Để xây nhà có người đã đốn mất cây ngọc lan. Buổi tối đi qua anh chỉ còn tìm hương trong tâm tưởng- Họ sẽ chẳng còn nhớ gì khi ngôi nhà đã mọc lên tráng lệ- Họ sẽ quên như mùi hương chưa hề có bao giờ. Nhưng anh đã có lần cùng em đi qua đó- Hoa đã có lần thổi hương vào mái tóc ngây thơ... Bây giờ em đã xa xôi và đến phiên ngọc lan xuống đất. Thôi, hoa cũ không còn thì còn lại chút hương xưa...
Khi con ra đời Cha gọi con là nụ hoa Cha gọi con là ngọn gió Cha gọi con là mặt trời Cha gọi con bằng tất cả Những từ ngữ đẹp nhất trên đời.
Những buổi mai Cha vẫn đạp xe đi làm Cha kể chuyện con trong quán cà-phê Buổi chiều đi làm về Cha vẫn làm công việc thường ngày trên bàn viết Và vẫn lén hôn con Dù biết rằng râu ria sẽ làm giật mình - con khóc Con là một diệu kỳ Cha gọi con là nụ hoa Là mặt trời - là ngọn gió Khi rảnh rỗi cha vẫn giành phần giặt tã Đẩy nôi cho con yên giấc trưa hè Dù vì con, cha có hơi già Soi gương thấy râu mọc bất ngờ như cỏ Không sao Cha vẫn gọi con là ngọn gió là ánh sáng, là bầu trời Con là tất cả trên đời là tất cả. Khi ấy phía sau vừng sáng của con là bóng mẹ rất âm thầm Mẹ không làm thơ không viết văn nên chỉ gọi con bằng con của mẹ. Đôi mắt mẹ thâm quầng thiếu ngủ bao nhiêu đêm con khó nhọc trong người mẹ gầy đi, mẹ nhỏ nhoi đi đứng, vào ra như chiếc bóng để dành cho cha niềm hạnh phúc cho cha chạy nhảy trong nhà cho cha đích thực được làm cha mẹ tiêu hao quá nhiều sinh lực cha chỉ thức vài hôm Mẹ có mấy khi được ngủ nằm xuống, ngồi lên đêm hóa thành ngày dòng sữa dành cho con mẹ nổi gân tay Đã có bài thơ nào cho mẹ của con đây Cha không nhớ ra một điều đơn giản nhất nụ hoa nào có thể ra đời thiếu sự cưu mang của đất.
Chỗ nào cho bình yên thôi ta ngồi với cỏ ghế đời chông chênh quá chỗ nào cho bình yên? ngồi mỏi ta cứ nằm mây bay tự nghìn năm cuộc đời ầm ĩ quá ngủ được thì ngủ đi nghe được thì nghe đi trong lặng im lá cỏ giật mình ai điều gì cỏ ung dung trên đá thành quách cũ hao mòn chỉ tiếng chim bình thản an trong cành nhãn non
Mãi đến mười năm anh mới nhận ra mình đã mất ngôi nhà có khung cửa tối và ngã tư mưa bay mù trời những chiều về muộn em ướt như con chim sẻ lông xù lạnh run, cuống quýt nhấn chuông gọi cửa Mãi đến mười năm tất cả những câu chuyện khôi hài ở đó (nhiều bắng vô số mẩu vụn thuốc lá vất trên thềm) mới thật sự hiện ra gương mặt phiền muộn của một tình yêu muộn như này kịp hết và ban mai chưa bắt đầu Mãi đến mười năm anh đi qua bao nhiêu đường phố (Sài Gòn nhỏ bằng bàn tay) anh mới tin đại dương có thật đường chim bay có thật trừ nước mắt tầm tã trên vai anh ngày ấy không thật chút nào Phải mất đến mười năm anh mới biết một nụ hôn dễ làm sao mà không thể mất đến mười năm anh mới thật sự tin rằng ta có một tình yêu như hoa huệ trắng tận khi úa tàn.
Tôi là con chim nhỏ một hôm đến giữa cuộc đời hót chơi dăm ba tiếng Mặt đất nếu đầy đá sỏi tiếng hót xin làm những hạt mầm mong cây xanh mọc trên sỏi đá Nếu sớm mai nào em gặp nụ hồng trong vườn bất chợt đấy là chút quà bé mọn tôi mang tặng mọi người
Tôi là con chim nhỏ đến giữa cuộc đời hót chơi... đừng kiếm tìm nếu hôm nào em không gặp đừng kiếm tìm và đừng thắc mắc tôi đã bay đi những nụ hồng để lại
Nếu còn nhớ đến cánh chim xin em hãy chăm chỉ vun trồng chút quà bé mọn và khi vui vẻ hãy kể cho mọi người nghe như kể chuyện ngày xưa rằng: "ngày xưa... xa lắm... lâu rồi... có một con chim nhỏ đến giữa cuộc đời hót..."
Mong manh nhất không phải là tơ trời Không phải nụ hồng Không phải sương mai Không phải là cơn mơ vừa chập chờn đã thức Anh đã biết một điều mong manh nhất Là tình yêu Là tình yêu đấy em! Tình yêu, Vừa buổi sáng nắng lên, Đã u ám cơn mưa chiều dữ dội Ta vừa chạy tìm nhau... Em vừa ập vào anh... ... Như cơn giông ập tới Đã như sóng xô bờ, sóng lại ngược ra khơi. Không phải đâu em - không phải tơ trời Không phải mây hoàng hôn Chợt hồng ... chợt tím ... Ta cầm tình yêu như đứa trẻ cầm chiếc cốc pha lê Khẽ vụng dại là... thế thôi ... tan biến
Anh cầu mong - không phải bây giờ Mà khi tóc đã hoa râm Khi mái đầu đã bạc Khi ta đã đi qua những giông - bão - biển - bờ Còn thấy tựa bên vai mình Một tình yêu không thất lạc ...
Tháng sáu Mưa Giá trời đừng mưa anh đừng nhớ Trời không mưa và anh không nhớ anh còn biết làm gì?... Em như hạt mưa trên phố xưa Nuôi kỷ niệm bám hoài trí nhớ Kỷ niệm như rêu... Giẫm vào anh trượt ngã tình xưa xa lắm rồi... Giá trời đừng mưa anh chẳng cần xuống phố Hoa cúc vàng nhà ai thả chừng chùm Hoài nhớ áo em vàng... Tháng sáu... Trời buồn... Lũ chim sẻ hiên nhà đi mất Như em... Như em...
Con sẽ không đợi một ngày kia khi mẹ mất đi mới giật mình khóc lóc Những dòng sông trôi đi có trở lại bao giờ? Con hốt hoảng trước thời gian khắc nghiệt Chạy điên cuồng qua tuổi mẹ già nua mỗi ngày qua con lại thấy bơ vơ ai níu nổi thời gian? ai níu nổi? Con mỗi ngày một lớn lên Mẹ mỗi ngày thêm già cỗi Cuộc hành trình thầm lặng phía hoàng hôn.
Con sẽ không đợi một ngày kia có người cài cho con lên áo một bông hồng mới thảng thốt nhận ra mình mất mẹ mỗi ngày đi qua đang cài cho con một bông hồng hoa đẹp đấy - cớ sao lòng hoảng sợ? Ta ra đi mười năm xa vòng tay của mẹ Sống tự do như một cánh chim bằng Ta làm thơ cho đời và biết bao người con gái Có bao giờ thơ cho mẹ ta không? Những bài thơ chất ngập tâm hồn đau khổ - chia lìa - buồn vui - hạnh phúc Có những bàn chân đã giẫm xuống trái tim ta độc ác mà vẫn cứ đêm về thao thức làm thơ ta quên mất thềm xưa dáng mẹ ngồi chờ giọt nước mắt già nua không ứa nổi ta mê mải trên bàn chân rong ruổi mắt mẹ già thầm lặng dõi sau lưng Khi gai đời đâm ứa máu bàn chân mấy kẻ đi qua mấy người dừng lại? Sao mẹ già ở cách xa đến vậy trái tim âu lo đã giục giã đi tìm ta vẫn vô tình ta vẫn thản nhiên?
Hôm nay... anh đã bao lần dừng lại trên phố quen ngã nón đứng chào xe tang qua phố ai mất mẹ? sao lòng anh hoảng sợ tiếng khóc kia bao lâu nữa của mình? Bài thơ này xin thắp một bình minh trên đời mẹ bao năm rồi tăm tối bài thơ như một nụ hồng Con cài sẵn cho tháng ngày sẽ tới !
Một hôm thấy nắng vàng ngoài hiên Nắng như là năm cũ Một hôm thấy nắng vàng vừa lên Vui - buồn không biết nữa
Chỉ là nắng vàng thôi mà Chỉ là em đùa thôi mà Mà nắng vàng ơi Sao đùa tình tôi Sao đùa một hơi Sao đùa tí thôi Mà mười năm chẵn Tôi như trái thông hiu quạnh Rơi bất tỉnh phía chân đồi
Một hôm thấy nắng vàng quen quá Quen như là ngày xưa Sao em đùa dai thế Để hồn tôi cửa mục gió lùa
Một hôm thấy nắng vàng đâu đó Một hôm thấy nắng vàng trải dọc ven đường Ồ! Chỉ là dã quỳ một ngày thu hết nắng Lộng lẫy niềm nhớ thương
Một hôm thấy mình chán quá Đứng vô duyên bên đường...
chuyến xe cuối cùng đã ra đi ngoài phố lá me rắc cốm chàng áo xanh Tư Mã không quê nhà chưa gió rét mà linh hồn đau ốm giàn thiên lý nở quên... giàn thiên lý rụng quên... chẳng nhuộm áo chàng như năm trước chàng Tư Mã áo xanh nát nhàu chàng nằm ốm trong màu hoa đào chuyến xe cuối cùng đã ra đi những quê nhà ai đang gần lại chiều cuối năm một người ngồi chơi hát lên màu khói nhớ từ vết thương chàng nở lặng lẽ nụ hoa đào nho nhỏ nở rất khẽ một màu Tết đỏ