Có lẽ, với nhiều người, bóng hoàng hôn cuối ngày là khoảng trời thơ mộng nhất. Tan sở làm, bộn bề công việc cũng đến lúc nghỉ ngơi. Mỗi người chìm trong một thú vui riêng của mình. Thể thao, dạo phố, thăm thú hàng xóm láng giềng... Và đường phố trong khoàng thời gian này cũng chẳng khác giờ tan tầm là mấy. Cũng ngột ngạt, đông đúc, ồn ã của người, của xe.
Chiều nay, tôi lãnh trọng trách làm tài xế kiêm hướng dẫn viên cho cô em họ ở quê mới lên chơi. Như số đông mọi người, vừa dạo phố tôi vừa ba hoa chích choè về vẻ đẹp của những nơi hai anh em đi qua với niềm phấn khích cao độ. Và bỗng nhận thấy một điều rất đỗi bình thường của mọi người, của mọi ngày đã qua, song hôm nay tôi lại thấy thật ấm ức. Những chiếc xe máy bình thường, những con người bình thường, nhưng họ chỉ mặc độc một chiếc quần đùi, còn nếu có áo thì cũng chỉ là chiếc áo ba lỗ có cũng như không. Tuyệt đại đa số là dân chơi thể thao, tôi dám chắc, bởi vì những hôm khác, tôi... cũng y như họ. Luận bàn về trang phục hai giới, chị em nhiều mẫu mã và kiểu cách hơn cánh đàn ông. Nhưng chị em chớ có mặc những bộ “y vũ” mát mẻ ra đường. Nhiều lời đàm tiếu lắm. Nào là cô ấy như thế nọ, cô ấy như thế kia... Nhưng hôm nay, giật mình nghĩ lại, hoá ra, anh em mình còn bạo và dạn dĩ gấp mấy lần chị em ấy chứ. Của đáng tội, hôm nay trong bộ cánh chỉnh tề, nhìn thấy cảnh ấy mà nóng hết cả mặt. Nhớ lại những lúc mình cũng như vậy, chẳng biết có ai nghĩ như ta lúc này không. Vô tuyến truyền hình phát những bộ phim, dĩ nhiên bây giờ tôi mới để ý, thấy người ta chơi thể thao về trong bộ cánh rất gọn gàng, quần thể thao, áo phông đi xe, thả bộ trên đường về nhà. Nhưng đấy là phim, còn đời thường? Nhưng dẫu sao, vẫn nên học, ít nhất là học từ phim. Về đến nhà, trời cũng vừa tối. Cô em tôi tíu tít, niềm vui lộ rõ trong ánh mắt, nụ cười. Không thấy em tôi đả động đến chuyện tôi vừa nghĩ trên đường. Tôi... cũng vui. Nhưng chột dạ, hay là em tôi chưa nói mà để dành chuyện ấy để “khoe” người khác. Hay là nơi em ở... chắc cũng thế nên em không ngạc nhiên. Hay là... |
ĐÔI ĐIỀU MUỐN NÓI
Biết anh ai biết hơn em...
Bài viết cuối
BẠN THÂN YÊU, QUÊ TUI ĐẤY
Điện Biên là một tỉnh miền núi biên giới của Tổ quốc, cách thủ đô Hà Nội 300 km theo đường chim bay và 470 km theo quốc lộ 6. Với diện tích 9.554,107 km2, phía Tây Bắc giáp Tỉnh Lai Châu, phía phía Đông và Đông Bắc giáp với Sơn La, phía Tây Bắc giáp tỉnh Vân Nam của nước Cộng hòa nhân dân Trung Hoa với đường biên giới dài 38,5 km; phía Tây Nam giáp 2 tỉnh Luông Pha Băng và Phong Xa Lỳ của nước Cộng hòa Dân chủ Nhân dân Lào với đường biên giới dài 360 km. Toàn Tỉnh có một thành phố, một thị xã, 6 huyện 75 xã và 13 phường thị trấn. Điện Biên có 21 dân tộc trong đó tỉ lệ dân tộc Thái chiếm tỷ lệ 40,4%, Mông 28,8% , Kinh 19,7% còn lại là dân tộc khác.
CẬP NHẬT BÁO ĐIỆN BIÊN PHỦ
Mùa ban nở
Lắng nghe trong bước xuân đi Câu thơ da diết thầm thì cùng cây Chắt chiu ấp ủ bao ngày Sắc hoa bừng dậy thơm say lòng người Lời ca lay động đất trời Ngọt ngào câu khắp thắm lời giao duyên Phải từ cổ tích hỡi em? Vòng xòe bay bổng đượm men rượu cần Bản mường rạo rực vào xuân Lắng trong nụ biếc nuôi mầm sinh sôi Thôi đừng khép nữa lá ơi Để thơ mở rộng những lời yêu thương Bước, dừng lòng dạ vấn vương Nao nao sắc trắng tỏa hương bồi hồi... Trần Văn Hạc SỞ THÍCH CHỦ NHÂN
|