Vì thế, họ phải tìm cách “lách”.

Khi đã có khách trên xe rồi, tài xế ngoài việc coi chừng xe cộ bốn bên còn phải lo “canh me” chiếc gậy lăm le trên tay mấy anh cảnh sát giao thông. Ngoài ra, tài xế còn phải tinh ý, biết đường nào, khu vực nào có cảnh sát giao thông trực để lách qua đường tắt hoặc vào “sắp hàng” có trật tự. Thế nhưng, dù có “ma” tới cỡ nào đi nữa cánh taxi vẫn không thoát khỏi cảnh bị “giơ gậy”.

Phúc, một tài xế có trên mười năm kinh nghiệm, kể: “Mình tinh mà mấy ổng còn tinh hơn mình. Chỉ cần nhìn cái gầm xe hơi xệ một chút xíu là ổng biết mình chở dư người liền”. Lần đó Phúc chở bốn khách đi tảo mộ ở Thủ Đức. Khách có kèm theo một trẻ em nên Phúc cho lên ghế sau.

Vừa qua khỏi cầu Sài Gòn đã thấy bóng dáng ba anh áo vàng phía trước, Phúc chưa biết phải lủi đường nào thì đã thấy chiếc gậy giơ lên, anh buộc lòng phải tấp xe vào. Sau khi chào xong, một anh áo vàng hất hàm: “Biết lỗi gì chưa?”.

Phúc lí nhí: “Dạ, biết rồi. Em chỉ có dư một em bé thôi anh. Tại đi cùng gia đình”. Mặc cho Phúc và khách hết lời năn nỉ, anh áo vàng vẫn lạnh lùng cho một biên bản. Phúc rịn mồ hôi trán: “Chắc 300 (ngàn) rồi”. Tuy nhiên, vào giờ chót, anh áo vàng bỗng hạ giọng: “Hạ cho ông còn trăm hai đó. Chỉ ghi lỗi chạy sai tuyến thôi. Sáng uống cà phê chưa?”. Phúc mừng rỡ móc hai tờ 100.000 đồng giao nộp rồi giả bộ... quên nhận tiền thối. Phúc kể: “Nghe ổng hỏi sáng uống cà phê chưa là hiểu rồi”.

Cánh taxi nói với tôi rằng trong nghề này “biết thì sống”. “Biết” ở đây có nghĩa là biết điều, biết phải quấy, biết chung chi khi lái xe sai phạm này nọ, khi gặp phải những “cửa ải” mà cánh tài xế muốn vượt qua.


Một tài xế taxi bị cảnh sát giao thông "giơ gậy" - Ảnh: T.T.Dũng
“Tha” hay “trảm” đều được cả

Khánh, một tài xế mới ra nghề, cho biết gặp rất nhiều trường hợp bị oan. Hôm đó vừa xế chiều, trời còn tranh tối tranh sáng, anh đưa khách vừa qua ngã tư Trần Quốc Thảo - Võ Thị Sáu (quận 3) thì nghe có tiếng “rét” đanh thép từ phía sau. Quay lại đã thấy chiếc gậy đưa lên cùng hai anh áo vàng ngồi môtô đuổi theo.

Vừa tấp xe vô lề, anh vừa nặn óc suy nghĩ mình phạm lỗi gì. Anh kiểm tra thật nhanh và sực nhớ mình chưa mở đèn “mi” (đèn sương mù). Anh chụp vội nút bật đèn và dừng xe. Anh áo vàng thấy vậy cười cười: “Hay quá hén. Tới bây giờ mới mở đèn. Giờ tính sao đây?”.

Khánh năn nỉ xin tha thì bất ngờ, anh áo vàng gằn giọng: “Anh có biết hồi nãy anh vượt đèn đỏ không?”. Khánh cố cãi: “Đâu có anh, em qua lằn trắng mới đèn vàng mà!”. Anh cảnh sát giao thông vẫn lạnh lùng: “Cãi hoài tôi giam xe ông đó”.

Không chỉ sợ mấy anh áo vàng, cánh taxi hay lách, vượt, lấn tuyến... còn e dè một lực lượng khác mà họ gọi là áo rêu (công an phường). Một tối trời khô ráo, tôi vừa đưa khách đến một nhà hàng ở quận 1 ăn đám cưới thì thấy phía trước có đông người lố nhố. Nhìn kỹ thấy có chừng năm chiếc taxi đang bị phạt. Hỏi ra mới biết công an phường bắt phạt vì lỗi “lấn chiếm lòng đường”.

Giới taxi cho biết tính ra họ bị tới năm “chiếc gậy” treo lơ lửng bên mình nếu chạy lơ tơ mơ: cảnh sát giao thông, giao thông công chính, trật tự đô thị thành phố, trật tự đô thị quận và công an phường. “Áo” nào cũng có thể xử phạt họ được. Với tài xế lâu năm còn đỡ, mới vô nghề cứ bị “gậy” liên tục.

Biết giải thích thế nào cũng không được, Khánh đành lẳng lặng nộp phạt. Về kể lại với đồng nghiệp, ai cũng la làng: “Bắt bí kiểu đó thì đành chịu. Cả hai tình huống đều “nhạy cảm” hết. Nếu tha cũng được mà bắt thì chịu chết. Cũng giống như bóng đá vậy, những pha “nhạy cảm” trong vòng cấm địa trọng tài “tha” hay “trảm” đều đúng cả. Khôn hồn thì đừng có cãi mà rước thêm họa vào thân”.

Trước cổng khách sạn N ở đường Nguyễn Văn Trỗi, từ tờ mờ sáng đã có chừng 15 chiếc taxi đậu sẵn bên kia đường. Xe “hãng” có, hợp tác xã có. Tài xế không cần bắt khách, cứ ung dung đánh cờ, đọc báo, uống cà phê... Bỗng nghe có tiếng kêu: “Mạnh, tới mày kìa!”. Một tài xế lập tức nổ máy xe quay đầu băng qua trước sảnh khách sạn. Vị khách nước ngoài đã chờ sẵn, bước lên xe phóng đi. Vậy là xong một “tài”.

Trong một giờ tôi nhẩm tính có chừng tám chuyến xe rời bến. Thấy tôi thắc mắc, Thành - một tài xế trong bến, hất mặt về phía khách sạn: “Ông để ý coi tay bảo vệ bên đó thì biết”. Tôi đưa mắt qua nhìn. Có một bảo vệ đang cúi mình chào khách. Họ nói gì không biết. Bỗng dưng anh quay qua hướng chúng tôi đưa tay lên ngoắc. Lập tức bên đây có tiếng kêu: “Ê Long, tới mày kìa!”.

Thế là anh Long lên xe phóng đi. À ra vậy, anh bảo vệ là đầu mối đón khách của cánh taxi. Thành cho biết ngoắc tay vậy chứ tiền không đó. Mỗi tháng anh em phải góp tiền bồi dưỡng cho anh bảo vệ, rồi anh ta cũng chia lại cho mấy anh em khác.

Trong những lần lái taxi tới các bệnh viện, nhà hàng, khách sạn nào tôi cũng thấy bến taxi đậu sẵn bên ngoài. Thành cho hay không dễ gì được đậu trong bến đó nếu không nộp tiền bến 500.000-700.000 đồng/người/tháng, có tài xế mới ra nghề muốn đóng tiền cũng không được bởi xe ra ngày càng đông, khách đi ngày càng ít. Đó là chưa kể một số nơi tài xế phải nộp các loại phí như: đậu xe, sân bay, qua trạm... Nếu tính cả tiền thuê xe, tiền bến, tiền phạt, xăng nhớt..., mỗi ngày một tài xế phải có doanh thu ít nhất 500.000 đồng mới đủ trang trải.

Suốt một tháng thuê đủ loại taxi để sống đời tài xế, tôi chạy cẩn trọng nên chưa bị phạt lần nào, có phải vì vậy mà tôi “húp cháo” liên tục chăng? Riêng tiền xăng cho việc xách xe không chạy đi chạy về mỗi ngày cũng trên dưới 200.000 đồng, tiền thuê xe 150.000 đồng nữa. Vậy mà bữa nào “thơm” lắm cũng chỉ kiếm được 250.000 đồng, đủ tiền thuê xe. Tôi tự hỏi không biết cánh tài xế “cày” cách nào mà có thể đủ sống với nghề “chạy rông” này và nếu tôi không “biết” thì sao?


Không có bộ đàm nên không biết khách ở đâu, cứ chạy lông nhông vô định, gặp đâu rước đó như “thằng mù đi đêm”.




--------------------
Nhóm bạn bè:


tunglinh_fjk

bao-khang

Xem tất cả


Cảnh cáo: (0%)----- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

hopthumt
post Oct 26 2006, 11:00 AM
Gửi vào: #3
No avartar

Group Icon

hopthumt
***
Thành viên: 12,788
Nhập: 4-August 06
Bài viết: 56
Tiền mặt: 740
Thanked: 2
Cấp bậc: 6
------
Giới tính: Male
Sinh nhật: 8 Tháng 8 - 1971
------
Xem blog
Bạn bè: 1 (Xem)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi thiệp điện tử
Trang thông tin





Bài cũa bạn còn tiếp không ? gỡi tiếp cho mọi người đọc với nha , thanks


--------------------
Nhóm bạn bè:


kyniemxkhoquen

Xem tất cả


--------------------
(A?nh hien gio ko hien thi duoc)



Trên con đường VÕ ĐẠO, cái ta cần học hơn là ĐẠO chứ không phải là VÕ.




Cảnh cáo: (10%)X---- 
Nếu bạn thấy bài viết này vi phạm nội quy forum, hãy click nút này:
User is offlineProfile CardPM
Go to the top of the page
+Quote Post

Thank you! Reply to this topicTopic OptionsStart new topic
 

Bản Rút Gọn Bây giờ là: 22nd July 2025 - 04:17 AM
Home | Mạng xã hội | Blog | Thiệp điện tử | Tìm kiếm | Thành viên | Sổ lịch