^___^
^___^
62 bình chọn .
|
Jul 26 2007, 11:33 AM
Bởi: socola
Em này!
Sẽ còn nhiều hơn 1, số câu hỏi chúng ta cần giải đáp. Móm Nguyễn® Sẽ còn nhiều hơn 1, những âu lo và hờn ghen chúng ta sẽ cảm thấy. Sẽ còn nhiều hơn 1, khó khăn và chướng ngại chúng ta phải bước qua. Sẽ còn nhiều hơn 1, số lần chúng ta cần khóc và đau. Sẽ còn nhiều hơn 1, những lần chúng ta đếm khoảng cách bằng tim và nỗi nhớ! Sẽ có nhiều hơn 1, sự mệt mỏi, thất vọng và trốn chạy. Em này! Sự quen thuộc quanh em và anh chỉ là bước đầu của cuộc sống. Em này! Bây giờ. Là chúng ta. Không phải riêng em. Hay anh. Là chúng ta. Là anh sẽ đau khi em ngã là anh sẽ mệt khi em bệnh là anh sẽ buồn ngủ khi em thức khuya là anh sẽ đói khi em đói là anh sẽ vui khi em vui là anh sẽ lạnh để em ấm!:) Em này! sức chịu đựng luôn có giới hạn yêu thương thì không! Anh luôn có giới hạn yêu thương thì không! Và anh mang trong anh yêu thương. Và em có anh. Có yêu thương. Và vì thế, anh khong giới hạn yêu thương em ở một điểm dừng bất kỳ nào. Em này! Đôi khi yêu thương cũng gầy như vai anh những ngày trở gió. Cơ bản là, em thấy ấm êm. Không điều gì vững chắc ở hai chữ yêu thương. Như người ta thường áp đặt và mơ ước! Anh ko dán chặt yêu thương vào chính mình và em để nó bền bỉ sống và tồn tại. Chúng ta có nhiều sự chọn lựa. Chúng ta có nhiều lần rung động. Chúng ta có nhiều cảm xúc. Tự yêu thương sẽ ở lại, nơi thuộc về. Và vì em bình yên. thehe8x.net ![]() only83hn Đêm lặng buồn với cô bé Lọ Lem... Mong chờ nàng tiên với trăm ngàn phép lạ Giày thuỷ tinh rơi trên thềm đá Tiếng chuông đồng hồ, 12 tiếng, ngân vang... 12 giờ Vụt qua rồi, giấc mơ Lọ Lem Trái bí ngô trở về nguyên dạng Đàn chuột nhốn nháo Váy áo lụa là thành mảnh vá Giấc mơ hạnh phúc vội vàng qua... Lọ Lem Lọ Lem Nước mắt từng đêm không rửa sạch những lấm lem, cuộc đời cô quạnh Nước mắt từng đêm kết tinh thành ảo ảnh... Nước mắt.... .. từng đêm... Lọ Lem xưa rồi, em chỉ là em... Giấc mơ vụt tan mang dáng hình hoàng tử Người dịu dàng bên em xua nỗi buồn viễn xứ Dịu dàng bên em, vũ điệu mơ huyền 12 giờ đêm Tiếng chuông ngân vang Chiếc giày thuỷ tinh lưu dấu người thiếu nữ Cổ tích Cho người yêu người chẳng lạc mất tình yêu 12 giờ đêm Giấc mộng vô thường , giấc mộng cao xa 12 giờ đêm Em là cô bé Lọ Lem ngày xưa cũ... Lắng nghe chuông đồng hồ gõ mười hai nhịp đêm ... --- Có khi nào cổ tích thành sự thật Nụ hôn ngọt ngào của cô bé lọ lem? ... cánh hoa rừng khép nụ Ngọc giấu mình trong đá.. Cổ tích là Giấc mơ.. Hn, 17/04/2007 ![]() Tôi có một người bạn trai.Tên anh ấy là Jin. Tôi luôn coi anh như một người bạn cho đến năm ngoái, khi chúng tôi cùng tham gia buổi đi chơi của câu lạc bộ, tôi nhận ra mình đã yêu anh. Trước khi buổi đi chơi kết thúc, tôi thú thật tình yêu của mình. Chẳng bao lâu sau, chúng tôi thành một đôi. Đối với tôi, anh là duy nhất. Còn đối với anh, có lẽ tôi chỉ như một trong số các cô gái kia thôi. “Anh muốn đi xem phim không?” - Tôi hỏi. “Anh không thể”. “Tại sao? Anh cần học bài hả?” - Nỗi thất vọng đang làm trái tim tôi quặn lại. “Không… Anh phải đi gặp một người bạn”. Anh luôn như thế. Anh gặp gỡ các cô gái trước mặt tôi, như thể chẳng có gì. Đối với anh, tôi chỉ là một người bạn gái. Từ “yêu” chỉ được nói ra từ miệng tôi. Từ khi biết anh, tôi chưa bao giờ được nghe anh nói “anh yêu em” trước. Với chúng tôi, chẳng có ngày lễ kỷ niệm nào. Từ ngày đầu tiên anh đã không nói điều gì, rồi cứ thế 100 ngày, 200 ngày... Hàng ngày, trước khi tạm biệt, anh chỉ đưa cho tôi một con búp bê, hàng ngày, chắc chắn thế. Tôi không biết tại sao. Rồi một ngày… “Jin, em…” - Tôi ngập ngừng. - “ Sao? Em cứ nói đi…” - “Em yêu anh” - “Em… Ừm, thôi cầm lấy con búp bê này và về nhà đi”. Đó là cách anh ấy lờ đi “ba từ” của tôi và đưa cho tôi con búp bê. Rồi anh biến mất. Những con búp bê tôi nhận được từ anh hàng ngày đã đầy ắp căn phòng. Rồi đến sinh nhật của tôi. Sáng sớm tỉnh dậy, tôi hình dung tới một bữa tiệc với anh, và chỉ ngồi trong phòng chờ anh gọi điện. Nhưng bữa trưa trôi qua, bữa tối trôi qua, rồi bầu trời tối đen… Anh vẫn không gọi. Tôi quá mệt mỏi, không còn có thể chờ đợi điện thoại thêm được nữa. Rồi khoảng 2 giờ sáng, bất chợt anh gọi điện cho tôi và đánh thức tôi dậy. Anh nói tôi ra khỏi nhà. Tôi cảm thấy thật vui và chạy ra ngoài đầy hạnh phúc. - “Jin!” - “Đây… Em cầm lấy đi…” - Lại nữa, lại một con búp bê nhỏ. - “Thế này là thế nào?” - “Hôm qua anh chưa đưa nó cho em, nên giờ anh đưa. Anh về đây, chào em”. - “Chờ đã! Chờ đã! Anh có biết hôm nay là ngày gì không?” - “Hôm nay?” Tôi cảm thấy rất buồn, tôi nghĩ rằng anh sẽ nhớ ngày sinh nhật của tôi. Anh quay người đi tiếp như thể không có gì xảy ra. Rồi tôi hét lên: “Chờ đã!” - “Em muốn nói gì sao?” - Jin hỏi. - “Hãy nói với em, nói với em anh yêu em…” - “Gì cơ?” - “Hãy nói cho em nghe” - Tôi giữ chặt lấy anh. Nhưng anh chỉ nói những lời lạnh lùng: “Anh không muốn nói những lời đó một cách quá dễ dàng, nếu em khát khao muốn nghe, hãy tìm người khác”. Rồi anh đi. Đôi chân tôi tê cóng. Tôi quỵ xuống đường. Anh không muốn nói yêu tôi dễ dàng. Có lẽ anh không phải là người phù hợp với tôi… Một tháng sau… Tôi đã lấy lại được tinh thần và đi học. Nhưng vết thương lòng tưởng sắp lắng xuống lại bị khơi lên. Tôi nhìn thấy anh trên phố, với cô gái khác. Trên khuôn mặt anh là nụ cười, cái mà anh chưa bao giờ cho tôi thấy, khi anh chạm vào con búp bê… Tôi chạy thẳng về nhà và nhìn vào những con búp bê trong phòng. Những giọt nước mắt rơi xuống. Tại sao anh lại đưa chúng cho tôi? Những con búp bê đó có lẽ là do những cô gái khác chọn. Cơn tức giận bùng lên, tôi ném chúng ra khắp nơi. Chợt điện thoại reo. Đó là anh. Anh nói tôi đi tới bến xe buýt gần nhà. Tôi cố gắng bình tĩnh và bước tới điểm hẹn. Tôi không ngừng nhắc nhở bản thân mình hãy quên anh ta đi, rằng tất cả rồi sẽ chấm dứt. Và anh xuất hiện trong tầm mắt tôi, hai tay đang ôm một con búp bê lớn. Jin nói: “Jo, anh nghĩ em đã tức giận, em vẫn đến sao?”. Tôi không thể ngăn mình ghét anh, ghét cái thái độ như không có chuyện gì xảy ra và còn trêu đùa nữa. Rồi, anh lại đưa con búp bê ra như vẫn làm. “ Em không cần nó” - Tôi lạnh lùng. - “Gì cơ? Tại sao?”. Tôi giật lấy con búp bê từ tay anh và ném xuống đường. “Em không cần con búp bê này, em không cần nó nữa. Em không muốn gặp lại một người như anh!”. Tất cả những lời từ sâu trong tôi cứ thế tuôn ra. Nhưng không như những lần khác, đôi mắt anh run run. “Anh xin lỗi” - Anh nói rất nhỏ. Rồi anh bước ra đường để nhặt con búp bê lên. - “Anh thật ngốc! Sao anh lại nhặt nó? Ném đi!”. Nhưng anh lờ tôi và đi tới chỗ con búp bê. Rồi tiếng còi inh ỏi, một chiếc xe tải lớn đang lao về phía anh. “Jin! Tránh ra! Tránh ra mau!” - Tôi hét lên. Nhưng anh không nghe thấy tôi, anh cúi xuống nhặt con búp bê. “Rầm!” - âm thanh thật khủng khiếp. Đó là cách anh ấy chia xa tôi. Đó là cách anh ấy ra đi mà thậm chí không mở mắt để nói với tôi một lời. Tôi đã sống từng ngày, từng ngày với cảm giác tội lỗi và nỗi buồn thắt ruột vì mất anh. 2 tháng sau… Khi đã tạm lấy lại cân bằng, tôi bắt đầu để ý đến những con búp bê - món quà duy nhất anh để lại cho tôi kể từ ngày hai đứa bắt đầu hò hẹn. Tôi nhớ những ngày bên anh và bắt đầu đếm “một…hai…ba…” lần lượt từng con búp bê. “… Bốn trăm tám mươi tư, bốn trăm tám mươi lăm... ” Ấy là con số kết thúc. Tôi lại bắt đầu khóc, với một con búp bê trong tay tôi. Tôi ôm nó thật chặt, rồi bất ngờ… - “Anh yêu em, anh yêu em!” - Tôi giật mình, đánh rơi con búp bê xuống. - “Anh yêu em?” - Tôi nhặt con búp bê lên và ấn tay vào bụng nó. - “Anh yêu em, anh yêu em!” - Không thể nào! Tôi ấn vào bụng tất cả các con búp bê. - “Anh yêu em!” - “Anh yêu em!” - “Anh yêu em!” Những lời nói đó cứ phát ra không ngừng. Tại sao trước đây tôi không nhận ra? Rằng trái tim anh ấy luôn ở bên cạnh tôi, che chở tôi. Tại sao tôi đã không nhận ra anh yêu tôi nhiều như thế này! Tôi nhặt con búp bê ở dưới gầm giường và ấn tay vào bụng nó, đó là con búp bê cuối cùng, con búp bê đã bị rơi xuống đường. Máu của anh thấm lên nó. Giọng nói lại phát ra, giọng nói mà tôi nhớ da diết: “Jo, em biết hôm nay là ngày gì không? Mình đã yêu nhau 486 ngày. Em biết 486 là gì không? Anh không thể nói anh yêu em, bởi… bởi vì anh quá nhút nhát. Nếu em tha thứ và nhận lấy con búp bê này, anh sẽ nói rằng anh yêu em, mỗi ngày, cho tới khi anh chết. Jo, anh yêu em…” Những giọt nước mắt lại trào ra. Tại sao? Tôi hỏi trời, tại sao chỉ đến lúc này tôi mới nhận ra điều đó? Anh đã không thể ở bên tôi, nhưng anh đã yêu tôi cho tới phút cuối cùng.... *** Có những thứ mất đi sẽ ko bao giờ có lại được , chỉ là tìm kiếm , tìm kiếm và mãi là tìm kiếm ???...???...???? Có những thứ luôn bên cạnh mình , mình ko biết trân trọng, đến khi mất rồi thì ko bao giờ còn hối hận kịp nữa . Cuộc đời là thế . Con người là thế . ![]() Đừng bao giờ nói rằng anh yêu tôi nếu anh không thực sự quan tâm điều đó. Đừng bao giờ nói về tình cảm, nếu điều đó không thực sự có ở trong anh Đừng bao giờ nắm lấy tay tôi, nếu anh định làm trái tim tôi tan vỡ. Đừng bao giờ nói với tôi lời mãi mãi, nếu anh đã từng nghĩ đến chuyện chia tay. Đừng bao giờ nhìn vào mắt tôi, nếu anh đang nói với tôi những lời không chân thật. Đừng bao giờ nói câu xin chào, nếu anh nghĩ anh sẽ nói lời tạm biệt. Đừng bao giờ nói rằng tôi là duy nhất, nếu anh còn mơ tưởng đến những người không phải là tôi. Đừng bao giờ giam giữ trái tim tôi, nếu trong tay anh không cầm chìa khóa Và đừng bao giờ quên những điều này ! envoyer ourson ........em đang hạnh phúc....ừa....em đang hạnh phúc???? Em đang vui cười.....thật sao....em đang cười.....? Em đang được yêu.....đc anh yêu......??? Em đang mơ?....hay đang đi lạc vào cõi thần tiên tuyệt vời....??? Em đang sợ....nỗi sợ mơ hồ.....em sợ....em sợ....!! Đã từ bao lâu em kô khóc.....?....sao...em kô khóc....em đã quên đi nỗi đau? Em chới với giữa hạnh phúc mong manh....đang chơ vơ giữa muôn trùng hướng đi....đang băn khoăn giữa thói quen và thay đổi.....? Liệu....em còn có thể tự cho mình đến với cơ hội....???liệu em có thể cho mình đến với hạnh phúc....liệu em có thể..... ![]() Anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Anh là một chàng trai rất phong lưu. Với vẻ bề ngoài điển trai cùng một tính cách phóng khoáng, đã không biết bao cô gái theo đuổi anh, cho dù biết anh và cô là một cặp. Còn cô là một người con gái hiền thục và dịu dàng. Cô không có vẻ đẹp sắc sảo, hiện đại như bao cô gái đang theo đuổi anh. Mặc dù biết anh là một người có tính trăng hoa, nhưng cô vẫn yêu anh thắm thiết và chung tình. Yêu trong thấp thỏm, lo âu. Yêu trong đau khổ. Cô rất thích những ngày trời mưa và cũng rất thích đi dưới mưa. Mỗi lần, khi cô chạy ra khỏi ô để dầm mưa, để được cười nói và nhảy nhót dưới mưa, anh cũng luôn muốn cùng cô làm những điều mà cô thích. Nhưng những lúc ấy, cô đều ngăn anh lại. “Tại sao em lại không để anh cùng dầm mưa với em vậy?"- anh hỏi cô lòng đầy thắc mắc. "Bởi vì em sợ anh sẽ bị cảm". Cô nhẹ nhàng nắm chặt tay anh và trả lời. "Nếu dầm mưa mà sợ bị cảm sao em vẫn còn làm?". Câu hỏi này của anh, cô không bao giờ trả lời, chỉ khẽ mỉm cười rồi đưa cái nhìn vào xa xăm. Rồi cuối cùng, anh vẫn phải chịu thua và chấp nhận làm theo yêu cầu của cô. Bởi vì khi ấy, anh cảm thấy chỉ cần nhìn thấy cô hạnh phúc, nhìn thấy cô cười là anh cũng vui rồi. Nhưng khoảng thời gian hai người được vui vẻ ở bên nhau ấy cũng không kéo dài được lâu. Anh đã yêu một người con gái khác. Cô gái này có một vẻ đẹp đến say lòng người, phong cách hiện đại của cô khiến bao chàng trai theo đuổi. Và anh cũng không ngoại lệ. Anh si mê, tìm mọi cách chinh phục người con gái ấy mà quên mất sự tồn tại của cô. Một ngày kia, khi anh và cô cùng ngồi ăn tối với nhau, anh đã đưa ra đề nghị chia tay. Mặc dù trong lòng anh cảm thấy có chút áy náy, mặc dù anh chưa thể hiểu được tình cảm của mình dành cho cô bây giờ còn được bao nhiêu. Nhưng có lẽ anh không nhận ra rằng mình đang theo đuổi một cái gì đó phù phiếm và đang đánh mất đi một điều gì đáng quý. Và cũng thật bất ngờ khi cô chấp nhận lời đề nghị ấy. Lặng lẽ và trầm tư. Có lẽ từ rất lâu, cô đã biết anh không thuộc về riêng mình một cách tuyệt đối. Anh giống như một cơn gió, mà gió sẽ thổi mãi chứ không bao giờ dừng lại ở một người nào cả. Buổi tối hôm ấy, chàng trai lại đưa cô gái về nhà lần cuối cùng. Không hẹn mà trời bất chợt đổ mưa. Cô lại rút tay ra khỏi tay anh, chạy lên trước và xoay vòng đón nhận những hạt mưa mát lạnh. Nhìn bóng dáng nhỏ nhắn, thân thương của người con gái mà mình đã yêu và phụ lòng, lòng chàng trai bất chợt dâng lên một thứ cảm giác thật khó tả. Hổ thẹn và xót xa. Trong khoảng khắc, anh bỗng thấy tình yêu thương đối với cô trỗi dậy. Lần đầu tiên, chàng trai không làm theo yêu cầu của cô gái. Anh bước đến bên cô dưới làn mưa dày đặc, nhẹ nhàng đặt lên môi cô nụ hôn mà anh nghĩ là lần cuối cùng và nói: "Anh thật sự xin lỗi vì đã làm em đau lòng! Nhưng những ngày cùng em đi dạo dưới mưa là những ngày mà anh cảm thấy vui nhất". Anh vừa nói dứt lời thì cô bật khóc. Những giọt nước mắt lẫn trong nước mưa buốt lạnh. Chàng trai lại ôm cô gái vào lòng, thật chặt, thật chặt, cảm nhận được bờ vai nhỏ bé của cô đang run lên vì đau khổ. Rất lâu sau, anh mới lên tiếng: "Có một điều này anh muốn hỏi em từ rất lâu rồi. Vì sao mỗi khi trời mưa, em đều không muốn để anh cùng em dầm mưa vậy?". Im lặng một hồi lâu, cô gái mới cất tiếng trả lời: "Bởi vì, em không muốn anh nhận ra rằng... em đang khóc...". Câu trả lời của cô gái lẫn trong tiếng mưa khiến trái tim chàng tan ra trong bao ý nghĩ sai lầm. Anh hiểu ra rằng cô gái đã yêu anh nhiều như thế nào, yêu trong đau khổ và dằn vặt. Và anh đang vô tình khiến trái tim cô nhỏ lệ. Một sự bù đắp sẽ là không muộn nếu như bây giờ anh đã nhận ra tình cảm chân thành mà cố ấy dành cho mình... tất cả. Chỉ gói gọn trong mưa và nước mắt! |
Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: ^O^----t8m----^O^
Người iu dấu ^.^
![]() Em chúc anh Yên bình trong trái tim Sự yêu thương của gia đình và bạn bè Niềm tin để dẫn đường Hy vọng để vượt qua mỗi ngày Ánh mặt trời thắp sáng ... những ngôi sao để anh nhìn và ước ...cầu vồng để anh biết vẫn còn có ngày mai Một giọt nước mắt để có lòng nhân hậu Một trái tim để giữ sự thương yêu Nhưng, hơn tất cả, em mong anh sẽ cảm thấy bàn tay em trong tay anh Để biết em ở đây nếu anh vấp ngã. Để mang niềm vui và tình yêu đến cho anh ... như tình anh vẫn luôn chia sẻ với em ![]() Bình luận mới
phuonglinh9 trong
Người này và người đó (2)
phuonglinh9 trong Người này và người đó (1) [N][H][A][T] trong Đám cưới bluestar47 trong Người này và người đó (1) hime_sayuki_lovely trong Mong bạn tran thanh sang trong Cõi luân hồi [chương Một - Duyên tự ngàn năm] binrom trong Người yêu đi du học It's me trong Người yêu đi du học Bằng Lăng trong Người yêu đi du học long1985 trong Nắm tay nhau đi giữa nhân gian ...:i Love You:...
![]() ![]() ![]() Iu Anh ^^
![]() ♥ Em iu anh ♥
![]() Đối với thế giới anh chỉ là 1 người, nhưng đối với em anh là cả thế giới. ღ Anh ơi ღ
Cuộc đời em là một cơn mộng kéo dài . Nó trôi qua thật êm đềm và tĩnh lặng em chìm đắm trong cơn mơ đó tưởng chừng như không bao giờ tỉnh giấc và để rồi vào một ngày đẹp trời em đã choàng tỉnh cơn mộng đó vì đã có một người con trai đến đánh thức con tim tình yêu đang ngủ say của em dậy . Người con trai ấy có tên .... - là anh đó
![]() Thực đơn người xem
[ Ngoan, Anh yêu Em ]
![]() Không biết ai đó đã nói bởi vì anh quá yêu em, cho nên nếu khoảng cách giữa chúng ta là một trăm bước, chỉ cần em bước tới một bước, anh sẽ không suy nghĩ gì mà bước chín mươi chín bước còn lại Bạn bè
|