Khải Nguyên  - Biển và Em

   Trong: Cảm nhận
 
Em!


Anh cứ ngược dốc, ngược với suối, với sông để đến với em, đến với miền rừng chỉ có núi và đá. Anh như người lữ khách nơi miền sơn cước này. Anh yêu cái trẻ trung, vô tư, hồn nhiên của con trẻ, yêu cái miệng ăn miếng sắn lùi, nhom nhem mà đôi má ửng đỏ và mái tóc thì vàng hoe.

Gối chẳng mỏi, chân chẳng chùn để anh đến được nơi ấy, dẫu cơn khát luôn làm anh bỏng rát nơi cổ họng mỗi lần ngược dốc, dẫu mồ hôi ướt đầm lưng áo anh.

Anh đến nơi em sinh ra và nơi em đang sống, chỉ để hiểu và yêu thêm mọi miền đất nước qua cái nhìn văn hóa, địa văn hóa mà thôi. Giản đơn nhưng đầy nhạy cảm, em nhỉ?

Đừng ghét anh, đừng giận anh, anh chỉ có đôi tay để cảm nhận bàn tay người miền núi. Anh chỉ có đôi chân trần để vượt dốc băng ngàn đến với em. Bởi anh yêu, yêu lắm nơi này...




   Trong: Cảm nhận
 
Em yêu thương!

Phụ nữ, khi sinh ra đã là phái đẹp. Hoa là biểu tượng của cái đẹp, dù là loài hoa gì đi chăng nữa. Mỗi loài hoa có một nét đẹp riêng, như người phụ nữ - ai cũng đẹp. Có cái đẹp dễ nhìn, có cái đẹp tiềm tàng phải cất công, mới biết, có cái đẹp thật tự nhiên, dịu dàng, có cái đẹp dễ thương làm hút hồn ai đó... có cái đẹp lại kiêu sa, hoàn mỹ...

Có loài hoa nở từ sáng sớm, có loài hoa 10 giờ mới nở, có loài hoa e ấp, ngượng nghịu và biết làm duyên... có loài hoa luôn hướng về một phía thôi - phía mặt trời! Và, có loài hoa, chỉ về đêm mới nở... dịu dàng tỏa hương... và, quyến rũ...

Em! Thế giới có muôn ngàn loài hoa, anh chẳng kể hết được. Nhưng anh yêu tất cả!

Hoa cỏ may khiến người quân tử dùng dằng chẳng bước, hy sinh cả chính mình chỉ để đổi lấy một hạnh phúc nhỏ nhoi là "người ấy chạm vào mình dẫu chỉ 1 lần... rồi thôi!".

Hoa lục bình, cả đời nổi trôi vô bờ, vô bến, màu tím và kiếm lênh đênh của hoa cứ nhắc bảo anh: Hoa con gái đấy, xin đừng làm đau ai, hãy thương dẫu số phận người ta có bọt bèo.

Violet là loài hoa anh thích nhất, màu tím thuỷ chung, hoa nhỏ nhoi giữa màu xanh của lá, chạm vào cứ dinh dính nơi tay, muốn thưởng thức mùi hương êm dịu, lan tỏa, ngọt ngào, quyến rũ, anh phải lấy chút nước thôi, tưới nhẹ tay... sẽ được tận hưởng tất cả... tất cả! Loài hoa đáng yêu vậy đó, violet nhắc anh: Quân tử muốn nhận thì hãy đem cho. Hãy đem cho, dù chỉ là vài giọt nước nhưng tự chính tay mình... dâng tặng!

Hoa mua, hoa sim, loài hoa cứ tím ngắt bên đường, rung rinh... rung rinh... như vẫy gọi, như vẫy chào... có gì nhơ nhớ, thương thương, có gì như đau đáu lắm bởi một ánh nhìn của sơn nữ... loài hoa đem lại sắc màu yêu thương cho vùng cao, biên giới, đem lại sự mát lành trong ánh nhìn của anh về một vùng đồi tưởng như là sỏi đá, em à!

Hoa cỏ lau, trắng cả triền núi mỗi khi anh ngược dốc Hoàng Liên tới những miền đất xa xôi. Ánh chiều xiên ngang và gió cứ làm những chùm hoa vẫy vẫy như cánh tay con gái, khiến người quân tử gối bớt mỏi, chân bớt chùn...

Hoa ngải, xanh. Xanh ngăn ngắt một màu. Xanh cả đất, cả trời nơi miền núi cao anh qua, nơi triền đồi ven thung lũng anh tới. Loài hoa đắng ngắt đến đắng lòng, đấy em!

Và, bên góc vườn nhà anh có một loài hoa, anh chẳng thể đọc têt. Nhưng nói với anh nhiều lắm!

Hoa quý mọc gần, ta lại tìm xa
Hương sắc nở ngay trong góc vườn nhà
Năm tháng phí hoài rừng xa núi lạ
Bỏ hoa vườn thành cỏ dại xót xa...


Hoa lan, anh biết: Đó là vẻ đẹp khá hoàn mỹ. Anh yêu hoa lan, đơn giản thôi, bởi đó là loài hoa chỉ đẹp khi nó còn ở nơi nó sinh ra, em ạ! Đừng đưa nó về đâu đó, tội lắm! Anh càng không muốn ví em là loài hoa ấy với cái nghĩa "tầm gửi", bởi em và anh cùng biết, phải luôn là chính mình... dù anh có là người đàn ông mạnh mẽ đến đâu...

Hoa gì nữa em nhỉ... nhiều lắm, đúng ko? Nếu cứ thế này, anh sẽ là người đi kể "một ngàn lẻ một" câu chuyện về các loài hoa... em nghe sẽ chán cho mà xem... thôi nhé, anh ngừng ở đây, được không em?!

Viết xong rồi, anh mới nhớ là chưa chúc câu gì... với em. Đừng cười anh nhé!

Anh muốn em là chính em, là bất kể loài hoa gì cũng được. Nhưng phải là một loài hoa, em nhé! Đừng là loài hoa "do lai tạo mà có". Anh sẽ khó gọi tên. Anh muốn em là chính em thôi!

 

   Trong: Cảm nhận
 
Có phải Khải Nguyên là người đang sống ở Hà Nội không, mà sao Khải Nguyên rất thích nghe ca khúc "HÀ NỘI VÀ TÔI" của nhạc sỹ Lê Vinh do ca sỹ NGỌC TÂN thể hiện, xin một lần được ghi lại lời bài hát này:

Nơi tôi sinh Hà Nội
Ngày tôi sinh một ngày bỏng cháy
Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó
Đêm nằm nghe trong gió, tiếng sông Hồng thở than
Những ngày tôi lang thang, tôi mới hiểu tâm hồn người Hà Nội
Mộc mạc thôi mà sao tôi bồi hồi
Mộc mạc thôi mà con tim nhớ mãi
Tuổi thơ đã đi qua không trở lại
Cháy hết mình cánh phượng nhẹ nhàng rơi...

Hà Nội ơi, Hà Nội ơi!
Cái ngày tôi chia xa Hà Nội
Giờ ra đi mới thấy lòng tiếc nuối
Những kỷ niệm một thời nông nỗi
Cứ thôi thúc hoài khắc khoải trong trái tim

Hà Nội ơi, Hà Nội ơi!
Khát vọng trong tôi, tình yêu trong tôi
Thời gian có bao giờ phai phôi
Như nước hồ Gươm xanh vời vợi
Như hương hoa sữa nồng nàn đắm đuối
Bước chân tôi qua bao nẻo đường
Vẫn mong một ngày trở về Hà Nội ơi!

Ngõ nhỏ, phố nhỏ, nhà tôi ở đó
Trong giấc mơ... tôi vẫn thầm... mơ...


http://nhacso.net/Music/Song/Tru%2DTinh/2005/10/05F5E85B/

Thế đấy, ca khúc Lê Vinh viết hình như chỉ để cho riêng Ngọc Tân thể hiện. Ngọc Tân đã đi xa, xa lắm rồi bởi căn bệnh quái ác, cướp đi một tài năng đang độ chín, anh về cõi vĩnh hằng lúc 11h36 ngày 6/9/2004 (ở tuổi 57). Và, anh trở về lặng lẽ trong chuyến bay tối 6/9 từ thành phố Hồ Chí Minh ra Hà Nội.

Xin viết bài này thay một nén nhang viếng anh - một ca sỹ luôn xuất hiện trên sân khấu đĩnh đạc trong bộ comple đen, mái tóc xoăn bồng và đôi cặp kính trắng. Với giọng ca da diết, truyền cảm, những bài trữ tình anh hát như tiếng nấc nghẹn ngào, sâu lắng.

Khải Nguyên yêu anh không chỉ bởi người nghệ sỹ ấy rất tài hoa, mà bởi vì nghị lực phi thường của anh, trước cuộc đời không ít nghiệt ngã.

Anh đã thành công trong Liên hoan tiếng hát về biển tại Cộng hoà dân chủ Đức năm 1979 với ca khúc "Chiều trên bến cảng". Tiếng hát anh được công chúng mến mộ từ đấy.

Nhưng, anh đã nông nổi chia xa Hà Nội vô vọng đi tìm "tự do" nơi "xứ người". Bất thành, anh trở về Việt Nam trong niềm đau tê tái. Anh ôm nỗi buồn do chính mình gây ra, ân hận và quyết tâm - anh vào Sài Gòn - với niềm tin - sẽ có ngày anh trở lại sân khấu Hà Nội.

Cứ như thế, kiên trì, nhẫn nại và da diết, anh đau đáu với những bài hát về Hà Nội, về quê hương, xứ xở. Đời chẳng phụ công anh và tình anh. Cái ước mơ cháy bỏng ấy anh đã thực hiện được - một đêm "Tiếng hát Ngọc Tân" đã thành công rực rỡ trước công chúng trên sân khấu Hà Nội, Anh đã chiếm lĩnh lại vị trí xứng đáng của anh trong lòng khán giả thủ đô - nơi anh sinh ra và lớn lên.

Niềm tin và nghị lực đã giúp anh lấy lại tất cả những gì tưởng chừng như đã mất.

Cuối đời, biết không thể qua khỏi bởi căn bệnh ung thư quái ác, anh đã hoàn tất album "HÀ NỘI - NGÀY CHIA XA" và dang dở một "ĐÊM NHẠC MÙA THU HÀ NỘI".

Xin anh hãy yên nghỉ thanh thản, nhẹ nhàng nơi xa ấy, để những ca khúc trữ tình của anh mãi đọng lại trong trái tim những khán giả yêu một giọng ca vàng và còn mãi một Ngọc Tân - nghị lực, thuỷ chung, còn ngân vang mãi câu hát - "... cháy hết mình cánh phượng nhẹ nhàng rơi...".

   Trong: Cảm nhận
 
Khởi nguồn cho một bài thơ

Thơ là tiếng lòng, là nhịp đập con tim, có cảm xúc là lao đầu vào viết. Trên net, anh cứ lang thang để đọc bất kể bài thơ nào, chẳng cần biết là của ai, cứ thấy con tim xốn xang là reply liền. Nhưng, với bài thơ này thì khác.

Anh bắt đầu với net là từ trang anhvaem.net (tiếc là giờ trang web đã đóng cửa), từ một bài viết của một người bạn quê Đồng Tháp, đang ở xa Tổ quốc, tận bên kia bán cầu (USA), viết về những cảm nhận của họ nhân một chuyến về thăm quê.

Hôm ấy (10/1/2005) anh đã đọc và thật sự cảm động trước tình cảm của người con xa quê hương, xứ sở, những dòng tự sự mộc mạc, chân tình. Thế là, anh quyết định viết.

Đồng Tháp - Anh chưa một lần đặt chân tới đâu em, trai Hà Thành mà. Ngày còn ngồi trên ghế nhà trường, anh chỉ hình dung miền Nam qua những tác phẩm văn học, điện ảnh. Chuyến công tác ngày đầu tháng 7/2004, thời gian kẹt quá, anh chỉ loanh quanh thành phố Cần Thơ, rồi dọc dài Tiền Giang, Hậu Giang.

Lần ấy, với anh có quá nhiều kỉ niệm, chặng đường qua bến Bắc Cần Thơ về thăm thủ phủ miền Tây Nam Bộ, rồi có dịp qua bến Ninh Kiều về thăm miệt vườn ấp Tân Lập thuộc huyện Thốt Nốt. Một vùng đất mênh mông là nước, đã để lại trong anh những tình cảm và ấn tượng khó quên.

Đêm đó, ngồi trong căn gác của ngôi nhà nhỏ ở Hà Nội, giở tấm bản đồ hành chính Việt Nam, cùng cái kính lúp (cận thị mà!) anh đã "du lịch một mình" với miền Tây quê em đấy.

Đồng Tháp đây rồi! Đồng Tháp hiện ra ngay trước mắt: Đông Bắc giáp Long An, Đông Nam giáp Tiền Giang và Vĩnh Long, Tây Nam giáp An Giang, còn phía Tây Bắc giáp biên giới Căm Pu Chia.

Con sông Tiền chạy dọc địa giới 2 tỉnh An Giang - Đồng Tháp để làm nên 9 nhánh Cửu Long Giang... có con kinh Đồng Tiến, có bãi tắm An Hòa, có địa danh Tam Giang, Hồng Ngự, có vườn trái Lai Vung...

Cứ thế... tình yêu, sự trân trọng và dòng cảm xúc kí ức lại dâng trào và bài thơ "Anh đã về thăm quê em Đồng Tháp" đã ra đời trong hoàn cảnh như vậy.

Tiết lộ với em nhé, có một hình ảnh trong bài thơ là có thật, có thật 100%:

Anh hát tặng Người, Người tặng trái trên tay

Ấy là nơi miệt vườn Tân Lập (Cần Thơ), giữa mùa chôm chôm chín đỏ, anh đã hát tặng ca khúc "Tình cây và đất"... mấy em gái miền Tây vận bà ba đen, vai vắt khăn rằn ôm những chùm chôm chôm chín đỏ dâng tặng. Những chùm chôm chôm đỏ rựng, tươi nguyên đầy trên bàn tay anh, ôm không ôm xuể, mấy em phải cùng giúp anh đưa những chùm quả ngọt ấy đến tận chỗ ngồi - hình ảnh ấy, tình cảm thân thương ấy, anh sẽ chẳng bao giờ quên được.

Có thể ai đó, sẽ hết yêu bài thơ ấy, có thể ai đó sẽ nói - mình "buông bút làm thơ một cách tùy tiện"... Nhưng, với anh - anh luôn cảm thấy hài lòng vì sự thành công này, dù bài thơ chưa hẳn là "thơ". Nhưng thơ là tiếng lòng em nhỉ? Dù thế nào, bài thơ được ra đời từ những cảm xúc, trong những cảm xúc thật, đáng yêu lắm chứ, phải không em?

Kỳ lạ thật, với anh thơ có sức mạnh là vậy. Cũng như nhịp đập con tim vậy, dù vui đến tột độ, buồn đến tận cùng con tim vẫn mãi đập những nhịp đập của yêu thương. Điều ấy, giải mã tại sao anh cứ ngưỡng vọng về nơi xa ấy, dù chưa một lần được đặt chân tới, đúng không?

Anh nhớ những kỉ niệm lần đầu về với miền Tây:

Đầu tiên, bến phà Bắc Cần Thơ - rộng mênh mông như biển, đầy sóng và gió... ngút tầm mắt. Xa xa, những vạt dừa nước, những xóm ấp ven sông soi bóng xuống dòng sông. Sóng nước dâng cao, ì oạp vỗ mạn phà. Những ghe xuồng nối đuôi nhau. Những đám hoa lục bình (loài hoa con gái) bồng bềnh trôi ngang mắt... Đứng bên lan can, gió sông Hậu thổi ngang tàng, hào phóng... khách về thăm thấy chống chếnh, nao nao.

Thành phố, con người Cần Thơ dịu dàng và mến khách. Đêm về, du thuyền trên sông, tiếng ầm ì của động cơ phà, ghe, xuồng xen lẫn tiếng sóng vỗ nơi mạn thuyền, cứ mơn man... lạ lắm.

Ghé qua thăm một vài địa danh, nhưng nhớ nhất là qua bến Ninh Kiều... Đang ngơ ngẩn ngắm nhìn một trời sông nước bao la, cảnh vật an hòa, chợt nghe câu hát:

"Về bến Ninh Kiều thấy chàng đợi người yêu... em xinh tươi trong chiếc áo bà ba... em đi mau kẻo trễ chuyến phà đêm qua bến Bắc Cần Thơ..."

Em có biết câu hát ấy được hát lên từ ai không? Từ một người coi bến phà, anh ta cầm chiếc loa nén trên tay và buông lơi câu hát như để gọi mời những người khách lần đầu đặt chân tới - như anh, câu hát như giục bước chân lữ khách đến với huyện lị Thốt Nốt.

Khách qua thăm cứ hết ngỡ ngàng này đến ngỡ ngàng khác. Về với miệt vườn, ấn tượng không sao kể hết...

Với anh, có lẽ đầu tiên là tiếng "dạ thưa anh..." dễ thương, cái nhìn trao duyên lúng liếng sau vành nón lá, cái eo thon như được tôn vinh bởi chiếc áo bà ba giản dị và... nụ cười - không thể quên được của con gái miền Tây... để khách thành chủ tự lúc nào không biết.

Thế đấy, bây giờ thì em đã hiểu khởi nguồn của bài thơ "Anh đã về thăm quê em Đồng Tháp" của anh rồi chứ!? Một kỉ niệm khó quên, phải không em?


ANH ĐÃ VỀ THĂM QUÊ EM ĐỒNG THÁP

Anh đã về thăm quê em Đồng Tháp
Thăm bãi tắm An Hoà, thăm Hồng Ngự, Tam Nông
Dọc sông Tiền Giang, anh đã đến tận cùng
Nơi con sông chảy vào đất Việt

Anh đã qua thăm dòng kinh Đồng Tiến
Nơi có những chiếc cầu lắt lẻo, cong cong
Quê hương em mênh mông đến vô cùng
Như tình đất, tình người đọng mật

Vườn Lai Vung quýt ngọt thơm câu hát
Anh hát tặng Người, Người tặng trái trên tay
Tiếng "dạ thưa anh...!" - gieo nỗi nhớ đong đầy
Vườn trái ngọt cho chim về xây tổ

Anh nắm tay em, nói câu gì bỡ ngỡ
Em cúi đầu vành nón lá chao nghiêng
Đồng Tháp ơi, cho anh đến một lần
Sao em cứ níu lòng anh ở lại.

Một vùng đất toả hương sen thơm mãi
Cho anh mãi yêu Người - Người Đồng Tháp, em ơi!


Hà Nội, 10/01/2005

   Trong: Cảm nhận
 
CHẢY ĐI SÔNG ƠI


I/. Ơi con sông hiền hoà, chở đầy nước ngọt phù sa
Ơi con sông thiết tha, ấp ôm bến bờ xứ sở
Sông mấy ngàn năm tuổi, miệt mài chảy mãi khôn nguôi
Chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn trẻ mãi không già

Vào ĐK:
Chảy đi sông ơi, chảy đi sông ơi!
Ơi con sông trôi suốt muôn đời
Hãy cho ta gửi lời thương nhớ
Nhắn giùm ta về nơi góc biển, rằng phía đầu nguồn ta vẫn ngóng trông
Chảy đi sông ơi, chảy đi sông ơi!
Ơi con sông tiếng hát muôn đời
Hãy cho ta gửi lời cay đắng
Nhắn về ai ở nơi góc biển, rằng nỗi muộn sầu đang ngày đêm chan chứa
(hết ĐK)
Ơ....hơ...ơ...

II/. Ơi con sông hiền hoà, dịu dàng an ủi lòng ta
Ôi con sông thiết tha, chứa chan chung tình sâu nặng
Sông vỗ về đôi bờ, thì thầm ngày tháng khôn nguôi
Sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy
Vào ĐK =>....

Đoạn kết:
Này đây những chiếc lá - ta thả trôi sông
Hãy mang đi nỗi lòng ta xuôi theo dòng
Này đây những chiếc lá - những nụ hôn ta
Hãy mang đi mang về nơi xa ấy
Sông ơi, chảy đi... kìa... sông ơi!

Vẫn là tiếng hát Ngọc Tân, sao tôi yêu giọng ca này đến thế. Không có ca khúc da diết này của Phó Đức Phương, không có giọng ca truyền cảm của Ngọc Tân, sông vẫn chảy kia mà. Vậy thì, điều gì làm tôi yêu đến như thế?

Dòng sông chính là thời gian, dòng sông chính là tình yêu, dòng sông chính là cuộc sống, ôm chứa tất thảy những nỗi buồn, niềm vui, những kỷ niệm, những ước vọng, những điều đã nói, những điều chưa nói và cả những điều muốn nói...

Dòng sông chở đầy nước ngọt phù sa.... chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn chảy mãi không già.
Dòng sông dịu dàng an ủi lòng ta... sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy.


Ca từ sâu sắc, chất giọng truyền cảm làm tôi thêm yêu những dòng sông nơi tôi đã đi qua, thèm được ùa vào lòng nước của con sông quê, thèm được cảm giác của đôi bàn tay mình dịu mát khi vốc nước sông lên để chắt lọc và cảm nhận những hạt phù sa...

Ví thử cuộc sống này sẽ ra sao, nếu không có những dòng sông, ví thử tất cả những dòng sông đều ngưng chảy nhỉ (?!) Không, không thể! Thời gian vẫn trôi, tình yêu vẫn mãi mãi trường tồn.

Những khi thật buồn, anh lại muốn nhiều lần được nghe ca khúc này:

Ơi con sông hiền hoà, chở đầy nước ngọt phù sa
Ơi con sông thiết tha, ấp ôm bến bờ xứ sở
Sông mấy ngàn năm tuổi, miệt mài chảy mãi khôn nguôi
Chuyện bao đời sông biết cả, mà sao vẫn trẻ mãi không già


Lời ca mượt mà, sâu lắng, nhẹ nhàng mà da diết quá em! Nỗi buồn trong anh chợt như tan ra, chảy đi và ruổi trôi theo dòng nước...

Em yêu của anh, sao em không là dòng sông ấy để mang ngọt ngào đến cho anh khi mà anh cảm thấy bất lực, thấy mệt mỏi trước cuộc sống. Hơn hết là khi muốn buông xuôi tất cả. Sao em không là con sông ấy, để làm tan biến đi những nỗi buồn, những niềm đau? Tại sao em? Tại sao? Em có thể mà, đúng không?

Ơi con sông hiền hoà, dịu dàng an ủi lòng ta
Ôi con sông thiết tha, chứa chan chung tình sâu nặng
Sông vỗ về đôi bờ, thì thầm ngày tháng khôn nguôi
Sông hiến mình tất cả, đời sông không hề tiếc vơi đầy...


Em, hãy mãi là dòng sông xanh ấy, nghe em. Để em của anh luôn ở bên anh những khi anh cần em nhất. Dịu dàng, an ủi, vỗ về anh như dòng sông quê em, quê anh chung tình, sâu nặng. Để hai đứa sẽ hòa vào nhau trong hạnh phúc, trong đam mê. Cho mọi nỗi buồn tan biến đi... Chỉ còn lại trong trẻo tiếng cười của em, trong veo dòng nước... Và, hạnh phúc cứ thế, cứ thế dâng trào.

 
Thông tin cá nhân

Khai nguyen
Họ tên: Khải Nguyên
Sinh nhật: 24 Tháng 8 - 1979
Nơi ở: Hà Nội ơi - một trái tim hồng!
Yahoo: Dungtruocbienvaem  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
144 bông hồng: "Yêu anh, yêu cả ngày lẫn đêm" - Em yêu, mỗi ngày... anh xin nhận từ em - 144 bông hồng đỏ ấy!

Bạn bè
doan huong
doan huong
hoahướngdương
hoahướngdương
congiodem2002
congiodem2002
 
Xem tất cả

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30



Bình luận mới
^^ trong Dê đen và dê trắng
Guest_tigon15_* trong Tháng Ba
Guest trong Nhớ
Khai nguyen trong Gốc đa sẽ là Hà Nội
Guest trong Gốc đa sẽ là Hà Nội
K.Phương trong Viên ngọc trai
lãng quên trong Gốc đa sẽ là Hà Nội
Guest_Khải Nguyên_* trong Phiên chợ vùng cao
Guest trong Phiên chợ vùng cao
Guest trong Nước mắt anh chảy ngược vào trong

(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com