GIA BAO VU

Thông tin cá nhân

nguyenvudungnam
Họ tên: Vũ Văn Nam
Nghề nghiệp: sinh vien (hoc vien tai chinh)
Sinh nhật: 14 Tháng 1 - 1987
Yahoo: vannam_87nd  
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn
Em ah em co biet la anh rat yeu em khong!...!....

Bạn bè
em_gai_dai_ca17816
em_gai_dai_ca17816
p3' h3o lov3 u 4ever
p3' h3o lov3 u 4ever
simtim
simtim
gemini3691
gemini3691
be_online_8x
be_online_8x
hoa co tu
hoa co tu
LongHuong
LongHuong
alitran
alitran
TinaNguyen
TinaNguyen
doan huong
doan huong
Xem tất cả

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



Bình luận mới
Dương Thị Quyên trong Cộng hoà Séc
Dương Thị Quyên trong Cộng hoà Séc
Nguyen Thi Thanh Huyen trong Cộng hoà Séc
Nguyen Thi Thanh Huyen trong Cộng hoà Séc
Pham Quoc Tuan trong Cộng hoà Séc
Guest_nguyenvudungnam_* trong SỐNG THỬ " NÊN HAY KHÔNG
Guest_Chuot_* trong SỐNG THỬ " NÊN HAY KHÔNG
pham nhu tuan trong Cộng hoà Séc

(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
     


Tìm kiếm:
     

5 Trang < 1 2 3 4 > » 

 
“Sống thử” một phút, “đau thật” cả đời

- Sinh viên sống thử không chỉ mang lại “hậu quả bề nổi” như nạo phá thai dẫn đến vô sinh, mắc bệnh phụ khoa, bê trễ thậm chí bỏ học, làm “mẹ sinh viên” v.v. mà ẩn sau nó còn những mối nguy tiềm tàng khác cho tâm lý, tình cảm của những người trong cuộc.

Thành “người nổi tiếng” bất đắc dĩ
Lan và Hoàng đến từ một miền quê nắng gió ở miền Trung. Tình yêu trong sáng, thánh thiện từ thời học sinh chắp cánh cho cả hai cùng đỗ đại học. Lan trở thành cô sinh viên ngữ văn duyên dáng. Hoàng là chàng kĩ sư giao thông. Bạn bè ai cũng chúc mừng cho tình yêu sâu sắc của hai người. Chuyện của họ càng tô điểm thêm cho “chân lý”: “Giao thông là chồng sư phạm!”.

Suốt 3 năm đầu đại học, trải qua nhiều gian nan của kiếp sinh viên xa nhà, tình yêu của Lan và Hoàng cũng lớn dần lên. Nhưng tác động của lối sống đô thị, những cảnh “chiếu phim miễn phí” ở công viên, cùng những lời khích bác nhiều hơn là “động viên” của các bạn cùng lớp: “Yêu 3 năm mà chưa “làm ăn” gì à?, có “kém tắm” quá không?” đã khiến Hoàng một mực thuyết phục Lan về sống chung, vừa tiết kiệm, lại có điều kiện quan tâm đến nhau nhiều hơn.

Môi trường sư phạm cộng với tính dịu dàng khiến Lan lúc đầu e ngại và quyết liệt phản đối. Nhưng thái độ chắc nịch “đằng nào mình chẳng cưới nhau”, và những lần giận dỗi của Hoàng đã khiến Lan tặc lưỡi chấp nhận.

Thuở mới về “tuy hai mà một”, Lan tưởng mình ngay từ cấp ba đã sáng suốt tìm được người chồng lí tưởng. Thế nhưng, khó khăn của “cơm áo gạo tiền” và những tật xấu mà chỉ khi về sống mới khám phá được về nhau đã khiến những kỉ niệm lãng mạn của mối tình trong sáng thuở nào chỉ còn là quá vãng.

Năm thứ tư Hoàng phải đi thực tập xa Hà Nội. Hình ảnh chàng sinh viên Giao thông cao ráo, đẹp trai xuất hiện nơi vùng quê chiêm trũng Hà Nam đã khiến bao cô gái làng thầm thương trộm nhớ. Trong đó có Thảo - con ông chủ tịch huyện nơi Hoàng về thực tập.

So với Lan, tấm bằng trung cấp dược của Thảo thua xa. Nhưng mối quan hệ rộng với các quan chức giao thông tỉnh cũng như trên thủ đô của bố Thảo, cộng thêm tâm lý “ham của lạ” đã khiến Hoàng không thể kìm lòng.

Những lần về Hà Nội của Hoàng đồng nghĩa với những lần lạnh nhạt với Lan. Và ngày ra trường cũng là ngày Hoàng nói chia tay, mặc cho sự đau khổ và những giọt nước mắt đầm đìa trên khuôn mặt cô bạn gái từ thời còn đi học. Không biết tương lai Hoàng có được vị trí như mong ước hay không, chỉ biết lời hứa cưới không thành của anh đã để lại cho Lan một hậu quả đau lòng.



Nếu ngày xưa bạn Hoàng ai cũng biết hai người yêu nhau 3 năm mà chưa “làm ăn” được gì, thì sau đó chuyện sống chung đã được Hoàng “tường thuật trực tiếp” sau mỗi vại bia. Cả trường nhỏ to, xì xầm, dành cho Lan những cái nhìn ái ngại.



Song hậu quả lớn hơn là Lan phải chịu treo bằng nửa năm vì nợ quá nhiều môn. Nhìn các bạn bảo vệ luận văn có người yêu đến tặng hoa, Lan lặng khóc cho mình. Bằng khá, giỏi xin đi dạy ở Hà Nội đã khó, huống hồ trung bình. Về quê thì cô không biết phải trả lời thế nào với bố mẹ chuyện “im thin thít và lặn mất tăm” của chàng rể hụt vốn trước đó đã được coi như người nhà.



Không đến mức học hành bê trễ như Lan, nhưng Mai lại có một nỗi đau khác. Cũng được coi là có “hình thức khá” ở khoa Quản trị, cô lọt vào mắt xanh của Ngọc - chàng bí thư nổi tiếng khoa Khách sạn du lịch. Tình yêu của hai người có môtíp giống những đôi dang dở khác: Lãng mạn ban đầu, nồng nàn, say đắm lúc “cao trào”, và tràn ngập nước mắt ngày chia tay.



Tuy không đến mức “rồmantíc” như chàng sinh viên Bách Khoa ngày nào làm cư dân mạng xôn xao vì xếp 1000 bông hoa hồng dưới sân trường để tỏ tình với cô bạn khoá dưới, nhưng tình yêu của Mai và Ngọc cũng khiến cả trường nhiều phen được xem “chiếu phim” miễn phí. Và đỉnh cao là việc hai người trở thành “người nhà” khi vừa tròn hai tháng yêu nhau.



Không giống Hoàng - yêu một cô gái khác ở xa nên Lan không phát hiện ra, việc Ngọc bị một em năm nhất hớp hồn hôm giao lưu văn nghệ không lọt qua được con mắt “nhạy cảm” của Mai.



Ghen tuông, khóc lóc càng làm Ngọc thấy mệt mỏi, càng bùng lên quyết tâm chia tay của anh chàng. Mai quyết định đi “nói chuyện phải trái” với “tình địch”. Nhưng như thế càng “khích” Ly, người yêu mới của Ngọc, lao vào cuộc tình tay ba hơn.



Ly không phải tay vừa. Để thoả mãn tính hiếu thắng của mình, nghe mọi người kể ngày xưa Ngọc và Mai đi với nhau tình cảm thế nào, nay cô cũng yêu cầu được “đóng phim” cùng Ngọc như thế!



Đau đớn nhất của Mai là hàng ngày phải “câm nín nhìn anh đi bên người” và trở thành tâm điểm cho những câu chuyện không biết bao giờ dứt của các cô bạn thân với Ly.



Vẫn giấu trong tim bóng một người



Lan, Mai ra trường, chuyển chỗ ở, không còn phải chịu những ánh mắt dị nghị, những lần “đụng mặt” tình địch. Nhưng nỗi ám ảnh vì không còn nguyên vẹn, nỗi đau vì mất niềm tin có lẽ sẽ là những ám ảnh lớn nhất của những cô gái “hậu sống thử” này.



Lan may mắn được nhận vào một trường cấp hai ở ngoại thành. “Mác” sư phạm cộng với sự hiền lành dịu dàng của cô vẫn là sức hút với không ít các chàng trai trong huyện. Mặc cảm trước đây và vết thương chưa lành sẹo khiến cô không dám nhận lời ai. Phải đến “cái tuổi nó đuổi xuân đi”, trước sự thúc giục của bố mẹ, Lan mới nhận lời Thạch - đồng nghiệp dạy Lý cùng trường.



Trước sự hiền lành, chân thành của Thạch, Lan không giấu giếm quá khứ khi chỉ còn một tháng nữa là lên xe hoa. Song tính ích kỉ đàn ông và sự bất ngờ vì “đổ vỡ một niềm tin” đã khiến Thạch không thể chấp nhận. Lại một lần nữa, Lan ngậm ngùi nhìn chiếc áo cô dâu…



Khác với Lan, Mai là cô gái hiện đại. Quan điểm của cô khá thoáng: “Cách tốt nhất để quên một người là cặp kè với người khác”. Thấy cảnh Ngọc hàng ngày đi bên tình địch, cô cũng không chút do dự đến với tình yêu mới.



Thế nhưng “miếng ngon nhớ lâu, đòn đau nhớ mãi”. Càng đi bên người khác, càng được nâng niu, cô lại càng nhớ đến người bạc tình như Ngọc. Cái “mác” đẹp trai, ăn nói khéo léo và những hành động lãng mạn của Ngọc vẫn là những kỉ niệm khó phai trong cô.



Yêu người này không quên được Ngọc, Mai lại chuyển sang đối tượng khác. Một năm sau ngày chia tay Ngọc, cô thay đến 4 người yêu. Và với ai cô cũng “hết mình, không tiếc nuối” như với Ngọc. Vì thế, trong mắt bạn bè, hàng xóm, Mai giống “gái bao”, nay anh này, mai anh khác. Thế nhưng, nếu có vào blog của Mai thì mọi người mới hiểu, đằng sau sự bất cần đời ấy là một trái tim đang đau nhói vì bị phụ bạc.



Nỗi đau



Lan, Mai chỉ là hai trong số rất nhỏ các cô gái gánh chịu những nỗi đau tinh thần của hậu sống thử. Điều đáng buồn là các cô vốn không phải sinh viên đua đòi, ăn chơi, có chăng chỉ yêu… quá hết mình.



Sống thử dường như đã trở thành “trào lưu”, thành “mốt” trong giới trẻ. Thường những đôi yêu nhau sau 6 tháng mà chưa làm “chuyện ấy” thì sẽ bị bạn bè cho là “hâm”, là “có vấn đề”. Vì thế, để theo kịp thời đại, nhiều bạn trẻ sẵn sàng lao vào cho “biết mùi đời” dù chưa được chuẩn bị kĩ về tâm sinh lý, kĩ năng sống…



Hậu quả của sống thử không phải sinh viên không biết. Họ đã đủ tuổi để nhận thức và chịu trách nhiệm trước những việc mình làm. Nhưng dường như, các bạn mới nghĩ đơn giản rằng hậu quả của sống thử là dẫn đến nạo hút thai. Có bạn không ngần ngại phát biểu: “Bây giờ chỉ có đứa nào “nông dân” mới “dính”. Dân sành điệu lúc nào cũng “thủ” sẵn Postinor trong người”.



Thế nhưng, còn những hậu họa không phải lúc nào cũng có thuốc là “thủ”, là phòng tránh được như các bệnh lây qua đường sinh dục, viêm nhiễm đường sinh sản hay những ám ảnh về tinh thần suốt đời. Cái mất mát lớn nhất là quan niệm về tình yêu không còn trong sáng, đẹp đẽ, vì cái gì đã làm được một lần thì sẽ làm được nhiều lần. Bạn trai khi sống thử được với người yêu đầu sẽ có tâm lí coi thường phụ nữ, đòi hỏi người yêu sau cũng phải “học tập” người yêu cũ. Còn bạn gái một khi đã trót trao cái quý giá nhất sẽ có tâm lí “không còn gì để mất”. Cá biệt, có những bạn mất niềm tin vào cuộc sống, bỏ học, thậm chí trở thành “gái bao”.



Theo số liệu của Trung tâm chăm sóc sức khỏe sinh sản Ánh Sáng, hiện có đến 80% sinh viên đã sống thử, nhưng chỉ 10 - 15 % đi đến hôn nhân. Và 10 - 15% “kết thúc có hậu” này có chắc được hạnh phúc không khi M.A - cựu sinh viên vừa lập gia đình sau ngày phát bằng cho biết: “Đêm tân hôn, sau khi đếm phong bì, cả hai chúng tôi lăn ra ngủ. Sau đám cưới chẳng ai nghĩ gì đến chuyện đi nghỉ tuần trăng mật”.



Bà Y - mẹ của N - một chàng trai đã từng sống thử với vợ trước khi cưới thì nói: “Dẫu biết lỗi là của con trai mình, nhưng tôi vẫn chẳng ưa gì những cô gái sống với người yêu thế. Con, cháu mình thì đành chấp nhận thôi!”.



Xã hội Việt Nam vẫn còn những “quan niệm cổ truyền” như vậy, thì liệu các cô gái theo trào lưu “Tây hoá” có hạnh phúc không? Thiết nghĩ mỗi bạn trẻ đều đã có câu trả lời.

 
Xôn xao cảnh “nóng” trong công viên


Cảnh "nóng" của đôi thanh niên tại công viên Thủ Lệ làm "náo động" cư dân mạng.
Một tuần nay, cư dân mạng xôn xao về những bức ảnh nóng bỏng của một đôi tình nhân ở công viên Thủ Lệ (Hà Nội) được tung lên blog. Câu chuyện về những hình ảnh mơn trớn thái quá nơi công cộng lại trở thành chủ đề để giới trẻ mổ xẻ.
Loạt ảnh ghi lại những hình ảnh, lẽ ra chỉ xuất hiện trong phòng kín, nhưng lại phơi bày tại công viên Thủ Lệ giữa ban ngày. Dù có nhiều phản ứng khác nhau nhưng các ý kiến của cộng đồng blogger thống nhất blogger này đã chụp được một đôi điển hình ở nơi công cộng.

Nhiều bạn trẻ bình luận, blog trên đã phản ánh đúng lối sống của một bộ phận giới trẻ. Nhìn khắp nơi, cứ chỗ nào có bãi cỏ, ghế đá… là có những pha làm "đau mắt phải, đỏ mắt trái". Vinh - Sinh viên ĐH Bách khoa Hà Nội - bình luận: "Có đi chơi thì các bạn trẻ cũng đừng "hành động" giữa thanh thiên bạch nhật thế, trông chối lắm".

Ghế đá, bãi cỏ thành... “trường quay”

Ngay ở hồ Hoàn Kiếm, khi trời nhá nhem tối, chỉ một góc nhỏ đã có 5 đôi ngồi ôm ấp nhau, thể hiện những pha rất "nóng". Sau màn ôm hôn dạo đầu, chàng và nàng bắt đầu mạnh bạo hơn. Ngay kề bên, các cụ ông, cụ bà ngồi hóng gió, tập thể dục.

Anh Trương Xuân Huy - Nhân viên Tổ an ninh trật tự đô thi, thuộc Ban quản lý khu vực Hồ Hoàn Kiếm - cho biết: "Không có điều luật nào cấm sờ mó ôm ấp nhau, nên chúng tôi chỉ có thể nhắc nhở những đôi nào thể hiện quá mức vào ban ngày.

Chuyện tế nhị nên đành phụ thuộc vào ý thức của mỗi người".
Anh Huy cho biết, thỉnh thoảng nghe tiếng còi huýt của đội bảo vệ, các đôi giật mình dừng mọi "hoạt động". Nhưng sau vài phút rậm rịch mọi chuyện lại đâu vào đó, những pha tình cảm nóng bỏng lại tiếp tục.

Các công viên Thống Nhất, Thủ Lệ, Bách Thảo ở Hà Nội cũng trở thành điểm đến lý tưởng của các đôi uyên ương. Các đôi "chia lô" diễn cảnh nóng ngay giữa ban ngày. Thu Hoài, nhân viên y tế, ấm ức: "Thỉnh thoảng tôi vào công viên thể dục, chỉ vô tình nhìn họ thì lập tức nhân vật chính "trợn" mắt lên khiến cho chính mình cảm thấy đang là kẻ vô duyên".

Đối với người lớn dù sao họ cũng còn thông cảm được, song để trẻ nhỏ nhìn thấy cảnh tượng quá nhạy cảm sẽ rất khó xử. Anh Hoàng Hải - Nhân viên kinh doanh một công ty máy tính - chia sẻ: "Chiều chiều, chở con qua đường Thanh Niên, cháu thắc mắc về hành động của các cô chú, lúc đó quả là không biết trả lời sao".

Ông Anh Tuấn - Cán bộ Vietcombank Hà Nội - đưa ra ý kiến: "Thành phố cần phải có chỉ dẫn cụ thể nơi nào không được phép bộc lộ tình cảm thái quá. Nếu có những khu riêng cho các bạn trẻ như kiểu "con đường tình yêu" hay "công viên tình yêu" thì có lẽ sẽ không còn những cảnh gây ra nhiều sự tranh cãi như hiện tại".


 
Ở một xóm “vợ chồng”

Hai "vợ chồng" cùng chuẩn bị bữa tối.
(Dân trí) - Những khu nhà trọ gồm khoảng 10-20 phòng, mỗi phòng là một cặp sinh viên độ tuổi cuối 8X đầu 9X sống với nhau như vợ chồng, tất nhiên là không hôn thú, tôi gọi đó là xóm “vợ chồng”. Vì muốn “mắt thấy tai nghe”, tôi lân la đến một xóm như thế hỏi thuê phòng…

Vạn sự khởi đầu nan!

Khu Mỹ Đình (Hà Nội) là nơi tập trung đông những xóm “vợ chồng”, bởi ở đây cách xa trung tâm thành phố và xa các trường Cao đẳng, Đại học. Đã là luật bất thành văn, các đôi “vợ chồng” sinh viên luôn… tế nhị chọn những nơi xa...


Xem tiếp »

 
Bài thơ đầu anh viết tặng em
Là bài thơ anh kể về đôi dép
Khi nỗi nhớ ở trong lòng da diết
Những vật tầm thường cũng viết thành thơ

Hai chiếc dép kia gặp nhau tự bao giờ
Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau

Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
Cùng chia sẻ sức người đời chà đạp
Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia

Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
Giống nhau lắm nhưng người đời vẫn biết
Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu

Giống như mình trong những lúc vắng nhau
Bươc hụt hẫng cú nghiêng về một phía
Dẫu bên cạnh sẽ có người thay thế
Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh

Đôi dép vô tri khắng khít song hành
Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
Lối đi nào cũng có mặt cả đôi

Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái ,
Nhưng tôi yêu em vì những điều ngược lại
Gắn bó đời nhau vì một lối đi chung...

Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
Chỉ còn một là không còn gì hết
Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia...

 
ui buon wa ............
the la da 4 ngay ke tu khi anh minh bay rui
tui thuc su cam thay buon vanho anh qua
neu dc gap anh bay gio tui se rat muon noi xin loi anh rat rat nhieu
anh cho em xin loi nhe
anh hay giu gin suc khoe va lam viec tot nhe
bi bi anh

 
HÃY ĐỂ ANH YÊU EM.........

Ngày xưa có một chàng trai yêu tha thiết môt cô gái .Chàng trai lãng mạng gấp 1000 con hạc giấy làm quà tặng người yêu. Lúc ấy, anh chỉ là một nhân viên quèn, tương lai không quá sáng sủa, nhưng anh và cô gái ấy, họ đã rất hạnh phúc. Cho tới một ngày…

Người con gái nói với anh rằng cô sẽ đi Paris. Không bao giờ trở lại. Cô còn nói không thể tưởng tượng được một tương lai nào cho cả hai người. Vì vậy, hãy đường ai nấy đi, ngay lúc này… Trái tim tan nát, anh đồng ý.

Khi đã lấy lại được tự tin, anh làm việc hăng say ngày đêm, không quản mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần chỉ để làm một điều gì đó cho bản thân. Cuối cùng với những nỗ lực phi thường và sự giúp đỡ của bạn bè, anh thành lập được công ty của riêng mình.

“Tôi phải thành công trong cuộc sống” - Anh luôn tự nói với bản thân - “Và sẽ không bao giờ thất bại trừ phi không còn cố gắng”.

Một ngày mưa, khi đang lái xe, anh nhìn thấy đôi vợ chồng già đang đi dưới mưa cùng chia sẻ với nhau một chiếc ô mà vẫn ướt sũng. Chẳng mất nhiều thời gian để anh nhận ra đó là bố mẹ bạn gái cũ của mình.

Trái tim khao khát trả thù mách bảo anh lái xe chầm chậm bên cạnh đôi vợ chồng để họ nhìn thấy mình trong chiếc ô tô mui kín sang trọng. Anh muốn họ biết rằng anh không còn như trước, anh đã có công ty riêng, ôtô riêng, nhà riêng… Anh đã thành đạt!

Trước khi anh có thể nhận ra, đôi vợ chồng già đang bước tới một nghĩa trang. Anh bước ra khỏi xe và đi theo họ… Và anh nhìn thấy người bạn gái cũ của mình, một tấm hình cô đang mỉm cười ngọt ngào như đã từng cười với anh, từ trên tấm bia mộ.
Bố mẹ cô nhìn anh. Anh bước tới và hỏi họ tại sao lại xảy ra chuyện này. Họ giải thích rằng cô chẳng tới Pháp làm gì cả. Cô bị ốm nặng vì ung thư. Trong trái tim, cô đã tin rằng một ngày nào đó anh sẽ thành đạt, nhưng cô không muốn bệnh tật của mình cản trở anh…Vì vậy cô chọn cách chia tay.

Cô đã muốn bố mẹ đặt những con hạc giấy anh tặng bên cạnh cô, bởi nếu một ngày số phận mang anh về, cô muốn anh có thể lấy lại một vài con hạc giấy. Anh khóc…

Cách tồi tệ nhất để nhớ một ai đó là ngồi ngay bên cạnh họ nhưng biết rằng bạn không thể nào có được họ và sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ nữa.

Tiền là tiền còn tình yêu thì thiêng liêng. Trong cuộc tìm kiếm sự giàu có vật chất, chúng ta hãy dành thời gian để tìm kiếm khoảnh khắc bên những người yêu thương. Bởi biết đâu, một ngày nào đó, tất cả chỉ còn là hoài niệm



 
HÃY ĐỂ ANH YÊU EM.........

Ngày xưa có một chàng trai yêu tha thiết môt cô gái .Chàng trai lãng mạng gấp 1000 con hạc giấy làm quà tặng người yêu. Lúc ấy, anh chỉ là một nhân viên quèn, tương lai không quá sáng sủa, nhưng anh và cô gái ấy, họ đã rất hạnh phúc. Cho tới một ngày…

Người con gái nói với anh rằng cô sẽ đi Paris. Không bao giờ trở lại. Cô còn nói không thể tưởng tượng được một tương lai nào cho cả hai người. Vì vậy, hãy đường ai nấy đi, ngay lúc này… Trái tim tan nát, anh đồng ý.

Khi đã lấy lại được tự tin, anh làm việc hăng say ngày đêm, không quản mệt nhọc cả thể xác lẫn tinh thần chỉ để làm một điều gì đó cho bản thân. Cuối cùng với những nỗ lực phi thường và sự giúp đỡ của bạn bè, anh thành lập được công ty của riêng mình.

“Tôi phải thành công trong cuộc sống” - Anh luôn tự nói với bản thân - “Và sẽ không bao giờ thất bại trừ phi không còn cố gắng”.

Một ngày mưa, khi đang lái xe, anh nhìn thấy đôi vợ chồng già đang đi dưới mưa cùng chia sẻ với nhau một chiếc ô mà vẫn ướt sũng. Chẳng mất nhiều thời gian để anh nhận ra đó là bố mẹ bạn gái cũ của mình.

Trái tim khao khát trả thù mách bảo anh lái xe chầm chậm bên cạnh đôi vợ chồng để họ nhìn thấy mình trong chiếc ô tô mui kín sang trọng. Anh muốn họ biết rằng anh không còn như trước, anh đã có công ty riêng, ôtô riêng, nhà riêng… Anh đã thành đạt!

Trước khi anh có thể nhận ra, đôi vợ chồng già đang bước tới một nghĩa trang. Anh bước ra khỏi xe và đi theo họ… Và anh nhìn thấy người bạn gái cũ của mình, một tấm hình cô đang mỉm cười ngọt ngào như đã từng cười với anh, từ trên tấm bia mộ.
Bố mẹ cô nhìn anh. Anh bước tới và hỏi họ tại sao lại xảy ra chuyện này. Họ giải thích rằng cô chẳng tới Pháp làm gì cả. Cô bị ốm nặng vì ung thư. Trong trái tim, cô đã tin rằng một ngày nào đó anh sẽ thành đạt, nhưng cô không muốn bệnh tật của mình cản trở anh…Vì vậy cô chọn cách chia tay.

Cô đã muốn bố mẹ đặt những con hạc giấy anh tặng bên cạnh cô, bởi nếu một ngày số phận mang anh về, cô muốn anh có thể lấy lại một vài con hạc giấy. Anh khóc…

Cách tồi tệ nhất để nhớ một ai đó là ngồi ngay bên cạnh họ nhưng biết rằng bạn không thể nào có được họ và sẽ không bao giờ được nhìn thấy họ nữa.

Tiền là tiền còn tình yêu thì thiêng liêng. Trong cuộc tìm kiếm sự giàu có vật chất, chúng ta hãy dành thời gian để tìm kiếm khoảnh khắc bên những người yêu thương. Bởi biết đâu, một ngày nào đó, tất cả chỉ còn là hoài niệm



   Trong: GIAI TRI
 
HAI THIÊN THẦN


Hai thiên thần đi chu du dưới hình dạng củanhững người nghèo khó dừng chân ở một ngôi nhà khá giả. Hai thiên thầnxin gia đình kia cho ở lại nhờ qua đêm nhưng gia đình đó rất khiếm nhã,tỏ vẻ khó chịu và bảo hai thiên thần vào nhà kho mà ở. Khi hai thiênthần dọn dẹp chỗ ngủ trên sàn lạnh, thiên thần lớn tuổi hơn trông thấymột lỗ trên sàn nhà và ra tay sửa lại nó. thiên thần nhỏ hơn hỏi tại sao,thiên thần lớn trả lời : Mọi việc không phải luôn luôn như chúng ta thấy!

Đêm hôm sau, hai thiên thần lại dừng chân ởmột gia đình nghèo và xin ở lại qua đêm. Hai vợ chồng bác nông dân túngthiếu về tài sản nhưng có thừa lòng hiếu khách nên đã mời hai thiên thầnbữa ăn đạm bạc và mời họ ngủ trên giường.

Sáng sớm hôm sau, hai thiên thần thấy haivợ chồng bác nông dân buồn rười rượi. Con bò duy nhất cung cấp sữa chogia đình họ đã chết. Thiên thần nhỏ tuổi hết sức sửng sốt về việc đó vàkết tội : "Gia đình thứ nhất rất giàu có thì người lại giúp họ. Gia đìnhnày nghèo khó và hiếu khách thì ngài lại bắt con bò của họ phải chết".

"Mọi việc không phải luôn như chúng tathấy" - Thiên thần lớn chỉ nói vậy.

Khi hai thiên thần lại tiếp tục lên đường,thiên thần lớn mới nói : "Khi chúng ta ở trong nhà kho của gia đình giàucó, ta để ý thấy có một kho vàng dưới cái lỗ ở nền nhà kho, nhưng chủnhà lại thô lỗ và keo kiệt nên ta hàn cái lỗ đó lại, họ sẽ không bao giờtìm được vàng. Còn tối qua khi chúng ta đang ngủ trên giường nhà bácnông dân nghèo, thần chết đã tới và nói phải đem vợ bác nông dân đi. Tađã đua con bò của nhà bác nông dân ra thay thế, và may mắn là thần chếtđã chấp nhận con bò. Mọi thứ không phải luôn như chúng ta thấy !"

Lời bình :thế đấy, mọi chuyện nếu như nghe bằng taivà thấy bằng mắt chưa hẳn đã là sự thật. Hãy lắng nghe và nhìn bằng tráitim và lý trí , như thế mới rõ được sự thật là thế nào

   Trong: GIAI TRI
 
GIÁ TRỊ CỦA THỜI GIAN


Một kỹ sư đã tính ra được rằng với một thanh sắt nặng 5kg, chúng ta có thể làm được một trong những việc sau đây:

- Nếu làm đinh sẽ bán được 10 USD.

- Nếu làm kim may sẽ bán được 300 USD

- Còn nếu dùng làm những cái lò xo đồnghồ sẽ đem lại 25000USD.

Mỗi ngày đều cho ta 24 giờ bằng nhau,còn sử dụng những "nguyên liệu" đó như thế nào, dùng chúng để làm gì là tùy thuộc chúng tạ

Thời gian là một trong những thứ hiếmhoi duy nhất mà khi đã mất rồi chúng ta kh6ong thể nào tìm lại được.Tiền bạc mất đi có thể tìm lại được. Ngay cả sức khỏe nếu có mất đi cũng có khả năng phục hồi được. Nhưng thời gian sẽ không bao giờquay bước trở lạị

Không có cụm từ nào tai hại cho bằng bachữ "giết thời gian". Nhiều người tìm những thú vui, những việc làmđể chỉ mong giết thời gian. Thật ra chúng ta được ban cho thời gian là để sử dụng chứ không phải để giết.

Bạn có nhận ra được giá trị của thời gian?

   Trong: GIAI TRI
 
DỰA VÀO BẢN THÂN


Ốc sên con ngày nọhỏi mẹ nó : "Mẹ ơi, sao chúng ta từ khi sinh ra phải đeo cáibình vưa nặng vừa cứng trên lưng như thế? Thật mệt chết điđược!”.

"Vì cơ thể chúng ta không có xương đểchống đỡ, chỉ có thể bò, mà bò cũng không nhanh"- Mẹ nói.

"Chị sâu róm không có xương cũng bòchẳng nhan, tại sao chi ấy không cần đeo cái bình vừa nặngvừa cứng này?".

"Vì chị sâu róm sẽ biến thành bướm,bầu trời sẽ bảo vệ chị ấy".

“Nhưng em giun đất cũng không cóxương cũng bò chẳng nhanh, cũng không biến hóa được, tại saoem ấy không đeo cái bình vừa nặng vừa cứng đó?”.

"Vì em giun đất sẽ chui xuống đất,lòng đất sẽ bảo vệ em ấy”.

Ốc sên con bật khóc nói : " Chúng tathật đáng thương, bầu trời không bảo vệ chúng ta, lòng đấtcũng chẳng che chở chúng ta".

"Vì vậy mà chúng ta có cái bình!- Ốcsên mẹ an ủi con- Chúng ta không dựa vào bầu trời, cũngchẳng dựa vào đất, chúng ta phải dựa vào chính bản thânchúng ta".

5 Trang < 1 2 3 4 > »  
Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com