sakura45's Blog

4 Trang < 1 2 3 4 >

Các bài viết vào Tuesday 12th January 2010

 
 

Nó đang vác cái ba lô to uỳnh lên tận tầng ba thì tình cờ lia mắt trúng...con nhóc.

 

 

 

 

 

 

Con nhóc, tóc hoe vàng, da ngăm ngăm đang đứng ở dưới sân….nhìn nó (nó nghĩ thế). Cũng phải thôi, ngôi sao của tuyển bóng rổ cộng thêm một khuôn mặt cực kì manly như nó thì “dù bạn không cao nhưng người khác cũng phải… ngước nhìn”

 

Nó tự tin lấy một nụ cười thật tươi đáp lại.

 

Con nhóc cũng cười thật tươi, giơ tay vẫy vẫy.

 

Nó lắc đầu ra điều không hiểu.

 

Con nhóc lại bịt tay nói gì đó rồi chỉ tay lên tầng bốn.

 

Nó nhìn theo. Hoảng hốt. Ôi trời…từ nãy tới giờ con nhóc đâu nó nói với mình. Nó lỉnh vội vào lớp, cấm ló đầu ra. Lạy trời không có ai nhìn thấy cảnh nãy giờ.

 

Hết tiết ba. Chưa gì bụng đã biểu tình. Lao vội xuống căng-tin, nó đụng ngay mấy cô nàng hâm mộ ở lớp dưới. Đang bối rối, nó tia ngay đúng con nhóc đang gặm nguyên gói mì. Người đâu mà…vô duyên thế. Nhưng thôi, mượn nhóc tạm vậy.

 

- Nhóc! Ăn mì không gọi anh với!

 

Con nhóc bỏ gói mì tròn xoe mắt ngơ ngác. Mấy đứa bạn con nhóc cũng ngơ ngác. Mấy nàng kia cũng…ngơ ngác theo, liếc xéo con nhóc 180 độ rồi…biến mất. À quên, vẫn kịp ngoảnh lại phán một câu “Nhớ đấy!”

 

Nó nhìn con nhóc với khuôn mặt vô (số) tội. Còn con nhóc tiếp tục xách gói mì, gặm tiếp và mất hút trước mặt nó.

 

Hai lần đụng độ. Một trực tiếp. Một gián tiếp. Con nhóc vẫn chưa nói với nó một câu nào.

* * *

Con nhóc tóc hoe vàng, da nâu mà da nâu nhìn lâu lại thấy đẹp.

 

Nó tiếp tục gặm nhấm gói mì cộng với nỗi bí. Có gì ngon mà lúc nào cũng thấy con nhóc ăn mì rồi khen rối rít “mì hôm nay ngon hơn hôm qua”. Rõ kì cục, phí cả tiền.

 

Hôm sau, nó lại xuống căng-tin mua mì “xem xem nó có ngon hơn hôm qua không”. Con nhóc vẫn ngồi ở hàng ghế cuối. Uống trà đá. Lại cười thật tươi với…thằng bạn nó trong tuyển bóng rổ.

Nó nóng cả người. Nụ cười ấy là của nó cơ mà. Nó vẫn đứng đấy, lâu lâu lại liếc coi con nhóc đang làm gì. Lại cười. Thằng ấy có gì hay mà con nhóc cười hoài vậy.

 

Trong trường, nó được bình chọn là người có nụ cười hấp dẫn nhất, vậy mà chính nụ cười con nhóc lại làm nó điên đảo còn nụ cười của nó con nhóc lại chẳng mảy may…động lòng. Xem ra nó cần xem lại kết quả cuộc bình chọn.

 

Về lớp nó chẳng muốn hỏi xem thằng đó là con nhóc là gì của nhau. Dù gì nó cũng nổi tiếng kiêu…

 

Nhỡ mà là gì đó thật nó chắc nó tức điên mất.

 

Nhưng nhỡ không phải, chỉ là tình cờ gặp thì sao nhỉ?

 

Nó đành hạ từ kiêu đó xuống một tí đánh đường hỏi bóng gió mọi người xem “phản ứng như thế nào”

 

Hả? Nó tròn xoe mắt, tròn cả miệng luôn. Con nhóc và thằng đó là….anh em.

 

Nhưng thế lại hoá hay. Em gái bạn. Vậy là nó có cớ tiếp cận nhóc rùi. Nhóc ơi, đợi anh với nhé.

* * *

…Nó vò đầu, bứt tóc. Giá như nó đọc được nhiều sách thì đã tìm ra từ nói đúng tâm trạng cực kì tồi tệ của nó hiện nay. Đã 4 ngày trôi qua mà nó chẳng biết bắt đầu như thế nào với con nhỏ.

 

Nếu ập lại nhờ vả thằng đó. Nó cũng đã định thử nhưng nghĩ tới viễn cảnh thằng đó há hốc mồm, mắt tròn xoe sau đó ngẩn người nhìn nó và cuối cùng là….ôm bụng cười chảy nước mắt, nước mũi thì nó cũng không tránh khỏi rùng mình.

 

Mà chắc chắn nếu nó nói thì nhất định chuyện đó sẽ xảy ra. Một ngôi sao tầm cỡ(như nó) không thích ai thì thôi lại đâm đầu vào một con bé-chẳng-có-gì, mà lại là nó ngỏ lời trước nữa. Giả dụ sau đó mà con nhỏ từ chối Chẹp, chẹp. Đúng là trò cười cho thiên hạ

 

Nhưng nếu nó đùng đùng chạy lại nói với nhóc “ Nhóc à, anh thích nhóc!” thì ăn một cái bạt tai chứ chẳng chơi. Đằng nào sau bao ngày “lăn lộn” nó cũng hiểu nói sỗ sàng như thế với nhóc đó là một điều tối kị.

 

Nhưng nếu chẳng làm gì cả thì có mà gió thổi diều bay mất sao.

 

Nhưng nếu mà….

 

Nó đã thử tiếp cận…anh trai nhóc để kết thân và nhờ vả. Màn kết thân thì tàm tạm. (Nói tàm tạm vì đó chỉ là cái vỏ) còn màn nhờ vả xem ra không ổn, vì nó chẳng thể mở lời được điều gì. Cuối cùng là nó chẳng làm được cái gì cho ra hồn cả.

 

Nó ôm cái điện thoại nhìn hình chụp lén nhóc đang ôm gói mì che cả …nửa mặt mà…rầu

 

Nếu nhận xét về nó thì: học hành tàm tạm, nói năng tàm tạm, hát tàm tạm, gia cảnh tàm tạm và tán con gái thì…chẳng biết gì

 

Nói chung là chẳng hơn ai về mấy khoản này.

 

Nói chung là nó chỉ được cái tài là… cười và ném bóng vào rổ.

 

Nhưng đây không phải là cuộc thì trình diễn hay hay cuộc thi thể thao nào cả. Đó mới là điều đáng bận tâm, lưu ý tuyệt đối và đánh ba dấu sao cho độ khó. (***)

 

Từ trước đến nay, bọn con gái cứ đâm rầm rầm vào nó nên nó chẳng cần ném bóng nó cũng vào rổ. Bây giờ khi bắt đầu cuộc “chinh phục” “trái tim lung linh” mới là cả vấn đề to lớn và …vĩ đại. Thực ra, nó cũng đã tìm đủ cách để tiếp cận nhỏ nhưng con nhỏ có vẻ như không ưa “mấy anh chàng đẹp trai” hoặc “hắn có cái cái bản mặt trông đáng ghét”.

 

Mà con nhóc thì có gì chứ. Học hành thì bình thường, gia cảnh cũng bình thường, ngoại hình cũng bình thường. Chẳng được gì mà…chảnh.

 

Vậy mà nó lại thích con bé tóc hoe vàng, da nâu đó. Nhưng nhóc có hiểu cho không…

 

Cứ ngỡ rằng con nhóc là em gái bạn thì dễ tiếp cận hơn nhưng với nó lại mọc thêm vô vàn rắc rối.

* * *

Cuối cùng nó cũng phải kiếm cho mình một “quân sư quạt mo”-thằng bạn thân. Quả như nó dự đoán thằng này chưa kịp nghe nó nói hết câu đã….trợn mắt, phùng mồm, sặc nước dữ dội. Thế đấy, ngay cả thằng bạn thân nó cũng thế.

 

- Thế mày đã tìm hiểu được gì về nàng rồi?

 

- Ờ, thì tên, tuổi, quê quán, thân phụ, thân mẫu, huynh trưởng…

 

- Dẹp! Stop! Trời ơi mày điều tra cái ấy làm gì cơ chứ! Nghe đây, mày phải gấp rút điều tra cho tao sở thích, sở đoản, ước mơ, thích giao tiếp với những ai…

 

- Điều tra mấy cái ấy làm gi?

 

- Cấm hỏi! Tao là quân sư cho mày hay mày là quân sư cho tao hả?

 

Thằng này chưa gì đã lên mặt. Nhưng nó vẫn gật gù đồng tình với ý kiến đó, dù sao thì hắn cũng kinh nghiệm đầy mình hơn nó nhiều.

 

2 ngày sau.

 

- Điều tra đến đâu rồi.

 

- Cũng sơ sơ.

 

- Vậy thì chuẩn bị đi.

 

- Chuẩn bị gì?

 

- Quà.

 

- Quà gì?

 

- Mày đừng bộ ngây thơ. Mà ngây lại nhiều hơn thơ nữa. Quà ra mắt chứ còn gì nữa. Chiều mày ngồi yên ở nhà, tao đến dạy mày tập nói.

 

- Hả?

 

Thằng này quả sành sỏi. Sau mấy ngày tập luyện (đúng hơn là hành hạ và bóc lột ) về cách ăn nói như thế nào, cười vào lúc nào, đi lại ra sao và phải khen con gái như thế nào hắn đã biến nó thành một người…mà như nó nói là…kì quặc.

 

- Ổn rồi, sáng ngày mai mày bắt đầu

 

* * *

 

Chắc có lẽ nó chưa đủ chân thành để nhóc hiểu

 

Hay là vốn dĩ trái tim nó chưa có sự chân thành

 

Nó không biết và cũng không nghĩ đến điều đó. Bởi người ta cũng thường mơ đến một tình yêu đầu lung linh, rực rỡ vì thế mà dễ mắc sai lầm trong chính tình yêu đầu.

 

- Mày nói có đúng kịch bản không mà con nhóc đó nổi điên lên thế?

 

- Tao phải hỏi mày ấy, nhóc nói về nhà ăn cho lớn thêm đã.

 

- Trời. Nó bị làm sao rồi, chứ mày cao hơn nó hơn một cái đầu ấy chứ

 

Nó lắc đầu không đáp.

 

Nó đã từng đọc ở đâu đó rằng “Tình yêu đi từ trái tim tới trái tim”. Nhóc không thích nó, nó không có gì để gượng ép được nhóc. “Ông thừa thời gian cũng đừng lôi tui vô làm trò đùa hén”. Nghĩ lại, quả thật nó đã quá vội vàng. Sự vội vàng vô tình đã làm nhóc tổn thương.

 

Nếu như nhóc cũng nhanh chóng đâm đầu vào nó thì chắc nó đã không để ý gì đến nhóc. Phải, nếu như nhóc cũng như mấy fan hâm mộ kia thì mọi việc đã khác….

 

Nhanh chóng kết luận đó là thích mà nó không nghĩ rằng nhất thời nó sẽ thích nhóc nhưng một khi nhóc đồng ý nó coi như nó đã chinh phục được nhóc, rồi nó sẽ quên đi tình cảm ban đầu. Sự nóng vội dễ làm tổn thương người kia và chính bản thân mình…

Chính nhóc đã dạy cho nó bài học đầu tiên về tình yêu. Nó mỉm cười nhấn nút “delete” những bức ảnh của nhóc và chỉ giữ lại duy nhất một bức…

 

Hai năm sau.

 

- Đợi một tý, chờ tui với.

 

Nó đứng dậy nhường ghế cho con bé mới lên xe với lỉnh kỉnh balô túi xách. Con bé mũ sụp quá đầu, lí nhí nói cám ơn rồi ngồi xuống. Nó mỉm cười nhìn ra ngoài cửa sổ xe buýt. Con nhóc- là con nhóc tóc vàng hoe, da nâu. Vội vàng ngoảnh đầu lại, balô của nó vô tình va vào con bé. Nó nhìn lại, à không, con nhóc vẫn rất gần nó. Đâu cần đến một kịch bản dài dòng, nó đã thực sự quen nhóc trong một hoàn cảnh đáng yêu hơn nhiều. Lần này, nó thực sự thấy tim mình loạn nhịp…

 

 
 

Năn nỉ gảy lưỡi ba mẹ mới cho Nguyên về quê ngoại. Nếu như Nguyên thi đậu Đại học thì không phải ỉ ôi như vậy.

 

Quê ngoại ở tuốt trên cao nguyên, mẹ sinh ra Nguyên ở đấy nên đặt luôn tên là Cao Nguyên. Da Nguyên thuộc loại bánh mật, mắt to đen và sâu thăm thẳm, cộng thêm mái tóc xoăn vô trật tự nên tụi bạn hay trêu Nguyên có vẻ đẹp hoang dã. Nguyên chẳng hề bận tâm, đơn giản vì dù mọi người nói gì thì Nguyên vẫn là chính Nguyên

 mà thôi.  

Nguyên thích để mái tóc trời sinh của mình mà không hề có ý định cải tạo nó mặc dù mẹ khuyên răn hết lời:

- Con lớn rồi, không thể cứ để tóc xoăn hoài vậy được. Phải ép thẳng mới dịu dàng được.

Những lúc như vậy Nguyên ậm à ậm ừ rồi chạy tót lên phòng kèm theo câu càm ràm của mẹ:

- Mày đúng là đứa bất trị.

Còn thằng em thì lắc lắc cái đầu đinh còn hai phân rưỡi, chép miệng:

- Không thể nào tưởng tượng nổi bạn gái em sau này có mái tóc kinh khủng giống chị.

Nguyên đâu thấy tóc mình kinh đến mức đó. Tính Nguyên thích tự nhiên, có sao để vậy. Nhưng mà soi đi soi lại thì Nguyên vẫn thấy mái tóc này hợp với mình. Vậy là đủ, cần gì phải thay đổi chứ.

Dạo này mẹ suốt ngày càm ràm vì mỗi lần gặp ai đó hỏi thăm Nguyên có thi đậu không thì lại xấu hổ chết đi được. Ba thì không nói gì, nhưng Nguyên biết ba đang thất vọng lắm. Càm ràm hay im lặng đều khiến Nguyên cảm thấy tội lỗi đầy mình. Rồi suốt ngày bị thằng em xỏ xiên trong đầu. Đã vậy thì Nguyên sẽ lên đó ở. Dù gì Nguyên cũng đang chán ngắt. Nguyên quyết định rồi, phải về cao nguyên một chuyến. Tuy ông bà ngoại đã mất nhưng vẫn còn dì ở trên đó.

Nguyên tới nơi vào lúc giữa trưa. Trời không mưa nhưng lạnh cắt. Cái lạnh cao nguyên khủng khiếp thiệt. Lâm, thằng em con dì tới đón Nguyên cằn nhằn:

- Tưởng ngày chủ nhật được vùi trong chăn, ai ngờ bà chị làm thằng này vỡ mộng.

Nguyên lườm nó:

- Mày vừa phải thôi. Đón khách quý mà có thái độ vậy hả?

Nó ôm bụng cười:

- Xời ơi! Được khách quý cũng đỡ.

Nguyên bực mình phát cho nó một cú vì cái tội đã đến trễ báo hại Nguyên phải đứng run mà còn than vãn.

Vừa về tới nhà, bà dì yêu quý đã đe dọa:

- Ba mẹ con vừa mới gọi điện cho dì để giao quyền kiểm soát con đấy.

Nguyên xị mặt, tưởng lên đây được giải thoát. Ai ngờ lại phải thêm một kiểu tra tấn mới. Đúng là tránh vỏ dưa gặp phải vỏ dừa.

Nguyên đội chiếc mũ len, choàng khăn kín mít cổ, khoác thêm cái áo dày cộm. Soi gương, Nguyên thấy mình giống như cái hình nộm biết đi. Nhưng dù sao đó vẫn là thứ bảo hiểm tốt nhất trong cái lạnh khủng khiếp này.

Sáng nay Nguyên xin dì đi chợ. Dì bảo lấy xe máy đi nhưng Nguyên muốn đi bộ. Thật ra mục đích của Nguyên đâu phải đi chợ, để tránh sự kiểm soát của dì nên Nguyên mới viện lý do này thôi. Nguyên đi dọc bờ hồ rồi rẽ vào con đường nơi những cây thông chạy dọc thành từng hàng, Nguyên nhặt một trái thông rồi xoay qua xoay lại và tưởng tượng cái đầu của mình cũng đang giống như vậy, một mớ bòng bong không biết theo hướng nào. Nguyên chép miệng rồi bỏ trái thông vào túi áo trong.

Nguyên đi một đoạn khá xa trên con đường ngày càng vắng vẻ, chợt nhìn thấy một con đường nhỏ, mặc dù hơi sợ nhưng Nguyên vẫn bước tới. Đập vào mắt Nguyên lúc này là một cánh đồng cỏ xanh tươi cao vút. Nguyên chợt nhớ đến một bộ phim có cảnh thần chết cõng nữ nhân vật chính bay trên thảm cỏ, lãng mạn hết sức. Cảnh trước mặt Nguyên đẹp cũng ngang ngửa như vậy. Nguyên vuốt những lá cỏ thon dài trên đầu ngón tay và bật cười mỉa mai khi cái ý nghĩ mình sẽ được gặp chàng thần chết có đôi cánh thiên thần vừa xuất hiện trong đầu. Cái ước mơ mà Nguyên tự tin nhất là sẽ trở thành sinh viên Kiến trúc còn không thành huống hồ gì là cái mơ mộng viễn vông này. Nguyên đã xác định được niềm đam mê của mình và học vẽ từ năm lên lớp cấp 3. Nguyên đã rất chăm chỉ trong suốt thời gian ấy và được thầy khen là đứa có năng khiếu nhất lớp học. Nhớ lại thất bại, Nguyên chẳng thiết tha gì đến cánh đồng cỏ xinh đẹp trước mặt nữa, Nguyên ngồi bệt xuống một gốc cây, ngả lưng vào đấy, để nỗi buồn ngấm dần rồi thiếp đi lúc nào không hay.

Tiếng tách, tách khiến Nguyên giật mình. Ở khoảng cách không xa lắm, có một gã đang giơ máy ảnh chụp liên tục. Hình như đang chụp Nguyên thì phải. Đứng phắt dậy, hùng hổ tiến lại chỗ gã, Nguyên lớn tiếng:

- Ai cho anh chụp hình tôi hả?

Gã nhếch mép:

- Ai bảo với bé là tôi đang làm điều đó?

- Chẳng phải anh đang lia máy ảnh về phía tôi sao? Nguyên hất hàm.

- Bộ làm vậy là nhất thiết tôi phải chụp ảnh bé hả? Nếu đem so với phong cảnh nơi đây thì bé khác một trời một vực.

Nguyên tức điên. Đã vừa đánh trống lại vừa la làng, còn mắc thêm cái tội châm biếm người khác. Người gì mà nhìn không có điểm nào tốt hết. Đã vậy Nguyên cho gã biết Nguyên không phải là đứa dễ chịu.

- Cảnh và người đương nhiên là khác rồi. Anh có thấy mình đã so sánh quá ư là khập khiễng không?

Gã nhún vai:

- Bé cũng ghê gớm nhỉ? Nhìn lúc bé ngủ thấy hiền và dễ thương hơn nhiều.

Nguyên biết mình gặp phải tay đười ươi thứ thiệt. Đôi co với gã có mà đến khuya. Đây lại là nơi hoang vắng, nếu không vì ngủ quên thì Nguyên cũng chẳng dám ở đây lâu. Chỉ có tẩu là thượng sách để bảo đảm an toàn nên Nguyên không thèm nói gì, xí một cái rồi quày quả bỏ đi. Về nhà lại bị dì mắng một trận vì đi suốt cả buổi để cả nhà phải lo lắng. Hôm nay đúng là Nguyên đã gặp phải thần chết nhưng mà thần chết bầm.

Từ hôm ấy Nguyên chả thèm đi đâu nữa. Vậy là cứ sáng ngủ dậy Nguyên lại ra vườn chăm sóc cỏ cây, hoa lá rồi phụ dì nấu cơm, rồi ngủ. Vòng tuần hoàn ấy cứ lặp đi lặp lại gần cả mấy ngày sau đó. Sáng nay, khi đang trong chăn ấm nệm êm thì cái chăn bị giật phăng làm Nguyên không thể nào không điên tiết lên được.

- Lâm, mày làm cái quái gì vậy hả?

- Bộ bà chị lên đây để ngủ không thôi hả? Nơi này không phải là nơi để bà chị trốn tránh.

- Trốn tránh gì hả? . Mặc dù đã hiểu được ẩn ý của thằng Lâm nhưng Nguyên giả vờ đánh trống lảng.

- Trốn tránh thất bại chứ còn trốn tránh gì nữa.

Bị cứa vào nỗi đau, Nguyên cứng họng. Grưư, thiệt chịu hết nổi mà, thằng này là bản sao của nhóc em ở nhà hay sao mà giống y chang cái tật chuyên moi móc nỗi buồn của người khác. Điên cả đầu.

- Đi uống cà phê với em nghen? Thằng Lâm mời mọc tỉnh bơ mà không biết nó vừa gây ra một tội lỗi khủng khiếp đối với Nguyên. Nguyên đâu có ngốc, uống cà phê với nó không khác nào ngồi đó chịu trận.

- Không thèm? Nguyên hất mặt lên trời.

- Đi đi, em sẽ giới thiệu cho chị một người con trai đích thực, đảm bảo chị sẽ đồng ý ngay.

Thằng Lâm ra chiêu dụ dỗ. Nó tưởng Nguyên là ai mà lại đi dụ dỗ kiểu rẻ tiền vậy chứ. Đã vậy Nguyên cóc thèm.

- Mẹ ơi! chị Nguyên không chịu đi chơi với con nè. Thằng Lâm hét toáng lên.

- Sao vậy Nguyên? Con đi chơi với thằng Lâm cho khuây khỏa, tiếng lên đây chơi mà sao cứ ru rú ở nhà, sắp mụ cả người ra rồi.

Thằng Lâm ra chiêu hiểm, Nguyên buộc phải đi để tránh bị dì càm ràm. Giờ Nguyên mới biết dì cũng là bản sao của mẹ.

Thằng Lâm đèo Nguyên đến một quán cà phê cách nhà không xa lắm. Có lẽ quán này mới mở, vì kiến trúc ở đây còn mới và khá đẹp. Nguyên tỉ tỉ thích ngành kiến trúc nên luôn quan tâm những thứ dính líu đến nó. Đang say sưa thưởng thức nghệ thuật, Nguyên đụng ngay một tác phẩm cực kỳ xấu xí, gã chết bầm. Đúng là oan gia ngõ hẹp, không ngờ quán cà phê này là của nhà gã, càng không ngờ thằng em họ lại định giới thiệu gã cho Nguyên. Nhưng điều không ngờ làm Nguyên thất vọng nhất là cách nhìn kém thẩm mĩ và méo mó của thằng Lâm về cái mà nó gọi là “con trai đích thực” kia.

- À, thì ra đây là cô bé trốn tránh mà em nói với anh hả? Gã ồ lên thích thú với thằng Lâm.

- Chào cô bé nhé! Gã nói với giọng tỉnh bơ như cả hai chưa bao giờ đụng độ nhau.

- Không dám, tôi không còn là cô bé nữa. Nguyên nguýt dài gã.

- Vậy giờ tôi gọi bằng cô già nhé, được không?

- Được đó, được đó. Thằng Lâm còn hùa theo cười kha khả.

Nguyên trừng mắt qua thằng Lâm để báo với nó là Nguyên sẽ không bỏ qua vụ này. Chắc hẳn gã đang hả dạ vì nắm được thóp của Nguyên. Còn Nguyên thì đang rơi vào thế bị động nên chẳng hó hé được gì. Đành ngậm bồ hòn làm ngọt để gã không có cơ hội châm chọc.

Mẹ gọi điện lên bảo Nguyên về, kèm theo giọng léo nhéo của thằng nhóc em:

- Người rừng về nhà đi, không có người rừng buồn lắm.

Cái thằng bữa nay ngang nhiên mở miệng nói toạc ra Nguyên là người rừng. Nếu Nguyên có ở nhà thế nào nó cũng bị xách đỏ tai cho biết. Mà hình như Nguyên cũng thấy nhớ nhà thì phải. Dù sao Nguyên lên đây chỉ để trốn tránh khỏi không khí ngột ngạt đã gây ra cho gia đình. Vả lại Nguyên thất bại, đó là sự thật, trốn tránh cũng không phải là cách. Đầu óc cứ âm u hoài sao có thể làm lại từ đầu được. Trong cuộc hành trình, khi mệt mỏi người ta cần một chút dừng lại để tiếp tục con đường của mình. Đã đến lúc Nguyên phải về, ở nơi đó Nguyên có một gia đình ấm áp và Nguyên sẽ lại tiếp tục thực hiện mơ ước của mình.

Thằng Lâm đưa xách đồ cho Nguyên và còn dặn dò rất ư là chu đáo:

- Năm sau chị lên nữa hén. Như vậy em mới có cơ hội chọc tức chị.

Thiệt là, Nguyên đi đâu cũng không thể nào thoát khỏi tụi em nghịch ngợm này.

Gã cũng đến tiễn Nguyên, đưa cho Nguyên một phong bì mà trong đó toàn là hình chụp lúc Nguyên ngủ, kèm theo là tờ giấy nhỏ: “Hy vọng năm sau sẽ chung trường với cô bé tóc xoăn dễ thương trong ảnh”

Hiển nhiên rồi. Vì Nguyên biết gã đang học ngành Kiến trúc và cũng chính gã thiết kế quán cà phê mà Nguyên rất ấn tượng. Tuy không có đôi cánh của thiên thần nhưng nhìn gã cũng đáng yêu chứ bộ. Đã bảo Nguyên tỉ tỉ thích ngành Kiến trúc nên cũng thích luôn những gì liên quan đến nó mà. Và một điều quan trọng nữa là Nguyên sẽ có cơ hội phục thù gã. Có cái gì cộm cộm trong áo, thì ra là trái thông hôm nọ. Nguyên vội vàng nhét trái thông vào tay gã rồi mang balô lên vai, kèm theo nụ cười tinh nghịch. Nguyên lên xe, đâu hay khuất sau màn sương có một gã đang ngây người vì nụ cười ấy.

 

 
 
 

Tính nó rất lạ: Không bao giờ để ý những ai thích mình, chỉ muốn chinh phục những người không coi trọng chuyện tình cảm.

 

“Nghe có vẻ ấn tượng đấy…” - Yến gật gù khi nghe cô bạn thì thào - “Bắt đầu nào!”

Đối với Yến, mẫu người của nó phải không bao giờ khiến nó chán. Bởi cuộc sống của nó rất đa dạng, nếu không có sự hấp dẫn và sáng tạo thì nó thấy cuộc đời vô vị biết bao. Yến ngẫm nghĩ: “Tụi XY bây giờ toàn ra vẻ ta đây chinh phục được con gái, nhưng đối với ta, bọn hắn chẳng là gì cả. Ta chỉ thích ai…ghét bọn kẹp tóc cơ. Sở thích kì dị, nhưng đó mới là hương vị cuộc sống!”

“Tên lớp trưởng thích mi từ lâu lắm rồi, chả lẽ mi không biết?” — Khẽ liếc trộm bọn ở “xóm nhà lá”, Ngọc thì thào

“Biết chứ biết chứ…” — Yến gật đầu lia lịa — “Nhưng hắn nhát quá, đứng trước mặt ta mà mặt như tên hề. Mất hình tượng trầm trọng. Thà hắn xem ta…không ra kilo nào thì may ra hắn còn lực hấp dẫn” — Vội buông bút, Yến đảo mắt một lượt trong lớp học, rồi bất chợt nhìn Long — tên phó Bí thư. Long đang nghe iPod, dáng ngồi khá “phong độ”: chân co chân duỗi, tay buông nhẹ lên chân co, lưng dựa vào tường. Thấy Yến nhìn, Long quay đi chỗ khác, môi mấp máy theo giai điệu bài hát…

“Mẫu người của ta là hắn cơ…” — Yến bỏ nhỏ vào tai Ngọc

“Trời! Hóa ra mi bị “đổ” trước “cái tủ lạnh di động” đó à? Ngoài sách vở, games và các hoạt động Đoàn, còn lâu mi mới bắt chuyện được với hắn. Hay ho thì có hay ho, nhưng cái kiểu xem thường con gái của hắn làm ta tức tối chết được!” — Ngọc nói giọng phẫn uất

“Dù gì thì ta cũng vẫn muốn chinh phục bằng được. Mi đợi xem!”

“Nếu chinh phục được thì sao?”

“Thì…thôi!”

“Trời!”

“Ta vốn không thích ai thích ta mà” — Yến cười nắc nẻ.

o0o

“Bà đưa tui cái cặp giùm đi. Tui nhớ là đâu có thiếu nợ gì bà!” — Long chống tay lên bàn, mắt nhìn Yến hằn học, rồi quay đầu chỗ khác, có vẻ “ức chế” lắm…

“Với một điều kiện…” — Yến chớp chớp mắt

“Phải trồng chuối đi từ đây ra cổng trường, và hét lên “tui bị khùng” chứ gì! Biết mà! Không biết kiếp trước tui có thù hằn gì với bà nữa” — Long nhấc gọng kính, nói giọng châm biếm nhưng rất buồn cười

“Không… Ông vui tính quá… Điều kiện là mai ông chở tui đi học, ok?”

“Miễn đi!”

“Vậy thì còn lâu tui trả cặp cho ông” — Yến tức lên

“Bà cứ giữ đi, mai không có sách thì tui nói cô là bà giữ cặp tui”

“Ông…”

“Vậy nhé, tui về…”

“Biết ga-lăng là gì không?”

“Biết, nhưng với bà thì đừng hòng!”

Nói rồi Long bỏ đi, mặc cho Yến gặm nhấm nỗi buồn bực. Ra đến hành lang, Yến “bỏ cuộc”, quăng balô vào Long, nhéo hắn một cái thật đau, rồi đi…

Thật ra Long biết suy nghĩ của Yến đấy chứ, và hắn cũng biết rất rõ tính cách của Yến nữa… Thế nên…

Long nhếch môi cười, lắc đầu. Đợi Yến đi khuất, hắn nói: “Muốn chinh phục tui hả? Không dễ đâu à nghen!”

o0o

Thời gian cũng thấm thoát trôi. Kì nghỉ hè sắp kết thúc. Cả lớp bước vào năm học mới.

Bọn con trai vẫn thế. Quậy nổ trời với những màn “độc”. Duy chỉ riêng Long là chững chạc, lạnh lùng, tách biệt hẳn với mọi người. Vậy nên Yến tha hồ có cơ hội để “kiếm chuyện”. Khi thì: “Ông là phó Bí mà thụ động vậy? Tổ chức trò chơi cuối tiết đi chứ!”, “Ê, đi giặt đồ lau bảng đi. Ông đang rảnh mà đúng hông?”, “Nè, mang cái sổ đầu bài xuống văn phòng giùm”… Tất nhiên, chẳng bao giờ Long chịu, và Yến thì luôn thất bại khi không “thuần phục” được một tảng băng.

Trống tiết. Cả lớp ra về hết. Long phải ở lại phê sổ Đoàn. Yến ghi nốt tổng kết tuần. Xong công việc, Long khoác áo, vác ba lô, đeo iPod, thản nhiên ra về…

“Đứng lại!”

Long vẫn đi…

“Ông ngừng lại để tui nói chuyện xí, được không?”

“Nói chuyện vậy mới được chứ!” — Long cười cười, rồi nghiêm lại ngay

“Ông ghét tui lắm hả?” — Yến cúi đầu

“Ừ!”

“Vì tui hay làm khó làm dễ ông?”

“Bà biết vậy sao còn không chịu sửa tính?”

Im lặng. Rồi Long đi, Yến ngồi đó, thẫn thờ. “Có những điều mình không thể chinh phục được. Đúng. Từ lâu mình đã quen với tính cách đó, thích chinh phục người khác, rồi bỏ đi khi tình cảm còn chưa thành hình. Vậy mà bây giờ, chẳng thể nào có được trái tim người mình thích. Sau một thời gian không chinh phục được hắn, mình mới biết là… Mình thích hắn thật sự rồi!” — Nghĩ tới đó, Yến khóc…

o0o

“Tui không thích con gái mít ướt. Lau đi” - Long chìa ra chiếc khăn giấy

“Ông…chưa đi?” — Mắt Yến ráo hoảnh

“Tui không an tâm, sợ bà ngồi đây rồi buồn vô cớ, tức tối vì tui. Thật ra tui không đáng để bà làm vậy. Cuộc chơi dừng ở đây nha Yến. Bà cứ xem như bà chinh phục được tui rồi đi. Và kết thúc hén. Vì khi đã chinh phục được ai thì bà không còn thích người đó nữa mà, phải vậy không?”

“Ông thật đáng ghét!”

“Tui biết rõ bà mà… Thật sự tui để ý bà từ đầu năm học rồi. Nhưng tui vẫn lặng im, vì tui chẳng biết cách nào để chinh phục bà. Đâu có ngờ tui chẳng làm gì mà cũng khiến bà phải hao tâm tổn trí như vậy”

Bình thường, nghe được câu ấy, Yến sẽ giãy nãy lên và phản biện đến cùng. Giờ thì tim Yến đập rất mạnh, mạnh đến nỗi Long cảm nhận được… “Lẽ nào mình thích hắn thật? Một kẻ thích chinh phục người khác lại dễ rung động vậy sao?”

“Chưa biết ai chinh phục được ai đâu nhóc” — Long nháy mắt, cười ẩn ý…

Yến cũng cười

“Giờ thì về được chưa? Tui tình nguyện chở bà về nè…”

“…Ừ...ờ thì…cũng được!”

“Cứ yên tâm là tui sẽ chẳng bao giờ tỏ ra ngại ngùng, e thẹn trước mặt bà đâu. Hì, mà hình như bà đang đánh mất hình tượng thì phải” - Long cười nhẹ, lém lỉnh

Yến giật mình. Nó cảm nhận được đôi má đang ửng hồng, nóng rực.

 

4 Trang < 1 2 3 4 > 
Thông tin cá nhân

sakura45
Trạng thái: User is offline (Vắng mặt)
Thêm vào nhóm bạn bè
Gửi tin nhắn

CHBTNSB
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31



(♥ Góc Thơ ♥)

Tik Tik Tak

Truyện cười

Xem theo danh mục
Xem theo danh mục:
Blog chưa có danh mục nào.

Tìm kiếm:
     

Lượt xem thứ:





Mạng xã hội của người Việt Nam.
VnVista I-Shine © 2005 - 2025   VnVista.com