Ngày nhà giáo việt nam 20/11 sắp tới rồi ....chắc các bạn ,ai củng tấp nập háo hức ,với nhửng món quà "đẹp nhất " ý nghĩa nhất để dâng tặng lên các thầy cô yêu quý của mình đúng ko .....zậy tại sao rum chúng ta lại ko cùng lập 1 topic riêng dâng tặng cho tất cả nhửng thầy cô của chúng ta nhỉ .. nào các bạn chúng ta cùng post nhửng bài thở ... nhửng câu chuyện thật hay<sưu tầm hoạc sáng tác > ... ..nhửng bức hình thật đẹp và ý nghỉa ... và hơn thế nửa là nhửng lời chúc tốt đẹp nhất kinh tặng lên tất cả thầy cô dáng kính của chúng ta chú ý :tất cả các thành viên đả và đây đều phải post bài đây ko củng có thể là một tài liệu cho các bạn làm báo tường nửa đó
Em gói tình thầy trong trang giấy nhỏ Buổi học chiều ngơ ngẩn ngồi nghe Nhìn của sổ nhuốm màu nắng mới Mắt mơ màng theo mây trắng lang thang Ngoài kia , ôi chao ! Sôi động thế Cháy phượng hồng báo hiệu hè sang Hình bóng thầy lặng lẽ nơi bục giảng Chấm bài thi mồ hôi ướt áo mềm Em ích kỷ chỉ biết mình hơn cả Chảng biết gì với tình thầy mênh mang Mùa hè ơi sao đến vội làm chi Để ngày mai tôi xa lớp học Xa bóng thầy lặng lẽ buổi tan trường
< Thơ ko hay nhưng là tấm lòng của em với thầy cô >
Một thầy giáo vừa chuyển đến cho chúng tôi một bức thư của một học trò cũ đang làm luận án tiến sĩ kinh tế ở Nga. Người học trò ấy - chị Nguyễn Thị Kim Cúc - xưa là học sinh giỏi văn của thầy ở trường cấp II Thạch hà, Hà Tĩnh. Thư viết:
" Thầy ơi! Hè năm ngoái em có về thăm quê mà buồn lắm thầy ạ!...
Thầy có nhớ nữa không? Hồi thầy chủ nhiệm và dạy văn lớp 5 (tức lớp 6 bây giờ) trong một phòng tre nứa (gọi là lều thì đúng hơn) nhà rách vách nát, xiêu vẹo, nghiêng nghiêng như chực đổ xuống bất cứ lúc nào.
Em còn nhớ hồi đó cứ mỗi lần vào lớp, thầy lại nhắc: Cả lớp cẩn thận nhé, để phòng bức vách đổ là phải chạy ra cho nhanh...".
Eo ơi! Nghe giảng bài mà mắt cứ lliếc vào vách lớp học…
Thế rồi một hôm thầy ra cho chúng em một đề văn: "Em hãy tả lại ngôi trường quê em vào một buổi sáng mùa xuân". Hồi đó em là một trong những học sinh giỏi văn của lớp...
Em phóng bút bảy sắc cầu vồng ca vang nào là ngôi trương quê em mái ngói đỏ tươi, từ ngoài vào là cổng trường lộng lẫy, cột cờ cao vút, sân trường mênh mông, hồ bơi bãi tập, vườn sinh vật, vườn thực hành thí nghiệm...tất cả như thiên đường lộng lẫy và ...cảm thấy như người có lỗi, thiếu trung thực và lừa dối cả chính mình khi nghĩ về bài văn điểm 10 hồi đó...
Em thành thật xin lỗi thầy..."
Nhà giáo ưu tú ấy kể về bức thư với nỗi ngậm ngùi. Ông nói: "Tôi thật sự xót xa và nghĩ nhiều về cách dạy văn, đặc biệt là cách ra đề, cách chấm bài, cách nhìn cuộc sống...Tiêu chuẩn số một của văn chương là phải rất thật. Nhưng than ôi, nếu em Cúc học trò của tôi hồi đó mà tả thực ngôi trường rách nát xiêu vẹo của quê hương thì chắc chắn tôi sẽ cho điểm rất thấp".
Thật đau lòng cho thời gian dạy văn của tôi - người thầy giáo ngậm ngùi nói như vậy, như nói về một chuyện buồn không làm sao quên được.
Trùi :để người ta làm bào tường gần xong rùi anh mới làm cái box này!!!
Có một người đã từng dạy tôi. Người đó đã bôi nhọ nhân phẩm của tôi trước rất nhiều học sinh khác chỉ vì tôi đã góp ý một vài sai sót trong việc giảng dạy của người ấy.
Có một người đã từng dạy tôi. Người ấy đã bêu riếu cha mẹ tôi vì cha tôi là người đã đứng ra tố cáo những hành vi sai trái của chồng bà.
Có nhiều người đã và đang giảng dạy hàng ngàn học sinh như tôi. Họ đánh mắng, chửi bới, và thậm chí có kẻ còn có hành động đê tiện hơn: "gạ tình lấy điềm". Họ nhận hối lộ, họ trù dập học sinh, họ "làm đủ trò đủ chuyện" để trục lợi trên mồ hôi nước mắt của phụ huynh và học sinh.
Họ là ai? Không! Bạn có thể gọi họ bằng bất cứ cái tên nào, nhưng xin đừng gọi họ là những người Thầy. Bạn có thể phê phán tôi khi tôi nói rằng: Họ là những kẻ hèn hạ nhất! Tôi căm thù những người như thế. Chính họ đã bôi nhọ danh từ thiêng liêng: Nhà Giáo. Họ không xứng đáng được gọi bằng danh từ cao quý ấy, mặc dù, họ đã từng tốt nghiệp trường sư phạm và đã có nhiều lần đứng trên bục giảng.
Ngày 20-11 là ngày hội của các Thầy, các Cô. Thế nhưng, tôi nghĩ rằng, những người nhà giáo chân chính chắc giờ đây lại có thêm một nỗi buồn đau nặng trĩu. Cho đến khi nào những Người Thầy đích thực mới có thể trọn hưởng niềm vui trong ngày Tết của những Người Thầy?
Có một người đã từng dạy tôi. Người đó đã bôi nhọ nhân phẩm của tôi trước rất nhiều học sinh khác chỉ vì tôi đã góp ý một vài sai sót trong việc giảng dạy của người ấy.
Có một người đã từng dạy tôi. Người ấy đã bêu riếu cha mẹ tôi vì cha tôi là người đã đứng ra tố cáo những hành vi sai trái của chồng bà.
Có nhiều người đã và đang giảng dạy hàng ngàn học sinh như tôi. Họ đánh mắng, chửi bới, và thậm chí có kẻ còn có hành động đê tiện hơn: "gạ tình lấy điềm". Họ nhận hối lộ, họ trù dập học sinh, họ "làm đủ trò đủ chuyện" để trục lợi trên mồ hôi nước mắt của phụ huynh và học sinh.
Họ là ai? Không! Bạn có thể gọi họ bằng bất cứ cái tên nào, nhưng xin đừng gọi họ là những người Thầy. Bạn có thể phê phán tôi khi tôi nói rằng: Họ là những kẻ hèn hạ nhất! Tôi căm thù những người như thế. Chính họ đã bôi nhọ danh từ thiêng liêng: Nhà Giáo. Họ không xứng đáng được gọi bằng danh từ cao quý ấy, mặc dù, họ đã từng tốt nghiệp trường sư phạm và đã có nhiều lần đứng trên bục giảng.
Ngày 20-11 là ngày hội của các Thầy, các Cô. Thế nhưng, tôi nghĩ rằng, những người nhà giáo chân chính chắc giờ đây lại có thêm một nỗi buồn đau nặng trĩu. Cho đến khi nào những Người Thầy đích thực mới có thể trọn hưởng niềm vui trong ngày Tết của những Người Thầy?