CÓ MỘT DÒNG SÔNG
Có một dòng sông đi ngang đời anh Mềm mại đôi bờ thương nhớ Có câu ca dao một thuở Đằm trong giấc ngủ bé ngoan. Có một miền quê đầy nắng chói chang Cha đi cày trưa về mệt Ngọn gió à ơi đứng quạt Mo cau nghiêng bát chè xanh. Có một miền quê yên lành Hai thôn đi về mưa nắng Có con sông quê phẳng lặng Ăm ắp sáo diều trẻ trâu Có một triền đê bát ngát nương dâu Vàng ươm nong tằm làm kén Tằm ơi, nhả tơ ước hẹn Sông ơi, tìm lại dấu xưa Cánh cò nghiêng đậu giấc mơ trưa. Hix, chẳng ai như mình, cứ qua rồi mới viết. Mình là thế, chờ mọi thứ, lắng đọng, kết tủa rồi mới lật dở và suy ngẫm. Như ai đó, uống rượu... một mình. Ba mẹ mình yêu nhau thật. Từ độ ấy... vẫn thế. Chiến tranh đã đi qua. Những đôi lứa ngày ấy yêu nhau chắc ai cũng như ba mẹ mình. Ba mẹ lại hẹn hò ở góc đường Thanh Niên, trai nội thành yêu gái ngoại thành, sang bên ấy phải qua cây cầu Long Biên, mẹ ngồi sau ba, chắc e ấp và duyên dáng lắm. Yêu nhỉ? Tối hôm kia, đưa ba mẹ đi một vòng quanh thành phố, sướng thật, nhìn mắt mẹ sáng long lanh, ba thì cứ như trẻ lại, chẳng chịu ngồi yên hay im lặng, tự dưng nói nhiều, làm con cháu cứ háo hức theo. Hồ Tây, Cổ Ngư xưa đây rồi. Xuống xe, mở cửa. Mình nhường ba đỡ mẹ, lần nào chả thế, yêu nhau mà. Hix! Ba! Mẹ! Chừng ấy năm, chừng ấy vết thương, vết thương nào để ba mẹ không thể có được đứa con của chính mình?!? Trở lại nơi này, ba mẹ có ân hận gì không? Nếu ngày ấy... ngày xa xưa ấy, cái đêm trước ngày lên đường ấy, ba mẹ có nhau, dẫu chỉ một lần... một lần thôi, thì có thể - bên con sẽ là một người anh trai tên là Nam, là Tiến, có thể bên con là chị Hà, chị Hồng. Những cái tên để nhớ một thời chiến tranh, những cái tên để yêu nhớ một tình yêu Hà Nội. Thương ba mẹ nhiều quá. Mình sẽ phải ngoan hơn, cố gắng hơn. 6h09 ngày 3/10/2006 GỌI EM
Em vẫn nói, em yêu biển lắm... Để mỗi ngày em ngắm lúc bình minh Để mỗi ngày khi chiều xuống lung linh Ngọn đèn biển thức cùng em ngày ấy... Giờ em đâu, về đâu chẳng thấy Một nỗi buồn xâm chiếm cõi lòng anh Có phải em đã về nơi cao xanh Về với biển em để ngày đêm dâng sóng? Anh cứ gọi em... cứ tìm em vô vọng Bãi cát dài đau đáu quá, em ơi! Biển mênh mông biển gào thét khôn nguôi Người cô độc con còng thôi se cát. Câu hát xưa chẳng còn rung nét nhạc Gọi tên người đâu có thể em ơi Em đã đi, đi xa lắm mất rồi! Vòng hoa biển anh thả neo thương nhớ Khối tình em có làm em nức nở Những nghẹn ngào bủa vây kín tim anh Chỉ biết kêu trời và kêu biển xanh Thốc lòng anh để thành tâm cơn bão... TỰ CẢM Ta nhạy cảm quá chăng? Để nhận diện ra thu Ngay cả khi tháng 7 mưa đêm lạnh thế! Mỉm cười ngạo nghễ Khi giữa đời Ta sống bởi chữ TÂM. Ta nhận diện ra ngươi Gian giảo... lặng thầm Mỗi ngày, ngươi mang một khuôn mặt Có những ánh mắt trao nhau rất thật Nhưng trên net này, trao là gõ nhịp con tim Nhịp nhanh để viết những yêu tin Nhịp thổn thức là tiếng lòng ai đó Nhịp phập phồng nói lời yêu mới ngỏ Nhịp nào... lạc bước... vỡ loang? Có thể ngày mai, cuối con đường là nắng chứa chan Thì đêm nay, ta hãy vững chân để bước Tình người sau trước Đừng dối lừa... tim đau. Hãy nắm tay để có được bền lâu Cho tình người đọng mật Cho nụ cười cả trong mơ cũng thật Không nửa miệng... sâu cay. Em, BÌNH MINH đang lên ta đón nhận NGÀY Dù có đi đâu, về đâu em nhỉ? Ta sống bằng TÂM sẽ BÌNH YÊN trong từng ý nghĩ Phải không em? NƯỚC MẮT Không, nước mắt như là biển xanh Nước mắt làm ta lớn thêm Nước mắt buồn như đêm đông Nước mắt cho ta thẩm thấu những điều HÀ NỘI MÙA VẮNG NHỮNG CƠN MƯA Anh ước một lần được ôm guitar Em có còn yêu anh như xưa Hà Nội ơi, Hà Nội nguồn thơ tôi Hoa sữa nhớ em... hoa sữa vẫn cứ rơi Hà Nội mùa vắng những cơn mưa Nếu... thì... như thế... chịu hôn?! CHUYỆN TÌNH HOA TRINH NỮ
Em mỏng manh đến nhường kia Một lời thôi để 17 năm chờ đợi Em chờ đợi một tình yêu dìu vợi Một người trai áo lính nụ cười xinh Ngày về, người xưa không là kẻ bạc tình Nhưng là người bội nghĩa Nụ cười tắt trên môi Chỉ ánh mắt kia sắc lạnh như dao dĩa Ngọt lịm... sâu lắm... tim em... Em chờ đợi gì để mũi giáo cứ đâm Vào tận sâu của niềm hi vọng Để trước mắt em chỉ còn là vô vọng Hóa dằm... đau buốt trái tim Người có còn đâu để môi em được hôn Nụ cười ngày ấy... Người có còn không để em được ôm Chạm tay cân đai, mũ áo... Phần thưởng vua ban Chỉ có em và dòng lệ chứa chan Úp mặt vào bàn tay... bật khóc! Hạnh phúc ư... nhuốm màu tang tóc Còn nữa... hay không? Trinh nữ ơi... mười mấy năm chờ đợi cánh thiệp hồng Để chiều nay trên phần mộ kia... hoa nở Chỉ có bàn tay là như nhịp thở Khắc khoải... thổn thức... nỗi đau. Màu tím trinh nguyên, em giấu nỗi sầu Cái giật mình cũng làm đau ai lắm! Trinh nữ ơi... mỏng manh và thăm thẳm Nỗi đời... ai thấu... cho không!? Nhặt được
Anh nhặt được đây rồi, mối tình của ai ơi Mối tình đầy những yêu tin, để giờ mông lung quá Mối tình có mảnh tim ai như hoa tigon oà vỡ Xót xa. Anh cầm lên tay và anh chợt nhận ra Giọt nước mắt long lanh của ai chảy tràn trên má Vi vút gió thu, vi vút cánh diều vụng dại Thương quá đi thôi! Cánh buồm nâu, cánh buồm nâu kia ơi Biển vẫn đợi trông, bến vẫn đợi trông... sao đi không trở lại? Cuối trời xa ngái Ngút mắt trông? Anh cầm trên tay, em có biết không? Nâng niu, vuốt ve, nhận ra tim người rất thật Đập những nhịp yêu bằng yêu tin dào dạt Bổi hổi... nồng nàn... sao ai nỡ... đánh rơi...?! Yêu là thế đấy! |
Bạn bè
Thực đơn người xem
Bài viết cuối
Bình luận mới
^^ trong
Dê đen và dê trắng
Guest_tigon15_* trong Tháng Ba Guest trong Nhớ Khai nguyen trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest trong Gốc đa sẽ là Hà Nội K.Phương trong Viên ngọc trai lãng quên trong Gốc đa sẽ là Hà Nội Guest_Khải Nguyên_* trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Phiên chợ vùng cao Guest trong Nước mắt anh chảy ngược vào trong (♥ Góc Thơ ♥)
Tik Tik Tak
Truyện cười
|