^___^
^___^
62 bình chọn .
|
![]() Có những khi Ta chẳng khóc chẳng cười Chỉ muốn ngồi bên hiên im lặng Nhìn mãi theo những giọt nắng Rơi rơi trên đá cuội bùn rêu Có những khi Trong đỏ rực ráng chiều Xa tít một chân trời tím Ta nghe lòng mình chết lịm Giữa con tim là yên lặng hoàng hôn Có những khi Ngồi đếm những nụ hôn Của con sóng cồn cào cho bờ cát Chợt nghe lòng dào dạt Muốn được như thuyền và biển yêu đến nghìn năm Có những khi Nghe tiếng hát xa xăm Nối hai đầu thương nhớ… Ta chợt thấy lòng mình hé mở Chợt xôn xao… như chưa thế bao giờ Có những khi Bừng tỉnh một cơn mơ Chợt thấy lòng trống vắng Chợt như giữa bờ môi là vị đắng Chợt gặp mình cô quạnh đến bơ vơ Có những khi Như chưa thế bao giờ Chỉ trong mơ và thiên đàng mới có Ta chợt thấy mình giữa hoa hồng và cỏ Nơi đó… dường như có một tình yêu Có những khi (tình cờ thấy trong 1 4rum) ![]() 2 người đã quen nhau hơn 2 năm, từ lúc cô còn mang một mối tình, ngày đó cô coi anh như anh trai, còn anh đã coi cô là đối tượng theo đuổi. Họ hợp nhau một cách kì lạ, và cũng k phải có là do duyên số hay ko mà sau khi chia tay mối tình ấy, có một vài lần có những người khác đến với cô, nhưng rồi thì anh là người cuối cùng trụ lại bên cô. Anh k bao giờ tỏ ra chán nản khi cô đi bên người khác, hay cô kể về mối tình của mình, anh chỉ cười khì, và cư xử như thể anh k quan tâm đến những chuyện đó, như thể rồi một ngày cô sẽ yêu anh. Không hiểu anh lấy niềm tin từ đâu, nhưng đôi khi anh vẫn trêu cô: Tình yêu ơi, em đang ở đâu đấy? Hay: nếu 2 năm nữa chúng mình k cưới nhau thì cũng nên giải tán. Có những quãng thời gian 2 người không gặp nhau, cô tưởng anh đã rẽ sang con đường khác, nhưng cứ đúng lúc cô định gạch tên anh ra khỏi danh sách, thì anh lại xuất hiện. Lại đón đưa, hò hẹn, không quá vồ vập, nhưng đủ cho cô thấy được ở anh sự chân thành. Rồi cô cũng lớn hơn, cô hiểu đời hơn, cô quyết định giải tán tất cả những "giận hờn, nhắng nhít", cô cũng nhiễm tư tưởng của anh "yêu là cưới" và nếu cô và anh yêu nhau, chả có lí do gì để mà k cưới nhau cả. Cô nghĩ thế. Còn anh từ xưa đến nay cô luôn là mục tiêu theo đuổi số một, có những khi thấy cô đang hạnh phúc với tình yêu, anh cũng chuyển sang mục tiêu số hai, số ba... số n... nhưng không hiểu sao anh vẫn luôn giữ niềm tin: anh yêu cô nhất, cô cũng sẽ yêu anh, anh tin vào một duyên số mơ hồ nào đó. Mọi người nhìn vào hai người với con mắt nghi ngờ "k hiểu 2 đứa đấy kiểu gì?" họ k hiểu mối quan hệ giữa 2 người, nhưng lâu dần họ cũng k soi mói nữa. Đường về nhà cô phải đi qua một cây cầu vượt, cả hai người đều thích cái cảm giác, "bơi lên lặn xuống, cá vàng múa tung tăng", anh đã từng nghĩ một ngày nào đó anh sẽ nhận được từ cô một cái ôm ở trên đỉnh dốc, đó sẽ là ngày tình yêu bắt đầu... Còn cô cũng chờ một ngày nào đó, anh sẽ dừng xe lại trên đỉnh dốc, anh sẽ nhìn thẳng vào mắt cô, cầm tay cô và ngỏ lời yêu. Nếu có thêm một bông hoa hồng anh để sẵn ở đó thì tốt, nhưng nếu không thì cũng ko sao... Mùa này sang mùa khác, nhưng chưa một lần nào đỉnh dốc được chứng kiến một trong hai cái kịch bản mà hai người ấy đã vẽ ra... Rồi anh quen một cô gái khác, một cô gái cực duyên dáng và thực sự thích con người thật của anh, một cô gái sẵn sàng chia sẻ với anh mọi thứ, chẳng mong chờ gì ở anh ngoài một tình yêu bình thường. Nhẽ ra nếu k có cô thì anh chỉ cần dành một nửa tình cảm anh đã dành cho cô đem trao cho cô gái kia thì anh và cô gái kia đã đủ hạnh phúc lắm rồi. Anh vẫn đi chơi cùng cô, nhưng anh k còn kiên nhẫn như cũ nữa, anh chỉ mong cái ôm kia sớm xảy ra thôi, còn nếu không... anh sẽ rẽ sang con đường khác, một con đường sẽ không có đỉnh dốc rực rỡ ánh đèn, một con đường sẽ rẽ vào một khu tập thể tôi tối, be bé, và người ngồi sau lưng anh sẽ không phải là cô. Cô từ lâu cũng đã cho anh lên hạng: đối tượng khả nghi số một. Nhưng cô là con gái, dẫu thế nào đi chăng nữa vẫn nên để con trai chủ động. Và bạn cô cũng nói là: Nếu đủ yêu mày thì anh ấy sẽ đủ dũng cảm để nói ra, còn nếu anh ấy chưa nói ra thì tức là anh ấy chưa sẵn sàng. Cô cũng chờ đợi, cứ chờ đợi, nhưng cảm xúc thì không bất biến, có những lúc cô cảm thấy tình yêu đã đến rất gần rồi, nhưng anh vẫn chưa nói ra. Cứ thế này thì cô sợ là rồi tình cảm đó sẽ chỉ có thể thành tình cảm anh em được thôi. Tình yêu có những thời điểm quyết định, nếu k nói ra mà để lỡ thì sẽ mãi mãi k lấy lại được. Và rồi k rủ nhau, nhưng 2 người cùng đề ra một thời hạn chót, tối nay 20/10 anh và cô hẹn nhau đi chơi, mỗi người đặt ra một luật lệ: -Nếu tối nay nó ko ôm mình, giải tán. -Nếu hôm nay anh ấy k tỏ tình, giải tán. ................. Và giờ đã là 4h10' chiều, chỉ còn vài tiếng đồng hồ nữa thôi.... Rồi sẽ thế nào đây? Câu trả lời cho câu hỏi này t ko biết, và có lẽ đến ông trời cũng k biết. Liệu rồi trên những con đường xa... họ sẽ còn có nhau k? ![]() Họ quen và đã từng yêu nhau hơn bốn năm trời – một khoảng thời gian chưa hẳn là quá dài nhưng lại thật sự đủ để hiểu rõ về con người, về tính cách của nhau. Ngày hai người gặp mặt, cô tựa như một tờ giấy trắng chưa vương vấn bụi trần với ánh mắt thật to và tròn xoe ngơ ngác. Ngược lại hắn thì khác, một gã trai sành sỏi trong giới ăn chơi và lêu lổng khắp xó xỉnh cuộc đời. Ấy vậy mà họ yêu nhau, một tình yêu vội đến thật mau nhưng lại kéo dài và chứa đầy day dứt, pha lẫn những câu chuyện thật đớn đau… Thời gian đầu hắn coi cô như một vật để sở hữu, một vật để yêu, để giữ, để chăm sóc nhưng chỉ để ở nhà. Còn khi ra ngoài thì hắn lại vui vẻ trong vòng tay của những người con gái khác. Những người mà cô không hay biết, vì giữa họ và cô là hai thế giới hoàn toàn trái ngược nhau. Cô vẫn cứ thủy chung ôm mộng với cả mối tình đầu.Còn hắn thì vẫn ung dung, vui vẻ bên người khác nơi đâu…Hai người họ vẫn ở bên nhau, một dối trá và một thì lại quá thật thà, chân chất… Ngày mà cô nhìn thấy hắn đang trong phòng với một người đàn bà khác. Cô lặng người như chết đứng, như sửng sốt và không tin nổi vào mắt mình. Vụt bỏ chạy, mắt cô nhòa đi trong bóng đêm, tiếng cô nức nở.. cổ họng như nghẹn ngào, đắng ngắt. Chuông tin nhắn rung – cô mở máy “Anh là người như thế đấy. Đừng yêu anh nữa. Chia tay !” ![]() Cô nắm chặt cái máy lại, cảm giác uất hận, ngỡ ngàng chua xót lẫn đắng cay như đang trào dâng cấu xé ở trong lòng. Không ! Cô không thể là kẻ thua cuộc, cô phải thắng. Phải giành lại những gì đã từng là của mình và để nó sẽ mãi là của mình. Cô bặm môi, nén chặt lồng ngực để không khỏi bật ra tiếng nấc. Nhấn nút reply, mắt cô mờ đi tay run run mò tìm nhấn phím điện thoại “Đừng xa em anh nhé! Em không thấy và cũng không biết gì cả. Hãy quay lại và hãy nói yêu em. Hãy lo cho em như anh đã từng hứa. Em không thể mất anh…” Hắn thở dài ném cái máy điện thoại xuống đất và thả mình ngồi đánh phịch xuống ghế. Tại sao lại có thể xảy ra chuyện như thế ? Rõ ràng hắn đã nói là đi xa mà tại sao cô lại đến bất ngờ ? Và tại sao lại để cho cô nhìn thấy những điều này ? Để rồi giờ đây cô vẫn nói với hắn những lời nói như vậy..tại sao? Hắn tắt ngọn đèn, thò tay châm điếu thuốc. Đóm thuốc loé sáng rồi lại lịm tàn dần trong màn đêm u tối. Hắn nhắm mắt lại mơ màng và thử đặt mình vào vị trí của người khác. Cảm giác thật chua chát, nhói đau, đắng ngắt tận đáy lòng. Hắn mở mắt ra dụi điếu thuốc xuống mặt bàn rồi đặt mình ngủ thiếp. Trong cơ mê hắn thầm thì tự nhủ “Mình sai rồi, hãy làm lại đi thôi.” Những ngày sau đó hắn vẫn đến bên cô, im lặng và lầm lì như vô cùng cứng rắn. Chỉ có điều ánh mắt lại không dám nhìn thẳng. Còn cô thì vẫn tươi cười, vẫn tỏ ra nhẹ nhàng và đầm ấm. Có vẻ như cô đang muốn hàn gắn lại hạnh phúc từ sự đổ vỡ của những vết thương lòng... Hắn đã bắt đầu dần thay đổi. Từ bỏ những thói trăng hoa và ngày càng yêu cô tha thiết. Dẫu sao thì với cô, đó cũng là mối tình đầu nên hắn cũng thật sự muốn dành cho cô những điều tốt đẹp. Hắn muốn được làm lại từ những gì mà cô đã thứ tha nơi hắn gây ra, muốn bù đắp cho cô sau một tình yêu lầm lỡ một thời… “Mày thì hơn gì tao. Mày chỉ là một thằng khốn nạn. Chính vì mày mà tao mới như thế này… Mày đáng bị như thế, mày đáng bị nguyền rủa…” Bốp ! Hắn tát cho cô một cái nảy lửa. Cô ngã gục xuống đất, đau đớn, gào khóc. Hắn ngồi thụp xuống, khuôn mặt dúm dó khẽ nhếch môi nở một nụ cười méo mó, một nụ cười chua chát. Không biết đây là lần thứ bao nhiêu trong ngần ấy thời gian hắn đã phải nghe những câu như thế này. Cứ ngỡ như là đã có một sự vị tha sau những lỗi lầm mà hắn đã gây ra ngày đấy. Nhưng không ! Tất cả chỉ là ngụy biện, cô chưa bao giờ tha thứ cho hắn. Tình yêu của cô dành cho hắn đã trở thành thù hận. Ngần ấy ngày tháng bên nhau là ngần ấy thời gian cô đay nghiến và dằn vặt lương tâm nơi hắn. Từ những chuyện bé xíu đến những chuyện to tát - dù đúng hay sai cô cũng đều lôi cái “nguyên nhân của sự đổ vỡ” đó ra để dằn vặt và mắng chửi hắn. Cô sử dụng nó như một thứ vũ khí để khiến hắn phải ngồi yên, phải câm miệng và không thể nói lại dù chỉ lấy một lời. Và mỗi lần như vậy hắn đều im lặng. Bởi hắn biết đó là “lý do chính đáng” - hắn đã sai và hắn phải chấp nhận. Vì hắn muốn bù đắp, vì hắn đã thực sự quá yêu cô…thật nhiều… Nhưng hôm nay thì khác - hắn tát cho cô một phát và ngồi lặng im trên ghế. Hai tay đưa lên ôm chặt lấy đỉnh đầu vò xé. Khuôn mặt méo mó, hắn nén lòng chặt lại nghe từng cơn đau nhói. Cảm giác chua xót và cay đắng đến ngỡ ngàng là cái cảm giác năm xưa cô đã phải gánh chịu giờ đây lại đang xảy ra chính với hắn. Một cái cảm giác thật sự tồi tệ. Đắng ! Đắng quá, hắn thấy cổ họng như nghẹn lại như chẳng nói lên câu. Sự thù hận đã làm cô mù quáng, phá tan nát những yêu thương mà hắn đã dồn nén, tạo dựng lại bấy lâu. Cô đã đánh mất mình, trả thù hắn bằng chính những gì cô nhận được từ hắn đã gây ra. Cô lăng nhăng với một người đàn ông khác, sự thật ngỡ ngàng và sự thật lúc nào cũng phũ phàng. Lỗi lầm nơi cô và lỗi lầm nơi hắn - tất cả đều phơi bày và đều quá giống nhau… “Em có biết tại sao tôi lại sợ và luôn nghe lời em không ?” “…” “Bởi vì tôi luôn nghĩ mình là kẻ ăn cắp còn em là người bị đánh cắp. Tôi sợ em vì thấy em biết tha thứ chứ không sợ em vì em lại trở thành một đứa ăn cắp cũng như tôi… Chúng ta bằng nhau hết rồi…hết rồi…” Hắn lạnh lùng nói rồi cười nhạt và lặng lẽ quay đi chìm dần vào trong bóng tố. Chỉ còn mình cô ở lại, mắt cô nhòa đi, tiếng cô nức nở.. cổ họng như nghẹn ngào, đắng ngắt. Cô bặm môi im lặng, nén chặt lồng ngực để không khỏi bật ra tiếng nấc, tay run run mò tìm nhấn phím điện thoại “Em là người như thế đấy. Đừng yêu em nữa…Chia tay…” Người ta hận vì yêu nhau nhiều quá ... Làm đau nhau cũng bởi quá yêu nhau ... Ngày hôm nay, ngày mai và cả những ngày sau… Kẻ đớn đau là kẻ yêu nhiều nhất … ![]() Bản dịch bài hát trong phim "Người tình của Tần Thuỷ Hoàng"
![]() Gió cuốn đi tháng năm dài đằng đẵng Tình vẫn còn mà người chẳng thấy đâu Hận trời xanh vô tình nhắm mắt Chẳng chịu nghe, chịu hỏi , chịu trông Mặc giông tố cuốn đi tình yêu chân thực Khiến ta cuồng si , khiến nàng đau khổ Mang trên vai gánh nặng tương tư Người anh hùng vương bởi nặng chữ tình Nếu suốt đời bôn ba lặn lội Mà vẫn không giữ nổi người tri kỷ , dung nhan Thì dù cho có nắm cả giang sơn Vẫn cảm thấy xót xa, ân hận Muốn tỏ mặt anh tài Lòng muốn khóc mắt cũng không rơi lệ Rượu cạn rồi lại ngập nỗi nhớ thương Điều khó nhất trên đời là làm một trang nam tử Ý chí vững vàng mà tình cảm mênh mang Ngày tháng cũ mịt mù như trong mộng Người thân yêu xa mãi tận chân trời Thế gian này đoản phúc biết bao nhiêu Sao người nỡ quên đi tất cả Tình yêu đầu ngây thơ chân thực Có thể nào sống lại với ta Như biển sâu tình khiến ta đau khổ Tháng năm trôi mái tóc đã điểm sương Dứt ko đựợc hình em trong tâm khảm Đừng bỏ đi hạnh phúc của ngày mai Đời vô tình là điều cam go nhất Đừng chờ đợi tháng năm quay đầu lại Dứt không ra nỗi đau khổ tình đời Đừng nhẫn nại vì mối tình xưa nữa Hoa nở xuân về mà tình đã ra đi Để tim ta vấn vương bụi trần thế. ![]() Tôi và cô chia tay rồi ! Cô là một cô gái tốt , rất đẹp cũng rất dịu dàng. Nhưng tôi vẫn chia tay, cho dù tôi cũng không nỡ ... Ngày thứ nhất Cô ấy không chịu dậy, lấy chăn chùm kín người, trong ký túc xá không ai dám an ủi cô ấy. Cô ấy hôm nay không ăn cơm, đánh răng rửa mặt cũng không làm. Buổi tối, lúc đi ngủ, tôi nghe thấy cô ấy khóc ở trong chăn. Ngày thứ hai Hôm nay cô ấy đã ăn cơm, là bạn trong ký túc xá làm cho cô ấy ăn, quầng mắt cô ấy đỏ ngầu. Tôi luôn nói cô ấy là con ma thích khóc nhè, mỗi lần mở miệng cô ấy đều phủ nhận. Ngày thứ ba Hôm nay cô ấy mặc một bộ quần áo rất diêm dúa, đi vào một quán bar và uống rất nhiều rượu, hơn nữa còn dùng ánh mắt hút hồn đảo quanh một lượt khiến rất nhiều người phải thốt lên " cô gái, cô rất đẹp". Cô ấy uống rất nhiều, đến lúc có một người đàn ông đáng tuổi cha nói với cô ấy " Cô gái, anh đưa em về nhà nhé" cô ấy cầm chén rượu trong tay hất tất cả vào mặt ông ta. Cái thằng cha đáng chết dơ tay lên định đánh , đám phục vụ liền chạy đến cứu cô. Tôi biết tất cả, tôi đang ở một góc khuất của quán bar theo dõi. Ngày thứ tư hôm nay cô ấy dậy rất sớm, tất bật cả một buổi sáng, sau đó vào nhà tắm rất lâu, lúc các bạn cùng phòng đẩy cửa vào đều kinh ngạc kêu lên : Sạch sẽ thế. Ngày thứ năm Cô ấy đã đi học lại, thật ra cô ấy học rất giỏi, nhưng từ khi bị tôi ảnh hưởng thành tích cô ấy có kém đi chút ít. Thế cũng tốt, thay đổi sự chú ý đi một chút thì hồi phục cũng nhanh hơn. Ba tháng sau ... Cô ấy làm chủ tịch hội sinh viên, cô ấy càng ngày càng giỏi, cũng sáng sủa ra không ít, cũng sắp thi rồi. Một năm sau ...Bên cạnh cô ấy có rất nhiều đàn ông, nhiều người đẹp trai hơn tôi, nhưng căn bản cô ấy không để ý tới. Cô ấy và M quan hệ rất tốt, chuyện bọn họ trong vườn trường rất đáng ngờ. Cô ấy chỉ coi M là bạn, thế nhưng lời nói ra thì không giữ được lâu. Ba năm sau ... Cô ấy sắp kết hôn rồi, chú rể là M. Cô ấy đang ngồi viết thiếp mời, một cái, hai cái, ba cái ... viết đến cái thứ mười hai thì cô ấy khóc, gục xuống bàn, nước mắt rơi mà không thể dừng lại. Tôi từ trên nhìn thử, tên chú rể trên tất cả thiếp mời đều là tên của tôi. Tôi cũng rất muốn khóc, nhưng hồn ma thì không thể khóc, tôi không có nước mắt. Ba năm trước... Tôi đang đi trên đường thì gặp tai nạn, trên tay cầm chiếc bánh ga tô mua tặng sinh nhật cho cô... |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|