Ngật ngưỡng, lê la, đôi chân trần cuốc bộ
Đi về phía mặt trời, hỏi ngươi lặn về đâu Xuống biển, xuống hồ hay dội xuống đầm sâu Tất tả, ngược xuôi mà ta nào được biết. Đi về phía non cao, đá tai mèo dựng đứng Chân ứa máu, mà dốc cao vời vợi Ngược lên tim, núi vẫn núi điệp trùng Cánh chim rơi, tẻ ngắt, phía rừng xa. Đi về phía không em, sống cuộc đời trốn chạy Bóng em vẫn cận kề, ngay gang tấc sau lưng Ngoảnh cổ nhìn chỉ thấy xanh màu mắt Dõi nhìn theo, oán trách, nghẹn ngào. Đêm nay ta say vỡ trời vỡ đất
Chữ SAY kia mấy chốc cũng tan tành Xẻo thịt màn đêm ta uống cùng sương lạnh Kéo dài tay, vặt mấy chùm sao cũ Gặm liên hồi mà chẳng tỉnh đời ta Đợi tháng 7 ngó chơi dải Ngân hà Quạ từng con, ta níu vào mấy cánh Bỏ Ngưu Lang, tìm Chức Nữ hàn huyên Ánh sao băng chẳng còn cho kịp tắt Ta đứng đây, hứng đợi cõi vĩnh hằng. Chẻ ngang bầu trời, ta xé toạc vầng trăng
Đêm đen hỡi ta trách ngươi nhiều lắm Cứ rắn lại thôi, làm em - ta nghẹn thở Móc câu liêm treo lủng liểng, sao mờ Cày tung mặt đất, ta hận nhìn sỏi đá Chẳng để em – ta, một chỗ trú yên bình Đào sâu xuống nữa, Diêm Vương hờn trách móc: Chỗ ta ngồi sao mãi chẳng được yên. Trời không - Đất bỏ - Diêm Vương dỗi Thế gian này đâu là chỗ em – ta Tình em, anh giữ nhưng không giấu Bởi thế gian ư? Quá lụy phiền. Miệng em cười xô lệch cả vầng trăng
Nhoi ánh mắt nhìn ta chừng khách lạ Gặp ai, vẫn ánh nhìn buốt giá Xộp xệp hoàng hôn Loa loá thời gian tóc đã ngả màu chiều Chẳng đặng đừng cổ tích của đời sau Mưa muộn phía trời xa, cỏ hình như màu lửa Anh vẫn đi - chớp rạch phía trời chiều Bóng tan giữa nẻo sương mù
Biết đưa tiễn kiếp phù du lạnh lùng Em huơ tay đến tận cùng Chạm đâu cũng thấy niềm chung của người Ngỡ vừa nghe tiếng em cười Đã rưng rưng nén nhang rơi cửa lòng Chẳng còn cái nợ hồng nhan Phấn hương thả nổi đa đoan buộc chìm Vớt lên từ đáy nỗi niềm Mới hay cay đắng ta dìm thật sâu Một mình thầm một mình đau Vẫn lo thân dại bể dâu nẻo đời Đôi bờ sóng cuộn luân hồi Mỗi phương một gió quẩn trời chiếc thân |
ĐÔI ĐIỀU MUỐN NÓI
Biết anh ai biết hơn em...
Bài viết cuối
BẠN THÂN YÊU, QUÊ TUI ĐẤY
Điện Biên là một tỉnh miền núi biên giới của Tổ quốc, cách thủ đô Hà Nội 300 km theo đường chim bay và 470 km theo quốc lộ 6. Với diện tích 9.554,107 km2, phía Tây Bắc giáp Tỉnh Lai Châu, phía phía Đông và Đông Bắc giáp với Sơn La, phía Tây Bắc giáp tỉnh Vân Nam của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa với đường biên giới dài 38,5 km; phía Tây Nam giáp 2 tỉnh Luông Pha Băng và Phong Xa Lỳ của nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Lào với đường biên giới dài 360 km. Toàn Tỉnh có một thành phố, một thị xã, 6 huyện 75 xã và 13 phường thị trấn. Điện Biên có 21 dân tộc trong đó tỉ lệ dân tộc Thái chiếm tỷ lệ 40,4%, Mông 28,8% , Kinh 19,7% còn lại là dân tộc khác.
CẬP NHẬT BÁO ĐIỆN BIÊN PHỦ
Mùa ban nở
Lắng nghe trong bước xuân đi Câu thơ da diết thầm thì cùng cây Chắt chiu ấp ủ bao ngày Sắc hoa bừng dậy thơm say lòng người Lời ca lay động đất trời Ngọt ngào câu khắp thắm lời giao duyên Phải từ cổ tích hỡi em? Vòng xòe bay bổng đượm men rượu cần Bản mường rạo rực vào xuân Lắng trong nụ biếc nuôi mầm sinh sôi Thôi đừng khép nữa lá ơi Để thơ mở rộng những lời yêu thương Bước, dừng lòng dạ vấn vương Nao nao sắc trắng tỏa hương bồi hồi... Trần Văn Hạc SỞ THÍCH CHỦ NHÂN
|