Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Tìm kiếm: Thực đơn người xem
Tik Tik Tak
Bài viết cuối
Bình luận mới
manhnguyen98mmo trong
Gửi lời cho gió
minex1 trong BUY PASSPORT ONLINE, PASSPORT RENEWAL, HOW TO APPL nhacais666org trong CÔNG NGHỆ THỰC TẾ ẢO TRONG BÁN LẺ bluestar47 trong MANG EM VÀO GIẤC NGỦ ĐÊM NAY Guest_hoaithuong_* trong Thơ về Quảng Ninh - hè 2011 Guest_hải ninh_* trong Thơ về Quảng Ninh - hè 2011 Guest trong MÙA HẠ CUỐI nguyen tran khanh dung trong Thơ 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam nguyen tran khanh dung trong Thơ 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam nguyen tran khanh dung trong Thơ 20-11 Ngày Nhà Giáo Việt Nam MÙA XUÂN CẢM TÁC
![]() ![]() TRANG ALBUM CỦA BẠN ĐỌC
CHÙM ẢNH HOA XUÂN ![]() ![]() ![]() ![]() Truyện cười
LỜI TỎ TÌNH HAY NHẤT
(A-0205)
Nudiepvien ơi... ![]() Chẳng biết tiếng kêu tuyệt vọng của anh có đến tai em không nữa..? Từ ngày nhận được PM của em thổ lộ với anh rằng em thiếu một vài tập phim "Thần điêu đại hiệp", trái tim anh đã hoàn toàn thuộc về em. Quá lạ lùng phải không em? Anh cũng không sao hiểu nổi, có lẽ là những lời ngọt ngào trong tin nhắn của em đã làm trái tim băng giá của anh tan chảy. Đôi khi anh thắc mắc không hiểu em và hiện tượng Global Warming người ta hay nói trên đài báo có quan hệ gì với nhau không mà em lại có sức nóng làm trái tim đã bao năm lạnh lẽo của anh ấm lên nhường ấy. Và tất nhiên nỗi băn khoăn của anh nào có câu trả lời.. Thời gian trôi qua, anh vẫn dõi theo bóng hình em, vẫn run lên thổn thức mỗi khi thấy nick của em online. Cũng chỉ có vậy, anh chẳng dám thốt lên lời yêu thương. Có lẽ trái tim anh đã bị nhàu nát đến nỗi anh sợ tình yêu, sợ một lần nữa bị từ chối. Mà anh đã bị từ chối lần nào chưa í nhỉ? Em thấy không? Khi nhắc tới tình yêu là anh hoảng hốt, anh do dự, anh đắn đo. Đó chính là lý do khiến anh không dám bày tỏ lòng mình? Có đúng lý do đấy ko nhỉ? Chết rồi, lại do dự rồi. Không đuợc. Phải dứt khoát. Rồi, đấy là lý do em ạ. Lại nói về việc có tình cảm với em quá dễ dàng, mau chóng. Anh nghĩ rằng lần đầu trong nhiều năm, cái cảm giác có thể giúp đỡ một người con gái yếu đuối (nudiepvien nghe cũng không yếu lắm nhưng không sao, kiểu gì em chả yếu hơn anh), cái cảm giác được cần đến khiến anh cảm thấy mình quan trọng biết bao. Chỉ 2 cái message của em đã có sức mạnh lớn lao, đem lại cho anh sự tự tin ghê gớm không thể nào miêu tả bằng lời. Em quả là có tài động viên người khác, làm sao anh lại không thấy yêu thương nhung nhớ cơ chứ.. Em thấy có phải không em?? Mỗi ngày trôi qua, anh lại ngồi nhìn em ba hoa với bé xí xọn, bé tí và mỉm cười mơ một lúc nào đó anh xí xọn với em... Thôi em nhé, đã đến lúc anh tạm dừng type, đi ngủ để lấy sức ngồi nhìn em khi em đi học về. Hãy cho anh kết thúc bằng 3 câu hát trong một bài bạn anh sáng tác, hát tặng người yêu nó: Người đừng cho anh chờ mong tình yêu trong nỗi ưu phiền Đùng cho anh nhiều đêm thẫn thờ thả hồn phiêu lãng Thầm mong em về đây cười vui hạnh phúc với anh... ![]() (A- 0106) Vài dòng này là những gì anh muốn nói với em từ rất lâu, nhưng...chỉ biết viết lên đây .... Tình yêu đẹp nhầt là mối tình đầu phải không em. Cuộc tình đầu tiên của chúng mình đẹp như trong những vần thơ mà em đã từng đọc anh nghe. Anh không nhớ rõ từng vần, từng chữ, nhưng vẫn còn đây cái cảm giác êm dịu khi mỗi đêm được cùng người mình yêu cùng mơ về một nơi nào đó chỉ có anh và em. Và cuối cùng thì cũng chỉ là những giấc mơ.. Thật ra chúng ta không nên có sự bắt đầu này, nhưng trách ai được trong những chuyện yêu đương của tuổi trẻ, và khi biết đau thì đã không quá muộn màng . mối tình trên net, nói ra thì thật khó hiểu . Nhiều người cho là không thực, những người khác lạ khuyên là sẽ không có kết quả, lại còn hỏi là "Sao mà dại quá !"... Từ ngày đầu tiên anh đã có suy nghĩ này rồi . Nhưng vì sợ em buồn nên đành chôn kín vào trong đáy lòng, mặc cho ra sao thì ra. Khoảng thời gian mới quen biết đuợc em dù rất ngắn, nhưng cảm giác đợi chờ đêm cho tới ngày, rồi lại ngày qua ngày để được một lần thấy em online, để lại được đọc những thông điệp không dấu, những lời nói ấp ủ một tình cảm . Những dòng chữ đem lại một niềm vui khó tả, lại có một chút lo sợ , một chút phân vân . Lo rằng em lại bỏ đi , sợ rằng không thế tìm lại đuợc cái cảm giác đó . Lần đầu tiên nói phone với em cũng thật buồn cuời . Cả hai chỉ biết ấp úng vài câu xã giao, lời nói cứ vang vang trong đầu mà không thành tiếng. Vậy mà cứ mong cho đôi bên đừng hang up.Tình yêu đầu tiên mà phải không, ai lại không vậy . Ai lại không e ngại , lo sợ , mong chờ . Sau đó là những năm tháng hạnh phúc. Tình cảm xây đắp theo thời gian. Lúc có nhau thi mong cho thời gian ngừng trôi, lúc một mình thì uớc gì mình lại có nhau. Có đôi lúc em giận lẫy , giận yêu , làm anh bối rối, chẳng biết giải thích thế nào, năn nỉ thế nào ... Mình đã hứa hẹn thật nhiều , uớc muốn thật nhiều . Anh không biết tư` lúc nào anh trở nên yếu đuối ,anh rất cần em. Mối lo sợ ban đầu không bao giờ quên đuợc trong anh, nó như hiện ra rõ hơn mỗi khi anh không thế lo cho em đuợc lúc em bệnh . Những lúc đó, anh chỉ biết cầu xin phép lạ cho anh đuợc ở ngay ben cạnh em, cầu xin ơn trên che chở cho em . Và điều không muốn cuối cùng cũng đên. Anh không thể thắng đuọc nỗi lo sợ đó . Anh xa em với mong muốn hai ta có một cuộc sống mới, tìm đuọc tình cảm thực sư. Thật đau khi anh không thế tìm đuợc tới em. Thật đau khi không thế nói cho em biết vì sao . Anh như một người thật xấu, thậc ác, một nguời gian dối đi tình cảm của em. Lúc đó anh không biết là mình đã làm đúng hay sai nữa . Anh nghĨ là mình có thể quêN đuợc nhau dễ dàng . Nhưng rồi một năm , hai năm, trong nhữNg lần đuọc gọi cho em hiếm hoi đó , anh vẫn cảm nhận ra tình cảm của em. cảm nhận ra đuọc em đang cô" gắng che đậy nó . Anh không muốn . Em trách anh thật nhiều tuy em không nói .Anh cũng khóc thật nhiều , tuy không một giọt nuớc mắt . Anh như một kẻ vô dụng , một nguời thất hứa. Anh không đùa vui với tình cảm của em, nhưng anh không biết trân trọng nó . Anh không muốn . " An empty street, an empty house , a hoe inside my heart.. I wonder how , i wonder why, i wonder where they are, The days we had , the song we sang together..." Mỗi đêm, anh nghe bản nhạc em thuờng hay mở , đọc lại những lá thư, và ôm trong lòng tấm ảnh của em. " in my heart you were the only"... TRANG BẠN ĐỌC BỐN PHƯƠNG
Có những điều... của cuộc sống ![]() Triết lý của số 1 • Ai cũng chỉ có một mẹ, mẹ là người cho con tình yêu mãi mãi. Mẹ cho con tất cả, vô điều kiện. Mẹ là tài sản quý giá nhất mà con có được ngay từ khi mới sinh ra. • Mỗi người chỉ có một trái tim để giữ nó trong sạch. Trái tim hoàn hảo nhất là trái tim đã chia sẻ tình yêu thương nhiều nhất. • Mỗi cuộc đời có thể trải qua nhiều mối tình, mối tình đầu khó quên nhất, nhưng mối tình cuối mới là mối tình đẹp nhất. • Một người yêu đúng nghĩa là người mà trái tim họ có thể sưởi ấm khi giá lạnh nhất. • Một người bạn chân thành đủ khiến ta bình tĩnh, tự tin và an tâm dù trong hoàn cảnh nghiệt ngã hay nguy hiểm nhất. Đó là món quà quý báu đặc biệt của cuộc sống. • Một ánh nhìn ấm áp, nói được nhiều hơn những điều vô vị. • Một nụ cười có thể làm nên những điều kì diệu. • Ai cũng có ít nhất một khả năng hơn người, chẳng qua là họ chưa thấy được để nhìn nhận khả năng mới của họ mà thôi. • Mỗi người chỉ có một cái miệng để cẩn thận khi dùng lời nói, để không còn làm nó dơ bẩn và không làm tổn hại đến người khác. • Một cuốn sách có thể làm thay đổi con người. Cuốn sách với nội dung xấu xa đủ làm hư hỏng người đọc, nhưng không ai thành công với chỉ một cuốn sách hay. • Một người không có gì ngoài gia tài kếch xù thì không bằng một người nghèo khổ mà có tri thức, sáng tạo, kinh nghiệm và lý tưởng. • Một đồng tự lao động được quý giá hơn nhiều so với hàng ngàn đồng nhặt được hay làm việc bất chính mà có. • Ai cũng chỉ có một cuộc sống để làm việc và yêu thương hết mình. • Chuỗi ngày quá khứ đã qua, tương lai rộng mở nhiều bất ngờ. Ta chỉ có một hiện tại để sống và để tận hưởng từng phút từng giây. • Có nhiều cơ hội chỉ đến một lần trong đời. • Với thế giới, bạn chỉ là một ai đó, nhưng có thể với một ai đó, bạn là cả một thế giới. GÓC THƯ GIÃN
*Công
thức nấu món ăn đêm 30 Tết : 1. Lấy 12 tháng trong năm đem rửa sạch mùi cay đắng, ghen tị, thù oán ...rồi để
ráo nước *
Có tin khẩn cấp báo cho bạn nè... Có 4 nguời đòi tìm bạn cho bằng được, tìm được bạn họ còn nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn, người đó tên là thần tài, may mắn, hạnh phúc và sức khoẻ. Họ nói sẽ không bao giờ bỏ qua cho bạn trong năm mới này. Còn nữa, bà Phiền muộn còn dặn tui bảo bạn là, bạn đừng tơ tưởng gì đến bả nữa bả sẽ không quan tâm đến bạn đâu... riêng ông sức khoẻ còn có thư riêng cho bạn là sức khoẻ bạn phải thiệt là ngon mà đón ổng đó. * Chúc Mừng Năm Mới ! Năm
hết Tết đến - Đón Chuột tiễn Lợn - Chúc ông chúc bà - Chúc cha chúc
mẹ - Chúc cô chúc cậu - Chúc chú chúc dì - Chúc anh chúc chị - Chúc
luôn các em - Chúc cả các cháu - Dồi dào sức khoẻ - Có nhiều niềm
vui - Tiền xu nặng túi - Tiền giấy đầy bao - Đi ăn được khao - Về nhà
người rước - Tiền vô như nước - Tình vào đầy tim - Chăn ấm nệm êm -
Sung sướng ban đêm - Hạnh phúc ban ngày - Luôn luôn gặp may - Suốt năm
con Chuột. XẢ STRESS Ở ĐÂY !
![]() Những sự khác biệt giữa Tây và Ta
Tây : Đái bậy thì giấu giấu diếm diếm, còn hôn nhau thì trước bàn dân
thiên hạ |
CUỘC TRÒ CHUYỆN GIỮA CON HEO VÀ MỘT ÔNG ĐẠO DIỄN ĐIỆN ẢNH Đạo diễn: Những điều cậu nói tôi đều biết hết, nhưng chỉ có điều đau lòng khi thấy cậu là… heo. Heo: Có chứ. Hai ta đều có trái tim. Đạo diễn: Nhưng… tim tôi không ăn được. Heo: Ừ, đó đúng là điểm yếu của ông. Đạo diễn: Tôi làm ra sản phẩm từ trí tuệ. Còn anh làm ra chúng bằng chính bản thân mình. Heo: Đúng vậy. Đạo diễn này, xin ông hãy để ý một điều: Ở các nước phát triển, người ta rất ít ăn thịt heo trực tiếp. Đạo diễn: Ờ. Phải! Heo: Trong khi đó, người ta lại dùng rất nhiều xúc xích, pa tê, dăm bông… điều đó có nghĩa là gì? Đạo diễn: Nghĩa là khâu chế biến trở thành vô cùng quan trọng. Heo: Chính xác. Rõ ràng là có bốn khâu cơ bản để một sản phẩm được tiêu thụ toàn cầu: nguyên liệu, chế biến, mạng lưới phân phối và cảm xúc của khách hàng. Đạo diễn: Về các sản phẩm từ heo thì anh nói đúng. Heo: Thưa đạo diễn, phim cũng là một thứ sản phẩm, và cũng tuân theo quy định này. Đạo diễn: Để tôi nghĩ xem nào… hình như phần lớn là giống thế! Heo: Ông biết vậy, tại sao phim của ông vẫn thiếu người xem, thua hẳn các sản phẩm từ heo trong dịp Tết lẫn dịp thường? Đạo diễn: Tại vì chúng tôi cao quý. Heo: Sai. Tại vì các ông lười. Đây nhé, muốn có xúc xích ngon thì con heo phải ngon. Nói cách khác, thịt heo là nguyên liệu đầu tiên, cũng giống như kịch bản. ![]() Heo: Dân thực phẩm phần lớn thì mổ thịt heo khi con heo béo. Trong khi dân đạo diễn lắm lúc nhận kịch bản làm phim mà vẫn chẳng hài lòng. Hay nói cách khác là kịch bản gầy. Có nghĩa là, ngay từ bước đầu tiên các ông đã làm ăn không cẩn thận. Đạo diễn: Ừm… Heo: Sau nguyên liệu là đến khâu chế biến. Lạp xường, xúc xích hiện nay đều được làm trên những dây chuyền khép kín, những máy móc tối tân. Trong khi phim được làm ra trên những máy móc cũ xì, những quy trình chắp vá. Đạo diễn: Khổ lắm! Heo: Tiếp nữa, các sản phẩm từ heo bán trong nhiều siêu thị lộng lẫy, có máy lạnh, có ánh sáng và có âm nhạc êm tai. Trong khi phim chiếu ở những rạp xây từ đầu thế kỷ, có mặt thường xuyên cả muỗi lẫn ruồi. Đạo diễn: Đang thay đổi, đang thay đổi. Heo: Chậm vô cùng. Các sản phẩm từ heo luôn luôn quảng cáo om sòm hướng tới người tiêu dùng hôm nay từng nơi từng phút thì các sản phẩm điện ảnh lặng lẽ nằm chờ, hướng tới những suy tư từ 40 năm về trước. Đạo diễn: Những điều cậu nói tôi đều biết hết, nhưng chỉ có điều đau lòng khi thấy cậu là… heo. Heo: Thưa đạo diễn, nghề làm phim phải quan tâm đến heo rồi mới quan tâm đến cọp. Đạo diễn: Tại sao? Heo: Tại cọp oai vệ, nhưng số lượng ít ỏi vô cùng. Có rất nhiều người cả đời chưa một lần trông thấy cọp, nói chi thấu hiểu được tâm tư. Đạo diễn: Ờ. Heo: Tôi biết tuy ông ăn thịt heo hằng ngày, nhưng ông vẫn không tôn trọng heo, đó là một điều có thật. Đạo diễn: Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý. Heo: Nhưng tôi không buồn phiền về chuyện đó. Tôi chỉ thầm tự hào: không có heo coi như không có Tết, thế là được rồi. Những danh hiệu khác xin dùng cho kẻ khác. Đạo diễn: Heo, anh chân chính lắm! Heo: Tôi chỉ muốn gợi ý với ông một điều: ông hãy nhìn sự phổ cập, sự thông dụng, sự gần gũi của các sản phẩm từ heo và tự hỏi rằng tại sao phim của ông không được thế? Đạo diễn: Thế này, heo ạ. Xem phim đôi lúc phải học. Còn ăn thịt thì không. Heo: Ấy chết, vậy ông nhầm rồi. Ăn thịt heo, trong những bữa tiệc cao cấp, vẫn phải học như thường. Vấn đề không phải là sản phẩm, mà môi trường nó được bưng ra. Đạo diễn: Chà chà. Trong cuộc đời mình tôi biết heo sữa, heo quay, heo rừng, heo nấu đông… còn hôm nay tôi gặp một heo lý luận. Heo: Có nhiều cách lý luận. Cách của heo là cứ âm thầm, để hiệu quả cuối cùng nói lên tất cả. Không chịu nhìn vào quy trình đến với công chúng của thịt heo, không chịu rút ra điều gì, mà còn coi thường nó, nhiều bộ phim đã chết từ trong trứng, mà nói thế vẫn còn sai vì trứng ăn được trong khi phim cất kỹ vào kho cả đời không mang ra ánh sáng. Đạo diễn: Tôi mệt rồi. Tôi mệt rồi. Phim là sáng tác, còn thịt một chú heo, đôi lúc là dã man. Heo: Ồ, còn gì dã man hơn một bộ phim chục tỷ đồng bằng tiền nuôi cả vạn con heo, làm ra thịt nạc cho hàng vạn trẻ em mà không ai ngó tới. Đạo diễn: Dừng lại. Heo! Không nên đi quá xa. Heo: Làm nghệ sĩ mà sợ đi quá xa thì lạ thật. Đạo diễn: Thôi, thôi. Hôm nay là Tết. Hai đứa mình ngồi đây uống rượu, và nói những chuyện vui. Anh Heo này, hay là hai chúng mình hợp tác làm phim? Heo: Tôi biết rồi. Tôi lại nhận phần diễn viên chứ gì? Đạo diễn: Không, không. Tôi sẽ trao anh phần xin tài trợ. Anh quen nhiều tập đoàn siêu thị, nhiều nhãn hiệu nổi tiếng, anh lại có bề ngoài đẹp đẽ ưa nhìn. Anh đi xin tài trợ là đúng lắm. Heo: Không. Tôi không cần ăn cái thứ phần trăm tài trợ ấy cũng đã béo rồi. Phương châm của tôi là cứ sống hồn nhiên. Đạo diễn: Chỗ bạn bè không giúp nhau à? Heo: Tôi chỉ có thể giúp ông một cái chân giò. Còn ông phải tự cố lên đi chứ!
Feb 28 2007, 09:46 AM
Bởi: nguyenquocbao
1. Có một gã phóng viên truyền hình một hôm đến cơ quan cứ tủm tỉm cười một cách rất... khả nghi. Khả nghi hơn nữa khi lâu lâu lại thấy gã chúm tay lại... vê vê như đang... vắt bột làm bánh. Anh em, đặc biệt là các đồng nghiệp nữ, xúm vào truy. Truy mãi, lão đành thú nhận bằng cách đọc mấy câu thơ sau:
Nghĩ mình phận chẳng ra gì Hô hô hô, ha ha ha, hi hi hi... những trận cười sảng khoái nổi lên. Các đồng nghiệp nữ đấm lưng thùm thụp “mấy ông quỷ sứ”.
Vợ thì đời cũ, tivi đời đầu Tivi thì có hai râu Vợ mình xoay mãi mà màu chẳng lên Tức mình chạy sang nhà bên Vừa đụng vào núm màu lên ầm ầm Ra về lòng cứ nhủ thầm Ước gì lại được dùng... nhầm tivi... 2. Nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng, Chủ tịch Hội VHNT Bình Định là một trường hợp đặc biệt ở nước ta trong việc hai vợ chồng đều là nhà văn, nhà báo. Vợ anh là nhà văn Trần Thị Huyền Trang. Nguyễn Thanh thi sĩ là người hoạt và hóm, đặc biệt anh ứng khẩu bằng thơ “Bút tre folklorits” rất tài. Mỗi ngày sợ vợ một lần
Sợ rồi mới biết phải cần... sợ thêm Sợ ngày rồi lại sợ đêm Sợ xanh đôi mắt, sợ mềm đôi chân... ![]() Tranh sơn dầu : THIẾU NỮ Tiếng vỗ tay vang dội hội trường. Trời ơi, đau thương chưa cho các gã “nhà thơ chồng”. Trông hùng dũng thế kia, hoành tráng thế kia, thế mà... Sau một hồi biểu diễn kiểu cười có - một - không hai, không thể bắt chước được kéo dài gần năm phút, nhà thơ Nguyễn Thanh Mừng đọc tiếp: Đời trai tóm lại chỉ cần
Tháng sợ vợ ba chục lần... nhân hai. Trời ơi là trời, đến thế nữa là cùng. Cũng là nhà thơ, tôi... tự ái đùng đùng, bởi nghĩ cho cùng, tay nào mà chả... sợ vợ, thế thì tại sao lại chường ra cho thiên hạ biết, đặc biệt là các cháu sinh viên xinh đẹp, trong trắng thế kia. Chưa hết, sau đấy, câu chuyện này và bài thơ “tự tố” kia được in ở Báo Tuổi trẻ... cười, trong mục “tổ chim câu”. Ông anh thiệt đến là tài
Sợ vợ cũng được báo đài tung hô. 3. Hội nghị Nhà văn trẻ tổ chức ở Hội An năm rồi có “mốt” các nhà văn nữ mặc áo hai dây, hở ra nhiều... thứ, bèn có thơ ngay trong hội nghị và nhắn vào điện thoại di động rằng: Phòng họp hay là... chốn ấy đây Bốn câu thơ này được công bố kèm trên một tờ báo về hội nghị sau đó. Bài báo này được một trang web post lên. Và ngay lập tức có mấy câu thơ cũng gửi qua tin nhắn điện thoại: Áo đâu chả thấy, chỉ thấy... dây Ơ kìa văn trẻ mà vui nhỉ Họp no con mắt, sướng con... tay. Bia ở Hội An hay ở đây Hai bài đăng báo áo không dây Lại còn lên mạng lên mung nữa Mai mốt đếm tiền mỏi con... tay...
Thiên bình (23/9 - 22/10):
|
Múa rồng chào mừng khai hội |
Lễ khai sơn Xuân hội chùa Hương |
Vé đò năm nay được niêm yết đúng 20.000đ/người/2 lượt đi về nên không có tình trang bắt chẹt khách như trước. | Toàn cảnh Lễ Khai sơn Xuân hội chùa Hương 2007. Lễ có rất đông tăng ni phật tử và khách thập phương cùng lãnh đạo địa phương tham dự |
Đại đức Thích Minh Hiền (áo cà sa sậm hơn) trụ trì chùa Hương Tích đang dẫn chư tăng ra làm lễ khai hội | Một tiết mục hát múa do các thiếu nhi phật tử biểu diễn |
Hồi chuông báo mừng khai hội chùa Hương 2007 |
CUỘC ĐỐI THOẠI NGƯỜI - PHẬT VỀ NGOẠI TÌNH
Ðêm khuya, trong một ngôi đền, một Người một Phật, Phật ngồi người đứng...
Người : Thưa Ðức Phật thánh minh, con là một người đã có vợ, con hiện đang yêu say đắm một người đàn bà khác, con thật không biết nên làm thế nào.
Phật : Con có thể xác định người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng duy nhất trong cuộc đời con không?
Người : Thưa vâng.
Phật : Con ly hôn, sau đó lấy cô ấy.
Người : Nhưng vợ con hiện nay dịu dàng, lương thiện, thảo hiền. Con bỏ cô ấy liệu có phần tàn nhẫn không, có mất đạo đức không, thưa Ðức Phật?
Phật : Trong hôn nhân không có tình yêu mới là tàn nhẫn và mất đạo đức.Con hiện giờ đã yêu người khác, không yêu vợ nữa.Con làm như thế là đúng.
Người : Nhưng vợ con rất yêu con, quả thật yêu con lắm,thưa Ðức Phật.
Phật : Vậy thì vợ con hạnh phúc.
Người : Sau khi con chia tay vợ lấy người khác,vợ con sẽ rất đau khổ, tại sao lại hạnh phúc, thưa Ðức Phật?
Phật : Trong hôn nhân, vợ con vẫn có tình yêu đối với con, còn con đã mất đi tình yêu đối với vợ con. Bởi vì con đã yêu người khác, chính vì có hạnh phúc, mất đi mới đau khổ, cho nên người đau khổ là con.
Người : Nhưng con cắt đứt vợ, sau đó cưới nguời khác, vậy là cô ấy đã mất con, cô ấy mới là người đau khổ.
Phật : Con nhầm rồi, con chỉ là người vợ con yêu thật sự trong hôn nhân.Khi một người như con không tồn tại, thì tình yêu thực sự của vợ con sẽ tiếp nối sang một người khác, bởi vì tình yêu thực sự của vợ con trong hôn nhân xưa nay chưa từng mất, cho nên vợ con mới hạnh phúc, con mới là người đau khổ.
Người : Vợ con đã từng nói, kiếp này chỉ yêu một mình con, cô ấy sẽ không yêu ai khác.
Phật : Con cũng đã từng nói thế phải không?
Người : Con...con...con...
Phật : Bây giờ con nhìn 3 ngọn nến trong lư hương trước mặt, xem ngọn nào sáng nhất?
Người : Quả thật con không biết, hình như đều sáng như nhau.
Phật : Ba ngọn nến ví như ba người đàn bà, một ngọn trong đó là người đàn bà hiện giờ con đang yêu. Ðông đảo chúng sinh, đàn bà đâu chỉ là mười triệu trăm triệu...Ngay đến một trong ba ngọn nến, ngọn nào sáng nhất con cũng không biết, cũng không tìm được người con hiện đang yêu, thì làm sao con xác định được người đàn bà con đang yêu hiện nay là người đàn bà cuối cùng và duy nhất trong cuộc đời con?
Người : Con...con...con...
Phật : Bây giờ con cầm một cây nến đặt ở trước mắt, để tâm nhìn xem ngọn nào sáng nhất?
Người : Ðương nhiên ngọn trước mắt này sáng nhất.
Phật : Bây giờ con đặt nó về chỗ cũ, lại xem xem ngọn nào sáng nhất.
Người : Quả thật con vẫn không nhìn ra ngọn nến nào sáng nhất.
Phật : Thật ra cây nến con vừa cầm giống như người đàn bà cuối cùng con đang yêu hiện nay, tình yêu nảy sinh từ trái tim, khi con cảm thấy yêu nó, để tâm ngắm nghía, con sẽ thấy nó sáng nhất, khi con để nó về chỗ cũ, con lại không tìm được một chút cảm giác sáng nhất. Thứ gọi là tình yêu cuối cùng và duy nhất của con chỉ là hoa trong gương trăng dưới nước, suy cho cùng chỉ là con số không, một cuộc tình trống rỗng.
Người : Ồ, con hiểu rồi, không phải Ðức Phật bảo con phải ly hôn với vợ, Ðức Phật đang niệm chú làm cho con ngộ đạo.
Phật : Nhìn thấu sẽ không nói trắng ra, con đi đi!
Người : Bây giờ con đã biết thật sự con yêu ai, người đó chính là vợ con hiện nay, thưa Ðức Phật.
Phật : A di đà phật
Mạc vị xuân tàn
hoa lạc tận
Đẽnh tiền tạc dạ nhất chi mai
(Chớ bảo xuân tàn
hoa rụng hết
Đêm qua sân trước nở cành mai)
(Mãn giác thiền sư)
Hoa
mai được coi như biểu tượng của sức sống vô tận. Xuân đến hoa nở, Xuân tàn hoa rụng, nhưng hoa nở
nghĩa là mùa Xuân hãy còn. Xuân muộn, có hoa là có mùa Xuân, mùa Xuân trong
lòng, trong tâm hồn thi nhân. Phải chăng vì những lý lẽ đó người ta
"mê" hoa mai như vậy?
Ở nước ta nhất là
miền Nam, mọi nhà, mọi người đều biết đến hoa mai. Ngày tết không có hoa
mai coi như xuân chưa vào đến cửa.
Trong
thơ văn xưa nay cả ở nước ta ví Trung Quốc đă có rất nhiều bài thơ, câu thơ tả nét đẹp
độc đáo của loài
hoa này. Mai được coi là "đệ nhất đại danh
hoa", xếp với
bộ tứ quý "Tùng - Cúc - Trúc - Mai". Nó được coi như một biểu
tượng của khí phách kiên cường ngạo nghễ, đồng thời cũng hết sức đằm thắm, kín
đáo, dìu dịu
hương thơm.
Góc tường mấy
cành Mai
Tự nở hoa trong
rét
Xa nhìn không
phải tuyết
Vì có hương thầm
bay
(Vương An Thạch - Nhà thơ TQ)
Mai là biểu tượng
của lòng tự tin, thái độ ung dung đôn hậu của bậc chính nhân
quân tử trước thử thách cuộc sống:
Hoa nở trong
sương mai
Tỏa hương trong
nắng trưa
Dịu dàng đêm gió
lạnh
Rực rỡ lúc ban
mai
(Bảo Đông)
Mai trở thành người
bạn tri âm của các thi nhân: "Suốt đời chỉ cúi đầu trước hoa
mai" (Cao Bá Quát).
"Nghêu ngao
vui thú sơn hà
Mai là bạn cũ,
Hạc là người quen"
(Nguyễn Du)
Trong thời kháng
chiến, mai trở thành biểu tượng của miền ký ức quê hương:
Mẹ
tiễn tôi đi lòng bời bời không nói
Lá cau buồn phơ
phất dưới trời xanh
Mấy đoá mai vàng lặng lẽ trên cành
Con
chim nhỏ đứng nhìn trời xanh thẳm
("Ngày ra đi" của Hợp Phố)
Những
người lính "ra đi không tiếc mái đầu xanh" ấy sống giữa núi rừng đạn
bom. Một sớm kia, thấy hoa mai vàng rực nở. Họ mới biết xuân đă về. Lòng anh ấm lại tình
quê.
Hoa mai ở chốn cao
sang vẫn tỏ ra giản dị, không kiêu sa. Còn ở nơi dân dã thôn quê thì hoa lại
rất gần gũi thân thương mà vẫn phảng phất nét thanh cao. Khi mai nở lại văng
vẳng đâu đây: Xuân đă về!
“Ngự Viên thời trước
không còn nữa
Giờ chỉ còn tên xóm Ngự
Viên
.... Hôm nay có một
người du khách
Ở Ngự Viên mà nhớ Ngự
Viên.”
Bần thần nhìn những cánh
mai thỉnh thoảng rời cành, khẻ khàng rớt xuống mặt bàn sạch không hạt bụi, tôi
nghe âm vọng lời thơ Nguyễn Bính cũng nhẹ nhàng rơi rơi từng chữ thánh thót bên
tai. Ở Ngự Viên mà nhớ Ngự Viên! Đang tết đây mà sao tôi lại bồi hồi nhớ
tết?! Khi không tôi lại cảm thấy khó chịu với cái mặt bàn không có bụi, một sự
sạch sẽ quá đáng, khó gần, làm tôi liên tưởng đến câu thơ miêu tả Mã Giám Sinh
của Nguyễn Du: “Mày râu nhẵn nhụi áo quần bảnh bao”. Đưa mắt nhìn xung quanh,
những hộp bánh mức bao bì cầu kỳ, sang trọng, nhìn vào chỉ thấy tinh thần sắt
thép chớ không thấp thoáng bàn tay dịu hiền, khéo léo và tấm lòng yêu thương
thơm thảo của người làm ra nó. Lòng tôi ngùi ngùi nhớ về cái tết ngày xưa...
Ngày trước, bắt đầu từ
tháng chạp, khi cơn gió bấc điệu đàng, làm dáng của đất phương nam giàu nắng
thổi về, bọn trẻ chúng tôi dậy sớm, đốt những đống lửa bằng lá cây quét vườn,
rút mấy bông lúa mùa chất ngoài sân, hơ vào lửa. Tiếng lách tách thật khó quên
của những hột lúa mẫy vàng, gặp lửa liền nở xoè trắng muốt như những búp hoa
huệ bé xíu, mùi thơm dịu nhẹ, mỏng mảnh như khói như mây mà thấm sâu vào trong
từng giấc mơ tôi thời thơ bé. Rồi tiếng chày quết bánh phồng thập thình đầu
làng cuối ngõ, giục những mầm mai nức nụ hé nhìn những chiếc bánh phồng tròn
như mặt trăng đêm mười sáu, thơm phức ngọt ngào từ những bàn tay của các má,
các dì, trải ra phơi dưới nắng mai. Rồi mùi thơm của nếp xay gỏ bánh in, mức
dừa, mức bí, mức khổ qua... cứ lan tỏa khắp nhà, khắp xóm. Cả làng ướp đẫm mùi
thơm! Bọn trẻ con thì suốt ngày quanh quẩn bên nhà các cô thợ may để chờ những
bộ quần áo mới. Bữa cơm chiều ba mươi thật hấp dẫn với dĩa dưa hấu đỏ rực, dưa
cải vàng tươi và dưa giá trắng muốt. Nồi cơm gạo mới lúa mùa thơm như gom cả
hương của đất, của nước, của trời. Đêm giao thừa thức canh nồi bánh tét, đó là
công việc mà bọn trẻ chúng tôi làm tốt nhất trong năm.
Bây giờ, ngày tết có đầy
đủ mọi thứ nhưng cái không khí chuẩn bị đón tết của từng nhà như xưa thì không
có. Mọi thứ đều được ra chợ mua về một cách rất tiện lợi nhanh gọn. Lúa mùa
không còn nữa. Bánh phồng, bánh in, mức bí, mức dừa... đều được sản xuất có qui
cách, hợp vệ sinh và y khuôn mẫu. Đến nhà nào ăn miếng bánh, miếng mức cũng
giống nhau, không có vị riêng. Dưa hấu, dưa cải, hạt dưa... thì quanh năm, muốn
ăn lúc nào cũng có, chớ không phải chờ đến tết mới được háo hức thưởng thức
hương vị tuyệt vời của những món đặc trưng ngày tết ấy. Quần áo trẻ con may sẵn
bán đầy ngoài chợ, mua về đôi khi giống nhau như mặc đồng phục! Đặc biệt nhất
có lẽ là cây mai. Vẫn màu vàng rực rỡ ấy nhưng ngày nay đã được lai tạo thành
nhiều cánh chớ không còn 5 cánh như xưa. Đẹp! Quả là đẹp thật, nhưng sao tôi
vẫn nhớ hoài cái bông mai 5 cánh. Nó giản dị đơn sơ mà không lẫn với bông nào.
(Rất may là trong những bức tranh, người ta vẫn còn phải vẽ bông mai chỉ có 5
cánh rõ ràng, không thay đổi !)
Rồi đến những phong tục
ngày tết. Câu chúc tết năm nào cũng vậy mà bọn trẻ con phải học thuộc lòng,
phải vòng tay nói thật to, thật rõ để nghe tiếng cười và lời khen ngoan của
người lớn. Ngày tết cấm kỵ nói những lời không hay, vì sẽ xui cả năm. Đây là
một phong tục thật tốt, nhưng ngày nay người ta không quan tâm nhiều đến nữa,
người ta cho rằng đó là mê tín dị đoan. Thật ra, những tục lệ này khiến con
người sống có văn hóa, văn minh hơn. Quanh năm tất bật, ít có dịp thăm viếng,
vui vẻ với nhau, gặp nhau buông bỏ những tính toan đụng chạm, chỉ nói lời ái
ngữ, thật là tốt đẹp biết bao!
Tục lệ không buôn bán,
quét nhà trong ba ngày tết cũng rất hay. 365 ngày, mở mắt nhìn đâu cũng thấy
bán mua, chỉ chừa ra có một hai ngày để vui vẻ với cộng đồng, thư giãn tâm hồn,
đó cũng là điều tốt. Không quét nhà – ngoài cái chuyện sợ mất mát, là hủ tục,
nhưng nó làm cho người ta ý thức giữ gìn vệ sinh, không xả rác bừa bãi, với
lại, trong ngày tết, có những thứ rác cũng rất dễ thương, giống như vài vết mực
dính trên hai bàn tay xinh xắn của mấy đứa học trò, vội vàng gì mà xóa chúng
đi, hãy hồn nhiên ngắm nhìn giây lát, để thấy chúng cũng thật đáng yêu ! Hàng
xóm nhà tôi có hai ông bà già, năm nào đến chúc tết, tôi cũng thích thú bước
trên lối đi vương vãi những vỏ hạt dưa đỏ xinh bé xíu, uống tách trà thơm bên
cái bàn gỗ xưa lấm tấm những cánh, nụ mai rơi. Bà thím mời tôi mấy loại bánh
mức mới làm, vui vẻ chờ nghe lời khen của tôi : “Năm nay thiếm làm mức có mùi
vị đặc biệt hơn năm ngoái !” Năm nay ông bà có cô dâu mới, lối vào nhà chẳng còn
điểm những vỏ hạt dưa, mà hằn lên những dấu chổi quét dọc ngang rối rắm. Ngồi
uống trà bên cái bàn cũ, cũng có bình bông mai như xưa nhưng tiệt chẳng còn
cánh mai rụng nào nằm lại trên bàn, tất cả sạch bong không còn hồn vía. Cô chủ
mới mời tôi những cái bánh tây, bà thiếm ngồi trong góc, trò chuyện với tôi
bằng nụ cười an phận. Lời chúc tết như thường lệ mọi năm của tôi dành cho hai
ông bà bớt đi một câu: “chúc chú thiếm sẽ có cô dâu mới thật tốt!”.
Bây giờ, một đứa bé lên
5 cũng có thể nhấp chuột máy vi tính để chỉ cho tôi thấy rằng trên mặt trăng
không có cây đa chú Cuội, chị Hằng...
Bây giờ, khoảng sân
trước mỗi nhà vẫn còn đó, nhưng đã không còn chỗ cho một cây nêu.
Bây giờ, có rất nhiều
điều thiêng liêng đã được giải mã.
Ở đây, tôi không dám nói
đến những điều lớn lao hay bàn về vấn đề “bản sắc văn hóa dân tộc” trước sự
phát triển của kinh tế thị trường. Tôi chỉ nói lên tâm trạng của một kẻ nhà
quê, bâng khuâng nhớ về một thời tết cũ, một vùng kỷ niệm mà tôi nghĩ rằng chắc
nhiều người cũng đã có như tôi. Thỉnh thoảng, ta cũng nên nhớ lại quá khứ để
chiêm nghiệm mà hướng đến tương lai vậy!
Câu đối hàm súc
triết lý nhân sinh của người ra vế đối, và thường được viết vào dịp tết nhất,
mừng thọ, tân gia, thăng quan tiến chức... Câu đối được coi một thú chơi chữ
uyên bác của các bậc túc nho, trí giả thế nhưng có mấy ai để ý tới xuất xứ của
nó.
Theo sách cổ “Sơn Hải Kinh” của
Trung Quốc, thì câu đối bắt đầu từ tục làm đào phù, tức là làm bùa trên gỗ đào.
Thời xưa, cứ mỗi độ tết đến, người Trung Quốc lại lấy gỗ đào khắc hai vị thần
là Thần Trà và Quách Lũy treo ngoài cửa để trừ tà ma. Sau đó Mạnh Xưởng (chúa
hậu Thục đời Ngũ Đại) phát triển thành câu đối, thay cho đào phù:
“Tân niên khai dư khánh
Giai tiết hạ trường xuân”
(Năm mới mở tiệc lớn
Trời đẹp mừng mùa xuân lâu
dài).
Câu đối hàm súc triết lý nhân
sinh của người ra vế đối, và thường được viết vào dịp tết nhất, mừng thọ, tân
gia, thăng quan tiến chức, ca ngợi công đức thánh nhân, hào kiệt. Đôi khi nó
cũng là dịp thử tài trí của nhau.
Thường vế thứ nhất “mở”, thì
người ta còn đối được, chứ nếu “đóng”, thì khó có vế đối hay, hoặc người đối có
kiến thức uyên thâm mới đối được, mà cũng chỉ đối ý tương đối mà thôi. Giai
thoại kể rằng, quan Trạng nguyên Mạc Đĩnh Chi đi sứ Tàu, đến diện kiến muộn,
cửa quan đóng, người Trung Quốc ra vế đối, nếu đối được mới mở cửa:
“Quá quan trì, quan quan bế,
nguyện quá khách quá quan”
(Qua cửa quan chậm, cửa quan
đóng, xin hỏi khách làm thế nào để đi qua)
Đây là vế đối “đóng”, lại chơi
chữ, nên không ai có thể đối chỉnh được. Thế nhưng quan trạng Mạc Đĩnh Chi đâu
có chịu bó tay, xuất khẩu ngay:
“Xuất đối dị, đối đối nan, thỉnh
tiên sinh tiên đối”
(Ra câu đối thì dễ, đối lại
mới khó, xin mời ngài đối trước).
Người ra vế đối phục tài trí Mạc
Đĩnh Chi, đành mở cửa để đoàn sứ thần An Nam vào chầu.
Trường hợp xuất xứ câu đối về
chữ “Song Hỷ” cũng vậy.
Vương An Thạch trên đường tới
Bắc Kinh thi Đình, thấy một vế thách đối của phú ông để chọn rể hiền tài, treo
dưới chiếc đèn lồng, như sau:
“Mã tẩu đăng, đăng tẩu mã,
đăng tức, mã đình bộ”
(Ngựa chạy theo đèn, đèn
chạy theo ngựa, đèn tắt, ngựa dừng chân).
Đây cũng là dạng vế đối khó,
Vương An Thạch nghĩ mãi chưa ra, mặc dù nghe nói con gái phú ông là một tuyệt
thế giai nhân.
Sau khi thi đỗ Tam khôi (lần đó
không có Trạng nguyên, Bảng nhãn), Vương An Thạch được vua triệu vào triều để
“thẩm định” trực tiếp. Chỉ lên lá cờ treo trước sân chầu, có in hình con hổ ở
giữa, nhà vua ra vế đối:
“Hổ phi kỳ, kỳ phi hổ, kỳ
quyển, hổ tàng hình”
(Hổ bay theo cờ, cờ bay theo
hổ, cờ cuộn, hổ giấu mình).
Vương An Thạch liên tưởng ngay
đến vế đối của phú ông, liền đối. Vua gật gù khen hay và phê chuẩn Vương An
Thạch đỗ Thám hoa. Còn Vương An Thạch thì vui như mở cờ trong bụng, bèn tức tốc
về ngay nhà phú ông xin đối. Tất nhiên, phú ông phục tài quan thám, liền
gả ngay con gái cho.
Trong ngày lễ thành hôn, Vương
An Thạch nhận được trát của nhà vua hồi triều để nhậm chức. Vui quá, Vương An
Thạch viết tặng nhạc phụ chữ “Song Hỷ” (ý nói, hai niềm vui đến cùng một lúc,
nhà ta đại phúc, chứ không như câu thành ngữ: Họa vô đơn chí, phúc bất trùng
lai).
Trong lịch sử câu đối hay của
Việt Nam, hẳn nhiều người thuộc vế đối tuyệt chiêu của bà Đoàn Thị Điểm (dịch
giả “Chinh phụ ngâm” của Đặng Trần Côn), khi thách đối Cống Quỳnh (dân gian yêu
mến phong là Trạng Quỳnh):
“Da trắng vỗ bì bạch”
Vế đối chơi chữ quá hóc hiểm,
vừa “mở” đã “đóng” (vì bì bạch chữ Hán có nghĩa là da trắng), khiến Trạng Quỳnh
cắn môi, lắc đầu, chịu thua. Và, người đời sau vẫn chịu. Cũng có người đối:
“Rừng sâu mưa lâm thâm”
Nhưng xem ra, nếu nữ sĩ Hồng Hà
sống lại, hẳn chưa tâm phục, khẩu phục, vì vế đối này bà ra không phải để đối,
mà để trêu Trạng Quỳnh (giỏi đến như Trạng Quỳnh, chuyên đi lỡm quan, thậm chí
lỡm cả vua chúa), nhưng bị Đoàn Thị Điểm lỡm lại, mà phải chịu thua đấy. Thế
mới biết, thiên hạ nhân, thiên hạ tài, chẳng nên cho rằng, chỉ có ta là nhất
Không
có buổi chiều nào trong năm rộn ràng, vui vẻ như chiều 30 tết. Nào bánh mứt,
nào hoa, nào rượu thịt... chuẩn bị cho ngày tết. Bao nhiêu chuyện cố làm cho
xong trong chiều năm cũ. Sáng mồng 1 nhẹ nhàng mở cửa đón gió xuân; thắp nén
nhang kính cẩn trời đất, tổ tiên, ông bà. Ngồi trên bộ ván kê gần cửa sổ, pha
bình trà thật ngon, thư thả thưởng thức hương xuân qua làn sương mai tạt nhẹ
vào khung cửa.
Trong
sự tĩnh lặng mà ấm áp khói hương này, nếu có cái tai của nhạc sĩ, cách lắng
nghe của thi sĩ không chừng nhận ra tiếng tí tách của chồi xuân nảy lộc, tiếng
rung khẽ của cánh hoa khoe nhụy. Nếu trời có nắng, ta ngắm nắng xuân. Nếu trời
mưa rây hạt một tí vào sáng mồng 1 lại càng hay, vị mưa xuân mới ngọt ngào, rồi
suy diễn: năm này chắc là làm ăn khá, khá cho mọi nhà. Lòng người mới dễ chịu
làm sao!
Một năm
là ngắn so với ba vạn sáu ngàn ngày, nhưng cũng là dài với ba trăm sáu lăm ngày
lo cơm áo, mà dông bão cuộc đời năm nào chẳng nổi lên vài trận, đất trời còn thế
kia mà. Vạn sự trong một năm có yên ổn không đều nhìn vào ngày đầu năm này.
Thôi thì dành một ngày đầu năm không làm gì cả, để khỏi bận tâm cho ba trăm sáu
tư ngày còn lại. Ai cũng nghĩ vậy thành ra buổi sáng đầu năm yên tĩnh lạ
thường, đi nhẹ, nói khẽ, mở cánh cửa cũng nhẹ. Có lời chúc xuân cho ai đó cũng
hết sức thận trọng và đặt niềm tin cho cả hai, người chúc và người được chúc.
Bao cái tết đã qua, vậy mà ngày đầu năm nào cũng cho
tôi cảm giác đất trời tinh khôi, đời mỗi người như mới lại.
20 tuổi,
20 năm nó lớn lên giữa miền Nam nắng ấm, ăn 20 cái tết rực rỡ mai vàng. Nhưng
năm nào nhà nó cũng có cặp bánh chưng, cũng có dưa hành, thịt mỡ…
Những
cái tết đậm chất Bắc, đôi khi gợi lên trong lòng nó một điều gì khắc khoải,
nhắc nhớ. Nó biết đó không đơn thuần chỉ là một sự khác biệt với cái tết bánh
tét, củ kiệu tôm khô của bạn bè. Những cơn gió bấc lành lạnh đôi khi chợt xuất
hiện giữa tết vàng ấm nắng, những sắc đào hồng xác pháo ẩn hiện lẻ loi giữa chợ
hoa, nhắc nó nhớ bố mẹ nó đã có 20 cái tết xa quê…
Năm
nay, bố mẹ quyết định về Bắc ăn tết. Nó không ngạc nhiên, bởi biết đó là cái
mong đợi lâu năm của cả gia đình. Giờ bố mẹ mới đủ can đảm để thoát khỏi công
việc, lánh xa những cuộc mời mọc để về cố hương. Từ ngày có cái quyết định đó,
những bữa cơm gia đình bỗng rộn ràng chuyện xưa cũ.
Chị Hai
tíu tít nhắc lại cái thời chị bé tí, quanh quẩn bên bà xem bà làm mứt, làm hoa
giấy. Những câu chuyện từ thời chị 3 tuổi, đến giờ chắc đã phai nhạt ít nhiều
nên xen vào những hư cấu, hư cấu của một đợi chờ hạnh phúc. Bố thì im lặng,
trầm ngâm, chắc bố nhớ ông, những đêm ngồi luộc bánh, lạnh bên ngoài mà nóng
hổi bên trong. Bố nhớ những phong tục cúng kiếng trong gia đình mà hồi nhỏ bố
từng cho là phức tạp phải biết, bây giờ có muốn làm để thể hiện thành tâm cũng
đã là muộn lắm…
Mẹ rõ
ràng là đang nhớ những ngày chuẩn bị tết, cùng ngoại đi chợ phiên mua vải may
áo. Rồi những ngày tháng giêng trẩy hội, những lần đi hái lộc cùng chị cùng em.
Cả gia đình cùng chiếu lại các đoạn phim hồi ức, rời rạc. Chỉ có nó, thoả sức
tưởng tượng mông lung…
Tết Bắc
có rộn ràng những chuyến chơi đùa như bọn bạn trong này không nhỉ? Có những đêm
giao thừa đi xem pháo bông, ngồi cà phê tầng 13 mà nghe gió lộng, ngắm người
nhỏ như kiến bên dưới không nhỉ? À, về Bắc rồi tết này ai đi chơi với “ấy”? Tết
Bắc liệu có những phong bao lì xì rực đỏ? Liệu có những ngày họp mặt, ngồi cắn
hạt dưa lốp bốp và rôm rả chuyện xưa?
Tết
ngoài ấy, chắc sẽ có câu đối đỏ, có tranh Đông Hồ, có bà vấn khăn, nhai trầu
bỏm bẻm, có ông rít điếu thuốc lào, nâng chén trà ấm hửng… Tết ngoài ấy, năm
nay, chắc sẽ có một đại gia đình ngồi bên nhau nghe chuyện miền Nam…! Tết Bắc,
cái gì đó gần gũi mà xa xôi lắm!
Một
ngày cuối tháng chạp cơn gió đông oằn mình mang cái rét cắt da cắt thịt đi gieo
rắc khắp mọi nơi, rồi vội vã lẩn trốn mất tăm. Ai cũng phải khoác thêm áo ấm và
quở trách cơn gió quái quỷ này… Ấy là lần cuối cùng mùa đông ở lại với người,
và có phải vì vậy mà nó muốn gây ấn tượng thật mãnh liệt chăng? Đó cũng
là dấu hiệu để người nhận ra: “Chà, mùa xuân đang về!”.
Dễ nhận
thấy mùa xuân tràn về với miền quê qua hương trời nồng đượm. Lần để lại cái rét
ấn tượng ấy, mùa đông đã kịp trao tay mùa xuân một món quà dễ chịu, đó là cái
lạnh căn cắt lẫn cùng với những vạt nắng ươm vàng nhàn nhạt. Mùa xuân đấy! Bắt
đầu nhận ra từ nét cười đen ánh vui tươi của bà. Bà nhai trầu bỏm bẻm, hàm răng
đen. Bà tám tư tuổi rồi mà vẫn khoẻ, bà mong mùa xuân lắm, để con cháu lại xum
vầy.
Ngày
đầu xuân, nhận ra khói bếp lúc mẹ đun nấu không còn cuốn theo một chiều nữa mà
toả đi khắp hướng. Thì ra gió xuân phấp phới, gió xuân sục sạo vào mái bếp của
mẹ, gió xuân như một đứa trẻ tung tăng chạy nhảy. Mẹ la lớn: “Gió hư quá, cay
hết cả mắt rồi…”.
Chiều
muộn, bố ở ngoài đồng vẫn chưa chịu ra về, lòng thấy lo lo. Mẹ quát: “Có gì mà
lo kia chứ, bố mày làm gắng buổi cuối năm để kịp mà đón tết chứ”. Ừ nhỉ, thế mà
cũng không nghĩ ra, cuối năm ai cũng hối hả, gấp gáp làm nốt những phần việc
còn lại. Té ra xuân về để mọi người càng thêm hăng say công việc của mình.
Hai
bảy, hai tám nghe hương tết đã ắp đầy xóm làng. Rục rịch bánh chưng, bánh tét,
rục rịch gói nem, gói giò… khi kèo lá dừa, khi chùi lá ổi… lăng xăng, lăng
xăng…
Hai
chín tết tôi bám theo mẹ vào chợ. Ui cha, đường phố ngợp sắc màu. Chỗ là gian
hang tạp hoá đủ loại kẹo mứt, chỗ là hoa tươi khoe sắc. Người người nườm nượp…
Bỗng thấy mùa xuân về thật vui!
Tôi và
mẹ cùng mang về nhà một cành đào chúm nụ. Thế là đầy đủ tết rồi. Ngày cuối năm,
mùi nhang ấm cúng phảng phất trong ngôi nhà yêu dấu. Anh em, con cháu, cha mẹ
với ông bà tề tụ bên mâm cơm tất niên - mâm cơm chia tay năm cũ, để ngày mai
mùng một tết sẽ bắt đầu cho một năm mới bằng những điều mới mẻ, tốt lành…