^___^
^___^
62 bình chọn .
|
Jan 13 2008, 01:41 PM
Bởi: socola
ZenZen
![]() Bầu trời là [kẹo bông gòn] ... đám mây màu là [chiếc gối êm] ... gió là [tiếng sáo nhẹ trôi] ... Cho dù cả bầu trời sập xuống thì đã sao? ... ta sẽ được thưởng thức vị ngọt của chiếc kẹo ,ta sẽ được ôm lấy chiếc gối êm ... ta sẽ được cảm nhận những khúc nhạc sâu lắng vào trong cõi lòng ... Hít thở thật sâu và gạt bỏ muộn phiền bạn nhé ... chẳng có thứ jì trên đời này làm cho bạn phải buồn cả ... mọi việc rồi sẽ ổn thôi ![]() hãy bình tĩnh trước những nỗi buồn ... hãy vững tin lòng mình để vượt wa ... và khi tức giận đến nỗi muốn làm nổ tung mọi thứ, hãy hát thật to bài ca vui tươi ... cùng bầy chim dạo khúc mùa xuân ... cùng chiếc lá hòa quyện vào cơn gió ... cùng diều nhỏ tung bay khắp trời ... để rồi bạn sẽ [mỉm cười ]... Tình yêu rất nhẹ nhàng ... Tâm trạng thật thanh thản ... Giấc mơ không chút muộn phiền ... Chỉ cần mỉm cười thì việc gì cũng có thể vượt qua ... Trời mưa to nữa thì đã sao? ... Cứ vui vẻ để mưa làm bạn ướt ... Trời ngừng mưa thì đã sao ? ... hãy nhắm mắt lại đợi ánh nắng yếu ớt ... Nắng đã lên rồi thì sao ? ... hãy mở mắt ra đón nhận chiếc cầu vồng ... Cầu vồng là [gương mặt mỉm cười] ... Khi buồn cứ ngẩng cao đầu ca hát ... Cầu vồng là 7 màu vui tươi ... hãy đưa tay chạm nhẹ vào nó ... Cầu vồng là sức sống dân trào ... hãy đứng vững trước mọi dông tố ... Cầu vồng chỉ mang niềm vui ... Hãy tạm biệt nỗi buồn ... Cầu vồng là niềm hi vọng ... và hãy hi vọng mỗi ngày ... Cầu vồng là niềm vui đó Vì thế đâu có lý do gì để bạn bùn ^^ tặng cho ai đó ánh cầu vòng ... ![]() Hãy yêu anh em nhé! Để mỗi buổi sáng thức dậy căn phòng xung quanh như rộng thêm ra, bầu trời qua khung cửa sổ cũng như cao hơn và những cơn gió như hát lên một giai điệu nhẹ nhàng khiến lòng em tươi mát. Hãy yêu anh em nhé! Để mỗi khi anh cầm phone là chuông điện thoại nhà em lại đổ dồn. Để những gì em trải qua cả ngày tóm gọn lại chỉ trong 5 phút. Bỏ đi những nỗi buồn, giận dỗi, lo toan và giữ lại hết thảy những niềm hạnh phúc, sự vui vẻ. Hãy yêu anh em nhé! Để cho anh cảm giác con tim như nhảy ra khỏi lồng ngực khi đến chỗ hẹn sớm trước 5 phút. Chỉ 5 phút thôi để anh biết rằng thật may mắn khi anh còn có thể đến sớm và 5 phút cũng đủ để anh hiểu anh mong em đến thế nào. Hãy yêu anh em nhé! Để khi bàn tay em đang run lên vì lo sợ, thì ít ra, cũng còn một bàn tay khác sẽ run lên cùng với em. Hãy yêu anh em nhé! Để khi em chợt thấy lạnh, sẽ có một cái gì đó ấm áp rực lên trong con người em khi nghĩ đến anh. Những người bất hạnh nhất trên đời khi lạnh chỉ có thể mặc áo mà thôi, đúng không em? Hãy yêu anh em nhé! Để mỗi khi em giận dỗi, sẽ có một người làm đủ mọi trò trẻ con em thích, khiến em mỉm cười. Hãy yêu anh em nhé! Để trái tim không còn phải có những lần thắt lại. Để tình cảm thực sự là liều thuốc quý xoa dịu mọi đắng cay nhọc nhằn trong cuộc sống. Hãy yêu anh em nhé! Để không bao giờ phải ướt một mình dưới một cơn mưa bất chợt. Hãy yêu anh em nhé! Để mỗi khi đọc bất cứ một thể loại trắc nghiệm tình cảm nào, người em nghĩ đến đầu tiên cũng là anh. Hãy yêu anh em nhé! Để mỗi khi muốn buông xuôi mọi thứ anh chỉ cần nhắm mắt lại, nghĩ đến em, và lại có thêm sức mạnh bước lên phía trước. ![]() Hãy yêu anh em nhé! Để những khi đôi tay anh dang rộng ra chờ đón em thì cũng là lúc con tim anh đang mong chờ vòng tay của em ôm chặt. Hãy yêu anh em nhé! Để từng chiếc lá trên cây, từng vì sao trên trời sẽ hóa thành những nốt nhạc hòa vào bài ca của chúng ta. Hãy yêu anh em nhé! Để đơn giản thấy rằng ít ra trong cuộc sống này vẫn còn màu hồng, vẫn còn vô số niềm vui và hạnh phúc. Hãy yêu anh em nhé! Để người em nghĩ tới sau khi đọc hết những dòng trên kia là anh. Một lần nữa thôi. Hãy yêu anh em nhé. ![]() ![]() Nấm: - Hôm ni em học 5 điều Bác Hồ dạy đó nghe! Ô Xanh: - Ghê hỉ? Bé Nấm bây chừ lớn rồi hè! Nâm cười tủn tỉm, ngúc ngắc: - Chị ni, yêu Tổ quốc, yêu đồng bào là phải làm răng? ... Chị nhớ ngày đó, Ô Xanh đã làm cả một diễn thuyết dài ngoằng. Và chị cũng không thể quên khuôn mặt tròn tròn trẻ thơ đang nghiêm nghị, há miệng, nuốt từng lời của Nấm. Thế nhưng, Nấm à, nếu chừ Nấm hỏi chị về tình yêu lớn ni thì chị sẽ chỉ nói với em trong một nụ cười biếc xanh. Nhìn và nghe nhé Nấm... Hồi lên ba, lênnăm tuổi, Misa và Cún bi bô hỏi chị: Cái ni là của Trung Quốc, phải không cô? Con chỉ dùng đồ của Việt Nam mình thôi. Mới mùa đông năm ngoái thôi, Misa bỗng dưng thắc mắc: Cô ơi, Việt Nam mình còn bị H5N1 không cô? Tết rồi thấy cô Minh Vượng trên tivi kêu gọi gửi tin nhắn giúp ngừơi nghèo, Cún giật giật gấu áo chị: Cô đã gửi tin nhắn ủng hộ người nghèo chưa? Cô gửi mấy tin? Hôm qua con lấy máy của mẹ gửi tin nhắn đó! Tuyển Việt Nam SEA Games, mẹ đi lui đi tới càu nhàu: - Răng mà ông trọng tài ni thiên vị ri? Chà, ước chi mình có phép tàng hình để hất quả bóng đó vô lưới hè! Rồi ngoại cũng khoe: - Trận đá banh chiều ni Việt Nam mình thắng đó! Người mình giỏi quá, con hí! ... Và Nấm nhớ không, ngay lúc đó chị em mình đã cười khì trước những lo lắng, băn khoăn đầy người lớn của Misa, của Cún, cái ước mơ viễn vông của mẹ, hoặc là chỉ chọt nhau khi ngoại quên cả ăn và ngồi rung rung theo từng đường bóng? Nhưng sau tất cả, chị lại thấy tình yêu Tổ quốc, đồng bào trong những thoáng qua như áng mây trên bầu trời đó. Bởi lẽ, với chị, tình yêu ni không đòi hỏi phải cố công để hét lên rằng "Tôi yêu" mà đó là một dòng nhựa sống âm ỉ chảy trong thân thể , tâm hồn của mỗi người dân Việt. Chỉ có tình yêu mới đánh thức được niềm tự hào lấp lánh trong mắt trẻ, mới lý giải được những âu lo trong tâm hồn vô ưu kia, mới khiến bà và mẹ chúng ta mải miết xem môn thể thao mà "phạt góc là gì", "ném biên là gì"... Nấm hỏi: - Rứa chị yêu Tổ quốc, yêu đồng bào như răng? Điều ni thì chị phải cám ơn Nấm. Chị nhận ra tình yêu của mình khi nhìn thấy tình yêu Tổ quốc, đồng bào ở những người thân yêu xung quanh chị. Nguyễn Thị Quỳnh Hương (6 kiệt 147 Phan Đình Phùng - Huế) Hoathuytinh.com ![]() Đừng nhớ đến em thứ hai, anh nhé! Để mỗi buổi sáng đầu tuần khi thức dậy em không phải tự hỏi: hôm nay mình có còn nhớ anh không nhỉ? Đã bao lần con tim em bắt lý trí phải đi ngược đường dẫu biết rằng hai đường thẳng song song là lựa chọn an toàn nhất. Hãy một lần thôi thật phũ phàng với em, anh nhé. Em tự tin nhưng em dễ bị tổn thương. ![]() Đừng nhớ đến em thứ ba, anh nhé! Để mỗi lần con tim yếu ớt của em khỏi run bắn lên khi thấy đèn của anh bật sáng lẫn trong đám bạn bè nhốn nháo của em. Trời bỗng xanh hơn và nắng hanh hao hơn khi anh dành một góc màn hình để chào một tiếng "Hi em". Em chau chuốt status mỗi lần bật máy nhưng kiêu kỳ ơi, em chỉ nhắn cho riêng mình. Anh ngủ im và em thấy bình yên. ![]() Đừng nhớ đến em thứ tư, anh nhé! Để bên tai em không còn văng vẳng lời yêu thương anh nói. Để bóng dáng ai vô tình lướt qua khung cửa nơi em ngồi chẳng làm em khẽ giật mình. Để những day dứt trong anh không làm em vướng bận. Để kỷ niệm ngọt ngào về ai đó của anh dễ hồi sinh. ![]() Đừng gửi tin nhắn: "anh nhớ em" thứ năm, anh nhé! Để mắt em không phải chạy trốn ánh mắt anh kiếm tìm em. Dẫu tự dối mình ánh mắt ấy có thể anh cũng dành cho nhiều người khác. Em mảnh mai nhưng em mạnh mẽ. Thầm nhủ với lòng mình nhất định không được chết chìm trong đáy mắt của anh. ![]() Đừng hỏi: "anh có được yêu em?" thứ sáu nhé! Ai cũng có quyền được yêu người khác. Nhất là xung quanh anh, em ngạc nhiên khi có rất nhiều thứ gợi cho anh nhớ đến em, nhiều hơn bất kỳ người nào khác. Em cũng không hiểu tự bao giờ em có liên quan đến chúng nhiều hơn mức bình thuờng có thể gọi là tình cờ đến thế. Còn với em, con đường em chưa từng biết đến trước khi gặp anh, sao lâu nay bỗng thân quen đến lạ. Em sợ mình sẽ rẽ theo ngả khác, nguợc hướng mà lẽ ra mình phải theo. Và để yêu và được yêu em, anh và em sẽ mất nhiều hơn là những gì cả hai cùng có. ![]() Đừng làm ai đó phải phiền lòng thứ bảy, được không anh! Em biết anh không có ngày thứ bảy, cuộc sống mà. Em chợt thấy giận anh và thầm khâm phục người luôn bên anh từ bấy lâu nay. Nếu là em, bấy nhiêu thời gian dành cho em thôi là chưa đủ. Vậy thì cớ gì lại làm cho ai đó buồn phiền? Và một lần thôi anh nhé vào ngày chủ nhật, hãy ... cười thật tươi như lần đầu tiên anh gặp em ... nói một lời thôi, rằng em đã mơ một giấc mơ dài. và anh đừng như cơn gió, nhé, xa thật rồi (Hanna from ngoisao.net) Bông cúc nhỏ (phần 1)
Bông cúc nhỏ (phần 2 ) Còn lại bãi chiến trường ngổn ngang, bàn ghế đều lỏng chỏng, máu… thì kinh hãi dây khắp nền nhà. Không ai nói gì, tôi cởi áo mình, buộc vết thương dài trên tay Âu Cảnh Dịch lại, hắn đã định thần lại được phần nào. Hắn đi chầm chậm ra trước mặt Lý Hoa Thành, giấu đau nói: “Đại ca, là do em…” “Là em, em đòi Âu Cảnh Dịch đưa ra đây, anh đừng mắng nó” Tôi vẫn đứng chỗ cũ, nói. Tôi biết Lý Hoa Thành bây giờ rất phẫn nộ, khi anh giận dữ, anh không bao giờ nói. Lý Hoa Thành liếc nhìn Âu Cảnh Dịch, kêu ngồi xuống, rồi đi đến trước mặt tôi, hai mắt nảy lửa… “Bốp!” một tiếng, anh ta tát cho tôi một cái mạnh. “Đại ca!” Âu Cảnh Dịch vừa sợ vừa hãi đứng dậy, những anh em khác cũng kinh ngạc nhìn Lý Hoa Thành, nhưng không dám can. “Mày có biết mày đã làm gì không?” Thành gầm lên, tôi ngược lại mở to mắt, cái rát bỏng trên má làm tôi không biết nói gì, trong đầu óc trống rỗng chỉ cảm thấy rất đau. “Mày có biết không, Âu Cảnh Dịch có thể chỉ vì một dao đó mà phải nằm viện?” “Vì sao mày không nghe lời tao? Vì sao hả? Vì sao hả? Vì – Sao - Hả?” Thành nộ khí xung thiên, hét to, hỏi ba bốn lượt, câu cuối là gào. “Đại ca, chị Hai đang bị thương, đại ca nhẹ tay thôi!” Hải Hổ cầm kiếm đi tới trước tôi, kéo tay Lý Hoa Thành đang bóp chặt vai tôi ra, khuyên giải. Trong mắt Thành hơi có chút áy náy, buông tôi, không có tay anh tôi trở nên mềm rũ, đầu, mặt, tim toàn là đau đớn, tôi ngã sụp xuống đất, quỳ trên đất, tôi nhỏ nước mắt xuống. Lý Hoa Thành kêu lên, rồi cúi đỡ tôi lên. “Xin, Lỗi…” Nói xong, tôi loạng choạng tự đứng lên, cắn chặt răng, lao ra ngoài cửa. Nhan Minh đưa tay định giữ tôi lại, tôi gạt nó ra, tôi chạy trối chết, chạy xuống lầu, chạy ra khỏi pub… ※ ※ ※ “Bông cúc nhỏ, chơi cái này không?” Lam ngắt điếu thuốc, tay miết quân mạt chược, cười hỏi tôi. “Em không biết chơi!” và tôi cũng không muốn chơi, rót ly nước cho Lam, tôi đứng bên. “Mày á, còn định giận thằng kia bao lâu nữa? Ngày nào nó cũng qua nhà chị, bực chết đi được.” Nhân lúc bạn chơi chưa đến, Lam kéo tôi, hỏi. “Em đâu có giận, chỉ là không muốn làm gánh nặng của anh ấy!” Tôi đến ở nhà Lam đã một tháng, hôm đó tôi mang vết thương, choáng váng chạy khỏi pub, chút nữa đã bị taxi cán chết, may quá Lam vừa đi qua đã kéo tôi về đây. Tôi ở lại, tôi sợ… tôi sợ phải thấy lại gương mặt phẫn nộ của Lý Hoa Thành, sợ anh lại giơ tay tát tôi… “Sợ làm thành gánh nặng của nó không phải là trốn nó, mày phải học cách trở nên mạnh mẽ, như chị đây này!” Lam nhếch mày, nói. “Em không thể học được, lần đầu tiên muốn học, đã làm cho Âu Cảnh Dịch bị thương” Cái vết máu kinh sợ đó tôi khó quên. “Thằng Thành vội vã quá, không sao, mày cứ theo chị, sẽ biết thôi.” Lam nhìn đồng hồ. “Quái lạ, sao cả ba đứa kia đều đến muộn nhỉ?” “Chị Lam, Âu Cảnh Dịch bảo, Hoa Thành không chỉ phải phòng người ngoài, ngay cả người thân tín cũng phải phòng, là sao?” “Thế mới bảo mày ngốc! Nó mới hai mươi tuổi, leo lên đến chức bây giờ, đương nhiên có những người không phục! Ngay cả thằng Phạm Đông dạy mãi không khôn kia cũng thế, là một ví dụ, nếu nó không phải là con nuôi của đại ca Long, chị cũng muốn cho nó vài cái tát.” “Vì thế mới bảo mày phải trở nên cứng cỏi, giờ còn theo Hoa Thành thì mấy thằng Âu Cảnh Dịch kia còn bảo vệ mày, ai biết đâu một mai có đứa tạo phản, bắt cóc mày đi thì sao?” “Âu Cảnh Dịch không bao giờ như thế”. “Ừ, thằng nhóc Dịch thì không, thế người khác thì sao?” Đột nhiên Lam im bặt, ra dấu trên môi bắt tôi im lặng, đứng dậy nghe ngóng ngoài cửa. Nhìn bộ dạng của Lam, ngậm mồm nhìn lén qua khe cửa, không nhìn thấy ai nhưng nghe thấy tiếng nói, tiếng của đàn ông, tiếng của rất nhiều đàn ông… “Chết mẹ nó rồi!” Lam kêu khẽ, kéo tôi vào toa-lét, rút hai con dao từ trong phòng cất đồ ra. “Làm gì đấy?” Tôi cầm dao, run rẩy hỏi. “Chị quên đây là địa bàn của Tống Quý, chết mẹ!” “Bông cúc nhỏ, chưa chém ai bao giờ à?” Tôi lắc đầu, nhìn chị, Lam đột nhiên cười chán nản. “Ngày xưa chị cũng thế, theo đại ca Long rồi phải học theo, bởi chị không muốn làm gánh nợ” Gánh nợ? Lam ngày xưa cũng là gánh nợ ư? Tôi nhìn đôi tay nõn nà của Lam, và những vết chân chim ở đuôi mắt… Gương mặt Lam đột nhiên hiện những bể dâu. “Đi, nhớ nhé, thấy người là chém! Mày muốn sống, mày phải ác!” Lam kéo tay tôi, tôi run rẩy lắc lắc đầu, đứng ở chỗ cũ không dám cử động. Lam lại nói “Mày không đi, mày có biết hậu quả sao không?” Tôi lắc đầu. “Mày là bồ thằng Hoa Thành, tao là bồ đại ca Long, bị tóm rồi, nhẹ nhàng nhất là bị cưỡng hiếp tập thể, còn xấu nhất là cả Hoa Thành lẫn đại ca Long đều mất mạng.” Giọng Lam rất bình tĩnh, bình tĩnh như thể đó quá bình thường. Sẽ mất mạng cả Thành ư? Tôi không, tôi không thể làm gánh nặng… “Vì thằng đàn ông của mày, gắng lên!” Nói xong, Lam đạp cửa xông ra, quả nhiên ngoài cửa đã có người rồi. Lam chửi một tiếng, dao hoa tán loạn, một tiếng kêu nhỏ, một người ngã xuống… Tôi chạy bạt mạng ra khỏi cửa, đột ngột có người chắn đường, tóm áo tôi giữ lại, tôi kêu lên nghe thấy Lam hét. “Vì Lý Hoa Thành!” Lam bị một người níu chặt. Vì Lý Hoa Thành, vì Lý Hoa Thành! Người đang giữ tôi kêu lên một tiếng, buông tay. Hắn chắc không ngờ rằng, bông cúc nhỏ dính máu… Tôi xông đến bên Lam, đẩy chị ra, người đang giữ Lam cầm vỏ chai rượu đập vỡ đập xuống, tôi chỉ cảm thấy lưng tôi đau buốt, suýt nữa ngất xỉu. Lam giằng người đó ra, kéo tôi chạy trối chết, trong ý thức mơ hồ, cái vực tôi chạy chỉ là câu nói vang trong tai: “Vì – Lý – Hoa – Thành!” Lam chạy được. Tôi thì không…. Tôi ngất đi, xảy ra chuyện gì sau đó, tôi đã hoàn toàn quên. Khi tỉnh lại, trên người không phải là quần áo của tôi nữa, là của Âu Cảnh Dịch… dưới quần áo của Âu Cảnh Dịch, tôi trần truồng. Hắn đang ôm tôi, mắt đầy nước… liên tục nói với tôi: Xin lỗi, xin lỗi… Tôi chỉ thấy hạ thể đau đớn kinh khủng, lưng cũng đau giật. “Bông cúc nhỏ, xin lỗi, tôi đã đến muộn…” Hắn khóc, Âu Cảnh Dịch quỳ xuống úp trên người tôi, ôm lấy đầu khóc nức nở. Trên người hắn cũng chi chít vết thương. “Âu Cảnh Dịch, thế còn Lý Hoa Thành đâu?” Tôi gắng ngồi dậy, kéo áo lên che người, thều thào. “Anh Thành mang một đám khác đi tìm chị Hai…”. Họ chia thành ba tốp, tìm khắp Cao Hùng. “Âu Cảnh Dịch, mang, mang tôi về, đừng… đừng nói với anh Thành rằng…” Nói đến đây, nước mắt tôi chảy ra tràn trề, đứng dậy, tôi lần ra cửa, ngoài cửa là bọn thủ hạ của Âu. Bọn họ đều phẫn nộ nhưng imlặng… “Tôi có phải là chị Hai của các bạn không?” Tôi nhìn vào mắt họ, bình thản hỏi. Họ đều gật đầu, lần lượt, kiên quyết… “Tốt, thế thì việc ngày hôm nay xảy ra, ngoài chúng ta, không được hé cho ai biết.” Tôi không muốn lại… trở thành gánh nặng làm mệt mỏi Lý Hoa Thành nữa. “Chị Hai…” Họ kêu lên, giận dữ, nhưng không dám nói. “Tôi xin mọi người…” Họ rưng rưng gật đầu. Ai nói trong đêm tối không có ánh sáng? Những người bạn bè này có nghĩa khí, đó là ánh sáng… “Âu Cảnh Dịch, mang tôi về, tôi mệt quá…” nói hết, tôi ngã xuống, lại một lần nữa mơ hồ, mất ý thức… ※ ※ ※ “Chị Hai, ngoài kia có người gây sự, đại ca Thành lại đi vắng…” Ớt tới trước mặt tôi, nói với vẻ mặt hơi bối rối. “Không cần gọi đứa nào đâu, kêu bọn Tiểu Tứ bên kia sang đây, còn để tôi đi xem!” Tôi đứng lên, lắc mái tóc dài uốn lượn sóng, xốc lại dây áo, kéo phẳng lại chiếc quần da đen bóng, dẫn Ớt đi xuống nhà… Khuyên bạc trên tai, kêu leng keng thanh thoát… giày cao đế mảnh dưới chân, cất lên những tiếng bước chân nhẹ nhõm… năm đó tôi mười tám tuổi, tôi là người đàn bà của Lý Hoa Thành. Không còn là gánh nặng… không còn là cành cúc hoạ mi mềm mại tay chỉ ngắt là rời… *** “Hượm đã!” gõ đến đây, tôi xua tay, bắt Bông cúc nhỏ dừng lời. “Hừm…” Cô lại đốt điếu thuốc mới, chờ tôi. “Cô hút thuốc lá, có phải là từ hồi đó không?” Nhìn hơn chục cán thuốc nằm trong gạt tàn, biết Bông cúc nhỏ hút khá nhiều, lại rất nhanh. Cô lắc đầu bảo: “Không… anh ấy chưa bao giờ cho phép tôi hút thuốc.” Cô nhìn vào làn khói, từ trong ánh nhìn thấy ra một nỗi thương đau. “Không phải anh ta cũng hút thuốc ư, sao lại không cho cô hút?” Save bài viết, tôi mở một file mới. “Đàn ông toàn thế, những việc họ làm, chưa chắc họ đã cho bạn làm…” Cô hút một hơi, nhả ra một vòng khói. Cô lại hút thuốc “Họ có thể sa đoạ, nhưng sẽ không cho phép bạn sa đoạ…” Lời của cô, rất xa, làm người ta không cảm giác được sự tồn tại. “Sa đoạ?” Tôi dừng tay, hơi ngạc nhiên nhìn Bông cúc nhỏ, hai người bọn họ luôn gần nhau như thế, cần nhau như thế, sống bằng hơi thở của nhau… làm sao còn sa đoạ? Tôi nhìn cô, muốn tìm lời giải đáp từ trong đôi mắt trống trải kia, nhưng… ngoài trống rỗng, tôi không thấy còn gì khác… *** Tôi đi từ buồng tắm ra, Lý Hoa Thành ngồi trên giường hút thuốc, nhìn tôi. “Hôm nay về sớm thế?” Tôi tuột khăn tắm, quay lưng về phía Thành, tìm quần áo của mình. Thành đi đến bên tôi, tay vuốt lên lưng, tôi quay đầu nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của Thành. “Không được sờ, tởm lắm.” Trên lưng tôi có sẹo, từng đường từng đường sẹo, tôi cũng đã quên mất chúng có từ bao giờ. Quay lại choàng cái áo sơ mi của Thành vắt trên tay ghế, hai tay anh ôm vòng lấy tôi, vục đầu vào cổ tôi hỏi nhè nhẹ: “Còn đau không?” Có một khoảnh khắc, nước mắt tôi suýt rơi xuống, nhưng tôi vẫn nhẹ nhàng quay đầu, cười nhìn anh: “Không phải tất cả đều vì anh sao?” Ánh mắt anh trầm đi nhìn tôi, vuốt ve lên lọn tóc xoăn của tôi, lại hỏi: “Chả hiểu sao lại đi uốn tóc?” Tôi không đáp, chính tôi cũng không biết, vì sao tôi uốn cong mái tóc mình. “Đừng hỏi nữa, em vẫn là bông cúc nhỏ của anh, thề hẹn ~ trò đùa này vĩnh viễn không đùa”. Tôi lột sơ mi ra, nhờ ánh đèn, có thể thấy trên ngực tôi bông cúc vàng rỡ ấy… Đoá cúc mà năm mười bốn tuổi tôi đã đi xăm. Anh nhìn hình xăm bông cúc, trong mắt thoáng một nỗi đau buồn khó nhận biết, hôn tôi. Cái hôn đó, rất nhạt, không như ngày xưa… Cái hôn đó, có chút đổi thay… như một cái hôn đã không còn yêu, một cái hôn chỉ còn dục vọng… ◎ ◎ ◎ Chúng tôi trở nên thường xuyên cãi vã, và cũng không còn như hồi trước, không còn bên tôi nửa bước không rời, tôi tự trào đó là bởi tôi đã trưởng thành rồi, không cần anh bảo vệ nữa… Hôm nay, lại như mọi hôm, anh vứt ly, cầm áo khoác, bước ra khỏi nhà. Tôi đâu nói câu nào, lặng lẽ nhìn theo anh đi, đây không phải lần đầu tiên, cũng sẽ không phải lần sau cùng, tắt đèn đi… Tôi lên giường, lại một lần nữa nằm trên chiếc giường chỉ có một mình tôi, tôi biết đêm nay anh sẽ không quay về… Anh đi đâu, tôi không muốn biết, cũng không dám biết. Những lời xì xầm đã bay đầy trời bao lâu nay, tôi đâu phải là chưa nghe thấy gì, tôi chẳng qua không muốn đi tìm chứng cớ, chỉ là vì tôi đã mệt mỏi… Chỉ mong ngủ một giấc ngon, phút giây nhắm mắt, trong óc nhớ về bốn năm trước, cũng trên chiếc giường này tôi đã dâng tôi cho anh ấy. Nhớ năm đó, tôi phát hiện anh trong ngõ nhỏ, bị đánh như một con lợn; Nhớ năm đó anh cười cao ngạo, gỡ chiếc dây chuyền trên cổ đeo cho tôi; Nhớ năm đó, tôi đến bãi đua xe tìm anh; và cũng nhớ cả về năm đó, tôi bỏ trốn theo anh, đi tìm kiếm hạnh phúc của tôi… tìm kiếm hạnh phúc tôi mong ước… Căn phòng không hơi ấm, ánh trăng từ cửa sổ trải vào, giọt nước mắt trong veo lấp lánh chảy ra từ khoé mắt tôi. |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|