XƯƠNG RỒNG
Giữa cằn khô Đầy nắng, thừa gió. Sa mạc cát như rang. Xù xì, gai góc Rễ vươn sâu vào đất Vững vàng. Thân sắc lạnh Những chiếc gai Hiểu cho nhau, Nghiệt ngã! Vượt lên tất cả Là em! Thức dậy, sớm nay Bên những chiếc gai Xù xì, sắc lạnh Xương rồng Bật nụ, bung hoa. Mềm mại, vẹn nguyên Nước mắt... vỡ òa. Hạt sương long lanh Buổi sớm! Ừ, Nước mắt Được - Mất, Buồn - Vui Cứ chảy... Thương em, thương nhiều đấy. Xương rồng có biết, Biết hay không? NGÔI SAO và KHOẢNG TRỜI
Tình yêu hóa ta thành khờ khạo Ngắm trời xanh đâu biết có mưa rào Để giữa muôn người ta nhận ra nhau Dù ẩn giữa những xiêm y, mũ mão Ai thất thểu trở về từ gió bão Từ éo le của chính cuộc đời mình Một khoảng trời sao cứ đậu lung linh Ngàn đời sau vẫn dò tìm bí ẩn Những vì sao chẳng bao giờ khuất lẫn Cháy một đời vẫn khát mãi không thôi Ta có nhau yêu thương lắm... khoảng trời Đêm dần xuống cho bình minh rạng rỡ Em là sao hôm, sao mai giữa trời kia mờ tỏ Để suốt một đời ngóng đợi, đợi tìm nhau... KHOẢNG TRỜI THẦM LẶNG
Anh trở về đây một sáng thu Trời xanh trong... em ở đâu, thương quá Đường phố đông dòng người đi hối hả Nhớ một thời thầm lặng ta có nhau... Những vì sao như đã tắt từ lâu Hay rơi rụng, hay đổi ngôi, nào biết?! Anh thầm gọi tên em tha thiết Dấu yêu nào còn mặn đắng mắt môi Khoảng trời bình yên nay đã đâu rồi? Giờ ngơ ngẩn giữa ồn ào phố xá Men chẳng đủ cho đời anh nghiêng ngả Nhưng mãi một đời anh thầm lặng nhớ về em. CHO MỘT NGƯỜI
Em dội nước vào câu thơ anh Giờ nuối tiếc cứ nồng nàn, dữ dội Lửa càng cháy, cháy bùng lên gấp bội Để mình anh ngơ ngẩn bến sông này Câu thơ em, anh vớt được hôm nay Nhoè nét chữ vẫn nhói lòng câu hát Ước là ve cất vang lời bát ngát Thu đang về và hạ cũng gầy đi Anh ôm đàn dạo mãi khúc tình si Nhịp trầm luân cho mưa hòa vũ trụ Vậy thôi nhé, xin hạ đừng vần vũ Biết đâu rằng thu đã đợi từ lâu Câu thơ em, anh ủ ấm giọt sầu Giọt nhung nhớ để mưa buôn... mưa khóc Những câu thơ viết nên từ khó nhọc Xin tạ từ hạ nhé, để làm tin... BIỂN Ở XA Trở lại Hội Lim
Anh trở lại Hội Lim để tìm em và tìm nghe câu hát Nhưng cuối hội rồi... sao chẳng thấy em đâu ? Câu hát xưa Em hát anh nghe, bên khúc sông Cầu Rằng người ở đừng về Kẻo nước mắt em ướt đầm vạt áo. Đến hẹn - Hội Lim. Anh đã về đây Mắt dõi trông Tìm em, mà sao chẳng thấy Giữa hôm rằm trăng cứ khuyết trong anh. Câu hát ai buông thẩm thấu, giăng mành Anh ngơ ngác giữa hội Lim Ngược xuôi, tìm em qua câu hát Giận và thương, anh trèo lên Quán Dốc Bên gốc đa này vẫn chẳng thấy em đâu? Dòng sông ơi, Nước mãi chảy qua cầu Con đò nhỏ... Một mình anh đứng đó Muốn qua sông, nhưng trời chiều lộng gió Tiếng gọi vỡ òa Trong nước mắt - Đò ơi! EM CÓ HIỂU KHÔNG?
Thơ anh viết nhiều lần dâng tiếng nấc Cứ da diết gọi hoài câu hát ấy - "Người ơi" Bởi viết cho em nơi cuối biển cùng trời Nên câu hát cứ vời vợi gửi riêng về nơi ấy Em còn nhớ miền quê quan họ ấy Có con sông Cầu đôi dòng nước mênh mông Có nón lá ba tầm, em còn nhớ hay không? Có câu hát "còn duyên" ai ngồi bên Quán Dốc Để ai buồn, ai thương, ai bật khóc Khi xa Người nên lệ đẫm hàng mi Em chắc rất buồn bởi phải ra đi Câu hát mãi lặn vào tim, vời vợi nhớ Em ơi em, con thuyền xuôi bên nớ Hãy gắng tìm về nơi bến cũ, nghe em. Câu hát "người ở đừng về..."
Câu hát trao duyên em xa anh vẫn nhớ Câu hát "Người ơi, xin Người ở" Câu hát chạnh lòng ai dâng nỗi nhớ Xa xứ rồi sao vẫn đọng trong tim Để một mai em sẽ lại về tìm Quá khứ đọng trong mắt người xứ sở Vui lên em, sông Cầu dâng sóng nhớ Nón lá ba tầm - thương thương quá đi thôi Câu thơ ai như trăng thả bên trời Để ai nhớ, để ai thương đến vậy Vạt áo em, ướt đầm nên anh thương lắm đấy Cho anh mãi tìm về Hội Lim hát - Người ơi. ÂN ÁI
Em - con thuyền lênh đênh trên biển Anh - con sóng dịu dàng, mơn man vỗ, nhẹ thôi. Nhưng Em ơi, tình yêu lớn quá rồi Thành con sóng ngầm sâu lòng biển đấy. Không nhìn thấy, nhưng trào dâng đến vậy Ngàn lần xô vỡ nát mạn thuyền - Em. Để sớm mai, khi gió lặng, trời êm Em thanh thản trong vòng tay - tình ái. Yêu Em nhé, hai đứa mình ân ái Một lần thôi nhưng sẽ là mãi mãi Cho biển yêu bờ, cho đồng yêu bãi Cho tình Anh trong Em - hát mãi bản tình ca. Nhạc Trịnh
Có những khi không thể chịu được nữa Tôi chốn vào thanh âm để gắng chịu niềm đau... Những thanh âm tự tim anh, từ đau đáu, nát nhàu Từ những mênh mông của địa đàng Từ những khổ đau, hận thù, cô đơn, xa lắc Từ thẳm sâu, từ tận cùng thanh khiết Từ những cơn mưa, những cỏ, lá và hoa Từ những giọt nước mắt ai rơi xuống... vỡ òa Như anh đến bên tôi tự nơi nào xa lắm Tôi với anh, chưa một lần đưa hai tay ra cầm nắm Nhưng tôi biết anh là điểm tựa lúc tôi đau Dẫu cánh vạc kia, viên sỏi nhỏ giữa đêm thâu Cứ hóa dằm trong tim tôi buốt nhức Nhưng, tôi tin một điều anh nói giùm tôi - rất thực Đã yêu thì sỏi đá cũng cần nhau. |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
^^ trong
Dê đen và dê trắng
Guest_tigon15_* trong Tháng Ba Guest trong Nhớ Khai nguyen trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest trong Gốc đa sẽ là Hà Nội K.Phương trong Viên ngọc trai lãng quên trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest_Khải Nguyên_* trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Nước mắt anh chảy ngược vào trong (♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
|